Có nhiều thứ không được như ý muốn của con người, Tần Lập Bản có lý do để tin, cuộc tranh chấp giữa Nghiêm Minh Cao và Mạnh Thu Lan sẽ đổ họa lên người Vương Học Bình.
... ....
Cùng lúc đó Nghiêm Minh Cao cũng đang dựa mình lên ghế sa lông cười hỏi Vương Học Bình:
- Câu cửa miệng của mọi người lúc nào cũng là áo gấm về làng, bây giờ cậu cũng coi như là lãnh đạo cao cấp trong huyện.
Vương Học Bình mỉm cười trả lời:
- Bây giờ sức khỏe của bố cháu đang dần chuyển biến tốt, dựa theo ý của bố, cháu sẽ tổ chức tiệc vui vào ngày mười một.
- Được, đến lúc tôi và lãnh đạo sẽ đến trình diện.
Nghiêm Minh Cao tiếp nhận điếu thuốc Trung Hoa của Vương Học Bình, cũng thầm cảm thấy vui vì Vương Học Bình.
Nghiêm Minh Cao đốt thuốc rồi duỗi tay khẽ gõ lên bàn trà, sau đó cười nói:
- Lần này cậu thuận lợi bước vào trong vòng quyền lợi hạch tâm của huyện, hơn nữa lão lãnh đạo lại có ấn tượng rất tốt với cậu, nhưng nếu xét đến cùng cũng không thể tách rời khỏi sự liên lạc với chủ tịch Hà.
Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Quan trọng là chủ tịch Kim cố gắng đề cử, nếu không thì chủ tịch Hà sao có thể biết cháu là ai?
Nghiêm Minh Cao cũng đã quen cách nói này của Vương Học Bình.
Nghiêm Minh Cao cười tủm tỉm nói:
- Học Bình, cậu cũng đừng xem thường chính mình, tôi nghe chủ tịch Kim nói, cậu lấy được thành tích lớn ở phương diện du lịch khu phố cổ, coi như lấy được đánh giá cao độ của chủ tịch Hà.
Vương Học Bình khiêm tốn nói:
- Không có sự tín nhiệm của chú, nếu không cháu cũng chẳng làm được gì.
Nghiêm Minh Cao vung tay nói:
- An phận là tốt, nhưng tôi và cậu cũng không cần nói những lời như vậy. Học Bình, cậu làm rất tốt, tranh thủ tạo ra nhiều thành tích, tấn chức lên thị ủy.
Đây là một ám hiệu rất rõ ràng, nếu Vương Học Bình nghe mà không hiểu thì thật sự là kẻ đại ngốc, vì vậy hắn nhanh chóng tỏ thái độ:
- Có cái nên làm, cũng có việc không nên làm.
Trước đó huyện Nam Vân nằm trong tay Nghiêm Minh Cao, bí thư Nghiêm vừa phải chiến đấu với Mạnh Thu Lan, vừa giữa tính đoàn kết, phải bảo trì trạng thái tốt đẹp.
Sau khi Nghiêm Minh Cao thăng chức thì hạch tâm của Nghiêm phái ở huyện Nam Vân chỉ có thể dựa vào sức của Vương Học Bình.
Đến chiều, sau khi đưa tiễn các lãnh đạo thị ủy, Mạnh Thu Lan quay đầu nhìn về phía các vị thường ủy huyện ủy rồi cười nói:
- Tất cả các đồng chí, chúng ta mở một hội nghị nhỏ nhé?
Mọi người đồng loạt cười nói:
- Lãnh đạo đã lên tiếng thì tất nhiên sẽ phục tùng.
Đám cán bộ lãnh đạo quyền lực nhất huyện Nam Vân đi theo sau lưng Mạnh Thu Lan vào phòng hội nghị thường ủy huyện ủy.
