Vương Học Bình lên đứng trước cửa phòng Mạnh Thu Lan ở lầu hai, hắn đưa tay lên gõ cửa, bên trong không có ai đáp lại.
Vương Học Bình suy nghĩ rồi lớn tiếng nói:
- Bí thư Mạnh, tôi có việc gấp cần báo cáo.
- À, biết rồi, anh chờ chút.
Trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe của Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình mẫn cảm phát hiện trong giọng nói của nàng có gì đó hơi khàn.
Đợi chừng mười phút, những tiếng bước chân vang lên, Mạnh Thu Lan từ bên trong đi ra.
- Chủ tịch Vương, mời vào.
Mạnh Thu Lan đưa tay mời Vương Học Bình vào trong.
Khoảnh khắc Vương Học Bình ngồi lên ghế sa lông thì phát hiện hai mắt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, chẳng lẽ nàng khóc?
Vương Học Bình đảo mắt qua khắp các nơi hẻo lánh, sau đó ánh mắt rơi lên sọt rác ở bên cạnh bàn làm việc, tìm được đáp án.
Trong sọt rác đầy khăn giấy, Vương Học Bình đưa ra phán đoán chính xác, Mạnh Thu Lan đã khóc, hơn nữa khóc có vẻ rất đau đớn.
Vương Học Bình căn cứ vào tin tức này mà điều chỉnh phương án của mình, hắn bình tĩnh nói:
- Bí thư Mạnh, các thôn dân di tản đều phàn nàn tổn thất quá lớn, sau khi tôi đến thị sát thì có một ý kiến cần báo cáo với chị.
- Sao? Có ý kiến gì?
Mạnh Thu Lan được Vương Học Bình nhắc đến chính sự thì tinh thần phấn chấn, tạm thời quên đi chuyện đau thương trong quá khứ, bắt đầu lắng nghe báo cáo của Vương Học Bình.
Vương Học Bình cảm thấy cảm xúc của Mạnh Thu Lan đã khá hơn, hắn cười nói:
- Bí thư Mạnh, tôi nghĩ thế này, nếu cứ để mặc nhân dân bức bối, sau này tương lai sẽ xuất hiện những tình huống kêu oan quy mô lớn.
Mạnh Thu Lan cũng không phải người vừa bước chân xuống huyện Nam Vân, cũng không phải hai mắt tối đen, nàng nói:
- Không hận nghèo hèn chỉ hận không công bằng, đây là truyền thống của quốc gia, anh nói đi.
Vương Học Bình tiếp tục nói:
- Tài chính trong huyện đã dư dả hơn trước kia rất nhiều, tôi đề nghị huyện ủy suy xét, không bằng đưa ra một phần tài chính phụ cấp cho thôn dân phải di tản, dù là số lượng nhiều hay ít thì có cũng hơn không.
Mạnh Thu Lan cẩn thận suy xét và khẽ gật đầu:
- Nông dân thời buổi bây giờ cũng chỉ chú trọng đến lợi ích trước mắt, anh nói rất đúng, nhưng chúng ta cần xuất ra bao nhiêu tài chính mới đủ đây?
Mạnh Thu Lan vì đã từng là chủ tịch huyện nên rất mẩn cảm với chuyện tài chính.
- Tôi đã tính toán đại khái, lúc này ngoài hai ngàn thôn dân Dương gia thôn thì còn hơn ba mươi ngàn thôn dân khác. Chúng ta sẽ lấy số liệu bao nhiêu gia đình, nhưng theo tôi nghĩ thì nên phụ cấp cho mỗi gia đình bốn năm trăm đồng.
Vương Học Bình chưa nói dứt lời thì Mạnh Thu Lan đã lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, tôi rất hiểu phương án phụ cấp cho thôn dân, nhưng mỗi hộ bốn năm trăm, tiêu chuẩn này quá cao, nếu không chúng ta nên cấp mỗi hộ hai ba trăm mà thôi.
Đề nghị của Mạnh Thu Lan rõ ràng là thứ mà Vương Học Bình đang đợi.
Vương Học Bình rất hiểu sự mẫn cảm về tài chính của Mạnh Thu Lan, vì vậy hắn cố ý báo cáo nhiều hơn một chút, để nàng cò kè mặc cả.
Bây giờ thì tốt, Mạnh Thu Lan quả nhiên đã hạ thấp tiêu chuẩn, Vương Học Bình tất nhiên cũng thuận nước dong thuyền:
- Cũng là chị suy xét chu đáo, được, tôi đồng ý với ý kiến của chị.
