Vương Học Bình còn chưa nhận được văn bản bổ nhiệm chính thức nhưng tất cả các cán bộ đều đã thông qua một phương thức đặc biệt để khẳng định điều này, chứng tỏ tất cả đều hiểu vì sao Ngô Long Phương lại đến đây.
Lái xe Lưu đã khởi động xe nhưng vẫn chưa đạp chân ga, Vương Học Bình ngồi ở phía sau cảm thấy xe của mình không nhúc nhích, hắn đưa mắt lên nhìn, phát hiện bí thư Lưu đang nhìn chằm chằm vào những chiếc xe của các phó bí thư ở phía sau.
- Tài xế Lưu, chúng ta đi trước, từ hôm nay trở đi thì chiếc xe này của chúng ta sẽ là xe số một của khối chính quyền huyện.
Hà Tử Giang ngồi sát bên tài xế đã mơ hồ đoán được chân tướng, vì vậy cười nhắc nhở lái xe Lưu.
Lúc này lái xe Lưu mới hiểu, thì ra chủ nhân của chiếc Santana này đã đường đường là chủ tịch huyện, vì vậy mà hắn tranh thủ thời gian chấn chân ga rời khỏi khu huyện ủy.
Dưới sự mở đường của xe cảnh sát, từng chiếc xe của quan màu đen xếp thành hàng chỉnh tề, nối đuôi nhau chạy ra khỏi huyện ủy.
Từ thành phố Vân Châu đến huyện Nam Vân chỉ cần chạy trên một con đường duy nhất, trùng hợp là ở địa phương giáp ranh giữa huyện Nam Vân và quận Vân Bắc có một cây cầu đắc thắng.
Dựa theo lệ cũ, cán bộ lãnh đạo trên thành phố là thường ủy thị ủy thì tất cả lãnh đạo đứng đầu trong huyện đều phải ra cầu Đắc Thắng đứng chờ.
Khi xe của Mạnh Thu Lan dừng lại thì xe của Vương Học Bình cũng chạy đến, sau đó là xe của phó bí thư đoàn thể Tôn Tuyền.
Nếu xét theo tình huống trước mắt thì vị trí của ba chiếc xe của ba người Mạnh Vương Tôn có liên quan trực tiếp đến quyền lực của bọn họ.
- Chủ tịch Học Bình, sau này tất cả kinh phí của khối bên này đều nhờ anh xem xét.
Tôn Tuyền sau khi bước xuống xe thì đã nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Học Bình, lão dùng giọng vừa đùa giỡn vừa nghiêm túc nói ra nan đề về kinh phí.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Bí thư Tôn, ai dám động vào kinh phí khối của anh, kẻ đó đúng là không muốn được đề bạt nữa rồi?
Tôn Tuyền cười nói:
- Chúc mừng cậu, cậu là cán bộ huyện trẻ tuổi nhất toàn thành phố, không, toàn tỉnh, cũng có lẽ là cả nước.
Tôn Tuyền cố ý nói rất mờ mịt.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Tôi chỉ là người có một ưu điểm nhỏ, đó chính là đặt đến vị trí nào thì luôn tôn trọng các lãnh đạo cũ.
Tôn Tuyền cười ha hả:
- Tôi hiểu anh, tôi đã sớm hiểu ranh.
Trong lúc hai người nói vài câu, thật sự đều là những lời đón đầu.
Vương Học Bình cùng hàn huyên một lúc với Tôn Tuyền thì Tiếu Nam cũng đã xuống xe đi tới, hắn đưa hai tay đến rồi cười nói:
- Chủ tịch, bí thư Tôn, tôi đi mà quên mang thuốc, lúc này thật sự nghiện thuốc, đúng là không có biện pháp, bây giờ mượn tạm một điếu, sau khi quay về sẽ trả một gói, thế nào?
Tiếu Nam dùng phương pháp tiếp cận khá đặc biệt, có chút hương vị nổi bật, đám đồng liêu tất nhiên biết hắn cố ý muốn đứng bên cạnh Vương Học Bình, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp nào khác.
