Sau khi bàn bạc xong với Vương Học Bình, Trương Vân Thiên cực kỳ vui vẻ, hắn đứng lên vỗ vai Vương Học Bình rồi cười nói:
- Cám ơn cậu, cậu Vương, coi như lần này cậu nể mặt anh em.
Lời nói này của Trương Vân Thiên đã khá rõ ràng, Vương Học Bình cũng cười nói:
- Lần này thấy anh cực nhọc, tôi cũng chỉ liều mình cùng quân tử mà thôi.
- Ha ha, cậu Vương, tôi dám cam đoan kết giao với anh Chu, tuyệt đối sẽ không có hại.
Trương Vân Thiên nháy mắt vài cái với Vương Học Bình, sau đó trêu chọc:
- Cậu đã gặp Tiểu Tố chưa? Để tôi gọi cô ấy đến gặp vị chủ tịch huyện, cậu cứ gọi là chị gái, chẳng qua chỉ là vợ bên ngoài của tôi mà thôi.
Mối quan hệ giữa Vương Học Bình và Lâm Lạc Thi không phải là bí mật gì với Trương Vân Thiên, bây giờ Tử Tâm lại muốn đưa vợ bé của mình ra gặp mặt Vương Học Bình, rõ ràng chỉ muốn nói hai chữ, quan hệ thân mật.
Một lúc sau, một thiếu phụ xinh đẹp xuất hiện ngoài cửa, ấn tượng đầu tiên của Vương Học Bình về cô gái này chính là đối phương như quả táo chín mọng, làm người ta sinh ra xúc động muốn cắn một miếng.
- Tiểu Tố, đây là cậu Học Bình mà anh hay nhắc với em, ha ha, bây giờ đã là chủ tịch huyện Nam Vân.
Trương Vân Thiên cũng không có chút cấm kỵ Vương Học Bình, hắn kéo cô gái kia ôm vào lòng rồi để nàng ngồi trên đùi mình nói:
- Cậu Vương, đây là chị gái của cậu, Lương Tố.
Vương Học Bình khẽ bắt tay Lương Tố, sau khi buông tay thì lấy trong túi ra một bao tiền mừng nhét vào trong tay nàng.
Lương Tố nhận và khẽ sờ qua thì biết ngay bên trong có ba nhiêu, nàng thầm nghĩ, vị chủ tịch huyện nhỏ này vừa ra tay đã là hai mươi ngàn, xem ra rất biết cách làm người.
Trương Vân Thiên cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười nắm bàn tay nhỏ của Lương Tố, trong lòng có chút đắc ý.
Đàn ông sống trên đời chỉ có bốn chữ "tửu sắc tài vận", Vương Học Bình vung tay càng lớn thì Trương Vân Thiên càng cảm thấy mình có mặt mũi.
Vương Học Bình cười nói với Lương Tố:
- Đợi đến khi Lạc Thi quay lại, sẽ để cô ấy cùng chị đến Hongkong, Macao hay Châu Âu du lịch một phen.
Vương Học Bình rất thông cảm cho nổi khó xử của Trương Vân Thiên, thân là sĩ quan cao cấp trong quân đội, vì có quá nhiều trở ngại mà không dám đưa Lương Tố xuất ngoại du lịch.
Lương Tố mở lớn cặp mắt đẹp, nàng dùng ánh mắt vui sướng nhìn Vương Học Bình rồi run giọng hỏi:
- Thật...Thật sao?
Trương Vân Thiên cắt đứt câu chuyện:
- Cậu Vương trước nay rất chắc chắn, hoàn toàn kohnog cần lừa em.
Vương Học Bình thấy Trương Vân Thiên không phản đối thì hiểu rõ, vị trưởng phòng Trương này xem mình như bạn bè đáng tín nhiệm.
Có Lương Tố ở đây, Vương Học Bình và Trương Vân Thiên cũng không nói đến chuyện chính sự, chỉ trò chuyện vài tin tức nhỏ trên chính trường và quân giới mà thôi.
