Sau khi ăn cơm no, Lưu Phong nở nụ cười thần bí với Dương Chính Hoa rồi cười nói:
- Chủ nhiệm Dương, vấn đề tôi đã nói anh thấy thế nào?
Dương Chính Hoa biết rõ Lưu Phong có ý gì, nhưng hắn và Lưu Phong cũng chưa liên hệ với nhau được bao nhiêu lần, vì vậy mà trong lòng luôn cảnh giác, hắn lắc đầu nói:
- Tôi còn có chút chuyện, việc này để nói sau.
Lưu Phong cũng không miễng cưỡng, hắn tiếp tục nói:
- Chủ nhiệm Dương, không nói đến vấn đề này nữa, thời gian của chúng ta còn dài, tôi xin mời anh một ly.
... ....
Anh Quan biết được tin tức tổ điều tra của ủy ban kỷ luật đình chỉ các hoạt động thì vui sướng điện thoại đến cảm tạ Vương Học Bình:
- Chủ tịch Vương, cảm tạ anh đã giúp đỡ, lúc này sự việc của khu phố cổ cứ giao cho tôi.
Vương Học Bình chỉ cười nói:
- Anh Quan, anh cảm tạ nhầm người rồi.
Anh Quan cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết Vương Học Bình không muốn dính vào phiền toái, vì vậy nói:
- Chủ tịch Vương, ngày mai nhắn chủ nhiệm Diệp đến làm thủ tục.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống và không khỏi thở dài, bây giờ quyền lực trong tay quá lớn, hầu như không có người thay thế, dù làm việc đứng đắn nhưng liên hệ với lão quan liêu như anh Quan này cũng không tốt, xem ra phải tìm cơ hội trao đổi lợi ích mới được.
Sau khi làm tốt thủ tục đất đai, dưới sự kích thích của tiền tài, đám xí nghiệp tiến vào công tác ở khu phố cổ như kẻ điên, hầu như dùng tiến độ nhanh nhất để đẩy mạnh thi công.
Vương Học Bình đứng trên nóc một tòa nhà lớn vừa xây xong, hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, tâm tình tương đối khá.
Hác Cương đứng bên cạnh Vương Học Bình phải thở dài:
- Thật sự không ngờ tiến độ xây dựng lại nhanh như vậy, xem ra ma lực của đồng tiền là không nhỏ.
Vương Học Bình quay đầu nhìn Hác Cương rồi cười nói:
- Là kinh tế thị trường, chúng ta chỉ cần làm việc theo quy luật, ném ra đủ lực kích thích, dù thế nào cũng sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Hác Cương dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vương Học Bình, trong lòng thầm cảm thán. Từ khi đi theo làm thư ký của lãnh đạo đến lúc này chưa đến một năm, hắn đã từ một cán bộ bình thường được đề bạt làm cán bộ cấp phó khoa.
Phó chủ nhiệm thường vụ của hiệp hội quản lý khu phố cổ thật sự không thể nào so sánh với cán bộ khoa viên bình thường, Hác Cương thầm nghĩ, trong quan trường ngoài dựa vào bản lĩnh của mình, còn cần sự trợ giúp của yếu tố con người.
Kinh nghiệm truyền kỳ của Vương Học Bình luôn ẩn sâu trong óc của Hác Cương.
Hác Cương bội phục nhất chính là khi Nghiêm Minh Cao gặp nguy hiểm thì Vương Học Bình không những chẳng phản bội, ngược lại còn lật ngược thế cờ dưới tình thế cực kỳ hiểm ác, đẩy ngã Lý Đại Giang, cứu vớt Nghiêm Minh Cao ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng.
Trong thể chế chính trị, nếu làm sai thì hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng, nhẹ thì bị giáng chức, nặng thì rất có thể bị liên quan và bị ném vào chốn lao ngục, nghiêm trọng hơn chính là cái chết.
Vương Học Bình đi về phía trước để tiếp tục nhìn khung cảnh phương xa, Hác Cương giật mình thất thố, vẻ mặt khẽ đỏ, tranh thủ thời gian đi theo sau lưng lãnh đạo.
