Tiết Văn dù mới tiếp nhận vị trí chủ nhiệm khu thường trú nhưng hiệu suất làm việc cũng không thấp, đã sớm sắp xếp vé máy bay.
Sau một đêm triền miên, mãi đến khi coi như cho Mạnh Thu Lan ăn no thì Vương Học Bình mới hoàn thành nhiệm vụ, hắn và nàng ôm nhau ngủ.
Sáng sớm Mạnh Thu Lan được âm thanh đồng hồ báo thức làm bừng tỉnh, nàng ngượng ngùng và khó khăn rời khỏi lòng Vương Học Bình.
Đến khi Vương Học Bình mở to mắt thì Mạnh Thu Lan xinh đẹp động lòng người đã đứng bên cạnh giường, chỉ thấy nàng mặc một bộ trang phục công sở màu xanh da trời, mặt trang điểm nhẹ nhưng không thiếu nét quyến rũ, quả nhiên là một thiếu phụ xinh đẹp mê người.
Vương Học Bình ngồi thẳng người với cơ thể trần như nhộng, hắn cười nói:
- Đã nhớ rõ kế hoạch tối qua anh nói chưa?
Gương mặt tuyết trắng của Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, nàng đưa tay nhéo tai Vương Học Bình rồi nũng nịu mắng:
- Anh đúng là lâm tặc, chuyện nhà chưa xong đã lo thiên hạ.
Vương Học Bình cảm thấy ánh mắt của Mạnh Thu Lan có hơi hồng, vì vậy cũng có chút thương xót, hắn ôm nàng vào lòng rồi dịu dàng nói:
- Anh cũng biết uất ức cho em, nhưng anh thật sự không thể nào ly hôn được.
Mạnh Thu Lan ngã vào lòng Vương Học Bình rồi cắn mạnh một cái, Vương Học Bình đau đến mức la lớn, hắn cúi đầu nhìn, một hàng dấu răng rất chỉnh tề, mơ hồ còn thấy vết máu.
- Em đúng là nhẫn tâm.
Vương Học Bình trong lòng biết có lỗi với Mạnh Thu Lan nhưng chỉ có thể cố ý trêu chọc.
Mạnh Thu Lan vung bàn tay non mềm trước mặt Vương Học Bình, nàng cam giận nói:
- Ai nhẫn tâm? Anh đã lấy đi sự trong sạch của em.
Vương Học Bình nắm bàn tay nhỏ của Mạnh Thu Lan rồi dịu dàng nói:
- Là anh, được chưa, anh sẽ phụ trách cả đời.
Mạnh Thu Lan cũng có chút đau xót, nàng biết rõ hắn là người đã có vợ, nhưng lại cứ nhào vào lòng hắn.
Mạnh Thu Lan nghĩ đến tình cảnh cả đời mình phải làm tình nhân mà cực kỳ uất ức, hai hàng lệ không khỏi chảy dài.
Vương Học Bình biết rõ, đây là di chứng khi sắp quay về huyện, vì những ngày vừa qua ở thủ đô, khoảng cách qua xa, Mạnh Thu Lan thật sự cũng xem nhẹ vấn đề Vương Học Bình là chồng của người ta.
Mạnh Thu Lan nghĩ về tình huống khi về huyện, nàng sẽ phải một mình trống vắng, vì thế mà tâm tư rất khó bình tĩnh.
Đặc biệt là Mạnh Thu Lan vừa nghĩ đến vấn đề người yêu của mình sẽ về nhà ôm lấy người vợ thật sự, tình cảnh đó lóe lên trong óc nàng, làm nàng vừa cảm thấy bực bội lại vừa bất bình.
Vương Học Bình hiểu rất rõ, tình cảnh hôm nay sớm muộn cũng sẽ phát sinh, mà đau dài không bằng đau ngắn, chẳng bằng bây giờ nên tuôn ra. Vì thế hắn hôn lên gò má của Mạnh Thu Lan, dùng giọng không nóng không vội để trấn an tâm tình của nàng.
Mạnh Thu Lan lúc đầu còn chưa có ý nghĩ gì khác, sau đó nàng véo mạnh lên hông Vương Học Bình rồi căm giận nói:
- Đúng là tiện nghi cho một kẻ không có lương tâm như anh.
Vương Học Bình bị mắng nhưng trong lòng rất ngọt ngào, hắn ôm lấy Mạnh Thu Lan, trong miệng nói ra những lời tâm tình nóng hôi hổi.
Mạnh Thu Lan nằm trong lòng Vương Học Bình, sau khi phát tiết thì nàng cũng khôi phục lại lý trí, nói cho cùng thì nàng cướp chồng của Lý Tiểu Linh, cũng xem như bà nhỏ.
Mạnh Thu Lan cũng chợt sinh ra ý nghĩ chịu tội, mà điều này cũng làm nàng giảm bớt ý nghĩ muốn dây dưa với Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười nói:
- Thật ra chỉ cần chúng ta ít tham gia hội họp, em ít ra cũng có sáu giờ một ngày.
Mạnh Thu Lan cũng thầm cảm thấy vui vẻ, trong lòng thầm có tính toán. Nàng là một người phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Vương Học Bình.
Thật ra những hội nghị trong huyện đều chỉ có mục đích nghiên cứu, không tổ chức cũng không có vấn đề, mà tổ chức thì ngược lại còn hao tổn phí chiêu đãi, coi như lãng phí.
Mạnh Thu Lan thầm nghĩ, chỉ cần giảm họp, cũng sắp xếp tiếp kiến hạ cấp vào buổi trưa, thật ra nàng còn cả buổi chiều, đó là thời gian có thể ở bên cạnh Vương Học Bình.
- Như vậy là từ ngày mai anh sẽ tăng ca?
Mạnh Thu Lan vừa nói ra thì đã thấy không đúng, hai má nóng hổi, toàn thân mềm nhũn.
Vương Học Bình là người thế nào, hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩ của Mạnh Thu Lan, vì thế hắn đẩy tay vào áo ngực của nàng, sẽ đẩy áo ngực ra, nhặt lấy quả nho đỏ rồi cười tà dị nói:
- Lan Lan, em thật sự ăn không biết no.
- Anh...Không cho phép cười người ta.
Mạnh Thu Lan toàn thân nóng hổi, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự xâm nhập của Vương Học Bình.
Mạnh Thu Lan đã nhịn hơn ba mươi năm, coi như chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bị Vương Học Bình làm cho bùng nổ.
Bây giờ Mạnh Thu Lan đã có thói quen trần như nhộng nằm ngủ trong lòng Vương Học Bình, quan trọng hơn là mỗi lần hai bên hoan ái, dù là hắn cưỡi lên người nàng hay do chính nàng chủ động, thậm chí nói vài lời thô tục, tất cả đều đưa nàng đến một thế giới khác.
Mạnh Thu Lan kinh hãi phát hiện, chỉ cần Vương Học Bình không ở bên cạnh, trong lòng nàng chợt cảm thấy hư không, nói ngắn gọn thì nàng không muốn rời xa hắn.
- Oan gia chết tiệt, anh rõ ràng là khắc tinh mà ông trời phái xuống tra tấn em.
Hai mắt Mạnh Thu Lan trở nên mờ ảo, mơ hồ bừng lên hào quang.
- