Trương Vân Thiên đi ra bên ngoài, hắn mở cửa phòng và vẫy vẫy tay.
Lúc này một binh sĩ dáng người khôi ngô nghiêm trang đi về phía Trương Vân Thiên, sau đó nhanh chóng chào theo kiểu quân đội.
Trương Vân Thiên cười giới thiệu với Vương Học Bình:
- Đây là trưởng ban cảnh vệ ở phân khu tỉnh, tên là Lâm Mãnh, sau này sẽ sắp xếp làm lái xe cho cậu.
Vương Học Bình dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá Lâm Mãnh, cảm thấy tiểu tử kia đứng nghiêm, hai tay thẳng tắp, làn da ngăm đen, hai mắt sáng ngời có thần, tinh thần tràn đầy, chỉ cần nhìn là biết rất tháo vát.
Trương Vân Thiên giới thiệu Lâm Mãnh cho Vương Học Bình, lúc này Lâm Mãnh cũng nhanh chóng chào một cái, Vương Học Bình cũng tiến lên bắt tay Lâm Mãnh:
- Sau này sẽ là người một nhà.
Lâm Mãnh nở nụ cười rất thật thà, cũng không nói lời nào. Trương Vân Thiên hiểu ra ý nghĩ lời nói của Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Đều là người nhà, mọi người cũng đừng khách khí, Lâm Mãnh, sau này cậu sẽ trực tiếp phục vụ cho chủ tịch Vương.
- Rõ!
Lâm Mãnh đứng thẳng người rồi dùng giọng vang dội tiếp nhận mệnh lệnh của Trương Vân Thiên.
Vương Học Bình thấy Lâm Mãnh vẫn đứng ngoài của và không nhúc nhích như một bức tượng sắt thì trong lòng không khỏi khen một tiếng, rất tốt.
Trương Vân Thiên lại lên tiếng, Lâm Mãnh xoay người rời khỏi phòng, Vương Học Bình thở dài nói:
- Coi như đã nhọc lòng anh Trương rồi.
- Chỉ là việc nhỏ, có gì đâu?
Trương Vân Thiên khẽ than một tiếng:
- Lâm Mãnh vốn là đội trưởng đội cảnh vệ phân khu, vì phạm sai lầm mà bị giáng chức. Tiểu tử này rất bướng bỉnh, không thích hợp phát triển trong quân ngũ, nếu có thể có tương lai, đợi đến khi cậu ấy được cho giải ngũ, cậu tùy tiện sắp xếp một vị trí nào đó cũng được.
Vương Học Bình cũng không phải không hiểu lời phó thác của Trương Vân Thiên, hắn vội nói:
- Anh Trương, tôi có một thói quen, chỉ cần là huynh đệ của tôi, nhất định sẽ được sắp xếp ổn thỏa.
Trương Vân Thiên cười lớn nói:
- Tốt, tốt, tôi đã sớm thấy rõ điều này, cậu coi như là một lãnh đạo tốt.
Vương Học Bình cười nói:
- Nếu không thể sắp xếp tốt cho người ở bên cạnh, sau này còn ai đi theo?
Trương Vân Thiên rất thừa nhận quan điểm của Vương Học Bình, hắn cảm khái nói:
- Đúng vậy, sách nói người hiền thì sẽ có kẻ theo sau, đây chẳng qua chỉ là nói hươu nói vượn, nếu bình thường kết giao với vài tên không đáng tin, đến khi có cơ hội được đề bạt cũng chẳng đến lượt mình.
Vương Học Bình khẽ than một tiếng, Trương Vân Thiên nói rất đúng, đừng nói là xã hội Trung Quốc, dù là một quốc gia dân chủ như Mỹ, tổng thống muốn được đề cử cũng có chính đảng, có tổ chức tranh cử của chính mình, những hiện tượng ném tiền là không thiếu.
Nhưng những quốc gia dân chủ cũng có cơ chế hãm quyền lực, không thể nào một tay che trời.
