Sau khi đến ngân hàng rút ra một lượng lớn tiền mặt, đoàn xe lại nhanh chóng chạy đến xã Lý Quan dưới sự hộ tống của các chiến sĩ huyện đội.
- Cậu Vương, xem ra lần này cậu quyết định đập nồi dìm thuyền, định làm một lần cho xong sao?
Liễu Ngân Hà thấy số tiền lớn rút ra từ ngân hàng mà nhìn ra chút mánh khóe.
Vương Học Bình khẽ cười nói:
- Có một số việc đến lúc giải quyêt thì nên dứt điểm, không nên dây dưa, như vậy sẽ bất lợi với mọi người.
Liễu Ngân Hà dùng tay vuốt mái tó đã hoa râm, hắn khẽ than một tiếng:
- Người ta còn có vẻ khó đối phó hơn cả Mã Tam Cao, lại là cán bộ nữ trẻ tuổi, nếu đắc tội quá lớn sẽ khó xong việc.
Vương Học Bình đưa tay lên vỗ vai Liễu Ngân Hà, hắn dùng hành động này để tỏ lòng biết ơn với đối phương.
Trong lòng Vương Học Bình biết rất rõ, dựa theo ưu thế cực lớn về gia thế của Mạnh Thu Lan, chỉ cần nàng có kinh nghiệm công tác cơ sở, sau này sẽ lên chức vùn vụt, đây là xu thế khó chối cãi.
Những năm gần đây trung ương đưa ra ba điều năm lệnh yêu cầu tất cả các cấp đảng ủy chính quyền cố gắng công tác đề bạt cán bộ nữ vào trong ban ngành lãnh đạo.
Trong tỉnh Trung Hạ đã có một ví dụ tiên minh, Vương Học Bình biết huyện Lâm có một nữ cán bộ là phó chủ tịch tỉnh, khi đó sự kiện này còn làm người ta cảm thấy khó tưởng.
Năm năm trước vị cán bộ nữ này chỉ là phó chủ tịch huyện, nàng hầu như chỉ dùng thời gian hai năm để tiến lên một bước rất xa, vượt qua hàng ngũ lãnh đạo thành phố, trực tiếp là một phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lý văn hóa, giáo dục, y tế, vệ sinh.
Tốc độ tiến chức quá nhanh, biên độ quá lớn, điều này thật sự làm người ta líu luõi, không biết nên nói gì cho phải.
Hiện tượng này đã không thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích, chỉ có thể nói là nàng quá may mắn.
Theo phỏng đoán của Vương Học Bình, bác trai của Mạnh Thu Lan chắc chắc sẽ có khả năng sắp xếp những bước tiếp theo, chỉ cần nàng thành công ở huyện Nam Vân, như vậy sẽ leo lên cực kỳ nhanh.
Nếu để cho Mạnh Thu Lan hiểu lầm rằng Vương Học Bình chính là vật cản lớn trên con đường phát triển của mình, kết quả là thế nào thì không cần nói cũng biết.
Vương Học Bình thấy trước khi Mạnh Thu Lan đầy đủ lông cánh thì mình phải nắm chặt lấy nàng, làm như vậy sẽ có rất nhiều chỗ tốt, căn bản là trăm lợi mà vô hại.
Vấn đề là phải làm thế nào để kéo Mạnh Thu Lan lên giường? Đáp án cụ thể nằm trong chiếc máy ghi âm của Vương Học Bình, hắn đã có cách làm cụ thể, chẳng qua chưa nói cho Liễu Ngân Hà biết mà thôi.
- Cục trưởng Liễu, điều này còn phải quan sát, tôi thấy điều cần chú ý bây giờ chính là đề phòng sự kiện thời tiết lân này sẽ sinh ra tai họa lớn.
Vương Học Bình cố ý thay đổi chủ đề, lúc này dù là minh hữu thân mật nhất cũng khó thể làm hắn hé ra nửa lời.
Liễu Ngân Hà đưa tay đặt lên cửa sổ, hắn cười nói:
- Thật ra trận thế phòng chống lụt bão của huyện thành cũng có vấn đề, ngay cả bên ngoài huyện thành cũng có vấn đề.
Vương Học Bình nghe và hiểu ám hiệu của Liễu Ngân Hà, công tác phòng chống lụt bão ở huyện thành do Mạnh Thu Lan tự mình chủ đạo, mà ngoài huyện thành chỉ có Vương Học Bình là gánh chịu khu vực nguy hiểm nhất.
