Trong phòng họp ủy ban xã Lý Quan, lúc này Kim Hữu Công đang mở miệng tán dương hành động cứu vãn tính mạng vài ngàn quần chúng của Vương Học Bình.
- Trong công tác cứu tế lần này, đảng ủy chính quyền thành phố Vân Châu và tỉnh Trung Hạ đều đã đưa ra lời khẳng định.
Kim Hữu Công nói đến đây thì cố ý dừng lại, lão biết rõ Vương Học Bình có mặt nhưng vẫn cố ý ngữa mặt lên hỏi:
- Đồng chí Vương Học Bình huyện Nam Vân có đây không?
Vương Học Bình vội vàng đứng lên nói:
- Báo cáo chủ tịch, có!
- Đồng chí Thường Đông, đồng chí Hán Cường, đây chính là vị phó chủ tịch thường vụ nổi tiếng làm kinh tế trong thành phố chúng ta, đồng chí Vương Học Bình.
Kim Hữu Công đưa tay chỉ vào Vương Học Bình, cố ý mỉm cười giới thiệu cho Lưu Hán Cường và thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh Cốc Thường Đông.
- Đồng chí Học Bình, ngồi, ngồi đi, anh đứng như vậy thì chúng tôi cũng khó nói.
Cốc Thường Đông khoát tay tỏ ý cho Vương Học Bình ngồi xuống.
Vương Học Bình nhanh chóng nhìn Kim Hữu Công, lúc này Kim Hữu Công gật đầu, hắn mới thuận thế ngồi xuống.
- Các đồng chí, trước tiên tôi muốn tuyên bố một tin tức tốt, trước khi đến Nam Vân thì các vị lãnh đạo chủ chốt của đảng ủy chính quyền tỉnh đã nhắn tôi thay mặt nói một lời, đó là các đồng chí lần này đã tạo nên cống hiến rất to lớn ở công tác cứu hộ cứu nạn, đáng được nhận lời tán thưởng của tỉnh ủy.
Cốc Thường Đông dùng giọng không nhanh không chậm nói, nhưng lại truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo rất rõ ràng.
Kim Hữu Công dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn Cốc Thường Đông, không hổ danh là người cùng một nhà, nói rất hay. Cốc Thường Đông nói có vẻ rất bình ổn, giống như những lời khách sáo trên quan trường.
Nhưng chỉ cần suy xét là hiểu ngay, Cốc Thường Đông muốn mượn chỉ thị của lãnh đạo để khéo léo chứng thực cống hiến to lớn của Vương Học Bình.
Lúc này lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy đã đưa ra lời khẳng định, trừ khi là đầu gỗ, nếu không thì ai dám công khai phản đối?
Cốc Thường Đông và Kim Hữu Công không chỉ là đồng hương Sơn Tây, còn là bạn học trường đảng tỉnh ủy, trong quan trường có hai tầng quan hệ sâu xa như vậy, dù không muốn thân cận cũng không thể.
Kim Hữu Công và Cốc Thường Đông cố ý cất nhấc Vương Học Bình, đám người ngồi đây đều hiểu rất rõ, nhưng có vài người bị bệnh đau mát lại rất ghen ghét, Dương Chính Hoa ngồi trong góc là một trong số đó.
Dương Chính Hoa vốn không đủ tư cách để được sắp xếp đến tham gia cứu hộ cứu nạn, nhưng sự nhạy cảm chính trị nói cho hắn biết, đây là một cơ sở chính trị có thể tạo nên tư bản cho mình.
Dương Chính Hoa lợi dụng thân phận thư ký của Mạnh Thu Lan, hắn thuyết phục chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Tử đưa mình vào danh sách cứu hộ cứu nạn.
Vài ngày qua Dương Chính Hoa không tìm được chỗ tốt, hôm nay hắn vốn cho rằng tham gia hội nghị mở rộng se có được chút tin tức.
Nhưng Dương Chính Hoa không ngờ Vương Học Bình lại lộ mặt trước lãnh đạo tỉnh và thành phố như vậy, chính mình chỉ có thể rút đầu rút cổ trong góc phòng.
Ai cũng từng là thư ký của chủ tịch huyện, sao tình huống mỗi người lại tương phản như thế này? Dựa vào cái gì?
