Những lo lắng trước đó của Mạnh Thu Lan đã tiêu tan vì câu nói của Vương Học Bình.
Mạnh Thu Lan quay đầu nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ hắn không phải loại người chỉ biết bò lên trên mà ném đi tất cả.
"Chúng ta cùng nhau phát triển!"
Mạnh Thu Lan nhớ đến câu nói này của Vương Học Bình mà gương mặt không khỏi hơi đỏ, vì thế nàng cố ý quay đầu ra ngoài giống như quan sát mái hiên, không nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình chợt hiểu vì sao vừa rồi Mạnh Thu Lan nhìn mình với ánh mắt lo lắng, thì ra nàng sợ hắn đồng ý yêu cầu vô lý của Ngô Long Phương.
Đúng là khổ sở.
Khi Nghiêm Minh Cao còn nắm quyền thì tài chính trong huyện dần khởi sắc, đến khi Mạnh Thu Lan đến nhận chức thì mọi thứ như nở hoa, dần dần phát triển tột bậc.
Vương Học Bình lúc này vừa lên làm chủ tịch huyện, hắn muốn lợi dụng những tư chất mình đang nằm trong tay để làm ra vài chuyện ích nước lợi dân. Dù Mạnh Thu Lan không nói thì hắn cũng không bao giờ thỏa mãn tâm nguyện của Ngô Long Phương, dù bây giờ đối phương là trưởng phòng tổ chức thị ủy cũng như vậy mà thôi.
Vương Học Bình có sự giúp đỡ của Kim Hữu Công trên thành phố, hơn nữa hắn lại hầu như là con cháu của phó chủ tịch thường vụ Nghiêm Minh Cao, đây đều không phải là cán bộ bình thường ở thành phố Vân Châu, bọn họ đều là thường ủy thị ủy.
Vương Học Bình có chỗ dựa cứng nhắc là Nghiêm Minh Cao, còn có mối quan hệ cùng nhau phát triển với Mạnh Thu Lan, nếu hắn không dính vào sai lầm nguyên tắc, như vậy địa vị trong huyện sẽ vững như thái sơn, sẽ không ai dám làm gì hắn.
Vương Học Bình ngồi xe trở về phòng làm việc, sau đó chủ nhiệm văn phòng huyện là Trương Vận Cao cũng nhanh chóng đến trình diện trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình đưa tay đặt túi đồ nhỏ lên bàn làm việc rồi chỉ tay vào ghế sa lông, để Trương Vận Cao ngồi xuống nói chuyện.
Trương Vận Cao cẩn thận ngồi xuống đối diện với Vương Học Bình rồi cười nói:
- Chủ tịch, dựa theo quy củ trong huyện chúng ta, anh đã là chủ tịch huyện, vì vậy cũng nên thay đổi phòng làm việc.
Ánh mắt Vương Học Bình chợt lóe lên, xem ra đây là lý do mà Trương Vận Cao phải gấp rút đến gặp mình.
Dọn nhà là điều đương nhiên nhưng không phải bây giờ, Vương Học Bình cười nói:
- Vận Cao, tôi đã quen thuộc với chỗ này, anh cảm thấy tôi nên chuyển phòng làm việc sao?
Vương Học Bình nói xong thì tiện tay ném cho Trương Vận Cao một điếu thuốc.
Vương Học Bình nói giọng quan, Trương Vận Cao cũn thầm hiểu, có lẽ lãnh đạo không muốn chuyển chỗ.
"Thường thì trăm hay không bằng tay quen, nếu đổi đi thì lãnh đạo phải thích ứng ngay từ đầu!"
Trương Vận Cao thầm quan sát vẻ mặt Vương Học Bình.
Những ngày qua Trương Vận Cao vì xem xét vấn đề phòng làm việc cho Vương Học Bình mà mất rất nhiều công sức, bây giờ lại bị Vương Học Bình phủ quyết, ít nhiều gì hắn cũng cảm thấy không cam lòng.
Trương Vận Cao muốn cho Vương Học Bình thấy mình khổ sở đi theo làm tùy tùng, như vậy mới là quản gia khối chính quyền danh chính ngôn thuận.
Lúc này Vương Học Bình lại nói:
- Thật ra tôi muốn ở lại đây một thời gian, sau này di dời cũng không muộn.