Có người thầm bất bình, trong lòng mắng: "Kẻ dối trá!"
Tôn Tuyền đưa mắt nhìn Tiếu Nam, trong lòng tự nhủ, người nào không biết Tiếu Nam anh và chủ tịch Tiểu Vương là bạn học trường đảng? Bây giờ Vương Học Bình thuận lợi được đề bạt, bước tiếp theo chắc chắn sẽ sắp xếp anh lên vị trí phó chủ tịch thường vụ.
Thật sự đúng như những gì Tôn Tuyền dự đoán, Vương Học Bình thật sự có ý nghĩ đề nghị như vậy với thị ủy, để cho Tiếu Nam đến đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường vụ.
Tất nhiên dù thị ủy chính thức đưa văn kiện xuống thì Vương Học Bình chẳng qua cũng chỉ là một thay mặt chủ tịch, trong khoảng thời gian ngắn sau đó vẫn còn nhiều cố kỵ, chỉ có thể chờ thời cơ tốt nhất để đẩy Tiếu Nam lên mà thôi.
Đối với cán bộ lãnh đạo các đơn vị thì tiến lên vị trí phó chủ tịch cũng rất gian nan, đồng thời từ vị trí phó chủ tịch lên phó chủ tịch thường vụ còn gian nan hơn.
Dựa theo lệ cũ thì chức vụ phó chủ tịch thường vụ sẽ được tuyển trong nhóm phó chủ tịch hiện hành, sau đó sẽ cần được hội nghị thường ủy hội đồng nhân dân thông qua, chỉ cần đạt được nửa phiếu bầu là có thể chính thức nhận chức.
Tất nhiên đẩy Tiếu Nam lên vị trí phó chủ tịch thường vụ chỉ là ý nghĩ của Vương Học Bình mà thôi, trên quan trường thì có thay đổi hay không, nếu chưa đến bước cuối cùng, không ai dám đánh cược.
Vương Học Bình thừa dịp đốt điếu thuốc mà quét mắt một vòng, hắn phát hiện Mạnh Thu Lan vẫn giống như ngày thường, một mình đứng bên cạnh xe, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh bao la.
Lúc này Vương Học Bình chợt có ý nghĩ kinh người, nếu nói Tạ Hàn Yên là chim phượng cao quý bay trên chín tầng trời thì Mạnh Thu Lan thật sự như một con nhạn cô đơn dưới mặt đất.
Nhưng hai người phụ nữ này cũng có điểm giống nhau kinh người, đó là cả hai đều đẹp.
Nói thật, Vương Học Bình cũng không cho rằng việc vắt óc tìm mưu tiếp cận Mạnh Thu Lan rồi từng bước chinh phục chính là một việc hèn hạ.
Tục ngữ nói, gần vua như gần cọp, trong kế hoạch của Vương Học Bình thì leo lên con đường chính trị của Hà Thượng Thanh trên tỉnh mới là quan trọng.
Hà Thượng Thanh không phải là Kim Hữu Công, cũng càng không phải là Nghiêm Minh Cao, mà là Hà tam công tử. Người này là con nhà quyền quý, thuộc về điển hình hậu duệ của quý tộc, nếu muốn níu kéo với những thái tử gia thế này, Vương Học Bình cho rằng trước khi gia nhập trận địa, hắn phải làm tốt tất cả bước đệm.
Lịch sử đã chứng minh, hễ là những quan viên không có rể sâu, kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ rất thảm, nếu không bị bán đứng thì cũng bị lấy ra trao đổi.
Không nên để cục diện mình là thịt mà đối phương là dao xuất hiện.
Vì vậy Vương Học Bình mới quyết định thông qua Mạnh Thu Lan để tiếp cận Mạnh Chiêu Hùng, vì tương lại trên võ đài chính trị mà cố gắng đứng vững gót chân, tạo nên cơ sở kiên cố.
