Lãnh Đạo

Chương 225: Xảo trá.

/435


Lúc này Vương Học Bình chủ động gọi nữ nhân viên phục vụ đến nói:

- Đưa chến mười tám ly lớn.

Trương Vân Thiên không khỏi cảm thấy trước mắt sáng ngời, tiểu tử này tuy không lớn tuổi nhưng hào khí không kém, rất có khí thế.

Nữ nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng khay rượu đến bên cạnh bàn tiệc, sau đó sắp xếp trước mặt Vương Học Bình và Trương Vân Thiên, mỗi người có chín ly lớn.

Sau khi nữ nhân viên phục vụ rót đầy rượu thì Vương Học Bình dẫn đầu nhấc một ly lên, hắn nâng ly về phía Trương Vân Thiên rồi cười nói:

- Trưởng phòng Trương, trước tiên tôi kính anh một ly.

Vương Học Bình đưa ly rượu đến bên miệng, hắn hít vào một hơi rồi khen:

- Rượu ngon!

Sau đó Vương Học Bình làm một hơi cạn sạch ba ly trước mặt.

- Tốt, tốt, tốt!

Tiểu Vương thấy Vương Học Bình hào sảng như vậy cũng không khỏi cảm thấy vui sướng, hắn cũng không nói hai lời mà uống một mạch chín ly.

Sau khi chín ly rượu nhập vào trong bụng, vẻ mặt Trương Vân Thiên càng thêm hồng, trên trán vã ra những hạt mồ hôi nhỏ.

Vương Học Bình cũng coi như chiến sĩ cách mạng có quá trình được "rèn luyện" với rượu cồn, hắn nhìn biểu hiện của vị trưởng phòng Trương thì biết tửu lượng của đối phương ít nhất cung trên ba cân.

Vương Học Bình có ý định khác, hắn cười sảng khoái:

- Trưởng phòng Trương, anh đúng là hào sảng.

Sau đó Vương Học Bình cũng dốc vào bụng sáu ly còn lại.

Vương Học Bình biết rất rõ, trong quân đội thì dù là quan hay quân cũng đều có tửu lượng rất tốt, hơn nữa phần lớn đều hào sảng, thà rằng uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày cũng không sợ.

- Ha ha, còn tốt chứ cậu Vương? Nếu nói về phươgn diện này, tôi xem như đã kết giao huynh đệ với cậu rồi đấy.

Trương Vân Thiên thầm hiểu, đối với loại ly hai lượng này, chín ly tương đương với một cân tám lượng.

Trương Vân Thiên là người tòng quân nhiều năm nhiều năm, đây là một lãnh đạo địa phương sảng khoái mà lần đầu tiên hắn gặp được, vì vậy mà trong lòng thầm vui sướng, quyết định kêu gọi huynh đệ.

Dù Vương Học Bình tửu lượng cao nhưng vẫn không chịu nổi quá trình uống "ép" rượu, trong dạ dày đã bắt đầu xoay chuyển.

Trương Vân Thiên cũng không khá hơn chút nào, vẻ mặt của hắn ngày càng hồng, đầu đầy mồ hôi, quân trang trên người đã ướt đẫm, bắt đầu cảm thấy chóng mặt, bắt đầu không chú ý đến ngôn ngữ.

Mạnh Thu Lan khẽ thở dài, nàng nhìn vào Vương Học Bình, Trương Vân Thiên đã như vậy thì trạng thái của Vương Học Bình cũng không lạc quan, tâm tình của nàng rất phức tạp.

Đây là dạng người gì? Mạnh Thu Lan hoàn toàn không hiểu tâm tư của Vương Học Bình, nàng chỉ biết, nếu hôm nay Vương Học Bình không tương trợ, sợ rằng hôm nay nàng rất khó thoát thân.

Trương Vân Thiên khẽ nghiêng người nâng ly rượu loạng choạng đi đến trước mặt Vương Học Bình, hắn lắp bắp nói:

- Cậu...Cậu Vương...Uống một ly!

Vương Học Bình cũng nấc lên một cái khá lớn, một luồng hơi thở đầy rượu phóng đến, Mạnh Thu Lan không kìm được phải nín thở.

- Uống, uống thôi.

Tay phải của Vương Học Bình có hơi run, hắn miễn cưỡng cụng ly với Trương Vân Thiên.

Rượu đổ vào bụng, Trương Vân Thiên thật sự không thể nào chịu được nữa, hắn há miệng ộc ra, tất cả những thứ trong dạ dày rơi vãi đầy bàn.

Vương Học Bình ra sức áp chế chính mình, cố gắng áp chế hương rượu, tay giữ chặt lưng ghế, miễn cưỡng để không ói ra.

Mạnh Thu Lan thầm thở ra một hơi, Vương Học Bình thay nàng chặn lỗ châu mai, nếu uống rượu mà sinh ra tình huống bêu xấu, nàng cũng không cảm thấy dễ chịu.

Nhưng Vương Học Bình giúp Mạnh Thu Lan chống đỡ Trương Vân Thiên, coi như hôm nay nàng nợ hắn một phần nhân tình.

