Thôi Liễu bất mãn nói:
- Cậu là một trong những người thông minh nhất, lại có số làm quan, chẳng lẽ không nhìn ra sự thay đổi của Cao Thành Thu?
- Anh Thôi, Thành Thu mới nhận chức, nếu vung tay sẽ không tốt. Đợi đến khi anh ấy ngồi vững ở vị trí của mình, chẳng phải chỉ là một biên chế hành chính sao? Đây cũng không phải vấn đề.
Vương Học Bình cười giải thích.
- Hừ, tôi cũng không có bất kỳ điều gì trông cậy vào anh ta.
Thôi Liễu quen biết Cao Thành Thu sớm hơn Vương Học Bình rất nhiều, cũng vì vậy mà cảm giác bực bội của hắn cũng rất mạnh.
Vương Học Bình cười nói:
- Tôi dám đánh cược, chưa đến nửa năm sau, vấn đề của chị nhà nhất định sẽ được giải quyết.
- Anh bạn, cậu không cần dùng tôi để trêu đùa.
Thôi Liễu dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười nói:
- Tôi biết rõ anh không tin, thế này đi, chúng ta đánh cuộc nhé?
Thôi Liễu nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, hắn lắc đầu nói:
- Cậu là kẻ trước nay nhìn người rất chuẩn, tôi tin lời cậu.
Vương Học Bình hiểu, thật ra Thôi Liễu cũng không phù hợp quan trường, tư tưởng của anh Thôi vẫn còn nhiễm khí tức của văn nhân, có vài phần chất phác và đôn hậu.
Nhưng Vương Học Bình cũng không ngờ Thôi Liễu có tin tưởng với mình như vậy, Vương Học Bình cố ý nói giỡn:
- Anh không lo lắng tôi nói suông sao?
Thôi Liễu nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói:
- Nói suông sao? Cậu sẽ không nói suông, dù họ Cao kia không muốn làm thì cậu cũng sẽ nghĩ biện pháp.
Vương Học Bình cười cười, hắn thật sự không ngờ trong suy nghĩ của Thôi Liễu thì mình lại là như vậy, đây là một tín hiệu rất tốt.
Vương Học Bình lại khuyên bảo Thôi Liễu một lúc lâu, cuối cùng mới làm cho Thôi Liễu giải tỏa chút bức bối. Vương Học Bình thấy đã đúng thời điểm, hắn đứng lên cáo từ.
Thôi Liễu kiên trì muốn đưa Vương Học Bình xuống cửa lớn, Vương Học Bình cũng không thể lay chuyển được đối phương, vì vậy chỉ có thể thuận theo mà thôi.
Vì nguyên nhân tài chính sung túc, Lâm Lạc Thi vì muốn các kiến trúc được xây dựng với tốc độ nhanh đã đồng thời chọn tám xí nghiệp xây dựng, bọn họ chịu trách nhiệm về từng gói thầu.
Dưới sự sắp xếp của Vương Học Bình, Lâm Lạc Thi tuyên bố quy chế đào thải, nếu tiến độ và chất lượng xây dựng không được đảm bảo, như vậy sẽ bị phạt. Nếu hoàn thành tiến độ trước thời hạn mà vẫn đảm bảo được chất lượng công trình, sẽ ban thưởng một ngày một trăm ngàn.
Dưới tình thế lợi nhuận như vậy, lại nằm dưới cơ chế cạnh tranh tàn khốc của tám xí nghiệp, vì vậy mà sức mạnh trong xây dựng được tăng cường. Kết quả thật sự có phần làm cho Vương Học Bình cảm thấy thỏa mãn, tám xí nghiệp này tập trung tất cả tướng mạnh binh cường của mình lại, hầu như mỗi ngày được một tầng lầu, tiến độ rất đảm bảo.
Khi tất cả đều phát triển thuận thì báo cáo thứ hai bị chặn ở phòng đất đai, nghe nói vẫn còn phải chờ chữ ký của trưởng phòng đất đai.
Tỉnh Trung Hạ vì nguyên nhân lịch sử nên phòng đất đai nằm dưới sự quản lý của tỉnh, không thuộc huyện, vì vậy dù là nói chuyện hay làm việc đều rất cứng miệng.
Hác Cương đã đi tìm anh Quan của phòng tài chính nhiều lần, mỗi lần anh Quan đều đồng ý, nhưng mãi đến nay vẫn buông lỏng chưa đưa ra chữ ký. Hác Cương tìm nói với Vương Học Bình, mà Vương Học Bình nghe qua thì hiểu ngay, đối phương nhất định có việc cần hỗ trợ.
Trong những ban ngành có thực quyền, dù là công hay tư cũng cần có chút giao dịch, điêu này chẳng có gì là lạ.