Đấu tranh quyền lực rất tàn khốc, chuyện phát sinh không lâu sau vào tương lai sẽ chứng minh quyền lực quan trọng thế nào, nếu không có quyền và lực để cải cách, mức chênh lệch giàu nghèo của Trung Quốc sẽ càng khủng bố, sẽ ngày càng tiến gần đến chủ nghĩa tư bản.
Đám lãnh đạo đứng ven đường đều dựa theo thứ tự mà tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm.
Nói thật, mang theo một đội ngũ lớn như vậy, lãng phí chạy đến đón lãnh đạo, Vương Học Bình cũng thật sự không muốn.
Nhưng Vương Học Bình chẳng qua chỉ là một thay mặt chủ tịch nho nhỏ, căn bản chẳng thể nào làm gì được quy tắc ngầm trên quan trường vào lúc này.
Lúc này chủ nhiệm văn phòng huyện là Trương Vận Cao đi đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khẽ nói:
- Chủ tịch, tôi đã để văn phòng viết cho anh một bản thảo phát biểu, anh có nên xem qua không?
Sau khi trở thành trợ lý chủ tịch đến nay, trừ khi thật sự quá bận rộn, dưới tình huống bình thường thì Vương Học Bình đều tự mình lập đề cương, tuy chữ không nhiều nhưng có tính đơn giản.
Vương Học Bình cũng không ưu giông dài, nhưng truyền thống là quá mạnh, vì thế hắn cũng không muốn làm ngoại lệ, dù tham gia hội nghị nào thì ít nhiều cũng phải nói vài câu.
Dù sao Vương Học Bình cũng chưa chính thức là chủ tịch huyện, vì vậy hắn quyết định dẹp đường với Trương Vận Cao, hắn mỉm cười nhận lấy bản thảo rồi cười nói:
- Vất vả cho anh.
Trương Vận Cao khiêm tốn nói:
- Chủ tịch, có gì không đúng xin anh cứ phê bình.
Trương Vận Cao xem nhẹ lời khen của Vương Học Bình, đồng thời hạ mình xuống khá thấp.
Vương Học Bình dùng giọng ôn hòa nói:
- Văn phòng huyện của chúng ta thật sự không thể nào thiếu một vị quản gia như anh.
Trương Vận Cao trước nay luôn bất an, bây giờ cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Dựa theo logic vua nào triều nấy thì Trương Vận Cao thấy, sau khi Vương Học Bình lên đài rất có thể sẽ dời mình ra khỏi văn phòng huyện.
Hôm nay thái độ của Vương Học Bình đã hoàn toàn trong sáng, ít nhất cũng không quá chán ghét Trương Vận Cao.
Đợi chừng nửa giờ, lúc này nhân viên công tác ở đầu cầu văn phòng huyện ủy đã có thông báo, lãnh đạo thị ủy đang đến.
Căn bản không cần người thông báo, sau khi đám người nhận được tín hiệu thì lập tức sắp xếp theo đúng vị trí, đứng thành hàng ở bên trái đường.
Lúc này chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Tử không thấy Vương Học Bình đứng cùng với Mạnh Thu Lan, vì vậy hắn tranh thủ đi đến trước mặt Vương Học Bình rồi khẽ nhắc nhở:
- Chủ tịch, dựa theo quy củ trong huyện thì anh phải cùng bí thư Mạnh đến nghênh đón trưởng phòng Ngô.
Vương Học Bình thật sự không nghĩ đến điều này, hắn có chút do dự, Lưu Tử cũng hiểu, hắn hạ giọng:
- Thật ra bây giờ cũng không có gì là bí mật, tôi nghĩ tất cả lãnh đạo trong huyện đều biết tin.
Vương Học Bình cẩn thận suy xét và thấy lời nói của Lưu Tử là khá đúng, vì vậy hắn đi theo Lưu Tử đến bên cạnh Mạnh Thu Lan.
Cũng vì vậy mà thân phận nhân vật số hai huyện Nam Vân của Vương Học Bình được dựng lên.
Từ xa trông thấy đèn báo hiệu lấp lánh, Mạnh Thu Lan không qauy đầu mà khẽ nói:
- Đến rồi.