Mạnh Thu Lan lẳng lặng ngồi bên tay trái của Kim Hữu Công, nàng cảm thấy vinh dự của Vương Học Bình là rất bình thường, cũng không có nghi vấn gì.
Mạnh Thu Lan cực kỳ cảm tạ Vương Học Bình, không những hăn ra tay cứu hơn hai ngàn quần chúng, quan trọng là hắn còn có thể đưa chiếc máy ghi âm vào tay nàng.
Mạnh Thu Lan biết rõ, Vương Học Bình có thể nhanh chóng ngồi lên vị trí thường ủy huyện ủy, phó chủ tịch thường vụ huyện, điều này không thể ly khai khỏi sự giúp đỡ của Kim Hữu Công.
Nếu Vương Học Bình đưa băng ghi âm cho Kim Hữu Công, chưa nói đến vấn đề bác trai của Mạnh Thu Lan sẽ bị động trên tỉnh, mà ít nhất tương lai chính trị của nàng cũng đã đến mức tận cùng.
Mạnh Thu Lan lén nhìn Vương Học Bình, cặp mày khẽ nhíu, nàng không hiểu vì sao hắn lại đơn giản thả mình ra như vậy?
Vương Học Bình phát hiện ánh mắt của Mạnh Thu Lan, hắn cũng hiểu rõ, nàng nhất định đang không hiểu, vì sao hắn không nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng.
Vương Học Bình mỉm cười, hắn thầm nghĩ, Thu Lan, không thể nói được, bí mật này anh nhất định sẽ mang vào trong mộ.
Cốc Thường Đông nói rõ ý đồ của lãnh đạo đảng ủy chính quyền tỉnh với đám người ngồi trong phòng. Sau đó Kim Hữu Công tiếp tục câu chuyện, tỏ vẻ kiên quyết quán triệt quyết sách anh minh của đảng ủy chính quyền tỉnh.
Kim Hữu Công căn cứ vào những biểu hiện thực tế ở công tác cứu hộ cứu hạn trong thành phố Vân Châu nói chung và huyện Nam Vân nói riêng để tiếp tục chứng minh ánh mắt nhìn xa trông rộng và hiểu rõ cơ sở của lãnh đạo tỉnh.
Vương Học Bình lợi dụng dư quang khóe mắt để cảm giác Mạnh Thu Lan lại đưa mắt về phía mình, trong lòng hắn khẽ động, tỏ vẻ mờ mịt, giương mắt nhìn qua.
Khoảnh khắc khi tiếp xúc với ánh mắt của Vương Học Bình, tâm hồn thiếu nữ của Mạnh Thu Lan khẽ run lên, bên tai không tự giác nóng lên.
Khi thấy Mạnh Thu Lan chột dạ tránh khỏi ánh mắt mình, Vương Học Bình lại cố ý nhìn chằm chằm không buông tha.
Dù Mạnh Thu Lan cố gắng trấn tĩnh nhưng hai bàn tay nhỏ lại xoắn lấy nhau, biểu hiện tâm tư căng thẳng của nàng vào lúc này.
Tại sao Mạnh Thu Lan lại căng thẳng? Vương Học Bình chỉ cần suy xét là hiểu ngay, mà trong lòng hắn lại rất hưởng thụ cảm giác mập mờ thế này.
Khóe miệng bên trái của Vương Học Bình khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhưng khoảnh khắc sau Vương Học Bình ngạc nhiên phát hiện vành tai của Mạnh Thu Lan có dấu hiệu đỏ hồng.
Vương Học Bình giật mình mà thu hồi ánh mắt, hắn chuyển sang lắng nghe những lời phát biểu của Kim Hữu Công.
Sau khi tan họp thì Kim Hữu Công đứng trước mặt nhóm người Cốc Thường Đông gọi Mạnh Thu Lan ở lại.
- Đồng chí Thu Lan, thị ủy luôn tìm kiếm nhân tuyển tốt nhất để chủ trì khối chính quyền huyện Nam Vân, chị là bí thư huyện Nam Vân, chị nói xem, chị có ý kiến gì?
