- Trưởng phòng Trương, anh cứ thích nói đùa, trước đó chúng ta đã cùng dùng cơm một lần.
Mạnh Thu Lan mỉm cười với Trương Vân Thiên, mà Trương Vân Thiên cũng cười ha ha:
- Bí thư Mạnh không những dáng người xinh đẹp, lời nói cũng không kém, tôi xin chịu hạ phong.
Trương Vân Thiên nhận thuốc của Vương Học Bình, hắn chỉ tay vào một vị đại tá từ trên xe bước xuống rồi cười nói:
- Đây là phó đoàn trưởng Hồng Quân mới nhận chức ở khối cảnh vệ trung ương, cùng phát.
Chữ "phát" là câu nói cửa miệng của người phương bắc, ý nghĩa của nó chính là anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Trương Vân Thiên nói như vậy mà Vương Học Bình thầm hiểu, mối quan hệ giữa bọn họ không tầm thường.
- Anh Hồng, vị này chính là cậu Học Bình mà tôi hay nhắc.
Trương Vân Thiên cũng không dựa theo quy củ quan trường, trước tiên đáng lý phải giới thiệu Mạnh Thu Lan, nhưng hắn lại giới thiệu Vương Học Bình.
Vương Học Bình và Hồng Quân mỉm cười bắt tay nhau, Mạnh Thu Lan thấy vậy mà trong lòng bùng sóng, thầm nghĩ năng lượng của Trương Vân Thiên thật sự không nhỏ.
Tuy Mạnh Thu Lan không biết tình huống của khối cảnh vệ trung ương, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu, khối bộ đội này tương đương với thị vệ đại nội trong lịch sử, là đám người cần thần bên thiên tử.
Vương Học Bình ưa quân sự, đã từng sưu tập nhiều tài liệu về lịch sử, vì vậy trong lòng biết rõ, địa vị của Hồng Quân vượt xa Trương Vân Thiên.
Sau nhiều năm, khối cảnh vệ trung ương được cải biên, cấp bậc là chính quân, đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương thường sẽ là lãnh đạo cấp quân khu, phó đoàn trưởng cũng tương đương với cấp phó quân, nếu so với địa phương thì ít nhất cũng tương đương với phó tư lệnh quân khu.
- Chủ tịch Vương rất có khả năng, đại ca của tôi luôn nhắc đến cậu.
Có lẽ vì ngại Trương Vân Thiên, Hồng Quân cũng không dám bày ra cái giá của phó đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương, vì thế mỉm cười bắt tay chào hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình khiêm tốn nói:
- Anh Trương thật sự quá khen, nếu như nói làm được chút chuyện thì mới đúng, chẳng qua có chút may mắn mà thôi.
Hồng Quân liếc mắt cười tủm tỉm nhìn Trương Vân Thiên:
- Hôm nay tôi có nhiệm vụ, cũng không thể trò chuyện lâu, nếu chủ tịch Vương không vội rời khỏi thủ đô, sau này mọi người bớt chút thời gian cùng dùng cơm.
Trương Vân Thiên cướp lời của Vương Học Bình, hắn cười nói với Hồng Quân:
- Anh Hồng, tôi biết rõ anh có nhiệm vụ, nhưng bạn tốt của tôi đến đây, ít nhất anh cũng phải sắp xếp xe đưa đón chứ?
Hồng Quân khẽ gật đầu, hắn gọi một viên thượng úy trên xe rồi phân phó:
- Vất vả cậu một chuyến, giúp tôi tiễn chân vài vị này.
- Rõ!
Tên thượng úy khép hai chân chào Hồng Quân theo kiểu quân đội rồi nói.
Lúc này bộ đàm của Hồng Quân đã vang lên:
- Này, tôi là Cựu, hoa nở, hoa nở.
Vẻ mặt Hồng Quân chợt biến đổi, cũng không thấy hắn có động tác thế nào, búng chân đã nhảy lên xe, khoảnh khắc sau chiếc xe đã biến mất ở cuối đường sân bay.
Trương Vân Thiên phát hiện Vương Học Bình có hơi toan tính, vì vậy nhún vai cười nói:
- Anh ấy có việc chính sự, tôi ở lại cùng cậu và bí thư Mạnh.