Mạnh Thu Lan cũng giống như ngày thường, nàng đi về chiếc ghế chủ tịch của mình theo thói quen.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Tử cũng nhanh chóng tiến lên bên cạnh Mạnh Thu Lan, hắn cẩn thận nhắc nhở:
- Chị không chỉ là lãnh đạo huyện ủy, còn là người chủ trì hội nghị thường ủy, ngồi lên vị trí của bí thư là danh chính ngôn thuận.
Mạnh Thu Lan cười thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Lưu, thôi thì cứ như vậy.
Lưu Tử đưa ra bậc thang, Mạnh Thu Lan cũng thuận lý ngồi xuống chiếc ghế bí thư do Nghiêm Minh Cao để lại.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Mạnh Thu Lan thật sự có tiềm chất làm lãnh đạo, nàng chợt đùa giỡn trước mặt mọi người làm cho Lưu Tử cảm thấy áp lực rất lớn.
May mà Lưu Tử cũng là người linh hoạt, đổi lại là một tên chủ nhiệm đầu gỗ khác, nếu để cho Mạnh Thu Lan ngồi xuống vị trí cũ, thật sự là phiền toái lớn.
- Thưa các đồng chí, tôi và mọi người cộng tác với nhau cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn, vì vậy có thể nói hai bên rất hiểu nhau.
Mạnh Thu Lan ngẩng đầu dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn mọi người:
- Vừa rồi chủ nhiệm Lưu nói rất đúng, ban ngành mới thì có khí tượng mới, tôi đề nghị khoảng thời gian này các vị thường ủy chịu khó cùng tôi đi xâm nhập cơ sở, đi ra từ quần chúng, bây giờ đi vào quần chúng.
Vương Học Bình dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Mạnh Thu Lan, trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi, chỉ cần nghe câu nói vừa rồi là biết tròn méo thế nào rồi.
"Lan Nhi, cô càng ngày càng làm tôi hứng thú, không vội, chúng ta cứ chậm rãi dạo chơi, một ngày nào đó anh sẽ đưa em lên giường!"
Mạnh Thu Lan càng biểu hiện tốt thì càng làm cho dã tâm chinh phục của Vương Học Bình bùng lên mạnh mẽ.
Nửa tháng sau hội nghị thường ủy hội đồng nhân dân huyện thuận lợi thông qua quyết nghị bổ nhiệm Vương Học Bình là phó chủ tịch thường vụ huyện, Vương Học Bình chính thức trở thành lãnh đạo số hai trong khối chính quyền.
Thị ủy mãi không chịu bổ nhiệm chủ tịch huyện, đáng lý ra người chủ trì công tác khối chính quyền chính là phó chủ tịch thường vụ Vương Học Bình.
Nhưng Mạnh Thu Lan lại đưa ra đề xuất khó thể tưởng lên thị ủy, quyết định điều phó bí thư đoàn thể Tôn Tuyền đến phụ trách công tác khối chính quyền.
Không biết xuất phát từ suy xét thế nào mà Chu Văn Quảng lại làm theo lời đề nghị của Mạnh Thu Lan, sắp xếp Tôn Tuyền làm người chủ trì công tác hằng ngày của khối chính quyền huyện Nam Vân.
Vương Học Bình ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn cũng không oán hận Mạnh Thu Lan, nếu hắn là bí thư huyện ủy thì cũng sẽ có sắp xếp như vậy.
Lúc này điều làm khó Vương Học Bình chính là lý lịch, dù xét từ phương diện nào thì vị trí bảo tọa chủ tịch huyện cũng không đến lượt hắn, mà Mạnh Thu Lan không thể không nhìn rõ điều này.
Mạnh Thu Lan cố ý làm khó mình, Vương Học Bình nghĩ đến đây thì khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, càng ngày càng có ý.
Mạnh Thu Lan sử dụng phương án này mà có thể áp chế được Vương Học Bình, làm cho tất cả cán bộ trong huyện hiểu, cục diện bây giờ đã khác xưa lắm rồi.
- Lãnh đạo, tài chính của phòng tài chính có lẽ nên được xuất ra rồi mới đúng chứ?
