Vương Học Bình vừa về phòng làm việc thì lập tức điện thoại chỉ đạo Chu Đạt.
Chu Đạt cẩn thận hỏi:
- Chủ tịch Vương, đây là quyết định của huyện ủy sao?
Chu Đạt hỏi quyết định của huyện ủy, thật ra muốn hỏi thái độ của Mạnh Thu Lan.
Dựa theo logic trên quan trường, chỉ có bí thư huyện ủy mới có thể đại biểu cho huyện ủy, dù là chủ tịch huyện cũng không có tư cách này.
- Ừ!
vương học bình chỉ ừ một tiếng từ chối cho ý kiến, Chu Đạt thầm nghĩ Mạnh Thu Lan đã bày tỏ thái độ, vì vậy hắn cũng lập tức tỏ thái độ:
- Tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ di dời nhân dân, vào thời điểm mấu chốt này, ai không nghe sẽ bị kỷ luật.
Chu Đạt nói có vẻ đằng đằng sát khí, thậm chí còn có chút khí phách của kẻ nắm thực quyền.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống, hắn thầm nghĩ, cũng chỉ có lãnh đạo đứng đầu một địa phương mới có khí thế như vậy mà thôi.
Tập trung lực lượng làm việc lớn, vừa có ưu vừa có khuyết điểm, nhưng chủ yếu đều liên quan đến tố chất của lãnh đạo.
Làm lãnh đạo mà đắc ý quên hình, tay cầm quyền cao nhưng đưa ra quyết sách sai lầm, chắc chắn sẽ gây họa cho dân chúng vô tội.
Vương Học Bình vẫn tương đối hiểu tình huống của xã Lý Quan, nhiều người sợ rất khó sắp xếp chỗ ở, khó tránh khỏi tình huống dựng lều bạt ven đường.
Nếu thật sự xảy ra lũ quét, như vậy trong khoảng thời gian ngắn sẽ có vài chục ngàn người không có nhà để về, vì vậy vấn đề sắp xếp chỗ ở, cơm nước...Thật sự rất trầm trọng.
Lúc này những vấn đề khó khăn của nhân dân bày ra trước mắt Vương Học Bình, trong lòng hắn hiểu, nếu bây giờ muốn Mạnh Thu Lan điện thoại báo cáo cầu viện quân đội là điều không thể.
Mà người chủ trì công tác của khối chính quyền vào lúc này lại là lão già Tôn Tuyền, dù có báo cáo thì lão cũng căn bản không chủ động gánh vác tránh nhiệm trọng đại như vậy.
Vương Học Bình cảm thấy không còn người nào ở hai khối đảng ủy chính quyền có thể tin được, vì vậy hắn nghĩ đến Trương Vân Thiên.
- Anh Trương, có một chuyện cần sự trợ giúp của anh. Xã Lý Quan của huyện Nam Vân chúng tôi rất có thể sẽ bị lũ quét, mong cầu lực lượng quân đội cho nhân dân sự trợ giúp.
Vương Học Bình vừa nối thông điện thoại thì đã đi thẳng vào vấn đề.
Trương Vân Thiên cực kỳ kinh ngạc, hắn hỏi ngay:
- Cậu Học Bình, cậu không bị váng đầu đấy chứ? Điều động bộ đội cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu quy mô lớn thì cần phải có sự phê chuẩn của quân ủy trung ương. Hơn nữa dựa theo trình tự sẽ là lãnh đạo huyện ủy báo cáo lên trên, sau đó khối chính quyền tỉnh sẽ phối hợp với quân khu, phân khu tỉnh còn phải báo cáo cho quân khu, sau đó quân khu báo cáo cho quân ủy trung ương.
Vương Học Bình biết Trương Vân Thiên hiểu lầm, hắn tranh thủ thời gian giải thích:
- Anh Trương, tôi chỉ muốn hai ngàn lều bạt quân dụng, không cần điều động quân đội.
- À, thì ra là thế.
Trương Vân Thiên hiểu yêu cầu của Vương Học Bình thì cười nói:
- Nếu chỉ đơn giản là lều quân dụng, vậy coi như cậu tìm đúng người rồi, rõ ràng cậu không phải là người thông minh bình thường.