Biết đâu Mạnh Thu Lan muốn lợi dụng cơ hội phân phối này để hoàn toàn chế phục Vương Học Bình.
Chỉ cần nhìn vào những biện pháp mà Mạnh Thu Lan đã sử dụng, khả năng đập Vương Học Bình một gậy chết tươi là không có, tạm thời vẫn lưu lại cho hắn đường sống.
Mức độ phản kích của Mạnh Thu Lan càng mạnh thì Vương Học Bình chinh phục sẽ càng mạnh liệt hơn, hấp dẫn hơn.
Đoàn xe chạy đến ủy ban xã Lý Quan, nơi đây đã rối loạn, nông dân dắt trâu, gồng gánh, dắt bò, đuổi lừa đi đến đầy đường, hầu như tắc cả đường.
Người hét ngựa hý, gà kêu chó sủa, thật sự là rối tinh rối mù. Liễu Ngân Hà cau mày quay đầu nói với Vương Học Bình:
- Hảo tiểu tử, may mà cậu có dự kiến trước, nếu dưới hoàn cảnh rối loạn thế này mà còn xảy ra vấn đề, sợ rằng sẽ chọc lỗ hổng nát trời.
Vương Học Bình cười nói:
- Tôi cũng ý thức được điều này, nếu không có sự giúp đỡ to lớn của cục trưởng Liễu, sợ rằng tôi cũng không mạo hiểm lớn như vậy.
Liễu Ngân Hà nhìn đám đông ngoài cửa sổ, sau đó rút một điếu thuốc rồi ngẩng đầu nói:
- Tôi công tác đến mức này đã coi như là tận cùng, vài năm sau không phải đưa đến hội đồng nhân dân thì cũng là mặt trận tổ quốc, ngày sau cũng không còn nhiều.
Vương Học Bình quay đầu nhìn Liễu Ngân Hà rồi nghiêm túc nói:
- Sau này, chuyện đời sau của Liễu gia sẽ là của tôi.
Liễu Ngân Hà nở nụ cười vui mừng, lão đốt thuốc rồi hít vào một hơi thật sâu nói:
- Đời này tôi làm một việc chính xác nhất chính là kết giao với tiểu đệ như cậu.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Tôi cũng như vậy.
Liễu Ngân Hà nghiêng đầu, hai người nhìn nhau cười, có vài lời không nên nói, nếu nói nhiều sẽ chẳng còn gì hay.
Có minh hữu cùng có lợi trên quan trường thật sự như có được pháo bảo mạnh mẽ, rất khó tưởng tượng một người đánh chiến một mình sẽ có được thành công.
Có câu nói: Ngoài đảng không đảng sẽ có tư tưởng bá vương, nhưng trong đảng không phái thì rõ ràng là chuyện vô tưởng.
Trong thể chế chính trị hiện hành có rất nhiều phe phái bè cánh.
Trước mắt Vương Học Bình là thường ủy huyện ủy, là cán bộ trung tầng ở huyện Nam Vân, hơn nữa còn có mối quan hệ với Kim Hữu Công và Nghiêm Minh Cao trên thành phố, rõ ràng căn cơ của hắn là khá sâu, dù Mạnh Thu Lan là bí thư huyện ủy cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Liễu Ngân Hà ra lệnh, rất nhiều chiến sĩ võ trang đầy đủ nhảy xuống xe đứng quanh chiếc Santana chở tiền cho xã Lý Quan.
Đừng phía trước đã bị chặn vì có rất nhiều người đứng tràn lan, Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà cũng rời khỏi xe, đám người được vài tên cảnh sát hộ tống đi về phía trước.
Đám người Vương Học Bình tiến lên phía trước, đám nông dân đứng trên đường đều khẽ dạt sang hai bên, để lộ ra một con đường nhỏ.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nông dân bây giờ vẫn rất chất phác, bọn họ phần lớn đều làm theo khuôn phép, cẩn thận chặt chẽ, rất sợ quan lại.
Chỉ vài trăm mét ngắn ngủi mà đám người Vương Học Bình phải mất hơn nửa giờ mới đi qua, cuối cùng mới đến ủy ban xã.
Một đám người như vậy xuất hiện trước cổng ủy ban xã, tất nhiên sẽ nhanh chóng kinh động đến Chu Đạt đang ở phòng họp lầu hai.