Kim Hữu Công cười hỏi Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan nghe rõ ám hiệu của Kim Hữu Công, Tôn Tuyền lúc này là người có thân phận chủ trì công tác khối chính quyền huyện, nhưng người này mặc kệ mọi chuyện, khó thể làm người khác tâm phục.
Gọi là thị ủy chẳng qua chỉ là thứ để Kim Hữu Công ép Mạnh Thu Lan mà thôi, thật ra chỉ là đại biểu cho một mình Kim Hữu Công.
Nếu như là tháng trước, Mạnh Thu Lan nhất định sẽc chẳng bao giờ tiến cử Vương Học Bình.
Nhưng tình thế bây giờ đã hoàn toàn khác biệt, dù sao Mạnh Thu Lan cũng đang thiếu nợ Vương Học Bình một phần nhân tình.
Mạnh Thu Lan do dự một lúc, cuối cùng không khỏi không nhớ đến "nước mật", vì vậy mà gương mặt đỏ ửng. Cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm dùng giọng nghiêm túc nói với Kim Hữu Công:
- Chủ tịch Kim, trước đó tôi đề nghị cho phó bí thư Tôn chủ trì công tác khối chính quyền, chủ yếu là suy xét đồng chí Học Bình tư chất còn thấp, sợ anh ấy không đảm đương được trọng trách. Bây giờ sự thật chứng minh đồng chí Học Bình không hổ danh là cán bộ đảng, tôi đề nghị thị ủy có thể suy xét, cho cán bộ trẻ một cơ hội tốt để rèn luyện.
Kim Hữu Công thấy Mạnh Thu Lan biết điều như vậy thì tâm tình cũng tốt hẳn lên, lão cười khích lệ:
- Bí thư Thu Lan rất trí tuệ, thị ủy nhất định sẽ thận trọng suy xét ý kiến của chị.
Mạnh Thu Lan thầm cảm thấy trong lòng không có tư vị gì, trước đó nàng mãnh liệt phản đối Vương Học Bình chủ trì công tác, bây giờ nàng lại chủ động đề nghị trọng dụng Vương Học Bình với Kim Hữu Công, đây không phải đang chối bỏ chính mình sao?
Khi Kim Hữu Công và Mạnh Thu Lan nói chuyện với nhau, Cốc Thường Đông ngồi bên cạnh chỉ nâng ly trà, thỉnh thoảng làm một hớp, cũng không chen lời.
Sau khi hai bên kết thúc câu chuyện thì Cốc Thường Đông mới ho khan một tiếng, sau đó nhìn chăm chú lên mặt Mạnh Thu Lan rồi nhắc nhở:
- Đồng chí Thu Lan, có sự kiện tôi cần nói với chị, đó là lãnh đạo tỉnh ủy lần này cực kỳ coi trọng kinh nghiệm thành công của công tác cứu hộ cứu nạn ở huyện Nam Vân lần này. Tôi có một đề nghị nho nhỏ, chị xem xét một chút, đợi sau khi sắp xếp xong tất cả công tác nơi đây thì trong huyện nhanh chóng tạo ra một "Báo cáo gương anh hùng", như vậy chúng ta có thể tuyên truyền lưu động sự tích và kinh nghiệm tiên tiến về thành công của huyện Nam Vân trong toàn tỉnh.
Cốc Thường Đông rất có kỹ xảo khi dùng hai chữ "đề nghị", nhưng Mạnh Thu Lan thấy, cái này không nên gọi là đề nghị, thật ra đó là quyết định, không chấp hành cũng phải chấp hành.
Mạnh Thu Lan gật đầu thật mạnh, nàng nói:
- Xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo chỉ thị của lãnh đạo, sẽ lập báo cáo.
Cốc Thường Đông cười ha hả nói:
- Tốt lắm, việc chính đã nói xong, chúng ta nên ôn chuyện. Thu Lan, trước khi đến huyện Nam Vân tôi đã báo cáo với bí thư Mạnh, bác trai của cô nói mọi chuyện trong nhà đều tốt, chỉ cần cô công tác tốt, không cần lo lắng.
Dù Cốc Thường Đông nói rất đường hoàng, lời lẽ khí khái, nhưng Mạnh Thu Lan cũng hiểu, bác trai của nàng sẽ tuyệt đối không thể nhắn Cốc Thường Đông mang đến điều gì.