Lưu Tử giơ bộ đàm trong tay lớn tiếng nói:
- Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, lãnh đạo thị ủy đã đến, tôi nhắc lại lần nữa... ....
Vương Học Bình thầm buồn cười, cách sắp xếp này giống như diễn tập quân sự, mọi người chờ lãnh đạo đến mà cũng có vị trí với cương vị riêng.
Rõ ràng chiếc xe cảnh sát chạy đến cầu Đắc Thắng thì phát hiện đội ngũ hoan nghênh của huyện Nam Vân, vì vậy dần thả tốc độ, cũng chậm rãi đứng lại bên đường.
Lúc này một chiếc Audi số mười thị ủy Vân Châu xuất hiện nơi đầu cầu, Mạnh Thu Lan quay đầu nói với Vương Học Bình:
- Lãnh đạo đến, chúng ta đi qua chứ?
Không đợi Vương Học Bình trả lời, Mạnh Thu Lan đã cất bước tiến lên nghênh đón.
Từ sau khi làm trợ lý chủ tịch, Vương Học Bình từng nhiều lần tham gia nghênh đón thế này, nhưng trước đó hắn chỉ đứng ở hàng xa, chỉ quan sát từ xa và theo thứ tự tiến lên bắt tay lãnh đạo.
Hôm nay thân phận của Vương Học Bình ở trong huyện đã có sự khác biệt về bản chất, hắn dùng thân phận chủ tịch huyện để tiếp đãi trưởng phòng tổ chức thị ủy, cấp bậc gần với Mạnh Thu Lan, là lãnh đạo số hai huyện ủy.
Chiếc xe chậm rãi chạy đến trước mặt Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình, xe dừng lại thì một cán bộ trẻ kẹp cặp công văn bước xuống từ ghế lái phụ, sau đó nhanh chóng đi ra phía sau kéo cửa xe cho lãnh đạo.
Trưởng phòng tổ chức thị ủy Ngô Long Phương chậm rãi đi ra, khi thấy Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình sóng vai đứng bên ngoài thì khẽ vung tay mỉm cười nói:
- Đồng chí Thu Lan, đồng chí Học Bình, để mọi người đợi lâu rồi.
Lái xe Lưu đã khởi động xe nhưng vẫn chưa đạp chân ga, Vương Học Bình ngồi ở phía sau cảm thấy xe của mình không nhúc nhích, hắn đưa mắt lên nhìn, phát hiện bí thư Lưu đang nhìn chằm chằm vào những chiếc xe của các phó bí thư ở phía sau.
- Tài xế Lưu, chúng ta đi trước, từ hôm nay trở đi thì chiếc xe này của chúng ta sẽ là xe số một của khối chính quyền huyện.
Hà Tử Giang ngồi sát bên tài xế đã mơ hồ đoán được chân tướng, vì vậy cười nhắc nhở lái xe Lưu.
Lúc này lái xe Lưu mới hiểu, thì ra chủ nhân của chiếc Santana này đã đường đường là chủ tịch huyện, vì vậy mà hắn tranh thủ thời gian chấn chân ga rời khỏi khu huyện ủy.
Dưới sự mở đường của xe cảnh sát, từng chiếc xe của quan màu đen xếp thành hàng chỉnh tề, nối đuôi nhau chạy ra khỏi huyện ủy.
Từ thành phố Vân Châu đến huyện Nam Vân chỉ cần chạy trên một con đường duy nhất, trùng hợp là ở địa phương giáp ranh giữa huyện Nam Vân và quận Vân Bắc có một cây cầu đắc thắng.
Dựa theo lệ cũ, cán bộ lãnh đạo trên thành phố là thường ủy thị ủy thì tất cả lãnh đạo đứng đầu trong huyện đều phải ra cầu Đắc Thắng đứng chờ.
Khi xe của Mạnh Thu Lan dừng lại thì xe của Vương Học Bình cũng chạy đến, sau đó là xe của phó bí thư đoàn thể Tôn Tuyền.
