- Chú Nghiêm, trong huyện còn rất nhiều bộ hạ của chú, nếu hai chúng ta đều đi, bọn họ sẽ thế nào?
Vương Học Bình hiểu rất rõ, nếu đi theo Nghiêm Minh Cao vào thành phố và là trưởng phòng tài chính, đây là con đường hạn chế sự phát triển của mình.
Trong huyện Nam Vân, dù là khu quy hoạch hay khu phố cổ đều có rất nhiều tâm huyết của Vương Học Bình, khoảng thời gian này Vương Học Bình cũng khổ tâm bồi dưỡng ra các thành viên của riêng mình, coi như tạo ra một vòng quan hệ.
Quan trọng là Vương Học Bình đã dùng Lâm Lạc Thi để đầu tư vào vài trăm triệu đồng, nếu bây giờ hắn lùi lại, coi như mất đi những đảm bảo về số tài chính của mình.
Vương Học Bình xem vài trăm triệu kia chính là cơ sở cho con đường làm quan tương lai của mình, dù hắn cũng có tư tưởng rất thoáng, nhưng sự thật nói cho hắn biết, ở giai đoạn đầu của sự nghiệp, hắn khó thể nào thoát khỏi sự giúp đỡ từ phía quê hương.
Đời người có bốn quan hệ được thiết lập khá chặt chẽ, đó là: Cùng chung chiến hào, cùng quê, cùng chơi gái, cùng trải qua đau thương.
Ai cũng có quan niệm về quê hương, hơn nữa dù là cổ kim thì vấn đề cùng quê có địa vị khá quan trọng trong quan trường.
Nếu muốn phát triển lâu dài thì sử dụng con người không nên bám vào khuôn mẫu, nếu căn cơ quyền lực của mình không bền, dù lòng dạ khoáng đạt thế nào cũng khó phát triển.
- Cậu nói rất đúng.
Nghiêm Minh Cao thở dài nói:
- Đáng tiếc là tôi không có biện pháp đưa theo nhiều người.
Vương Học Bình dù quen nhìn tình huống tôi lừa anh gạt nhưng trong lòng cũng không khỏi nóng lên, đường xa mới biết mã lực, lâu ngày mới hiểu tâm tư, đến đúng thời điểm mấu chốt thì Nghiêm Minh Cao coi trọng hắn nhất.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng không phải kẻ cổ lỗ, Nghiêm Minh Cao có cảm tình với mình, chỉ sợ cũng có ý đồ khó thể xem thường.
Nếu nhân tình phát triển đến một mức độ nào đó thì thật ra cũng giống như tài khoản ngân hàng, nếu không tiếp tục tăng mà lại rút nhiều lần, cuối cùng sẽ chẳng còn gì.
Dù lập được tuyệt thế kỳ công thì Vương Học Bình cũng sợ công cao chấn chủ, vẫn cố gắng bảo trì tâm tính an phận.
Đây chính là một đặc điểm của Vương Học Bình mà Nghiêm Minh Cao cực kỳ xem trọng, nếu Vương Học Bình là kẻ kiêu ngạo tự phụ, đến bây giờ sợ rằng vẫn chỉ là một phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch mà thôi.
Trên quan trường dù có bao nhiêu ân tình thì cũng khó thể thông qua nó để dùng làm điều kiện đề bạt, dựa theo logic phổ biến, Vương Học Bình cứu Nghiêm Minh Cao, sau đó Nghiêm Minh Cao đề bạt hắn lên coi như trả nợ nhân tình.
Điều làm Nghiêm Minh Cao cảm thấy vui mừng chính là Vương Học Bình không những chẳng kiêu ngạo tự phụ, còn phát triển thành tâm phúc đắc lực nhất của mình. Vì thế mối quan hệ giữa hai người ngày càng bền chặt, đến cục diện cùng tồn tại cùng vinh nhục như lúc này.