Trương Vân Thiên quét mắt nhìn đám người Vương Học Bình rồi giống như ý thức được điều gì đó, hắn cười nói:
- Tôi gọi đến một chiếc xe nữa, xem như vừa đủ.
Trương Vân Thiên móc điện thoại ra, bấm một dãy số gọi xe.
Sau khi vị thượng úy kia mở của thì Mạnh Thu Lan có hơi do dự, dù nàng có nhiều kinh nghiệm cũng khó thể nghĩ thông, nên lên xe hay không?
Vương Học Bình hiểu rõ gia thế của Trương Vân Thiên, con cháu Trương gia dùng xe quân đội chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, cũng không có người quan tâm.
Hơn nữa nếu là chuyện phạm húy thì Hồng Quân có thân phận mẫn cảm sẽ không để chiếc xe này ở lại.
Vương Học Bình bình tĩnh chui vào trong xe, Trương Vân Thiên quét mắt nhìn Mạnh Thu Lan đang còn do dự, hắn thầm nghĩ, chỉ cần nhìn bộ dạng sáng suốt hơn người của Vương Học Bình cũng đủ thấy hơn hẳn một bậc.
- Bí thư Mạnh, bên ngoài ất nóng, trong xe có điều hòa.
Trương Vân Thiên cố ý chọc Mạnh Thu Lan.
Gương mặt Mạnh Thu Lan chợt đỏ bừng, nàng tiến vào trong xe ngồi bên cạnh Vương Học Bình.
Xe nhanh chóng khởi động, khoảnh khắc này Vương Học Bình chợt nhìn thấy chủ nhiệm khu thường trú Tạ Bảo Quý chạy đến bên cạnh mà đầu đổ đầy mồ hôi.
Vương Học Bình thầm nở nụ cười lạnh, thầm nghĩ, loại vô năng này nên đuổi đi cho sớm.
Trên đường đi dù là đèn đỏ hay đèn vàng, hai chiếc xe cứ phóng qua. Không những thế, vì đi tắt mà chiếc xe còn chạy lấn sang đường một chiều.
Vương Học Bình thần nghĩ, dưới chân thiên tử mà còn dám kiêu ngạo thế này, ngoài xe quân sự thì chỉ sợ rất ít kẻ dám thử nghiệm.
Trong mắt giai tầng có đặc quyền, pháp luật trước nay chỉ câu thúc dân thường, không liên quan gì đến bọn họ.
Vương Học Bình dù được nhận lễ ngộ đặc thù nhưng lại thầm thở dài, chính mình là kẻ dẫn đầu phá hoại quy củ, nào nói gì đến vấn đề pháp trị?
Sau khi đưa Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đến khu thường trú huyện Nam Vân, Trương Vân Thiên cũng không xuống xe, hắn hạ cửa sổ xuống nói:
- Bây giờ tôi có việc gấp cần xử lý, cậu cứ nghỉ ngơi, đến tối tôi đến đón đi dùng cơm.
Mạnh Thu Lan trước kia chỉ từng nghe nói xe quân đội có đặc quyền, không ngờ hôm nay được thể nghiệm, trong lòng tương đối rung động.
Trong tỉnh Trung Hạ, bác trai của Mạnh Thu Lan cũng coi như là cán bộ lãnh đạo cao cấp, nhưng cũng không được như vậy.
Vương Học Bình đưa mắt nhìn Trương Vân Thiên đang chạy đi, sau đó hắn quay đầu dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Mạnh Thu Lan:
- Chúng ta vào thôi.
Mạnh Thu Lan nhìn căn nhà bốn tầng trước mặt mà thầm nghĩ, khu thường trú đúng là khu thường trú, bản chức công tác chính là làm tốt công tác tiếp đãi. Cấp bậc của khu thường trú ở trong huyện có hơi thấp, chỉ là một đơn vị chính khoa, vì vậy vứt ở thủ đô mà tất cả đều là lãnh đạo, thật sự khó thể triển khai mở rộng công tác.