Mạnh Thu Lan đưa tay vuốt tóc, nàng thở dài nói:
- Có câu nói khá hay, cho nông dân lúa không bằng cho cây cuốc. Tuy trong huyện có nhiều tiền và các thôn dân có được lợi ích thực tế, nhưng phương pháp này chúng ta cũng không nên duy trì liên tục. Vì thế chúng ta vừa phụ cấp, đồng thời cũng vừa trợ giúp nông dân tìm hướng lam giàu mới được.
Hai mắt Vương Học Bình chợt tỏa sáng, Mạnh Thu Lan có thể nói ra những lời như vậy, thật sự làm hắn không ngờ.
- Bí thư Mạnh, trợ giúp nông dân làm giàu, điều này là rất khó.
Vương Học Bình cố ý thở dài, sau khi thu hút sự chú ý của Mạnh Thu Lan thì mới nói:
- Chưa nói đâu xa, ví dụ như xã Lý Quan, tài chính không cao, nợ nần chồng chất, bọn họ chỉ có thể liều mạng tìm dân đòi tiền thuế. Dân chúng vốn không giàu có gì, chính quyền thu thuế và có thêm vài loại phí, điều này tạo nên gánh nặng cho dân, vì thế cũng tạo nên một khối u ác tính, cuối cùng kẻ khổ nhất vẫn là nhân dân. Dân chúng chỉ đủ tiền ăn, nào có tiền nhàn rỗi để đầu tư làm giàu?
- À, tôi đã từng suy xét qua vấn đề anh nói. Nhưng tôi cũng có một ý nghĩ không quá hoàn thiện, nói ra mong anh đừng cười.
Mạnh Thu Lan đã hoàn toàn bị Vương Học Bình thu hút, nàng hồnnhieen quên mất tình cảnh khổ sở khóc lóc vừa rồi của mình.
- Vấn đề nông thôn quá phức tạp, tôi cũng luôn cảm thấy đau đầu, chúng ta tiếp thu ý kiến của quần chúng, có lẽ sẽ tìm ra được hướng đi đúng.
Vương Học Bình nói lời cổ vũ Mạnh Thu Lan.
- Anh nghĩ xem, nếu chúng ta bỏ thu thuế nông nghiệp, dân chúng có thể tìm được nhiều lợi ích thực tế hơn không?
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt có chút căng thảng nhìn Vương Học Bình, trong lòng chợt sinh ra cảm giác bất an như học sinh tiểu học đối mặt giáo viên.
Vương Học Bình có thể nói là nhân tài phát triển kinh tế, đây là thứ mà Mạnh Thu Lan rất bội phục. Nếu nói phát triển khu quy hoạch khi đang ở vào trạng thái nửa sống nửa chết cũng là nhờ vào chính sách đặc thù của huyện, thì sau này hắn lại dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đơn giản tìm được một con gà đẻ trứng vàng là khu phố cổ, thật sự không thể không bội phục.
Dựa theo ý nghĩ trước đó của Mạnh Thu Lan, nàng chẳng qua chỉ muốn tìm cơ hội chèn ép Vương Học Bình, thu hắn vào tay để sử dụng mà thôi, cũng không muốn giáng một gậy chết tươi.
Mạnh Thu Lan cảm thấy Vương Học Bình dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình mà không nói câu nào, điều này làm nàng có chút kỳ quái.
Cặp mắt đẹp khẽ xoay chuyển, Mạnh Thu Lan phát hiện ánh mắt Vương Học Bình luôn tập trung lên mặt mình, vì vậy mà trong lòng nàng hiểu ra vấn đề, hơn phân nữa là hắn vừa nhìn thấy vẻ khổ sở lướt qua trên mặt mình.
Cảm giác xấu hổ chợt bùng lên trên gương mặt tuyệt mỹ của Mạnh Thu Lan, nàng chột dạ quay đầu đi chỗ khác, cố gắng né tránh ánh mắt của Vương Học Bình.
Vương Học Bình cũng không dám làm quá, hắn tỏ ra kinh ngạc nói:
- Hủy bỏ thuế nông nghiệp? Bước đi này của chúng ta có phải quá lớn không?
- Tôi đang nói về một quy hoạch viễn cảnh, nếu xem xét tình hình trước mắt thì huyện chúng ta là một huyện nông nghiệp, công nghiệp và dịch vụ còn chưa phát triển quá mạnh, trong thời gian ngắn hạn chưa thể bỏ thuế nông nghiệp. Nhưng tôi tin chắc, nếu muốn thật sự hỗ trợ nông dân làm giàu, chúng ta nhất định phải giảm bớt gánh nặng cho bọn họ.
