Nghiêm Minh Cao và các vị lãnh đạo huyện ủy vây quanh phó phòng Viết đi đến phòng hội nghị của huyện ủy.
Nghiêm Minh Cao đưa phó phòng Viết đến ghế chủ tịch, phó phòng Viết nhún nhường vài lần, cuối cùng cũng không lay chuyển được ý kiến của anh Nghiêm, đặt mông ngồi xuống bảo tọa thuộc về Nghiêm Minh Cao.
- Các đồng chí, nhận ủy thác của trưởng phòng Ngô, hôm nay tôi đến Nam Vân là có một sự kiện muốn truyền đạt cho mọi người.
Nhắc đến chuyện chính thì phó phòng Viết đã nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn gật đầu với Nghiêm Minh Cao, sau đó lấy trong cặp ra một phần công văn, mở ra trước mặt.
- Sau khi nghiên cứu thì thị ủy đã quyết định, đồng chí Mã Tam Cao không còn đảm nhiệm chức vụ ủy viên huyện ủy, thường ủy, phó bí thư, điều nhiệm đi làm phó bí thư đảng ủy khối hội đồng nhân dân thành phố.
Phó phòng Viết dùng giọng không nhanh không chậm tuyên bố tin tức thật sự từ thị ủy.
Mạnh Thu Lan cũng biế tin Mã Tam Cao sắp bị điều đi, anh Mã tu sửa mộ xa hoa và bị Vương Học Bình chụp vào tay, coi như té đau.
Nhưng Mạnh Thu Lan không ngờ Mã Tam Cao lại đưa đến một đơn vị dưỡng lão như vậy.
Liễu Ngân Hà dùng ánh mắt che giấu cảm xúc nhìn Vương Học Bình, thấy vẻ mặt Vương Học Bình vẫn rất bình tĩnh, giống như sư kiện anh Mã bị đưa đi không liên quan gì đến mình.
- Ôn cụ non.
Liễu Ngân Hà thầm bội phục Vương Học Bình, dù anh Mã đã lớn tuổi, hoàn toàn hiểu rõ quy tắc chính trị nhưng bây giờ lại ngã đau, bức bối khó nói nên lời.
Mã Tam Cao cảm thấy trong lòng cực kỳ bức bối, vẻ mặt âm tình bất định, lửa nóng càng bùng lên. Phó bí thư Tần trên thị ủy đã từng ra mặt hứa hẹn, nhất định sẽ giúp hắn sắp xếp tốt vị trí, không ngờ lại đến hội đồng nhân dân, một địa phương quỷ quái không người.
Phó phòng Viết không chú ý đến biểu hiện khác thường của Mã Tam Cao, hắn tán thưởng khoảng thời gian Mã Tam Cao làm phó bí thư đã tạo ra nhiều thành tích với nhân dân huyện Nam Vân:
- Đồng chí Mã Tam Cao đã từng nhiều lần được đề cử là cán bộ đảng viên vĩ đại, đã làm ra những cống hiến sâu sắc cho cải cách ở huyện Nam Vân.
Mã Tam Cao cảm tấy trưởng phòng Viết Vũ càng nói càng giống như tát vào mặt mình, vì vậy hai má nóng bỏng. Hắn càng nghĩ càng nén giận, càng nghĩ càng bực, trong lòng chợt bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ.
Mã Tam Cao bị Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao xếp đặt, đây là điều bình thường trên quan trường. Trên quan trường vốn là đấu đá với nhau, cướp đoạt lợi ích trên hai phương diện kinh tế và chính trị, không đấu thì lấy đâu ra quyền?
Nhưng Mã Tam Cao không ngờ, vì sao phó bí thư Tần không giúp mình nói vài lời trên thị ủy? Để hắn tùy ý bị giáng chức xuống địa phương thanh nhàn, đây chẳng phải là ức hiếp người sao?
Vương Học Bình chú ý lúc đầu vẻ mặt Mã Tam Cao có hơi đỏ, khi phó phòng Viết đưa ra đánh giá càng cao thì vẻ mặt bí thư Mã càng khó coi, dần biến thành màu đen.