Chỉ trong vòng thời gian nửa tháng ngắn ngủi mà tất cả công tác kiến thiết cơ bản ở khu phố cổ hầu như đã chuẩn bị kết thúc, những công tác tuyển dụng nhân viên cũng đã triển khai.
Bây giờ vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông là "quảng cáo".
- Giám đốc Lâm của công ty quảng cáo Thế Hoàn đã đến chưa?
Vương Học Bình nghiêng đầu hỏi Hác Cương.
- Đã đến, tôi đã sắp xếp cho anh ấy nghỉ ngơi trong nhà khách.
Hác Cương giới thiệu tình huống cơ bản.
Vương Học Bình suy nghĩ rồi nói:
- Ba giờ chiều cậu sắp xếp cho anh ấy đến gặp tôi.
Hác Cương gật đầu đồng ý.
Ba giờ chiều, tổng giám đốc Lâm Chính Hải của công ty quảng cáo Thế Hoàn đi theo sau lưng Hác Cương tiến vào phòng lớn của khách sạn Hồng Khẩu.
Khi thấy Vương Học Bình đang ngồi trên ghế sa lông xem tivi, Lâm Chính Hải cung kính kêu lên:
- Lãnh đạo, tôi đã đến.
Vương Học Bình quay đầu nhìn Lâm Chính Hải, sau đó chỉ vào chiếc ghế sa lông đối diện rồi cười nói:
- Chính Hải đến rồi à, mời anh ngồi.
Lâm Chính Hải ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Vương Học Bình, cũng không dám thở mạnh. Trước đó Vương Học Bình quyết đoán bỏ ra vài trăm triệu mua một phút quảng cáo của CCTV, Lâm Chính Hải cảm thấy không cho là đúng, cho rằng đó là quyết sách ngu xuẩn.
Nhưng sau gần một năm vận hành, công ty Thế Hoàn chẳng những thu đủ tiền vốn, còn lời tám trăm triệu.
Sự thật thắng lời nói suông, Lâm Chính Hải đã thấy rõ ánh mắt nhìn xa trông rộng của Vương Học Bình, vì vậy mà bây giờ đã hoàn toàn chịu phục, không thể không cúi đầu.
Vương Học Bình thấy sự biến hóa trong lời xưng hô của Lâm Chính Hải thì trong lòng có chút buồn cười, vị sinh viên du học này lúc đầu còn không xem mình ra gì, bây giờ đã có chuyển biến rất nhanh.
Nếu Lâm Chính Hải thật sự là kẻ không làm được việc, Vương Học Bình đã sớm đá văng đối phương.
- Chính Hải, vấn đề quảng cáo cho khu phố cổ đã sắp xế xong chưa?
Vương Học Bình chỉ vào ly cà phê trước mặt Lâm Chính Hải, tỏ ý mời đối phương.
- Lãnh đạo, tôi đã mang đến những văn bản và nội dung quảng cáo, nhưng cá nhân tôi cảm thấy... ....
Lâm Chính Hải có chút ấp úng, chỉ nói một nửa rồi ngừng.
Vương Học Bình cầm kéo cắt một đoạn xì gà rồi châm lửa, sau đó mới nói:
- Có gì cứ nói, tôi thích nghe lời thật.
- Tôi nghĩ rằng ở vấn đề quảng cáo nên chú trọng vào việc quảng cáo trên truyền hình mà không phải là trên báo.
Lâm Chính Hải bắt đầu nói ra ý nghĩ thật sự của mình.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Nếu là các quốc gia phương Tây, ý kiến của anh là rất tốt, nhưng đây là Trung Quốc.
Lâm Chính Hải dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Vương Học Bình, hắn chờ mong Vương Học Bình đưa ra câu giải thích hợp lý.