- Chú Nghiêm, cháu nghĩ, tuyệt đối không nên để cho bộ hạ cũ của chú sinh lòng oán hận. Cháu biết, nếp tiếp tục ở lại huyện sẽ gặp rất nhiều vấn đề khó khăn, nhưng nếu cháu ở lại thì nhân tâm sẽ không tán. Dù sao cháu cũng tin, cấp phó phòng cũng chẳng phải là tới hạn trên đường làm quan của chú.
Từ khi biết được tin tức Nghiêm Minh Cao sắp được đề bạt thì Vương Học Bình đã sớm suy xét, hắn thấy nếu ở lại sẽ đối mặt với áp lực từ Mạnh Thu Lan.
Nhưng dựa theo kế hoạch của Vương Học Bình, nếu thầm làm cho Mạnh Thu Lan rơi vào trong tay, như vậy tương lai sẽ có thêm một hang ổ kiên cố.
Vương Học Bình biết không nên bỏ tất cả trứng gà vào trong rổ, hắn phải phòng ngừa chu đáo, trong quan trường để người ta không biết mình có lá bài gì mới chính là pháp bảo.
Nghiêm Minh Cao đã hoàn toàn thả lỏng, lời nói của Vương Học Bình thật sự gãi đúng chỗ ngứa của hắn, nếu binh sĩ không muốn làm tướng thì chỉ là kẻ bình thường, vì thế mà cán bộ không muốn được đề bạt rõ ràng là cán bộ tầm thường.
Trong xã hội này, tất cả đãi ngộ thật ra đều được tiến hành phân chia xoay quanh cấp bậc và thực quyền, địa vị xã hội càng cao, lực ảnh hưởng càng lớn thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt tương ứng.
Dựa theo ý nghĩ của Nghiêm Minh Cao, nếu Vương Học Bình có thể trực tiếp tiến lên phòng tài chính thành phố, hắn sẽ trọng dụng Vương Học Bình, nhưng nhất định sẽ đánh một dấu chấm hỏi về cái nhìn đại cục của Vương Học Bình, tương lai còn được đề bạt lên cao nữa hay không, điều này cần phải xem xét lại.
Hôm nay Vương Học Bình chủ động yêu cầu ở lại giúp Nghiêm Minh Cao quản lý căn cơ ở huyện Nam Vân, sao Nghiêm Minh Cao không cảm động và vui sướng cho được?
- À, Học Bình, trực giác nói cho tôi biết, Mạnh Thu Lan rất có thể sẽ tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy. Nhưng vấn đề trẻ hóa cán bộ và tri thức hóa cũng là chích sách không thể nghịch chuyển của đảng, nếu cậu làm tốt sẽ có sắp xếp tốt.
Nghiêm Minh Cao hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải đẩy Vương Học Bình vào trong thường ủy huyện ủy.
Hai tháng sau, dựa theo thông báo trước đó của văn phòng huyện ủy, trưa hôm nay tất cả cán bộ cấp phó khoa trở nên trong huyện Nam Vân đều phải tập trung ở đại lễ đường huyện ủy.
- Anh Lưu, nghe nói chủ tịch Mạnh sắp được đề bạt phải không?
- Điều này có gì là kỳ lạ? Vương Học Bình mới thật sự lợi hại, mới một năm mà đã có dấu hiệu là thường ủy huyện ủy đến nơi rồi.
- Hì hì, hai anh là kẻ lạc hậu, tôi nghe nói bây giờ người ta đã nổi tiếng, một tay nắm nhân sự một tay giữ túi tiền, mọi việc đều thuận lợi.
- Sao? Chẳng lẽ là thường ủy huyện ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ? Không thể nào?
Đám cán bộ dưới đài tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai nghị luận rôm rả.
- Anh Nghiêm cuối cùng đã đi, bây giờ có trò hay để nhìn.
Dương Chính Hoa dựa lưng trên mặt ghế dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn đám người châu đầu ghé tai bàn luận ở bên cạnh.
