Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan trầm ngâm không nói thì biết nàng đang đấu tranh tư tưởng, vì vậy hắn nói:
- Chủ tịch, chúng ta dù làm thế nào cũng phải giữ tài nguyên ở lại.
Mạnh Thu Lan vốn còn có chút dơ dự nhưng hai chữ tài nguyên lại đánh động nàng, vì hễ là bất kỳ vị chủ tịch huyện nào cũng không ngại trong tay có nhiều tiền, nàng cũng không phải ngoại lệ.
- Tôi sẽ liên lạc với thượng cấp, cậu cũng nên đi tìm huyện đội, để xem bọn họ có tìm được nguồn cung lều bạt hay không.
Mạnh Thu Lan dùng lời không chắc chắn nói, Vương Học Bình có thể nhận ra hương vị bên trong, vị chủ tịch này tuyệt đối cũng không muốn xói mòn tài nguyên.
- Được, tôi sẽ đi lên lạc với trưởng phòng Hà.
Vương Học Bình đã nói xong những gì cần thiết, hắn đứng lên cáo từ.
Mạnh Thu Lan đứng lên tiễn Vương Học Bình đến tận cửa, nàng cười nói:
- Đồng chí Học Bình, trnog huyện đang suy xét điều chỉnh phân công chủ tịch, anh làm ra thành tích rõ ràng trong mắt mọi người, cũng sẽ không quên.
Vương Học Bình rời khỏi phòng làm việc của Mạnh Thu Lan mà thầm nghĩ, nàng đã ra ám hiệu rất rõ ràng, chẳng lẽ nàng thật sự không ghét bỏ vì hành động chống đối trước kia của mình?
Vương Học Bình quay về phòng làm việc của mình mà cẩn thận suy xét một phen, cuối cùng mới phỏng đoán ra ý đồ chân thật của Mạnh Thu Lan:
- Mạnh Thu Lan rõ ràng đang muốn mươn lực đẩy lực, muốn tìm thêm chút thành tích.
Vương Học Bình nghĩ thông suốt điều này thì giương mắt nhìn trần nhà, khóe miệng lộ ra nụ cười, chỉ cần Mạnh Thu Lan thừa nhận hợp tác, như vậy sau này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Bây giờ cuộc sống của Vương Học Bình rất nhàn nhã, khu quy hoạch đã đi lên quỹ đạo phát triển, có Tiểu Vương phụ trách công tác thông thường, ngoài những thủ tục cần phải ký thì không có gì làm nhọc lòng Vương Học Bình.
Tình huống bên khu phố cổ bên này cũng có chút giống như bên khu quy hoạch, Hác Cương đã quen thuộc ý nghĩ của Vương Học Bình, hắn chỉ cần dựa theo quy hoạch của Vương Học Bình đã vạch ra mà chấp hành.
Sau khi Mạnh Thu Lan chạy về tỉnh thành thì nhanh chóng mang về tin tốt, phân khu quân sự tỉnh và xưởng may phân khu có thể trợ giúp cho khu phố cổ năm nghìn lều bạt.
Đây là vào thời bình, vì vậy mà cũng ảnh hưởng đến quân đội, bọn họ cũng có rất ít khi sử dụng lều bạt, rất nhiều lều bạt chất chồng trong kho hàng, không có biện pháp tiêu thụ, tình huống này thật sự làm cho khối hậu cần cảm thấy đau đầu.
Lúc này đơn đặt hàng đến từ huyện Nam Vân nhanh chóng giải quyết vấn đề của khối hậu cần, ngay trong ngày ký kết hiệp nghị, khối hậu cần phân khu đã phái ra vài chiếc xe tải lớn đưa một ngàn lều bạt về hiệp hội quản lý khu phố cổ.
Vì nghênh đón đội vận chuyển lều bạt của quân đội mà Mạnh Thu Lan cố ý chạy đến khu phố cổ, nàng thật sự giật mình vì hàng người dày đặc, ít ra cũng phải dài một dặm.
