Mạnh Thu Lan cũng không xuất hiện vào bữa cơm tối, Trương Vân Thiên cũng không hỏi vì sao nàng không tới.
Trương Vân Thiên biết khá rõ, bữa rượu lúc trưa Mạnh Thu Lan đã bị ép khá nhiều, lúc này sợ rằng đang nằm bất tỉnh trên giường.
Vương Học Bình lại có ý nghĩ khác, Mạnh Thu Lan uống khá nhiều, vào nhà vệ sinh cũng liên tục nôn ói, vì vậy lúc này đã nên tỉnh.
Mạnh Thu Lan sở dĩ không xuất hiện, Vương Học Bình thấy có lẽ vì ngại gặp mặt Vương Học Bình.
Phụ nữ cầm quyền, dù nàng có che giấu thế nào thì vẫn không thể che giấu thiên tính của mình, đặc biệt là chiều nay Mạnh Thu Lan rõ ràng đã ngủ trên giường của Vương Học Bình, rõ ràng nàng đang có chút ngại ngùng.
Vì không có Mạnh Thu Lan ở đây nên Trương Vân Thiên cũng không có gì gò bó, hắn không coi ai ra gì, liên tục nâng ly với Vương Học Bình.
Vương Học Bình lại cố tình muốn kết giao với Trương Vân Thiên, vì vậy cũng không từ chối lời mời, vì thế mà thức ăn chưa động vào bao nhiêu thì hai chai rượu đã dốc hết vào bụng.
Trương Vân Thiên lau vệt rượu bên mép, hắn cười nói:
- Thoải mái, thật sự sảng khoái!
Diệp Minh Quyên ngồi bên cạnh Hác Cương dùng cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình.
Hác Cương cũng chú ý đến tình huống của Diệp Minh Quyên, hắn không khỏi thầm thở dài, mỹ nhân yêu anh hùng, đáng tiếc là anh hùng như "hoa đã có chủ!".
Cuộc chiến trên bàn rượu càng lúc càng khốc liệt, Diệp Minh Quyên cảm thấy trạng thái của Vương Học Bình càng lúc càng kém, vì thế mà trong lòng không khỏi quýnh lên. Nàng đứng dậy đi đến trước mặt Trương Vân Thiên rồi cười nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi có vài ý kiến với anh.
Trương Vân Thiên mỉm cười, hắn cố gắng che giấu sự khác thường trong lòng, hắn cười hỏi:
- Chủ nhiệm Diệp, có ý kiến gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ khiêm tốn tiếp nhận.
- Trưởng phòng Trương, anh có chút xem thường người khác.
Diệp Minh Quyên thản nhiên cười:
- Chúng tôi ngồi đầy bàn mà anh chỉ chăm chăm vào chủ tịch Vương, đến bây giờ tôi còn chưa được nâng ly với ai cả.
Trương Vân Thiên dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Vương Học Bình, cuối cùng nói với Diệp Minh Quyên:
- Chủ nhiệm Diệp phê bình rất đúng, đây đúng là sơ sót, bây giờ tôi mời cô một ly.
Diệp Minh Quyên cảm thấy Vương Học Bình đang nhìn mình, trong lòng không khỏi loạn cả lên, khi cụng ly với Trương Vân Thiên thì có hơn phân nửa rượu rơi đổ ra ngoài.
Ngoài Hác Cương thì những người khác trên bàn cũng không chú ý đến những ý nghĩ trong lòng Diệp Minh Quyên, dù là cả Vương Học Bình.
Diệp Minh Quyên chủ động giải vây cho Vương Học Bình, thật ra điều này cũng phù hợp với logic quan trường. Trong quan trường thì hạ cấp thường phải làm vật cản cho thượng cấp, thay thượng cấp làm vài ly đã là quy tắc bất thành văn, vì vậy Vương Học Bình thấy mình đề bạt Diệp Minh Quyên, bây giờ nàng chỉ cảm ơn mà thôi, không có gì đáng ngạc nhiên.