Mười giờ, phó bí thư đoàn thể thành phố Tần Lập Bản và thường ủy thị ủy, trưởng phòng tổ chức Ngô Long Phương được Nghiêm Minh Cao và Mạnh Thu Lan hộ tống xuất hiện trên đài chủ tịch.
- Bốp, bốp!
Đại lễ đường huyện ủy chợt vang lên những tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Dựa theo lệ cũ, Tần Lập Bản ngồi ở vị trí trung tâm, Nghiêm Minh Cao ngồi bên trái, Mạnh Thu Lan ngồi ngay bên phải.
Nghiêm Minh Cao sắp được điều động về thành phố, Mạnh Thu Lan cũng đã chuẩn bị sẳn sàng, hội nghị hôm nay được chủ trì bởi phó bí thư Tôn Tuyền sắp được đề bạt làm phó bí thư đoàn thể.
Tôn Tuyền dùng ánh mắt tôn kính nhìn Nghiêm Minh Cao, lúc này Nghiêm Minh Cao khẽ gật đầu, ngay sau đó Tôn Tuyền lại quét mắt qua Mạnh Thu Lan mặc một bộ trang phục công sở màu đỏ.
Khi thấy vẻ mặt của Mạnh Thu Lan thì lúc này Tôn Tuyền mới ném ánh mắt xuống dưới đài, nhìn khắp một lượt.
Sau khi mọi người tiếp thu được tín hiệu của phó bí thư Tôn Tuyền, ai cũng nhanh chóng giữ yên lặng, ai cũng ngậm chặt miệng dùng ánh mắt căng thẳng và có chút hưng phấn nhìn lên đài chủ tịch.
Dương Chính Hoa ngồi dưới đài dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vương Học Bình đang ngồi trên đài, trong lòng cực kỳ bức bối. Trong quan trường thì tổ chức hội nghị và vi trí ghế ngồi của lãnh đạo có ý nghĩa rất rõ ràng, Dương Chính Hoa tất nhiên là hiểu.
Dương Chính Hoa thấy rõ, Vương Học Bình ngồi ở hàng ghế của các vị lãnh đạo thường ủy huyện ủy. Tất nhiên trong huyện cũng có sắp xếp, các vị thường ủy có lý lịch sẽ ngồi hàng đầu, Vương Học Bình chỉ có thể ngồi ở vị trí cuối cùng.
- Còn bà nó, thằng này đúng là tốt số, mới bao nhiêu tuổi mà đã là lãnh đạo có thực quyền trong huyện.
Dương Chính Hoa thầm cảm thấy căm hận, hắn cũng không tính là bế tắc vè tin tức, trước đó đã mơ hồ nghe được chút tin đồn, bây giờ xem ra tương đối chính xác.
- Thưa các đồng chí, bây giờ tôi xin mời đồng chí thường ủy thị ủy, trưởng phòng Ngô phòng tổ chức thị ủy lên đọc quyết định của thị ủy, xin mời.
Sau khi nói vài lời khách sao, Tôn Tuyền chính thức đi vào chủ đề chính ngày hôm nay.
Ngô Long Phương khẽ nhích người, hắn đặt văn kiện trước mặt với bộ dạng không nhanh không chậm rồi nghiêm mặt nói:
- Thị ủy đã nghiên cứu và đưa ra quyết định, miễn chức bí thư huyện ủy, thường ủy huyện ủy, ủy viên huyện ủy và các phân công khác của đồng chí Nghiêm Minh Cao.
Sau đó Ngô Long Phương lại bỏ ra khá nhiều thời gian để điểm danh nhưng cống hiến cực kỳ to lớn của Nghiêm Minh Cao với đảng và nhân dân huyện Nam Vân trong thời gian đảm nhiệm vị tí bí thư huyện ủy.
Lúc này Nghiêm Minh Cao cũng rất bình tĩnh, cơ hội để thượng cấp tán dương hạ cấp là không nhiều, ngoài những lúc đề bạt thì phần lớn chỉ có thể xuất hiện trong hoàn cảnh có cán bộ lãnh đạo về hưu.