Hai bên không cùng một trận doanh, lại không có quan hệ cá nhân, với tính cách trầm ổn của Mạnh Chiêu Hùng, có lời gì không điện thoại nói thẳng cho Mạnh Thu Lan được sao?
Sau khi khách sáo nói vài câu, Cốc Thường Đông chủ động đề xuất, muốn ra ngoài vấn an thôn dân găp nạn.
Kim Hữu Công, Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình cùng Cốc Thường Đông đi đến một vị trí sắp xếp cho thôn dân di tản.
Dựa theo quy củ quan trường, Vương Học Bình đi ở bên cạnh Mạnh Thu Lan, trong mũi là mùi hương nữ tính, hắn đột nhiên chú ý đến một vấn đề, vẻ mặt nàng hơi tái, cặp mày nhíu chặt.
Vương Học Bình cẩn thận quan sát à thấy Mạnh Thu Lan đi kẹp chặt hai chân, mỗi lần bước đi thì trên gương mặt tuyệt mỹ đều hiện lên vẻ khổ sở.
Vương Học Bình ý thức được bệnh đau bụng kinh của Mạnh Thu Lan lại tái phát, vì vậy hắn khẽ suy xét và lập tức có một kế hoạch. Hắn cố ý tụt lại phía sau nửa bước, đợi đến khi Diệp Minh Quyên đi đến bên cạnh thì vung tay.
Diệp Minh Quyên hiểu ý nhích lại gần Vương Học Bình, sau đó Vương Học Bình nhìn khắp bốn phía rồi dặn dò:
- Giao cho cô một nhiệm vụ, bây giờ cô đi tìm bí thư Mạnh, nói là Dương gia thôn bên kia có chút chuyện, cần nàng đi qua xử lý.
Thấy Diệp Minh Quyên ngây người, Vương Học Bình bổ sung:
- Bây giờ đừng hỏi nhiều, kéo bí thư Mạnh ra khỏi chỗ này, trực tiếp đưa chị ấy về phòng trong ủy ban xã, pha cho cô ấy một ly mật ong, sau đó sẽ không có vấn đề.
- Trong công tác cứu tế lần này, đảng ủy chính quyền thành phố Vân Châu và tỉnh Trung Hạ đều đã đưa ra lời khẳng định.
Kim Hữu Công nói đến đây thì cố ý dừng lại, lão biết rõ Vương Học Bình có mặt nhưng vẫn cố ý ngữa mặt lên hỏi:
- Đồng chí Vương Học Bình huyện Nam Vân có đây không?
Vương Học Bình vội vàng đứng lên nói:
- Báo cáo chủ tịch, có!
- Đồng chí Thường Đông, đồng chí Hán Cường, đây chính là vị phó chủ tịch thường vụ nổi tiếng làm kinh tế trong thành phố chúng ta, đồng chí Vương Học Bình.
Kim Hữu Công đưa tay chỉ vào Vương Học Bình, cố ý mỉm cười giới thiệu cho Lưu Hán Cường và thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh Cốc Thường Đông.
- Đồng chí Học Bình, ngồi, ngồi đi, anh đứng như vậy thì chúng tôi cũng khó nói.
Cốc Thường Đông khoát tay tỏ ý cho Vương Học Bình ngồi xuống.
Vương Học Bình nhanh chóng nhìn Kim Hữu Công, lúc này Kim Hữu Công gật đầu, hắn mới thuận thế ngồi xuống.
- Các đồng chí, trước tiên tôi muốn tuyên bố một tin tức tốt, trước khi đến Nam Vân thì các vị lãnh đạo chủ chốt của đảng ủy chính quyền tỉnh đã nhắn tôi thay mặt nói một lời, đó là các đồng chí lần này đã tạo nên cống hiến rất to lớn ở công tác cứu hộ cứu nạn, đáng được nhận lời tán thưởng của tỉnh ủy.
Cốc Thường Đông dùng giọng không nhanh không chậm nói, nhưng lại truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo rất rõ ràng.
