Tên đàn ông cao gầy có chút do dự, cuối cùng cũng cầm giấy chứng minh công tác của Vương Học Bình lên xem, sau đó gương mặt thay đổi vài lượt.
Vương Học Bình khẽ buông tay cười nói:
- Thế nào? Có phải là tôi không?
Tên đàn ông cao gầy quay đầu nhìn đám người phía sau, bộ dạng do dự.
Vương Học Bình đoán được tâm tư của tên đàn ông cao gầy, hắn cười nói:
- Chủ tịch Điền đang ở trong thôn phải không? Các anh tìm hắn đến đây, chẳng phải có thể chứng minh được rồi sao?
Vương Học Bình thầm cảm thấy kỳ quái, dựa theo lời nói của Chu Đạt thì tộc trưởng của Dương gia thôn có quan hệ mập mờ với phó bí thư Tôn Tuyền, nhưng sau lại có liên quan gì đến việc giải tỏa gì ở đây? Trong đây nhất định có vấn đề.
- Chủ tịch...Điền Tử Lương...Điều này...Anh ấy để chúng tôi đứng đây là đi đến sau núi rồi.
Trong lòng tên đàn ông cao gầy đã thừa nhận thân phận của Vương Học Bình, nhưng ngoài miệng cũng vẫn còn rất cứng.
Vương Học Bình thầm kỳ quái, cách xưng hô của người đàn ông này với Điền Tử Lương có vẻ khá kỳ quái, không khỏi làm người ta sinh nghi.
Vương Học Bình tạm thời áp chế nghi vấn trong lòng, hắn điều chỉnh vẻ mặt rồi nghiêm túc nói:
- Hôm nay tôi cố ý chạy từ huyện xuống đây là vì... ....
Vương Học Bình cố ý dừng lại một chút để thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó hắn đưa tay chỉ vào dãy núi Nam Sơn, tiếp tục nói:
- Các anh có biết, ngọn núi kia có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào không?
Vì để thôn dân coi trọng mà Vương Học Bình cố ý treo đầu dê bán thịt chó, biến lũ quét thành lở núi.
Vì vào thời đại này đại đa số thôn dân đều không quá hiểu vì sao gọi là lũ quét?
Liên hệ với thôn dân mà dùng lời lẽ khách sáo là không được, Vương Học Bình chỉ có thể dùng sự thật đả động bọn họ.
- Sao anh biết sẽ có lở núi?
Tên đàn ông cao gầy dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Học Bình, thôn dân đã nhiều lần thấy núi lở, tất nhiên lúc này câu nói của Vương Học Bình sẽ làm bọn họ chú ý.
- À, đây là tin tức mà vị đồng chí giải phóng quân này mang đến.
Vương Học Bình đưa tay chỉ vào Trương Vân Thiên mặc quân phục nãy giờ luôn đứng bên cạnh.
Vương Học Bình thấy quan hệ giữa quan và dân ở Dương gia thôn này quá mức căng thẳng, dưới tình huống này cố sức giải thích chẳng bằng nói dối một cách thiện ý.
Thời đại này cả xã hội, kể cả nông dân đều có ấn tượng không quá xấu với quân đội, thậm chí còn là rất tốt.
Vương Học Bình rơi vào đường cùng chỉ có thể kéo Trương Vân Thiên ra trước sân khấu.
- Đúng vậy, đây là thông báo khẩn cấp, Dương gia thôn chúng ta phải lập tức di tản, thời gian rất gấp, ngàn vạn lần không nên trì hoãn.
Trương Vân Thiên nhận được ánh mắt của Vương Học Bình, vì vậy hắn nhanh chóng đưa ra phản ứng chính xác.
Đám thôn dân chặn nơi đầu thôn thật sự bị bộ đồng phục quân nhân của Trương Vân Thiên làm cho mê hoặc, mọi người đều đưa mắt nhìn tên đàn ông cao gầy.
- Đồng chí, anh nói thật sao?
Tên đàn ông cao gầy vẫn tỏ ra chần chừ.
Trương Vân Thiên cố ý nghiêm mặt lớn tiếng trách mắng:
- Anh có thể không tin cán bộ địa phương, sao lại không tin cả quân ủy trung ương?
Vương Học Bình thầm tán thưởng Trương Vân Thiên, người này quả nhiên có xu hướng lừa đảo lớn, trực tiếp leo lên quân ủy trung ương.