Trương Vân Thiên dùng ánh mắt lờ đờ say nhìn Vương Học Bình rồi đột nhiên móc ra một tấm danh thiếp từ cặp công văn, hắn đưa đến trước mặt Vương Học Bình rồi dùng giọng đứt quảng nói:

- Lần này cậu thắng, sau này nếu đến tỉnh thành, nếu không liên lạc với tôi, coi như xem thường tôi đấy.

Quân nhân dù sao cũng đơn thuần hơn rất nhiều, không phức tạp như những mối quan hệ ở địa phương, Vương Học Bình rất hiểu lòng dạ ngay thẳng của Trương Vân Thiên.

- Được, cứ quyết định như vậy, sau này không uống gục sẽ không rời khỏi bàn rượu.

Vương Học Bình đại khái đã thăm dò được tính cách của Trương Vân Thiên, hắn cố ý dùng giọng thô lỗ nói.

- Hôm nay tạm dừng lại ở đây, hẹn ngày sau tái chiến.

Trương Vân Thiên từ chối không cần Hác Cương phải đỡ, hắn loạng choạng đi ra bên ngoài.

Vương Học Bình nâng đùi lên muốn tiễn chân Trương Vân Thiên nhưng hai chân đã mềm nhũn, không thể nào nhấc lên.

Mạnh Thu Lan do dự một lúc, cuối cùng nàng quyết định mở lời thăm hỏi, nàng đi đến bên cạnh Vương Học Bình rồi hỏi:

- Cảm thấy thế nào? Có cần đưa đến bệnh viện không?

Vương Học Bình chỉ đợi những lời này của Mạnh Thu Lan, hắn nôn khan rồi khẽ lắc đầu nói:

- Tôi uống quá nhiều, cũng không muốn để bộ hạ nhìn thấy bộ dạng này, làm phiền đưa tôi vào phòng.

Đám lãnh đạo địa phương khác biệt với quân ngũ, phần lớn bọn họ đều rất chú ý đến hình tượng. Mạnh Thu Lan cũng không từ chối yêu cầu quang minh chính đại của Vương Học Bình:

- Tôi đưa anh về phòng.

Mạnh Thu Lan quay đầu lại phân phó người bên cạnh:

- Tôi và chủ tịch Vương có chuyện cần thương lượng, mọi người cứ đi trước.

Mọi người cũng lập tức đứng lên chào hỏi và rời khỏi phòng.

Khi thấy trong phòng không còn ai thì Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình cùng đi vào thang máy, nàng định đỡ Vương Học Bình, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua ý nghĩ này.

Nhà khách huyện ủy năm tầng, khi Lý Đại Giang còn tại vị thì liên tục đầu tư vào đây, nữ nhân viên được lựa chọn rất nghiêm khắc, không những lắp đặt thang máy, hơn nữa bên trong còn rất xa hoa.

Dựa theo quy củ bất thành văn, đám lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện Nam Vân đều có phòng nghỉ ngơi của mình ở nhà khách huyện.

Đám lãnh đạo thường ủy huyện ủy được sắp xếp ở lầu ba, lầu bốn là lãnh địa thuộc về bí thư và các vị phó bí thư.

Mạnh Thu Lan đến huyện Nam Vân nhận chức, vì khu nhà dành cho thường ủy huyện ủy đã không còn chỗ trống, vì vậy mới đến đây ở một thời gian, cũng không có gì xa lạ.

Thang máy đi lên, Vương Học Bình tựa ở lan can bắt đầu thở hổn hển.

Mạnh Thu Lan dùng giọng dịu dàng không đành lòng hỏi:

- Không thoải mái à?

Vương Học Bình lắc đầu nói:

- Vẫn còn khá tốt.

Mạnh Thu Lan thấy trên mặt Vương Học Bình có chút khổ sở thì tâm tình rất vui sướng, nàng là một người phụ nữ thông minh, phụ nữ thường có tính mẫn cảm, vì vậy bây giờ nàng có thể thật sự hiểu được trạng thái của đối phương.

Khu phố cổ huyện Nam Vân có được thành công lớn, khi Vương Học Bình báo cáo với huyện ủy thì cường điệu cái nhìn của lãnh đạo đảng ủy chính quyền, chỉ huy đúng hướng, trong báo cáo hoàn toàn không nói đến công lao cá nhân.

Mạnh Thu Lan cảm thấy vui sướng nhưng cũng hỗ thẹn, nàng thật ra chẳng làm gì, rõ ràng là ngồi không hưởng công, lấy được lời khen ngợi của lãnh đạo tỉnh và thành phố, hôm nay đã có danh hiệu "Nữ cán bộ tài ba".

Đến ngoài phòng của Vương Học Bình, nữ nhân viên phục vụ mở cửa phòng, Vương Học Bình nghiêng người đi vào, Mạnh Thu Lan có chút chần chừ, nhưng sau đó nàng cũng nhấc chân vào theo.