Nếu làm không tốt công tác liên lạc các quan viên ở thủ đô, như vậy cũng không có gì để nói, hôm nay lãnh đạo bản địa đến cũng không được quan tâm, Tạ Bảo Quý này đang làm trò gì vậy?
Mạnh Thu Lan rất nắm chắc tâm lý, chủ nhiệm khu thường trú Tạ Bảo Quý là do Dương Chính Hoa cố gắng đề cử, trước đó Dương Chính Hoa liên tục thề thốt, nói rằng Tạ Bảo Quý này rất quen thuộc và có quan hệ rộng ở thủ đô, có năng lực hoạt động.
Khi đó trong tay Mạnh Thu Lan cũng không có người để dùng, coi như tín nhiệm vị thư ký của mình.
Khi Tạ Bảo Quý còn chưa chịu chạy ra đón lãnh đạo, Mạnh Thu Lan đã đặt dấu chấm hỏi rất lớn đối với nhân phẩm của Dương Chính Hoa.
Vài người đi vào lầu một khách sạn Nam Vân của khu thường trú, Mạnh Thu Lan phát hiện bên ngoài quầy tiếp tân có hai nữ nhân viên phục vụ ăn mặc xinh đẹp đang nằm ngủ.
Mạnh Thu Lan cực kỳ tức giận, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Trương Vận Cao. Lúc này Trương Vận Cao cũng thật sự không dám nhìn vào mắt Mạnh Thu Lan, hắn đi đến quầy tiếp tân rồi nghiêm giọng quát:
- Chủ nhiệm Tạ của các người chạy đi đâu rồi?
Hai nhân viên phục vụ chợt bừng tỉnh, bọn họ ngẩng đầu nhìn Trương Vận Cao, sau đó chợt ngây ngốc.
Lưu Tử cũng biết Trương Vận Cao không nhịn được cơn tức, sợ rằng sẽ phát hỏa, vì vậy mới dùng giọng ôn hòa hỏi hai nhân viên phục vụ đang choáng váng:
- Các cô đừng sợ, mau sắp xếp phòng.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan được sắp xếp ở sát vách.
Trước khi vào cửa thì Vương Học Bình nói với Mạnh Thu Lan:
- Có một vài chuyện nhỏ không nên để trong lòng.
Mạnh Thu Lan lắc đầu nói:
- Tôi nghĩ đến một chuyện mà có hơi thất thần, không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt.
Vương Học Bình lập tức ý thức được Mạnh Thu Lan đã khắc ghi sự kiện hôm nay, à, điều này là rất tốt.
Sau khi vào phòng thì Vương Học Bình ngâm mình vào bồn tắm, cẩn thận suy xét những chuyện xảy ra hôm nay.
Trương Vân Thiên dù bị cho ra rìa ở Trương gia thì cũng là con cháu Trương gia, hôm nay Vương Học Bình may mắn gặp phó đoàn trưởng Hồng Quân, biết đâu tương lai có nhiều chỗ hữu dụng?
Nửa giờ sau Vương Học Bình tắm rửa sạch sẽ, hắn phủ áo tắm nghiêng người dựa trên ghế sa lông, tính toán nên làm thế nào để kéo Mạnh Thu Lan đến những địa phương tập trung các đôi tình nhân.
Theo dự đoán của Vương Học Bình, Mạnh Thu Lan hơn phân nửa là khá đau lòng, luôn chìm đắm trong đả kích đời chồng trước, khó thể tự kiềm chế.
Vương Học Bình thấy rõ nhược điểm này mà cảm thấy mình có bảy phần thắng, xúc cảnh sinh tình chính là điều bình thường của con người, chỉ cần làm cho Mạnh Thu Lan có cảm giác thì đó sẽ là cơ hội của Vương Học Bình.
Lúc này Vương Học Bình cực kỳ quý trọng cơ hội, bình thường hắn và Mạnh Thu Lan chỉ có những hoạt động công vụ, căn bản khó có thời gian ở cùng một chỗ.
Vương Học Bình thầm hạ quyết tâm, phải tìm thời cơ thích hợp để đột phá trái tim của Mạnh Thu Lan, tuy tạm thời chưa thể đưa nàng lên giường, nhưng ít nhất cũng phải làm nàng sinh ra hảo cảm.