Hác Cương phản ứng rất nhanh, trước tiên đã đi vào phòng làm việc của Vương Học Bình rồi nói.
Vương Học Bình khẽ cười rồi hỏi ngược lại:
- Sốt ruột rồi à?
Hác Cương dùng giọng có chút bất bình và bực bội nói:
- Anh là phó chủ tịch thường vụ huyện, dựa vào cái gì lại để cho Tôn Tuyền nắm quyền chủ trì công tác của khối chính quyền?
Vương Học Bình khoát tay áo dùng giọng thản nhiên nói:
- Người ta vừa mới lên chức mà chính chúng ta cũng vậy, chúng ta đừng nên bức bối, xưa nay kẻ làm nên chuyện lớn phải có trí tuệ lớn, xưa nay có rất nhiều tiền lệ hậu phát chế nhân.
Hác Cương gần đây rất tin phục khả năng khống chế đại cục của Vương Học Bình, tuy còn chưa suy xét cẩn thận nhưng lúc này cảm xúc dao động cũng đã không còn.
- Nhưng chúng ta bây giờ cũng không cho chị ta dính vào, trước kia thế nào thì bây giờ làm như vậy, không thừa ra một đồng.
Vương Học Bình nhếch miệng nói, Hác Cương thầm hiểu và cười nói:
- Anh cứ yên tâm, tôi sẽ làm tốt.
Vương Học Bình tiện tay ném điếu thuốc cho Hác Cương, sau đó lại dùng giọng thâm ý căn dặn:
- Tôi thấy tên Dương Chính Hoa kia có vẻ khá tốt, cứ để hắn phạm sai lầm, phạm càng lớn càng tốt, hiểu chưa?
Hác Cương nhận điếu thuốc mà vân vê nói:
- Sau đại hội cán bộ cấp khoa của huyện ủy thì tôi đã thả quyền, hễ là những khoản chi dưới một trăm ngàn sẽ ném cho phó chủ nhiệm Dương quyết định.
- Được, làm rất tốt.
Vương Học Bình dùng ánh mắt vui mừng nhìn Hác Cương, thư ký này của hắn đang dần trưởng thành.
... ....
Cùng lúc đó Nghiêm Minh Cao cũng đang dựa mình lên ghế sa lông cười hỏi Vương Học Bình:
- Câu cửa miệng của mọi người lúc nào cũng là áo gấm về làng, bây giờ cậu cũng coi như là lãnh đạo cao cấp trong huyện.
Vương Học Bình mỉm cười trả lời:
- Bây giờ sức khỏe của bố cháu đang dần chuyển biến tốt, dựa theo ý của bố, cháu sẽ tổ chức tiệc vui vào ngày mười một.
- Được, đến lúc tôi và lãnh đạo sẽ đến trình diện.
Nghiêm Minh Cao tiếp nhận điếu thuốc Trung Hoa của Vương Học Bình, cũng thầm cảm thấy vui vì Vương Học Bình.
Nghiêm Minh Cao đốt thuốc rồi duỗi tay khẽ gõ lên bàn trà, sau đó cười nói:
- Lần này cậu thuận lợi bước vào trong vòng quyền lợi hạch tâm của huyện, hơn nữa lão lãnh đạo lại có ấn tượng rất tốt với cậu, nhưng nếu xét đến cùng cũng không thể tách rời khỏi sự liên lạc với chủ tịch Hà.
Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Quan trọng là chủ tịch Kim cố gắng đề cử, nếu không thì chủ tịch Hà sao có thể biết cháu là ai?
Nghiêm Minh Cao cũng đã quen cách nói này của Vương Học Bình.
Nghiêm Minh Cao cười tủm tỉm nói:
- Học Bình, cậu cũng đừng xem thường chính mình, tôi nghe chủ tịch Kim nói, cậu lấy được thành tích lớn ở phương diện du lịch khu phố cổ, coi như lấy được đánh giá cao độ của chủ tịch Hà.
Vương Học Bình khiêm tốn nói:
- Không có sự tín nhiệm của chú, nếu không cháu cũng chẳng làm được gì.