Trong các cơ quan đảng ủy chính quyền, thượng cấp mà đánh giá càng cao với hạ cấp, thật ra đó là một quy tắc ngầm, cũng chính là sắp về vườn, hoặc đi đến đơn vị ngồi không.
Dựa theo quy luật bất thành văn thì thượng cấp càng đánh giá cao về hạ cấp, nghĩa là hạ cấp sắp xong mạng, đã đến lúc tính mạng chính trị kết thúc, cần phải cho ra một đánh giá cao độ.
Tất nhiên, nếu cán bộ lãnh đạo bị trừng phạt sẽ không được hưởng đãi ngộ như vậy.
Với kinh nghiệm chính trị và trí tuệ của Vương Học Bình, không thể nào không rõ, Mã Tam Cao năm mươi bảy tuổi bị đưa đến hội đồng nhân dân, coi như con đường làm quan đã đến giới hạn, sau này đã kết thúc.
Nói trắng ra, Mã Tam Cao cũng là người ăn không chờ chết, không có gì nhờ cậy.
Vương Học Bình đã từng nghe nói đến hậu trường của Mã Tam Cao là phó bí thư thị ủy Tần Lập Bản, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì anh Tần lại chơi trò vứt bỏ, cũng khó trách vẻ mặt Mã Tam Cao càng ngày càng xám xịt.
Sau khi phó phòng Viết nói lời đánh giá cao độ với Mã Tam Cao, Nghiêm Minh Cao tiếp nhận câu chuyện, nói Mã Tam Cao như một đóa hoa, giông như tất cả thành tích mà huyện Nam Vân làm được đều có liên quan đến anh Mã, có thể nói là tán thưởng cao độ.
Mã Tam Cao thở phì phò một hơi, trong lòng cảm thấy giống như có một hòn đá lớn đang đè nén, nặng tựa Thái Sơn.
Sau đó tất cả lãnh đạo thường ủy huyện ủy đều dựa theo địa vị mà đứng lên phát biểu tán dương Mã Tam Cao.
Đến lượt trưởng phòng tổ chức Lương Quốc Toàn, hắn giống như trước nay chưa từng có hiềm khích với mã tam cao, hắn cười nói:
- Nhớ năm xưa dưới sự lãnh đạo của bí thư Mã, công tác của phòng tổ chức huyện ủy chúng tôi mỗi năm một tiến tới, liên tục phát triển, bừng bừng sức sống.
Nếu người khác nói ra những lời này thì Mã Tam Cao sẽ khá hơn một chút, đáng tiếc Lương Quốc Toàn xem như một phần tử nòng cốt của hắn, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại quay lưng phản giáo, làm cho anh Mã thất bại thảm hại.
Mã Tam Cao càng bức bối, càng uất ức, càng căm tức Lương Quốc Toàn, hận không thể cắn nuốt đối phương vào bụng cho hả giận.
Sau hội nghị, Nghiêm Minh Cao tự mình chủ trì bữa tiệc tiến chan, trong bữa tiệc, phó phòng Viết là nhân vật chính, được mọi người vây công trên bàn rượu.
Rất ít người hỏi thăm đến một Mã Tam Cao không còn là phó bí thư huyện Nam Vân, coi như biểu hiện của người được cho đi nghỉ mát đã thể hiện rất sâu trên người Mã Tam Cao.
Sau khi mời rượu phó phòng Viết và chủ tịch Mạnh, Vương Học Bình nâng ly rượu rất có phong độ đi đến trước mặt Mã Tam Cao, hắn khẽ cười nói:
- Anh Mã, sau này nếu có phương diện tiến cử công nghệ mới, mong anh giúp đỡ nhiều hơn đến khu quy hoạch chúng tôi.
Mã Tam Cao tức giận muốn ói máu, tên họ Vương này không phải mắng người sao, hiệp hội khoa học kỹ thuật là gì, chỉ đứa ngốc mới không biết.
Dù sao đám người nơi đây đều là lãnh đạo cấp cao, dù đánh nhau mà rơi rớt, dù vĩnh viễn không có ngày vùng lên thì cũng cần bảo trì phong độ, vì vậy vẻ mặt âm trầm của Mã Tam Cao biến thành vẻ hớn hở:
- Cậu coi như là bộ hạ cũ của tôi, nếu cậu đến tìm hỗ trợ, tôi ẽ giúp đỡ.