Vương Học Bình cũng nhìn thấy sự nghi hoặc của Lâm Chính Hải, hắn khẽ hút xì gà rồi cười nói:
- Lú này trong nước cánh quân chủ lực đi du lịch không phải là dân chúng bình thường, đó chính là đám cán bộ công nhân viên chức của cơ quan đảng ủy chính quyền, cơ quan sự nghiệp, cùng với những thương nhân buôn bán có tiền. Khốn nổi nhóm người này rất bận rộn, hầu như không có thời gian xem tivi, nhưng báo chí thì khác, đặc biệt là báo đảng. Không biết anh có nghe qua câu nói thế này chưa: "Một gói thuốc, một bình trà, một chồng báo đủ để xem cả ngày!"
Lâm Chính Hải giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hắn lớn tiếng nói:
- Tôi đã hiểu.
Vương Học Bình cười hỏi:
- Anh hiểu gì?
Lâm Chính Hải càng ngồi thẳng người, hắn nghiêm trang nói:
- Lãnh đạo, tôi thật sự là sơ sót, xem nhẹ sự khác biệt về bản chất của tình hình trong nước và nước ngoài. Trong nước đang ở vào giai đoạn các cơ quan đảng ủy chính quyền, cơ quan quốc hữu và đơn vị sự nghiệp lũng đoạn thị trường, trong tay đám cán bộ công nhân viên ở đây có nhiều tiền, hơn nữa lại lợi dụng tiền công khoản để đi du lịch.
Vương Học Bình dùng ánh mắt vui vẻ nhìn Lâm Chính Hải, người này coi như đầu óc linh hoạt, càng khó được chính là ngộ tính rất cao, thật sự là nhân tài có thể đào tạo.
- Lãnh đạo, còn có một chuyện cần báo cáo với anh.
Lâm Chính Hải chợt nhớ đến một vấn đề làm người ta cảm thấy bức bối.
- Sao?
Vương Học Bình nhổ ra một ngụm khói, hắn dựa người lên ghế sa lông mỉm cười nhìn Lâm Chính Hải.
- Đám người khốn kiếp của đài truyền hình thấy chúng ta thu được món lợi quá lớn đã nói vài lời, có lẽ bọn họ sắp hành động.
Lâm Chính Hải dùng giọng bất bình mắng:
- Đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng, cũng đã được công chứng nhưng bọn họ lại dám bội ước, sao lại như vậy được?
- Vì để tránh những phiền toái không cần thiết, chúng ta cần xem xét vài phương án phát triển khác mới được.
- Trước nay trong nước là chế độ chính trị xã hội thế nào? Đặc điểm lớn nhất chính là nhân trị, ai quyền lớn sẽ nắm chân lý.
Vương Học Bình đã hiểu sự bất bình của Lâm Chính Hải, từ lúc bắt đầu ký kết hợp đồng mua quảng cáo thì hắn đã dự liệu được tình huống này.
- Chính Hải, năm nay có hai nhà truyền hình ở vùng duyên hải phát triển rất mạnh, anh hoàn toàn có thể liên lạc với bọn họ, phương thức hợp tác chính là cùng có lợi. Vì những đài này đều là bản địa, bọn họ sẽ tiếp âm chương trình của đài truyền hình trung ương khoảng một giờ trong ngày, chúng ta sẽ phụ trách chế tác tất cả các tiết mục còn lại của bọn họ, hai bê cùng tạo nên một ủy ban kiểm tra, chung ta sẽ nắm tất cả thời gian quảng cáo, định kỳ sẽ nộp phí cho nhà đài.
Lâm Chính Hải dùng giọng có chút chần chừ hỏi Vương Học Bình:
- Lãnh đạo, theo tôi được biết thì bây giờ các đài truyền hình địa phương cũng mang nặng sắc thái chính trị, chỉ sợ chúng ta muốn đấu thầu kinh doanh cũng không dễ dàng.
Vương Học Bình khẽ cười nhạt:
- Vùng duyên hải có thu nhập rất tốt, doanh thu cũng tốt, dù hai bên tình nguyện hợp tác thì giá cả cũng rất cao. Nhưng dù thế nào thì ký kết hợp đồng chúng ta vẫn có lợi.
Khi thấy Lâm Chính Hải nhìn chằm chằm vào mặt mình, Vương Học Bình cười nói:
- Tôi cho anh một phương án liên lạc, anh có thể đến tìm chủ nhiệm Lữ Tử Tâm của "Báo chiều Trung Hạ".