- Gần đây trong thủ đô cũng không quá an ổn.
Trương Vân Thiên quay đầu nhìn Vương Học Bình rồi lên tiếng:
- Có vài người đang rục rịch.
Vương Học Bình căn bản không có suy nghĩ gì khác, nhưng hắn cẩn thận suy xét lại và đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ. Năm nay Sâm Bảo Vương tự sát, Đồng Hi Trầm cũng mất đảng, triệt tiêu tất cả chức vụ, bị giao cho cơ quan tư pháp xử lý.
- Ha ha, anh Trương, chuyện này tôi cũng không hiểu nhiều, nhưng cánh tay sao có thể bẻ gãy đùi? Đả kích hủ bại chính là một phương thức tốt nhất làm trong sạch hóa bộ máy chính trị.
Vương Học Bình dùng giọng hàm súc nói.
- Ha ha, tôi biết ngay cậu là người hiểu chuyện.
Trương Vân Thiên cười ha hả, Lương Tố dùng ánh mắt không giải thích được nhìn người đàn ông của mình, trong lòng không hiểu hắn đang cười gì?
Vương Học Bình lại biết được chút tin tức nhưng vì trở ngại sự thật chính trị nên không dám bày tỏ nhiều thái độ, dù Trương Vân Thiên nhìn qua vẫn có vẻ là minh hữu chính trị tốt nhất.
Cẩn thận luôn là liều thuốc tốt nhất, người trong thiên hạ đều biết vụ án Đồng Hi Trầm là thế nào nhưng chẳng kẻ nào dám công khai rõ ràng.
Trong thể chế chính trị hiện hành, dù là những tin đồn nhảm cũng rất có thể đáng tin.
Có một tác gia nổi tiếng đời sau có câu nói thế này: Thằng nào không tin lời đồn, thằng đó ngu.
Gió thổi cánh bèo, không có lửa sao có khói? Bên trong ít nhiều cũng cất giấu những bí mật không ai biết.
Lương Tố luôn chằm chằm vào những cử động của Vương Học Bình, nàng đi theo Trương Vân Thiên thì coi như gặp mặt đủ hạng người, nhưng nàng thật sự không nhìn thấu Vương Học Bình.
Lương Tố nghe Trương Vân Thiên nói chị của Vương Học Bình cực kỳ có tiền, nhưng chính Trương Vân Thiên cũng không quá rõ Vương Học Cầm kinh doanh thế nào ở nước ngoài.
Trương Vân Thiên lợi dụng cơ cấu trong quân đội để kiểm tra là chuyện bình thường, nhưng hắn thật sự không thể nào biết được tất cả. Đây cũng chính là sự cao siêu của Vương Học Bình, chị Vương Học Cầm và anh rể của hắn không bao giờ lộ diện ở trước mặt công chúng, chỉ âm thầm khống chế các tập đoàn, từng bước đi theo kế hoạch đã định của Vương Học Bình.
Ví dụ như Vương Học Cầm thầm thông qua những công ty đầu tư của mình để mua vào khá nhiều cổ phần của các công ty khai thác dầu mỏ.
Trương Vân Thiên tuy biết Vương Học Cầm rất giàu có nhưng cũng không thể nào tìm hiểu rõ ràng, có bao nhiêu tài chính? Đầu tư ở lĩnh vực nào?
Theo kế hoạch của Trương Vân Thiên thì tối nay uống một trận no say, nhưng không ngờ thủ trưởng phân khu tỉnh tạm thời có việc cần tìm, vì vậy hắn chỉ có thể hẹn lần sau tái hợp, vội vàng dắt Lương Tố rời khỏi Thanh Hồ sơn trang.
Sau khi rời khỏi Thanh Hồ sơn trang thì Vương Học Bình cũng không muốn chạy về huyện, hắn để cho Hà Tử Giang tùy tiện tìm một quán nướng ven đường.