Vương Học Bình thấy sự nghi hoặc của Mạnh Thu Lan, hắn cười giải thích;
- Khách du lịch là rất nhiều, khu phố cổ cũng không thể dung nạp quá nhiều người, chỉ có thể cho vào theo lượt.
- Đi ra bao nhiêu người sẽ cho vào bấy nhiêu người.
Hác Cương ở bên cạnh bổ sung thêm một câu.
Mạnh Thu Lan lần đầu tiên đến khu phố cổ và cảm thấy có một bài học rất lớn, thì ra du lịch điên cuồng như vậy, Vương Học Bình này thật sự không hỗ danh chuyên gia phát triển kinh tế.
Sau khi cẩn thận quan sát cổng vào khu phố cổ, Mạnh Thu Lan phát hiện mỗi người tiến vào bên trong đều được nhân viên công tác phát cho một chiếc túi vải.
- Đồng chí Học Bình, đó là túi đựng rác sao?
Mạnh Thu Lan nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Vương Học Bình cười nói:
- Thật sự là túi rác, rất nhiều khu du lịch chủ ý đến lợi nhuận mà quên công tác bảo vệ môi trường, vì đảm bảo khu phố cổ càng ngày càng phát triển và sạch đẹp, khu phố cổ chúng tôi quyết định làm như vậy, coi như phòng ngừa chu đáo.
Một cặp mắt đẹp nhanh chóng di chuyển trên mặt Vương Học Bình, Mạnh Thu Lan thầm kêu một tiếng hỗ thẹn, thành tích của Vương Học Bình thật sự đã chứng minh một vấn đề, phát triển kinh tế thật sự không liên quan nhiều đến hoàn cảnh.
Mạnh Thu Lan thật sự tính toán rất rõ, nếu dựa theo ý tưởng của mình, tiến cửa nhà máy sắt thép vài xi măng gây ô nhiễm, mỗi năm tài chính có thể tăng thêm mười lăm triệu.
Nhưng Vương Học Bình lại sáng tạo ra một phương thức khác, không chỉ cung cấp nguồn tài chính dồi dào cho huyện, hơn nữa còn có thể tạo nên không gian phát triển rộng lớn.
Mạnh Thu Lan đối mặt với sự thật mà không thể không phục, nhưng tâm tính của nàng bây giờ rất phức tạp, nếu Vương Học Bình không phải là người của bí thư huyện ủy Nghiêm Minh Cao thì thật sự quát tốt.
Chừng một giờ sau, trên đường xuất hiện bóng dáng xe tải của quân đội.
Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình tiến lên nghênh đón, một chiếc xe quân dụng dừng trước mặt, trong xe bước xuống một vị thượng tá.
Hác Cương nhanh chóng tiến lên nghênh đón, hắn mỉm cười giới thiệu thân phận của mình, lại giới thiệu Mạnh Thu Lan cho vị thượng tá kia.
- Chào chủ tịch Mạnh, phó phòng hậu cần phân khu tỉnh Trung Hạ là Trương Vân Thiên xin báo danh.
Vị thượng tá chào Mạnh Thu Lan theo tiêu chuẩn quân đội.
Mạnh Thu Lan bắt tay Trương Vân Thiên rồi cười nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi đại biểu cho chính quyền và nhân dân huyện Nam Vân cảm tạ sự giúp đỡ chí tình của quan đội với tiến trình phát triển kinh tế trong huyện.
Trương Vân Thiên nở nụ cười cởi mở:
- Quân đội là con em của nhân dân, trước khi tôi đến thì lãnh đạo phân khu đã muốn chuyển lời với các lãnh đạo địa phương, mọi người cùng nhau giúp sức, cùng nhau làm chút chuyện hiện thực, như vậy mới tốt.