Nghiêm Minh Cao vung tay nói:
- An phận là tốt, nhưng tôi và cậu cũng không cần nói những lời như vậy. Học Bình, cậu làm rất tốt, tranh thủ tạo ra nhiều thành tích, tấn chức lên thị ủy.
Đây là một ám hiệu rất rõ ràng, nếu Vương Học Bình nghe mà không hiểu thì thật sự là kẻ đại ngốc, vì vậy hắn nhanh chóng tỏ thái độ:
- Có cái nên làm, cũng có việc không nên làm.
Trước đó huyện Nam Vân nằm trong tay Nghiêm Minh Cao, bí thư Nghiêm vừa phải chiến đấu với Mạnh Thu Lan, vừa giữa tính đoàn kết, phải bảo trì trạng thái tốt đẹp.
Sau khi Nghiêm Minh Cao thăng chức thì hạch tâm của Nghiêm phái ở huyện Nam Vân chỉ có thể dựa vào sức của Vương Học Bình.
Đến chiều, sau khi đưa tiễn các lãnh đạo thị ủy, Mạnh Thu Lan quay đầu nhìn về phía các vị thường ủy huyện ủy rồi cười nói:
- Tất cả các đồng chí, chúng ta mở một hội nghị nhỏ nhé?
Mọi người đồng loạt cười nói:
- Lãnh đạo đã lên tiếng thì tất nhiên sẽ phục tùng.
Đám cán bộ lãnh đạo quyền lực nhất huyện Nam Vân đi theo sau lưng Mạnh Thu Lan vào phòng hội nghị thường ủy huyện ủy.
Mạnh Thu Lan cũng giống như ngày thường, nàng đi về chiếc ghế chủ tịch của mình theo thói quen.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Tử cũng nhanh chóng tiến lên bên cạnh Mạnh Thu Lan, hắn cẩn thận nhắc nhở:
- Chị không chỉ là lãnh đạo huyện ủy, còn là người chủ trì hội nghị thường ủy, ngồi lên vị trí của bí thư là danh chính ngôn thuận.
Mạnh Thu Lan cười thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Lưu, thôi thì cứ như vậy.
Lưu Tử đưa ra bậc thang, Mạnh Thu Lan cũng thuận lý ngồi xuống chiếc ghế bí thư do Nghiêm Minh Cao để lại.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Mạnh Thu Lan thật sự có tiềm chất làm lãnh đạo, nàng chợt đùa giỡn trước mặt mọi người làm cho Lưu Tử cảm thấy áp lực rất lớn.
May mà Lưu Tử cũng là người linh hoạt, đổi lại là một tên chủ nhiệm đầu gỗ khác, nếu để cho Mạnh Thu Lan ngồi xuống vị trí cũ, thật sự là phiền toái lớn.
- Thưa các đồng chí, tôi và mọi người cộng tác với nhau cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn, vì vậy có thể nói hai bên rất hiểu nhau.
Mạnh Thu Lan ngẩng đầu dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn mọi người:
- Vừa rồi chủ nhiệm Lưu nói rất đúng, ban ngành mới thì có khí tượng mới, tôi đề nghị khoảng thời gian này các vị thường ủy chịu khó cùng tôi đi xâm nhập cơ sở, đi ra từ quần chúng, bây giờ đi vào quần chúng.
Vương Học Bình dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Mạnh Thu Lan, trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi, chỉ cần nghe câu nói vừa rồi là biết tròn méo thế nào rồi.
"Lan Nhi, cô càng ngày càng làm tôi hứng thú, không vội, chúng ta cứ chậm rãi dạo chơi, một ngày nào đó anh sẽ đưa em lên giường!"
Mạnh Thu Lan càng biểu hiện tốt thì càng làm cho dã tâm chinh phục của Vương Học Bình bùng lên mạnh mẽ.