Đám sĩ quan hộ tống Trương Vân Thiên cũng ngồi không yên, bọn họ cũng nâng ly gia nhập.
Vài tiếng sau một trận chiến mà quân đội giành chiến thắng toàn diện đã kết thúc, những người có thể được ngồi lên bàn rượu này dù là lãnh đạo lớn nhỏ đều có chút tửu lượng, nhưng phương pháp uống rượu của quân đội lại khác với địa phương. Đám quân nhân khi uống rượu vào thì chẳng gì không nói được, hơn nữa còn yêu cầu uống ly lớn, kết hợp thành nhóm, vì vậy mà Hác Cương và đám lãnh đạo hiệp hội quản lý khu phố cổ đều bại trận.
Trương Vân Thiên cũng không có ý ép cho Vương Học Bình say ngất ngư, nhưng Vương Học Bình lại rất sảng khoái theo sau, vì vậy Trương Vân Thiên uống rất thoải mái, tâm tình sảng khoái.
Vương Học Bình tự mình đưa Trương Vân Thiên về phòng, Trương Vân Thiên bắt chặt tay Vương Học Bình rồi cười nói:
- Anh bạn, có một số việc đều nhờ vào sự ủng hộ của cậu.
Vương Học Bình có thể nghe ra ý nghĩ lời nói của Trương Vân Thiên, hắn thầm nghĩ, Trương Vân Thiên có lẽ đã tìm hiểu về bối cảnh của mình, nếu không lúc này sao lại không đề cập một câu đến Mạnh Thu Lan?
Vương Học Bình có thể tìm được rất nhiều ý tứ từ lời nói của Trương Vân Thiên, quan trọng nhất chính là Trương Vân Thiên không coi trọng Mạnh Thu Lan.
Trương Vân Thiên rốt cuộc có bao nhiêu bối cảnh mà không quan tâm đến cháu gái của phó bí thư tỉnh ủy? Diều này làm Vương Học Bình thật sự bất ngờ.
- Anh Trương, tự nhiên có một khu đất vàng, tôi nghĩ kết quả sẽ rất lạc quan.
Vương Học Bình thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình.
- Một khu đất lớn, chúng tôi cũng thật sự không nỡ.
Trương Vân Thiên lập tức nở nụ cười, nếu Vương Học Bình nói quá đường hoàng thì hắn sẽ không tin.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Nếu thủ tục thuận lợi, tôi nghĩ khu phố cổ có thể gánh chịu tất cả tài chính xây dựng viện an dưỡng.
Trương Vân Thiên cười ha hả:
- Anh bạn, cậu đúng là một người sảng khoái.
Có thể thấy tâm tình của Trương Vân Thiên là rất tốt.
Kho hàng của quân đội thật ra đã từ lâu không sử dụng, hầu như bỏ hoang ở huyện thành. Lúc này vì mở khu phố cổ và khá thành công trong công tác thu hút du lịch, vì vậy mà lúc này tấc đất tấc vàng, hai người hầu như khó thể có toan tính trái chiều.
Trương Vân Thiên cũng hiểu được vài phần về nan đề trong huyện, chế độ quản lý ruộng đất cũng có một kết cấu hình tháp, vấn đề ở đây là đất của quân đội.
Trong huyện nếu muốn xây viện dưỡng lão thì cần phải có sự quan tâm giúp đỡ từ phía phân khu trong tỉnh, phải giúp đỡ giải quyết vài thủ tục phức tạp.
Trước khi đến huyện Nam Vân thì Trương Vân Thiên đã lấy được ý chỉ từ các vị lãnh đạo phân khu, chỉ cần tuyến huyện đồng ý trao đổi, tất cả thủ tục tương quan sẽ được phân khu tỉnh giải quyết.
Trương Vân Thiên biết rất rõ, một vấn đề như thế này cũng khá khó khăn, đồng thời cũng vì vị trí thường ủy tỉnh ủy của lãnh đạo phân khu.