Sau khi hẹn thời gian gặp mặt với anh Quan, Vương Học Bình đưa Hác Cương đi đến phòng đất đai, khi xe đến cổng thì thấy anh Quan đứng chờ sẵn.
Vương Học Bình xuống xe và bắt chặt tay anh Quan giống như hai bên là bạn bè lâu năm, sau đó hắn lắc vài cái rồi cười nói:
-Đồng chí lãnh đạo, cuối cùng tôi cũng tìm được tổ chức.
Anh Quan cười nói:
- Tôi cũng nhìn sao trông trăng, cuối cùng mới có thể mời được chủ tịch Vương đến đây.
Ai cũng nói một câu hai nghĩa.
Anh Quan giữ chặt tay Vương Học Bình rồi đưa vào trong phòng làm việc của mình, hắn tự mìn pha trà rồi nói:
- Chủ tịch Vương thật sự là khó mời, tôi đúng là mong mỏi chờ đợi.
Vương Học Bình cố ý trừng mắt nói:
- Trưởng phòng Quan cứ nói đùa, anh chỉ cần nói một tiếng là tôi sẽ chạy đến ngay.
Anh Quan cười ha ha nói:
- Chủ tịch Vương cứ thích đùa, chủ tịch Vương cứ thích đùa, dù tôi có tám lá gan cũng không dám triệu hoán chủ tịch Vương, chỉ có thể để chủ tịch Vương tự nguyện mà thôi.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Ôi, trưởng phòng Quan đang nắm phần chuôi, tôi dám không đến sao?
Hai người hàn huyên một lúc lâu, Hác Cương đứng xem và buồn bực, hai vị lãnh đạo trò truyện không mặn không nhạt nhưng chẳng chịu đi vào vấn đề chính.
Hác Cương dù sao cũng là phó chủ nhiệm thường vụ hiệp hội quản lý khu phố cổ, anh Quan cũng không chậm trễ, sau khi bắt chuyện với Vương Học Bình thì cũng hàn huyên vài câu với Hác Cương.
Sau khi hai bên nói chuyện chán chê, Vương Học Bình giả vờ đứng lên phải đi, anh Quan lại kéo hắn xuống ghế sa lông nói:
- Chủ tịch Vương khó khăn lắm mới đến tệ miếu ngồi chơi một chút, sao có thể không ở lại ăn bữa cơm rau dưa? Hôm nay lãnh đạo đã đến thì cũng đừng đi vội, giữa trưa chúng ta đặt phòng, anh em uống vài ly, tôi cũng tận tình chủ nhà.
Anh Quan rõ ràng không cho Vương Học Bình cơ hội mở miệng, nói xong đã nhấc điện thoại chỉ thị cho chủ nhiệm văn phòng.
Vương Học Bình cười nói:
- Sao chúng tôi lại không biết xấu hổ khi để trưởng phòng Quan tiêu pha như vậy? Lát nữa khu phố cổ sẽ mời khách.
Anh Quan cười nói:
- Được, được, phu phố cổ mời khách, quyết định như vậy.
Vương Học Bình cười ha hả nói:
- Đây chính là chuyện tốt, khu phố cổ hận không thể mỗi ngày đều có thể mời phòng đất đai làm khách.
Vương Học Bình và anh Quan cùng cười ha hả.
Điện thoại trên bàn làm việc của anh Quan chợt vang lên, hắn nhận điện thoại, nói hai câu, sau đó đến trước mặt Vương Học Bình mời mọi người ra khỏi phòng.
Đi xuống lầu, xe của anh Quan đã dừng dưới bậc thềm, lái xe cung kính đứng bên cạnh xe. Mọi người cùng lên xe, hai chiếc xe chạy ra khỏi phòng đất đai.
Xe đến khách sạn Vân Nam thì dừng lại, sau khi xuống xe đã thấy chủ nhiệm Kim của khối văn phòng phòng đất đai đang đứng đợi sẵn, sau đó hắn khách khí mời mọi người vào phòng. Sau khi rượu và thức ăn được dâng lên đầy đủ thì Vương Học Bình và anh Quan liên tục nâng ly, chủ nhiệm Kim bên kia cũng chúc rượu Hác Cương.
Sau khi uống được vài ly thì Vương Học Bình và anh Quan nhàn nhã nói chuyện, hắn nói:
- Đây cũng là anh Quan mời tôi uống rượu, nếu là tình huống bình thường tôi cũng không ra ngoài uống thế này.
Anh Quan cười nói:
- Vậy thì cũng phải cảm tạ lão đệ quan tâm, chủ tịch Vương xem như cũng khó mời.
Đây là lần thứ ba anh Quan nói khó mời Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ cười một tiếng, hắn nâng ly lên nói:
- Cảm tạ anh Quan đã nhiệt tình chiêu đãi, tôi xin kính anh một ly.