Mạnh Thu Lan mỉm cười với Trương Vân Thiên, mà Trương Vân Thiên cũng cười ha ha:
- Bí thư Mạnh không những dáng người xinh đẹp, lời nói cũng không kém, tôi xin chịu hạ phong.
Trương Vân Thiên nhận thuốc của Vương Học Bình, hắn chỉ tay vào một vị đại tá từ trên xe bước xuống rồi cười nói:
- Đây là phó đoàn trưởng Hồng Quân mới nhận chức ở khối cảnh vệ trung ương, cùng phát.
Chữ "phát" là câu nói cửa miệng của người phương bắc, ý nghĩa của nó chính là anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Trương Vân Thiên nói như vậy mà Vương Học Bình thầm hiểu, mối quan hệ giữa bọn họ không tầm thường.
- Anh Hồng, vị này chính là cậu Học Bình mà tôi hay nhắc.
Trương Vân Thiên cũng không dựa theo quy củ quan trường, trước tiên đáng lý phải giới thiệu Mạnh Thu Lan, nhưng hắn lại giới thiệu Vương Học Bình.
Vương Học Bình và Hồng Quân mỉm cười bắt tay nhau, Mạnh Thu Lan thấy vậy mà trong lòng bùng sóng, thầm nghĩ năng lượng của Trương Vân Thiên thật sự không nhỏ.
Tuy Mạnh Thu Lan không biết tình huống của khối cảnh vệ trung ương, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu, khối bộ đội này tương đương với thị vệ đại nội trong lịch sử, là đám người cần thần bên thiên tử.
Vương Học Bình ưa quân sự, đã từng sưu tập nhiều tài liệu về lịch sử, vì vậy trong lòng biết rõ, địa vị của Hồng Quân vượt xa Trương Vân Thiên.
Sau nhiều năm, khối cảnh vệ trung ương được cải biên, cấp bậc là chính quân, đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương thường sẽ là lãnh đạo cấp quân khu, phó đoàn trưởng cũng tương đương với cấp phó quân, nếu so với địa phương thì ít nhất cũng tương đương với phó tư lệnh quân khu.
- Chủ tịch Vương rất có khả năng, đại ca của tôi luôn nhắc đến cậu.
Có lẽ vì ngại Trương Vân Thiên, Hồng Quân cũng không dám bày ra cái giá của phó đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương, vì thế mỉm cười bắt tay chào hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình khiêm tốn nói:
- Anh Trương thật sự quá khen, nếu như nói làm được chút chuyện thì mới đúng, chẳng qua có chút may mắn mà thôi.
Hồng Quân liếc mắt cười tủm tỉm nhìn Trương Vân Thiên:
- Hôm nay tôi có nhiệm vụ, cũng không thể trò chuyện lâu, nếu chủ tịch Vương không vội rời khỏi thủ đô, sau này mọi người bớt chút thời gian cùng dùng cơm.
Trương Vân Thiên cướp lời của Vương Học Bình, hắn cười nói với Hồng Quân:
- Anh Hồng, tôi biết rõ anh có nhiệm vụ, nhưng bạn tốt của tôi đến đây, ít nhất anh cũng phải sắp xếp xe đưa đón chứ?
Hồng Quân khẽ gật đầu, hắn gọi một viên thượng úy trên xe rồi phân phó:
- Vất vả cậu một chuyến, giúp tôi tiễn chân vài vị này.
- Rõ!
Tên thượng úy khép hai chân chào Hồng Quân theo kiểu quân đội rồi nói.
Lúc này bộ đàm của Hồng Quân đã vang lên:
- Này, tôi là Cựu, hoa nở, hoa nở.
Vẻ mặt Hồng Quân chợt biến đổi, cũng không thấy hắn có động tác thế nào, búng chân đã nhảy lên xe, khoảnh khắc sau chiếc xe đã biến mất ở cuối đường sân bay.
Trương Vân Thiên phát hiện Vương Học Bình có hơi toan tính, vì vậy nhún vai cười nói:
- Anh ấy có việc chính sự, tôi ở lại cùng cậu và bí thư Mạnh.