Sau đó hai bên tiếp tục chuyện trò, Vương Học Bình có thể thấy được thiện ý của Trương Vân Thiên, nếu nói trước đó thuần túy chỉ là trao đổi lợi ích, bây giờ Trương Vân Thiên đã có thêm chút cảm tình.
Với trí tuệ chính trị của Vương Học Bình, hắn lập tức hiểu được, Trương Vân Thiên quan tâm đến Lâm Mãnh đã vượt qua thái độ của thượng cấp với hạ cấp.
Nếu vạch trần điều này thì rõ ràng là không khôn ngoan, Vương Học Bình cười hỏi:
- Anh Trương, nếu anh không quá bận rộn thì có thể ở lại vài ngày, để tôi thực hiện nhiệm vụ của chủ nhà.
Trương Vân Thiên lắc đầu cười nói:
- Cậu Vương, sau này anh em chúng ta còn nhiều cơ hội tụ tập, cậu cứ yên tâm.
Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Anh Trương, sau này anh chỉ sợ cũng sẽ thường trú trong huyện.
Trương Vân Thiên cười ha hả:
- Cậu Vương đúng là rất hiểu ý, chỉ cần nghe qua là hiểu ngay.
Lúc ra cửa Trương Vân Thiên còn dừng lại quay đầu nói:
- Có muốn tôi phái đưa đến cho cậu một chiếc xe quân đội luôn không?
Ý nghĩ của Trương Vân Thiên là rất rõ ràng, bây giờ chiếc xe của Vương Học Bình cũng không thể lắp biển số quân đội lên, vì vậy cần phải có một chiếc xe khác.
Vương Học Bình cười hiểu ý:
- Chuyện xe cộ thì rất dễ xử lý, chị tôi kinh doanh khá tốt ở nước ngoài, lại rất hay quan tâm đến đứa em ở quê nhà.
Trương Vân Thiên nghe vậy mà không khỏi cười một tiếng:
- Cậu Vương, không ngờ cậu cũng là người có tiền.
Vương Học Bình cười nói:
- Chỉ có một triệu tám mà thôi.
Những năm nay lương của cán bộ chỉ vài trăm đồng, dù là quan tham ô, với thân phận như Vương Học Bình cũng không thể nào có được con số một triệu.
Vương Học Bình thấy ánh mắt của Trương Vân Thiên có chút quái dị, hắn làm như không thấy, chỉ tiễn đối phương ra ngoài.
Lâm Mãnh theo sát sau lưng Trương Vân Thiên, đi theo xuống lầu, khi đến bên dưới thì Trương Vân Thiên vung tay vỗ mạnh lên ngực Lâm Mãnh rồi nói:
- Đi theo chủ tịch Vương cố gắng làm tốt công tác, tương lai sẽ không kém ở trong quân ngũ, nhớ đấy.
Lâm Mãnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Vân Thiên, tâm tình kích động, cũng không nói nên lời, chỉ yên lặng bắt chặt tay Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên thầm thở dài, khi Lâm Mãnh phạm sai lầm và bị xử phạt, hắn vừa lúc ra ngoài công tác, căn bản không kịp cản.
Trong quân ngũ nếu đã bị xử phạt, dựa theo logic thường thấy, Lâm Mãnh không lập được nhiều quân công thì căn bản khó phát triển.
Lâm Mãnh bị giáng chức thành lính, Trương Vân Thiên nghĩ nếu tiếp tục để hắn ở lại trong quân ngũ, sợ rằng sẽ làm ra những việc ngốc nghếch. Nhưng lực lượng của Trương gia phần lớn nằm ở quân đội, ít liên lạc với địa phương, Trương Vân Thiên suy xét mãi mới đưa Lâm Mãnh vào trong tay Vương Học Bình.
Bị xử phạt trong quân ngũ, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến vấn đề sắp xếp công tác ở địa phương.