Kim Hữu Công dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn Cốc Thường Đông, không hổ danh là người cùng một nhà, nói rất hay. Cốc Thường Đông nói có vẻ rất bình ổn, giống như những lời khách sáo trên quan trường.
Nhưng chỉ cần suy xét là hiểu ngay, Cốc Thường Đông muốn mượn chỉ thị của lãnh đạo để khéo léo chứng thực cống hiến to lớn của Vương Học Bình.
Lúc này lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy đã đưa ra lời khẳng định, trừ khi là đầu gỗ, nếu không thì ai dám công khai phản đối?
Cốc Thường Đông và Kim Hữu Công không chỉ là đồng hương Sơn Tây, còn là bạn học trường đảng tỉnh ủy, trong quan trường có hai tầng quan hệ sâu xa như vậy, dù không muốn thân cận cũng không thể.
Kim Hữu Công và Cốc Thường Đông cố ý cất nhấc Vương Học Bình, đám người ngồi đây đều hiểu rất rõ, nhưng có vài người bị bệnh đau mát lại rất ghen ghét, Dương Chính Hoa ngồi trong góc là một trong số đó.
Dương Chính Hoa vốn không đủ tư cách để được sắp xếp đến tham gia cứu hộ cứu nạn, nhưng sự nhạy cảm chính trị nói cho hắn biết, đây là một cơ sở chính trị có thể tạo nên tư bản cho mình.
Dương Chính Hoa lợi dụng thân phận thư ký của Mạnh Thu Lan, hắn thuyết phục chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Tử đưa mình vào danh sách cứu hộ cứu nạn.
Vài ngày qua Dương Chính Hoa không tìm được chỗ tốt, hôm nay hắn vốn cho rằng tham gia hội nghị mở rộng se có được chút tin tức.
Nhưng Dương Chính Hoa không ngờ Vương Học Bình lại lộ mặt trước lãnh đạo tỉnh và thành phố như vậy, chính mình chỉ có thể rút đầu rút cổ trong góc phòng.
Ai cũng từng là thư ký của chủ tịch huyện, sao tình huống mỗi người lại tương phản như thế này? Dựa vào cái gì?
Mạnh Thu Lan lẳng lặng ngồi bên tay trái của Kim Hữu Công, nàng cảm thấy vinh dự của Vương Học Bình là rất bình thường, cũng không có nghi vấn gì.
Mạnh Thu Lan cực kỳ cảm tạ Vương Học Bình, không những hăn ra tay cứu hơn hai ngàn quần chúng, quan trọng là hắn còn có thể đưa chiếc máy ghi âm vào tay nàng.
Mạnh Thu Lan biết rõ, Vương Học Bình có thể nhanh chóng ngồi lên vị trí thường ủy huyện ủy, phó chủ tịch thường vụ huyện, điều này không thể ly khai khỏi sự giúp đỡ của Kim Hữu Công.
Nếu Vương Học Bình đưa băng ghi âm cho Kim Hữu Công, chưa nói đến vấn đề bác trai của Mạnh Thu Lan sẽ bị động trên tỉnh, mà ít nhất tương lai chính trị của nàng cũng đã đến mức tận cùng.
Mạnh Thu Lan lén nhìn Vương Học Bình, cặp mày khẽ nhíu, nàng không hiểu vì sao hắn lại đơn giản thả mình ra như vậy?
Vương Học Bình phát hiện ánh mắt của Mạnh Thu Lan, hắn cũng hiểu rõ, nàng nhất định đang không hiểu, vì sao hắn không nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng.
Vương Học Bình mỉm cười, hắn thầm nghĩ, Thu Lan, không thể nói được, bí mật này anh nhất định sẽ mang vào trong mộ.
Cốc Thường Đông nói rõ ý đồ của lãnh đạo đảng ủy chính quyền tỉnh với đám người ngồi trong phòng. Sau đó Kim Hữu Công tiếp tục câu chuyện, tỏ vẻ kiên quyết quán triệt quyết sách anh minh của đảng ủy chính quyền tỉnh.
Kim Hữu Công căn cứ vào những biểu hiện thực tế ở công tác cứu hộ cứu hạn trong thành phố Vân Châu nói chung và huyện Nam Vân nói riêng để tiếp tục chứng minh ánh mắt nhìn xa trông rộng và hiểu rõ cơ sở của lãnh đạo tỉnh.