Nửa tháng sau hội nghị thường ủy hội đồng nhân dân huyện thuận lợi thông qua quyết nghị bổ nhiệm Vương Học Bình là phó chủ tịch thường vụ huyện, Vương Học Bình chính thức trở thành lãnh đạo số hai trong khối chính quyền.
Thị ủy mãi không chịu bổ nhiệm chủ tịch huyện, đáng lý ra người chủ trì công tác khối chính quyền chính là phó chủ tịch thường vụ Vương Học Bình.
Nhưng Mạnh Thu Lan lại đưa ra đề xuất khó thể tưởng lên thị ủy, quyết định điều phó bí thư đoàn thể Tôn Tuyền đến phụ trách công tác khối chính quyền.
Không biết xuất phát từ suy xét thế nào mà Chu Văn Quảng lại làm theo lời đề nghị của Mạnh Thu Lan, sắp xếp Tôn Tuyền làm người chủ trì công tác hằng ngày của khối chính quyền huyện Nam Vân.
Vương Học Bình ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn cũng không oán hận Mạnh Thu Lan, nếu hắn là bí thư huyện ủy thì cũng sẽ có sắp xếp như vậy.
Lúc này điều làm khó Vương Học Bình chính là lý lịch, dù xét từ phương diện nào thì vị trí bảo tọa chủ tịch huyện cũng không đến lượt hắn, mà Mạnh Thu Lan không thể không nhìn rõ điều này.
Mạnh Thu Lan cố ý làm khó mình, Vương Học Bình nghĩ đến đây thì khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, càng ngày càng có ý.
Mạnh Thu Lan sử dụng phương án này mà có thể áp chế được Vương Học Bình, làm cho tất cả cán bộ trong huyện hiểu, cục diện bây giờ đã khác xưa lắm rồi.
- Lãnh đạo, tài chính của phòng tài chính có lẽ nên được xuất ra rồi mới đúng chứ?
Hác Cương phản ứng rất nhanh, trước tiên đã đi vào phòng làm việc của Vương Học Bình rồi nói.
Vương Học Bình khẽ cười rồi hỏi ngược lại:
- Sốt ruột rồi à?
Hác Cương dùng giọng có chút bất bình và bực bội nói:
- Anh là phó chủ tịch thường vụ huyện, dựa vào cái gì lại để cho Tôn Tuyền nắm quyền chủ trì công tác của khối chính quyền?
Vương Học Bình khoát tay áo dùng giọng thản nhiên nói:
- Người ta vừa mới lên chức mà chính chúng ta cũng vậy, chúng ta đừng nên bức bối, xưa nay kẻ làm nên chuyện lớn phải có trí tuệ lớn, xưa nay có rất nhiều tiền lệ hậu phát chế nhân.
Hác Cương gần đây rất tin phục khả năng khống chế đại cục của Vương Học Bình, tuy còn chưa suy xét cẩn thận nhưng lúc này cảm xúc dao động cũng đã không còn.
- Nhưng chúng ta bây giờ cũng không cho chị ta dính vào, trước kia thế nào thì bây giờ làm như vậy, không thừa ra một đồng.
Vương Học Bình nhếch miệng nói, Hác Cương thầm hiểu và cười nói:
- Anh cứ yên tâm, tôi sẽ làm tốt.
Vương Học Bình tiện tay ném điếu thuốc cho Hác Cương, sau đó lại dùng giọng thâm ý căn dặn:
- Tôi thấy tên Dương Chính Hoa kia có vẻ khá tốt, cứ để hắn phạm sai lầm, phạm càng lớn càng tốt, hiểu chưa?
Hác Cương nhận điếu thuốc mà vân vê nói:
- Sau đại hội cán bộ cấp khoa của huyện ủy thì tôi đã thả quyền, hễ là những khoản chi dưới một trăm ngàn sẽ ném cho phó chủ nhiệm Dương quyết định.
- Được, làm rất tốt.
Vương Học Bình dùng ánh mắt vui mừng nhìn Hác Cương, thư ký này của hắn đang dần trưởng thành.
/435
|