Nếu xét theo tình huống trước mắt thì vị trí của ba chiếc xe của ba người Mạnh Vương Tôn có liên quan trực tiếp đến quyền lực của bọn họ.
- Chủ tịch Học Bình, sau này tất cả kinh phí của khối bên này đều nhờ anh xem xét.
Tôn Tuyền sau khi bước xuống xe thì đã nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Học Bình, lão dùng giọng vừa đùa giỡn vừa nghiêm túc nói ra nan đề về kinh phí.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Bí thư Tôn, ai dám động vào kinh phí khối của anh, kẻ đó đúng là không muốn được đề bạt nữa rồi?
Tôn Tuyền cười nói:
- Chúc mừng cậu, cậu là cán bộ huyện trẻ tuổi nhất toàn thành phố, không, toàn tỉnh, cũng có lẽ là cả nước.
Tôn Tuyền cố ý nói rất mờ mịt.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Tôi chỉ là người có một ưu điểm nhỏ, đó chính là đặt đến vị trí nào thì luôn tôn trọng các lãnh đạo cũ.
Tôn Tuyền cười ha hả:
- Tôi hiểu anh, tôi đã sớm hiểu ranh.
Trong lúc hai người nói vài câu, thật sự đều là những lời đón đầu.
Vương Học Bình cùng hàn huyên một lúc với Tôn Tuyền thì Tiếu Nam cũng đã xuống xe đi tới, hắn đưa hai tay đến rồi cười nói:
- Chủ tịch, bí thư Tôn, tôi đi mà quên mang thuốc, lúc này thật sự nghiện thuốc, đúng là không có biện pháp, bây giờ mượn tạm một điếu, sau khi quay về sẽ trả một gói, thế nào?
Tiếu Nam dùng phương pháp tiếp cận khá đặc biệt, có chút hương vị nổi bật, đám đồng liêu tất nhiên biết hắn cố ý muốn đứng bên cạnh Vương Học Bình, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp nào khác.
Có người thầm bất bình, trong lòng mắng: "Kẻ dối trá!"
Tôn Tuyền đưa mắt nhìn Tiếu Nam, trong lòng tự nhủ, người nào không biết Tiếu Nam anh và chủ tịch Tiểu Vương là bạn học trường đảng? Bây giờ Vương Học Bình thuận lợi được đề bạt, bước tiếp theo chắc chắn sẽ sắp xếp anh lên vị trí phó chủ tịch thường vụ.
Thật sự đúng như những gì Tôn Tuyền dự đoán, Vương Học Bình thật sự có ý nghĩ đề nghị như vậy với thị ủy, để cho Tiếu Nam đến đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường vụ.
Tất nhiên dù thị ủy chính thức đưa văn kiện xuống thì Vương Học Bình chẳng qua cũng chỉ là một thay mặt chủ tịch, trong khoảng thời gian ngắn sau đó vẫn còn nhiều cố kỵ, chỉ có thể chờ thời cơ tốt nhất để đẩy Tiếu Nam lên mà thôi.
Đối với cán bộ lãnh đạo các đơn vị thì tiến lên vị trí phó chủ tịch cũng rất gian nan, đồng thời từ vị trí phó chủ tịch lên phó chủ tịch thường vụ còn gian nan hơn.
Dựa theo lệ cũ thì chức vụ phó chủ tịch thường vụ sẽ được tuyển trong nhóm phó chủ tịch hiện hành, sau đó sẽ cần được hội nghị thường ủy hội đồng nhân dân thông qua, chỉ cần đạt được nửa phiếu bầu là có thể chính thức nhận chức.
Tất nhiên đẩy Tiếu Nam lên vị trí phó chủ tịch thường vụ chỉ là ý nghĩ của Vương Học Bình mà thôi, trên quan trường thì có thay đổi hay không, nếu chưa đến bước cuối cùng, không ai dám đánh cược.
Vương Học Bình thừa dịp đốt điếu thuốc mà quét mắt một vòng, hắn phát hiện Mạnh Thu Lan vẫn giống như ngày thường, một mình đứng bên cạnh xe, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh bao la.