Lâm Chính Hải nhận lấy danh thiếp của Lữ Tử Tâm trong tay Vương Học Bình mà không khỏi giật mình, nếu hắn nhớ không lầm thì Lữ Tử Tâm này là Lữ tiểu thư của Lữ gia ở Hongkong.
Vương Học Bình có quan hệ thân mật với một nữ phú hào như vậy, Lâm Chính Hải thật sự không thể ngờ.
Lâm Chính Hải ở thủ đô cũng không phải chỉ vài ngày, hắn cũng hiểu tình huống chính trị trong nước, đây là thời kỳ Hongkong sắp quay về với Trung Quốc, trung ương chắc chắn sẽ có sách lược bao dung đối với một gia tộc có lực ảnh hưởng lớn ở Hongkong như Lữ gia.
Sau khi có chính sách của trung ương, với lực lượng của Lữ gia, rất có thể sẽ nắm được nhiều đặc quyền mới.
Nhưng Lâm Chính Hải vẫn còn một điểm mấu chốt chưa hiểu, hắn chần chừ hỏi Vương Học Bình:
- Lãnh đạo, Lữ gia hoàn toàn có thể bỏ lại chúng ta mà làm công tác đài truyền hình một mình, chúng ta cũng không quá lạc quan.
Nghi vấn của Lâm Chính Hải chính là một tin tức tuyệt mật của Vương Học Bình, hoàn cảnh chính trị trong nước dù là thế nào thì trong thời gian ngắn hạn cũng không cho phép Lữ gia khống chế một đài truyền hình.
Vương Học Bình để Lâm Chính Hải nhúng tay vào cũng dễ dàng giảm bớt quyền khống chế của Lữ gia với truyền thông, vì vậy mà dù là trung ương hay cấp tỉnh cũng sẽ có chút trằn trọc, sẽ suy xét vấn đề. Bọn vừa phải nể mặt Lữ gia, vừa không thể để cho Lữ gia độc quyền, cũng muốn có kẻ mạnh tay chen vào, như vậy mới dễ quản lý.
- Chủ nhiệm Dương, vấn đề tôi đã nói anh thấy thế nào?
Dương Chính Hoa biết rõ Lưu Phong có ý gì, nhưng hắn và Lưu Phong cũng chưa liên hệ với nhau được bao nhiêu lần, vì vậy mà trong lòng luôn cảnh giác, hắn lắc đầu nói:
- Tôi còn có chút chuyện, việc này để nói sau.
Lưu Phong cũng không miễng cưỡng, hắn tiếp tục nói:
- Chủ nhiệm Dương, không nói đến vấn đề này nữa, thời gian của chúng ta còn dài, tôi xin mời anh một ly.
... ....
Anh Quan biết được tin tức tổ điều tra của ủy ban kỷ luật đình chỉ các hoạt động thì vui sướng điện thoại đến cảm tạ Vương Học Bình:
- Chủ tịch Vương, cảm tạ anh đã giúp đỡ, lúc này sự việc của khu phố cổ cứ giao cho tôi.
Vương Học Bình chỉ cười nói:
- Anh Quan, anh cảm tạ nhầm người rồi.
Anh Quan cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết Vương Học Bình không muốn dính vào phiền toái, vì vậy nói:
- Chủ tịch Vương, ngày mai nhắn chủ nhiệm Diệp đến làm thủ tục.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống và không khỏi thở dài, bây giờ quyền lực trong tay quá lớn, hầu như không có người thay thế, dù làm việc đứng đắn nhưng liên hệ với lão quan liêu như anh Quan này cũng không tốt, xem ra phải tìm cơ hội trao đổi lợi ích mới được.
Sau khi làm tốt thủ tục đất đai, dưới sự kích thích của tiền tài, đám xí nghiệp tiến vào công tác ở khu phố cổ như kẻ điên, hầu như dùng tiến độ nhanh nhất để đẩy mạnh thi công.
Vương Học Bình đứng trên nóc một tòa nhà lớn vừa xây xong, hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, tâm tình tương đối khá.