- Ha ha, Học Bình, cậu xem ra ăn nói rất mạnh mẽ, có một câu nói khá hay, đó là nguyện đánh cuộc chịu thua còn hơn mãi le lói.
Lúc này Mã Tam Cao có vẻ rất phong độ, thái độ chân thành.
Vương Học Bình thầm buồn cười, hắn rõ ràng thấy Mã Tam Cao tức đến mức mũi sắp lệch ra nhưng lại giả vờ không có vấn đề gì, đúng là uất ức chết người.
Tiệc rượu giải tán, phó phòng Viết được Nghiêm Minh Cao đưa đến nhà khách huyện Nam Vân nghỉ ngơi, Mã Tam Cao lại lấy lý do về nhà.
Sáng sớm hôm sau Vương Học Bình đi làm đã nghe được một tin tức kinh người, tối qua Mã Tam Cao chợt xuất huyết não, phải đưa vào bệnh viện.
Theo báo cáo của thư ký Hác Cương, ngày hôm qua sau khi về nhà, trưởng phòng Ngô phòng quản lý sự vụ cơ quan đã đến tận nhà dùng lời khách khí nói anh Mã nhanh chóng trả lại và rời khỏi căn nhà số ba khu thường ủy huyện ủy.
Anh Mã nổi cơn lôi đình ngay tại chỗ, nhưng trưởng phòng Ngô cũng không sợ hãi, tranh chấp không chút yếu thế.
Vì vậy mà tất cả những uất ức của Mã Tam Cao chợt bùng phát, tối hôm qua lệch đầu, nước miếng giàn giụa, máu nóng dồn lên đầu, xuất huyết não.
Vương Học Bình nghe xong tình huống cụ thể thì thầm mắng trưởng phòng Ngô quá ngu xuẩn, vốn đã là chó rơi xuống nước, có cần cạn tàu ráo máng vậy không? Tên kia sao không biết suy nghĩ một chút, không nịnh hót với Mã Tam Cao thì thôi, cũng không cần dùng biện pháp ngu xuẩn kia mới đúng chứ?
Xem ra anh Ngô cũng không được giữ chức trưởng phòng lâu dài.
Quả nhiên ngay buổi chiều hôm sau đã truyền đến tin tức, anh Ngô bị dời khỏi phòng quản lý sự vụ cơ quan, chuyển sang làm phó chủ nhiệm phòng lịch sử đảng trong huyện.
Điều kiện chữa bệnh trong huyện có giới hạn, anh Mã lúc này được đưa đến bệnh viện nhân dân thành phố, khẩn cấp phẫu thuật. Vài ngày sau từ thành phố truyền về tin tức, Mã Tam Cao bị thương não quá nặng, bên trong tích tụ nhiều máu, toàn thân co rút, khó thể nào tiếp tục phục vu đảng và nhân dân.
Sau khi biết được tin tức này thì Vương Học Bình trầm mặc hơn mười phút, dựa theo ý của hắn thì cũng không cần đưa anh Mã vào tình thế như vậy.
Nhưng quỷ thần xui khiến, anh mã bị trưởng phòng Ngô chuyên nịnh hót làm cho nằm liệt giường, có lẽ đây là ý trời.
Buổi chiều, sau khi phê duyệt xong văn kiện, Vương Học Bình nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thư ký Hác Cương đẩy cửa tiến vào đi đến bên cạnh khẽ báo cáo:
- Lãnh đạo, trưởng phòng Tạ phòng du lịch đã điện thoại đến năm lần, hỏi anh khi nào thì khởi hành?
Vương Học Bình nhíu mày, Tạ Trung Hoa này đúng là không làm được chính sự, chỉ quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt thế này, xem ra vấn đề về chế độ nhân sự hiện hành có vấn đề rất lớn.
Đa số đám người ở những đơn vị có thực quyền đều không hiểu nghiệp vụ, chỉ biết làm quan, cứ thế mãi thì sẽ trường kỳ xuất hiện tệ nạn, tiếp tục ở lại sẽ là quan liêu.