Trên hội nghị thường ủy tỉnh ủy, ngoài những vấn đề liên quan đến quốc phòng thì trưởng phân khu thường không thể nào được bày tỏ thái độ với địa phương. Nhưng thường ủy tỉnh ủy dù sao cũng là cơ quan có thực quyền cao cấp nhất trong tỉnh, lãnh đạo phân khu ra mặt chỉ định xây dựng viện dưỡng lão, chắc chắc các ban nghành tương quan không thể không nể tình.
Vương Học Bình cũng thấy được điểm này, vì vậy hắn mới gánh vác tài chính cho công tác xây dựng viện dưỡng lão trong huyện. Sự việc này không những ảnh hưởng đến vấn đề khuếch trương kinh tế, hơn nữa còn liên quan đến vấn đề chính trị.
Chỉ có thể ném ra chút lợi ích với Trương Vân Thiên, như vậy hai bên mới có thể là huynh đệ bền chặt.
Trong lòng Trương Vân Thiên cũng có vài phần tính toán, hắn cũng không phải là một thành viên hạch tâm trong gia tộc, vì vậy đã qua tuổi ba mươi bốn nhưng vẫn còn là một phó phòng hậu cần.
Hơn nữa phân khu tỉnh tuy có thể xứng ngang với quân đoàn, khốn nổi đây lại là đơn vị quân đội địa phưởng, vì vậy mà sĩ quan trong phân khu thường không thể nào được tấn chức nhanh bằng quân đoàn.
Trương Vân Thiên có một người em họ, năm nay tên nay đã hơn ba mươi, đã là một tham mưu trưởng của quân đoàn, nổi tiếng là cán bộ cấp phó, chênh lệch thế này là có thể thấy được.
Điều này thật ra có nghĩa là Trương Vân Thiên đã bị cho ra rìa ở gia tộc của mình, dù hắn là lãnh đạo một ban ngành chảy mỡ như hậu cần, có nhiều cơ hội kiếm tiền, nhưng nếu muốn nhanh lên chức thì hơi khó.
Đến chiều thì Trương Vân Thiên đã hiểu về tình huống cơ bản của Vương Học Bình, hắn biết rõ người này trước kia là thư ký của bí thư Nghiêm Minh Cao.
Đối với nghề thư ký này, Trương Vân Thiên không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đưa ra một nhận định, Vương Học Bình này nhất định là tâm phúc số một của bí thư huyện ủy. Tên này còn trẻ mà đã leo lên vị trí trợ lý chủ tịch, nhất định là được thổ hoàng đế giúp đỡ.
Trương Vân Thiên là người không được trưởng bối gia tộc nhìn trúng, không phải vì vấn đề năng lực, căn bản là huyết thống quá xa, tất nhiên hắn cũng hiểu rất rõ điều này.
Hơn ba mươi mà đã là một cán bộ phó phòng của phòng hậu cần phân khu tỉnh Trung Hạ, thật ra Trương Vân Thiên cũng có thể nói là dính chút hào quang của gia tộc.
Mục tiêu cuối cùng của Trương Vân Thiên chính là vị thượng tướng khai quốc kia, lúc này phòng hậu cần nhận lệnh tìm và xây dựng viện dượng lão ở khu vực thích hợp, chỉ cần cơ duyển trùng hợp, hắn lấy được sự ưu ái của lão tướng quân, như vậy hắn hoàn toàn có thể đi đường tắt vào trong vòng quan hệ của lão tướng quân.
Đối với Vương Học Bình thì hợp tác giữa khu phố cổ và quân đội, thật ra kết quả cuối cùng là hắn có thể thu kho hàng rộng lớn của quân đội vào trong tay.
Trong huyện thành có một khu đất lớn như vậy, với ánh mắt của Vương Học Bình, dù là phát triển bất động sản hay xây dựng công trình đều cực tốt.
Chế độ mới về thuế đã được ban hành nửa năm, ảnh hưởng mặt trái đến địa phương cũng dần xuất hiện.
Nếu Vương Học Bình giao dịch thành công với quân đội, như vậy sẽ hoàn toàn thay đổi kế hoạch cải tạo huyện thành, cũng không còn là ảo tưởng nữa.