Đại lễ đường hoàn toàn yên tĩnh, có một vài người biết trước sự việc thì thật sự không có bao nhiêu kinh ngạc, nhưng đám cán bộ cơ sở thì cực kỳ rung động, vì vua nào triều nấy, đây là thiết luật trong quan trường.
Nếu lãnh đạo đứng đầu bị điều chỉnh, như vậy ngay sau đó sẽ có rất nhiều thay đổi nhân sự ăn theo, đây là quy luật lâu nay. Vì vậy mà lúc này lòng người bàng hoàng, dù là kẻ tin tức linh thông thì cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút bất an.
- Đồng chí Minh Cao, anh sắp cáo biệt huyện Nam Vân sau nhiều năm công tác, mời anh phát biểu vài lời.
Tần Lập Bản nãy giờ không nói lời nào, đúng lúc này lại mở miệng nói.
Nghiêm Minh Cao hiểu Tần Lập Bản vẫn còn canh cánh trong lòng về vấn đề Mã Tam Cao ảm đạm rời khỏi trung tâm chính trị của huyện Nam Vân, nhưng Tần Lập Bản vì ngại sự cường thế của Kim Hữu Công nên trước nay luôn ẩn nhẫn.
Dựa theo quy luật bình thường, đáng lý ra những lời ca ngợi vừa rồi phải do Tần Lập Bản nói ra, nhưng Tần Lập Bản lại đá quả bóng cao su vào ngực trưởng phòng Ngô Long Phương.
- Các đồng chí, tôi sắp rời khỏi cương vị của mình ở huyện Nam Vân, tôi thật sự rất kich động, đồng thời có nhiều lời muốn nói.
- Dù nói ngàn lời thì cũng cuối cùng chỉ có một câu, hạ cấp phục tùng thượng cấp, phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Tần Lập Bản dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Nghiêm Minh Cao, hắn không có tâm tính suy xét sự biến hóa của chính đàn huyện Nam Vân, vì Nghiêm Minh Cao bây giờ sắp là thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố, và thế là phe phái của Kim Hữu Công lại có thêm một nhân vật có thực quyền. Nếu không có vấn đề gì ngoài ý muốn, Tần Lập Bản biết rõ tỷ lệ vặn ngã Nghiêm Minh Cao là rất nhỏ.
Ngô Long Phương ngồi ngay ngắn trên đài chủ tịch và hoàn toàn không quan tâm đến tâm tính phức tạp của đám người dưới đài, hắn dừng lại một chút rồi tuyên bố:
- Thị ủy đã nghiên cứu và đưa ra quyết định, đồng chí Mạnh Thu Lan nhận chức bí thư huyện ủy huyện Nam Vân, miễn đi chức vụ chủ tịch huyện Nam Vân.
Hội trường lại vang lên những âm thanh vỗ tay như sấm, âm thanh này truyền vào trong tai Nghiêm Minh Cao, trong lòng hắn chợt có chút không thoải mái, trong đầu có nhiều ý nghĩ đan xen, vì thời đại của hắn ở huyện Nam Vân đã kết thúc.
Đáp ứng lời mời của Tôn Tuyền, Mạnh Thu Lan vẫn lên phát biểu theo lẽ thường, tất nhên nội dung không tránh khỏi những lời khách sáo như cảmtaj sự bồi dưỡng của đảng, cảm tạ sự tín nhiệm của nhân dân.
Cuối cùng Ngô Long Phương nhàn nhạt tuyên bố:
- Thị ủy đã nghiên cứu và đưa ra quyết định, bổ nhiệm đồng chí Vương Học Bình làm ủy viên huyện ủy, thường ủy huyện ủy, phó chủ tịch thường vụ huyện Nam Vân.
- Ồ!
Dưới đài tuy có người đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không nhịn được phải ồn ào, có người thầm nghĩ:
- Điển hình là cán bộ đeo hỏa tiễn, đường làm quan quá rộng mở.