Vương Học Bình lợi dụng dư quang khóe mắt để cảm giác Mạnh Thu Lan lại đưa mắt về phía mình, trong lòng hắn khẽ động, tỏ vẻ mờ mịt, giương mắt nhìn qua.
Khoảnh khắc khi tiếp xúc với ánh mắt của Vương Học Bình, tâm hồn thiếu nữ của Mạnh Thu Lan khẽ run lên, bên tai không tự giác nóng lên.
Khi thấy Mạnh Thu Lan chột dạ tránh khỏi ánh mắt mình, Vương Học Bình lại cố ý nhìn chằm chằm không buông tha.
Dù Mạnh Thu Lan cố gắng trấn tĩnh nhưng hai bàn tay nhỏ lại xoắn lấy nhau, biểu hiện tâm tư căng thẳng của nàng vào lúc này.
Tại sao Mạnh Thu Lan lại căng thẳng? Vương Học Bình chỉ cần suy xét là hiểu ngay, mà trong lòng hắn lại rất hưởng thụ cảm giác mập mờ thế này.
Khóe miệng bên trái của Vương Học Bình khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhưng khoảnh khắc sau Vương Học Bình ngạc nhiên phát hiện vành tai của Mạnh Thu Lan có dấu hiệu đỏ hồng.
Vương Học Bình giật mình mà thu hồi ánh mắt, hắn chuyển sang lắng nghe những lời phát biểu của Kim Hữu Công.
Sau khi tan họp thì Kim Hữu Công đứng trước mặt nhóm người Cốc Thường Đông gọi Mạnh Thu Lan ở lại.
- Đồng chí Thu Lan, thị ủy luôn tìm kiếm nhân tuyển tốt nhất để chủ trì khối chính quyền huyện Nam Vân, chị là bí thư huyện Nam Vân, chị nói xem, chị có ý kiến gì?
Kim Hữu Công cười hỏi Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan nghe rõ ám hiệu của Kim Hữu Công, Tôn Tuyền lúc này là người có thân phận chủ trì công tác khối chính quyền huyện, nhưng người này mặc kệ mọi chuyện, khó thể làm người khác tâm phục.
Gọi là thị ủy chẳng qua chỉ là thứ để Kim Hữu Công ép Mạnh Thu Lan mà thôi, thật ra chỉ là đại biểu cho một mình Kim Hữu Công.
Nếu như là tháng trước, Mạnh Thu Lan nhất định sẽc chẳng bao giờ tiến cử Vương Học Bình.
Nhưng tình thế bây giờ đã hoàn toàn khác biệt, dù sao Mạnh Thu Lan cũng đang thiếu nợ Vương Học Bình một phần nhân tình.
Mạnh Thu Lan do dự một lúc, cuối cùng không khỏi không nhớ đến "nước mật", vì vậy mà gương mặt đỏ ửng. Cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm dùng giọng nghiêm túc nói với Kim Hữu Công:
- Chủ tịch Kim, trước đó tôi đề nghị cho phó bí thư Tôn chủ trì công tác khối chính quyền, chủ yếu là suy xét đồng chí Học Bình tư chất còn thấp, sợ anh ấy không đảm đương được trọng trách. Bây giờ sự thật chứng minh đồng chí Học Bình không hổ danh là cán bộ đảng, tôi đề nghị thị ủy có thể suy xét, cho cán bộ trẻ một cơ hội tốt để rèn luyện.
Kim Hữu Công thấy Mạnh Thu Lan biết điều như vậy thì tâm tình cũng tốt hẳn lên, lão cười khích lệ:
- Bí thư Thu Lan rất trí tuệ, thị ủy nhất định sẽ thận trọng suy xét ý kiến của chị.
Mạnh Thu Lan thầm cảm thấy trong lòng không có tư vị gì, trước đó nàng mãnh liệt phản đối Vương Học Bình chủ trì công tác, bây giờ nàng lại chủ động đề nghị trọng dụng Vương Học Bình với Kim Hữu Công, đây không phải đang chối bỏ chính mình sao?