Với những gì Vương Học Bình biết về hệ thống quân đội, phòng hậu cần phân khu nhất định là nơi béo bở, nhưng lại không có quá nhiều quyền lên tiếng trong hệ thống quân đội. Tuy hắn không biết mục đích thực chất của Trương Vân Thiên là vị thượng tướng khai quốc công thần kia, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy đối phương là một thượng tá mà chẳng thèm quan đến một vị phó bí thư tỉnh ủy, chẳng lẽ đây là con cháu của Trương gia, một trong Cửu lão?
Vương Học Bình càng nghĩ càng thấy có lý, trên chính đàn Trung Quốc, những gia tộc đỉnh cấp thường là rất ít, nếu phân tích thì có thể thấy được ảo diệu bên trong.
Trương Vân Thiên tùy ý mở cặp công văn ra, hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ, khẽ đặt xuống trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình kinh ngạc phát hiện chiếc bình nhỏ này ngoài sự tinh xảo, nhìn qua lại rất giống hộp trà, nhưng không có nhãn hiệu, cũng không nói rõ sản xuất bằng nguyên liệu nào, thậm chí cũng không có phân xưởng sản xuất, là thứ gì?
Trương Vân Thiên cũng thấy được nghi vấn của Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Đây là trà Long Tỉnh đặc biệt, bình thường tôi rất thích dùng.
- Cậu xem, dưới đáy bình có ký hiệu, người bình thường không biết được ý nghĩa của nó, chúng ta hôm nay quen biết, cũng coi như có duyên, coi như đây là lễ ra mắt.
Vương Học Bình cũng từng nghe nói về trà Long Tỉnh đặc biệt, nhưng chỉ nghe nói, chưa từng gặp qua.
- Nếu là anh Trương tặng thì tôi cũng không khách khí.
Vương Học Bình thản nhiên tiếp nhận hảo ý của Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên không thấy bất kỳ chút nào khác thường trên vẻ mặt Vương Học Bình, hắn không khỏi cảm thấy giật mình, đừng nghĩ tên này còn trẻ mà lầm, tố chất tâm lý rõ ràng là của một ông cụ non.
Trương Vân Thiên biết khá rõ, bữa rượu lúc trưa Mạnh Thu Lan đã bị ép khá nhiều, lúc này sợ rằng đang nằm bất tỉnh trên giường.
Vương Học Bình lại có ý nghĩ khác, Mạnh Thu Lan uống khá nhiều, vào nhà vệ sinh cũng liên tục nôn ói, vì vậy lúc này đã nên tỉnh.
Mạnh Thu Lan sở dĩ không xuất hiện, Vương Học Bình thấy có lẽ vì ngại gặp mặt Vương Học Bình.
Phụ nữ cầm quyền, dù nàng có che giấu thế nào thì vẫn không thể che giấu thiên tính của mình, đặc biệt là chiều nay Mạnh Thu Lan rõ ràng đã ngủ trên giường của Vương Học Bình, rõ ràng nàng đang có chút ngại ngùng.
Vì không có Mạnh Thu Lan ở đây nên Trương Vân Thiên cũng không có gì gò bó, hắn không coi ai ra gì, liên tục nâng ly với Vương Học Bình.
Vương Học Bình lại cố tình muốn kết giao với Trương Vân Thiên, vì vậy cũng không từ chối lời mời, vì thế mà thức ăn chưa động vào bao nhiêu thì hai chai rượu đã dốc hết vào bụng.
Trương Vân Thiên lau vệt rượu bên mép, hắn cười nói:
- Thoải mái, thật sự sảng khoái!
Diệp Minh Quyên ngồi bên cạnh Hác Cương dùng cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình.
Hác Cương cũng chú ý đến tình huống của Diệp Minh Quyên, hắn không khỏi thầm thở dài, mỹ nhân yêu anh hùng, đáng tiếc là anh hùng như "hoa đã có chủ!".
