Đối với Vương Học Bình thì Vận Thập không phải đơn giản là cái tên của một loại máy bay, đây chính là vấn đề khá bức bối.
Vài thế kỷ mới trong nước vẫn còn dùng không biết bao nhiêu tiền để mua máy bay, rất tốn kém mà căn bản không sản xuất được.
Vì thế Vương Học Bình rất coi trọng những người đặt nền móng cho nền công nghiệp máy bay trong nước.
Khi bảo vệ vung tay lên thì Vương Học Bình dùng giọng nghiêm nghị quát:
- Dừng tay.
Đám nhân viên bảo vệ nhìn về phía Vương Học Bình, mọi người phát hiện tuy người này có vẻ trẻ tuổi nhưng có khí độ khá nghiêm nghị, làm bọn họ thật sự không dám làm càn.
- Anh là ai?
Một tên đàn ông đen đúa và cao ây có vẻ là đội trưởng đội bảo vệ, hắn cau mày hỏi Vương Học Bình.
- Anh không có tư cách hỏi tôi là ai.
Vương Học Bình cố ý lớn lối hù dọa tên tổ trưởng.
Thủ đô là địa phương khác biệt, nơi đây là địa phương tập trung quyền quý, thâm sâu khó lường, vì vậy tên đội trưởng bảo vệ cũng thật sự có chút sợ hãi, hắn dùng giọng đã hơi mềm nói:
- Ông lão này làm ảnh hưởng đến bát cơm của anh em, nhiều khi chúng tôi cũng là thân bất do kỷ.
Vương Học Bình quét mắt nhìn đám bảo vệ, sau đó đi đến bên cạnh Diệp Bất Thì cười nói:
- Biết đâu tôi có thể giúp chú vài vấn đề.
Vương Học Bình vừa nói ra khỏi miệng như vậy thì đám nhân viên bảo vệ nơi đây đều không dám nói lung tung, kẻ nào cũng đứng giương mắt nhìn.
- Anh Diệp, sao lại phải khổ như vậy? Tất cả lãnh đạo đều đã đi công tác, không có ai làm chủ được, anh hay là về trước đi.
Lúc này trong khu nhà tổng công ty công nghiệp hàng không chạy ra một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, hắn đi đến trước mặt Diệp Bất Thì rồi dùng giọng uyển chuyển nói. Tên này đã nói rất rõ, sau này dù đến thì sợ rằng lãnh đạo cũng luôn "bận rộn".
Diệp Bất Thì há hốc mồm rồi nặng nề thở dài, sau đó khẽ lắc đầu, mái tóc trắng khẽ tung bay trong gió, sau đó lão nở nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc:
- Nếu tôi không đến thì lấy đâu ra tài chính?
Vương Học Bình thấy tình cảnh đáng phẫn nộ trước mắt mà trong lòng cảm thấy bực bội, rất nhiều dự án không phát triển được cũng vì đám quan lại vô năng kia.
Diệp Bất Thì cúi đầu đi về phía trước, Vương Học Bình chờ cho lão đi được một đoạn đường mới cùng cất bước theo sau. Đúng lúc Diệp Bất Thì không để ý, giẫm trúng một lớp đá dăm, không giữ được thăng bằng và ngã xuống. Vương Học Bình tranh thủ thời gian chạy lên đỡ lão đứng lên rồi hỏi:
- Chú không sao chứ?
Diệp Bất Thì đứng lên vỗ bụi bám trên người rồi lắc đầu dùng giọng chán nản nói:
- Không có gì, không có gì, cám ơn tiểu tử cậu.
Diệp Bất Thì nói xong thì muốn đi gấp, Vương Học Bình thầm hiểu, ông lão này đã bị thể chế quan trường lúc này làm cho đau đớn, néu không ném vào một cái bánh ngọt thì khó thể giữ chân lại được.
- Giám đốc Diệp, vừa rồi chú không chú ý, bây giờ cháu nhắc lại, biết đâu cháu có thể giúp chú tiếp tục nghiên cứu Vận Thập.