Vương Học Bình hiểu rất rõ, nếu đi theo Nghiêm Minh Cao vào thành phố và là trưởng phòng tài chính, đây là con đường hạn chế sự phát triển của mình.
Trong huyện Nam Vân, dù là khu quy hoạch hay khu phố cổ đều có rất nhiều tâm huyết của Vương Học Bình, khoảng thời gian này Vương Học Bình cũng khổ tâm bồi dưỡng ra các thành viên của riêng mình, coi như tạo ra một vòng quan hệ.
Quan trọng là Vương Học Bình đã dùng Lâm Lạc Thi để đầu tư vào vài trăm triệu đồng, nếu bây giờ hắn lùi lại, coi như mất đi những đảm bảo về số tài chính của mình.
Vương Học Bình xem vài trăm triệu kia chính là cơ sở cho con đường làm quan tương lai của mình, dù hắn cũng có tư tưởng rất thoáng, nhưng sự thật nói cho hắn biết, ở giai đoạn đầu của sự nghiệp, hắn khó thể nào thoát khỏi sự giúp đỡ từ phía quê hương.
Đời người có bốn quan hệ được thiết lập khá chặt chẽ, đó là: Cùng chung chiến hào, cùng quê, cùng chơi gái, cùng trải qua đau thương.
Ai cũng có quan niệm về quê hương, hơn nữa dù là cổ kim thì vấn đề cùng quê có địa vị khá quan trọng trong quan trường.
Nếu muốn phát triển lâu dài thì sử dụng con người không nên bám vào khuôn mẫu, nếu căn cơ quyền lực của mình không bền, dù lòng dạ khoáng đạt thế nào cũng khó phát triển.
- Cậu nói rất đúng.
Nghiêm Minh Cao thở dài nói:
- Đáng tiếc là tôi không có biện pháp đưa theo nhiều người.
Vương Học Bình dù quen nhìn tình huống tôi lừa anh gạt nhưng trong lòng cũng không khỏi nóng lên, đường xa mới biết mã lực, lâu ngày mới hiểu tâm tư, đến đúng thời điểm mấu chốt thì Nghiêm Minh Cao coi trọng hắn nhất.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng không phải kẻ cổ lỗ, Nghiêm Minh Cao có cảm tình với mình, chỉ sợ cũng có ý đồ khó thể xem thường.
Nếu nhân tình phát triển đến một mức độ nào đó thì thật ra cũng giống như tài khoản ngân hàng, nếu không tiếp tục tăng mà lại rút nhiều lần, cuối cùng sẽ chẳng còn gì.
Dù lập được tuyệt thế kỳ công thì Vương Học Bình cũng sợ công cao chấn chủ, vẫn cố gắng bảo trì tâm tính an phận.
Đây chính là một đặc điểm của Vương Học Bình mà Nghiêm Minh Cao cực kỳ xem trọng, nếu Vương Học Bình là kẻ kiêu ngạo tự phụ, đến bây giờ sợ rằng vẫn chỉ là một phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch mà thôi.
Trên quan trường dù có bao nhiêu ân tình thì cũng khó thể thông qua nó để dùng làm điều kiện đề bạt, dựa theo logic phổ biến, Vương Học Bình cứu Nghiêm Minh Cao, sau đó Nghiêm Minh Cao đề bạt hắn lên coi như trả nợ nhân tình.
Điều làm Nghiêm Minh Cao cảm thấy vui mừng chính là Vương Học Bình không những chẳng kiêu ngạo tự phụ, còn phát triển thành tâm phúc đắc lực nhất của mình. Vì thế mối quan hệ giữa hai người ngày càng bền chặt, đến cục diện cùng tồn tại cùng vinh nhục như lúc này.