Vương Học Bình nói xong thì ngữa cổ uống cạn.
Sau đó anh Quan lại tiếp tục lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, cũng nên thường xuyên đi đến phòng đất đai, chúng tôi hoan nghênh lãnh đạo huyện đến làm khách.
Vương Học Bình cười nói:
- Tất nhiên tôi sẽ không khách khí.
Vương Học Bình còn nói:
- Phòng đất đai thực lực hùng hậu, đơn vị trong huyện chúng tôi nào bằng?
Anh Quan cười nói:
- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng giả vờ, chủ nhiệm Kim của chúng tôi biết rõ chi tiết chỗ các anh, hai ba ngày thưởng một lần, điều này làm chúng tôi thật sự đỏ mắt.
Vương Học Bình cười nói:
- Phòng đất đai mới thật sự đáng giá, phần lớn nhà cửa đều như biệt thự, người người đều hâm mộ.
Anh Quan thấy đã đến đúng thời điểm thì để chủ nhiệm Kim đi tính tiền, Vương Học Bình chặn chủ nhiệm Kim lại rồi nói:
- Không nên, không nên, nếu anh làm vậy chẳng khác nào ép tôi phạm sai lầm? Nào dám để cho phòng đất đai mời hiệp hội quản lý khu phố cổ? Tiểu Hách, đi tính tiền.
Hác Cương tiến lên, chủ nhiệm Kim đã đi ra, Hác Cương muốn đuổi theo nhưng Vương Học Bình lại nói:
- Thôi, thôi, phòng đất đai là nhà giàu, chúng ta cũng coi như có cơ hội ăn một bữa.
Sau khi chủ nhiệm Kim quay về, anh Quan bắt tay Vương Học Bình rồi nói:
- Tôi đã lâu không vui vẻ như hôm nay, chúng ta lên lầu làm vài ván nhé?
Vương Học Bình thầm buồn cười, nhưng hắn lại nói:
- Trưởng phòng Quan là đại nhân, chúng tôi nào dám xấu hổ chậm trễ thời gian quý giá của anh, thôi thì để hôm khác hay hơn.
Anh Quan nói:
- Ôi, dù là bận rộn cũng phải tiếp đón cho chu đáo chứ? Đi thôi.
Anh Quan giữ chặt tay Vương Học Bình, nhóm người tiến vào một gian phòng xa hoa.
Vừa vặn là tám người, căn cứ vào lời nói của anh Quan, thực hành tiếp đãi ngang hàng, Vương Học Bình, Hác Cương, anh Quan và chủ nhiệm Kim cùng một bàn, ba lái xe cũng cùng một bàn, thư ký Tiểu Mã của anh Quan lo phần trà nước.
Khi thế trận vừa mới triển khai thì thư ký Tiểu Mã của anh Quan đã mở bóp lấy ra một xấp tiền một trăm đồng, sau đó đặt xuống trước mặt mỗi người hai mươi tờ. Hắn nói các vị lãnh đạo chắc chắn không mang theo nhiều tiền, lúc này xem như phòng đất đai mượn nhờ kinh phí của khu phố cổ, sau này còn qua lại thường xuyên.
Hác Cương vốn do dự không dám thu, khi thấy Vương Học Bình tự nhiên thu nhận thì cũng thuận theo.
Sau khi bắt đầu, có vẻ vận may của Vương Học Bình và Hác Cương là rất tốt, anh Quan và chủ nhiệm Kim hầu như không ra bài được bao nhiêu, càng về sau thì Vương Học Bình càng phát hiện Hác Cương có chút co rút tay chân, nhưng sau đó anh Quan và chủ nhiệm Kim liên tục không ra bài lớn, mọi thứ cũng thong thả.
Vương Học Bình biết rõ ý nghĩ của Hác Cương, rõ ràng đám người kia hôm nay chỉ có mong muốn được thua, đã ăn của người ta, uống của người ta, bây giờ còn lấy kinh phí hoạt động, thắng còn được cầm tiền, đúng là không quá tốt.
Vương Học Bình đá chân Hác Cương dưới mặt bàn, sau đó hắn thừa cơ hội nói:
- Tôi đi vệ sinh.
Hác Cương cũng nói muốn đi vệ sinh.
Vương Học Bình đứng ở bồn rửa tay mà nói:
- Cậu đúng là, đừng làm cho anh Quan mất hứng.
Hác Cương không hiểu nói:
- Chúng ta có việc cần nhờ mà lại thắng tiền của người ta sao?
Vương Học Bình cười vỗ vai của Vương Học Bình rồi nói:
- Anh Quan hôm nay muốn đưa tiền cho chúng ta, nếu cậu không cầm thì anh ấy sẽ mất vui.