Quả nhiên một lão nông đội mũ rơm khẽ lên tiếng với tên đàn ông cao gầy:
- Dương Lâm, nên tin vị quân nhân này, bọn họ sẽ không gạt người.
Vương Học Bình thầm cảm thán, đây đung là lão nông chất phác, khá tín nhiệm quân nhân.
Một quân bài Domino đã ngã xuống, Vương Học Bình ý thức được quá trình thuyết phục đám người này có thể thành công.
Nguyên nhân chính là Trương Vân Thiên mặc bộ quân phục có khí thế oai hùng, đây là điều mê hoặc đám thôn dân.
Dương Lâm cúi đầu trầm tư, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt Vương Học Bình nói:
- Tôi coi như tin tưởng một lần, vì đảm bảo sự an toàn của người trong thôn, anh và vị quân nhân này phải ở lại bên cạnh tôi.
Vương Học Bình thầm cười khổ, không biết từ khi nào thì chính quyền trong mắt thôn dân thật sự không ra gì, không biết nên khóc hay nên cười.
Thực tế sau này chứng minh Vương Học Bình lừa gạt Dương Lâm là quyết định anh minh thế nào.
Vì nhiều năm không nộp thuế, không chịu thực hành quy củ, Dương gia thôn chỉ có tộc quy, không có pháp luật gì cả.
Dương Lâm là con trai đầu của lão tộc trưởng, bây giờ hắn là tộc trưởng, có lực ảnh hưởng rất lớn trong Dương gia thôn.
Khi vào thôn thì Vương Học Bình và Trương Vân Thiên được thôn dân vây vào giữa, theo quan sát của Vương Học Bình thì có bốn gã đàn ông cao lớn đi sát bên cạnh mình, rõ ràng có nhiệm vụ giám thị.
Sau khi triệu tập thôn dân thì lại xuất hiện vấn đề mới, mọi người đều có nghi vấn về vấn đề di tản, dự theo ý nghĩ của Vương Học Bình thì người trong thôn không nên mang theo thứ gì, chỉ cần chạy ra khỏi khu vực này là thắng lợi lớn rồi.
Nhưng có lẽ Dương gia thôn đã không còn tin vào chính quyền, dù Vương Học Bình đã hứa hẹn, sau này sẽ đền bù tất cả tổn thất, nhưng thôn dân Dương gia thôn lại sống chết không tin.
Đúng là không có biện pháp, vì không muốn làm chậm trễ thời gian, Vương Học Bình chỉ có thể trơ mắt nhìn thôn dân dắt trâu ôm con nhỏ thong thả đi ra đầu thôn.
Có lão nông còn nhét cả chiếc ghế gỗ vào trong túi.
Sắc trời đã tối, người trong thôn đều đốt đuốc, khắp núi đầy ánh lửa, con đường được nhuộm đỏ bừng.
Vương Học Bình và Trương Vân Thiên bị kẹp vào trong đám người, thong thả tiến từng bước về phía trước.
Trương Vân Thiên khẽ nói giỡn:
- Này cậu Vương, cậu đúng là quá kém, cũng đường đường là phó chủ tịch thường vụ, sao bây giờ lại thành kẻ tù tội thế này?
Vương Học Bình ngửa mặt lên trời, trong bóng tối chỉ thấy ánh đuốc sáng bừng, ngoài ra cũng không còn thấy thứ gì khác, hắn lắc đầu nói:
- Thật ra tôi cũng không oán hận thôn dân, thỏ bị ép còn có thể cắn người, huống hồ đó là con người? Dương gia thôn nếu không bị người ta áp bức quá mạnh thì cần gì phải làm ra hạ sách này.
Trương Vân Thiên khẽ gật đầu, hắn cảm khái nói:
- Mâu thuẫn quan dân có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc này Vương Học Bình chợt nghĩ ra vấn đề, Điền Tử Lương đã sớm đến Dương gia thôn, bây giờ là lúc nào rồi, sao còn chưa lộ diện?
Vương Học Bình suy tư một lúc rồi kéo Trương Vân Thiên đến khẽ nói vài câu.
Một lát sau Trương Vân Thiên la lớn:
- Chủ tịch Điền rơi xuống cống, chủ tịch Điền rơi xuống cống.
Âm thanh của quân nhân là rất lớn, Vương Học Bình ở sát bên cảm thấy hai tai tê dại.
- Con bà nó, ông còn sống sờ sờ đây, đứa nào bịa chuyện vậy?