Hác Cương đứng bên cạnh Vương Học Bình phải thở dài:
- Thật sự không ngờ tiến độ xây dựng lại nhanh như vậy, xem ra ma lực của đồng tiền là không nhỏ.
Vương Học Bình quay đầu nhìn Hác Cương rồi cười nói:
- Là kinh tế thị trường, chúng ta chỉ cần làm việc theo quy luật, ném ra đủ lực kích thích, dù thế nào cũng sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Hác Cương dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vương Học Bình, trong lòng thầm cảm thán. Từ khi đi theo làm thư ký của lãnh đạo đến lúc này chưa đến một năm, hắn đã từ một cán bộ bình thường được đề bạt làm cán bộ cấp phó khoa.
Phó chủ nhiệm thường vụ của hiệp hội quản lý khu phố cổ thật sự không thể nào so sánh với cán bộ khoa viên bình thường, Hác Cương thầm nghĩ, trong quan trường ngoài dựa vào bản lĩnh của mình, còn cần sự trợ giúp của yếu tố con người.
Kinh nghiệm truyền kỳ của Vương Học Bình luôn ẩn sâu trong óc của Hác Cương.
Hác Cương bội phục nhất chính là khi Nghiêm Minh Cao gặp nguy hiểm thì Vương Học Bình không những chẳng phản bội, ngược lại còn lật ngược thế cờ dưới tình thế cực kỳ hiểm ác, đẩy ngã Lý Đại Giang, cứu vớt Nghiêm Minh Cao ra khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng.
Trong thể chế chính trị, nếu làm sai thì hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng, nhẹ thì bị giáng chức, nặng thì rất có thể bị liên quan và bị ném vào chốn lao ngục, nghiêm trọng hơn chính là cái chết.
Vương Học Bình đi về phía trước để tiếp tục nhìn khung cảnh phương xa, Hác Cương giật mình thất thố, vẻ mặt khẽ đỏ, tranh thủ thời gian đi theo sau lưng lãnh đạo.
Chỉ trong vòng thời gian nửa tháng ngắn ngủi mà tất cả công tác kiến thiết cơ bản ở khu phố cổ hầu như đã chuẩn bị kết thúc, những công tác tuyển dụng nhân viên cũng đã triển khai.
Bây giờ vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông là "quảng cáo".
- Giám đốc Lâm của công ty quảng cáo Thế Hoàn đã đến chưa?
Vương Học Bình nghiêng đầu hỏi Hác Cương.
- Đã đến, tôi đã sắp xếp cho anh ấy nghỉ ngơi trong nhà khách.
Hác Cương giới thiệu tình huống cơ bản.
Vương Học Bình suy nghĩ rồi nói:
- Ba giờ chiều cậu sắp xếp cho anh ấy đến gặp tôi.
Hác Cương gật đầu đồng ý.
Ba giờ chiều, tổng giám đốc Lâm Chính Hải của công ty quảng cáo Thế Hoàn đi theo sau lưng Hác Cương tiến vào phòng lớn của khách sạn Hồng Khẩu.
Khi thấy Vương Học Bình đang ngồi trên ghế sa lông xem tivi, Lâm Chính Hải cung kính kêu lên:
- Lãnh đạo, tôi đã đến.
Vương Học Bình quay đầu nhìn Lâm Chính Hải, sau đó chỉ vào chiếc ghế sa lông đối diện rồi cười nói:
- Chính Hải đến rồi à, mời anh ngồi.
Lâm Chính Hải ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Vương Học Bình, cũng không dám thở mạnh. Trước đó Vương Học Bình quyết đoán bỏ ra vài trăm triệu mua một phút quảng cáo của CCTV, Lâm Chính Hải cảm thấy không cho là đúng, cho rằng đó là quyết sách ngu xuẩn.
Nhưng sau gần một năm vận hành, công ty Thế Hoàn chẳng những thu đủ tiền vốn, còn lời tám trăm triệu.
Sự thật thắng lời nói suông, Lâm Chính Hải đã thấy rõ ánh mắt nhìn xa trông rộng của Vương Học Bình, vì vậy mà bây giờ đã hoàn toàn chịu phục, không thể không cúi đầu.
