Vương Học Bình đi lên lầu hai, người thanh niên tiếp tục dẫn đường cho hắn đi vào bên trong.
Khi còn chưa đến phòng quản đốc thì Vương Học Bình đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng rống giận dữ của một người phụ nữ:
- Này Chu Nhị Căn, anh ăn no rỗi việc sao? Việc gì phải động đến Lưu Hổ? Đầu óc anh chỉ là nước lã thôi à? Người ta nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, mà chuột thì chỉ biết đào hang mà thôi, cha của Lưu Hổ là người làm kiến trúc trong huyện nhiều năm nay, thường lấy gạch của nhà máy chúng ta, có khi nào giao đủ tiền? Anh đấy, đúng là đầu heo.
- Vợ, chờ nghe tôi nói đã, lúc đó không phải tôi thấy mua loại khoáng này với giá rất rẻ rồi sao?
- Rẻ con bà anh, uổng công nhiều năm kinh doanh gốm sứ, thứ rẻ là của ôi thiu, anh hiểu chưa? Tôi mặc kệ, hạn cho anh trong vòng ba ngày bán sạch thứ này đi cho tôi, nếu không thì mang cho đi.
- Vợ, đây là vài ngàn đồng... ....
- Anh đem đám khoáng không thể ăn không thể dùng này về nhà máy, vậy không cần làm ăn gì nữa sao?
- Ối ối... ....
Trong phòng quản đốc chợt vang lên những tiếng la thảm.
Tên thanh niên đưa lưng về phía Vương Học Bình, bờ vai run run, rõ ràng là muốn cười mà không thể lên tiếng, mặt đỏ tía tai.
Vương Học Bình cũng không nhịn được cười, theo phán đoán của hắn thì Chu Nhị Căn nhất định đang bị ăn đòn trong phòng quản đốc.
Thật ra trên thế giới này có rất nhiều người phát tài với sắc thái ngẫu nhiên, Vương Học Bình thấy nếu Chu Nhị Căn không phát hiện ra bí mật của Khuê Thiết Hồng thì sẽ không trở thành thú ông nổi tiếng cả huyện Nam Vân.
Cũng vì tiền đến quá dễ dàng nên Chu Nhị Căn không quý trọng, nhiễm thói cờ bạc, kết quả là tán gia bại sản, vợ cũng theo kẻ khác.
Kết quả của Chu Nhị Căn thật sự làm cho người người vào kiếp trước của Vương Học Bình phải lắc đầu thở dài.
Tình cảnh bên trong rất đặc sắc, Vương Học Bình cũng không muốn làm cho chủ nhân khó khăn, vì vậy hơi nghiêng đầu với tên thanh niên, bảo hắn vào thông báo trước.
Tên thanh niên cũng không hồ đồ, nãy giờ hắn đứng yên tại chỗ, lúc này mới cố ý giẫm mạnh chân đi đến phòng quản đốc.
Tình huống rối ren đã qua, người thanh niên mời Vương Học Bình đi vào.
Trong phòng rộng rãi sáng ngời, vị trí gần cửa sổ có một chiếc bàn làm việc khá lớn màu đỏ, trên mặt bàn rộng là một chậu "Bàn Tay Tiên".
Cây Bàn Tay Tiên này nở một đóa hoa màu trắng, đường kính bông hoa hơn ba mươi centimet.
Điều làm cho Vương Học Bình cảm thấy khó tưởng chính là chủ nhân nơi này thiết kế một hồ cá rất lớn, bên trong là đủ mọi loại cá nhiệt đới đủ màu bơi qua bơi lại.
Một bộ ghế sa lông làm Vương Học Bình chú ý, vào thời đại này thì ghế sa lông da thật là rất hiếm, điều này cho thấy vợ chồng Chu Nhị Căn cũng rất biết cách mua sắm.
- Hoan nghênh khách quý, mời ngồi, anh Chu, mau pha trà.