Trương Vân Thiên cho rằng với địa vị của Vương Học Bình ở trong huyện, chỉ cần Lâm Mãnh có biểu hiện tốt, sắp xếp vào trong hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp là không có vấn đề.
Vương Học Bình tiễn chân Trương Vân Thiên, sau đó hắn gọi Hác Cương đến giới thiệu thân phận của Vương Học Bình, cuối cùng đưa ra sắp xếp;
- Trước tiên cậu sắp xếp chỗ ở cho Lâm Mãnh, vài ngày sau đưa cậu ấy dạo chơi khu phố cổ, để tâm tình thoải mái hơn.
Hác Cương làm việc gì cũng rất giỏi giang và đã nhận được sự tín nhiệm của Vương Học Bình, cũng coi như là nòng cốt của Vương phái. Lúc này Vương Học Bình thận trọng và tự mình sai bảo Hác Cương sắp xếp cuộc sống cho Lâm Mãnh, tất nhiên Hác Cương cũng nhận ra tín hiệu không tầm thường, hắn lập tức tỏ thái độ:
- Lãnh đạo, anh cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Vương Học Bình nhìn Lâm Mãnh đang còn mặc quân phục, hắn dặn dò Hác Cương:
- Những ngày sau cậu bớt chút thời gian đưa Lâm Mãnh đi may vài bộ quần áo.
Lâm Mãnh tuy có tính cách ngay thẳng nhưng cũn không phải kẻ ngốc, Vương Học Bình đưa ra những sắp xếp như vậy, dù suy xét thế nào cũng thấy đối phương rất coi trọng mình.
Hác Cương đưa Lâm Mãnh ra khỏi cửa, Vương Học Bình ngồi trên sa lông, hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, cẩn thận suy xét từng câu nói của Trương Vân Thiên, đồng thời cũng lưu tâm đến từng biểu hiện vẻ mặt của đối phương.
Một lúc lâu sau khóe miệng Vương Học Bình hơi nhếch lên, thật ra Trương Vân Thiên sắp xếp Lâm Mãnh ở bên cạnh mình, cũng không phải quá tinh khiết.
Lúc này một binh sĩ dáng người khôi ngô nghiêm trang đi về phía Trương Vân Thiên, sau đó nhanh chóng chào theo kiểu quân đội.
Trương Vân Thiên cười giới thiệu với Vương Học Bình:
- Đây là trưởng ban cảnh vệ ở phân khu tỉnh, tên là Lâm Mãnh, sau này sẽ sắp xếp làm lái xe cho cậu.
Vương Học Bình dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá Lâm Mãnh, cảm thấy tiểu tử kia đứng nghiêm, hai tay thẳng tắp, làn da ngăm đen, hai mắt sáng ngời có thần, tinh thần tràn đầy, chỉ cần nhìn là biết rất tháo vát.
Trương Vân Thiên giới thiệu Lâm Mãnh cho Vương Học Bình, lúc này Lâm Mãnh cũng nhanh chóng chào một cái, Vương Học Bình cũng tiến lên bắt tay Lâm Mãnh:
- Sau này sẽ là người một nhà.
Lâm Mãnh nở nụ cười rất thật thà, cũng không nói lời nào. Trương Vân Thiên hiểu ra ý nghĩ lời nói của Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Đều là người nhà, mọi người cũng đừng khách khí, Lâm Mãnh, sau này cậu sẽ trực tiếp phục vụ cho chủ tịch Vương.
- Rõ!
Lâm Mãnh đứng thẳng người rồi dùng giọng vang dội tiếp nhận mệnh lệnh của Trương Vân Thiên.
Vương Học Bình thấy Lâm Mãnh vẫn đứng ngoài của và không nhúc nhích như một bức tượng sắt thì trong lòng không khỏi khen một tiếng, rất tốt.
Trương Vân Thiên lại lên tiếng, Lâm Mãnh xoay người rời khỏi phòng, Vương Học Bình thở dài nói:
- Coi như đã nhọc lòng anh Trương rồi.