- Chủ tịch Vương, cục trưởng Liễu, sao hai anh lại đến đây rồi?
Chu Đạt vừa thấy mặt Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà thì mở miệng oán trách.
Vương Học Bình khoát tay áo nói:
- Chuyện lớn như thế này mà tôi không đến thì có vài vấn đề anh sẽ rất khó giải quyêt.
Chu Đạt thầm cảm thấy gặp tri kỷ, dù hắn là bí thư đảng ủy xã, có quyền lên tiếng và lực ảnh hưởng rất lớn đối với những sự kiện bình thường, nhưng lúc này di chuyển quá nhiều quần chúng và mâu thuẫn giữa các thành viên ban ngành cũng bùng nổ.
Vừa rồi vị chủ tịch xã đã đứng lên phản đối Chu Đạt trong phòng họp, điều này làm Chu Đạt cảm thấy bực bội.
Bây giờ thì tốt, Vương Học Bình không những đưa ra chỉ thị, hơn nữa còn tự mình đến đây. Chu Đạt như trút được gánh nặng, ngoài miệng tuy nói lời khách khí nhưng trong lòng thầm thở phào.
Dưới sự dẫn đường của Chu Đạt, Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà đi về phía phòng họp lầu hai, lúc này chủ tịch xã và các ủy viên đảng ủy xã Lý Quan cũng đã từ trong phòng họp chạy ra.
Chủ tịch Điền Tử Lương xã Lý Quan cố gắng áp chế cảm giác bức bối, trên mặt tràn đầy nụ cười, hắn khách khí nói:
- Hai vị lãnh đạo, hai vị đến đây cũng nên thông báo cho chúng tôi một tiếng, lúc này chúng tôi không làm tốt công tác chuẩn bị, bên ngoài cũng rối loạn.
Chỉ có trời mới biết lũ quét sẽ xảy ra khi nào, Vương Học Bình cũng không muốn trễ nãi thời gian, hắn đơn giản đứng trước cửa phòng họp nói ngay:
- Chủ tịch Điền, đơn vị địa chất trong tỉnh có thông báo, có vài thôn của xã Lý Quan rất có thể sẽ sinh ra lũ quét, vì vậy chúng ta lập tức điều động nhân thủ hỗ trợ nhân dân làm tốt công tác di tản.
Điền Tử Lương là cán bộ không thuộc về phái của Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao, hắn làm rất tốt công tác kinh tế ở địa phương, nhưng vì nguyên nhân thể chế mà Điền Tử Lương và Chu Đạt luôn bất hòa.
Phương pháp đấu tranh giữa cán bộ xã thị trấn dù sao cũng khác biệt với lãnh đạo cấp huyện, vì bọn họ thiếu hàm dưỡng, thiếu kiến thức, vì vậy dễ dàng bộc lộ ra ngoài vẻ mặt.
Cuộc chiến giữa Chu Đạt và Điền Tử Lương được khống chế trong phạm vi an toàn vào thời của Nghiêm Minh Cao, cũng không có biểu hiện gì.
Sau khi Nghiêm Minh Cao được điều động lên thành phố làm phó chủ tịch thường vụ thì mâu thuẫn giữa Chu Đạt và Điền Tử Lương ngày càng lớn, đã có xu hướng trở nên gay cấn.
Vì vậy mà sau khi thuyết phục Chu Đạt, trong lòng Vương Học Bình luôn có chút không yên, xét đến cùng cũng chỉ vì sợ Điền Tử Lương làm hỏng việc.
Khoảng thời gian này Điền Tử Lương đi rất gần với Mạnh Thu Lan, chỉ cần có chút thành tích là chạy ngay đi báo cáo công tác với bí thư huyện ủy, vì vậy mà lấy được sự tín nhiệm của nàng.
Nếu xem xét từ hiệu quả công tác thực tế, Điền Tử Lương là người có năng lực và nhân phẩm, vì thế chậm rãi lấy được sự tán thành của Mạnh Thu Lan.
- Chủ tịch Vương chỉ thị một hành động di tản quy mô lớn, chúng tôi là lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã, cũng nên có chút thận trọng.
Điền Tử Lương không dám chống đối ngay mặt, nhưng lơi nói đã thầm nhắc nhở Vương Học Bình cần phải có sự đồng ý của huyện ủy.