Một thiếu phụ dáng người xinh đẹp từ ghế sa lông đứng lên rồi mỉm cười đón chào.
Vương Học Bình ngồi xuống ghế sa lông, hắn chỉ vào bể cá rồi cười nói:
- Bà chủ, bể cá này rất đẹp, cá cũng rất hiếm thấy.
Bà chủ xinh đẹp nhìn về phía chồng mình rồi bịa chuyện:
- Anh Chu nhà tôi thích những thứ này, đặc biệt sai người đưa từ thủ đô về đây, hơn bảy ngàn đồng.
Vương Học Bình đã có khoảng thời gian rảnh rỗi chuyên nghiên cứu cá hoa cỏ cây, cũng không xa lạ gì với các loại cá cảnh.
Bể bơi trong phòng được làm từ thủy tinh 8mm nhập khẩu, loại thủy tinh này mặt ngoài trơn nhẵn không có sóng vân, có thể chịu được áp lực nước, vào thời điểm này thì giá của nó là vài chục đồng một mét vuông.
Vương Học Bình đã nhận ra lời nói mờ ám của bà chủ, hắn thầm nghĩ chỉ cần nhìn bể cá là biết đó là tay nghề của đám hát rong, thậm chí rất có thể đó chính là kết quả làm việc của Chu Nhị Căn.
Vương Học Bình vừa rồi nghe thấy bà chủ mắng Chu Nhị Căn như đổ máu chó lên đầu, bây giờ đứng trước mặt người ngoài lại cố gắng bảo hộ hình tượng người đàn ông của mình.
Bà chủ này rõ ràng có chút ý tứ.
- Ha ha, là bể cá tốt, tất cả đều là thứ hiếm có.
Vương Học Bình có ý nghĩ mới, hắn quyết định tương kế tựu kế.
- Mời uống trà.
Chu Nhị Căn đưa một ly trà nóng hổi đến trước mặt Vương Học Bình.
- Cám ơn!
Vương Học Bình nhận trà, hắn cẩn thận đánh giá Chu Nhị Căn vào thời điểm này, phát hiện đối phương ngũ quan đoan chính, nhưng hai mắt có hơi mờ ảo.
Vẫn là bệnh tật này, dù Chu Nhị Căn rất biết cách che giấu nhưng vẫn không thể không lộ ra thói quen cờ bạc.
- Tôi họ Hào, gọi là Hào Diễm Lệ, đây là chồng tôi, là Chu Nhị Căn.
Bà chủ dùng giọng lễ phép giới thiệu mình và chồng, sau đó quay sang hỏi Vương Học Bình:
- Không biết ông chủ tên gì?
Nếu Vương Học Bình vừa rồi không nghe qua những khúc rống của sư tử hà đông thì nhất định sẽ cho rằng Hào Diễm Lệ là người phụ nữ hiền lành hào phóng.
- Tôi họ Vương, chỉ làm chút công tác văn tự, người trong nhà làm ăn buôn bán nhỏ.
Vương Học Bình không nghĩ muốn nói dối, cũng chẳng thích nói quá cụ thể, vì vậy chọn cách nói mơ hồ.
- À, anh Vương, anh có chuyện gì sao?
Khi nghe nói Vương Học Bình không phải là người kinh doanh thì nụ cười trên mặt Hào Diễm Lệ có hơi nhạt đi.
- Ha ha, là thế này, một người bạn của tôi là giáo viên tạo hình mỹ thuật ở đại học Tiền Châu, bọn họ muốn tổ chức một cuộc thi điêu khắc, vì vậy để tôi giúp đỡ chuyện nguyên liệu. Tôi đi công tác qua nơi này, ngẫu nhiên phát hiện màu đá có chút phù hợp, tìm người hỏi thì biết đó là phế liệu của nhà máy nơi đây.
Vương Học Bình chỉ tay ra những ngọn núi khoáng bên ngoài rồi nói.