Hà Tử Giang vì đã từng là phó chủ nhiệm phụ trách công tác điếp đãi, thường xuyên chạy khắp tỉnh thành, Vân Châu và Nam Vân, vì vậy mà rất quen thuộc tình huống ẩm thực ở khắp nơi. Dưới sự chỉ điểm của Hà Tử Giang, Lâm Mãnh nhanh chóng chạy xe đến một làng nướng.
Khi xe Vương Học Bình chạy đến dừng trước cổng thì thấy bên trong đông nghịt, có thể dùng từ tấp nập để hình dung, rất đông, không thấy chỗ trống.
Hà Tử Giang dùng giọng lo lắng đề nghị:
- Lãnh đạo, hay là chúng ta tìm một nhà hàng nào đó xa hoa hơn? Nơi đây nhiều người, có chút ồn ào.
Vương Học Bình khoát tay áo nói:
- Bình thường không phải khách sạn năm sao thì cũng là nhà khách chính quyền, những món như vậy đã sớm chán ngấy, hôm nay tôi muốn có chút náo nhiệt, cùng hưởng thụ cuộc sống với nhân dân.
Hà Tử Giang vã mồ hôi chạy đi tìm, cuối cùng mới dừng lại trước một quán ăn có hoàn cảnh không tệ, sau khi đặt cọc cho ông chủ quán thì dẫn đoàn người Vương Học Bình tiến vào bên trong.
Ông chủ quán nướng có động tác nhanh nhẹn, chi năm phút đã có vài món nướng nóng hôi hổi được xếp lên bàn.
Hà Tử Giang kinh ngạc phát hiện Vương Học Bình say sưa ăn ba xiên thịt nướng, là thứ mà người khác sẽ nhìn vào và nói đó không quá sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, Lâm Mãnh lái xe chạy về huyện thành như bão táp, đến huyện thành đã là đêm khuya.
Vương Học Bình thấy thức ăn trong bụng còn chưa tiêu hóa hết, vì vậy hắn đơn giản nhắn nhủ chị gái được huyện ủy phái đến chăm sóc cuộc sống cho mình đưa ghế dựa lên ban công.
Vương Học Bình nằm trên ghế dựa vừa nhìn ánh trăng sáng vừa tinh tế uống trà, những tình huống xảy ra ở tình thành ngày hôm nay chợt lóe lên trong đầu.
Cơ sở quyền lực chính là những vòng quan hệ đan xen, Vương Học Bình bây giờ dù đã là một chủ tịch huyện, nhưng hắn chỉ là một vị quan tép riu trong thể chế quan trường.
Vương Học Bình muốn leo lên cao, hắn hiểu rất rõ, nếu không có người giúp đỡ thì không thể.
Từ sau khi kiến quốc đến bây giờ, tầng lớp lãnh đạo cao tầng lúc nào cũng hô tính nguyên tắc trong đảng, thật ra nguyên tắc tất cả nằm dưới sự lãnh đạo của đảng chỉ là một câu nói suông mà thôi.
Tuy quân đội nằm ngoài đảng ủy chính quyền địa phương, nhưng lãnh đạo quân khu, phân khu tỉnh, phân khu thành phố, kể cả lãnh đạo huyện đội đều là thường ủy, điều này không khỏi làm cho quân đội có khả năng can thiệp vào chính vụ địa phương.
Vương Học Bình nghĩ rất rõ, với thực lực và địa vị của Nghiêm Minh Cao, cao lắm chỉ có thể đẩy mình lên cấp bí thư huyện ủy mà thôi.
Nếu Vương Học Bình muốn tiếp tục đi lên phía trước, một là lợi dụng sự giúp đỡ của Kim Hữu Công, hai là suy xét, nếu hắn có thể giúp đỡ Trương Vân Thiên thuận lợi leo lên cương vị thủ trưởng phân khu tỉnh, như vậy cực kỳ thuận lợi cho tương lai hắn tiến vào ban ngành lãnh đạo thành phố, đồng thời còn có thể thuận tay sử dụng quân đội.