Hác Cương còn đang do dự thì Vương Học Bình đã nói:
- Nhất định phải thắng, thắng càng nhiều càng tốt, khi nào quay về tôi sẽ nói rõ.
Hác Cương gật đầu đi về.
Sau khi từ toilet đi ra thì bốn người lại bắt đầu thế công, Hác Cương thật sự nghe lời Vương Học Bình, tệ lắm là hòa, phần lớn là thắng.
Vương Học Bình cũng không tồi, vì vậy chỉ sau một lát thì hai người đánh rất hứng khởi, khốn nổi anh Quan và chủ nhiệm Kim thua tiền cũng cảm thấy rất vui, những lời vui đùa vang lên bên tai không dứt, giống như Vương Học Bình và Hác Cương càng thắng thì bọn họ càng vui.
Ván bài kết thúc, Vương Học Bình và Hác Cương trả lại tiền cho thư ký Tiểu Mã, Vương Học Bình cười nói:
- Kinh phí hoạt động xin trả lại, tiền thắng chúng tôi sẽ mang đi.
Tiểu Mã cười hi hi ha ha tiếp nhận bốn mươi ngàn, sau đó hắn nói đùa một câu:
- Chủ tịch Vương, anh thấy phòng đất đai thế nào?
Vương Học Bình nói:
- Rất tốt, rất tốt, cực kỳ thịnh vượng.
Rời khỏi khách sạn Nam Vân, anh Quan bắt tay Vương Học Bình rồi cười nói:
- Chủ tịch Vương cũng quá cẩn thận rồi.
Vương Học Bình cũng bắt chặt tay của anh Quan rồi cười:
- Cẩn trọng là chiếc thuyền có thể chạy vạn năm, vay tiền cũng là đạo lý hiển nhiên.
Anh Quan dùng sức lắc tay vài cái nói:
- Coi như chuyện chúng ta làm anh em đã được quyết định.
Vương Học Bình cười nói:
- Sau này anh chính là anh Quan của tôi.
Vương Học Bình quay lại phòng làm việc mà giao tất cả tiền đã thắng cho Hác Cương rồi dặn dò:
- Quyên tất cả cho tổ chức khuyến học.
Khi thấy Hác Cương còn tỏ ra khó hiểu, Vương Học Bình giải thích:
- Tôi biết rõ nghi vấn của cậu, chúng ta có việc cần nhờ, người ta lại coi chúng ta như bồ tát, điều này là thế nào?
Hác Cương liên tục gật đầu, rõ ràng lời nói của Vương Học Bình trúng ngay ý nghĩ của hắn.
Vương Học Bình cười nói:
- Là anh Quan có chuyện cần cầu tôi, anh ấy nhất định sẽ đến tìm, cậu cứ chờ xem.
Một lúc sau Hác Cương đưa anh Quan vào phòng, Vương Học Bình đứng lên mời đối phương ngòi xuống ghế sa lông.
Anh Quan nhìn Hác Cương, Vương Học Bình cười nói:
- Tôi và anh Quan có chút chuyện cần bàn, cậu đóng chặt cửa lại, tôi cũng không muốn tiếp ai vào lúc này.
Hác Cương đồng ý rồi đi ra ngay.
Anh Quan nhìn cửa phòng rồi thở dài một tiếng nói:
- Anh lần này có chuyện quan trọng cần cầu cậu, dù thế nào cậu cũng phải giúp tôi mới được.
Vương Học Bình biết rõ chuyện chính đã đến, hắn tỏ ra cẩn thận lắng nghe.
Anh Quan thở dài nói:
- Vị trí trưởng phòng của tôi cũng sắp chẳng thể ngồi vững.
Vương Học Bình có hơi giật mình, hắn nói:
- Anh Quan là trưởng phòng quyền cao chức trọng, ai dám gây khó cho anh?
Anh Quan nhìn Vương Học Bình nói:
- Cậu cũng biết phó bí thư ủy ban kỷ luật Phương Hoài Viễn chính là bí thư của phòng đất đai, sau khi liên tục tranh chấp vài lượt, cuối cùng mới bị đưa đến ghẻ lạnh ở ủy ban kỷ luật huyện ủy. Nhưng anh ta suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào tôi, hơn nữa lại rất quen thuộc tình hình, mà trong phòng đất đai vẫn còn vài quân cờ của anh ta, vì vậy kết cục sợ rằng khá khó chịu, bây giờ tôi cũng dần cảm thấy khó chịu.
Vương Học Bình cố ý giả ngu nói:
- Cục trưởng Quan, nếu là khối chính quyền thì tôi có thể nói vài câu, nhưng bình thường tôi cũng không liên lạc với ủy ban kỷ luật.
Anh Quan thở dài nói:
- Cậu Vương, cậu cũng đừng giả vờ hồ đồ, người nào không biết cậu là tâm phúc của bí thư Nghiêm?