Khi Kim Hữu Công và Mạnh Thu Lan nói chuyện với nhau, Cốc Thường Đông ngồi bên cạnh chỉ nâng ly trà, thỉnh thoảng làm một hớp, cũng không chen lời.
Sau khi hai bên kết thúc câu chuyện thì Cốc Thường Đông mới ho khan một tiếng, sau đó nhìn chăm chú lên mặt Mạnh Thu Lan rồi nhắc nhở:
- Đồng chí Thu Lan, có sự kiện tôi cần nói với chị, đó là lãnh đạo tỉnh ủy lần này cực kỳ coi trọng kinh nghiệm thành công của công tác cứu hộ cứu nạn ở huyện Nam Vân lần này. Tôi có một đề nghị nho nhỏ, chị xem xét một chút, đợi sau khi sắp xếp xong tất cả công tác nơi đây thì trong huyện nhanh chóng tạo ra một "Báo cáo gương anh hùng", như vậy chúng ta có thể tuyên truyền lưu động sự tích và kinh nghiệm tiên tiến về thành công của huyện Nam Vân trong toàn tỉnh.
Cốc Thường Đông rất có kỹ xảo khi dùng hai chữ "đề nghị", nhưng Mạnh Thu Lan thấy, cái này không nên gọi là đề nghị, thật ra đó là quyết định, không chấp hành cũng phải chấp hành.
Mạnh Thu Lan gật đầu thật mạnh, nàng nói:
- Xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo chỉ thị của lãnh đạo, sẽ lập báo cáo.
Cốc Thường Đông cười ha hả nói:
- Tốt lắm, việc chính đã nói xong, chúng ta nên ôn chuyện. Thu Lan, trước khi đến huyện Nam Vân tôi đã báo cáo với bí thư Mạnh, bác trai của cô nói mọi chuyện trong nhà đều tốt, chỉ cần cô công tác tốt, không cần lo lắng.
Dù Cốc Thường Đông nói rất đường hoàng, lời lẽ khí khái, nhưng Mạnh Thu Lan cũng hiểu, bác trai của nàng sẽ tuyệt đối không thể nhắn Cốc Thường Đông mang đến điều gì.
Hai bên không cùng một trận doanh, lại không có quan hệ cá nhân, với tính cách trầm ổn của Mạnh Chiêu Hùng, có lời gì không điện thoại nói thẳng cho Mạnh Thu Lan được sao?
Sau khi khách sáo nói vài câu, Cốc Thường Đông chủ động đề xuất, muốn ra ngoài vấn an thôn dân găp nạn.
Kim Hữu Công, Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình cùng Cốc Thường Đông đi đến một vị trí sắp xếp cho thôn dân di tản.
Dựa theo quy củ quan trường, Vương Học Bình đi ở bên cạnh Mạnh Thu Lan, trong mũi là mùi hương nữ tính, hắn đột nhiên chú ý đến một vấn đề, vẻ mặt nàng hơi tái, cặp mày nhíu chặt.
Vương Học Bình cẩn thận quan sát à thấy Mạnh Thu Lan đi kẹp chặt hai chân, mỗi lần bước đi thì trên gương mặt tuyệt mỹ đều hiện lên vẻ khổ sở.
Vương Học Bình ý thức được bệnh đau bụng kinh của Mạnh Thu Lan lại tái phát, vì vậy hắn khẽ suy xét và lập tức có một kế hoạch. Hắn cố ý tụt lại phía sau nửa bước, đợi đến khi Diệp Minh Quyên đi đến bên cạnh thì vung tay.
Diệp Minh Quyên hiểu ý nhích lại gần Vương Học Bình, sau đó Vương Học Bình nhìn khắp bốn phía rồi dặn dò:
- Giao cho cô một nhiệm vụ, bây giờ cô đi tìm bí thư Mạnh, nói là Dương gia thôn bên kia có chút chuyện, cần nàng đi qua xử lý.
Thấy Diệp Minh Quyên ngây người, Vương Học Bình bổ sung:
- Bây giờ đừng hỏi nhiều, kéo bí thư Mạnh ra khỏi chỗ này, trực tiếp đưa chị ấy về phòng trong ủy ban xã, pha cho cô ấy một ly mật ong, sau đó sẽ không có vấn đề.
/435
|