- Chú Nghiêm, cháu nghĩ, tuyệt đối không nên để cho bộ hạ cũ của chú sinh lòng oán hận. Cháu biết, nếp tiếp tục ở lại huyện sẽ gặp rất nhiều vấn đề khó khăn, nhưng nếu cháu ở lại thì nhân tâm sẽ không tán. Dù sao cháu cũng tin, cấp phó phòng cũng chẳng phải là tới hạn trên đường làm quan của chú.
Từ khi biết được tin tức Nghiêm Minh Cao sắp được đề bạt thì Vương Học Bình đã sớm suy xét, hắn thấy nếu ở lại sẽ đối mặt với áp lực từ Mạnh Thu Lan.
Nhưng dựa theo kế hoạch của Vương Học Bình, nếu thầm làm cho Mạnh Thu Lan rơi vào trong tay, như vậy tương lai sẽ có thêm một hang ổ kiên cố.
Vương Học Bình biết không nên bỏ tất cả trứng gà vào trong rổ, hắn phải phòng ngừa chu đáo, trong quan trường để người ta không biết mình có lá bài gì mới chính là pháp bảo.
Nghiêm Minh Cao đã hoàn toàn thả lỏng, lời nói của Vương Học Bình thật sự gãi đúng chỗ ngứa của hắn, nếu binh sĩ không muốn làm tướng thì chỉ là kẻ bình thường, vì thế mà cán bộ không muốn được đề bạt rõ ràng là cán bộ tầm thường.
Trong xã hội này, tất cả đãi ngộ thật ra đều được tiến hành phân chia xoay quanh cấp bậc và thực quyền, địa vị xã hội càng cao, lực ảnh hưởng càng lớn thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt tương ứng.
Dựa theo ý nghĩ của Nghiêm Minh Cao, nếu Vương Học Bình có thể trực tiếp tiến lên phòng tài chính thành phố, hắn sẽ trọng dụng Vương Học Bình, nhưng nhất định sẽ đánh một dấu chấm hỏi về cái nhìn đại cục của Vương Học Bình, tương lai còn được đề bạt lên cao nữa hay không, điều này cần phải xem xét lại.
Hôm nay Vương Học Bình chủ động yêu cầu ở lại giúp Nghiêm Minh Cao quản lý căn cơ ở huyện Nam Vân, sao Nghiêm Minh Cao không cảm động và vui sướng cho được?
- À, Học Bình, trực giác nói cho tôi biết, Mạnh Thu Lan rất có thể sẽ tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy. Nhưng vấn đề trẻ hóa cán bộ và tri thức hóa cũng là chích sách không thể nghịch chuyển của đảng, nếu cậu làm tốt sẽ có sắp xếp tốt.
Nghiêm Minh Cao hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải đẩy Vương Học Bình vào trong thường ủy huyện ủy.
Hai tháng sau, dựa theo thông báo trước đó của văn phòng huyện ủy, trưa hôm nay tất cả cán bộ cấp phó khoa trở nên trong huyện Nam Vân đều phải tập trung ở đại lễ đường huyện ủy.
- Anh Lưu, nghe nói chủ tịch Mạnh sắp được đề bạt phải không?
- Điều này có gì là kỳ lạ? Vương Học Bình mới thật sự lợi hại, mới một năm mà đã có dấu hiệu là thường ủy huyện ủy đến nơi rồi.
- Hì hì, hai anh là kẻ lạc hậu, tôi nghe nói bây giờ người ta đã nổi tiếng, một tay nắm nhân sự một tay giữ túi tiền, mọi việc đều thuận lợi.
- Sao? Chẳng lẽ là thường ủy huyện ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ? Không thể nào?
Đám cán bộ dưới đài tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai nghị luận rôm rả.
- Anh Nghiêm cuối cùng đã đi, bây giờ có trò hay để nhìn.
Dương Chính Hoa dựa lưng trên mặt ghế dùng ánh mắt dương dương tự đắc nhìn đám người châu đầu ghé tai bàn luận ở bên cạnh.
