Vương Học Bình chỉ vào bản quy hoạch viện dưỡng lão mà cười nói:
- Đây là một khu đất rất đẹp, anh xem, ba mặt giáp nước giống như một hòn đảo giữa hồ, hơn nữa lại có địa thế rất gấp khúc, chỉ có thể lên thuyền rời đi. Anh lại nhìn vào đây xem, chỉ có khoảng cách đến hồ Tâm Đình chưa đến năm trăm mét, đi thuyền qua ngắm hoa câu cá tất nhiên sẽ cực kỳ thích thú.
Vương Học Bình phát hiện Trương Vân Thiên đang tập trung tinh thần nghe mình miêu tả cảnh đẹp, hắn mỉm cười tiếp tục:
- Dựa theo quy hoạch thì chỗ này có khoảng cách chưa đầy ba trăm mét với phân viện của bệnh viện quân khu.
Hai hàng chân mày của Trương Vân Thiên chợt nhảy lên, ngoài vấn đề khung cảnh thì sắp xếp vị trí cho bệnh viện chính là điều hắn cực kỳ quan tâm.
Lão tướng quân thân là người có nhiều kinh nghiệm, tuy sức khỏe vẫn cường tráng nhưng dù sao con người cũng đi theo sinh lão bệnh tử, con người sớm tối phúc họa rất khó lường, phương diện chữa bệnh phải được làm cho thật tốt, để khỏi rước họa về sau.
Bây giờ Vương Học Bình sắp xếp một khu vực đẹp đẽ như vậy làm viện an dưỡng, Trương Vân Thiên không khỏi thầm tán dương, đúng là con người không nên chỉ xem vẻ bề ngoài, nước biển không thể đong bằng đấu.
Vương Học Bình thấy Trương Vân Thiên đã bị mình mê hoặc, hắn đưa tay chỉ vào một khu vực màu xanh trong bản thiết kế rồi cười nói với Trương Vân Thiên:
- Rất nhiều cựu chiến binh năm xưa đều có xuất thân nông dân, bây giờ con người càng ngày càng lớn tuổi, hơn phân nửa đều có tâm tính hoài cựu, vì vậy tôi giữ lại phần đất này để trồng rau cỏ.
Trương Vân Thiên thầm tán dương nhưng không muốn cho Vương Học Bình quá đắc ý, hắn cười lơ đễnh nói:
- Làm khó cho cậu rồi.
Vương Học Bình cười nói:
- Anh Trương, bản thiết kế chỉ là bản thảo thô mà thôi, còn chưa hoàn thiện, anh còn cao kiến gì không?
Trương Vân Thiên lắc đầu thở dài nói:
- Tất cả đều giao cho cậu.
Vương Học Bình cố ý hỏi ngược lại:
- Anh cứ yên tâm giao cho tôi vậy sao?
- Tôi tin cậu.
Trương Vân Thiên cũng không phải tục nhân, có một số việc căn bản không nên nhúng tay quá sâu, lúc này bày tỏ thái độ hoàn toàn giúp đỡ cho Vương Học Bình.
- Tốt lắm, tôi còn chút lễ vật nhỏ tặng cho anh.
Vương Học Bình lấy một bản quy hoạch trong cặp công văn ra nhét vào trong tay Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên cẩn thận quan sát và phát giác đó chính là khu vực kinh doanh trong khu phố cổ, bên cạnh còn có vài chữ nhỏ, là một dãy cửa hàng.
- Cậu Vương, cậu đây là... ....
Trương Vân Thiên mơ hồ nhận ra thứ gì đó nhưng cũng khó thể tin.
Vương Học Bình cười nhạt:
- Anh Trương, anh là người thông minh, cũng không cần tôi nhiều lời chứ? Chỉ cần anh có thể tìm được tài chính cho vay từ ngân hàng, hơn mười cửa hàng này sẽ thuộc về chi phối của anh.
Thế lực của Trương gia căn bản đều nằm ở quân đội, không có liên lạc nhiều lắm với địa phương, vì vậy dù Trương gian nắm quân quyền nhưng tài lực cũng không tính là hùng hậu.
Vương Học Bình chia cho Trương Vân Thiên một dãy cửa hàng trong khpc., dù Trương Vân Thiên có ngốc cũng hiểu rõ, dưới tình huống Vương Học Bình không vi phạm nguyên tắc, rõ ràng đã dâng cho hắn một phần đại lễ.
