Hùng Vệ Hồng cũng không biết chi tiết về Trương Vân Thiên, nhưng từ phản ứng của Lưu Hán Cường thì cũng nhận ra mánh khóe. Hạng người gì mới có thể để một vị đường đường là thường ủy huyện ủy, tư lệnh viên phân khu thành phố huy động nhân lực rồi dẫn người chạy xuống nông thôn vào lúc nửa đêm?
Trương Vân Thiên bắt tay thân mật với Hùng Vệ Hồng rồi cười nói:
- Thật sự cảm tạ, làm phiền đội trưởng Hùng.
Hùng Vệ Hồng dùng tay đắp lên rồi nói:
- Thật ra cũng chỉ có chút chuyện, căn bản không đáng nhắc đến.
Trương Vân Thiên thấy Hùng Vệ Hồng tỏ ra khiêm tốn thì thầm nghĩ, trước nay Trương gia xem thường cánh quân phản ứng nhanh, vì vậy cũng không có bao nhiêu quyền trong đám quân này. Không bằng lúc này hắn thừa dịp làm tốt quan hệ với Hùng Vệ Hồng, có lẽ sẽ có tác dụng lớn trong tương lai.
Vương Học Bình lấy điện thoại ra gọi đi, hắn thông qua Chu Đạt mà tìm được trưởng khoa kho bạc phụ trách giữ tiền của phòng tài chính, chỉ thị đối phương đưa tiền sang bên này, có chuyện cần dùng gấp.
Dương Lâm vẫn đứng bên cạnh Vương Học Bình, dù hắn nghe rõ nội dung trong cuộc điện thoại của Vương Học Bình, nhưng hắn vẫn không rời mắt khỏi đối phương, nhìn chằm chằm vào từng hành động của đối phương.
Vương Học Bình thấy tình huống này mà không khỏi cười khổ, chính quyền và thôn dân lại có quan hệ căng thẳng đến mức này, vì vậy có thể thấy chính quyền xã Lý Quan đã hoàn toàn đánh mất nhân tâm của Dương gia thôn.
Đi một đêm nên thể lực tiêu hao rất lớn, Vương Học Bình đã sớm đói đến mức bụng dán ra sau lưng, nhưng trong lòng hắn biết rõ, chỉ khi nào kịp thực hiện lời hứa hẹn thì hắn mới lấy được sự tín nhiệm của Dương Lâm.
Dương Lâm sở dĩ đi theo sát bên cạnh Vương Học Bình cũng là đương nhiên, theo phán đoán của Vương Học Bình, lúc này xuất hiện một nhóm lớn cảnh sát và quân nhân, dù là ai cũng sẽ nghi ngờ.
Tư vị bị người ta giám thị thật sự không có gì dễ chịu, Vương Học Bình thầm suy bụng ta ra bụng người, nếu đứng ở góc độ của Dương Lâm thì thật sự rất dễ hiểu.
Quan hệ quan dân quá căng thẳng, biện pháp của Dương Lâm xem ra cũng có thể hiểu.
Trương Vân Thiên cũng hiểu tâm tính của Vương Học Bình vào lúc này, vì thế hắn chỉ đơn giản băt chuyện với Vương Học Bình, sau đó chui vào ngồi trong chiếc Audi của Lưu Hán Cường.
Xe nhanh chóng khởi động, Trương Vân Thiên vẫy vẫy tay với Vương Học Bình rồi cười nói:
- Khi làm xong mọi việc nhớ lên tỉnh thành một chuyến, tôi vẫn chờ cậu mời khách.
Vương Học Bình cười nói:
- Không có vấn đề.
Vương Học Bình còn chưa dứt lời thì trong núi chợt vang lên những âm thanh ầm ầm khủng bố, hắn cảm thấy đất rung núi chuyển, những âm thanh vang lên đinh tai nhức óc, mặt đất rung chuyển... ....
- Ầm ầm ầm ầm... ....
Những âm thanh từ trong núi truyền ra càng lúc càng lớn, Vương Học Bình đưa mắt nhìn, chỉ thấy phía Dương gia thôn đã bốc lên những cột bụi mù mịt, có xu thế cắn nuốt cả thiên địa.