- Chủ tịch Điền, phòng chống bão lũ và cứu tế cung không phải công tác tầm thường, dựa theo quyết định của huyện ủy, tôi là người được phân công phụ trách công tác ở xã Lý Quan, tôi phải có quyền di tản quần chúng phòng tránh thiên tai chứ?
Vương Học Bình đã sớm suy xét kỹ, chỉ chờ Điền Tử Lương đặt câu hỏi ma thôi.
- Điều này...Chủ tịch Vương, di chuyển nhiều quần chúng thế này cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu không thoát hiểm thì trách nhiệm này do ai gánh chịu?
Điền Tử Lương cũng không có gan đôi co với Vương Học Bình, vì vậy chỉ có thể chĩa mũi thương về phía hậu quả của vấn đề.
- Anh yên tâm, tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng, tôi hạ lệnh, bản thân tôi toàn quyền phụ trách, các anh chỉ cần chấp hành là được.
Vương Học Bình cũng không muốn nói nhảm, hắn mở miệng ép Điền Tử Lương vào góc tường.
- Vì thận trọng, chúng ta có nên báo cáo trước với huyện ủy hay không?
Điền Tử Lương lo lắng về ý kiến của Mạnh Thu Lan, vì vậy vẫn cố ý đẩy huyện ủy ra.
- Chủ tịch Điền, tôi lập lại một lần nữa, anh hãy nghe cho kỹ, đây là lần cuối cùng, lúc này là thời điểm khẩn cấp, tôi là người tổng phụ trách phòng chống thiên tai trong khu vực, tôi có quyền hạ lệnh khẩn cấp.
- Nếu anh không muốn chấp hành, tôi sẽ suy xét tìm người thay thế.
Lúc này bầu trời đầy mây đen, mưa càng lúc càng lớn, dự cảm xấu trong lòng Vương Học Bình càng đậm, hắn cũng không muốn giải thích mà nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu.
Điền Tử Lương lập tức nghẹn họng, trong lòng hắn biết rõ, dù Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan có mâu thuẫn, nhưng thực lực hai bên chênh lệch không rõ ràng, nếu muốn náo loạn với Vương Học Bình thì thật sự khó có quả ngọt để ăn.
Khi thấy Điền Tử Lương cúi đầu không nói lời phản đối, Vương Học Bình nhấc chân đi qua bên cạnh, cất bước vào phòng họp đảng ủy xã Lý Quan.
- Cậu Vương, xem ra lần này cậu quyết định đập nồi dìm thuyền, định làm một lần cho xong sao?
Liễu Ngân Hà thấy số tiền lớn rút ra từ ngân hàng mà nhìn ra chút mánh khóe.
Vương Học Bình khẽ cười nói:
- Có một số việc đến lúc giải quyêt thì nên dứt điểm, không nên dây dưa, như vậy sẽ bất lợi với mọi người.
Liễu Ngân Hà dùng tay vuốt mái tó đã hoa râm, hắn khẽ than một tiếng:
- Người ta còn có vẻ khó đối phó hơn cả Mã Tam Cao, lại là cán bộ nữ trẻ tuổi, nếu đắc tội quá lớn sẽ khó xong việc.
Vương Học Bình đưa tay lên vỗ vai Liễu Ngân Hà, hắn dùng hành động này để tỏ lòng biết ơn với đối phương.
Trong lòng Vương Học Bình biết rất rõ, dựa theo ưu thế cực lớn về gia thế của Mạnh Thu Lan, chỉ cần nàng có kinh nghiệm công tác cơ sở, sau này sẽ lên chức vùn vụt, đây là xu thế khó chối cãi.
Những năm gần đây trung ương đưa ra ba điều năm lệnh yêu cầu tất cả các cấp đảng ủy chính quyền cố gắng công tác đề bạt cán bộ nữ vào trong ban ngành lãnh đạo.
Trong tỉnh Trung Hạ đã có một ví dụ tiên minh, Vương Học Bình biết huyện Lâm có một nữ cán bộ là phó chủ tịch tỉnh, khi đó sự kiện này còn làm người ta cảm thấy khó tưởng.
Năm năm trước vị cán bộ nữ này chỉ là phó chủ tịch huyện, nàng hầu như chỉ dùng thời gian hai năm để tiến lên một bước rất xa, vượt qua hàng ngũ lãnh đạo thành phố, trực tiếp là một phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lý văn hóa, giáo dục, y tế, vệ sinh.
Tốc độ tiến chức quá nhanh, biên độ quá lớn, điều này thật sự làm người ta líu luõi, không biết nên nói gì cho phải.