Mười giờ, phó bí thư đoàn thể thành phố Tần Lập Bản và thường ủy thị ủy, trưởng phòng tổ chức Ngô Long Phương được Nghiêm Minh Cao và Mạnh Thu Lan hộ tống xuất hiện trên đài chủ tịch.
- Bốp, bốp!
Đại lễ đường huyện ủy chợt vang lên những tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Dựa theo lệ cũ, Tần Lập Bản ngồi ở vị trí trung tâm, Nghiêm Minh Cao ngồi bên trái, Mạnh Thu Lan ngồi ngay bên phải.
Nghiêm Minh Cao sắp được điều động về thành phố, Mạnh Thu Lan cũng đã chuẩn bị sẳn sàng, hội nghị hôm nay được chủ trì bởi phó bí thư Tôn Tuyền sắp được đề bạt làm phó bí thư đoàn thể.
Tôn Tuyền dùng ánh mắt tôn kính nhìn Nghiêm Minh Cao, lúc này Nghiêm Minh Cao khẽ gật đầu, ngay sau đó Tôn Tuyền lại quét mắt qua Mạnh Thu Lan mặc một bộ trang phục công sở màu đỏ.
Khi thấy vẻ mặt của Mạnh Thu Lan thì lúc này Tôn Tuyền mới ném ánh mắt xuống dưới đài, nhìn khắp một lượt.
Sau khi mọi người tiếp thu được tín hiệu của phó bí thư Tôn Tuyền, ai cũng nhanh chóng giữ yên lặng, ai cũng ngậm chặt miệng dùng ánh mắt căng thẳng và có chút hưng phấn nhìn lên đài chủ tịch.
Dương Chính Hoa ngồi dưới đài dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vương Học Bình đang ngồi trên đài, trong lòng cực kỳ bức bối. Trong quan trường thì tổ chức hội nghị và vi trí ghế ngồi của lãnh đạo có ý nghĩa rất rõ ràng, Dương Chính Hoa tất nhiên là hiểu.
Dương Chính Hoa thấy rõ, Vương Học Bình ngồi ở hàng ghế của các vị lãnh đạo thường ủy huyện ủy. Tất nhiên trong huyện cũng có sắp xếp, các vị thường ủy có lý lịch sẽ ngồi hàng đầu, Vương Học Bình chỉ có thể ngồi ở vị trí cuối cùng.
- Còn bà nó, thằng này đúng là tốt số, mới bao nhiêu tuổi mà đã là lãnh đạo có thực quyền trong huyện.
Dương Chính Hoa thầm cảm thấy căm hận, hắn cũng không tính là bế tắc vè tin tức, trước đó đã mơ hồ nghe được chút tin đồn, bây giờ xem ra tương đối chính xác.
- Thưa các đồng chí, bây giờ tôi xin mời đồng chí thường ủy thị ủy, trưởng phòng Ngô phòng tổ chức thị ủy lên đọc quyết định của thị ủy, xin mời.
Sau khi nói vài lời khách sao, Tôn Tuyền chính thức đi vào chủ đề chính ngày hôm nay.
Ngô Long Phương khẽ nhích người, hắn đặt văn kiện trước mặt với bộ dạng không nhanh không chậm rồi nghiêm mặt nói:
- Thị ủy đã nghiên cứu và đưa ra quyết định, miễn chức bí thư huyện ủy, thường ủy huyện ủy, ủy viên huyện ủy và các phân công khác của đồng chí Nghiêm Minh Cao.
Sau đó Ngô Long Phương lại bỏ ra khá nhiều thời gian để điểm danh nhưng cống hiến cực kỳ to lớn của Nghiêm Minh Cao với đảng và nhân dân huyện Nam Vân trong thời gian đảm nhiệm vị tí bí thư huyện ủy.
Lúc này Nghiêm Minh Cao cũng rất bình tĩnh, cơ hội để thượng cấp tán dương hạ cấp là không nhiều, ngoài những lúc đề bạt thì phần lớn chỉ có thể xuất hiện trong hoàn cảnh có cán bộ lãnh đạo về hưu.