- À, anh muốn mua những nguyên liệu này à?
Hào Diễm Lệ dù sao cũng là người kinh doanh, biết rõ không có việc sẽ chẳng leo lên điện tam bảo, vì vậy cắn răng nó ra hai chữ "nguyên liệu".
- Tôi cũng muốn mua, nhưng vừa rồi mới nhận được thông báo của người bạn kia, anh ấy nói tìm được vài loại đá tốt, đang đàm phán mua bán.
Vương Học Bình cố ý bán cái.
Chu Nhị Căn thầm nghĩ, nếu không có việc thì anh chạy đến làm gì, hắn nhịn không được hỏi:
- Vậy ý của anh là?
Hào Diễm Lệ trợn trừng mắt, trong lòng thầm nghĩ đó đều là thứ do anh mang về, mua về đống phế liệu.
Vương Học Bình chỉ vào bể cá rồi nói:
- Sau khi vào đây thì tôi phát hiện bể cái này rất đẹp, tôi rất thích, nhưng thành phố Tiền Châu không có bán, vì vậy tôi muốn hỏi mua mang về.
Hào Diễm Lệ có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười, chạy đến một nhà máy gạch men sốm sứ đi mua bể cá, có chuyện gì thế này?
Chu Nhị Căn cố ý lắc đầu:
- Bể cá này nhập khẩu từ nước ngoài, căn bản khó kiếm, tôi còn phải nhờ người đưa về, rất đáng giá.
- Ông chủ Chu, tôi thật sự thích bể cá này, vừa rồi bà chủ cũng đã nói giá, nếu không thì thế này, tôi bỏ ra tám ngàn đồng mua bể cá, thế nào?
Vương Học Bình dùng ánh mắt rất chân thành nhìn Chu Nhị Căn.
Chu Nhị Căn và Hào Diễm Lệ đưa mắt nhìn nhau, hai người đều sinh ra một ý nghĩ, gặp phải kẻ ngốc rồi.
Khi còn chưa đến phòng quản đốc thì Vương Học Bình đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng rống giận dữ của một người phụ nữ:
- Này Chu Nhị Căn, anh ăn no rỗi việc sao? Việc gì phải động đến Lưu Hổ? Đầu óc anh chỉ là nước lã thôi à? Người ta nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, mà chuột thì chỉ biết đào hang mà thôi, cha của Lưu Hổ là người làm kiến trúc trong huyện nhiều năm nay, thường lấy gạch của nhà máy chúng ta, có khi nào giao đủ tiền? Anh đấy, đúng là đầu heo.
- Vợ, chờ nghe tôi nói đã, lúc đó không phải tôi thấy mua loại khoáng này với giá rất rẻ rồi sao?
- Rẻ con bà anh, uổng công nhiều năm kinh doanh gốm sứ, thứ rẻ là của ôi thiu, anh hiểu chưa? Tôi mặc kệ, hạn cho anh trong vòng ba ngày bán sạch thứ này đi cho tôi, nếu không thì mang cho đi.
- Vợ, đây là vài ngàn đồng... ....
- Anh đem đám khoáng không thể ăn không thể dùng này về nhà máy, vậy không cần làm ăn gì nữa sao?
- Ối ối... ....
Trong phòng quản đốc chợt vang lên những tiếng la thảm.
Tên thanh niên đưa lưng về phía Vương Học Bình, bờ vai run run, rõ ràng là muốn cười mà không thể lên tiếng, mặt đỏ tía tai.
Vương Học Bình cũng không nhịn được cười, theo phán đoán của hắn thì Chu Nhị Căn nhất định đang bị ăn đòn trong phòng quản đốc.
Thật ra trên thế giới này có rất nhiều người phát tài với sắc thái ngẫu nhiên, Vương Học Bình thấy nếu Chu Nhị Căn không phát hiện ra bí mật của Khuê Thiết Hồng thì sẽ không trở thành thú ông nổi tiếng cả huyện Nam Vân.