Trương Vận Cao ngậm miệng không dám lên tiếng, vì Vương Học Bình đã nói rất rõ ràng, nếu tiếp tục khuyên bảo sợ rằng sẽ tự làm mất mặt.
Lúc hoàng hôn, Mạnh Thu Lan hẹn Vương Học Bình cùng nhau đi đến mời trưởng phòng tổ chức Ngô Long Phương dự tiệc.
Dựa theo lệ cũ, thường ủy thượng cấp xuống cấp huyện, chỉ cần còn chưa quay về, như vậy lãnh đạo đảng ủy chính quyền trong huyện phải đến tiếp đãi, không được chậm trễ.
Tất nhiên chỉ có lãnh đạo thường ủy thị ủy mới có được đãi ngộ như vậy, nếu là phó chủ tịch thành phố bình thường xuống huyện, ăn bữa cơm với bí thư huyện ủy xem như là xong tất cả. Chủ tịch huyện có thể bỏ thời gian một buổi đi theo, sau đó sắp xếp cho cấp phó đi thay.
Trong quan trường thì càng tiếp cận vào hạch tâm quyền lực thì càng có thực quyền và được cán bộ tuyến dưới nghênh đón.
Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình đi đến nhà khách huyện ủy, cả hai gọi nhân viên phục vụ đến hỏi vài câu, sau đó biết Ngô Long Phương đã thức dậy và đang uống trà trong phòng.
Hai người gõ cửa phòng, Ngô Long Phương cũng không đứng lên mà vung tay mời Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình ngồi xuống ghế sa lông.
- Buổi chiều trưởng phòng Ngô nghỉ ngơi có khỏe không?
Mạnh Thu Lan nháy mắt với Vương Học Bình, nàng ân cần hỏi thăm Ngô Long Phương.
Ngô Long Phương chậm rãi đặt tờ báo trong tay xuống rồi nói:
- Cũng ngủ khá ngon, trước kia có một thầy tướng số nói tôi nếu cứ tiếp tục bảo trì trạng thái thế này sẽ sống qua chín mươi.
Nói vài lời vui đùa ở những trường hợp không chính thức chính là phương án lung lạc cán bộ mà lãnh đạo thường dùng.
Trong quan trường, đặc biệt là trước mặt công chúng, lãnh đạo dù lớn hay nhỏ cũng phải có tư thái, biểu hiện sự trầm tĩnh và uy nghiêm.
Nếu hai bên có quan hệ bình thường thì lời lẽ cũng rất khách sáo và thận trọng, ngược lại thì sẽ khác hẳn.
Vương Học Bình thấy Ngô Long Phương có lẽ đang vì phó bí thư tỉnh ủy Mạnh Chiêu Hùng mà biểu đạt một tư thái thân cận với Mạnh Thu Lan.
- Trưởng phòng Ngô, tôi đã từng xem qua vài tập thơ anh xuất bản, phong cách rất quý phái.
Thái độ của Ngô Long Phương rất tốt, Mạnh Thu Lan mặc kệ đối phương là thật hay giả, nàng cũng đều gặp chiêu phá chiêu.
- Ha ha, chỉ tiện tay viết lung tung mà thôi, viết xong cũng không thấy có gì hay.
Ngô Long Phương ngoài miệng tỏ ra khiêm tốn nhưng trong lòng khá tự đắc.
Trong ban ngành thành phố Vân Châu, ngoài bí thư và chủ tịch là tốt nghiệp đại học, phần lớn các lãnh đạo còn loại, ngoài Nghiêm Minh Cao, đèu chỉ là cao đẳng hoặc trung cấp, cá biệt còn có vài thường ủy là học sinh cấp ba.
Ngô Long Phương là một người tốt nghiệp đại học hàng hiệu, tất nhiên đây cũng là một phần tư bản rất đáng để kiêu ngạo.
Mạnh Thu Lan coi như biết khá rõ về Ngô Long Phương, trước kia anh Ngô vốn phát triển không tốt ở phòng tổ chức tỉnh ủy, công tác hơn mười năm mà chỉ là một phó chủ nhiệm cấp khoa, rõ ràng mất sạch thời gian khi giậm chân tại chỗ.