Vương Học Bình thấy sự biến hóa trong lời xưng hô của Lâm Chính Hải thì trong lòng có chút buồn cười, vị sinh viên du học này lúc đầu còn không xem mình ra gì, bây giờ đã có chuyển biến rất nhanh.
Nếu Lâm Chính Hải thật sự là kẻ không làm được việc, Vương Học Bình đã sớm đá văng đối phương.
- Chính Hải, vấn đề quảng cáo cho khu phố cổ đã sắp xế xong chưa?
Vương Học Bình chỉ vào ly cà phê trước mặt Lâm Chính Hải, tỏ ý mời đối phương.
- Lãnh đạo, tôi đã mang đến những văn bản và nội dung quảng cáo, nhưng cá nhân tôi cảm thấy... ....
Lâm Chính Hải có chút ấp úng, chỉ nói một nửa rồi ngừng.
Vương Học Bình cầm kéo cắt một đoạn xì gà rồi châm lửa, sau đó mới nói:
- Có gì cứ nói, tôi thích nghe lời thật.
- Tôi nghĩ rằng ở vấn đề quảng cáo nên chú trọng vào việc quảng cáo trên truyền hình mà không phải là trên báo.
Lâm Chính Hải bắt đầu nói ra ý nghĩ thật sự của mình.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Nếu là các quốc gia phương Tây, ý kiến của anh là rất tốt, nhưng đây là Trung Quốc.
Lâm Chính Hải dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Vương Học Bình, hắn chờ mong Vương Học Bình đưa ra câu giải thích hợp lý.
Vương Học Bình cũng nhìn thấy sự nghi hoặc của Lâm Chính Hải, hắn khẽ hút xì gà rồi cười nói:
- Lú này trong nước cánh quân chủ lực đi du lịch không phải là dân chúng bình thường, đó chính là đám cán bộ công nhân viên chức của cơ quan đảng ủy chính quyền, cơ quan sự nghiệp, cùng với những thương nhân buôn bán có tiền. Khốn nổi nhóm người này rất bận rộn, hầu như không có thời gian xem tivi, nhưng báo chí thì khác, đặc biệt là báo đảng. Không biết anh có nghe qua câu nói thế này chưa: "Một gói thuốc, một bình trà, một chồng báo đủ để xem cả ngày!"
Lâm Chính Hải giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hắn lớn tiếng nói:
- Tôi đã hiểu.
Vương Học Bình cười hỏi:
- Anh hiểu gì?
Lâm Chính Hải càng ngồi thẳng người, hắn nghiêm trang nói:
- Lãnh đạo, tôi thật sự là sơ sót, xem nhẹ sự khác biệt về bản chất của tình hình trong nước và nước ngoài. Trong nước đang ở vào giai đoạn các cơ quan đảng ủy chính quyền, cơ quan quốc hữu và đơn vị sự nghiệp lũng đoạn thị trường, trong tay đám cán bộ công nhân viên ở đây có nhiều tiền, hơn nữa lại lợi dụng tiền công khoản để đi du lịch.
Vương Học Bình dùng ánh mắt vui vẻ nhìn Lâm Chính Hải, người này coi như đầu óc linh hoạt, càng khó được chính là ngộ tính rất cao, thật sự là nhân tài có thể đào tạo.
- Lãnh đạo, còn có một chuyện cần báo cáo với anh.
Lâm Chính Hải chợt nhớ đến một vấn đề làm người ta cảm thấy bức bối.
- Sao?
Vương Học Bình nhổ ra một ngụm khói, hắn dựa người lên ghế sa lông mỉm cười nhìn Lâm Chính Hải.
- Đám người khốn kiếp của đài truyền hình thấy chúng ta thu được món lợi quá lớn đã nói vài lời, có lẽ bọn họ sắp hành động.
Lâm Chính Hải dùng giọng bất bình mắng:
- Đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng, cũng đã được công chứng nhưng bọn họ lại dám bội ước, sao lại như vậy được?