Mạnh Thu Lan đã nhẫn nhịn khá lâu, cuối cùng cũng có người nghe, vì vậy càng nói càng không muốn ngừng, đơn giản biểu đạt đầy đủ ý tưởng của mình.
Trong đầu Mạnh Thu Lan lại ẩn giấu một tư tưởng thân dân như vậy, điều này làm cho Vương Học Bình cảm thấy bất ngờ.
Dựa theo ý nghĩ của Vương Học Bình, trước khi đến gần Hà Thượng Thanh, néu hắn có thể lợi dụng Mạnh Thu Lan mà tìm được sự trợ giúp của Mạnh Chiêu Hùng, như vậy hắn có thể cùng Hà Thượng Thanh tạp nên một quan hệ liên minh hợp tác, không cần tạo dựng quan hệ phụ thuộc.
Mỗi tuần Vương Học Bình đều đến nhà Nghiêm Minh Cao, hắn nhận được khá nhiều tin tức có giá trị.
Thông qua những gì Nghiêm Minh Cao nói ra, Vương Học Bình coi như biết rõ một phần sơ bộ về những phe phái trong tỉnh, cũng biết bác trai Mạnh Chiêu Hùng của Mạnh Thu Lan không phải là cán bộ bình thường, đường đường là phó bí thư tỉnh ủy. Bỏ qua gia thế thì thật ra địa vị của Mạnh Chiêu Hùng còn cao hơn Hà Thượng Thanh một bậc.
Dựa theo quy tắc của trò chơi quyền lực trong đảng, vào thời này thì hội nghị bí thư mới thật sự là trung tâm tất cả các quyết sách của tỉnh ủy. Nếu xem xét từ sự thật, hễ là những sự vụ được thông qua hội nghị bí thư, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống bị phủ quyết ở hội nghị khối chính quyền.
Vì vậy có thể thấy hội nghị bí thư có quyền lực chủ chốt trong tỉnh.
Vương Học Bình tất nhiên cũng hiểu một đạo lý, dù hắn hoàn toàn chinh phục tinh thần và thể xác của Mạnh Thu Lan, điều này cũng không có nghĩa là nhận được sự trợ giúp của Mạnh Chiêu Hùng.
Thậm chí Vương Học Bình còn suy xét, rất có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng mặt trái, nếu Mạnh Chiêu Hùng hiểu được giữa mình và Mạnh Thu Lan có "gian tình", đối phương sẽ phản ứng thế nào?
Dưới tình huống bình thường, dựa theo logic quan trường, Mạnh Chiêu Hùng nổi giận dù không làm gì Mạnh Thu Lan nhưng thật sự có thể lựa chọn thái độ hủy diệt với Vương Học Bình.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng không phải loại người lỗ mãng, hắn biết rất rõ, dù tương lai hắn hoàn toàn thu phục được Mạnh Thu Lan, như vậy tư tình của bọn họ cũng không nên bộc lộ ra bên ngoài.
Vì thế Vương Học Bình mới bày ra một kế hoạch quỷ dị, đó chính là dù tình cảm giữa mình và Mạnh Thu Lan phát triển đến mức nóng bỏng cỡ nào, ngoài mặt hai người vẫn phải dùng ánh mắt căm thù nhìn nhau.
Nếu như vậy thì người ngoài rất khó phát hiện quan hệ giữa hai người, như vậy cũng sẽ là một phương án bảo vệ rất tốt.
Thử nghĩ mà xem, dù có người thấy hai kẻ thù chính trị là Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình đi cùng với nhau, tất nhiên bọn họ sẽ căn cứ vào sự khác biệt về lập trường chính trị mà không nghĩ rằng hai người sẽ có tư tình.
Tất nhiên Vương Học Bình muốn có được sự giúp đỡ từ Mạnh Chiêu Hùng, hắn tuyệt đối hiểu rõ không thể dựa vào cái được gọi là tư tình trai gái.
Với loại động vật đấu tranh chính trị cả đời như Mạnh Chiêu Hùng, sao có thể bị ba thứ tình cảm linh tinh kia ảnh hưởng cho được?
Hì hì, về phần làm thế nào để khéo léo tranh thủ sự trợ giúp của Mạnh Chiêu Hùng, Vương Học Bình đã suy xét kỹ đối sách. Trước mắt hắn phải nắm chặt Mạnh Thu Lan, đưa nàng lên giường chỉ là bước đầu tiên.