Sau đó vô tình Ngô Long Phương được một vị phó phòng thường vụ phòng tổ chức coi trọng và kéo đến bên cạnh, được đề bạt làm trưởng khoa khoa số một phòng tài chính tỉnh ủy.
Khoa số một của phòng tổ chức tỉnh ủy chính là nơi chuyên phụ trách khảo sát cán bộ cấp thành phố để đề xuất điều chỉnh phân phối ban ngành, cũng có thể đưa ra đề nghị trao đổi cán bộ.
Tuy cấp bậc không cao nhưng thực quyền khá lớn, nhận được sự coi trọng đặc biệt của cán bộ tuyến dưới.
Sau này vị phó phòng thường vụ kia được đề bạt làm phó chủ tịch tỉnh, Ngô Long Phương cũng được sắp xếp xuống làm phó phòng một đơn vị trong thành phố tuyến dưới.
Nhiệm kỳ trước Ngô Long Phương được điều đến làm thường ủy thị ủy, trưởng phòng tổ chức thành phố Vân Châu.
Vương Học Bình cũng từng được Nghiêm Minh Cao nhắc đến kinh nghiệm phát triển của Ngô Long Phương, anh Ngô này cũng có xuất thân là thư ký, nhưng một người là thư ký của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, một người là thư ký của chủ tịch huyện, tính chất công tác và cấp bậc khác biệt nhau rất nhiều.
Thư ký trong các cơ quan đảng ủy chính quyền cũng được phân cấp rõ ràng, có thư ký cấp một cấp hai cấp ba, mà những thư ký này cũng có quyền lợi và địa vị riêng.
Trước kia Ngô Long Phương làm thư ký và thất bại vì quá chăm lo đến những vấn đề nhỏ nhặt, chỉ biết tiểu thông minh.
Chiều nay, Vương Học Bình vì muốn xem xét về Ngô Long Phương, vì vậy cố ý để cho phó chủ nhiệm văn phòng huyện tìm đến hai tập thơ của Ngô Long Phương.
Vương Học Bình đại khái phát hiện, chưa nói Ngô Long Phương thật sự có tài, nhưng người này có thể là một cán bộ phong nhã.
- Có một lần tôi đứng bồi hồi ở bên con hồ quê!
Vương Học Bình chợt nhắc đến một câu trong bài thơ về quê của Ngô Long Phương.
Ngô Long Phương lập tức mở mắt nhìn Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Đồng chí Học Bình đã xem qua vài bài thơ của tôi sao?
- Tôi đã xem, nhưng vì công tác quá bận rộn nên cũng không thể nào tiếp thu quá sâu.
Vương Học Bình thầm kêu xấu hổ, may mà trước đó đã cố ý đọc qua vài bài.
Vương Học Bình cũng hiểu rất rõ, trong quan trường, trước khi leo lên đến đỉnh phong quyền lực, không nên trồng nhiều hoa hồng, tránh bị gai đâm, ảnh hưởng đến đại cục.
Nếu chiến lược quá căng, chiến thuật lại không được coi trọng, đến khi sự việc rơi xuống đầu sẽ rất phiền, đây là nhân sinh triết học của Vương Học Bình.
Ngô Long Phương chìm đắm trong quan trường vài chục năm sao không hiểu Vương Học Bình cố ý nói cho mình vui?
Nhưng nếu lời nịnh hót đó là tầm thường thì Ngô Long Phương đã có sức miễn dịch rất mạnh.
Nhưng Vương Học Bình lại động đến chỗ ngứa văn chương của Ngô Long Phương, vì thế hắn bắt đầu kéo Vương Học Bình lại bàn về đủ thứ thơ cổ.
Vô tình bầu không khí có chút hòa hợp.
Mạnh Thu Lan lén đưa mắt nhìn Vương Học Bình, nàng thầm nghĩ tên này có nhiều trò quỷ, cũng không biết trời sinh hay tự luyện ra?
Vương Học Bình kiên nhẫn bàn về thơ ca với Ngô Long Phương, nói từ Lý Bạch đến Đỗ Phủ, từ Âu Dương Tu đến Liễu Tông, có thể nói là đào mồ các danh nhân.
Thời gian trôi qua từng phút giây, Mạnh Thu Lan nhìn đồng hồ, phát hiện hai người kia đã hàn huyên cả hai giờ, vì vậy không khỏi thầm cảm thán, đúng là hai "ông tám".