- Chỉ là việc nhỏ, có gì đâu?
Trương Vân Thiên khẽ than một tiếng:
- Lâm Mãnh vốn là đội trưởng đội cảnh vệ phân khu, vì phạm sai lầm mà bị giáng chức. Tiểu tử này rất bướng bỉnh, không thích hợp phát triển trong quân ngũ, nếu có thể có tương lai, đợi đến khi cậu ấy được cho giải ngũ, cậu tùy tiện sắp xếp một vị trí nào đó cũng được.
Vương Học Bình cũng không phải không hiểu lời phó thác của Trương Vân Thiên, hắn vội nói:
- Anh Trương, tôi có một thói quen, chỉ cần là huynh đệ của tôi, nhất định sẽ được sắp xếp ổn thỏa.
Trương Vân Thiên cười lớn nói:
- Tốt, tốt, tôi đã sớm thấy rõ điều này, cậu coi như là một lãnh đạo tốt.
Vương Học Bình cười nói:
- Nếu không thể sắp xếp tốt cho người ở bên cạnh, sau này còn ai đi theo?
Trương Vân Thiên rất thừa nhận quan điểm của Vương Học Bình, hắn cảm khái nói:
- Đúng vậy, sách nói người hiền thì sẽ có kẻ theo sau, đây chẳng qua chỉ là nói hươu nói vượn, nếu bình thường kết giao với vài tên không đáng tin, đến khi có cơ hội được đề bạt cũng chẳng đến lượt mình.
Vương Học Bình khẽ than một tiếng, Trương Vân Thiên nói rất đúng, đừng nói là xã hội Trung Quốc, dù là một quốc gia dân chủ như Mỹ, tổng thống muốn được đề cử cũng có chính đảng, có tổ chức tranh cử của chính mình, những hiện tượng ném tiền là không thiếu.
Nhưng những quốc gia dân chủ cũng có cơ chế hãm quyền lực, không thể nào một tay che trời.
Sau đó hai bên tiếp tục chuyện trò, Vương Học Bình có thể thấy được thiện ý của Trương Vân Thiên, nếu nói trước đó thuần túy chỉ là trao đổi lợi ích, bây giờ Trương Vân Thiên đã có thêm chút cảm tình.
Với trí tuệ chính trị của Vương Học Bình, hắn lập tức hiểu được, Trương Vân Thiên quan tâm đến Lâm Mãnh đã vượt qua thái độ của thượng cấp với hạ cấp.
Nếu vạch trần điều này thì rõ ràng là không khôn ngoan, Vương Học Bình cười hỏi:
- Anh Trương, nếu anh không quá bận rộn thì có thể ở lại vài ngày, để tôi thực hiện nhiệm vụ của chủ nhà.
Trương Vân Thiên lắc đầu cười nói:
- Cậu Vương, sau này anh em chúng ta còn nhiều cơ hội tụ tập, cậu cứ yên tâm.
Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Anh Trương, sau này anh chỉ sợ cũng sẽ thường trú trong huyện.
Trương Vân Thiên cười ha hả:
- Cậu Vương đúng là rất hiểu ý, chỉ cần nghe qua là hiểu ngay.
Lúc ra cửa Trương Vân Thiên còn dừng lại quay đầu nói:
- Có muốn tôi phái đưa đến cho cậu một chiếc xe quân đội luôn không?
Ý nghĩ của Trương Vân Thiên là rất rõ ràng, bây giờ chiếc xe của Vương Học Bình cũng không thể lắp biển số quân đội lên, vì vậy cần phải có một chiếc xe khác.
Vương Học Bình cười hiểu ý:
- Chuyện xe cộ thì rất dễ xử lý, chị tôi kinh doanh khá tốt ở nước ngoài, lại rất hay quan tâm đến đứa em ở quê nhà.
Trương Vân Thiên nghe vậy mà không khỏi cười một tiếng:
- Cậu Vương, không ngờ cậu cũng là người có tiền.