Cuộc chiến trên bàn rượu càng lúc càng khốc liệt, Diệp Minh Quyên cảm thấy trạng thái của Vương Học Bình càng lúc càng kém, vì thế mà trong lòng không khỏi quýnh lên. Nàng đứng dậy đi đến trước mặt Trương Vân Thiên rồi cười nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi có vài ý kiến với anh.
Trương Vân Thiên mỉm cười, hắn cố gắng che giấu sự khác thường trong lòng, hắn cười hỏi:
- Chủ nhiệm Diệp, có ý kiến gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ khiêm tốn tiếp nhận.
- Trưởng phòng Trương, anh có chút xem thường người khác.
Diệp Minh Quyên thản nhiên cười:
- Chúng tôi ngồi đầy bàn mà anh chỉ chăm chăm vào chủ tịch Vương, đến bây giờ tôi còn chưa được nâng ly với ai cả.
Trương Vân Thiên dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Vương Học Bình, cuối cùng nói với Diệp Minh Quyên:
- Chủ nhiệm Diệp phê bình rất đúng, đây đúng là sơ sót, bây giờ tôi mời cô một ly.
Diệp Minh Quyên cảm thấy Vương Học Bình đang nhìn mình, trong lòng không khỏi loạn cả lên, khi cụng ly với Trương Vân Thiên thì có hơn phân nửa rượu rơi đổ ra ngoài.
Ngoài Hác Cương thì những người khác trên bàn cũng không chú ý đến những ý nghĩ trong lòng Diệp Minh Quyên, dù là cả Vương Học Bình.
Diệp Minh Quyên chủ động giải vây cho Vương Học Bình, thật ra điều này cũng phù hợp với logic quan trường. Trong quan trường thì hạ cấp thường phải làm vật cản cho thượng cấp, thay thượng cấp làm vài ly đã là quy tắc bất thành văn, vì vậy Vương Học Bình thấy mình đề bạt Diệp Minh Quyên, bây giờ nàng chỉ cảm ơn mà thôi, không có gì đáng ngạc nhiên.
Đám sĩ quan hộ tống Trương Vân Thiên cũng ngồi không yên, bọn họ cũng nâng ly gia nhập.
Vài tiếng sau một trận chiến mà quân đội giành chiến thắng toàn diện đã kết thúc, những người có thể được ngồi lên bàn rượu này dù là lãnh đạo lớn nhỏ đều có chút tửu lượng, nhưng phương pháp uống rượu của quân đội lại khác với địa phương. Đám quân nhân khi uống rượu vào thì chẳng gì không nói được, hơn nữa còn yêu cầu uống ly lớn, kết hợp thành nhóm, vì vậy mà Hác Cương và đám lãnh đạo hiệp hội quản lý khu phố cổ đều bại trận.
Trương Vân Thiên cũng không có ý ép cho Vương Học Bình say ngất ngư, nhưng Vương Học Bình lại rất sảng khoái theo sau, vì vậy Trương Vân Thiên uống rất thoải mái, tâm tình sảng khoái.
Vương Học Bình tự mình đưa Trương Vân Thiên về phòng, Trương Vân Thiên bắt chặt tay Vương Học Bình rồi cười nói:
- Anh bạn, có một số việc đều nhờ vào sự ủng hộ của cậu.
Vương Học Bình có thể nghe ra ý nghĩ lời nói của Trương Vân Thiên, hắn thầm nghĩ, Trương Vân Thiên có lẽ đã tìm hiểu về bối cảnh của mình, nếu không lúc này sao lại không đề cập một câu đến Mạnh Thu Lan?
Vương Học Bình có thể tìm được rất nhiều ý tứ từ lời nói của Trương Vân Thiên, quan trọng nhất chính là Trương Vân Thiên không coi trọng Mạnh Thu Lan.
Trương Vân Thiên rốt cuộc có bao nhiêu bối cảnh mà không quan tâm đến cháu gái của phó bí thư tỉnh ủy? Diều này làm Vương Học Bình thật sự bất ngờ.
- Anh Trương, tự nhiên có một khu đất vàng, tôi nghĩ kết quả sẽ rất lạc quan.
Vương Học Bình thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình.
- Một khu đất lớn, chúng tôi cũng thật sự không nỡ.