Đại lễ đường hoàn toàn yên tĩnh, có một vài người biết trước sự việc thì thật sự không có bao nhiêu kinh ngạc, nhưng đám cán bộ cơ sở thì cực kỳ rung động, vì vua nào triều nấy, đây là thiết luật trong quan trường.
Nếu lãnh đạo đứng đầu bị điều chỉnh, như vậy ngay sau đó sẽ có rất nhiều thay đổi nhân sự ăn theo, đây là quy luật lâu nay. Vì vậy mà lúc này lòng người bàng hoàng, dù là kẻ tin tức linh thông thì cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút bất an.
- Đồng chí Minh Cao, anh sắp cáo biệt huyện Nam Vân sau nhiều năm công tác, mời anh phát biểu vài lời.
Tần Lập Bản nãy giờ không nói lời nào, đúng lúc này lại mở miệng nói.
Nghiêm Minh Cao hiểu Tần Lập Bản vẫn còn canh cánh trong lòng về vấn đề Mã Tam Cao ảm đạm rời khỏi trung tâm chính trị của huyện Nam Vân, nhưng Tần Lập Bản vì ngại sự cường thế của Kim Hữu Công nên trước nay luôn ẩn nhẫn.
Dựa theo quy luật bình thường, đáng lý ra những lời ca ngợi vừa rồi phải do Tần Lập Bản nói ra, nhưng Tần Lập Bản lại đá quả bóng cao su vào ngực trưởng phòng Ngô Long Phương.
- Các đồng chí, tôi sắp rời khỏi cương vị của mình ở huyện Nam Vân, tôi thật sự rất kich động, đồng thời có nhiều lời muốn nói.
- Dù nói ngàn lời thì cũng cuối cùng chỉ có một câu, hạ cấp phục tùng thượng cấp, phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Tần Lập Bản dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Nghiêm Minh Cao, hắn không có tâm tính suy xét sự biến hóa của chính đàn huyện Nam Vân, vì Nghiêm Minh Cao bây giờ sắp là thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố, và thế là phe phái của Kim Hữu Công lại có thêm một nhân vật có thực quyền. Nếu không có vấn đề gì ngoài ý muốn, Tần Lập Bản biết rõ tỷ lệ vặn ngã Nghiêm Minh Cao là rất nhỏ.
Ngô Long Phương ngồi ngay ngắn trên đài chủ tịch và hoàn toàn không quan tâm đến tâm tính phức tạp của đám người dưới đài, hắn dừng lại một chút rồi tuyên bố:
- Thị ủy đã nghiên cứu và đưa ra quyết định, đồng chí Mạnh Thu Lan nhận chức bí thư huyện ủy huyện Nam Vân, miễn đi chức vụ chủ tịch huyện Nam Vân.
Hội trường lại vang lên những âm thanh vỗ tay như sấm, âm thanh này truyền vào trong tai Nghiêm Minh Cao, trong lòng hắn chợt có chút không thoải mái, trong đầu có nhiều ý nghĩ đan xen, vì thời đại của hắn ở huyện Nam Vân đã kết thúc.
Đáp ứng lời mời của Tôn Tuyền, Mạnh Thu Lan vẫn lên phát biểu theo lẽ thường, tất nhên nội dung không tránh khỏi những lời khách sáo như cảmtaj sự bồi dưỡng của đảng, cảm tạ sự tín nhiệm của nhân dân.
Cuối cùng Ngô Long Phương nhàn nhạt tuyên bố:
- Thị ủy đã nghiên cứu và đưa ra quyết định, bổ nhiệm đồng chí Vương Học Bình làm ủy viên huyện ủy, thường ủy huyện ủy, phó chủ tịch thường vụ huyện Nam Vân.
- Ồ!
Dưới đài tuy có người đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không nhịn được phải ồn ào, có người thầm nghĩ:
- Điển hình là cán bộ đeo hỏa tiễn, đường làm quan quá rộng mở.
/435
|