Mạnh Thu Lan quay đầu nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ hắn không phải loại người chỉ biết bò lên trên mà ném đi tất cả.
"Chúng ta cùng nhau phát triển!"
Mạnh Thu Lan nhớ đến câu nói này của Vương Học Bình mà gương mặt không khỏi hơi đỏ, vì thế nàng cố ý quay đầu ra ngoài giống như quan sát mái hiên, không nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình chợt hiểu vì sao vừa rồi Mạnh Thu Lan nhìn mình với ánh mắt lo lắng, thì ra nàng sợ hắn đồng ý yêu cầu vô lý của Ngô Long Phương.
Đúng là khổ sở.
Khi Nghiêm Minh Cao còn nắm quyền thì tài chính trong huyện dần khởi sắc, đến khi Mạnh Thu Lan đến nhận chức thì mọi thứ như nở hoa, dần dần phát triển tột bậc.
Vương Học Bình lúc này vừa lên làm chủ tịch huyện, hắn muốn lợi dụng những tư chất mình đang nằm trong tay để làm ra vài chuyện ích nước lợi dân. Dù Mạnh Thu Lan không nói thì hắn cũng không bao giờ thỏa mãn tâm nguyện của Ngô Long Phương, dù bây giờ đối phương là trưởng phòng tổ chức thị ủy cũng như vậy mà thôi.
Vương Học Bình có sự giúp đỡ của Kim Hữu Công trên thành phố, hơn nữa hắn lại hầu như là con cháu của phó chủ tịch thường vụ Nghiêm Minh Cao, đây đều không phải là cán bộ bình thường ở thành phố Vân Châu, bọn họ đều là thường ủy thị ủy.
Vương Học Bình có chỗ dựa cứng nhắc là Nghiêm Minh Cao, còn có mối quan hệ cùng nhau phát triển với Mạnh Thu Lan, nếu hắn không dính vào sai lầm nguyên tắc, như vậy địa vị trong huyện sẽ vững như thái sơn, sẽ không ai dám làm gì hắn.
Vương Học Bình ngồi xe trở về phòng làm việc, sau đó chủ nhiệm văn phòng huyện là Trương Vận Cao cũng nhanh chóng đến trình diện trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình đưa tay đặt túi đồ nhỏ lên bàn làm việc rồi chỉ tay vào ghế sa lông, để Trương Vận Cao ngồi xuống nói chuyện.
Trương Vận Cao cẩn thận ngồi xuống đối diện với Vương Học Bình rồi cười nói:
- Chủ tịch, dựa theo quy củ trong huyện chúng ta, anh đã là chủ tịch huyện, vì vậy cũng nên thay đổi phòng làm việc.
Ánh mắt Vương Học Bình chợt lóe lên, xem ra đây là lý do mà Trương Vận Cao phải gấp rút đến gặp mình.
Dọn nhà là điều đương nhiên nhưng không phải bây giờ, Vương Học Bình cười nói:
- Vận Cao, tôi đã quen thuộc với chỗ này, anh cảm thấy tôi nên chuyển phòng làm việc sao?
Vương Học Bình nói xong thì tiện tay ném cho Trương Vận Cao một điếu thuốc.
Vương Học Bình nói giọng quan, Trương Vận Cao cũn thầm hiểu, có lẽ lãnh đạo không muốn chuyển chỗ.
"Thường thì trăm hay không bằng tay quen, nếu đổi đi thì lãnh đạo phải thích ứng ngay từ đầu!"
Trương Vận Cao thầm quan sát vẻ mặt Vương Học Bình.
Những ngày qua Trương Vận Cao vì xem xét vấn đề phòng làm việc cho Vương Học Bình mà mất rất nhiều công sức, bây giờ lại bị Vương Học Bình phủ quyết, ít nhiều gì hắn cũng cảm thấy không cam lòng.
Trương Vận Cao muốn cho Vương Học Bình thấy mình khổ sở đi theo làm tùy tùng, như vậy mới là quản gia khối chính quyền danh chính ngôn thuận.
Lúc này Vương Học Bình lại nói:
- Thật ra tôi muốn ở lại đây một thời gian, sau này di dời cũng không muộn.