Vương Học Bình cũng có chút hiểu biết về tâm tính của đám chuyên gia kỹ thuật vào kiếp trước, vì vậy vừa mở miệng đã nói ngay vào vấn đề.
- Cậu...Cậu là?
Diệp Bất Thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Cháu khẳng định có thể giúp được chú.
Vương Học Bình nói xong thì lấy danh thiếp đưa vào trong tay Diệp Bất Thì.
Diệp Bất Thì có chút kích động nhận lấy danh thiếp, nhưng khi biết Vương Học Bình chỉ là một chủ tịch huyện nho nhỏ thì trong mắt lại bùng ra cái nhìn thất vọng.
Vương Học Bình tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Diệp Bất Thì, hắn cười nói:
- Cháu thật sự chỉ là một chủ tịch huyện, cũng không có bao tiền đầu tư chú làm máy bay, nhưng cháu nhận thức một xí nghiệp lớn, cô ấy có thể giúp được chú.
- Ôi, chủ tịch Vương, cực kỳ cảm tạ ý tốt của cậu, nhưng đầu tư máy bay cần quá nhiều tiền, có ông chủ nào chịu được? Hơn nữa Vận Thập đi vào nghiên cứu nhiều năm, nhiều nhân viên kỹ thuật nòng cốt đã ra đi, người còn ở lại không phải già yếu cũng bệnh tàn, cũng không còn tác dụng gì lớn.
Diệp Bất Thì nghĩ đến tình cảnh phát triển năm xưa mà chợt sinh ra cảm xúc muốn rơi lệ.
Vương Học Bình có thể thấy rõ tâm tư đau thương của lão chuyên gia trước mặt, coi như đối phương đã hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Vương Học Bình suy xét một lúc, cuối cùng hắn mỉm cười nói với Diệp Bất Thì:
- Chuyện máy bay trước tiên cứ để sang một bên, biết đâu cháu có thể giúp chú sắp xếp tốt cho những kỹ thuật viên và gia thuộc.
- Cái gì?
Diệp Bất Thì thật sự không tin vào lỗ tai mình, lão dùng ánh mắt cẩn thận xem xét Vương Học Bình từ trên xuống dưới.
Một lúc lâu sau, dù trong mắt Vương Học Bình bùng ra hào quang chân thành, nhưng Diệp Bất Thì lại không tin bầu trời rơi xuống, lão dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Đây là sự việc không dễ dàng, cậu là gì mà có thể làm được?
- Vì cổ động cho công tác nghiên cứu, cháu tình nguyện giúp đỡ.
Vương Học Bình tất nhiên sẽ cổ động cho những chuyên gia dâng cả đời cho sự phát triển của đất nước như Diệp Bất Thì.
Diệp Bất Thì cúi đầu thở dài:
- Những thứ khác còn dễ nói, dù bày hàng ra vỉa hè cũng còn có thể kiếm sống, nhưng các chuyên gia chỗ chúng tôi nhiều năm đau ốm, mà tuyến trên lại ngừng cung cấp tiền thuốc men.
Vương Học Bình nghe vậy mà thầm cảm khái, đúng là một chuyên gia tốt.
Dù chính mình rơi vào hoàn cảnh nghèo rớt mồng tơi nhưng vẫn suy xét vì người khác, loại cảm tình cao thượng này đời sau sẽ chẳng còn.
Vương Học Bình chân thành nói:
- Thế này đi, cháu sẽ thương lượng với xí nghiệp kia, để xem bọn họ có thể đưa ra trước vài triệu để chi trả tiền thuốc men cho các chuyên gia hay không.
Ánh mắt đục ngàu của Diệp Bất Thì chợt sáng ngời, lão run giọng nói:
- Thật...Thật sao?
- Ha ha, ông chủ kia từ nhỏ thích máy bay, tôi tin sẽ có được sự trợ giúp.