- Cậu là một trong những người thông minh nhất, lại có số làm quan, chẳng lẽ không nhìn ra sự thay đổi của Cao Thành Thu?
- Anh Thôi, Thành Thu mới nhận chức, nếu vung tay sẽ không tốt. Đợi đến khi anh ấy ngồi vững ở vị trí của mình, chẳng phải chỉ là một biên chế hành chính sao? Đây cũng không phải vấn đề.
Vương Học Bình cười giải thích.
- Hừ, tôi cũng không có bất kỳ điều gì trông cậy vào anh ta.
Thôi Liễu quen biết Cao Thành Thu sớm hơn Vương Học Bình rất nhiều, cũng vì vậy mà cảm giác bực bội của hắn cũng rất mạnh.
Vương Học Bình cười nói:
- Tôi dám đánh cược, chưa đến nửa năm sau, vấn đề của chị nhà nhất định sẽ được giải quyết.
- Anh bạn, cậu không cần dùng tôi để trêu đùa.
Thôi Liễu dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười nói:
- Tôi biết rõ anh không tin, thế này đi, chúng ta đánh cuộc nhé?
Thôi Liễu nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, hắn lắc đầu nói:
- Cậu là kẻ trước nay nhìn người rất chuẩn, tôi tin lời cậu.
Vương Học Bình hiểu, thật ra Thôi Liễu cũng không phù hợp quan trường, tư tưởng của anh Thôi vẫn còn nhiễm khí tức của văn nhân, có vài phần chất phác và đôn hậu.
Nhưng Vương Học Bình cũng không ngờ Thôi Liễu có tin tưởng với mình như vậy, Vương Học Bình cố ý nói giỡn:
- Anh không lo lắng tôi nói suông sao?
Thôi Liễu nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói:
- Nói suông sao? Cậu sẽ không nói suông, dù họ Cao kia không muốn làm thì cậu cũng sẽ nghĩ biện pháp.
Vương Học Bình cười cười, hắn thật sự không ngờ trong suy nghĩ của Thôi Liễu thì mình lại là như vậy, đây là một tín hiệu rất tốt.
Vương Học Bình lại khuyên bảo Thôi Liễu một lúc lâu, cuối cùng mới làm cho Thôi Liễu giải tỏa chút bức bối. Vương Học Bình thấy đã đúng thời điểm, hắn đứng lên cáo từ.
Thôi Liễu kiên trì muốn đưa Vương Học Bình xuống cửa lớn, Vương Học Bình cũng không thể lay chuyển được đối phương, vì vậy chỉ có thể thuận theo mà thôi.
Vì nguyên nhân tài chính sung túc, Lâm Lạc Thi vì muốn các kiến trúc được xây dựng với tốc độ nhanh đã đồng thời chọn tám xí nghiệp xây dựng, bọn họ chịu trách nhiệm về từng gói thầu.
Dưới sự sắp xếp của Vương Học Bình, Lâm Lạc Thi tuyên bố quy chế đào thải, nếu tiến độ và chất lượng xây dựng không được đảm bảo, như vậy sẽ bị phạt. Nếu hoàn thành tiến độ trước thời hạn mà vẫn đảm bảo được chất lượng công trình, sẽ ban thưởng một ngày một trăm ngàn.
Dưới tình thế lợi nhuận như vậy, lại nằm dưới cơ chế cạnh tranh tàn khốc của tám xí nghiệp, vì vậy mà sức mạnh trong xây dựng được tăng cường. Kết quả thật sự có phần làm cho Vương Học Bình cảm thấy thỏa mãn, tám xí nghiệp này tập trung tất cả tướng mạnh binh cường của mình lại, hầu như mỗi ngày được một tầng lầu, tiến độ rất đảm bảo.
Khi tất cả đều phát triển thuận thì báo cáo thứ hai bị chặn ở phòng đất đai, nghe nói vẫn còn phải chờ chữ ký của trưởng phòng đất đai.
Tỉnh Trung Hạ vì nguyên nhân lịch sử nên phòng đất đai nằm dưới sự quản lý của tỉnh, không thuộc huyện, vì vậy dù là nói chuyện hay làm việc đều rất cứng miệng.
Hác Cương đã đi tìm anh Quan của phòng tài chính nhiều lần, mỗi lần anh Quan đều đồng ý, nhưng mãi đến nay vẫn buông lỏng chưa đưa ra chữ ký. Hác Cương tìm nói với Vương Học Bình, mà Vương Học Bình nghe qua thì hiểu ngay, đối phương nhất định có việc cần hỗ trợ.
Trong những ban ngành có thực quyền, dù là công hay tư cũng cần có chút giao dịch, điêu này chẳng có gì là lạ.