Hiện tượng này đã không thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích, chỉ có thể nói là nàng quá may mắn.
Theo phỏng đoán của Vương Học Bình, bác trai của Mạnh Thu Lan chắc chắc sẽ có khả năng sắp xếp những bước tiếp theo, chỉ cần nàng thành công ở huyện Nam Vân, như vậy sẽ leo lên cực kỳ nhanh.
Nếu để cho Mạnh Thu Lan hiểu lầm rằng Vương Học Bình chính là vật cản lớn trên con đường phát triển của mình, kết quả là thế nào thì không cần nói cũng biết.
Vương Học Bình thấy trước khi Mạnh Thu Lan đầy đủ lông cánh thì mình phải nắm chặt lấy nàng, làm như vậy sẽ có rất nhiều chỗ tốt, căn bản là trăm lợi mà vô hại.
Vấn đề là phải làm thế nào để kéo Mạnh Thu Lan lên giường? Đáp án cụ thể nằm trong chiếc máy ghi âm của Vương Học Bình, hắn đã có cách làm cụ thể, chẳng qua chưa nói cho Liễu Ngân Hà biết mà thôi.
- Cục trưởng Liễu, điều này còn phải quan sát, tôi thấy điều cần chú ý bây giờ chính là đề phòng sự kiện thời tiết lân này sẽ sinh ra tai họa lớn.
Vương Học Bình cố ý thay đổi chủ đề, lúc này dù là minh hữu thân mật nhất cũng khó thể làm hắn hé ra nửa lời.
Liễu Ngân Hà đưa tay đặt lên cửa sổ, hắn cười nói:
- Thật ra trận thế phòng chống lụt bão của huyện thành cũng có vấn đề, ngay cả bên ngoài huyện thành cũng có vấn đề.
Vương Học Bình nghe và hiểu ám hiệu của Liễu Ngân Hà, công tác phòng chống lụt bão ở huyện thành do Mạnh Thu Lan tự mình chủ đạo, mà ngoài huyện thành chỉ có Vương Học Bình là gánh chịu khu vực nguy hiểm nhất.
Biết đâu Mạnh Thu Lan muốn lợi dụng cơ hội phân phối này để hoàn toàn chế phục Vương Học Bình.
Chỉ cần nhìn vào những biện pháp mà Mạnh Thu Lan đã sử dụng, khả năng đập Vương Học Bình một gậy chết tươi là không có, tạm thời vẫn lưu lại cho hắn đường sống.
Mức độ phản kích của Mạnh Thu Lan càng mạnh thì Vương Học Bình chinh phục sẽ càng mạnh liệt hơn, hấp dẫn hơn.
Đoàn xe chạy đến ủy ban xã Lý Quan, nơi đây đã rối loạn, nông dân dắt trâu, gồng gánh, dắt bò, đuổi lừa đi đến đầy đường, hầu như tắc cả đường.
Người hét ngựa hý, gà kêu chó sủa, thật sự là rối tinh rối mù. Liễu Ngân Hà cau mày quay đầu nói với Vương Học Bình:
- Hảo tiểu tử, may mà cậu có dự kiến trước, nếu dưới hoàn cảnh rối loạn thế này mà còn xảy ra vấn đề, sợ rằng sẽ chọc lỗ hổng nát trời.
Vương Học Bình cười nói:
- Tôi cũng ý thức được điều này, nếu không có sự giúp đỡ to lớn của cục trưởng Liễu, sợ rằng tôi cũng không mạo hiểm lớn như vậy.
Liễu Ngân Hà nhìn đám đông ngoài cửa sổ, sau đó rút một điếu thuốc rồi ngẩng đầu nói:
- Tôi công tác đến mức này đã coi như là tận cùng, vài năm sau không phải đưa đến hội đồng nhân dân thì cũng là mặt trận tổ quốc, ngày sau cũng không còn nhiều.
Vương Học Bình quay đầu nhìn Liễu Ngân Hà rồi nghiêm túc nói:
- Sau này, chuyện đời sau của Liễu gia sẽ là của tôi.
Liễu Ngân Hà nở nụ cười vui mừng, lão đốt thuốc rồi hít vào một hơi thật sâu nói:
- Đời này tôi làm một việc chính xác nhất chính là kết giao với tiểu đệ như cậu.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Tôi cũng như vậy.