Thần thái ung dung của Vương Học Bình thật sự ảnh hưởng đến Diệp Bất Thì, tuy lão vẫn còn có chút lo lắng nhưng nghĩ về đám đồng nghiệp không tiền không nhà một nghèo hèn hai trắng tay thì không thể không hy vọng.
Vương Học Bình thấy Diệp Bất Thì đã sơ bộ tín nhiệm mình, hắn gọi Lâm Mãnh chạy đến. Diệp Bất Thì đưa mắt thấy Vương Học Bình gọi đến một chếc xe quân đội, vì vậy không khỏi càng thêm yên tâm.
Vì Diệp Bất Thì là người nghiên cứu khoa học nên cũng thường xuyên tham gia những buổi thảo luận với quân đội, lão cũng không xa lạ gì quy tắc phân phối biển số của quân đội, hắn có thể thấy đó là xe của phân khu tỉnh Trung Hạ.
Vương Học Bình luôn quan sát vẻ mặt của Diệp Bất Thì, hắn phát hiện cặp mày của đối phương hơi thả lỏng, vì vậy mà thầm hiểu, ông lão này đã có chút yên tâm.
Vì muốn để cho Diệp Bất Thì tín nhiệm, Vương Học Bình cố ý chạy một vòng về khu thường trú huyện Nam Vân.
Tất cả mọi người trong khu thường trú thấy Vương Học Bình thì đều cung kính chào chủ tịch Vương, Diệp Bất Thì thấy vậy thì càng yên tâm, cuối cùng cũng gặp một tiểu tử lãnh đạo tốt.
Lúc ăn cơm, Vương Học Bình cố ý liên tiếp mời rượu, Diệp Bất Thì không phải cao thủ, vì vậy chỉ rót vào miệng ba lượng thì không còn tiếp tục kín miệng.
Vương Học Bình nâng ly rượu nhấp một ngụm, hắn nheo mắt lắng nghe nổi lòng chua xót của Diệp Bất Thì.
Năm đó lĩnh vực hàng không của thành phố Hỗ Đông là mạnh nhất, hơn nữa khi công trình được duyệt thì trung ương phái đến một nhóm lớn cán bộ kỹ thuật nòng cốt, coi như tạo nên một thực lực nghiên cứu khoa học cực kỳ phong phú.
Bây giờ vài trăm nhân viên kỹ thuật trong lĩnh vực công nghiệp hàng không đã hoàn toàn phân tán.
Vì nguyên nhân quản lý nên có nhiều thiết kế cơ mật bị thất lạc khó giải thích.
Vương Học Bình ngửa cổ uống cạn một ly, trong lòng sinh ra cảm giác nói không nên lời, đúng là đầu tư chán nản.
Diệp Bất Thì uống rượu rất kém, chỉ uống ba lượng rượu đế đã say như chét, nằm trên bàn cơm, bất tỉnh nhân sự.
Vương Học Bình đứng lên sắp xếp người đưa Diệp Bất Thì vào trong khách sạn, sau đó hắn lên phòng của mình ở lầu hai.
Vương Học Bình tắm nước lạnh, uống một ly cà phê, sau đó tiếp tục suy xét vấn đề.
Hạng mục nghiên cứu và sản xuất máy bay thuộc phương diện kỹ thuật cao và tốn nhiều tiền của, Vương Học Bình tuy có thể thông qua chị gái ở ngoại quốc để hô phong hoán vũ, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, tài chính cũng không có quá nhiều.
Tất nhiên nếu có thêm thời gian, để các sản nghiệp phát triển, chắc chắn sẽ không có nhiều thứ cần lo lắng.
Nói cho cùng thì vấn đề tài chính không phải đặc biệt quan trọng với Vương Học Bình.
Ngược lại lũng đoạn trong nước mới là vấn đề nhức đầu.
Vương Học Bình phân tích ở góc độ lý tính, hắn cho rằng dù nghiên cứu máy bay thành công, cũng chưa chắc có được đơn đặt hàng máy bay dân dụng.
- Đúng là đám ngu ngốc.