Lúc này Vương Học Bình chợt có ý nghĩ kinh người, nếu nói Tạ Hàn Yên là chim phượng cao quý bay trên chín tầng trời thì Mạnh Thu Lan thật sự như một con nhạn cô đơn dưới mặt đất.
Nhưng hai người phụ nữ này cũng có điểm giống nhau kinh người, đó là cả hai đều đẹp.
Nói thật, Vương Học Bình cũng không cho rằng việc vắt óc tìm mưu tiếp cận Mạnh Thu Lan rồi từng bước chinh phục chính là một việc hèn hạ.
Tục ngữ nói, gần vua như gần cọp, trong kế hoạch của Vương Học Bình thì leo lên con đường chính trị của Hà Thượng Thanh trên tỉnh mới là quan trọng.
Hà Thượng Thanh không phải là Kim Hữu Công, cũng càng không phải là Nghiêm Minh Cao, mà là Hà tam công tử. Người này là con nhà quyền quý, thuộc về điển hình hậu duệ của quý tộc, nếu muốn níu kéo với những thái tử gia thế này, Vương Học Bình cho rằng trước khi gia nhập trận địa, hắn phải làm tốt tất cả bước đệm.
Lịch sử đã chứng minh, hễ là những quan viên không có rể sâu, kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ rất thảm, nếu không bị bán đứng thì cũng bị lấy ra trao đổi.
Không nên để cục diện mình là thịt mà đối phương là dao xuất hiện.
Vì vậy Vương Học Bình mới quyết định thông qua Mạnh Thu Lan để tiếp cận Mạnh Chiêu Hùng, vì tương lại trên võ đài chính trị mà cố gắng đứng vững gót chân, tạo nên cơ sở kiên cố.
Đấu tranh quyền lực rất tàn khốc, chuyện phát sinh không lâu sau vào tương lai sẽ chứng minh quyền lực quan trọng thế nào, nếu không có quyền và lực để cải cách, mức chênh lệch giàu nghèo của Trung Quốc sẽ càng khủng bố, sẽ ngày càng tiến gần đến chủ nghĩa tư bản.
Đám lãnh đạo đứng ven đường đều dựa theo thứ tự mà tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm.
Nói thật, mang theo một đội ngũ lớn như vậy, lãng phí chạy đến đón lãnh đạo, Vương Học Bình cũng thật sự không muốn.
Nhưng Vương Học Bình chẳng qua chỉ là một thay mặt chủ tịch nho nhỏ, căn bản chẳng thể nào làm gì được quy tắc ngầm trên quan trường vào lúc này.
Lúc này chủ nhiệm văn phòng huyện là Trương Vận Cao đi đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khẽ nói:
- Chủ tịch, tôi đã để văn phòng viết cho anh một bản thảo phát biểu, anh có nên xem qua không?
Sau khi trở thành trợ lý chủ tịch đến nay, trừ khi thật sự quá bận rộn, dưới tình huống bình thường thì Vương Học Bình đều tự mình lập đề cương, tuy chữ không nhiều nhưng có tính đơn giản.
Vương Học Bình cũng không ưu giông dài, nhưng truyền thống là quá mạnh, vì thế hắn cũng không muốn làm ngoại lệ, dù tham gia hội nghị nào thì ít nhiều cũng phải nói vài câu.
Dù sao Vương Học Bình cũng chưa chính thức là chủ tịch huyện, vì vậy hắn quyết định dẹp đường với Trương Vận Cao, hắn mỉm cười nhận lấy bản thảo rồi cười nói:
- Vất vả cho anh.
Trương Vận Cao khiêm tốn nói:
- Chủ tịch, có gì không đúng xin anh cứ phê bình.
Trương Vận Cao xem nhẹ lời khen của Vương Học Bình, đồng thời hạ mình xuống khá thấp.
Vương Học Bình dùng giọng ôn hòa nói:
- Văn phòng huyện của chúng ta thật sự không thể nào thiếu một vị quản gia như anh.