Mồ hôi lạnh bùng ra, Vương Học Bình cảm thấy sau lưng lạnh buốt, nửa người tê tái, tay chân lạnh tanh, rõ ràng là núi lở.
Vương Học Bình nghĩ lại mà cảm thấy sợ, nếu không phải làm tối qua di tản cả đêm, sợ rằng lúc này đã xong.
Những âm thanh vang trời kéo dài không ngớt, liên tục vang vọng, vô tình Vương Học Bình cảm thấy Dương Lâm nhìn chằm chằm về phía Dương gia thôn, vẻ mặt tái nhợt, môi tái xám giống như hoàn toàn chết lặng, giống như tượng đá.
Đột nhiên một luồng cuồng phong từ trong núi bùng ra kèm theo khói bụi với xu thế che trời đậy đất.
Vương Học Bình cuống quít ngừng thở, nhanh chóng móc khăn tay che kín miệng mũi. Lúc này trời đất u tối, cát bay đá chạy, ngay cả hít thở cũng khó khăn, hắn cũng không có thể lo lắng cho người khác.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cũng không biết bao lâu thì xu thế của cuồng phong đã giảm xuống.
Vương Học Bình vừa há miệng định hỏi thăm tình huống của mọi người xung quanh, không ngờ vừa há miệng thì bụi đất đã thốc vào miệng, vì vậy mà không khỏi liên tục ho khan.
Khi nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng, Vương Học Bình chợt phát hiện có người khẽ vỗ lưng mình, hắn quay đầu và nhìn thấy hình bóng cao gầy của Dương Lâm.
- Cám ơn anh, chủ tịch Vương, anh xem như là bạn bè của Dương gia thôn chúng tôi.
Dương Lâm không quan tâm đến cơn gió mang theo cát bụi thổi phả vào mặt, hắn lớn tiếng nói với Vương Học Bình.
Vương Học Bình vừa cảm thấy kinh hoàng vừa có chút vui sướng, cố gắng của hắn cũng không uổng phí, hơn hai ngàn sinh mạng đã được cứu thoát bàn tay tử thần.
Gió cát đã tạm dừng, Vương Học Bình phát hiện có vài thôn dân chợt gào lên rồi chạy về phía Dương gia thôn.
Dưới tình huống cấp bách, Vương Học Bình chỉ có thể kéo tay Dương Lâm rồi hét lớn:
- Anh Dương mau ngăn cản mọi người, núi vẫn tiếp tục lở, bây giờ quay về rất nguy hiểm.
Vương Học Bình cũng không thấy Dương Lâm có động tác gì, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó đã thấy Dương Lâm phóng đi ngăn cản thôn dân.
- Bây giờ núi vẫn lở, mọi người đừng nên chạy về, sau khi tình huống tốt đẹp, tôi nhất định sẽ cùng mọi người quay về xây dựng lại gia viên.
Khi Dương Lâm gào lên đám thôn dân Dương gia thôn lập tức dừng chân.
Vương Học Bình thấy tình huống này thì không khỏi thở phào, hắn có thể tháy Dương Lâm thật sự được thôn dân tôn trọng.
Vương Học Bình lo lắng nhất chính là khó khống chế được thôn dân Dương gia thôn, lúc này hắn đã yên tâm, có một Dương Lâm đã là quá đủ.
Sau khi trải qua hỗn loạn thì hiện trường khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Vương Học Bình đưa mắt nhìn, đúng lúc giao thoa ánh mắt với Trương Vân Thiên.
Trận bão cát vừa rồi làm cho Trương Vân Thiên chưa thể đi được, nhưng Vương Học Bình bây giờ thật sự không có tâm tư nói chuyện với Trương Vân Thiên.
Vương Học Bình khẽ gật đầu rồi đi đến bên cạnh Dương Lâm khẽ nói:
- Nơi này là đầu đường núi, bão cát rất lớn, chúng ta không nên ở lâu, phải lập tức đi đến vùng phụ cận ủy ban xã. Anh yên tâm, việc trùng kiến Dương gia thôn sẽ do khối chính quyền chịu trách nhiệm.