Trương Vận Cao ngậm miệng không dám lên tiếng, vì Vương Học Bình đã nói rất rõ ràng, nếu tiếp tục khuyên bảo sợ rằng sẽ tự làm mất mặt.
Lúc hoàng hôn, Mạnh Thu Lan hẹn Vương Học Bình cùng nhau đi đến mời trưởng phòng tổ chức Ngô Long Phương dự tiệc.
Dựa theo lệ cũ, thường ủy thượng cấp xuống cấp huyện, chỉ cần còn chưa quay về, như vậy lãnh đạo đảng ủy chính quyền trong huyện phải đến tiếp đãi, không được chậm trễ.
Tất nhiên chỉ có lãnh đạo thường ủy thị ủy mới có được đãi ngộ như vậy, nếu là phó chủ tịch thành phố bình thường xuống huyện, ăn bữa cơm với bí thư huyện ủy xem như là xong tất cả. Chủ tịch huyện có thể bỏ thời gian một buổi đi theo, sau đó sắp xếp cho cấp phó đi thay.
Trong quan trường thì càng tiếp cận vào hạch tâm quyền lực thì càng có thực quyền và được cán bộ tuyến dưới nghênh đón.
Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình đi đến nhà khách huyện ủy, cả hai gọi nhân viên phục vụ đến hỏi vài câu, sau đó biết Ngô Long Phương đã thức dậy và đang uống trà trong phòng.
Hai người gõ cửa phòng, Ngô Long Phương cũng không đứng lên mà vung tay mời Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình ngồi xuống ghế sa lông.
- Buổi chiều trưởng phòng Ngô nghỉ ngơi có khỏe không?
Mạnh Thu Lan nháy mắt với Vương Học Bình, nàng ân cần hỏi thăm Ngô Long Phương.
Ngô Long Phương chậm rãi đặt tờ báo trong tay xuống rồi nói:
- Cũng ngủ khá ngon, trước kia có một thầy tướng số nói tôi nếu cứ tiếp tục bảo trì trạng thái thế này sẽ sống qua chín mươi.
Nói vài lời vui đùa ở những trường hợp không chính thức chính là phương án lung lạc cán bộ mà lãnh đạo thường dùng.
Trong quan trường, đặc biệt là trước mặt công chúng, lãnh đạo dù lớn hay nhỏ cũng phải có tư thái, biểu hiện sự trầm tĩnh và uy nghiêm.
Nếu hai bên có quan hệ bình thường thì lời lẽ cũng rất khách sáo và thận trọng, ngược lại thì sẽ khác hẳn.
Vương Học Bình thấy Ngô Long Phương có lẽ đang vì phó bí thư tỉnh ủy Mạnh Chiêu Hùng mà biểu đạt một tư thái thân cận với Mạnh Thu Lan.
- Trưởng phòng Ngô, tôi đã từng xem qua vài tập thơ anh xuất bản, phong cách rất quý phái.
Thái độ của Ngô Long Phương rất tốt, Mạnh Thu Lan mặc kệ đối phương là thật hay giả, nàng cũng đều gặp chiêu phá chiêu.
- Ha ha, chỉ tiện tay viết lung tung mà thôi, viết xong cũng không thấy có gì hay.
Ngô Long Phương ngoài miệng tỏ ra khiêm tốn nhưng trong lòng khá tự đắc.
Trong ban ngành thành phố Vân Châu, ngoài bí thư và chủ tịch là tốt nghiệp đại học, phần lớn các lãnh đạo còn loại, ngoài Nghiêm Minh Cao, đèu chỉ là cao đẳng hoặc trung cấp, cá biệt còn có vài thường ủy là học sinh cấp ba.
Ngô Long Phương là một người tốt nghiệp đại học hàng hiệu, tất nhiên đây cũng là một phần tư bản rất đáng để kiêu ngạo.
Mạnh Thu Lan coi như biết khá rõ về Ngô Long Phương, trước kia anh Ngô vốn phát triển không tốt ở phòng tổ chức tỉnh ủy, công tác hơn mười năm mà chỉ là một phó chủ nhiệm cấp khoa, rõ ràng mất sạch thời gian khi giậm chân tại chỗ.
Sau đó vô tình Ngô Long Phương được một vị phó phòng thường vụ phòng tổ chức coi trọng và kéo đến bên cạnh, được đề bạt làm trưởng khoa khoa số một phòng tài chính tỉnh ủy.