Vương Học Bình mỉm cười, Trương Vân Thiên bây giờ là phó phòng hậu cần của phân khu tỉnh Trung Hạ, phạm vi chức quyền vừa vặn có thể ném ra lều bạt quân dụng cho Vương Học Bình.
- Anh Trương, nếu để lâu thì nguy cơ càng lớn, công ty du lịch khu phố cổ nhất định sẽ quyên góp chút tiền cho quân đội, coi như giúp chút sức có quá trình phát triển công nghiệp của quân đội, cố găng làm tốt chức trách.
Vương Học Bình nói ra những lời này hoàn toàn bỏ đi những nghi kỵ của Trương Vân Thiên.
- À, cậu Vương, cậu tranh thủ gửi thông báo đến, nhớ rõ phải có con dấu của huyện, có thứ này tôi mới dễ tác động với lãnh đạo.
Trương Vân Thiên rất tình nguyện giúp đỡ Vương Học Bình, hơn nữa hắn càng hy vọng Vương Học Bình thiếu nợ nhân tình của mình càng nhiều càng tốt.
Trước đây Vương Học Bình vung tay giúp đỡ Trương Vân Thiên thuận lợi bố trí viện an dưỡng ở huyện Nam Vân, phần nhân tình này luôn được Trương Vân Thiên ghi khắc trong lòng, hắn luôn muốn tìm cơ hội để đáp lễ. Bây giờ cơ hội đã đến, hắn nếu không nắm trong tay thì đúng là đại ngốc.
- Anh Trương, con dấu của khối chính quyền huyện được không? Chỗ chúng tôi còn chưa có con dấu của chủ tịch huyện.
Vương Học Bình cố ý nói cho qua.
Trương Vân Thiên ho khan nói:
- Cậu làm tôi khó xử rồi, tôi có một thói quen là giúp người phải giúp đến cùng, chỉ cần có con dấu là được.
Trương Vân Thiên chẳng qua chỉ giả vờ lo lắng, với thế lực của Trương gia trong quân đội, dù là tư lệnh viên quân khu cũng phải nể mặt, đừng nói đến lãnh đạo phân khu có chức không quyền ở tỉnh Trung Hạ.
Vương Học Bình nghe xong câu trả lời của Trương Vân Thiên mà trong lòng thầm thở phào, vì ngăn chặn lực ảnh hưởng của Vương Học Bình ở khối chính quyền mà Mạnh Thu Lan chuyển dời con dấu của khối chính quyền vào trong lòng bàn tay của văn phòng huyện ủy.
Nói cách khác, nếu không có sự gật đầu của Mạnh Thu Lan, dù là Tôn Tuyền muốn sử dụng con dấu của khối chính quyền cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
- Anh Trương, rất cảm tạ anh, tôi cũng không biết nên nói gì cho phải.
Vương Học Bình nói lời cảm tạ khách khí trong điện thoại.
Trương Vân Thiên cười ha hả:
- Chỉ là việc nhỏ, cậu đừng để trong lòng.
Chỉ cần Vương Học Bình cảm kích, Trương Vân Thiên không sợ đối phương sẽ chẳng cố gắng làm tốt công tác xây dựng viện an dưỡng. Mà chuyện cung cấp lều bạt thì chẳng qua không là thứ gì quá lớn với Trương Vân Thiên.
- Anh Trương, nếu có thể, mong anh nhanh chóng vận chuyển lều bạt xuống.
Vương Học Bình cố ý nói một câu.
- Tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo, nếu như nhanh thì đến trưa nay sẽ bắt đầu vận chuyển, năng lực vận chuyển của chúng tôi cũng không tồi.
Trương Vân Thiên đồng ý, sau khi nói thêm vài câu thì Vương Học Bình cúp điện thoại, sau đó hắn lại điện thoại cho Hác Cương, khẩn cấp hạ lệnh:
- Hác Cương, lập tức sắp xếp người và xe vận chuyển vài ngàn lều bạt của phân khu tỉnh đến ủy ban xã Lý Quan.
Lần trước bùng nổ khách du lịch đến khu phố cổ, Vương Học Bình đã tìm được vài ngàn lều bạt của phân khu tỉnh Trung Hạ, nhưng khi những khách sạn được đẩy mạnh xây dựng, lều bạt dần không được sử dụng.