- Bà con, chúng ta nhanh chân rời khỏi đây.
Dương Lâm nhanh chóng hét lên.
Dưới sự dẫn dắt của Dương Lâm, hơn hai ngàn thôn dân nhanh chóng đi về phía ủy ban xã Lý Quan.
- Cậu Vương, chúng ta vất vả cả đêm cũng không uổng phí.
Trương Vân Thiên đi ra khỏi xe đến bên cạnh Vương Học Bình, hắn nặng nề cảm thán một tiếng:
- Nếu cậu không quyết đoán chạy đến kịp thời, khu, hậu quả sau này thật sự khó tưởng.
Vương Học Bình cứu hai ngàn người nhưng trong lòng cũng không thể nào vui sướng, ngược lại còn cảm thấy khổ sở.
Dưới thể chế chính trị lúc này mà còn xuất hiện một "chốn đào nguyên" như Dương gia thôn, đây rõ ràng là một sự thật châm chọc với chính quyền địa phương.
Trương Vân Thiên cũng hiểu tâm tình của Vương Học Bình vào lúc này, hắn vung tay vỗ vai của Vương Học Bình rồi thở dài:
- Học Bình, cậu đã làm khá tốt, cũng đừng nên tự trách, nếu không có cậu thì sợ rằng Dương gia thôn đã xong rồi.
Tình huống núi lở khủng bố vừa rồi thật sự bày ra ma lực kinh hoàng của thiên nhiên, Trương Vân Thiên thật sự kinh hồn.
Lúc này Lưu Hán Cường cũng đi đến, hắn bắt chặt tay Vương Học Bình với vẻ mặt ngưng trọng, sau đó dùng sức lay động:
- Đồng chí Học Bình, rất tốt.
Sau khi hàn huyên một lúc thì Vương Học Bình lại cất bước, Trương Vân Thiên và Lưu Hán Cường, kể cả Liễu Ngân Hà cũng không leo lên xe, mọi người cùng nhau đi theo dòng người tiến về phía trước.
Vương Học Bình vừa đi được vài bước thì thấy Dương Lâm dẫn theo vài người đứng ở ven đường, giống như đang chờ mình.
Vương Học Bình đi qua dùng giọng ôn hòa hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra?
Dương Lâm và đám người khom lưng nói:
- Chúng tôi đại diện cho con dân Dương gia thôn cảm tạ công đức của chủ tịch Vương.
Vương Học Bình cười nói:
- Điều này cũng không có gì, chúng tôi công tác ăn lương nhà nước để phục vụ cho nhân dân, đây là trách nhiệm, mọi người cũng đừng nên nói lời cảm tạ.
Sau đó đám người Dương Lâm vây quanh Vương Học Bình tiến về phía trước.
Đoàn người đi được nửa đường thì vừa lúc đụng phải xe tiền chạy đến, lúc này Vương Học Bình đang đi đầu lại hạ lệnh lập tức phân phát phần tiền trước đó đã hứa cho thôn dân Dương gia thôn.
Sau đó trưởng khoa kho bạc phòng tài chính huyện chạy đến báo cáo với Vương Học Bình, đám người này đều không có giấy chứng minh, không thể nào chặn được những tình huống xấu phát sinh.
Vương Học Bình cũng không suy nghĩ mà nói:
- Có chút chuyện thế mà đến hỏi tôi nữa sao?
Câu nói của Vương Học Bình làm cho vị trưởng khoa của phòng tài chính đỏ bừng mặt.
Vương Học Bình chỉ tay vào Dương Lâm, hắn dặn dò trưởng khoa kho bạc:
- Sự việc rất đơn giản, người nhận tiền sẽ do trưởng thôn Dương chứng minh.
Cuối cùng Vương Học Bình bổ sung:
- Tôi tín nhiệm cao độ với trưởng thôn Dương, xảy ra vấn đề gì tôi sẽ phụ trách.
Vương Học Bình đã nói rõ ràng, dù trưởng khoa kho bạc không tình nguyện nhưng cũng không dám chống lệnh, chỉ có thể lên tiếng nhận lệnh.