Sau khi hẹn thời gian gặp mặt với anh Quan, Vương Học Bình đưa Hác Cương đi đến phòng đất đai, khi xe đến cổng thì thấy anh Quan đứng chờ sẵn.
Vương Học Bình xuống xe và bắt chặt tay anh Quan giống như hai bên là bạn bè lâu năm, sau đó hắn lắc vài cái rồi cười nói:
-Đồng chí lãnh đạo, cuối cùng tôi cũng tìm được tổ chức.
Anh Quan cười nói:
- Tôi cũng nhìn sao trông trăng, cuối cùng mới có thể mời được chủ tịch Vương đến đây.
Ai cũng nói một câu hai nghĩa.
Anh Quan giữ chặt tay Vương Học Bình rồi đưa vào trong phòng làm việc của mình, hắn tự mìn pha trà rồi nói:
- Chủ tịch Vương thật sự là khó mời, tôi đúng là mong mỏi chờ đợi.
Vương Học Bình cố ý trừng mắt nói:
- Trưởng phòng Quan cứ nói đùa, anh chỉ cần nói một tiếng là tôi sẽ chạy đến ngay.
Anh Quan cười ha ha nói:
- Chủ tịch Vương cứ thích đùa, chủ tịch Vương cứ thích đùa, dù tôi có tám lá gan cũng không dám triệu hoán chủ tịch Vương, chỉ có thể để chủ tịch Vương tự nguyện mà thôi.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Ôi, trưởng phòng Quan đang nắm phần chuôi, tôi dám không đến sao?
Hai người hàn huyên một lúc lâu, Hác Cương đứng xem và buồn bực, hai vị lãnh đạo trò truyện không mặn không nhạt nhưng chẳng chịu đi vào vấn đề chính.
Hác Cương dù sao cũng là phó chủ nhiệm thường vụ hiệp hội quản lý khu phố cổ, anh Quan cũng không chậm trễ, sau khi bắt chuyện với Vương Học Bình thì cũng hàn huyên vài câu với Hác Cương.
Sau khi hai bên nói chuyện chán chê, Vương Học Bình giả vờ đứng lên phải đi, anh Quan lại kéo hắn xuống ghế sa lông nói:
- Chủ tịch Vương khó khăn lắm mới đến tệ miếu ngồi chơi một chút, sao có thể không ở lại ăn bữa cơm rau dưa? Hôm nay lãnh đạo đã đến thì cũng đừng đi vội, giữa trưa chúng ta đặt phòng, anh em uống vài ly, tôi cũng tận tình chủ nhà.
Anh Quan rõ ràng không cho Vương Học Bình cơ hội mở miệng, nói xong đã nhấc điện thoại chỉ thị cho chủ nhiệm văn phòng.
Vương Học Bình cười nói:
- Sao chúng tôi lại không biết xấu hổ khi để trưởng phòng Quan tiêu pha như vậy? Lát nữa khu phố cổ sẽ mời khách.
Anh Quan cười nói:
- Được, được, phu phố cổ mời khách, quyết định như vậy.
Vương Học Bình cười ha hả nói:
- Đây chính là chuyện tốt, khu phố cổ hận không thể mỗi ngày đều có thể mời phòng đất đai làm khách.
Vương Học Bình và anh Quan cùng cười ha hả.
Điện thoại trên bàn làm việc của anh Quan chợt vang lên, hắn nhận điện thoại, nói hai câu, sau đó đến trước mặt Vương Học Bình mời mọi người ra khỏi phòng.
Đi xuống lầu, xe của anh Quan đã dừng dưới bậc thềm, lái xe cung kính đứng bên cạnh xe. Mọi người cùng lên xe, hai chiếc xe chạy ra khỏi phòng đất đai.
Xe đến khách sạn Vân Nam thì dừng lại, sau khi xuống xe đã thấy chủ nhiệm Kim của khối văn phòng phòng đất đai đang đứng đợi sẵn, sau đó hắn khách khí mời mọi người vào phòng. Sau khi rượu và thức ăn được dâng lên đầy đủ thì Vương Học Bình và anh Quan liên tục nâng ly, chủ nhiệm Kim bên kia cũng chúc rượu Hác Cương.
Sau khi uống được vài ly thì Vương Học Bình và anh Quan nhàn nhã nói chuyện, hắn nói:
- Đây cũng là anh Quan mời tôi uống rượu, nếu là tình huống bình thường tôi cũng không ra ngoài uống thế này.
Anh Quan cười nói:
- Vậy thì cũng phải cảm tạ lão đệ quan tâm, chủ tịch Vương xem như cũng khó mời.
Đây là lần thứ ba anh Quan nói khó mời Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ cười một tiếng, hắn nâng ly lên nói:
- Cảm tạ anh Quan đã nhiệt tình chiêu đãi, tôi xin kính anh một ly.