Trương Vân Thiên quét mắt nhìn đám người Vương Học Bình rồi giống như ý thức được điều gì đó, hắn cười nói:
- Tôi gọi đến một chiếc xe nữa, xem như vừa đủ.
Trương Vân Thiên móc điện thoại ra, bấm một dãy số gọi xe.
Sau khi vị thượng úy kia mở của thì Mạnh Thu Lan có hơi do dự, dù nàng có nhiều kinh nghiệm cũng khó thể nghĩ thông, nên lên xe hay không?
Vương Học Bình hiểu rõ gia thế của Trương Vân Thiên, con cháu Trương gia dùng xe quân đội chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, cũng không có người quan tâm.
Hơn nữa nếu là chuyện phạm húy thì Hồng Quân có thân phận mẫn cảm sẽ không để chiếc xe này ở lại.
Vương Học Bình bình tĩnh chui vào trong xe, Trương Vân Thiên quét mắt nhìn Mạnh Thu Lan đang còn do dự, hắn thầm nghĩ, chỉ cần nhìn bộ dạng sáng suốt hơn người của Vương Học Bình cũng đủ thấy hơn hẳn một bậc.
- Bí thư Mạnh, bên ngoài ất nóng, trong xe có điều hòa.
Trương Vân Thiên cố ý chọc Mạnh Thu Lan.
Gương mặt Mạnh Thu Lan chợt đỏ bừng, nàng tiến vào trong xe ngồi bên cạnh Vương Học Bình.
Xe nhanh chóng khởi động, khoảnh khắc này Vương Học Bình chợt nhìn thấy chủ nhiệm khu thường trú Tạ Bảo Quý chạy đến bên cạnh mà đầu đổ đầy mồ hôi.
Vương Học Bình thầm nở nụ cười lạnh, thầm nghĩ, loại vô năng này nên đuổi đi cho sớm.
Trên đường đi dù là đèn đỏ hay đèn vàng, hai chiếc xe cứ phóng qua. Không những thế, vì đi tắt mà chiếc xe còn chạy lấn sang đường một chiều.
Vương Học Bình thần nghĩ, dưới chân thiên tử mà còn dám kiêu ngạo thế này, ngoài xe quân sự thì chỉ sợ rất ít kẻ dám thử nghiệm.
Trong mắt giai tầng có đặc quyền, pháp luật trước nay chỉ câu thúc dân thường, không liên quan gì đến bọn họ.
Vương Học Bình dù được nhận lễ ngộ đặc thù nhưng lại thầm thở dài, chính mình là kẻ dẫn đầu phá hoại quy củ, nào nói gì đến vấn đề pháp trị?
Sau khi đưa Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đến khu thường trú huyện Nam Vân, Trương Vân Thiên cũng không xuống xe, hắn hạ cửa sổ xuống nói:
- Bây giờ tôi có việc gấp cần xử lý, cậu cứ nghỉ ngơi, đến tối tôi đến đón đi dùng cơm.
Mạnh Thu Lan trước kia chỉ từng nghe nói xe quân đội có đặc quyền, không ngờ hôm nay được thể nghiệm, trong lòng tương đối rung động.
Trong tỉnh Trung Hạ, bác trai của Mạnh Thu Lan cũng coi như là cán bộ lãnh đạo cao cấp, nhưng cũng không được như vậy.
Vương Học Bình đưa mắt nhìn Trương Vân Thiên đang chạy đi, sau đó hắn quay đầu dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Mạnh Thu Lan:
- Chúng ta vào thôi.
Mạnh Thu Lan nhìn căn nhà bốn tầng trước mặt mà thầm nghĩ, khu thường trú đúng là khu thường trú, bản chức công tác chính là làm tốt công tác tiếp đãi. Cấp bậc của khu thường trú ở trong huyện có hơi thấp, chỉ là một đơn vị chính khoa, vì vậy vứt ở thủ đô mà tất cả đều là lãnh đạo, thật sự khó thể triển khai mở rộng công tác.
Nếu làm không tốt công tác liên lạc các quan viên ở thủ đô, như vậy cũng không có gì để nói, hôm nay lãnh đạo bản địa đến cũng không được quan tâm, Tạ Bảo Quý này đang làm trò gì vậy?
Mạnh Thu Lan rất nắm chắc tâm lý, chủ nhiệm khu thường trú Tạ Bảo Quý là do Dương Chính Hoa cố gắng đề cử, trước đó Dương Chính Hoa liên tục thề thốt, nói rằng Tạ Bảo Quý này rất quen thuộc và có quan hệ rộng ở thủ đô, có năng lực hoạt động.
Khi đó trong tay Mạnh Thu Lan cũng không có người để dùng, coi như tín nhiệm vị thư ký của mình.
Khi Tạ Bảo Quý còn chưa chịu chạy ra đón lãnh đạo, Mạnh Thu Lan đã đặt dấu chấm hỏi rất lớn đối với nhân phẩm của Dương Chính Hoa.
Vài người đi vào lầu một khách sạn Nam Vân của khu thường trú, Mạnh Thu Lan phát hiện bên ngoài quầy tiếp tân có hai nữ nhân viên phục vụ ăn mặc xinh đẹp đang nằm ngủ.
Mạnh Thu Lan cực kỳ tức giận, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Trương Vận Cao. Lúc này Trương Vận Cao cũng thật sự không dám nhìn vào mắt Mạnh Thu Lan, hắn đi đến quầy tiếp tân rồi nghiêm giọng quát:
- Chủ nhiệm Tạ của các người chạy đi đâu rồi?
Hai nhân viên phục vụ chợt bừng tỉnh, bọn họ ngẩng đầu nhìn Trương Vận Cao, sau đó chợt ngây ngốc.
Lưu Tử cũng biết Trương Vận Cao không nhịn được cơn tức, sợ rằng sẽ phát hỏa, vì vậy mới dùng giọng ôn hòa hỏi hai nhân viên phục vụ đang choáng váng:
- Các cô đừng sợ, mau sắp xếp phòng.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan được sắp xếp ở sát vách.
Trước khi vào cửa thì Vương Học Bình nói với Mạnh Thu Lan:
- Có một vài chuyện nhỏ không nên để trong lòng.
Mạnh Thu Lan lắc đầu nói:
- Tôi nghĩ đến một chuyện mà có hơi thất thần, không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt.
Vương Học Bình lập tức ý thức được Mạnh Thu Lan đã khắc ghi sự kiện hôm nay, à, điều này là rất tốt.
Sau khi vào phòng thì Vương Học Bình ngâm mình vào bồn tắm, cẩn thận suy xét những chuyện xảy ra hôm nay.
Trương Vân Thiên dù bị cho ra rìa ở Trương gia thì cũng là con cháu Trương gia, hôm nay Vương Học Bình may mắn gặp phó đoàn trưởng Hồng Quân, biết đâu tương lai có nhiều chỗ hữu dụng?
Nửa giờ sau Vương Học Bình tắm rửa sạch sẽ, hắn phủ áo tắm nghiêng người dựa trên ghế sa lông, tính toán nên làm thế nào để kéo Mạnh Thu Lan đến những địa phương tập trung các đôi tình nhân.
Theo dự đoán của Vương Học Bình, Mạnh Thu Lan hơn phân nửa là khá đau lòng, luôn chìm đắm trong đả kích đời chồng trước, khó thể tự kiềm chế.
Vương Học Bình thấy rõ nhược điểm này mà cảm thấy mình có bảy phần thắng, xúc cảnh sinh tình chính là điều bình thường của con người, chỉ cần làm cho Mạnh Thu Lan có cảm giác thì đó sẽ là cơ hội của Vương Học Bình.
Lúc này Vương Học Bình cực kỳ quý trọng cơ hội, bình thường hắn và Mạnh Thu Lan chỉ có những hoạt động công vụ, căn bản khó có thời gian ở cùng một chỗ.
Vương Học Bình thầm hạ quyết tâm, phải tìm thời cơ thích hợp để đột phá trái tim của Mạnh Thu Lan, tuy tạm thời chưa thể đưa nàng lên giường, nhưng ít nhất cũng phải làm nàng sinh ra hảo cảm.
/435
|