Vì Vương Học Bình tự ra chỉ thị, Hác Cương không dám chậm trễ, hắn đặt điện thoại xuống và tranh thủ sắp xếp xe và nhân sự, lập tức làm việc.
Vương Học Bình dựa trên ghế xoay, hắn hút thuốc, cố gắng bảo trì tâm tính bình thản. Căn cứ vào sắp xếp sơ bộ của hắn, với năm ngàn lều bạt hiện có vào lúc này, có lẽ sẽ bảo đảm được chốn dung thân cho những thôn dân gặp tai họa ở xã Lý Quan.
Tất nhiên lều bạt đã chuẩn bị xông, chỉ còn một vấn đề duy nhất là di dời ba mươi ngàn quần chúng, điều này tuyệt đối không dễ dàng. Lúc này các mặt công tác nên làm tốt, nếu không chỉ cần có vấn đề sẽ tạo nên hậu quả nghiêm trọng.
Vương Học Bình sau khi suy xét kỹ càng thì điện thoại cho Lâm Lạc Thi, hắn yêu cầu nàng sắp xếp cho nhân viên đang thường trú ở thành phố khẩn cấp mua mì ăn liền, bánh mỳ, bánh quy, đồ uống, nước khoáng...Càng nhiều càng tốt, không cần quan tâm đó là thành phẩm gì.
Đồng thời Vương Học Bình cũng dặn dò Lâm Lạc Thi nhanh chóng liên lạc ngân hàng rút ra một lượng tiền lớn, chuẩn bị đối phó với mọi tình huống.
Vào thời này nông dân thường chưa trải qua nhiều tình huống lớn, vì bọn họ nhiều năm làm việc ở đồng ruộng, vì thế ánh mắt tương đối hạn hẹp.
Nông dân rất có tính giai cấp, lúc này sắp xếp nhiều người bỏ nhà đi tránh lũ, không những phải suy xét đến tính mạng của nông dân, đồng thời còn phải cho bọn họ chút lợi ích.
Dựa theo kế hoạch của Vương Học Bình, hắn sẽ đưa ra thông báo, dựa theo trình tự di dời, nếu ai đi trước và trong nhóm một trăm nhà đầu tiên, có thê nhanh chóng nhận được tiền đền bù tổn thất nếu xảy ra thiên tai.
Hơn nữa Vương Học Bình cũng nhằm vào những nông dân có tư tưởng xơ cứng, hắn lựa chọn một phương án để hoàn thành công tác.
Nếu là con cái trong nhà có thể khuyên bảo cha mẹ ông bà kịp thời di tản, sẽ thưởng cho mỗi người ba trăm đồng.
Lúc này ở nông thôn huyện Nam Vân thì thu nhập của nông dân chỉ là tám trăm đồng một năm mà thôi, Vương Học Bình ném ra số tiền lớn, tin tưởng sẽ đạt được hiệu quả mạnh mẽ.
Sau khi làm xong tất cả sắp xếp thì Vương Học Bình mới cùng phó chủ nhiệm văn phòng huyện là Hà Tử Giang chạy xe đến phòng tài chính.
Nghe nói xe của Vương Học Bình đến, Triệu Hồng Dương tranh thủ đưa đám lãnh đạo phòng tài chính xuống dưới nghênh đón.
Sau khi xuống xe thì Vương Học Bình nhanh chóng bước vào văn phòng, đám cán bộ công nhân viên gặp Vương Học Bình đều dừng chân cung kính nói:
- Chào chủ tịch Vương.
Vương Học Bình vừa đi vừa gật đầu chào mọi người, sau đó gặp nhóm người Triệu Hồng Dương đang từ trên lầu đi xuống.
- Chủ tịch Vương, anh đến sao không báo trước một tiếng?
Vì quan hệ giữa hai người rất chặt chẽ, Triệu Hồng Dương cũng không quá thận trọng.
- Anh Triệu, tôi có việc gấp cần làm, chúng ta lên lầu nói chuyện.
Vương Học Bình ánh mắt với Triệu Hồng Dương, mà Triệu Hồng Dương cũng rất hiểu ý, nhanh chóng đưa Vương Học Bình lên phòng làm việc của mình.
Triệu Hồng Dương đóng cửa phòng, hắn hỏi Vương Học Bình:
- Có chuyện gì xảy ra?