Vương Học Bình nói xong thì ngữa cổ uống cạn.
Sau đó anh Quan lại tiếp tục lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, cũng nên thường xuyên đi đến phòng đất đai, chúng tôi hoan nghênh lãnh đạo huyện đến làm khách.
Vương Học Bình cười nói:
- Tất nhiên tôi sẽ không khách khí.
Vương Học Bình còn nói:
- Phòng đất đai thực lực hùng hậu, đơn vị trong huyện chúng tôi nào bằng?
Anh Quan cười nói:
- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng giả vờ, chủ nhiệm Kim của chúng tôi biết rõ chi tiết chỗ các anh, hai ba ngày thưởng một lần, điều này làm chúng tôi thật sự đỏ mắt.
Vương Học Bình cười nói:
- Phòng đất đai mới thật sự đáng giá, phần lớn nhà cửa đều như biệt thự, người người đều hâm mộ.
Anh Quan thấy đã đến đúng thời điểm thì để chủ nhiệm Kim đi tính tiền, Vương Học Bình chặn chủ nhiệm Kim lại rồi nói:
- Không nên, không nên, nếu anh làm vậy chẳng khác nào ép tôi phạm sai lầm? Nào dám để cho phòng đất đai mời hiệp hội quản lý khu phố cổ? Tiểu Hách, đi tính tiền.
Hác Cương tiến lên, chủ nhiệm Kim đã đi ra, Hác Cương muốn đuổi theo nhưng Vương Học Bình lại nói:
- Thôi, thôi, phòng đất đai là nhà giàu, chúng ta cũng coi như có cơ hội ăn một bữa.
Sau khi chủ nhiệm Kim quay về, anh Quan bắt tay Vương Học Bình rồi nói:
- Tôi đã lâu không vui vẻ như hôm nay, chúng ta lên lầu làm vài ván nhé?
Vương Học Bình thầm buồn cười, nhưng hắn lại nói:
- Trưởng phòng Quan là đại nhân, chúng tôi nào dám xấu hổ chậm trễ thời gian quý giá của anh, thôi thì để hôm khác hay hơn.
Anh Quan nói:
- Ôi, dù là bận rộn cũng phải tiếp đón cho chu đáo chứ? Đi thôi.
Anh Quan giữ chặt tay Vương Học Bình, nhóm người tiến vào một gian phòng xa hoa.
Vừa vặn là tám người, căn cứ vào lời nói của anh Quan, thực hành tiếp đãi ngang hàng, Vương Học Bình, Hác Cương, anh Quan và chủ nhiệm Kim cùng một bàn, ba lái xe cũng cùng một bàn, thư ký Tiểu Mã của anh Quan lo phần trà nước.
Khi thế trận vừa mới triển khai thì thư ký Tiểu Mã của anh Quan đã mở bóp lấy ra một xấp tiền một trăm đồng, sau đó đặt xuống trước mặt mỗi người hai mươi tờ. Hắn nói các vị lãnh đạo chắc chắn không mang theo nhiều tiền, lúc này xem như phòng đất đai mượn nhờ kinh phí của khu phố cổ, sau này còn qua lại thường xuyên.
Hác Cương vốn do dự không dám thu, khi thấy Vương Học Bình tự nhiên thu nhận thì cũng thuận theo.
Sau khi bắt đầu, có vẻ vận may của Vương Học Bình và Hác Cương là rất tốt, anh Quan và chủ nhiệm Kim hầu như không ra bài được bao nhiêu, càng về sau thì Vương Học Bình càng phát hiện Hác Cương có chút co rút tay chân, nhưng sau đó anh Quan và chủ nhiệm Kim liên tục không ra bài lớn, mọi thứ cũng thong thả.
Vương Học Bình biết rõ ý nghĩ của Hác Cương, rõ ràng đám người kia hôm nay chỉ có mong muốn được thua, đã ăn của người ta, uống của người ta, bây giờ còn lấy kinh phí hoạt động, thắng còn được cầm tiền, đúng là không quá tốt.
Vương Học Bình đá chân Hác Cương dưới mặt bàn, sau đó hắn thừa cơ hội nói:
- Tôi đi vệ sinh.
Hác Cương cũng nói muốn đi vệ sinh.
Vương Học Bình đứng ở bồn rửa tay mà nói:
- Cậu đúng là, đừng làm cho anh Quan mất hứng.
Hác Cương không hiểu nói:
- Chúng ta có việc cần nhờ mà lại thắng tiền của người ta sao?
Vương Học Bình cười vỗ vai của Vương Học Bình rồi nói:
- Anh Quan hôm nay muốn đưa tiền cho chúng ta, nếu cậu không cầm thì anh ấy sẽ mất vui.
Hác Cương còn đang do dự thì Vương Học Bình đã nói:
- Nhất định phải thắng, thắng càng nhiều càng tốt, khi nào quay về tôi sẽ nói rõ.