Trước khi đi Dương Lâm nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình rồi chậm rãi nói:
- Anh là cán bộ tốt, Dương gia thôn chúng tôi sẽ luôn nhớ đến anh.
Trương Vân Thiên bắt tay thân mật với Hùng Vệ Hồng rồi cười nói:
- Thật sự cảm tạ, làm phiền đội trưởng Hùng.
Hùng Vệ Hồng dùng tay đắp lên rồi nói:
- Thật ra cũng chỉ có chút chuyện, căn bản không đáng nhắc đến.
Trương Vân Thiên thấy Hùng Vệ Hồng tỏ ra khiêm tốn thì thầm nghĩ, trước nay Trương gia xem thường cánh quân phản ứng nhanh, vì vậy cũng không có bao nhiêu quyền trong đám quân này. Không bằng lúc này hắn thừa dịp làm tốt quan hệ với Hùng Vệ Hồng, có lẽ sẽ có tác dụng lớn trong tương lai.
Vương Học Bình lấy điện thoại ra gọi đi, hắn thông qua Chu Đạt mà tìm được trưởng khoa kho bạc phụ trách giữ tiền của phòng tài chính, chỉ thị đối phương đưa tiền sang bên này, có chuyện cần dùng gấp.
Dương Lâm vẫn đứng bên cạnh Vương Học Bình, dù hắn nghe rõ nội dung trong cuộc điện thoại của Vương Học Bình, nhưng hắn vẫn không rời mắt khỏi đối phương, nhìn chằm chằm vào từng hành động của đối phương.
Vương Học Bình thấy tình huống này mà không khỏi cười khổ, chính quyền và thôn dân lại có quan hệ căng thẳng đến mức này, vì vậy có thể thấy chính quyền xã Lý Quan đã hoàn toàn đánh mất nhân tâm của Dương gia thôn.
Đi một đêm nên thể lực tiêu hao rất lớn, Vương Học Bình đã sớm đói đến mức bụng dán ra sau lưng, nhưng trong lòng hắn biết rõ, chỉ khi nào kịp thực hiện lời hứa hẹn thì hắn mới lấy được sự tín nhiệm của Dương Lâm.
Dương Lâm sở dĩ đi theo sát bên cạnh Vương Học Bình cũng là đương nhiên, theo phán đoán của Vương Học Bình, lúc này xuất hiện một nhóm lớn cảnh sát và quân nhân, dù là ai cũng sẽ nghi ngờ.
Tư vị bị người ta giám thị thật sự không có gì dễ chịu, Vương Học Bình thầm suy bụng ta ra bụng người, nếu đứng ở góc độ của Dương Lâm thì thật sự rất dễ hiểu.
Quan hệ quan dân quá căng thẳng, biện pháp của Dương Lâm xem ra cũng có thể hiểu.
Trương Vân Thiên cũng hiểu tâm tính của Vương Học Bình vào lúc này, vì thế hắn chỉ đơn giản băt chuyện với Vương Học Bình, sau đó chui vào ngồi trong chiếc Audi của Lưu Hán Cường.
Xe nhanh chóng khởi động, Trương Vân Thiên vẫy vẫy tay với Vương Học Bình rồi cười nói:
- Khi làm xong mọi việc nhớ lên tỉnh thành một chuyến, tôi vẫn chờ cậu mời khách.
Vương Học Bình cười nói:
- Không có vấn đề.
Vương Học Bình còn chưa dứt lời thì trong núi chợt vang lên những âm thanh ầm ầm khủng bố, hắn cảm thấy đất rung núi chuyển, những âm thanh vang lên đinh tai nhức óc, mặt đất rung chuyển... ....
- Ầm ầm ầm ầm... ....
Những âm thanh từ trong núi truyền ra càng lúc càng lớn, Vương Học Bình đưa mắt nhìn, chỉ thấy phía Dương gia thôn đã bốc lên những cột bụi mù mịt, có xu thế cắn nuốt cả thiên địa.
Mồ hôi lạnh bùng ra, Vương Học Bình cảm thấy sau lưng lạnh buốt, nửa người tê tái, tay chân lạnh tanh, rõ ràng là núi lở.