Vẻ mặt Vương Học Bình trở nên ngưng trọng, hắn nói:
- Nhận được thông báo của phòng địa chất tỉnh, xã Lý Quan rất có thể sẽ xảy ra lũ quét, cũng có hiểm họa lở đất.
- Cần bao nhiêu ngân sách?
Triệu Hồng Dương ý thức được mục đích Vương Học Bình chạy đến đây.
- Không sai, quỹ của chúng ta còn bao nhiêu?
Vương Học Bình cũng rất hiểu chỗ khó của Triệu Hồng Dương, vì vậy chỉ mở miệng hỏi số tiền quỹ nằm trong sự khống chế của chủ tịch.
Vương Học Bình bản thân là phó chủ tịch thường vụ được phân công quản lý thuế vụ và tài chính, dù sao cũng không phải là chủ tịch.
Hơn nữa Tôn Tuyền là người chủ trì công tác của khối chính quyền lại là kẻ không quan tâm đến điều gì, không chịu gánh trách nhiệm, càng không muốn nhiều chuyện, thuần túy là không có lý tưởng.
Đầu năm đến nay còn hai triệu, vì không sử dụng nên bây giờ vẫn còn nguyên.
Triệu Hồng Dương vốn nắm chặt trưởng khoa dự toán tài chính, tất nhiên cực kỳ quen thuộc số tiền còn lại.
- Được rồi, anh tranh thủ sắp xếp cho người của khoa dự toán làm ra báo cáo, chúng ta chuyển hết số tiền kia cho xã Lý Quan, nhớ rõ phải sắp xếp lấy ra tiền mặt từ ngân hàng.
Vương Học Bình cẩn thận dặn dò.
Triệu Hồng Dương suy nghĩ một lúc rồi dùng giọng lo lắng hỏi Vương Học Bình:
- Đưa số tiền mặt kia đến xã Lý Quan, ai phụ trách vấn đề an toàn?
- Vấn đề an toàn anh không cần quan tâm, tôi sẽ điện thoại cho cục trưởng Liễu.
Vương Học Bình nói xong thì lấy điện thoại ra gọi cho cục trưởng cục công an Liễu Ngân Hà.
Chu Đạt cẩn thận hỏi:
- Chủ tịch Vương, đây là quyết định của huyện ủy sao?
Chu Đạt hỏi quyết định của huyện ủy, thật ra muốn hỏi thái độ của Mạnh Thu Lan.
Dựa theo logic trên quan trường, chỉ có bí thư huyện ủy mới có thể đại biểu cho huyện ủy, dù là chủ tịch huyện cũng không có tư cách này.
- Ừ!
vương học bình chỉ ừ một tiếng từ chối cho ý kiến, Chu Đạt thầm nghĩ Mạnh Thu Lan đã bày tỏ thái độ, vì vậy hắn cũng lập tức tỏ thái độ:
- Tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ di dời nhân dân, vào thời điểm mấu chốt này, ai không nghe sẽ bị kỷ luật.
Chu Đạt nói có vẻ đằng đằng sát khí, thậm chí còn có chút khí phách của kẻ nắm thực quyền.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống, hắn thầm nghĩ, cũng chỉ có lãnh đạo đứng đầu một địa phương mới có khí thế như vậy mà thôi.
Tập trung lực lượng làm việc lớn, vừa có ưu vừa có khuyết điểm, nhưng chủ yếu đều liên quan đến tố chất của lãnh đạo.
Làm lãnh đạo mà đắc ý quên hình, tay cầm quyền cao nhưng đưa ra quyết sách sai lầm, chắc chắn sẽ gây họa cho dân chúng vô tội.
Vương Học Bình vẫn tương đối hiểu tình huống của xã Lý Quan, nhiều người sợ rất khó sắp xếp chỗ ở, khó tránh khỏi tình huống dựng lều bạt ven đường.
Nếu thật sự xảy ra lũ quét, như vậy trong khoảng thời gian ngắn sẽ có vài chục ngàn người không có nhà để về, vì vậy vấn đề sắp xếp chỗ ở, cơm nước...Thật sự rất trầm trọng.
Lúc này những vấn đề khó khăn của nhân dân bày ra trước mắt Vương Học Bình, trong lòng hắn hiểu, nếu bây giờ muốn Mạnh Thu Lan điện thoại báo cáo cầu viện quân đội là điều không thể.