Việc này nghe có vẻ đáng cười, nhưng thật ra Vương Học Bình đã từ mức độ coi trọng của Trương Vân Thiên với vấn đề viện an dưỡng mà nhìn thấy bên trong nhất định cất giấu một vị tướng quân địa vị không nhỏ.
Cụ thể là ai thì Vương Học Bình còn chưa có năng lực được biết, nhưng cũng sẽ nhanh chóng rõ ràng mà thôi. Tình thế trước mắt hắn chỉ có thể phối hợp với Trương Vân Thiên, nhanh chóng đẩy mạnh tiến độ xây dựng viện an dưỡng.
Khi những cựu chiến binh tiến vào viện an dưỡng, như vậy chỉ cần cho người thầm quan sát, Vương Học Bình tin có thể tìm ra tung tích.
Khu nhà dành cho thường ủy huyện ủy được xây dựng theo kiểu hoa viên, phong cảnh rất tốt, cảnh sắc hợp lòng người, dù là đêm hè cũng sinh ra cảm giác mát mẻ.
Vương Học Bình chậm rãi đứng lên, hắn đang định về phòng nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy tiếng đàn tranh từ phương xa truyền đến.
Vương Học Bình nhìn về phía phát ra âm thanh mà phát hiện đó là khu nhà số một của Mạnh Thu Lan, trên lầu hai bùng ranh ánh đèn le lói.
Thì ra Mạnh Thu Lan còn chưa ngủ, Vương Học Bình lẳng lặng đứng trên ban công nghe tiếng đàn réo rắt.
- Tưng!
Một âm thanh vang lên, tiếng đàn biến dạng, sau đó không còn tiếng động.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nhất định là dây đàn bị đứt, chắc chắn trong lòng kẻ đánh đàn cũng cất giấu không ít chuyện thương tâm.
- Cám ơn cậu, cậu Vương, coi như lần này cậu nể mặt anh em.
Lời nói này của Trương Vân Thiên đã khá rõ ràng, Vương Học Bình cũng cười nói:
- Lần này thấy anh cực nhọc, tôi cũng chỉ liều mình cùng quân tử mà thôi.
- Ha ha, cậu Vương, tôi dám cam đoan kết giao với anh Chu, tuyệt đối sẽ không có hại.
Trương Vân Thiên nháy mắt vài cái với Vương Học Bình, sau đó trêu chọc:
- Cậu đã gặp Tiểu Tố chưa? Để tôi gọi cô ấy đến gặp vị chủ tịch huyện, cậu cứ gọi là chị gái, chẳng qua chỉ là vợ bên ngoài của tôi mà thôi.
Mối quan hệ giữa Vương Học Bình và Lâm Lạc Thi không phải là bí mật gì với Trương Vân Thiên, bây giờ Tử Tâm lại muốn đưa vợ bé của mình ra gặp mặt Vương Học Bình, rõ ràng chỉ muốn nói hai chữ, quan hệ thân mật.
Một lúc sau, một thiếu phụ xinh đẹp xuất hiện ngoài cửa, ấn tượng đầu tiên của Vương Học Bình về cô gái này chính là đối phương như quả táo chín mọng, làm người ta sinh ra xúc động muốn cắn một miếng.
- Tiểu Tố, đây là cậu Học Bình mà anh hay nhắc với em, ha ha, bây giờ đã là chủ tịch huyện Nam Vân.
Trương Vân Thiên cũng không có chút cấm kỵ Vương Học Bình, hắn kéo cô gái kia ôm vào lòng rồi để nàng ngồi trên đùi mình nói:
- Cậu Vương, đây là chị gái của cậu, Lương Tố.