Vương Học Bình nghĩ lại mà cảm thấy sợ, nếu không phải làm tối qua di tản cả đêm, sợ rằng lúc này đã xong.
Những âm thanh vang trời kéo dài không ngớt, liên tục vang vọng, vô tình Vương Học Bình cảm thấy Dương Lâm nhìn chằm chằm về phía Dương gia thôn, vẻ mặt tái nhợt, môi tái xám giống như hoàn toàn chết lặng, giống như tượng đá.
Đột nhiên một luồng cuồng phong từ trong núi bùng ra kèm theo khói bụi với xu thế che trời đậy đất.
Vương Học Bình cuống quít ngừng thở, nhanh chóng móc khăn tay che kín miệng mũi. Lúc này trời đất u tối, cát bay đá chạy, ngay cả hít thở cũng khó khăn, hắn cũng không có thể lo lắng cho người khác.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cũng không biết bao lâu thì xu thế của cuồng phong đã giảm xuống.
Vương Học Bình vừa há miệng định hỏi thăm tình huống của mọi người xung quanh, không ngờ vừa há miệng thì bụi đất đã thốc vào miệng, vì vậy mà không khỏi liên tục ho khan.
Khi nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng, Vương Học Bình chợt phát hiện có người khẽ vỗ lưng mình, hắn quay đầu và nhìn thấy hình bóng cao gầy của Dương Lâm.
- Cám ơn anh, chủ tịch Vương, anh xem như là bạn bè của Dương gia thôn chúng tôi.
Dương Lâm không quan tâm đến cơn gió mang theo cát bụi thổi phả vào mặt, hắn lớn tiếng nói với Vương Học Bình.
Vương Học Bình vừa cảm thấy kinh hoàng vừa có chút vui sướng, cố gắng của hắn cũng không uổng phí, hơn hai ngàn sinh mạng đã được cứu thoát bàn tay tử thần.
Gió cát đã tạm dừng, Vương Học Bình phát hiện có vài thôn dân chợt gào lên rồi chạy về phía Dương gia thôn.
Dưới tình huống cấp bách, Vương Học Bình chỉ có thể kéo tay Dương Lâm rồi hét lớn:
- Anh Dương mau ngăn cản mọi người, núi vẫn tiếp tục lở, bây giờ quay về rất nguy hiểm.
Vương Học Bình cũng không thấy Dương Lâm có động tác gì, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó đã thấy Dương Lâm phóng đi ngăn cản thôn dân.
- Bây giờ núi vẫn lở, mọi người đừng nên chạy về, sau khi tình huống tốt đẹp, tôi nhất định sẽ cùng mọi người quay về xây dựng lại gia viên.
Khi Dương Lâm gào lên đám thôn dân Dương gia thôn lập tức dừng chân.
Vương Học Bình thấy tình huống này thì không khỏi thở phào, hắn có thể tháy Dương Lâm thật sự được thôn dân tôn trọng.
Vương Học Bình lo lắng nhất chính là khó khống chế được thôn dân Dương gia thôn, lúc này hắn đã yên tâm, có một Dương Lâm đã là quá đủ.
Sau khi trải qua hỗn loạn thì hiện trường khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Vương Học Bình đưa mắt nhìn, đúng lúc giao thoa ánh mắt với Trương Vân Thiên.
Trận bão cát vừa rồi làm cho Trương Vân Thiên chưa thể đi được, nhưng Vương Học Bình bây giờ thật sự không có tâm tư nói chuyện với Trương Vân Thiên.
Vương Học Bình khẽ gật đầu rồi đi đến bên cạnh Dương Lâm khẽ nói:
- Nơi này là đầu đường núi, bão cát rất lớn, chúng ta không nên ở lâu, phải lập tức đi đến vùng phụ cận ủy ban xã. Anh yên tâm, việc trùng kiến Dương gia thôn sẽ do khối chính quyền chịu trách nhiệm.
- Bà con, chúng ta nhanh chân rời khỏi đây.
Dương Lâm nhanh chóng hét lên.