Mà người chủ trì công tác của khối chính quyền vào lúc này lại là lão già Tôn Tuyền, dù có báo cáo thì lão cũng căn bản không chủ động gánh vác tránh nhiệm trọng đại như vậy.
Vương Học Bình cảm thấy không còn người nào ở hai khối đảng ủy chính quyền có thể tin được, vì vậy hắn nghĩ đến Trương Vân Thiên.
- Anh Trương, có một chuyện cần sự trợ giúp của anh. Xã Lý Quan của huyện Nam Vân chúng tôi rất có thể sẽ bị lũ quét, mong cầu lực lượng quân đội cho nhân dân sự trợ giúp.
Vương Học Bình vừa nối thông điện thoại thì đã đi thẳng vào vấn đề.
Trương Vân Thiên cực kỳ kinh ngạc, hắn hỏi ngay:
- Cậu Học Bình, cậu không bị váng đầu đấy chứ? Điều động bộ đội cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu quy mô lớn thì cần phải có sự phê chuẩn của quân ủy trung ương. Hơn nữa dựa theo trình tự sẽ là lãnh đạo huyện ủy báo cáo lên trên, sau đó khối chính quyền tỉnh sẽ phối hợp với quân khu, phân khu tỉnh còn phải báo cáo cho quân khu, sau đó quân khu báo cáo cho quân ủy trung ương.
Vương Học Bình biết Trương Vân Thiên hiểu lầm, hắn tranh thủ thời gian giải thích:
- Anh Trương, tôi chỉ muốn hai ngàn lều bạt quân dụng, không cần điều động quân đội.
- À, thì ra là thế.
Trương Vân Thiên hiểu yêu cầu của Vương Học Bình thì cười nói:
- Nếu chỉ đơn giản là lều quân dụng, vậy coi như cậu tìm đúng người rồi, rõ ràng cậu không phải là người thông minh bình thường.
Vương Học Bình mỉm cười, Trương Vân Thiên bây giờ là phó phòng hậu cần của phân khu tỉnh Trung Hạ, phạm vi chức quyền vừa vặn có thể ném ra lều bạt quân dụng cho Vương Học Bình.
- Anh Trương, nếu để lâu thì nguy cơ càng lớn, công ty du lịch khu phố cổ nhất định sẽ quyên góp chút tiền cho quân đội, coi như giúp chút sức có quá trình phát triển công nghiệp của quân đội, cố găng làm tốt chức trách.
Vương Học Bình nói ra những lời này hoàn toàn bỏ đi những nghi kỵ của Trương Vân Thiên.
- À, cậu Vương, cậu tranh thủ gửi thông báo đến, nhớ rõ phải có con dấu của huyện, có thứ này tôi mới dễ tác động với lãnh đạo.
Trương Vân Thiên rất tình nguyện giúp đỡ Vương Học Bình, hơn nữa hắn càng hy vọng Vương Học Bình thiếu nợ nhân tình của mình càng nhiều càng tốt.
Trước đây Vương Học Bình vung tay giúp đỡ Trương Vân Thiên thuận lợi bố trí viện an dưỡng ở huyện Nam Vân, phần nhân tình này luôn được Trương Vân Thiên ghi khắc trong lòng, hắn luôn muốn tìm cơ hội để đáp lễ. Bây giờ cơ hội đã đến, hắn nếu không nắm trong tay thì đúng là đại ngốc.
- Anh Trương, con dấu của khối chính quyền huyện được không? Chỗ chúng tôi còn chưa có con dấu của chủ tịch huyện.
Vương Học Bình cố ý nói cho qua.
Trương Vân Thiên ho khan nói:
- Cậu làm tôi khó xử rồi, tôi có một thói quen là giúp người phải giúp đến cùng, chỉ cần có con dấu là được.
Trương Vân Thiên chẳng qua chỉ giả vờ lo lắng, với thế lực của Trương gia trong quân đội, dù là tư lệnh viên quân khu cũng phải nể mặt, đừng nói đến lãnh đạo phân khu có chức không quyền ở tỉnh Trung Hạ.