Mạnh Thu Lan cugnx không giới thiệu cho Trương Vân Thiên về thân phận của Vương Học Bình, tất nhiên Vương Học Bình hiểu được ý đồ của nàng, vì vậy mà trong lòng có chút buồn cười.
Nếu xem xét từ sự thật thì Vương Học Bình đã là trợ thủ kinh tế cực kỳ quan trọng cho Mạnh Thu Lan, nhưng Mạnh Thu Lan lại có nghi kỵ rất lớn với lập trường chính trị của Vương Học Bình.
Đây cũng là mâu thuẫn của Mạnh Thu Lan, nàng cần sự trợ giúp của Vương Học Bình, nhưng lại sợ Vương Học Bình ảnh hưởng đến vấn đề an toàn phát triển.
Dưới sự chỉ huy của Trương Vân Thiên, hơn mười tên lính từ trên xe đi xuống vận chuyển lều quân dụng. Vương Học Bình nháy mắt với Hác Cương, tất nhiên Hác Cương hiểu vấn đề, lập tức cho nhân viên công tác chuẩn bị nước giải khát cho các chiến sĩ.
Thừa cơ hội đám lính vận chuyển lều bạt xuống, Trương Vân Thiên nhìn thấy cảnh tượng trước cổng khu phố cổ, hắn cười nói với Mạnh Thu Lan:
- Chủ tịch Mạnh, khu phố cổ của mọi người phát triển rất tốt, biết đâu viện an dưỡng của phân khu có thể là đơn vị cùng hợp tác với mọi người.
Mạnh Thu Lan phản ứng không chậm, Trương Vân Thiên có vẻ tùy ý nhưng bên trong lời nói ẩn giấu huyền cơ.
Vì Mạnh Thu Lan không quá hiểu rõ tình huống bên trong khu phố cổ nên lúc này không dám trả lời vấn đề của Trương Vân Thiên, nàng chỉ có thể đẩy Vương Học Bình ra và cười nói:
- Trưởng phòng Trương, vị này chính là trợ lý chủ tịch kiêm chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ, đồng chí Vương Học Bình.
- Chủ tịch, chúng ta dù làm thế nào cũng phải giữ tài nguyên ở lại.
Mạnh Thu Lan vốn còn có chút dơ dự nhưng hai chữ tài nguyên lại đánh động nàng, vì hễ là bất kỳ vị chủ tịch huyện nào cũng không ngại trong tay có nhiều tiền, nàng cũng không phải ngoại lệ.
- Tôi sẽ liên lạc với thượng cấp, cậu cũng nên đi tìm huyện đội, để xem bọn họ có tìm được nguồn cung lều bạt hay không.
Mạnh Thu Lan dùng lời không chắc chắn nói, Vương Học Bình có thể nhận ra hương vị bên trong, vị chủ tịch này tuyệt đối cũng không muốn xói mòn tài nguyên.
- Được, tôi sẽ đi lên lạc với trưởng phòng Hà.
Vương Học Bình đã nói xong những gì cần thiết, hắn đứng lên cáo từ.
Mạnh Thu Lan đứng lên tiễn Vương Học Bình đến tận cửa, nàng cười nói:
- Đồng chí Học Bình, trnog huyện đang suy xét điều chỉnh phân công chủ tịch, anh làm ra thành tích rõ ràng trong mắt mọi người, cũng sẽ không quên.
Vương Học Bình rời khỏi phòng làm việc của Mạnh Thu Lan mà thầm nghĩ, nàng đã ra ám hiệu rất rõ ràng, chẳng lẽ nàng thật sự không ghét bỏ vì hành động chống đối trước kia của mình?
Vương Học Bình quay về phòng làm việc của mình mà cẩn thận suy xét một phen, cuối cùng mới phỏng đoán ra ý đồ chân thật của Mạnh Thu Lan:
- Mạnh Thu Lan rõ ràng đang muốn mươn lực đẩy lực, muốn tìm thêm chút thành tích.