Dưới sự dẫn dắt của Dương Lâm, hơn hai ngàn thôn dân nhanh chóng đi về phía ủy ban xã Lý Quan.
- Cậu Vương, chúng ta vất vả cả đêm cũng không uổng phí.
Trương Vân Thiên đi ra khỏi xe đến bên cạnh Vương Học Bình, hắn nặng nề cảm thán một tiếng:
- Nếu cậu không quyết đoán chạy đến kịp thời, khu, hậu quả sau này thật sự khó tưởng.
Vương Học Bình cứu hai ngàn người nhưng trong lòng cũng không thể nào vui sướng, ngược lại còn cảm thấy khổ sở.
Dưới thể chế chính trị lúc này mà còn xuất hiện một "chốn đào nguyên" như Dương gia thôn, đây rõ ràng là một sự thật châm chọc với chính quyền địa phương.
Trương Vân Thiên cũng hiểu tâm tình của Vương Học Bình vào lúc này, hắn vung tay vỗ vai của Vương Học Bình rồi thở dài:
- Học Bình, cậu đã làm khá tốt, cũng đừng nên tự trách, nếu không có cậu thì sợ rằng Dương gia thôn đã xong rồi.
Tình huống núi lở khủng bố vừa rồi thật sự bày ra ma lực kinh hoàng của thiên nhiên, Trương Vân Thiên thật sự kinh hồn.
Lúc này Lưu Hán Cường cũng đi đến, hắn bắt chặt tay Vương Học Bình với vẻ mặt ngưng trọng, sau đó dùng sức lay động:
- Đồng chí Học Bình, rất tốt.
Sau khi hàn huyên một lúc thì Vương Học Bình lại cất bước, Trương Vân Thiên và Lưu Hán Cường, kể cả Liễu Ngân Hà cũng không leo lên xe, mọi người cùng nhau đi theo dòng người tiến về phía trước.
Vương Học Bình vừa đi được vài bước thì thấy Dương Lâm dẫn theo vài người đứng ở ven đường, giống như đang chờ mình.
Vương Học Bình đi qua dùng giọng ôn hòa hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra?
Dương Lâm và đám người khom lưng nói:
- Chúng tôi đại diện cho con dân Dương gia thôn cảm tạ công đức của chủ tịch Vương.
Vương Học Bình cười nói:
- Điều này cũng không có gì, chúng tôi công tác ăn lương nhà nước để phục vụ cho nhân dân, đây là trách nhiệm, mọi người cũng đừng nên nói lời cảm tạ.
Sau đó đám người Dương Lâm vây quanh Vương Học Bình tiến về phía trước.
Đoàn người đi được nửa đường thì vừa lúc đụng phải xe tiền chạy đến, lúc này Vương Học Bình đang đi đầu lại hạ lệnh lập tức phân phát phần tiền trước đó đã hứa cho thôn dân Dương gia thôn.
Sau đó trưởng khoa kho bạc phòng tài chính huyện chạy đến báo cáo với Vương Học Bình, đám người này đều không có giấy chứng minh, không thể nào chặn được những tình huống xấu phát sinh.
Vương Học Bình cũng không suy nghĩ mà nói:
- Có chút chuyện thế mà đến hỏi tôi nữa sao?
Câu nói của Vương Học Bình làm cho vị trưởng khoa của phòng tài chính đỏ bừng mặt.
Vương Học Bình chỉ tay vào Dương Lâm, hắn dặn dò trưởng khoa kho bạc:
- Sự việc rất đơn giản, người nhận tiền sẽ do trưởng thôn Dương chứng minh.
Cuối cùng Vương Học Bình bổ sung:
- Tôi tín nhiệm cao độ với trưởng thôn Dương, xảy ra vấn đề gì tôi sẽ phụ trách.
Vương Học Bình đã nói rõ ràng, dù trưởng khoa kho bạc không tình nguyện nhưng cũng không dám chống lệnh, chỉ có thể lên tiếng nhận lệnh.
Trước khi đi Dương Lâm nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình rồi chậm rãi nói:
- Anh là cán bộ tốt, Dương gia thôn chúng tôi sẽ luôn nhớ đến anh.
/435
|