Dựa theo thông báo của khối chính quyền, hai giờ chiều nay Vương Học Bình sẽ đến thị sát phòng du lịch, đây là hành trình mà hắn đã đưa ra, văn phòng khối chính quyền huyện chỉ ra thông báo mà thôi.
- Cậu nói cho trưởng phòng Tạ, đê anh ta đừng làm ra những chuyện gì rối loạn, không cần sắp xếp người đi đón, chúng ta đi sẽ trực tiếp lên lầu, đi đến phòng họp.
Vương Học Bình rất chán ghét nghi thức tiếp đãi rườm rà, cố ý dặn dò Hác Cương truyền đạt ý nghĩ của mình với Tạ Trung Hoa.
Hác Cương kẹp lấy cặp công văn của Vương Học Bình, tay giữ ly trà nhanh chóng theo sau Vương Học Bình đi xuống dưới lầu.
Vì dưới tầng khu chính quyền rất nghiêm trang, trong hàng lang không có tiếng ồn ào, cũng không có nhiều người đi lại tán loạn, có vẻ rất yên tĩnh.
Vương Học Bình vốn đi trước và trông thấy chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền Trương Vận Cao, người này đang đỏ mặt tía tai từ trong phòng làm việc của chủ tịch huyện đi ra.
Người sáng suốt chỉ cần nhìn là biết Trương Vận Cao bị chủ tịch Mạnh cho ăn quả đắng, khi Mạnh Thu Lan đến nhận chức thì tâm tính khá tốt, gần đây không hiểu vì xảy ra chuyện gì mà nhiều lần nổi giận với Trương Vận Cao.
- Chủ tịch Vương, anh ra thị sát sao?
Trương Vận Cao cũng thấy Vương Học Bình trong hành lang, hắn nhanh chóng đi đến dùng giọng khách khí hỏi.
- Đi thị sát phòng du lịch.
Sau khi Mạnh Thu Lan đến nhận chức thì quan hệ giữa Vương Học Bình và Trương Vận Cao đã trở nên vi diệu.
Nguyên nhân không phải vì Trương Vận Cao, là vì Trương Vận Cao đề cử với Mạnh Thu Lan thư ký Dương Chính Hoa.
Nghiêm Minh Cao đưa phó phòng Viết đến ghế chủ tịch, phó phòng Viết nhún nhường vài lần, cuối cùng cũng không lay chuyển được ý kiến của anh Nghiêm, đặt mông ngồi xuống bảo tọa thuộc về Nghiêm Minh Cao.
- Các đồng chí, nhận ủy thác của trưởng phòng Ngô, hôm nay tôi đến Nam Vân là có một sự kiện muốn truyền đạt cho mọi người.
Nhắc đến chuyện chính thì phó phòng Viết đã nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn gật đầu với Nghiêm Minh Cao, sau đó lấy trong cặp ra một phần công văn, mở ra trước mặt.
- Sau khi nghiên cứu thì thị ủy đã quyết định, đồng chí Mã Tam Cao không còn đảm nhiệm chức vụ ủy viên huyện ủy, thường ủy, phó bí thư, điều nhiệm đi làm phó bí thư đảng ủy khối hội đồng nhân dân thành phố.
Phó phòng Viết dùng giọng không nhanh không chậm tuyên bố tin tức thật sự từ thị ủy.
Mạnh Thu Lan cũng biế tin Mã Tam Cao sắp bị điều đi, anh Mã tu sửa mộ xa hoa và bị Vương Học Bình chụp vào tay, coi như té đau.
Nhưng Mạnh Thu Lan không ngờ Mã Tam Cao lại đưa đến một đơn vị dưỡng lão như vậy.
Liễu Ngân Hà dùng ánh mắt che giấu cảm xúc nhìn Vương Học Bình, thấy vẻ mặt Vương Học Bình vẫn rất bình tĩnh, giống như sư kiện anh Mã bị đưa đi không liên quan gì đến mình.
- Ôn cụ non.
Liễu Ngân Hà thầm bội phục Vương Học Bình, dù anh Mã đã lớn tuổi, hoàn toàn hiểu rõ quy tắc chính trị nhưng bây giờ lại ngã đau, bức bối khó nói nên lời.