Vương Học Bình nghĩ thông suốt điều này thì giương mắt nhìn trần nhà, khóe miệng lộ ra nụ cười, chỉ cần Mạnh Thu Lan thừa nhận hợp tác, như vậy sau này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Bây giờ cuộc sống của Vương Học Bình rất nhàn nhã, khu quy hoạch đã đi lên quỹ đạo phát triển, có Tiểu Vương phụ trách công tác thông thường, ngoài những thủ tục cần phải ký thì không có gì làm nhọc lòng Vương Học Bình.
Tình huống bên khu phố cổ bên này cũng có chút giống như bên khu quy hoạch, Hác Cương đã quen thuộc ý nghĩ của Vương Học Bình, hắn chỉ cần dựa theo quy hoạch của Vương Học Bình đã vạch ra mà chấp hành.
Sau khi Mạnh Thu Lan chạy về tỉnh thành thì nhanh chóng mang về tin tốt, phân khu quân sự tỉnh và xưởng may phân khu có thể trợ giúp cho khu phố cổ năm nghìn lều bạt.
Đây là vào thời bình, vì vậy mà cũng ảnh hưởng đến quân đội, bọn họ cũng có rất ít khi sử dụng lều bạt, rất nhiều lều bạt chất chồng trong kho hàng, không có biện pháp tiêu thụ, tình huống này thật sự làm cho khối hậu cần cảm thấy đau đầu.
Lúc này đơn đặt hàng đến từ huyện Nam Vân nhanh chóng giải quyết vấn đề của khối hậu cần, ngay trong ngày ký kết hiệp nghị, khối hậu cần phân khu đã phái ra vài chiếc xe tải lớn đưa một ngàn lều bạt về hiệp hội quản lý khu phố cổ.
Vì nghênh đón đội vận chuyển lều bạt của quân đội mà Mạnh Thu Lan cố ý chạy đến khu phố cổ, nàng thật sự giật mình vì hàng người dày đặc, ít ra cũng phải dài một dặm.
Vương Học Bình thấy sự nghi hoặc của Mạnh Thu Lan, hắn cười giải thích;
- Khách du lịch là rất nhiều, khu phố cổ cũng không thể dung nạp quá nhiều người, chỉ có thể cho vào theo lượt.
- Đi ra bao nhiêu người sẽ cho vào bấy nhiêu người.
Hác Cương ở bên cạnh bổ sung thêm một câu.
Mạnh Thu Lan lần đầu tiên đến khu phố cổ và cảm thấy có một bài học rất lớn, thì ra du lịch điên cuồng như vậy, Vương Học Bình này thật sự không hỗ danh chuyên gia phát triển kinh tế.
Sau khi cẩn thận quan sát cổng vào khu phố cổ, Mạnh Thu Lan phát hiện mỗi người tiến vào bên trong đều được nhân viên công tác phát cho một chiếc túi vải.
- Đồng chí Học Bình, đó là túi đựng rác sao?
Mạnh Thu Lan nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Vương Học Bình cười nói:
- Thật sự là túi rác, rất nhiều khu du lịch chủ ý đến lợi nhuận mà quên công tác bảo vệ môi trường, vì đảm bảo khu phố cổ càng ngày càng phát triển và sạch đẹp, khu phố cổ chúng tôi quyết định làm như vậy, coi như phòng ngừa chu đáo.
Một cặp mắt đẹp nhanh chóng di chuyển trên mặt Vương Học Bình, Mạnh Thu Lan thầm kêu một tiếng hỗ thẹn, thành tích của Vương Học Bình thật sự đã chứng minh một vấn đề, phát triển kinh tế thật sự không liên quan nhiều đến hoàn cảnh.
Mạnh Thu Lan thật sự tính toán rất rõ, nếu dựa theo ý tưởng của mình, tiến cửa nhà máy sắt thép vài xi măng gây ô nhiễm, mỗi năm tài chính có thể tăng thêm mười lăm triệu.