Liễu Ngân Hà nghiêng đầu, hai người nhìn nhau cười, có vài lời không nên nói, nếu nói nhiều sẽ chẳng còn gì hay.
Có minh hữu cùng có lợi trên quan trường thật sự như có được pháo bảo mạnh mẽ, rất khó tưởng tượng một người đánh chiến một mình sẽ có được thành công.
Có câu nói: Ngoài đảng không đảng sẽ có tư tưởng bá vương, nhưng trong đảng không phái thì rõ ràng là chuyện vô tưởng.
Trong thể chế chính trị hiện hành có rất nhiều phe phái bè cánh.
Trước mắt Vương Học Bình là thường ủy huyện ủy, là cán bộ trung tầng ở huyện Nam Vân, hơn nữa còn có mối quan hệ với Kim Hữu Công và Nghiêm Minh Cao trên thành phố, rõ ràng căn cơ của hắn là khá sâu, dù Mạnh Thu Lan là bí thư huyện ủy cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Liễu Ngân Hà ra lệnh, rất nhiều chiến sĩ võ trang đầy đủ nhảy xuống xe đứng quanh chiếc Santana chở tiền cho xã Lý Quan.
Đừng phía trước đã bị chặn vì có rất nhiều người đứng tràn lan, Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà cũng rời khỏi xe, đám người được vài tên cảnh sát hộ tống đi về phía trước.
Đám người Vương Học Bình tiến lên phía trước, đám nông dân đứng trên đường đều khẽ dạt sang hai bên, để lộ ra một con đường nhỏ.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nông dân bây giờ vẫn rất chất phác, bọn họ phần lớn đều làm theo khuôn phép, cẩn thận chặt chẽ, rất sợ quan lại.
Chỉ vài trăm mét ngắn ngủi mà đám người Vương Học Bình phải mất hơn nửa giờ mới đi qua, cuối cùng mới đến ủy ban xã.
Một đám người như vậy xuất hiện trước cổng ủy ban xã, tất nhiên sẽ nhanh chóng kinh động đến Chu Đạt đang ở phòng họp lầu hai.
- Chủ tịch Vương, cục trưởng Liễu, sao hai anh lại đến đây rồi?
Chu Đạt vừa thấy mặt Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà thì mở miệng oán trách.
Vương Học Bình khoát tay áo nói:
- Chuyện lớn như thế này mà tôi không đến thì có vài vấn đề anh sẽ rất khó giải quyêt.
Chu Đạt thầm cảm thấy gặp tri kỷ, dù hắn là bí thư đảng ủy xã, có quyền lên tiếng và lực ảnh hưởng rất lớn đối với những sự kiện bình thường, nhưng lúc này di chuyển quá nhiều quần chúng và mâu thuẫn giữa các thành viên ban ngành cũng bùng nổ.
Vừa rồi vị chủ tịch xã đã đứng lên phản đối Chu Đạt trong phòng họp, điều này làm Chu Đạt cảm thấy bực bội.
Bây giờ thì tốt, Vương Học Bình không những đưa ra chỉ thị, hơn nữa còn tự mình đến đây. Chu Đạt như trút được gánh nặng, ngoài miệng tuy nói lời khách khí nhưng trong lòng thầm thở phào.
Dưới sự dẫn đường của Chu Đạt, Vương Học Bình và Liễu Ngân Hà đi về phía phòng họp lầu hai, lúc này chủ tịch xã và các ủy viên đảng ủy xã Lý Quan cũng đã từ trong phòng họp chạy ra.
Chủ tịch Điền Tử Lương xã Lý Quan cố gắng áp chế cảm giác bức bối, trên mặt tràn đầy nụ cười, hắn khách khí nói:
- Hai vị lãnh đạo, hai vị đến đây cũng nên thông báo cho chúng tôi một tiếng, lúc này chúng tôi không làm tốt công tác chuẩn bị, bên ngoài cũng rối loạn.
Chỉ có trời mới biết lũ quét sẽ xảy ra khi nào, Vương Học Bình cũng không muốn trễ nãi thời gian, hắn đơn giản đứng trước cửa phòng họp nói ngay:
- Chủ tịch Điền, đơn vị địa chất trong tỉnh có thông báo, có vài thôn của xã Lý Quan rất có thể sẽ sinh ra lũ quét, vì vậy chúng ta lập tức điều động nhân thủ hỗ trợ nhân dân làm tốt công tác di tản.