Một lát sau trong đội ngũ vang lên tiếng chửi bậy của Điền Tử Lương.
Vương Học Bình khẽ buông tay cười nói:
- Thế nào? Có phải là tôi không?
Tên đàn ông cao gầy quay đầu nhìn đám người phía sau, bộ dạng do dự.
Vương Học Bình đoán được tâm tư của tên đàn ông cao gầy, hắn cười nói:
- Chủ tịch Điền đang ở trong thôn phải không? Các anh tìm hắn đến đây, chẳng phải có thể chứng minh được rồi sao?
Vương Học Bình thầm cảm thấy kỳ quái, dựa theo lời nói của Chu Đạt thì tộc trưởng của Dương gia thôn có quan hệ mập mờ với phó bí thư Tôn Tuyền, nhưng sau lại có liên quan gì đến việc giải tỏa gì ở đây? Trong đây nhất định có vấn đề.
- Chủ tịch...Điền Tử Lương...Điều này...Anh ấy để chúng tôi đứng đây là đi đến sau núi rồi.
Trong lòng tên đàn ông cao gầy đã thừa nhận thân phận của Vương Học Bình, nhưng ngoài miệng cũng vẫn còn rất cứng.
Vương Học Bình thầm kỳ quái, cách xưng hô của người đàn ông này với Điền Tử Lương có vẻ khá kỳ quái, không khỏi làm người ta sinh nghi.
Vương Học Bình tạm thời áp chế nghi vấn trong lòng, hắn điều chỉnh vẻ mặt rồi nghiêm túc nói:
- Hôm nay tôi cố ý chạy từ huyện xuống đây là vì... ....
Vương Học Bình cố ý dừng lại một chút để thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó hắn đưa tay chỉ vào dãy núi Nam Sơn, tiếp tục nói:
- Các anh có biết, ngọn núi kia có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào không?
Vì để thôn dân coi trọng mà Vương Học Bình cố ý treo đầu dê bán thịt chó, biến lũ quét thành lở núi.
Vì vào thời đại này đại đa số thôn dân đều không quá hiểu vì sao gọi là lũ quét?
Liên hệ với thôn dân mà dùng lời lẽ khách sáo là không được, Vương Học Bình chỉ có thể dùng sự thật đả động bọn họ.
- Sao anh biết sẽ có lở núi?
Tên đàn ông cao gầy dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Học Bình, thôn dân đã nhiều lần thấy núi lở, tất nhiên lúc này câu nói của Vương Học Bình sẽ làm bọn họ chú ý.
- À, đây là tin tức mà vị đồng chí giải phóng quân này mang đến.
Vương Học Bình đưa tay chỉ vào Trương Vân Thiên mặc quân phục nãy giờ luôn đứng bên cạnh.
Vương Học Bình thấy quan hệ giữa quan và dân ở Dương gia thôn này quá mức căng thẳng, dưới tình huống này cố sức giải thích chẳng bằng nói dối một cách thiện ý.
Thời đại này cả xã hội, kể cả nông dân đều có ấn tượng không quá xấu với quân đội, thậm chí còn là rất tốt.
Vương Học Bình rơi vào đường cùng chỉ có thể kéo Trương Vân Thiên ra trước sân khấu.
- Đúng vậy, đây là thông báo khẩn cấp, Dương gia thôn chúng ta phải lập tức di tản, thời gian rất gấp, ngàn vạn lần không nên trì hoãn.
Trương Vân Thiên nhận được ánh mắt của Vương Học Bình, vì vậy hắn nhanh chóng đưa ra phản ứng chính xác.
Đám thôn dân chặn nơi đầu thôn thật sự bị bộ đồng phục quân nhân của Trương Vân Thiên làm cho mê hoặc, mọi người đều đưa mắt nhìn tên đàn ông cao gầy.
- Đồng chí, anh nói thật sao?
Tên đàn ông cao gầy vẫn tỏ ra chần chừ.
Trương Vân Thiên cố ý nghiêm mặt lớn tiếng trách mắng:
- Anh có thể không tin cán bộ địa phương, sao lại không tin cả quân ủy trung ương?
Vương Học Bình thầm tán thưởng Trương Vân Thiên, người này quả nhiên có xu hướng lừa đảo lớn, trực tiếp leo lên quân ủy trung ương.
Quả nhiên một lão nông đội mũ rơm khẽ lên tiếng với tên đàn ông cao gầy:
- Dương Lâm, nên tin vị quân nhân này, bọn họ sẽ không gạt người.