Nhưng Vương Học Bình lại sáng tạo ra một phương thức khác, không chỉ cung cấp nguồn tài chính dồi dào cho huyện, hơn nữa còn có thể tạo nên không gian phát triển rộng lớn.
Mạnh Thu Lan đối mặt với sự thật mà không thể không phục, nhưng tâm tính của nàng bây giờ rất phức tạp, nếu Vương Học Bình không phải là người của bí thư huyện ủy Nghiêm Minh Cao thì thật sự quát tốt.
Chừng một giờ sau, trên đường xuất hiện bóng dáng xe tải của quân đội.
Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình tiến lên nghênh đón, một chiếc xe quân dụng dừng trước mặt, trong xe bước xuống một vị thượng tá.
Hác Cương nhanh chóng tiến lên nghênh đón, hắn mỉm cười giới thiệu thân phận của mình, lại giới thiệu Mạnh Thu Lan cho vị thượng tá kia.
- Chào chủ tịch Mạnh, phó phòng hậu cần phân khu tỉnh Trung Hạ là Trương Vân Thiên xin báo danh.
Vị thượng tá chào Mạnh Thu Lan theo tiêu chuẩn quân đội.
Mạnh Thu Lan bắt tay Trương Vân Thiên rồi cười nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi đại biểu cho chính quyền và nhân dân huyện Nam Vân cảm tạ sự giúp đỡ chí tình của quan đội với tiến trình phát triển kinh tế trong huyện.
Trương Vân Thiên nở nụ cười cởi mở:
- Quân đội là con em của nhân dân, trước khi tôi đến thì lãnh đạo phân khu đã muốn chuyển lời với các lãnh đạo địa phương, mọi người cùng nhau giúp sức, cùng nhau làm chút chuyện hiện thực, như vậy mới tốt.
Mạnh Thu Lan cugnx không giới thiệu cho Trương Vân Thiên về thân phận của Vương Học Bình, tất nhiên Vương Học Bình hiểu được ý đồ của nàng, vì vậy mà trong lòng có chút buồn cười.
Nếu xem xét từ sự thật thì Vương Học Bình đã là trợ thủ kinh tế cực kỳ quan trọng cho Mạnh Thu Lan, nhưng Mạnh Thu Lan lại có nghi kỵ rất lớn với lập trường chính trị của Vương Học Bình.
Đây cũng là mâu thuẫn của Mạnh Thu Lan, nàng cần sự trợ giúp của Vương Học Bình, nhưng lại sợ Vương Học Bình ảnh hưởng đến vấn đề an toàn phát triển.
Dưới sự chỉ huy của Trương Vân Thiên, hơn mười tên lính từ trên xe đi xuống vận chuyển lều quân dụng. Vương Học Bình nháy mắt với Hác Cương, tất nhiên Hác Cương hiểu vấn đề, lập tức cho nhân viên công tác chuẩn bị nước giải khát cho các chiến sĩ.
Thừa cơ hội đám lính vận chuyển lều bạt xuống, Trương Vân Thiên nhìn thấy cảnh tượng trước cổng khu phố cổ, hắn cười nói với Mạnh Thu Lan:
- Chủ tịch Mạnh, khu phố cổ của mọi người phát triển rất tốt, biết đâu viện an dưỡng của phân khu có thể là đơn vị cùng hợp tác với mọi người.
Mạnh Thu Lan phản ứng không chậm, Trương Vân Thiên có vẻ tùy ý nhưng bên trong lời nói ẩn giấu huyền cơ.
Vì Mạnh Thu Lan không quá hiểu rõ tình huống bên trong khu phố cổ nên lúc này không dám trả lời vấn đề của Trương Vân Thiên, nàng chỉ có thể đẩy Vương Học Bình ra và cười nói:
- Trưởng phòng Trương, vị này chính là trợ lý chủ tịch kiêm chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ, đồng chí Vương Học Bình.
/435
|