Hác Cương gật đầu đi về.
Sau khi từ toilet đi ra thì bốn người lại bắt đầu thế công, Hác Cương thật sự nghe lời Vương Học Bình, tệ lắm là hòa, phần lớn là thắng.
Vương Học Bình cũng không tồi, vì vậy chỉ sau một lát thì hai người đánh rất hứng khởi, khốn nổi anh Quan và chủ nhiệm Kim thua tiền cũng cảm thấy rất vui, những lời vui đùa vang lên bên tai không dứt, giống như Vương Học Bình và Hác Cương càng thắng thì bọn họ càng vui.
Ván bài kết thúc, Vương Học Bình và Hác Cương trả lại tiền cho thư ký Tiểu Mã, Vương Học Bình cười nói:
- Kinh phí hoạt động xin trả lại, tiền thắng chúng tôi sẽ mang đi.
Tiểu Mã cười hi hi ha ha tiếp nhận bốn mươi ngàn, sau đó hắn nói đùa một câu:
- Chủ tịch Vương, anh thấy phòng đất đai thế nào?
Vương Học Bình nói:
- Rất tốt, rất tốt, cực kỳ thịnh vượng.
Rời khỏi khách sạn Nam Vân, anh Quan bắt tay Vương Học Bình rồi cười nói:
- Chủ tịch Vương cũng quá cẩn thận rồi.
Vương Học Bình cũng bắt chặt tay của anh Quan rồi cười:
- Cẩn trọng là chiếc thuyền có thể chạy vạn năm, vay tiền cũng là đạo lý hiển nhiên.
Anh Quan dùng sức lắc tay vài cái nói:
- Coi như chuyện chúng ta làm anh em đã được quyết định.
Vương Học Bình cười nói:
- Sau này anh chính là anh Quan của tôi.
Vương Học Bình quay lại phòng làm việc mà giao tất cả tiền đã thắng cho Hác Cương rồi dặn dò:
- Quyên tất cả cho tổ chức khuyến học.
Khi thấy Hác Cương còn tỏ ra khó hiểu, Vương Học Bình giải thích:
- Tôi biết rõ nghi vấn của cậu, chúng ta có việc cần nhờ, người ta lại coi chúng ta như bồ tát, điều này là thế nào?
Hác Cương liên tục gật đầu, rõ ràng lời nói của Vương Học Bình trúng ngay ý nghĩ của hắn.
Vương Học Bình cười nói:
- Là anh Quan có chuyện cần cầu tôi, anh ấy nhất định sẽ đến tìm, cậu cứ chờ xem.
Một lúc sau Hác Cương đưa anh Quan vào phòng, Vương Học Bình đứng lên mời đối phương ngòi xuống ghế sa lông.
Anh Quan nhìn Hác Cương, Vương Học Bình cười nói:
- Tôi và anh Quan có chút chuyện cần bàn, cậu đóng chặt cửa lại, tôi cũng không muốn tiếp ai vào lúc này.
Hác Cương đồng ý rồi đi ra ngay.
Anh Quan nhìn cửa phòng rồi thở dài một tiếng nói:
- Anh lần này có chuyện quan trọng cần cầu cậu, dù thế nào cậu cũng phải giúp tôi mới được.
Vương Học Bình biết rõ chuyện chính đã đến, hắn tỏ ra cẩn thận lắng nghe.
Anh Quan thở dài nói:
- Vị trí trưởng phòng của tôi cũng sắp chẳng thể ngồi vững.
Vương Học Bình có hơi giật mình, hắn nói:
- Anh Quan là trưởng phòng quyền cao chức trọng, ai dám gây khó cho anh?
Anh Quan nhìn Vương Học Bình nói:
- Cậu cũng biết phó bí thư ủy ban kỷ luật Phương Hoài Viễn chính là bí thư của phòng đất đai, sau khi liên tục tranh chấp vài lượt, cuối cùng mới bị đưa đến ghẻ lạnh ở ủy ban kỷ luật huyện ủy. Nhưng anh ta suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào tôi, hơn nữa lại rất quen thuộc tình hình, mà trong phòng đất đai vẫn còn vài quân cờ của anh ta, vì vậy kết cục sợ rằng khá khó chịu, bây giờ tôi cũng dần cảm thấy khó chịu.
Vương Học Bình cố ý giả ngu nói:
- Cục trưởng Quan, nếu là khối chính quyền thì tôi có thể nói vài câu, nhưng bình thường tôi cũng không liên lạc với ủy ban kỷ luật.
Anh Quan thở dài nói:
- Cậu Vương, cậu cũng đừng giả vờ hồ đồ, người nào không biết cậu là tâm phúc của bí thư Nghiêm?
/435
|