Trước đó Trương Vân Thiên cũng khá hiếu kỳ với Vương Học Bình, vì vậy mà hắn tìm một vài người thân trong các ban ngành đặc thù điều tra về những vấn đề của đối phương.
Không kiểm tra thì không biết, chỉ cần nhìn qua đã giật mình, Vương Học Bình hoàn toàn không phải là kẻ yếu kém, chưa nói đến vấn đề gì khác, người này là cực kỳ phú quý, đồng thời tài chính của huyện Nam Vân phần lớn đều bị hắn chi phối trog tay.
- Ha ha, Cậu Vương, tôi cũng không khách khí.
Trương Vân Thiên cũng không nhắc đến vấn đề tài chính từ ngân hàng, Vương Học Bình cũng không ngu mà động đến vấn đề này.
Nếu muốn nhanh chóng leo lên đỉnh cao quyền lực, Vương Học Bình cũng không ngại ném cho Trương Vân Thiên một phần lợi ích dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc.
Còn vấn đề có tìm được một mớ tiền hay không phải xem vào ngộ tính của Trương Vân Thiên, thật ra cũng chẳng có gì, chỉ cần dùng số cửa hàng kia để vay thế chấp cũng đã có một phần tiền để kinh doanh và hái ra tiền từ khu phố cổ.
Vương Học Bình đã hiểu rõ thế lực của Trương gia ở quân đội, bây giờ hắn muốn xem tiềm lực của Trương Vân Thiên trên thể chế chính trị là thế nào, đây cũng là một điểm mấu chốt.
Mạnh Thu Lan không quan tâm đến Vương Học Bình đang đứng ở phía sau, nàng nhiệt tình ở bên cạnh Lưu Hán Cường, lợi dụng những gì nàng biết để lôi kéo làm quen với vị đại nhân vật trong quân giới này.
Sau khi bàn bạc về vài vấn đề hai bên quan tâm, Trương Vân Thiên lại quay về bên cạnh Lưu Hán Cường.
Lưu Hán Cường nhìn Trương Vân Thiên, sau đó lại thấy Vương Học Bình trong đám người, hắn thầm nghĩ Trương Vân Thiên đường đường là con cháu Trương gia, sao lại coi trong một tên cán bộ nhỏ như hạt vừng thế kia?
Sau khi làm xong quá trình chuyển giao kho hàng, Lưu Hán Cường nói vài lời cảm khái, sau đó lại cùng đám cán bộ huyện Nam Vân lên xe đi đến vị trí sắp xây dựng viện an dưỡng.
Đoàn xe đi qua khu vực dự định là cổng lớn của viện an dưỡng, sau khi xuống xe thì Lưu Hán Cường đưa mắt nhìn bản quy hoạch, sau đó cười hỏi Mạnh Thu Lan:
- Bí thư Thu Lan, công tác chuẩn bị làm rất tốt.
Mạnh Thu Lan thật sự chỉ biết đại khái về tình huống của viện an dưỡng mà thôi, vấn đề quy hoạch cụ thể thế nào, nàng cũng không quá quan tâm.
Đối mặt với vấn đề của Lưu Hán Cường, vẻ mặt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, cũng may nàng phản ứng nhanh, nàng đưa tay chỉ Vương Học Bình rồi cười nói với Lưu Hán Cường:
- Lãnh đạo, phó chủ tịch Vương trước nay luôn kiêm nhiệm công tác quản lý khu phố cổ, bản quy hoạch sơ thảo cũng do anh ấy làm ra, vì vậy nên để anh ấy đến báo cáo.
Lưu Hán Cường thầm hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng vẻ mặt lại che giấu biểu cảm, hắn cười nói:
- Được rồi.
Vương Học Bình được triệu tập đến trước mặt Lưu Hán Cường, hắn kỹ càng giới thiệu về bản quy hoạch, mà Lưu Hán Cường cũng nghe rất cẩn thận, vì Lưu Hán Cường có thể thấy Trương Vân Thiên bỏ nhiều sức lực muốn di dời viện dưỡn lão ra khỏi tình thành, chắc chắn bên trong có tin tức gì đó.