Mã Tam Cao cảm thấy trong lòng cực kỳ bức bối, vẻ mặt âm tình bất định, lửa nóng càng bùng lên. Phó bí thư Tần trên thị ủy đã từng ra mặt hứa hẹn, nhất định sẽ giúp hắn sắp xếp tốt vị trí, không ngờ lại đến hội đồng nhân dân, một địa phương quỷ quái không người.
Phó phòng Viết không chú ý đến biểu hiện khác thường của Mã Tam Cao, hắn tán thưởng khoảng thời gian Mã Tam Cao làm phó bí thư đã tạo ra nhiều thành tích với nhân dân huyện Nam Vân:
- Đồng chí Mã Tam Cao đã từng nhiều lần được đề cử là cán bộ đảng viên vĩ đại, đã làm ra những cống hiến sâu sắc cho cải cách ở huyện Nam Vân.
Mã Tam Cao cảm tấy trưởng phòng Viết Vũ càng nói càng giống như tát vào mặt mình, vì vậy hai má nóng bỏng. Hắn càng nghĩ càng nén giận, càng nghĩ càng bực, trong lòng chợt bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ.
Mã Tam Cao bị Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao xếp đặt, đây là điều bình thường trên quan trường. Trên quan trường vốn là đấu đá với nhau, cướp đoạt lợi ích trên hai phương diện kinh tế và chính trị, không đấu thì lấy đâu ra quyền?
Nhưng Mã Tam Cao không ngờ, vì sao phó bí thư Tần không giúp mình nói vài lời trên thị ủy? Để hắn tùy ý bị giáng chức xuống địa phương thanh nhàn, đây chẳng phải là ức hiếp người sao?
Vương Học Bình chú ý lúc đầu vẻ mặt Mã Tam Cao có hơi đỏ, khi phó phòng Viết đưa ra đánh giá càng cao thì vẻ mặt bí thư Mã càng khó coi, dần biến thành màu đen.
Trong các cơ quan đảng ủy chính quyền, thượng cấp mà đánh giá càng cao với hạ cấp, thật ra đó là một quy tắc ngầm, cũng chính là sắp về vườn, hoặc đi đến đơn vị ngồi không.
Dựa theo quy luật bất thành văn thì thượng cấp càng đánh giá cao về hạ cấp, nghĩa là hạ cấp sắp xong mạng, đã đến lúc tính mạng chính trị kết thúc, cần phải cho ra một đánh giá cao độ.
Tất nhiên, nếu cán bộ lãnh đạo bị trừng phạt sẽ không được hưởng đãi ngộ như vậy.
Với kinh nghiệm chính trị và trí tuệ của Vương Học Bình, không thể nào không rõ, Mã Tam Cao năm mươi bảy tuổi bị đưa đến hội đồng nhân dân, coi như con đường làm quan đã đến giới hạn, sau này đã kết thúc.
Nói trắng ra, Mã Tam Cao cũng là người ăn không chờ chết, không có gì nhờ cậy.
Vương Học Bình đã từng nghe nói đến hậu trường của Mã Tam Cao là phó bí thư thị ủy Tần Lập Bản, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì anh Tần lại chơi trò vứt bỏ, cũng khó trách vẻ mặt Mã Tam Cao càng ngày càng xám xịt.
Sau khi phó phòng Viết nói lời đánh giá cao độ với Mã Tam Cao, Nghiêm Minh Cao tiếp nhận câu chuyện, nói Mã Tam Cao như một đóa hoa, giông như tất cả thành tích mà huyện Nam Vân làm được đều có liên quan đến anh Mã, có thể nói là tán thưởng cao độ.
Mã Tam Cao thở phì phò một hơi, trong lòng cảm thấy giống như có một hòn đá lớn đang đè nén, nặng tựa Thái Sơn.
Sau đó tất cả lãnh đạo thường ủy huyện ủy đều dựa theo địa vị mà đứng lên phát biểu tán dương Mã Tam Cao.
Đến lượt trưởng phòng tổ chức Lương Quốc Toàn, hắn giống như trước nay chưa từng có hiềm khích với mã tam cao, hắn cười nói:
- Nhớ năm xưa dưới sự lãnh đạo của bí thư Mã, công tác của phòng tổ chức huyện ủy chúng tôi mỗi năm một tiến tới, liên tục phát triển, bừng bừng sức sống.