Cũng vì tiền đến quá dễ dàng nên Chu Nhị Căn không quý trọng, nhiễm thói cờ bạc, kết quả là tán gia bại sản, vợ cũng theo kẻ khác.
Kết quả của Chu Nhị Căn thật sự làm cho người người vào kiếp trước của Vương Học Bình phải lắc đầu thở dài.
Tình cảnh bên trong rất đặc sắc, Vương Học Bình cũng không muốn làm cho chủ nhân khó khăn, vì vậy hơi nghiêng đầu với tên thanh niên, bảo hắn vào thông báo trước.
Tên thanh niên cũng không hồ đồ, nãy giờ hắn đứng yên tại chỗ, lúc này mới cố ý giẫm mạnh chân đi đến phòng quản đốc.
Tình huống rối ren đã qua, người thanh niên mời Vương Học Bình đi vào.
Trong phòng rộng rãi sáng ngời, vị trí gần cửa sổ có một chiếc bàn làm việc khá lớn màu đỏ, trên mặt bàn rộng là một chậu "Bàn Tay Tiên".
Cây Bàn Tay Tiên này nở một đóa hoa màu trắng, đường kính bông hoa hơn ba mươi centimet.
Điều làm cho Vương Học Bình cảm thấy khó tưởng chính là chủ nhân nơi này thiết kế một hồ cá rất lớn, bên trong là đủ mọi loại cá nhiệt đới đủ màu bơi qua bơi lại.
Một bộ ghế sa lông làm Vương Học Bình chú ý, vào thời đại này thì ghế sa lông da thật là rất hiếm, điều này cho thấy vợ chồng Chu Nhị Căn cũng rất biết cách mua sắm.
- Hoan nghênh khách quý, mời ngồi, anh Chu, mau pha trà.
Một thiếu phụ dáng người xinh đẹp từ ghế sa lông đứng lên rồi mỉm cười đón chào.
Vương Học Bình ngồi xuống ghế sa lông, hắn chỉ vào bể cá rồi cười nói:
- Bà chủ, bể cá này rất đẹp, cá cũng rất hiếm thấy.
Bà chủ xinh đẹp nhìn về phía chồng mình rồi bịa chuyện:
- Anh Chu nhà tôi thích những thứ này, đặc biệt sai người đưa từ thủ đô về đây, hơn bảy ngàn đồng.
Vương Học Bình đã có khoảng thời gian rảnh rỗi chuyên nghiên cứu cá hoa cỏ cây, cũng không xa lạ gì với các loại cá cảnh.
Bể bơi trong phòng được làm từ thủy tinh 8mm nhập khẩu, loại thủy tinh này mặt ngoài trơn nhẵn không có sóng vân, có thể chịu được áp lực nước, vào thời điểm này thì giá của nó là vài chục đồng một mét vuông.
Vương Học Bình đã nhận ra lời nói mờ ám của bà chủ, hắn thầm nghĩ chỉ cần nhìn bể cá là biết đó là tay nghề của đám hát rong, thậm chí rất có thể đó chính là kết quả làm việc của Chu Nhị Căn.
Vương Học Bình vừa rồi nghe thấy bà chủ mắng Chu Nhị Căn như đổ máu chó lên đầu, bây giờ đứng trước mặt người ngoài lại cố gắng bảo hộ hình tượng người đàn ông của mình.
Bà chủ này rõ ràng có chút ý tứ.
- Ha ha, là bể cá tốt, tất cả đều là thứ hiếm có.
Vương Học Bình có ý nghĩ mới, hắn quyết định tương kế tựu kế.
- Mời uống trà.
Chu Nhị Căn đưa một ly trà nóng hổi đến trước mặt Vương Học Bình.
- Cám ơn!