- Vì để tránh những phiền toái không cần thiết, chúng ta cần xem xét vài phương án phát triển khác mới được.
- Trước nay trong nước là chế độ chính trị xã hội thế nào? Đặc điểm lớn nhất chính là nhân trị, ai quyền lớn sẽ nắm chân lý.
Vương Học Bình đã hiểu sự bất bình của Lâm Chính Hải, từ lúc bắt đầu ký kết hợp đồng mua quảng cáo thì hắn đã dự liệu được tình huống này.
- Chính Hải, năm nay có hai nhà truyền hình ở vùng duyên hải phát triển rất mạnh, anh hoàn toàn có thể liên lạc với bọn họ, phương thức hợp tác chính là cùng có lợi. Vì những đài này đều là bản địa, bọn họ sẽ tiếp âm chương trình của đài truyền hình trung ương khoảng một giờ trong ngày, chúng ta sẽ phụ trách chế tác tất cả các tiết mục còn lại của bọn họ, hai bê cùng tạo nên một ủy ban kiểm tra, chung ta sẽ nắm tất cả thời gian quảng cáo, định kỳ sẽ nộp phí cho nhà đài.
Lâm Chính Hải dùng giọng có chút chần chừ hỏi Vương Học Bình:
- Lãnh đạo, theo tôi được biết thì bây giờ các đài truyền hình địa phương cũng mang nặng sắc thái chính trị, chỉ sợ chúng ta muốn đấu thầu kinh doanh cũng không dễ dàng.
Vương Học Bình khẽ cười nhạt:
- Vùng duyên hải có thu nhập rất tốt, doanh thu cũng tốt, dù hai bên tình nguyện hợp tác thì giá cả cũng rất cao. Nhưng dù thế nào thì ký kết hợp đồng chúng ta vẫn có lợi.
Khi thấy Lâm Chính Hải nhìn chằm chằm vào mặt mình, Vương Học Bình cười nói:
- Tôi cho anh một phương án liên lạc, anh có thể đến tìm chủ nhiệm Lữ Tử Tâm của "Báo chiều Trung Hạ".
Lâm Chính Hải nhận lấy danh thiếp của Lữ Tử Tâm trong tay Vương Học Bình mà không khỏi giật mình, nếu hắn nhớ không lầm thì Lữ Tử Tâm này là Lữ tiểu thư của Lữ gia ở Hongkong.
Vương Học Bình có quan hệ thân mật với một nữ phú hào như vậy, Lâm Chính Hải thật sự không thể ngờ.
Lâm Chính Hải ở thủ đô cũng không phải chỉ vài ngày, hắn cũng hiểu tình huống chính trị trong nước, đây là thời kỳ Hongkong sắp quay về với Trung Quốc, trung ương chắc chắn sẽ có sách lược bao dung đối với một gia tộc có lực ảnh hưởng lớn ở Hongkong như Lữ gia.
Sau khi có chính sách của trung ương, với lực lượng của Lữ gia, rất có thể sẽ nắm được nhiều đặc quyền mới.
Nhưng Lâm Chính Hải vẫn còn một điểm mấu chốt chưa hiểu, hắn chần chừ hỏi Vương Học Bình:
- Lãnh đạo, Lữ gia hoàn toàn có thể bỏ lại chúng ta mà làm công tác đài truyền hình một mình, chúng ta cũng không quá lạc quan.
Nghi vấn của Lâm Chính Hải chính là một tin tức tuyệt mật của Vương Học Bình, hoàn cảnh chính trị trong nước dù là thế nào thì trong thời gian ngắn hạn cũng không cho phép Lữ gia khống chế một đài truyền hình.
Vương Học Bình để Lâm Chính Hải nhúng tay vào cũng dễ dàng giảm bớt quyền khống chế của Lữ gia với truyền thông, vì vậy mà dù là trung ương hay cấp tỉnh cũng sẽ có chút trằn trọc, sẽ suy xét vấn đề. Bọn vừa phải nể mặt Lữ gia, vừa không thể để cho Lữ gia độc quyền, cũng muốn có kẻ mạnh tay chen vào, như vậy mới dễ quản lý.
/435
|