Khoa số một của phòng tổ chức tỉnh ủy chính là nơi chuyên phụ trách khảo sát cán bộ cấp thành phố để đề xuất điều chỉnh phân phối ban ngành, cũng có thể đưa ra đề nghị trao đổi cán bộ.
Tuy cấp bậc không cao nhưng thực quyền khá lớn, nhận được sự coi trọng đặc biệt của cán bộ tuyến dưới.
Sau này vị phó phòng thường vụ kia được đề bạt làm phó chủ tịch tỉnh, Ngô Long Phương cũng được sắp xếp xuống làm phó phòng một đơn vị trong thành phố tuyến dưới.
Nhiệm kỳ trước Ngô Long Phương được điều đến làm thường ủy thị ủy, trưởng phòng tổ chức thành phố Vân Châu.
Vương Học Bình cũng từng được Nghiêm Minh Cao nhắc đến kinh nghiệm phát triển của Ngô Long Phương, anh Ngô này cũng có xuất thân là thư ký, nhưng một người là thư ký của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, một người là thư ký của chủ tịch huyện, tính chất công tác và cấp bậc khác biệt nhau rất nhiều.
Thư ký trong các cơ quan đảng ủy chính quyền cũng được phân cấp rõ ràng, có thư ký cấp một cấp hai cấp ba, mà những thư ký này cũng có quyền lợi và địa vị riêng.
Trước kia Ngô Long Phương làm thư ký và thất bại vì quá chăm lo đến những vấn đề nhỏ nhặt, chỉ biết tiểu thông minh.
Chiều nay, Vương Học Bình vì muốn xem xét về Ngô Long Phương, vì vậy cố ý để cho phó chủ nhiệm văn phòng huyện tìm đến hai tập thơ của Ngô Long Phương.
Vương Học Bình đại khái phát hiện, chưa nói Ngô Long Phương thật sự có tài, nhưng người này có thể là một cán bộ phong nhã.
- Có một lần tôi đứng bồi hồi ở bên con hồ quê!
Vương Học Bình chợt nhắc đến một câu trong bài thơ về quê của Ngô Long Phương.
Ngô Long Phương lập tức mở mắt nhìn Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Đồng chí Học Bình đã xem qua vài bài thơ của tôi sao?
- Tôi đã xem, nhưng vì công tác quá bận rộn nên cũng không thể nào tiếp thu quá sâu.
Vương Học Bình thầm kêu xấu hổ, may mà trước đó đã cố ý đọc qua vài bài.
Vương Học Bình cũng hiểu rất rõ, trong quan trường, trước khi leo lên đến đỉnh phong quyền lực, không nên trồng nhiều hoa hồng, tránh bị gai đâm, ảnh hưởng đến đại cục.
Nếu chiến lược quá căng, chiến thuật lại không được coi trọng, đến khi sự việc rơi xuống đầu sẽ rất phiền, đây là nhân sinh triết học của Vương Học Bình.
Ngô Long Phương chìm đắm trong quan trường vài chục năm sao không hiểu Vương Học Bình cố ý nói cho mình vui?
Nhưng nếu lời nịnh hót đó là tầm thường thì Ngô Long Phương đã có sức miễn dịch rất mạnh.
Nhưng Vương Học Bình lại động đến chỗ ngứa văn chương của Ngô Long Phương, vì thế hắn bắt đầu kéo Vương Học Bình lại bàn về đủ thứ thơ cổ.
Vô tình bầu không khí có chút hòa hợp.
Mạnh Thu Lan lén đưa mắt nhìn Vương Học Bình, nàng thầm nghĩ tên này có nhiều trò quỷ, cũng không biết trời sinh hay tự luyện ra?
Vương Học Bình kiên nhẫn bàn về thơ ca với Ngô Long Phương, nói từ Lý Bạch đến Đỗ Phủ, từ Âu Dương Tu đến Liễu Tông, có thể nói là đào mồ các danh nhân.
Thời gian trôi qua từng phút giây, Mạnh Thu Lan nhìn đồng hồ, phát hiện hai người kia đã hàn huyên cả hai giờ, vì vậy không khỏi thầm cảm thán, đúng là hai "ông tám".
/435
|