Vương Học Bình chậm rãi nói, Lưu Hán Cường liên tục gật đầu xưng vâng, Mạnh Thu Lan lại thầm thở dài, coi như lại cho tên khốn kia được nở mặt nở mày.
Mạnh Thu Lan đã từng xem qua bản quy hoạch sơ thảo của Vương Học Bình, nhưng chẳng qua chỉ là xem xét qua loa, thật sự rất khác biệt so với tình huống xuống thự địa khảo sát.
Trương Vân Thiên chắp tay sau lưng đứng bên trái Lưu Hán Cường, tâm tư cũng đã bay về phía tỉnh thành.
Lãnh đạo phân khu tỉnh đã từng xin chỉ thị và ý kiến của lão tướng quân về vấn đề di dời viện an dưỡng, lão tướng quân chỉ nhàn nhạt trả lời:
- Tôi đã sớm không quan tâm đến chuyện thế sự, những thứ này các anh tự mình xem xét.
Lão tướng quân không phải người thường, vị tư lệnh quân khu Nam chính là bộ hạ cũ của ông lão, vì vậy mà lãnh đạo phân khu tỉnh Trung Hạ thật sự không dám thở mạnh trước mặt ông, chỉ biết khúm núm hỏi vài câu rồi lui ra.
Trương Vân Thiên là người thông minh, hắn thông qua thư ký riêng của lão tướng quân mà hiểu, lão tướng quân thật sự không quan tâm đến vấn đề viện dưỡng lão ở tỉnh thành hay dời xuống huyện Nam Vân.
Lãnh đạo phân khu tỉnh rất đồng ý với ý kiến của Trương Vân Thiên, nếu hầu hạ tốt vị tướng quân này, chưa nói đến việc thăng chức làm lãnh đạo cấp cao, nhưng tiến lên cấp phó trong quân khu cũng hoàn toàn có hy vọng.
Lúc này tâm tư của lãnh đạo phân khu tỉnh Trung Hạ lại không mưu mà hợp với Trương Vân Thiên, vì vậy hai bên mới có những hành động thúc đẩy sự kiện này.
Trương Vân Thiên đưa mắt nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ người này đã ra sức giúp đỡ, mình cũng nên kết giao bạn bè sao cho tốt mới được.
- Đây là một khu đất rất đẹp, anh xem, ba mặt giáp nước giống như một hòn đảo giữa hồ, hơn nữa lại có địa thế rất gấp khúc, chỉ có thể lên thuyền rời đi. Anh lại nhìn vào đây xem, chỉ có khoảng cách đến hồ Tâm Đình chưa đến năm trăm mét, đi thuyền qua ngắm hoa câu cá tất nhiên sẽ cực kỳ thích thú.
Vương Học Bình phát hiện Trương Vân Thiên đang tập trung tinh thần nghe mình miêu tả cảnh đẹp, hắn mỉm cười tiếp tục:
- Dựa theo quy hoạch thì chỗ này có khoảng cách chưa đầy ba trăm mét với phân viện của bệnh viện quân khu.
Hai hàng chân mày của Trương Vân Thiên chợt nhảy lên, ngoài vấn đề khung cảnh thì sắp xếp vị trí cho bệnh viện chính là điều hắn cực kỳ quan tâm.
Lão tướng quân thân là người có nhiều kinh nghiệm, tuy sức khỏe vẫn cường tráng nhưng dù sao con người cũng đi theo sinh lão bệnh tử, con người sớm tối phúc họa rất khó lường, phương diện chữa bệnh phải được làm cho thật tốt, để khỏi rước họa về sau.
Bây giờ Vương Học Bình sắp xếp một khu vực đẹp đẽ như vậy làm viện an dưỡng, Trương Vân Thiên không khỏi thầm tán dương, đúng là con người không nên chỉ xem vẻ bề ngoài, nước biển không thể đong bằng đấu.
Vương Học Bình thấy Trương Vân Thiên đã bị mình mê hoặc, hắn đưa tay chỉ vào một khu vực màu xanh trong bản thiết kế rồi cười nói với Trương Vân Thiên:
- Rất nhiều cựu chiến binh năm xưa đều có xuất thân nông dân, bây giờ con người càng ngày càng lớn tuổi, hơn phân nửa đều có tâm tính hoài cựu, vì vậy tôi giữ lại phần đất này để trồng rau cỏ.