Vương Học Bình thầm cảm thán, đây đung là lão nông chất phác, khá tín nhiệm quân nhân.
Một quân bài Domino đã ngã xuống, Vương Học Bình ý thức được quá trình thuyết phục đám người này có thể thành công.
Nguyên nhân chính là Trương Vân Thiên mặc bộ quân phục có khí thế oai hùng, đây là điều mê hoặc đám thôn dân.
Dương Lâm cúi đầu trầm tư, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt Vương Học Bình nói:
- Tôi coi như tin tưởng một lần, vì đảm bảo sự an toàn của người trong thôn, anh và vị quân nhân này phải ở lại bên cạnh tôi.
Vương Học Bình thầm cười khổ, không biết từ khi nào thì chính quyền trong mắt thôn dân thật sự không ra gì, không biết nên khóc hay nên cười.
Thực tế sau này chứng minh Vương Học Bình lừa gạt Dương Lâm là quyết định anh minh thế nào.
Vì nhiều năm không nộp thuế, không chịu thực hành quy củ, Dương gia thôn chỉ có tộc quy, không có pháp luật gì cả.
Dương Lâm là con trai đầu của lão tộc trưởng, bây giờ hắn là tộc trưởng, có lực ảnh hưởng rất lớn trong Dương gia thôn.
Khi vào thôn thì Vương Học Bình và Trương Vân Thiên được thôn dân vây vào giữa, theo quan sát của Vương Học Bình thì có bốn gã đàn ông cao lớn đi sát bên cạnh mình, rõ ràng có nhiệm vụ giám thị.
Sau khi triệu tập thôn dân thì lại xuất hiện vấn đề mới, mọi người đều có nghi vấn về vấn đề di tản, dự theo ý nghĩ của Vương Học Bình thì người trong thôn không nên mang theo thứ gì, chỉ cần chạy ra khỏi khu vực này là thắng lợi lớn rồi.
Nhưng có lẽ Dương gia thôn đã không còn tin vào chính quyền, dù Vương Học Bình đã hứa hẹn, sau này sẽ đền bù tất cả tổn thất, nhưng thôn dân Dương gia thôn lại sống chết không tin.
Đúng là không có biện pháp, vì không muốn làm chậm trễ thời gian, Vương Học Bình chỉ có thể trơ mắt nhìn thôn dân dắt trâu ôm con nhỏ thong thả đi ra đầu thôn.
Có lão nông còn nhét cả chiếc ghế gỗ vào trong túi.
Sắc trời đã tối, người trong thôn đều đốt đuốc, khắp núi đầy ánh lửa, con đường được nhuộm đỏ bừng.
Vương Học Bình và Trương Vân Thiên bị kẹp vào trong đám người, thong thả tiến từng bước về phía trước.
Trương Vân Thiên khẽ nói giỡn:
- Này cậu Vương, cậu đúng là quá kém, cũng đường đường là phó chủ tịch thường vụ, sao bây giờ lại thành kẻ tù tội thế này?
Vương Học Bình ngửa mặt lên trời, trong bóng tối chỉ thấy ánh đuốc sáng bừng, ngoài ra cũng không còn thấy thứ gì khác, hắn lắc đầu nói:
- Thật ra tôi cũng không oán hận thôn dân, thỏ bị ép còn có thể cắn người, huống hồ đó là con người? Dương gia thôn nếu không bị người ta áp bức quá mạnh thì cần gì phải làm ra hạ sách này.
Trương Vân Thiên khẽ gật đầu, hắn cảm khái nói:
- Mâu thuẫn quan dân có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc này Vương Học Bình chợt nghĩ ra vấn đề, Điền Tử Lương đã sớm đến Dương gia thôn, bây giờ là lúc nào rồi, sao còn chưa lộ diện?
Vương Học Bình suy tư một lúc rồi kéo Trương Vân Thiên đến khẽ nói vài câu.
Một lát sau Trương Vân Thiên la lớn:
- Chủ tịch Điền rơi xuống cống, chủ tịch Điền rơi xuống cống.
Âm thanh của quân nhân là rất lớn, Vương Học Bình ở sát bên cảm thấy hai tai tê dại.
- Con bà nó, ông còn sống sờ sờ đây, đứa nào bịa chuyện vậy?
Một lát sau trong đội ngũ vang lên tiếng chửi bậy của Điền Tử Lương.
/435
|