Trương Vân Thiên lập tức nở nụ cười, nếu Vương Học Bình nói quá đường hoàng thì hắn sẽ không tin.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Nếu thủ tục thuận lợi, tôi nghĩ khu phố cổ có thể gánh chịu tất cả tài chính xây dựng viện an dưỡng.
Trương Vân Thiên cười ha hả:
- Anh bạn, cậu đúng là một người sảng khoái.
Có thể thấy tâm tình của Trương Vân Thiên là rất tốt.
Kho hàng của quân đội thật ra đã từ lâu không sử dụng, hầu như bỏ hoang ở huyện thành. Lúc này vì mở khu phố cổ và khá thành công trong công tác thu hút du lịch, vì vậy mà lúc này tấc đất tấc vàng, hai người hầu như khó thể có toan tính trái chiều.
Trương Vân Thiên cũng hiểu được vài phần về nan đề trong huyện, chế độ quản lý ruộng đất cũng có một kết cấu hình tháp, vấn đề ở đây là đất của quân đội.
Trong huyện nếu muốn xây viện dưỡng lão thì cần phải có sự quan tâm giúp đỡ từ phía phân khu trong tỉnh, phải giúp đỡ giải quyết vài thủ tục phức tạp.
Trước khi đến huyện Nam Vân thì Trương Vân Thiên đã lấy được ý chỉ từ các vị lãnh đạo phân khu, chỉ cần tuyến huyện đồng ý trao đổi, tất cả thủ tục tương quan sẽ được phân khu tỉnh giải quyết.
Trương Vân Thiên biết rất rõ, một vấn đề như thế này cũng khá khó khăn, đồng thời cũng vì vị trí thường ủy tỉnh ủy của lãnh đạo phân khu.
Trên hội nghị thường ủy tỉnh ủy, ngoài những vấn đề liên quan đến quốc phòng thì trưởng phân khu thường không thể nào được bày tỏ thái độ với địa phương. Nhưng thường ủy tỉnh ủy dù sao cũng là cơ quan có thực quyền cao cấp nhất trong tỉnh, lãnh đạo phân khu ra mặt chỉ định xây dựng viện dưỡng lão, chắc chắc các ban nghành tương quan không thể không nể tình.
Vương Học Bình cũng thấy được điểm này, vì vậy hắn mới gánh vác tài chính cho công tác xây dựng viện dưỡng lão trong huyện. Sự việc này không những ảnh hưởng đến vấn đề khuếch trương kinh tế, hơn nữa còn liên quan đến vấn đề chính trị.
Chỉ có thể ném ra chút lợi ích với Trương Vân Thiên, như vậy hai bên mới có thể là huynh đệ bền chặt.
Trong lòng Trương Vân Thiên cũng có vài phần tính toán, hắn cũng không phải là một thành viên hạch tâm trong gia tộc, vì vậy đã qua tuổi ba mươi bốn nhưng vẫn còn là một phó phòng hậu cần.
Hơn nữa phân khu tỉnh tuy có thể xứng ngang với quân đoàn, khốn nổi đây lại là đơn vị quân đội địa phưởng, vì vậy mà sĩ quan trong phân khu thường không thể nào được tấn chức nhanh bằng quân đoàn.
Trương Vân Thiên có một người em họ, năm nay tên nay đã hơn ba mươi, đã là một tham mưu trưởng của quân đoàn, nổi tiếng là cán bộ cấp phó, chênh lệch thế này là có thể thấy được.
Điều này thật ra có nghĩa là Trương Vân Thiên đã bị cho ra rìa ở gia tộc của mình, dù hắn là lãnh đạo một ban ngành chảy mỡ như hậu cần, có nhiều cơ hội kiếm tiền, nhưng nếu muốn nhanh lên chức thì hơi khó.
Đến chiều thì Trương Vân Thiên đã hiểu về tình huống cơ bản của Vương Học Bình, hắn biết rõ người này trước kia là thư ký của bí thư Nghiêm Minh Cao.