Trương Vân Thiên thầm tán dương nhưng không muốn cho Vương Học Bình quá đắc ý, hắn cười lơ đễnh nói:
- Làm khó cho cậu rồi.
Vương Học Bình cười nói:
- Anh Trương, bản thiết kế chỉ là bản thảo thô mà thôi, còn chưa hoàn thiện, anh còn cao kiến gì không?
Trương Vân Thiên lắc đầu thở dài nói:
- Tất cả đều giao cho cậu.
Vương Học Bình cố ý hỏi ngược lại:
- Anh cứ yên tâm giao cho tôi vậy sao?
- Tôi tin cậu.
Trương Vân Thiên cũng không phải tục nhân, có một số việc căn bản không nên nhúng tay quá sâu, lúc này bày tỏ thái độ hoàn toàn giúp đỡ cho Vương Học Bình.
- Tốt lắm, tôi còn chút lễ vật nhỏ tặng cho anh.
Vương Học Bình lấy một bản quy hoạch trong cặp công văn ra nhét vào trong tay Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên cẩn thận quan sát và phát giác đó chính là khu vực kinh doanh trong khu phố cổ, bên cạnh còn có vài chữ nhỏ, là một dãy cửa hàng.
- Cậu Vương, cậu đây là... ....
Trương Vân Thiên mơ hồ nhận ra thứ gì đó nhưng cũng khó thể tin.
Vương Học Bình cười nhạt:
- Anh Trương, anh là người thông minh, cũng không cần tôi nhiều lời chứ? Chỉ cần anh có thể tìm được tài chính cho vay từ ngân hàng, hơn mười cửa hàng này sẽ thuộc về chi phối của anh.
Thế lực của Trương gia căn bản đều nằm ở quân đội, không có liên lạc nhiều lắm với địa phương, vì vậy dù Trương gian nắm quân quyền nhưng tài lực cũng không tính là hùng hậu.
Vương Học Bình chia cho Trương Vân Thiên một dãy cửa hàng trong khpc., dù Trương Vân Thiên có ngốc cũng hiểu rõ, dưới tình huống Vương Học Bình không vi phạm nguyên tắc, rõ ràng đã dâng cho hắn một phần đại lễ.
Trước đó Trương Vân Thiên cũng khá hiếu kỳ với Vương Học Bình, vì vậy mà hắn tìm một vài người thân trong các ban ngành đặc thù điều tra về những vấn đề của đối phương.
Không kiểm tra thì không biết, chỉ cần nhìn qua đã giật mình, Vương Học Bình hoàn toàn không phải là kẻ yếu kém, chưa nói đến vấn đề gì khác, người này là cực kỳ phú quý, đồng thời tài chính của huyện Nam Vân phần lớn đều bị hắn chi phối trog tay.
- Ha ha, Cậu Vương, tôi cũng không khách khí.
Trương Vân Thiên cũng không nhắc đến vấn đề tài chính từ ngân hàng, Vương Học Bình cũng không ngu mà động đến vấn đề này.
Nếu muốn nhanh chóng leo lên đỉnh cao quyền lực, Vương Học Bình cũng không ngại ném cho Trương Vân Thiên một phần lợi ích dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc.
Còn vấn đề có tìm được một mớ tiền hay không phải xem vào ngộ tính của Trương Vân Thiên, thật ra cũng chẳng có gì, chỉ cần dùng số cửa hàng kia để vay thế chấp cũng đã có một phần tiền để kinh doanh và hái ra tiền từ khu phố cổ.
Vương Học Bình đã hiểu rõ thế lực của Trương gia ở quân đội, bây giờ hắn muốn xem tiềm lực của Trương Vân Thiên trên thể chế chính trị là thế nào, đây cũng là một điểm mấu chốt.
Mạnh Thu Lan không quan tâm đến Vương Học Bình đang đứng ở phía sau, nàng nhiệt tình ở bên cạnh Lưu Hán Cường, lợi dụng những gì nàng biết để lôi kéo làm quen với vị đại nhân vật trong quân giới này.
Sau khi bàn bạc về vài vấn đề hai bên quan tâm, Trương Vân Thiên lại quay về bên cạnh Lưu Hán Cường.