Trương Vận Cao trước nay luôn bất an, bây giờ cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Dựa theo logic vua nào triều nấy thì Trương Vận Cao thấy, sau khi Vương Học Bình lên đài rất có thể sẽ dời mình ra khỏi văn phòng huyện.
Hôm nay thái độ của Vương Học Bình đã hoàn toàn trong sáng, ít nhất cũng không quá chán ghét Trương Vận Cao.
Đợi chừng nửa giờ, lúc này nhân viên công tác ở đầu cầu văn phòng huyện ủy đã có thông báo, lãnh đạo thị ủy đang đến.
Căn bản không cần người thông báo, sau khi đám người nhận được tín hiệu thì lập tức sắp xếp theo đúng vị trí, đứng thành hàng ở bên trái đường.
Lúc này chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Tử không thấy Vương Học Bình đứng cùng với Mạnh Thu Lan, vì vậy hắn tranh thủ đi đến trước mặt Vương Học Bình rồi khẽ nhắc nhở:
- Chủ tịch, dựa theo quy củ trong huyện thì anh phải cùng bí thư Mạnh đến nghênh đón trưởng phòng Ngô.
Vương Học Bình thật sự không nghĩ đến điều này, hắn có chút do dự, Lưu Tử cũng hiểu, hắn hạ giọng:
- Thật ra bây giờ cũng không có gì là bí mật, tôi nghĩ tất cả lãnh đạo trong huyện đều biết tin.
Vương Học Bình cẩn thận suy xét và thấy lời nói của Lưu Tử là khá đúng, vì vậy hắn đi theo Lưu Tử đến bên cạnh Mạnh Thu Lan.
Cũng vì vậy mà thân phận nhân vật số hai huyện Nam Vân của Vương Học Bình được dựng lên.
Từ xa trông thấy đèn báo hiệu lấp lánh, Mạnh Thu Lan không qauy đầu mà khẽ nói:
- Đến rồi.
Lưu Tử giơ bộ đàm trong tay lớn tiếng nói:
- Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, lãnh đạo thị ủy đã đến, tôi nhắc lại lần nữa... ....
Vương Học Bình thầm buồn cười, cách sắp xếp này giống như diễn tập quân sự, mọi người chờ lãnh đạo đến mà cũng có vị trí với cương vị riêng.
Rõ ràng chiếc xe cảnh sát chạy đến cầu Đắc Thắng thì phát hiện đội ngũ hoan nghênh của huyện Nam Vân, vì vậy dần thả tốc độ, cũng chậm rãi đứng lại bên đường.
Lúc này một chiếc Audi số mười thị ủy Vân Châu xuất hiện nơi đầu cầu, Mạnh Thu Lan quay đầu nói với Vương Học Bình:
- Lãnh đạo đến, chúng ta đi qua chứ?
Không đợi Vương Học Bình trả lời, Mạnh Thu Lan đã cất bước tiến lên nghênh đón.
Từ sau khi làm trợ lý chủ tịch, Vương Học Bình từng nhiều lần tham gia nghênh đón thế này, nhưng trước đó hắn chỉ đứng ở hàng xa, chỉ quan sát từ xa và theo thứ tự tiến lên bắt tay lãnh đạo.
Hôm nay thân phận của Vương Học Bình ở trong huyện đã có sự khác biệt về bản chất, hắn dùng thân phận chủ tịch huyện để tiếp đãi trưởng phòng tổ chức thị ủy, cấp bậc gần với Mạnh Thu Lan, là lãnh đạo số hai huyện ủy.
Chiếc xe chậm rãi chạy đến trước mặt Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình, xe dừng lại thì một cán bộ trẻ kẹp cặp công văn bước xuống từ ghế lái phụ, sau đó nhanh chóng đi ra phía sau kéo cửa xe cho lãnh đạo.
Trưởng phòng tổ chức thị ủy Ngô Long Phương chậm rãi đi ra, khi thấy Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình sóng vai đứng bên ngoài thì khẽ vung tay mỉm cười nói:
- Đồng chí Thu Lan, đồng chí Học Bình, để mọi người đợi lâu rồi.
/435
|