Vương Học Bình cười nói:
- Chỉ có một triệu tám mà thôi.
Những năm nay lương của cán bộ chỉ vài trăm đồng, dù là quan tham ô, với thân phận như Vương Học Bình cũng không thể nào có được con số một triệu.
Vương Học Bình thấy ánh mắt của Trương Vân Thiên có chút quái dị, hắn làm như không thấy, chỉ tiễn đối phương ra ngoài.
Lâm Mãnh theo sát sau lưng Trương Vân Thiên, đi theo xuống lầu, khi đến bên dưới thì Trương Vân Thiên vung tay vỗ mạnh lên ngực Lâm Mãnh rồi nói:
- Đi theo chủ tịch Vương cố gắng làm tốt công tác, tương lai sẽ không kém ở trong quân ngũ, nhớ đấy.
Lâm Mãnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Vân Thiên, tâm tình kích động, cũng không nói nên lời, chỉ yên lặng bắt chặt tay Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên thầm thở dài, khi Lâm Mãnh phạm sai lầm và bị xử phạt, hắn vừa lúc ra ngoài công tác, căn bản không kịp cản.
Trong quân ngũ nếu đã bị xử phạt, dựa theo logic thường thấy, Lâm Mãnh không lập được nhiều quân công thì căn bản khó phát triển.
Lâm Mãnh bị giáng chức thành lính, Trương Vân Thiên nghĩ nếu tiếp tục để hắn ở lại trong quân ngũ, sợ rằng sẽ làm ra những việc ngốc nghếch. Nhưng lực lượng của Trương gia phần lớn nằm ở quân đội, ít liên lạc với địa phương, Trương Vân Thiên suy xét mãi mới đưa Lâm Mãnh vào trong tay Vương Học Bình.
Bị xử phạt trong quân ngũ, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến vấn đề sắp xếp công tác ở địa phương.
Trương Vân Thiên cho rằng với địa vị của Vương Học Bình ở trong huyện, chỉ cần Lâm Mãnh có biểu hiện tốt, sắp xếp vào trong hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp là không có vấn đề.
Vương Học Bình tiễn chân Trương Vân Thiên, sau đó hắn gọi Hác Cương đến giới thiệu thân phận của Vương Học Bình, cuối cùng đưa ra sắp xếp;
- Trước tiên cậu sắp xếp chỗ ở cho Lâm Mãnh, vài ngày sau đưa cậu ấy dạo chơi khu phố cổ, để tâm tình thoải mái hơn.
Hác Cương làm việc gì cũng rất giỏi giang và đã nhận được sự tín nhiệm của Vương Học Bình, cũng coi như là nòng cốt của Vương phái. Lúc này Vương Học Bình thận trọng và tự mình sai bảo Hác Cương sắp xếp cuộc sống cho Lâm Mãnh, tất nhiên Hác Cương cũng nhận ra tín hiệu không tầm thường, hắn lập tức tỏ thái độ:
- Lãnh đạo, anh cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Vương Học Bình nhìn Lâm Mãnh đang còn mặc quân phục, hắn dặn dò Hác Cương:
- Những ngày sau cậu bớt chút thời gian đưa Lâm Mãnh đi may vài bộ quần áo.
Lâm Mãnh tuy có tính cách ngay thẳng nhưng cũn không phải kẻ ngốc, Vương Học Bình đưa ra những sắp xếp như vậy, dù suy xét thế nào cũng thấy đối phương rất coi trọng mình.
Hác Cương đưa Lâm Mãnh ra khỏi cửa, Vương Học Bình ngồi trên sa lông, hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, cẩn thận suy xét từng câu nói của Trương Vân Thiên, đồng thời cũng lưu tâm đến từng biểu hiện vẻ mặt của đối phương.
Một lúc lâu sau khóe miệng Vương Học Bình hơi nhếch lên, thật ra Trương Vân Thiên sắp xếp Lâm Mãnh ở bên cạnh mình, cũng không phải quá tinh khiết.
/435
|