Vương Học Bình khẽ bắt tay Lương Tố, sau khi buông tay thì lấy trong túi ra một bao tiền mừng nhét vào trong tay nàng.
Lương Tố nhận và khẽ sờ qua thì biết ngay bên trong có ba nhiêu, nàng thầm nghĩ, vị chủ tịch huyện nhỏ này vừa ra tay đã là hai mươi ngàn, xem ra rất biết cách làm người.
Trương Vân Thiên cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười nắm bàn tay nhỏ của Lương Tố, trong lòng có chút đắc ý.
Đàn ông sống trên đời chỉ có bốn chữ "tửu sắc tài vận", Vương Học Bình vung tay càng lớn thì Trương Vân Thiên càng cảm thấy mình có mặt mũi.
Vương Học Bình cười nói với Lương Tố:
- Đợi đến khi Lạc Thi quay lại, sẽ để cô ấy cùng chị đến Hongkong, Macao hay Châu Âu du lịch một phen.
Vương Học Bình rất thông cảm cho nổi khó xử của Trương Vân Thiên, thân là sĩ quan cao cấp trong quân đội, vì có quá nhiều trở ngại mà không dám đưa Lương Tố xuất ngoại du lịch.
Lương Tố mở lớn cặp mắt đẹp, nàng dùng ánh mắt vui sướng nhìn Vương Học Bình rồi run giọng hỏi:
- Thật...Thật sao?
Trương Vân Thiên cắt đứt câu chuyện:
- Cậu Vương trước nay rất chắc chắn, hoàn toàn kohnog cần lừa em.
Vương Học Bình thấy Trương Vân Thiên không phản đối thì hiểu rõ, vị trưởng phòng Trương này xem mình như bạn bè đáng tín nhiệm.
Có Lương Tố ở đây, Vương Học Bình và Trương Vân Thiên cũng không nói đến chuyện chính sự, chỉ trò chuyện vài tin tức nhỏ trên chính trường và quân giới mà thôi.
- Gần đây trong thủ đô cũng không quá an ổn.
Trương Vân Thiên quay đầu nhìn Vương Học Bình rồi lên tiếng:
- Có vài người đang rục rịch.
Vương Học Bình căn bản không có suy nghĩ gì khác, nhưng hắn cẩn thận suy xét lại và đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ. Năm nay Sâm Bảo Vương tự sát, Đồng Hi Trầm cũng mất đảng, triệt tiêu tất cả chức vụ, bị giao cho cơ quan tư pháp xử lý.
- Ha ha, anh Trương, chuyện này tôi cũng không hiểu nhiều, nhưng cánh tay sao có thể bẻ gãy đùi? Đả kích hủ bại chính là một phương thức tốt nhất làm trong sạch hóa bộ máy chính trị.
Vương Học Bình dùng giọng hàm súc nói.
- Ha ha, tôi biết ngay cậu là người hiểu chuyện.
Trương Vân Thiên cười ha hả, Lương Tố dùng ánh mắt không giải thích được nhìn người đàn ông của mình, trong lòng không hiểu hắn đang cười gì?
Vương Học Bình lại biết được chút tin tức nhưng vì trở ngại sự thật chính trị nên không dám bày tỏ nhiều thái độ, dù Trương Vân Thiên nhìn qua vẫn có vẻ là minh hữu chính trị tốt nhất.
Cẩn thận luôn là liều thuốc tốt nhất, người trong thiên hạ đều biết vụ án Đồng Hi Trầm là thế nào nhưng chẳng kẻ nào dám công khai rõ ràng.
Trong thể chế chính trị hiện hành, dù là những tin đồn nhảm cũng rất có thể đáng tin.
Có một tác gia nổi tiếng đời sau có câu nói thế này: Thằng nào không tin lời đồn, thằng đó ngu.
Gió thổi cánh bèo, không có lửa sao có khói? Bên trong ít nhiều cũng cất giấu những bí mật không ai biết.