Lưu Hán Cường nhìn Trương Vân Thiên, sau đó lại thấy Vương Học Bình trong đám người, hắn thầm nghĩ Trương Vân Thiên đường đường là con cháu Trương gia, sao lại coi trong một tên cán bộ nhỏ như hạt vừng thế kia?
Sau khi làm xong quá trình chuyển giao kho hàng, Lưu Hán Cường nói vài lời cảm khái, sau đó lại cùng đám cán bộ huyện Nam Vân lên xe đi đến vị trí sắp xây dựng viện an dưỡng.
Đoàn xe đi qua khu vực dự định là cổng lớn của viện an dưỡng, sau khi xuống xe thì Lưu Hán Cường đưa mắt nhìn bản quy hoạch, sau đó cười hỏi Mạnh Thu Lan:
- Bí thư Thu Lan, công tác chuẩn bị làm rất tốt.
Mạnh Thu Lan thật sự chỉ biết đại khái về tình huống của viện an dưỡng mà thôi, vấn đề quy hoạch cụ thể thế nào, nàng cũng không quá quan tâm.
Đối mặt với vấn đề của Lưu Hán Cường, vẻ mặt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, cũng may nàng phản ứng nhanh, nàng đưa tay chỉ Vương Học Bình rồi cười nói với Lưu Hán Cường:
- Lãnh đạo, phó chủ tịch Vương trước nay luôn kiêm nhiệm công tác quản lý khu phố cổ, bản quy hoạch sơ thảo cũng do anh ấy làm ra, vì vậy nên để anh ấy đến báo cáo.
Lưu Hán Cường thầm hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng vẻ mặt lại che giấu biểu cảm, hắn cười nói:
- Được rồi.
Vương Học Bình được triệu tập đến trước mặt Lưu Hán Cường, hắn kỹ càng giới thiệu về bản quy hoạch, mà Lưu Hán Cường cũng nghe rất cẩn thận, vì Lưu Hán Cường có thể thấy Trương Vân Thiên bỏ nhiều sức lực muốn di dời viện dưỡn lão ra khỏi tình thành, chắc chắn bên trong có tin tức gì đó.
Vương Học Bình chậm rãi nói, Lưu Hán Cường liên tục gật đầu xưng vâng, Mạnh Thu Lan lại thầm thở dài, coi như lại cho tên khốn kia được nở mặt nở mày.
Mạnh Thu Lan đã từng xem qua bản quy hoạch sơ thảo của Vương Học Bình, nhưng chẳng qua chỉ là xem xét qua loa, thật sự rất khác biệt so với tình huống xuống thự địa khảo sát.
Trương Vân Thiên chắp tay sau lưng đứng bên trái Lưu Hán Cường, tâm tư cũng đã bay về phía tỉnh thành.
Lãnh đạo phân khu tỉnh đã từng xin chỉ thị và ý kiến của lão tướng quân về vấn đề di dời viện an dưỡng, lão tướng quân chỉ nhàn nhạt trả lời:
- Tôi đã sớm không quan tâm đến chuyện thế sự, những thứ này các anh tự mình xem xét.
Lão tướng quân không phải người thường, vị tư lệnh quân khu Nam chính là bộ hạ cũ của ông lão, vì vậy mà lãnh đạo phân khu tỉnh Trung Hạ thật sự không dám thở mạnh trước mặt ông, chỉ biết khúm núm hỏi vài câu rồi lui ra.
Trương Vân Thiên là người thông minh, hắn thông qua thư ký riêng của lão tướng quân mà hiểu, lão tướng quân thật sự không quan tâm đến vấn đề viện dưỡng lão ở tỉnh thành hay dời xuống huyện Nam Vân.
Lãnh đạo phân khu tỉnh rất đồng ý với ý kiến của Trương Vân Thiên, nếu hầu hạ tốt vị tướng quân này, chưa nói đến việc thăng chức làm lãnh đạo cấp cao, nhưng tiến lên cấp phó trong quân khu cũng hoàn toàn có hy vọng.
Lúc này tâm tư của lãnh đạo phân khu tỉnh Trung Hạ lại không mưu mà hợp với Trương Vân Thiên, vì vậy hai bên mới có những hành động thúc đẩy sự kiện này.
Trương Vân Thiên đưa mắt nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ người này đã ra sức giúp đỡ, mình cũng nên kết giao bạn bè sao cho tốt mới được.
/435
|