Vương Học Bình suy nghĩ rồi lớn tiếng nói:
- Bí thư Mạnh, tôi có việc gấp cần báo cáo.
- À, biết rồi, anh chờ chút.
Trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe của Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình mẫn cảm phát hiện trong giọng nói của nàng có gì đó hơi khàn.
Đợi chừng mười phút, những tiếng bước chân vang lên, Mạnh Thu Lan từ bên trong đi ra.
- Chủ tịch Vương, mời vào.
Mạnh Thu Lan đưa tay mời Vương Học Bình vào trong.
Khoảnh khắc Vương Học Bình ngồi lên ghế sa lông thì phát hiện hai mắt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, chẳng lẽ nàng khóc?
Vương Học Bình đảo mắt qua khắp các nơi hẻo lánh, sau đó ánh mắt rơi lên sọt rác ở bên cạnh bàn làm việc, tìm được đáp án.
Trong sọt rác đầy khăn giấy, Vương Học Bình đưa ra phán đoán chính xác, Mạnh Thu Lan đã khóc, hơn nữa khóc có vẻ rất đau đớn.
Vương Học Bình căn cứ vào tin tức này mà điều chỉnh phương án của mình, hắn bình tĩnh nói:
- Bí thư Mạnh, các thôn dân di tản đều phàn nàn tổn thất quá lớn, sau khi tôi đến thị sát thì có một ý kiến cần báo cáo với chị.
- Sao? Có ý kiến gì?
Mạnh Thu Lan được Vương Học Bình nhắc đến chính sự thì tinh thần phấn chấn, tạm thời quên đi chuyện đau thương trong quá khứ, bắt đầu lắng nghe báo cáo của Vương Học Bình.
Vương Học Bình cảm thấy cảm xúc của Mạnh Thu Lan đã khá hơn, hắn cười nói:
- Bí thư Mạnh, tôi nghĩ thế này, nếu cứ để mặc nhân dân bức bối, sau này tương lai sẽ xuất hiện những tình huống kêu oan quy mô lớn.
Mạnh Thu Lan cũng không phải người vừa bước chân xuống huyện Nam Vân, cũng không phải hai mắt tối đen, nàng nói:
- Không hận nghèo hèn chỉ hận không công bằng, đây là truyền thống của quốc gia, anh nói đi.
Vương Học Bình tiếp tục nói:
- Tài chính trong huyện đã dư dả hơn trước kia rất nhiều, tôi đề nghị huyện ủy suy xét, không bằng đưa ra một phần tài chính phụ cấp cho thôn dân phải di tản, dù là số lượng nhiều hay ít thì có cũng hơn không.
Mạnh Thu Lan cẩn thận suy xét và khẽ gật đầu:
- Nông dân thời buổi bây giờ cũng chỉ chú trọng đến lợi ích trước mắt, anh nói rất đúng, nhưng chúng ta cần xuất ra bao nhiêu tài chính mới đủ đây?
Mạnh Thu Lan vì đã từng là chủ tịch huyện nên rất mẩn cảm với chuyện tài chính.
- Tôi đã tính toán đại khái, lúc này ngoài hai ngàn thôn dân Dương gia thôn thì còn hơn ba mươi ngàn thôn dân khác. Chúng ta sẽ lấy số liệu bao nhiêu gia đình, nhưng theo tôi nghĩ thì nên phụ cấp cho mỗi gia đình bốn năm trăm đồng.
Vương Học Bình chưa nói dứt lời thì Mạnh Thu Lan đã lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, tôi rất hiểu phương án phụ cấp cho thôn dân, nhưng mỗi hộ bốn năm trăm, tiêu chuẩn này quá cao, nếu không chúng ta nên cấp mỗi hộ hai ba trăm mà thôi.
Đề nghị của Mạnh Thu Lan rõ ràng là thứ mà Vương Học Bình đang đợi.
Vương Học Bình rất hiểu sự mẫn cảm về tài chính của Mạnh Thu Lan, vì vậy hắn cố ý báo cáo nhiều hơn một chút, để nàng cò kè mặc cả.
Bây giờ thì tốt, Mạnh Thu Lan quả nhiên đã hạ thấp tiêu chuẩn, Vương Học Bình tất nhiên cũng thuận nước dong thuyền:
- Cũng là chị suy xét chu đáo, được, tôi đồng ý với ý kiến của chị.