Lương Tố luôn chằm chằm vào những cử động của Vương Học Bình, nàng đi theo Trương Vân Thiên thì coi như gặp mặt đủ hạng người, nhưng nàng thật sự không nhìn thấu Vương Học Bình.
Lương Tố nghe Trương Vân Thiên nói chị của Vương Học Bình cực kỳ có tiền, nhưng chính Trương Vân Thiên cũng không quá rõ Vương Học Cầm kinh doanh thế nào ở nước ngoài.
Trương Vân Thiên lợi dụng cơ cấu trong quân đội để kiểm tra là chuyện bình thường, nhưng hắn thật sự không thể nào biết được tất cả. Đây cũng chính là sự cao siêu của Vương Học Bình, chị Vương Học Cầm và anh rể của hắn không bao giờ lộ diện ở trước mặt công chúng, chỉ âm thầm khống chế các tập đoàn, từng bước đi theo kế hoạch đã định của Vương Học Bình.
Ví dụ như Vương Học Cầm thầm thông qua những công ty đầu tư của mình để mua vào khá nhiều cổ phần của các công ty khai thác dầu mỏ.
Trương Vân Thiên tuy biết Vương Học Cầm rất giàu có nhưng cũng không thể nào tìm hiểu rõ ràng, có bao nhiêu tài chính? Đầu tư ở lĩnh vực nào?
Theo kế hoạch của Trương Vân Thiên thì tối nay uống một trận no say, nhưng không ngờ thủ trưởng phân khu tỉnh tạm thời có việc cần tìm, vì vậy hắn chỉ có thể hẹn lần sau tái hợp, vội vàng dắt Lương Tố rời khỏi Thanh Hồ sơn trang.
Sau khi rời khỏi Thanh Hồ sơn trang thì Vương Học Bình cũng không muốn chạy về huyện, hắn để cho Hà Tử Giang tùy tiện tìm một quán nướng ven đường.
Hà Tử Giang vì đã từng là phó chủ nhiệm phụ trách công tác điếp đãi, thường xuyên chạy khắp tỉnh thành, Vân Châu và Nam Vân, vì vậy mà rất quen thuộc tình huống ẩm thực ở khắp nơi. Dưới sự chỉ điểm của Hà Tử Giang, Lâm Mãnh nhanh chóng chạy xe đến một làng nướng.
Khi xe Vương Học Bình chạy đến dừng trước cổng thì thấy bên trong đông nghịt, có thể dùng từ tấp nập để hình dung, rất đông, không thấy chỗ trống.
Hà Tử Giang dùng giọng lo lắng đề nghị:
- Lãnh đạo, hay là chúng ta tìm một nhà hàng nào đó xa hoa hơn? Nơi đây nhiều người, có chút ồn ào.
Vương Học Bình khoát tay áo nói:
- Bình thường không phải khách sạn năm sao thì cũng là nhà khách chính quyền, những món như vậy đã sớm chán ngấy, hôm nay tôi muốn có chút náo nhiệt, cùng hưởng thụ cuộc sống với nhân dân.
Hà Tử Giang vã mồ hôi chạy đi tìm, cuối cùng mới dừng lại trước một quán ăn có hoàn cảnh không tệ, sau khi đặt cọc cho ông chủ quán thì dẫn đoàn người Vương Học Bình tiến vào bên trong.
Ông chủ quán nướng có động tác nhanh nhẹn, chi năm phút đã có vài món nướng nóng hôi hổi được xếp lên bàn.
Hà Tử Giang kinh ngạc phát hiện Vương Học Bình say sưa ăn ba xiên thịt nướng, là thứ mà người khác sẽ nhìn vào và nói đó không quá sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, Lâm Mãnh lái xe chạy về huyện thành như bão táp, đến huyện thành đã là đêm khuya.