Vương Học Bình vào phòng thì đi vào toilet, hắn đóng cửa, sau đó Mạnh Thu Lan nghe thấy những tiếng nôn mửa liên tiếp.

Lúc này Vương Học Bình nôn mửa lộn mật, điều này vừa vặn trùng khớp với phán đoán trước đó của Mạnh Thu Lan, rõ ràng hắn cố gắng chống đỡ đến bây giờ để không xấu mặt trước thuộc hạ.

Khi Mạnh Thu Lan suy nghĩ miên man thì Vương Học Bình đã phun ra tất cả những thứ cồn cào trong dạ dày, hắn lợi dụng cơ hội mở nước xối đi mà làm một điếu thuốc.

Vương Học Bình hiểu rất rõ, nếu không thể nào cho ra thì chắc chắn hắn sẽ say rất lâu, bây giờ gánh nặng đã được cởi bỏ, con người cũng thoải mái hơn.

Vì đây là gian phòng dành riêng cho các vị lãnh đạo nên vấn đề thông gió ở trong phòng vệ sinh được làm rất tốt, sau khi Vương Học Bình làm một điếu thuốc thì hơi khói cũng được hút ra. Hắn dùng nước ấm rửa mặt, sau đó mới kẻo cửa ra khỏi phòng vệ sinh với vẻ mặt tái nhợt, xuất hiện trước mặt Mạnh Thu Lan.

Mạnh Thu Lan đã pha một ấm trà, nàng đưa một ly đến cho Vương Học Bình rồi nói:

- Nhanh lên, uống vài ngụm làm ấm dạ dày.

Vương Học Bình nhận ly trà, trong lúc vô tình khẽ chạm vào những ngón tay trắng nõn nhẵn nhụi của Mạnh Thu Lan, điều này làm những ngón tay khẽ run lên.

Khi Vương Học Bình uống hết ly trà nóng thì những nghi kỵ trong lòng Mạnh Thu Lan đã biến mất, xem ra hắn thật sự uống rất nhiều.

- Cám ơn.

Vương Học Bình dùng ánh mắt chân thành nhìn Mạnh Thu Lan, đồng thời liên tục nói lời cảm tạ. Nhiệt độ nước trà rất vừa phải, trên bàn trà còn có một chiếc ly không, dù là kẻ ngốc cũng biết Mạnh Thu Lan đã lợi dụng cơ hội để đảo nước làm giảm nhiệt độ ly nước.

Vẻ mặt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, nàng nhìn về phía Vương Học Bình rồi gật đầu nói:

- Anh rõ ràng nói ngược rồi, là tôi phải cảm ơn mới đúng.

Vương Học Bình hít vài hơi không khí, hắn nói:

- Chị là thượng cấp của tôi, nhưng trên bàn rượu lại là phái nữ, tôi là nam đồng chí quan tâm đến nữ đồng chí, điều này cần gì phải cảm tạ?

Mạnh Thu Lan cảm thấy trong lòng hơi nóng, đã từ lâu nàng chưa từng được nghe những lời đầy cảm xúc bảo vệ thế này. Trước mặt người ngoài thì Mạnh Thu Lan luôn có hình tượng nữ cường nhân, nhưng nào có ai biết được thế giới nội tâm của nàng?

Lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần, Vương Học Bình không khỏi làm cho Mạnh Thu Lan sinh ra chút hảo cảm, lúc này hắn lại nhân cơ hội nói:

- Chủ tịch, bây giờ tôi đã rất tốt, chị cũng đã uống khá nhiều, nên về phòng nghỉ cho khỏe.

Hai người tuy đều là lãnh đạo huyện nhưng dù thế nào cũng là nam nữ khác biệt, Mạnh Thu Lan làm thấy vẻ mặt của Vương Học Bình đã có hơi bình thường, vì thế mà cũng thầm buông lỏng.

Vương Học Bình đưa Mạnh Thu Lan ra khỏi phòng, Mạnh Thu Lan xoay người nói:

- Anh đừng tiễn nữa, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.

Quan hệ giữa hai người không tính là thân mật, Vương Học Bình tất nhiên cũng biết điểm dừng, hắn duỗi tay phải cười nói với Mạnh Thu Lan:

- Tôi cũng không khách khí, lúc này cũng có hơi chóng mặt.

Mạnh Thu Lan nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình rồi thuận miệng nói:

- Sao còn chưa mau đi nghỉ ngơi?

Mạnh Thu Lan vừa nói thì đã hối hận, lời nói của nàng quá mập mờ, giống như một cặp tình nhân đang nói lời yêu thương vậy.

Vương Học Bình thấy vẻ mặt của Mạnh Thu Lan có chút khác thường, hắn lại tỏ ra không biết mà vỗ đầu;

- Tôi cũng không tiễn chị nữa.

- Được rồi.

Mạnh Thu Lan vẫy bàn tay nhỏ với Vương Học Bình, nàng xoay người bước đi, nhưng vừa đi được vài bước thì cảm giác say bùng lên, nàng không thể khống chế nổi, dùng một tay vịn lên tường, bắt đầu liên tục nôn mửa.


/435

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status