Mạnh Thu Lan đưa tay vuốt tóc, nàng thở dài nói:
- Có câu nói khá hay, cho nông dân lúa không bằng cho cây cuốc. Tuy trong huyện có nhiều tiền và các thôn dân có được lợi ích thực tế, nhưng phương pháp này chúng ta cũng không nên duy trì liên tục. Vì thế chúng ta vừa phụ cấp, đồng thời cũng vừa trợ giúp nông dân tìm hướng lam giàu mới được.
Hai mắt Vương Học Bình chợt tỏa sáng, Mạnh Thu Lan có thể nói ra những lời như vậy, thật sự làm hắn không ngờ.
- Bí thư Mạnh, trợ giúp nông dân làm giàu, điều này là rất khó.
Vương Học Bình cố ý thở dài, sau khi thu hút sự chú ý của Mạnh Thu Lan thì mới nói:
- Chưa nói đâu xa, ví dụ như xã Lý Quan, tài chính không cao, nợ nần chồng chất, bọn họ chỉ có thể liều mạng tìm dân đòi tiền thuế. Dân chúng vốn không giàu có gì, chính quyền thu thuế và có thêm vài loại phí, điều này tạo nên gánh nặng cho dân, vì thế cũng tạo nên một khối u ác tính, cuối cùng kẻ khổ nhất vẫn là nhân dân. Dân chúng chỉ đủ tiền ăn, nào có tiền nhàn rỗi để đầu tư làm giàu?
- À, tôi đã từng suy xét qua vấn đề anh nói. Nhưng tôi cũng có một ý nghĩ không quá hoàn thiện, nói ra mong anh đừng cười.
Mạnh Thu Lan đã hoàn toàn bị Vương Học Bình thu hút, nàng hồnnhieen quên mất tình cảnh khổ sở khóc lóc vừa rồi của mình.
- Vấn đề nông thôn quá phức tạp, tôi cũng luôn cảm thấy đau đầu, chúng ta tiếp thu ý kiến của quần chúng, có lẽ sẽ tìm ra được hướng đi đúng.
Vương Học Bình nói lời cổ vũ Mạnh Thu Lan.
- Anh nghĩ xem, nếu chúng ta bỏ thu thuế nông nghiệp, dân chúng có thể tìm được nhiều lợi ích thực tế hơn không?
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt có chút căng thảng nhìn Vương Học Bình, trong lòng chợt sinh ra cảm giác bất an như học sinh tiểu học đối mặt giáo viên.
Vương Học Bình có thể nói là nhân tài phát triển kinh tế, đây là thứ mà Mạnh Thu Lan rất bội phục. Nếu nói phát triển khu quy hoạch khi đang ở vào trạng thái nửa sống nửa chết cũng là nhờ vào chính sách đặc thù của huyện, thì sau này hắn lại dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đơn giản tìm được một con gà đẻ trứng vàng là khu phố cổ, thật sự không thể không bội phục.
Dựa theo ý nghĩ trước đó của Mạnh Thu Lan, nàng chẳng qua chỉ muốn tìm cơ hội chèn ép Vương Học Bình, thu hắn vào tay để sử dụng mà thôi, cũng không muốn giáng một gậy chết tươi.
Mạnh Thu Lan cảm thấy Vương Học Bình dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình mà không nói câu nào, điều này làm nàng có chút kỳ quái.
Cặp mắt đẹp khẽ xoay chuyển, Mạnh Thu Lan phát hiện ánh mắt Vương Học Bình luôn tập trung lên mặt mình, vì vậy mà trong lòng nàng hiểu ra vấn đề, hơn phân nữa là hắn vừa nhìn thấy vẻ khổ sở lướt qua trên mặt mình.
Cảm giác xấu hổ chợt bùng lên trên gương mặt tuyệt mỹ của Mạnh Thu Lan, nàng chột dạ quay đầu đi chỗ khác, cố gắng né tránh ánh mắt của Vương Học Bình.
Vương Học Bình cũng không dám làm quá, hắn tỏ ra kinh ngạc nói:
- Hủy bỏ thuế nông nghiệp? Bước đi này của chúng ta có phải quá lớn không?
- Tôi đang nói về một quy hoạch viễn cảnh, nếu xem xét tình hình trước mắt thì huyện chúng ta là một huyện nông nghiệp, công nghiệp và dịch vụ còn chưa phát triển quá mạnh, trong thời gian ngắn hạn chưa thể bỏ thuế nông nghiệp. Nhưng tôi tin chắc, nếu muốn thật sự hỗ trợ nông dân làm giàu, chúng ta nhất định phải giảm bớt gánh nặng cho bọn họ.