Vương Học Bình thấy thức ăn trong bụng còn chưa tiêu hóa hết, vì vậy hắn đơn giản nhắn nhủ chị gái được huyện ủy phái đến chăm sóc cuộc sống cho mình đưa ghế dựa lên ban công.
Vương Học Bình nằm trên ghế dựa vừa nhìn ánh trăng sáng vừa tinh tế uống trà, những tình huống xảy ra ở tình thành ngày hôm nay chợt lóe lên trong đầu.
Cơ sở quyền lực chính là những vòng quan hệ đan xen, Vương Học Bình bây giờ dù đã là một chủ tịch huyện, nhưng hắn chỉ là một vị quan tép riu trong thể chế quan trường.
Vương Học Bình muốn leo lên cao, hắn hiểu rất rõ, nếu không có người giúp đỡ thì không thể.
Từ sau khi kiến quốc đến bây giờ, tầng lớp lãnh đạo cao tầng lúc nào cũng hô tính nguyên tắc trong đảng, thật ra nguyên tắc tất cả nằm dưới sự lãnh đạo của đảng chỉ là một câu nói suông mà thôi.
Tuy quân đội nằm ngoài đảng ủy chính quyền địa phương, nhưng lãnh đạo quân khu, phân khu tỉnh, phân khu thành phố, kể cả lãnh đạo huyện đội đều là thường ủy, điều này không khỏi làm cho quân đội có khả năng can thiệp vào chính vụ địa phương.
Vương Học Bình nghĩ rất rõ, với thực lực và địa vị của Nghiêm Minh Cao, cao lắm chỉ có thể đẩy mình lên cấp bí thư huyện ủy mà thôi.
Nếu Vương Học Bình muốn tiếp tục đi lên phía trước, một là lợi dụng sự giúp đỡ của Kim Hữu Công, hai là suy xét, nếu hắn có thể giúp đỡ Trương Vân Thiên thuận lợi leo lên cương vị thủ trưởng phân khu tỉnh, như vậy cực kỳ thuận lợi cho tương lai hắn tiến vào ban ngành lãnh đạo thành phố, đồng thời còn có thể thuận tay sử dụng quân đội.
Việc này nghe có vẻ đáng cười, nhưng thật ra Vương Học Bình đã từ mức độ coi trọng của Trương Vân Thiên với vấn đề viện an dưỡng mà nhìn thấy bên trong nhất định cất giấu một vị tướng quân địa vị không nhỏ.
Cụ thể là ai thì Vương Học Bình còn chưa có năng lực được biết, nhưng cũng sẽ nhanh chóng rõ ràng mà thôi. Tình thế trước mắt hắn chỉ có thể phối hợp với Trương Vân Thiên, nhanh chóng đẩy mạnh tiến độ xây dựng viện an dưỡng.
Khi những cựu chiến binh tiến vào viện an dưỡng, như vậy chỉ cần cho người thầm quan sát, Vương Học Bình tin có thể tìm ra tung tích.
Khu nhà dành cho thường ủy huyện ủy được xây dựng theo kiểu hoa viên, phong cảnh rất tốt, cảnh sắc hợp lòng người, dù là đêm hè cũng sinh ra cảm giác mát mẻ.
Vương Học Bình chậm rãi đứng lên, hắn đang định về phòng nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy tiếng đàn tranh từ phương xa truyền đến.
Vương Học Bình nhìn về phía phát ra âm thanh mà phát hiện đó là khu nhà số một của Mạnh Thu Lan, trên lầu hai bùng ranh ánh đèn le lói.
Thì ra Mạnh Thu Lan còn chưa ngủ, Vương Học Bình lẳng lặng đứng trên ban công nghe tiếng đàn réo rắt.
- Tưng!
Một âm thanh vang lên, tiếng đàn biến dạng, sau đó không còn tiếng động.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nhất định là dây đàn bị đứt, chắc chắn trong lòng kẻ đánh đàn cũng cất giấu không ít chuyện thương tâm.
/435
|