Điền Tử Lương là cán bộ không thuộc về phái của Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao, hắn làm rất tốt công tác kinh tế ở địa phương, nhưng vì nguyên nhân thể chế mà Điền Tử Lương và Chu Đạt luôn bất hòa.
Phương pháp đấu tranh giữa cán bộ xã thị trấn dù sao cũng khác biệt với lãnh đạo cấp huyện, vì bọn họ thiếu hàm dưỡng, thiếu kiến thức, vì vậy dễ dàng bộc lộ ra ngoài vẻ mặt.
Cuộc chiến giữa Chu Đạt và Điền Tử Lương được khống chế trong phạm vi an toàn vào thời của Nghiêm Minh Cao, cũng không có biểu hiện gì.
Sau khi Nghiêm Minh Cao được điều động lên thành phố làm phó chủ tịch thường vụ thì mâu thuẫn giữa Chu Đạt và Điền Tử Lương ngày càng lớn, đã có xu hướng trở nên gay cấn.
Vì vậy mà sau khi thuyết phục Chu Đạt, trong lòng Vương Học Bình luôn có chút không yên, xét đến cùng cũng chỉ vì sợ Điền Tử Lương làm hỏng việc.
Khoảng thời gian này Điền Tử Lương đi rất gần với Mạnh Thu Lan, chỉ cần có chút thành tích là chạy ngay đi báo cáo công tác với bí thư huyện ủy, vì vậy mà lấy được sự tín nhiệm của nàng.
Nếu xem xét từ hiệu quả công tác thực tế, Điền Tử Lương là người có năng lực và nhân phẩm, vì thế chậm rãi lấy được sự tán thành của Mạnh Thu Lan.
- Chủ tịch Vương chỉ thị một hành động di tản quy mô lớn, chúng tôi là lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã, cũng nên có chút thận trọng.
Điền Tử Lương không dám chống đối ngay mặt, nhưng lơi nói đã thầm nhắc nhở Vương Học Bình cần phải có sự đồng ý của huyện ủy.
- Chủ tịch Điền, phòng chống bão lũ và cứu tế cung không phải công tác tầm thường, dựa theo quyết định của huyện ủy, tôi là người được phân công phụ trách công tác ở xã Lý Quan, tôi phải có quyền di tản quần chúng phòng tránh thiên tai chứ?
Vương Học Bình đã sớm suy xét kỹ, chỉ chờ Điền Tử Lương đặt câu hỏi ma thôi.
- Điều này...Chủ tịch Vương, di chuyển nhiều quần chúng thế này cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu không thoát hiểm thì trách nhiệm này do ai gánh chịu?
Điền Tử Lương cũng không có gan đôi co với Vương Học Bình, vì vậy chỉ có thể chĩa mũi thương về phía hậu quả của vấn đề.
- Anh yên tâm, tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng, tôi hạ lệnh, bản thân tôi toàn quyền phụ trách, các anh chỉ cần chấp hành là được.
Vương Học Bình cũng không muốn nói nhảm, hắn mở miệng ép Điền Tử Lương vào góc tường.
- Vì thận trọng, chúng ta có nên báo cáo trước với huyện ủy hay không?
Điền Tử Lương lo lắng về ý kiến của Mạnh Thu Lan, vì vậy vẫn cố ý đẩy huyện ủy ra.
- Chủ tịch Điền, tôi lập lại một lần nữa, anh hãy nghe cho kỹ, đây là lần cuối cùng, lúc này là thời điểm khẩn cấp, tôi là người tổng phụ trách phòng chống thiên tai trong khu vực, tôi có quyền hạ lệnh khẩn cấp.
- Nếu anh không muốn chấp hành, tôi sẽ suy xét tìm người thay thế.
Lúc này bầu trời đầy mây đen, mưa càng lúc càng lớn, dự cảm xấu trong lòng Vương Học Bình càng đậm, hắn cũng không muốn giải thích mà nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu.
Điền Tử Lương lập tức nghẹn họng, trong lòng hắn biết rõ, dù Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan có mâu thuẫn, nhưng thực lực hai bên chênh lệch không rõ ràng, nếu muốn náo loạn với Vương Học Bình thì thật sự khó có quả ngọt để ăn.
Khi thấy Điền Tử Lương cúi đầu không nói lời phản đối, Vương Học Bình nhấc chân đi qua bên cạnh, cất bước vào phòng họp đảng ủy xã Lý Quan.
/435
|