Vương Học Bình nhận trà, hắn cẩn thận đánh giá Chu Nhị Căn vào thời điểm này, phát hiện đối phương ngũ quan đoan chính, nhưng hai mắt có hơi mờ ảo.
Vẫn là bệnh tật này, dù Chu Nhị Căn rất biết cách che giấu nhưng vẫn không thể không lộ ra thói quen cờ bạc.
- Tôi họ Hào, gọi là Hào Diễm Lệ, đây là chồng tôi, là Chu Nhị Căn.
Bà chủ dùng giọng lễ phép giới thiệu mình và chồng, sau đó quay sang hỏi Vương Học Bình:
- Không biết ông chủ tên gì?
Nếu Vương Học Bình vừa rồi không nghe qua những khúc rống của sư tử hà đông thì nhất định sẽ cho rằng Hào Diễm Lệ là người phụ nữ hiền lành hào phóng.
- Tôi họ Vương, chỉ làm chút công tác văn tự, người trong nhà làm ăn buôn bán nhỏ.
Vương Học Bình không nghĩ muốn nói dối, cũng chẳng thích nói quá cụ thể, vì vậy chọn cách nói mơ hồ.
- À, anh Vương, anh có chuyện gì sao?
Khi nghe nói Vương Học Bình không phải là người kinh doanh thì nụ cười trên mặt Hào Diễm Lệ có hơi nhạt đi.
- Ha ha, là thế này, một người bạn của tôi là giáo viên tạo hình mỹ thuật ở đại học Tiền Châu, bọn họ muốn tổ chức một cuộc thi điêu khắc, vì vậy để tôi giúp đỡ chuyện nguyên liệu. Tôi đi công tác qua nơi này, ngẫu nhiên phát hiện màu đá có chút phù hợp, tìm người hỏi thì biết đó là phế liệu của nhà máy nơi đây.
Vương Học Bình chỉ tay ra những ngọn núi khoáng bên ngoài rồi nói.
- À, anh muốn mua những nguyên liệu này à?
Hào Diễm Lệ dù sao cũng là người kinh doanh, biết rõ không có việc sẽ chẳng leo lên điện tam bảo, vì vậy cắn răng nó ra hai chữ "nguyên liệu".
- Tôi cũng muốn mua, nhưng vừa rồi mới nhận được thông báo của người bạn kia, anh ấy nói tìm được vài loại đá tốt, đang đàm phán mua bán.
Vương Học Bình cố ý bán cái.
Chu Nhị Căn thầm nghĩ, nếu không có việc thì anh chạy đến làm gì, hắn nhịn không được hỏi:
- Vậy ý của anh là?
Hào Diễm Lệ trợn trừng mắt, trong lòng thầm nghĩ đó đều là thứ do anh mang về, mua về đống phế liệu.
Vương Học Bình chỉ vào bể cá rồi nói:
- Sau khi vào đây thì tôi phát hiện bể cái này rất đẹp, tôi rất thích, nhưng thành phố Tiền Châu không có bán, vì vậy tôi muốn hỏi mua mang về.
Hào Diễm Lệ có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười, chạy đến một nhà máy gạch men sốm sứ đi mua bể cá, có chuyện gì thế này?
Chu Nhị Căn cố ý lắc đầu:
- Bể cá này nhập khẩu từ nước ngoài, căn bản khó kiếm, tôi còn phải nhờ người đưa về, rất đáng giá.
- Ông chủ Chu, tôi thật sự thích bể cá này, vừa rồi bà chủ cũng đã nói giá, nếu không thì thế này, tôi bỏ ra tám ngàn đồng mua bể cá, thế nào?
Vương Học Bình dùng ánh mắt rất chân thành nhìn Chu Nhị Căn.
Chu Nhị Căn và Hào Diễm Lệ đưa mắt nhìn nhau, hai người đều sinh ra một ý nghĩ, gặp phải kẻ ngốc rồi.
/435
|