Nếu người khác nói ra những lời này thì Mã Tam Cao sẽ khá hơn một chút, đáng tiếc Lương Quốc Toàn xem như một phần tử nòng cốt của hắn, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại quay lưng phản giáo, làm cho anh Mã thất bại thảm hại.
Mã Tam Cao càng bức bối, càng uất ức, càng căm tức Lương Quốc Toàn, hận không thể cắn nuốt đối phương vào bụng cho hả giận.
Sau hội nghị, Nghiêm Minh Cao tự mình chủ trì bữa tiệc tiến chan, trong bữa tiệc, phó phòng Viết là nhân vật chính, được mọi người vây công trên bàn rượu.
Rất ít người hỏi thăm đến một Mã Tam Cao không còn là phó bí thư huyện Nam Vân, coi như biểu hiện của người được cho đi nghỉ mát đã thể hiện rất sâu trên người Mã Tam Cao.
Sau khi mời rượu phó phòng Viết và chủ tịch Mạnh, Vương Học Bình nâng ly rượu rất có phong độ đi đến trước mặt Mã Tam Cao, hắn khẽ cười nói:
- Anh Mã, sau này nếu có phương diện tiến cử công nghệ mới, mong anh giúp đỡ nhiều hơn đến khu quy hoạch chúng tôi.
Mã Tam Cao tức giận muốn ói máu, tên họ Vương này không phải mắng người sao, hiệp hội khoa học kỹ thuật là gì, chỉ đứa ngốc mới không biết.
Dù sao đám người nơi đây đều là lãnh đạo cấp cao, dù đánh nhau mà rơi rớt, dù vĩnh viễn không có ngày vùng lên thì cũng cần bảo trì phong độ, vì vậy vẻ mặt âm trầm của Mã Tam Cao biến thành vẻ hớn hở:
- Cậu coi như là bộ hạ cũ của tôi, nếu cậu đến tìm hỗ trợ, tôi ẽ giúp đỡ.
- Ha ha, Học Bình, cậu xem ra ăn nói rất mạnh mẽ, có một câu nói khá hay, đó là nguyện đánh cuộc chịu thua còn hơn mãi le lói.
Lúc này Mã Tam Cao có vẻ rất phong độ, thái độ chân thành.
Vương Học Bình thầm buồn cười, hắn rõ ràng thấy Mã Tam Cao tức đến mức mũi sắp lệch ra nhưng lại giả vờ không có vấn đề gì, đúng là uất ức chết người.
Tiệc rượu giải tán, phó phòng Viết được Nghiêm Minh Cao đưa đến nhà khách huyện Nam Vân nghỉ ngơi, Mã Tam Cao lại lấy lý do về nhà.
Sáng sớm hôm sau Vương Học Bình đi làm đã nghe được một tin tức kinh người, tối qua Mã Tam Cao chợt xuất huyết não, phải đưa vào bệnh viện.
Theo báo cáo của thư ký Hác Cương, ngày hôm qua sau khi về nhà, trưởng phòng Ngô phòng quản lý sự vụ cơ quan đã đến tận nhà dùng lời khách khí nói anh Mã nhanh chóng trả lại và rời khỏi căn nhà số ba khu thường ủy huyện ủy.
Anh Mã nổi cơn lôi đình ngay tại chỗ, nhưng trưởng phòng Ngô cũng không sợ hãi, tranh chấp không chút yếu thế.
Vì vậy mà tất cả những uất ức của Mã Tam Cao chợt bùng phát, tối hôm qua lệch đầu, nước miếng giàn giụa, máu nóng dồn lên đầu, xuất huyết não.
Vương Học Bình nghe xong tình huống cụ thể thì thầm mắng trưởng phòng Ngô quá ngu xuẩn, vốn đã là chó rơi xuống nước, có cần cạn tàu ráo máng vậy không? Tên kia sao không biết suy nghĩ một chút, không nịnh hót với Mã Tam Cao thì thôi, cũng không cần dùng biện pháp ngu xuẩn kia mới đúng chứ?