Vương Học Bình nghe xong câu trả lời của Trương Vân Thiên mà trong lòng thầm thở phào, vì ngăn chặn lực ảnh hưởng của Vương Học Bình ở khối chính quyền mà Mạnh Thu Lan chuyển dời con dấu của khối chính quyền vào trong lòng bàn tay của văn phòng huyện ủy.
Nói cách khác, nếu không có sự gật đầu của Mạnh Thu Lan, dù là Tôn Tuyền muốn sử dụng con dấu của khối chính quyền cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
- Anh Trương, rất cảm tạ anh, tôi cũng không biết nên nói gì cho phải.
Vương Học Bình nói lời cảm tạ khách khí trong điện thoại.
Trương Vân Thiên cười ha hả:
- Chỉ là việc nhỏ, cậu đừng để trong lòng.
Chỉ cần Vương Học Bình cảm kích, Trương Vân Thiên không sợ đối phương sẽ chẳng cố gắng làm tốt công tác xây dựng viện an dưỡng. Mà chuyện cung cấp lều bạt thì chẳng qua không là thứ gì quá lớn với Trương Vân Thiên.
- Anh Trương, nếu có thể, mong anh nhanh chóng vận chuyển lều bạt xuống.
Vương Học Bình cố ý nói một câu.
- Tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo, nếu như nhanh thì đến trưa nay sẽ bắt đầu vận chuyển, năng lực vận chuyển của chúng tôi cũng không tồi.
Trương Vân Thiên đồng ý, sau khi nói thêm vài câu thì Vương Học Bình cúp điện thoại, sau đó hắn lại điện thoại cho Hác Cương, khẩn cấp hạ lệnh:
- Hác Cương, lập tức sắp xếp người và xe vận chuyển vài ngàn lều bạt của phân khu tỉnh đến ủy ban xã Lý Quan.
Lần trước bùng nổ khách du lịch đến khu phố cổ, Vương Học Bình đã tìm được vài ngàn lều bạt của phân khu tỉnh Trung Hạ, nhưng khi những khách sạn được đẩy mạnh xây dựng, lều bạt dần không được sử dụng.
Vì Vương Học Bình tự ra chỉ thị, Hác Cương không dám chậm trễ, hắn đặt điện thoại xuống và tranh thủ sắp xếp xe và nhân sự, lập tức làm việc.
Vương Học Bình dựa trên ghế xoay, hắn hút thuốc, cố gắng bảo trì tâm tính bình thản. Căn cứ vào sắp xếp sơ bộ của hắn, với năm ngàn lều bạt hiện có vào lúc này, có lẽ sẽ bảo đảm được chốn dung thân cho những thôn dân gặp tai họa ở xã Lý Quan.
Tất nhiên lều bạt đã chuẩn bị xông, chỉ còn một vấn đề duy nhất là di dời ba mươi ngàn quần chúng, điều này tuyệt đối không dễ dàng. Lúc này các mặt công tác nên làm tốt, nếu không chỉ cần có vấn đề sẽ tạo nên hậu quả nghiêm trọng.
Vương Học Bình sau khi suy xét kỹ càng thì điện thoại cho Lâm Lạc Thi, hắn yêu cầu nàng sắp xếp cho nhân viên đang thường trú ở thành phố khẩn cấp mua mì ăn liền, bánh mỳ, bánh quy, đồ uống, nước khoáng...Càng nhiều càng tốt, không cần quan tâm đó là thành phẩm gì.
Đồng thời Vương Học Bình cũng dặn dò Lâm Lạc Thi nhanh chóng liên lạc ngân hàng rút ra một lượng tiền lớn, chuẩn bị đối phó với mọi tình huống.
Vào thời này nông dân thường chưa trải qua nhiều tình huống lớn, vì bọn họ nhiều năm làm việc ở đồng ruộng, vì thế ánh mắt tương đối hạn hẹp.
Nông dân rất có tính giai cấp, lúc này sắp xếp nhiều người bỏ nhà đi tránh lũ, không những phải suy xét đến tính mạng của nông dân, đồng thời còn phải cho bọn họ chút lợi ích.
Dựa theo kế hoạch của Vương Học Bình, hắn sẽ đưa ra thông báo, dựa theo trình tự di dời, nếu ai đi trước và trong nhóm một trăm nhà đầu tiên, có thê nhanh chóng nhận được tiền đền bù tổn thất nếu xảy ra thiên tai.