Vương Học Bình càng nghĩ càng tức, cuối cùng mở miệng mắng một câu.
Vài thế kỷ mới trong nước vẫn còn dùng không biết bao nhiêu tiền để mua máy bay, rất tốn kém mà căn bản không sản xuất được.
Vì thế Vương Học Bình rất coi trọng những người đặt nền móng cho nền công nghiệp máy bay trong nước.
Khi bảo vệ vung tay lên thì Vương Học Bình dùng giọng nghiêm nghị quát:
- Dừng tay.
Đám nhân viên bảo vệ nhìn về phía Vương Học Bình, mọi người phát hiện tuy người này có vẻ trẻ tuổi nhưng có khí độ khá nghiêm nghị, làm bọn họ thật sự không dám làm càn.
- Anh là ai?
Một tên đàn ông đen đúa và cao ây có vẻ là đội trưởng đội bảo vệ, hắn cau mày hỏi Vương Học Bình.
- Anh không có tư cách hỏi tôi là ai.
Vương Học Bình cố ý lớn lối hù dọa tên tổ trưởng.
Thủ đô là địa phương khác biệt, nơi đây là địa phương tập trung quyền quý, thâm sâu khó lường, vì vậy tên đội trưởng bảo vệ cũng thật sự có chút sợ hãi, hắn dùng giọng đã hơi mềm nói:
- Ông lão này làm ảnh hưởng đến bát cơm của anh em, nhiều khi chúng tôi cũng là thân bất do kỷ.
Vương Học Bình quét mắt nhìn đám bảo vệ, sau đó đi đến bên cạnh Diệp Bất Thì cười nói:
- Biết đâu tôi có thể giúp chú vài vấn đề.
Vương Học Bình vừa nói ra khỏi miệng như vậy thì đám nhân viên bảo vệ nơi đây đều không dám nói lung tung, kẻ nào cũng đứng giương mắt nhìn.
- Anh Diệp, sao lại phải khổ như vậy? Tất cả lãnh đạo đều đã đi công tác, không có ai làm chủ được, anh hay là về trước đi.
Lúc này trong khu nhà tổng công ty công nghiệp hàng không chạy ra một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, hắn đi đến trước mặt Diệp Bất Thì rồi dùng giọng uyển chuyển nói. Tên này đã nói rất rõ, sau này dù đến thì sợ rằng lãnh đạo cũng luôn "bận rộn".
Diệp Bất Thì há hốc mồm rồi nặng nề thở dài, sau đó khẽ lắc đầu, mái tóc trắng khẽ tung bay trong gió, sau đó lão nở nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc:
- Nếu tôi không đến thì lấy đâu ra tài chính?
Vương Học Bình thấy tình cảnh đáng phẫn nộ trước mắt mà trong lòng cảm thấy bực bội, rất nhiều dự án không phát triển được cũng vì đám quan lại vô năng kia.
Diệp Bất Thì cúi đầu đi về phía trước, Vương Học Bình chờ cho lão đi được một đoạn đường mới cùng cất bước theo sau. Đúng lúc Diệp Bất Thì không để ý, giẫm trúng một lớp đá dăm, không giữ được thăng bằng và ngã xuống. Vương Học Bình tranh thủ thời gian chạy lên đỡ lão đứng lên rồi hỏi:
- Chú không sao chứ?
Diệp Bất Thì đứng lên vỗ bụi bám trên người rồi lắc đầu dùng giọng chán nản nói:
- Không có gì, không có gì, cám ơn tiểu tử cậu.
Diệp Bất Thì nói xong thì muốn đi gấp, Vương Học Bình thầm hiểu, ông lão này đã bị thể chế quan trường lúc này làm cho đau đớn, néu không ném vào một cái bánh ngọt thì khó thể giữ chân lại được.
- Giám đốc Diệp, vừa rồi chú không chú ý, bây giờ cháu nhắc lại, biết đâu cháu có thể giúp chú tiếp tục nghiên cứu Vận Thập.
Vương Học Bình cũng có chút hiểu biết về tâm tính của đám chuyên gia kỹ thuật vào kiếp trước, vì vậy vừa mở miệng đã nói ngay vào vấn đề.
- Cậu...Cậu là?
Diệp Bất Thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Cháu khẳng định có thể giúp được chú.
Vương Học Bình nói xong thì lấy danh thiếp đưa vào trong tay Diệp Bất Thì.
Diệp Bất Thì có chút kích động nhận lấy danh thiếp, nhưng khi biết Vương Học Bình chỉ là một chủ tịch huyện nho nhỏ thì trong mắt lại bùng ra cái nhìn thất vọng.
Vương Học Bình tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Diệp Bất Thì, hắn cười nói:
- Cháu thật sự chỉ là một chủ tịch huyện, cũng không có bao tiền đầu tư chú làm máy bay, nhưng cháu nhận thức một xí nghiệp lớn, cô ấy có thể giúp được chú.
- Ôi, chủ tịch Vương, cực kỳ cảm tạ ý tốt của cậu, nhưng đầu tư máy bay cần quá nhiều tiền, có ông chủ nào chịu được? Hơn nữa Vận Thập đi vào nghiên cứu nhiều năm, nhiều nhân viên kỹ thuật nòng cốt đã ra đi, người còn ở lại không phải già yếu cũng bệnh tàn, cũng không còn tác dụng gì lớn.
Diệp Bất Thì nghĩ đến tình cảnh phát triển năm xưa mà chợt sinh ra cảm xúc muốn rơi lệ.
Vương Học Bình có thể thấy rõ tâm tư đau thương của lão chuyên gia trước mặt, coi như đối phương đã hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Vương Học Bình suy xét một lúc, cuối cùng hắn mỉm cười nói với Diệp Bất Thì:
- Chuyện máy bay trước tiên cứ để sang một bên, biết đâu cháu có thể giúp chú sắp xếp tốt cho những kỹ thuật viên và gia thuộc.
- Cái gì?
Diệp Bất Thì thật sự không tin vào lỗ tai mình, lão dùng ánh mắt cẩn thận xem xét Vương Học Bình từ trên xuống dưới.
Một lúc lâu sau, dù trong mắt Vương Học Bình bùng ra hào quang chân thành, nhưng Diệp Bất Thì lại không tin bầu trời rơi xuống, lão dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Đây là sự việc không dễ dàng, cậu là gì mà có thể làm được?
- Vì cổ động cho công tác nghiên cứu, cháu tình nguyện giúp đỡ.
Vương Học Bình tất nhiên sẽ cổ động cho những chuyên gia dâng cả đời cho sự phát triển của đất nước như Diệp Bất Thì.
Diệp Bất Thì cúi đầu thở dài:
- Những thứ khác còn dễ nói, dù bày hàng ra vỉa hè cũng còn có thể kiếm sống, nhưng các chuyên gia chỗ chúng tôi nhiều năm đau ốm, mà tuyến trên lại ngừng cung cấp tiền thuốc men.
Vương Học Bình nghe vậy mà thầm cảm khái, đúng là một chuyên gia tốt.
Dù chính mình rơi vào hoàn cảnh nghèo rớt mồng tơi nhưng vẫn suy xét vì người khác, loại cảm tình cao thượng này đời sau sẽ chẳng còn.
Vương Học Bình chân thành nói:
- Thế này đi, cháu sẽ thương lượng với xí nghiệp kia, để xem bọn họ có thể đưa ra trước vài triệu để chi trả tiền thuốc men cho các chuyên gia hay không.
Ánh mắt đục ngàu của Diệp Bất Thì chợt sáng ngời, lão run giọng nói:
- Thật...Thật sao?
- Ha ha, ông chủ kia từ nhỏ thích máy bay, tôi tin sẽ có được sự trợ giúp.
Thần thái ung dung của Vương Học Bình thật sự ảnh hưởng đến Diệp Bất Thì, tuy lão vẫn còn có chút lo lắng nhưng nghĩ về đám đồng nghiệp không tiền không nhà một nghèo hèn hai trắng tay thì không thể không hy vọng.
Vương Học Bình thấy Diệp Bất Thì đã sơ bộ tín nhiệm mình, hắn gọi Lâm Mãnh chạy đến. Diệp Bất Thì đưa mắt thấy Vương Học Bình gọi đến một chếc xe quân đội, vì vậy không khỏi càng thêm yên tâm.
Vì Diệp Bất Thì là người nghiên cứu khoa học nên cũng thường xuyên tham gia những buổi thảo luận với quân đội, lão cũng không xa lạ gì quy tắc phân phối biển số của quân đội, hắn có thể thấy đó là xe của phân khu tỉnh Trung Hạ.
Vương Học Bình luôn quan sát vẻ mặt của Diệp Bất Thì, hắn phát hiện cặp mày của đối phương hơi thả lỏng, vì vậy mà thầm hiểu, ông lão này đã có chút yên tâm.
Vì muốn để cho Diệp Bất Thì tín nhiệm, Vương Học Bình cố ý chạy một vòng về khu thường trú huyện Nam Vân.
Tất cả mọi người trong khu thường trú thấy Vương Học Bình thì đều cung kính chào chủ tịch Vương, Diệp Bất Thì thấy vậy thì càng yên tâm, cuối cùng cũng gặp một tiểu tử lãnh đạo tốt.
Lúc ăn cơm, Vương Học Bình cố ý liên tiếp mời rượu, Diệp Bất Thì không phải cao thủ, vì vậy chỉ rót vào miệng ba lượng thì không còn tiếp tục kín miệng.
Vương Học Bình nâng ly rượu nhấp một ngụm, hắn nheo mắt lắng nghe nổi lòng chua xót của Diệp Bất Thì.
Năm đó lĩnh vực hàng không của thành phố Hỗ Đông là mạnh nhất, hơn nữa khi công trình được duyệt thì trung ương phái đến một nhóm lớn cán bộ kỹ thuật nòng cốt, coi như tạo nên một thực lực nghiên cứu khoa học cực kỳ phong phú.
Bây giờ vài trăm nhân viên kỹ thuật trong lĩnh vực công nghiệp hàng không đã hoàn toàn phân tán.
Vì nguyên nhân quản lý nên có nhiều thiết kế cơ mật bị thất lạc khó giải thích.
Vương Học Bình ngửa cổ uống cạn một ly, trong lòng sinh ra cảm giác nói không nên lời, đúng là đầu tư chán nản.
Diệp Bất Thì uống rượu rất kém, chỉ uống ba lượng rượu đế đã say như chét, nằm trên bàn cơm, bất tỉnh nhân sự.
Vương Học Bình đứng lên sắp xếp người đưa Diệp Bất Thì vào trong khách sạn, sau đó hắn lên phòng của mình ở lầu hai.
Vương Học Bình tắm nước lạnh, uống một ly cà phê, sau đó tiếp tục suy xét vấn đề.
Hạng mục nghiên cứu và sản xuất máy bay thuộc phương diện kỹ thuật cao và tốn nhiều tiền của, Vương Học Bình tuy có thể thông qua chị gái ở ngoại quốc để hô phong hoán vũ, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, tài chính cũng không có quá nhiều.
Tất nhiên nếu có thêm thời gian, để các sản nghiệp phát triển, chắc chắn sẽ không có nhiều thứ cần lo lắng.
Nói cho cùng thì vấn đề tài chính không phải đặc biệt quan trọng với Vương Học Bình.
Ngược lại lũng đoạn trong nước mới là vấn đề nhức đầu.
Vương Học Bình phân tích ở góc độ lý tính, hắn cho rằng dù nghiên cứu máy bay thành công, cũng chưa chắc có được đơn đặt hàng máy bay dân dụng.
- Đúng là đám ngu ngốc.
Vương Học Bình càng nghĩ càng tức, cuối cùng mở miệng mắng một câu.
/435
|