Mạnh Thu Lan đã nhẫn nhịn khá lâu, cuối cùng cũng có người nghe, vì vậy càng nói càng không muốn ngừng, đơn giản biểu đạt đầy đủ ý tưởng của mình.
Trong đầu Mạnh Thu Lan lại ẩn giấu một tư tưởng thân dân như vậy, điều này làm cho Vương Học Bình cảm thấy bất ngờ.
Dựa theo ý nghĩ của Vương Học Bình, trước khi đến gần Hà Thượng Thanh, néu hắn có thể lợi dụng Mạnh Thu Lan mà tìm được sự trợ giúp của Mạnh Chiêu Hùng, như vậy hắn có thể cùng Hà Thượng Thanh tạp nên một quan hệ liên minh hợp tác, không cần tạo dựng quan hệ phụ thuộc.
Mỗi tuần Vương Học Bình đều đến nhà Nghiêm Minh Cao, hắn nhận được khá nhiều tin tức có giá trị.
Thông qua những gì Nghiêm Minh Cao nói ra, Vương Học Bình coi như biết rõ một phần sơ bộ về những phe phái trong tỉnh, cũng biết bác trai Mạnh Chiêu Hùng của Mạnh Thu Lan không phải là cán bộ bình thường, đường đường là phó bí thư tỉnh ủy. Bỏ qua gia thế thì thật ra địa vị của Mạnh Chiêu Hùng còn cao hơn Hà Thượng Thanh một bậc.
Dựa theo quy tắc của trò chơi quyền lực trong đảng, vào thời này thì hội nghị bí thư mới thật sự là trung tâm tất cả các quyết sách của tỉnh ủy. Nếu xem xét từ sự thật, hễ là những sự vụ được thông qua hội nghị bí thư, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống bị phủ quyết ở hội nghị khối chính quyền.
Vì vậy có thể thấy hội nghị bí thư có quyền lực chủ chốt trong tỉnh.
Vương Học Bình tất nhiên cũng hiểu một đạo lý, dù hắn hoàn toàn chinh phục tinh thần và thể xác của Mạnh Thu Lan, điều này cũng không có nghĩa là nhận được sự trợ giúp của Mạnh Chiêu Hùng.
Thậm chí Vương Học Bình còn suy xét, rất có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng mặt trái, nếu Mạnh Chiêu Hùng hiểu được giữa mình và Mạnh Thu Lan có "gian tình", đối phương sẽ phản ứng thế nào?
Dưới tình huống bình thường, dựa theo logic quan trường, Mạnh Chiêu Hùng nổi giận dù không làm gì Mạnh Thu Lan nhưng thật sự có thể lựa chọn thái độ hủy diệt với Vương Học Bình.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng không phải loại người lỗ mãng, hắn biết rất rõ, dù tương lai hắn hoàn toàn thu phục được Mạnh Thu Lan, như vậy tư tình của bọn họ cũng không nên bộc lộ ra bên ngoài.
Vì thế Vương Học Bình mới bày ra một kế hoạch quỷ dị, đó chính là dù tình cảm giữa mình và Mạnh Thu Lan phát triển đến mức nóng bỏng cỡ nào, ngoài mặt hai người vẫn phải dùng ánh mắt căm thù nhìn nhau.
Nếu như vậy thì người ngoài rất khó phát hiện quan hệ giữa hai người, như vậy cũng sẽ là một phương án bảo vệ rất tốt.
Thử nghĩ mà xem, dù có người thấy hai kẻ thù chính trị là Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình đi cùng với nhau, tất nhiên bọn họ sẽ căn cứ vào sự khác biệt về lập trường chính trị mà không nghĩ rằng hai người sẽ có tư tình.
Tất nhiên Vương Học Bình muốn có được sự giúp đỡ từ Mạnh Chiêu Hùng, hắn tuyệt đối hiểu rõ không thể dựa vào cái được gọi là tư tình trai gái.
Với loại động vật đấu tranh chính trị cả đời như Mạnh Chiêu Hùng, sao có thể bị ba thứ tình cảm linh tinh kia ảnh hưởng cho được?
Hì hì, về phần làm thế nào để khéo léo tranh thủ sự trợ giúp của Mạnh Chiêu Hùng, Vương Học Bình đã suy xét kỹ đối sách. Trước mắt hắn phải nắm chặt Mạnh Thu Lan, đưa nàng lên giường chỉ là bước đầu tiên.
/435
|