Hơn nữa Vương Học Bình cũng nhằm vào những nông dân có tư tưởng xơ cứng, hắn lựa chọn một phương án để hoàn thành công tác.
Nếu là con cái trong nhà có thể khuyên bảo cha mẹ ông bà kịp thời di tản, sẽ thưởng cho mỗi người ba trăm đồng.
Lúc này ở nông thôn huyện Nam Vân thì thu nhập của nông dân chỉ là tám trăm đồng một năm mà thôi, Vương Học Bình ném ra số tiền lớn, tin tưởng sẽ đạt được hiệu quả mạnh mẽ.
Sau khi làm xong tất cả sắp xếp thì Vương Học Bình mới cùng phó chủ nhiệm văn phòng huyện là Hà Tử Giang chạy xe đến phòng tài chính.
Nghe nói xe của Vương Học Bình đến, Triệu Hồng Dương tranh thủ đưa đám lãnh đạo phòng tài chính xuống dưới nghênh đón.
Sau khi xuống xe thì Vương Học Bình nhanh chóng bước vào văn phòng, đám cán bộ công nhân viên gặp Vương Học Bình đều dừng chân cung kính nói:
- Chào chủ tịch Vương.
Vương Học Bình vừa đi vừa gật đầu chào mọi người, sau đó gặp nhóm người Triệu Hồng Dương đang từ trên lầu đi xuống.
- Chủ tịch Vương, anh đến sao không báo trước một tiếng?
Vì quan hệ giữa hai người rất chặt chẽ, Triệu Hồng Dương cũng không quá thận trọng.
- Anh Triệu, tôi có việc gấp cần làm, chúng ta lên lầu nói chuyện.
Vương Học Bình ánh mắt với Triệu Hồng Dương, mà Triệu Hồng Dương cũng rất hiểu ý, nhanh chóng đưa Vương Học Bình lên phòng làm việc của mình.
Triệu Hồng Dương đóng cửa phòng, hắn hỏi Vương Học Bình:
- Có chuyện gì xảy ra?
Vẻ mặt Vương Học Bình trở nên ngưng trọng, hắn nói:
- Nhận được thông báo của phòng địa chất tỉnh, xã Lý Quan rất có thể sẽ xảy ra lũ quét, cũng có hiểm họa lở đất.
- Cần bao nhiêu ngân sách?
Triệu Hồng Dương ý thức được mục đích Vương Học Bình chạy đến đây.
- Không sai, quỹ của chúng ta còn bao nhiêu?
Vương Học Bình cũng rất hiểu chỗ khó của Triệu Hồng Dương, vì vậy chỉ mở miệng hỏi số tiền quỹ nằm trong sự khống chế của chủ tịch.
Vương Học Bình bản thân là phó chủ tịch thường vụ được phân công quản lý thuế vụ và tài chính, dù sao cũng không phải là chủ tịch.
Hơn nữa Tôn Tuyền là người chủ trì công tác của khối chính quyền lại là kẻ không quan tâm đến điều gì, không chịu gánh trách nhiệm, càng không muốn nhiều chuyện, thuần túy là không có lý tưởng.
Đầu năm đến nay còn hai triệu, vì không sử dụng nên bây giờ vẫn còn nguyên.
Triệu Hồng Dương vốn nắm chặt trưởng khoa dự toán tài chính, tất nhiên cực kỳ quen thuộc số tiền còn lại.
- Được rồi, anh tranh thủ sắp xếp cho người của khoa dự toán làm ra báo cáo, chúng ta chuyển hết số tiền kia cho xã Lý Quan, nhớ rõ phải sắp xếp lấy ra tiền mặt từ ngân hàng.
Vương Học Bình cẩn thận dặn dò.
Triệu Hồng Dương suy nghĩ một lúc rồi dùng giọng lo lắng hỏi Vương Học Bình:
- Đưa số tiền mặt kia đến xã Lý Quan, ai phụ trách vấn đề an toàn?
- Vấn đề an toàn anh không cần quan tâm, tôi sẽ điện thoại cho cục trưởng Liễu.
Vương Học Bình nói xong thì lấy điện thoại ra gọi cho cục trưởng cục công an Liễu Ngân Hà.
/435
|