Đối với nghề thư ký này, Trương Vân Thiên không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đưa ra một nhận định, Vương Học Bình này nhất định là tâm phúc số một của bí thư huyện ủy. Tên này còn trẻ mà đã leo lên vị trí trợ lý chủ tịch, nhất định là được thổ hoàng đế giúp đỡ.
Trương Vân Thiên là người không được trưởng bối gia tộc nhìn trúng, không phải vì vấn đề năng lực, căn bản là huyết thống quá xa, tất nhiên hắn cũng hiểu rất rõ điều này.
Hơn ba mươi mà đã là một cán bộ phó phòng của phòng hậu cần phân khu tỉnh Trung Hạ, thật ra Trương Vân Thiên cũng có thể nói là dính chút hào quang của gia tộc.
Mục tiêu cuối cùng của Trương Vân Thiên chính là vị thượng tướng khai quốc kia, lúc này phòng hậu cần nhận lệnh tìm và xây dựng viện dượng lão ở khu vực thích hợp, chỉ cần cơ duyển trùng hợp, hắn lấy được sự ưu ái của lão tướng quân, như vậy hắn hoàn toàn có thể đi đường tắt vào trong vòng quan hệ của lão tướng quân.
Đối với Vương Học Bình thì hợp tác giữa khu phố cổ và quân đội, thật ra kết quả cuối cùng là hắn có thể thu kho hàng rộng lớn của quân đội vào trong tay.
Trong huyện thành có một khu đất lớn như vậy, với ánh mắt của Vương Học Bình, dù là phát triển bất động sản hay xây dựng công trình đều cực tốt.
Chế độ mới về thuế đã được ban hành nửa năm, ảnh hưởng mặt trái đến địa phương cũng dần xuất hiện.
Nếu Vương Học Bình giao dịch thành công với quân đội, như vậy sẽ hoàn toàn thay đổi kế hoạch cải tạo huyện thành, cũng không còn là ảo tưởng nữa.
Với những gì Vương Học Bình biết về hệ thống quân đội, phòng hậu cần phân khu nhất định là nơi béo bở, nhưng lại không có quá nhiều quyền lên tiếng trong hệ thống quân đội. Tuy hắn không biết mục đích thực chất của Trương Vân Thiên là vị thượng tướng khai quốc công thần kia, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy đối phương là một thượng tá mà chẳng thèm quan đến một vị phó bí thư tỉnh ủy, chẳng lẽ đây là con cháu của Trương gia, một trong Cửu lão?
Vương Học Bình càng nghĩ càng thấy có lý, trên chính đàn Trung Quốc, những gia tộc đỉnh cấp thường là rất ít, nếu phân tích thì có thể thấy được ảo diệu bên trong.
Trương Vân Thiên tùy ý mở cặp công văn ra, hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ, khẽ đặt xuống trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình kinh ngạc phát hiện chiếc bình nhỏ này ngoài sự tinh xảo, nhìn qua lại rất giống hộp trà, nhưng không có nhãn hiệu, cũng không nói rõ sản xuất bằng nguyên liệu nào, thậm chí cũng không có phân xưởng sản xuất, là thứ gì?
Trương Vân Thiên cũng thấy được nghi vấn của Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Đây là trà Long Tỉnh đặc biệt, bình thường tôi rất thích dùng.
- Cậu xem, dưới đáy bình có ký hiệu, người bình thường không biết được ý nghĩa của nó, chúng ta hôm nay quen biết, cũng coi như có duyên, coi như đây là lễ ra mắt.
Vương Học Bình cũng từng nghe nói về trà Long Tỉnh đặc biệt, nhưng chỉ nghe nói, chưa từng gặp qua.
- Nếu là anh Trương tặng thì tôi cũng không khách khí.
Vương Học Bình thản nhiên tiếp nhận hảo ý của Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên không thấy bất kỳ chút nào khác thường trên vẻ mặt Vương Học Bình, hắn không khỏi cảm thấy giật mình, đừng nghĩ tên này còn trẻ mà lầm, tố chất tâm lý rõ ràng là của một ông cụ non.
/435
|