Xem ra anh Ngô cũng không được giữ chức trưởng phòng lâu dài.
Quả nhiên ngay buổi chiều hôm sau đã truyền đến tin tức, anh Ngô bị dời khỏi phòng quản lý sự vụ cơ quan, chuyển sang làm phó chủ nhiệm phòng lịch sử đảng trong huyện.
Điều kiện chữa bệnh trong huyện có giới hạn, anh Mã lúc này được đưa đến bệnh viện nhân dân thành phố, khẩn cấp phẫu thuật. Vài ngày sau từ thành phố truyền về tin tức, Mã Tam Cao bị thương não quá nặng, bên trong tích tụ nhiều máu, toàn thân co rút, khó thể nào tiếp tục phục vu đảng và nhân dân.
Sau khi biết được tin tức này thì Vương Học Bình trầm mặc hơn mười phút, dựa theo ý của hắn thì cũng không cần đưa anh Mã vào tình thế như vậy.
Nhưng quỷ thần xui khiến, anh mã bị trưởng phòng Ngô chuyên nịnh hót làm cho nằm liệt giường, có lẽ đây là ý trời.
Buổi chiều, sau khi phê duyệt xong văn kiện, Vương Học Bình nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thư ký Hác Cương đẩy cửa tiến vào đi đến bên cạnh khẽ báo cáo:
- Lãnh đạo, trưởng phòng Tạ phòng du lịch đã điện thoại đến năm lần, hỏi anh khi nào thì khởi hành?
Vương Học Bình nhíu mày, Tạ Trung Hoa này đúng là không làm được chính sự, chỉ quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt thế này, xem ra vấn đề về chế độ nhân sự hiện hành có vấn đề rất lớn.
Đa số đám người ở những đơn vị có thực quyền đều không hiểu nghiệp vụ, chỉ biết làm quan, cứ thế mãi thì sẽ trường kỳ xuất hiện tệ nạn, tiếp tục ở lại sẽ là quan liêu.
Dựa theo thông báo của khối chính quyền, hai giờ chiều nay Vương Học Bình sẽ đến thị sát phòng du lịch, đây là hành trình mà hắn đã đưa ra, văn phòng khối chính quyền huyện chỉ ra thông báo mà thôi.
- Cậu nói cho trưởng phòng Tạ, đê anh ta đừng làm ra những chuyện gì rối loạn, không cần sắp xếp người đi đón, chúng ta đi sẽ trực tiếp lên lầu, đi đến phòng họp.
Vương Học Bình rất chán ghét nghi thức tiếp đãi rườm rà, cố ý dặn dò Hác Cương truyền đạt ý nghĩ của mình với Tạ Trung Hoa.
Hác Cương kẹp lấy cặp công văn của Vương Học Bình, tay giữ ly trà nhanh chóng theo sau Vương Học Bình đi xuống dưới lầu.
Vì dưới tầng khu chính quyền rất nghiêm trang, trong hàng lang không có tiếng ồn ào, cũng không có nhiều người đi lại tán loạn, có vẻ rất yên tĩnh.
Vương Học Bình vốn đi trước và trông thấy chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền Trương Vận Cao, người này đang đỏ mặt tía tai từ trong phòng làm việc của chủ tịch huyện đi ra.
Người sáng suốt chỉ cần nhìn là biết Trương Vận Cao bị chủ tịch Mạnh cho ăn quả đắng, khi Mạnh Thu Lan đến nhận chức thì tâm tính khá tốt, gần đây không hiểu vì xảy ra chuyện gì mà nhiều lần nổi giận với Trương Vận Cao.
- Chủ tịch Vương, anh ra thị sát sao?
Trương Vận Cao cũng thấy Vương Học Bình trong hành lang, hắn nhanh chóng đi đến dùng giọng khách khí hỏi.
- Đi thị sát phòng du lịch.
Sau khi Mạnh Thu Lan đến nhận chức thì quan hệ giữa Vương Học Bình và Trương Vận Cao đã trở nên vi diệu.
Nguyên nhân không phải vì Trương Vận Cao, là vì Trương Vận Cao đề cử với Mạnh Thu Lan thư ký Dương Chính Hoa.
/435
|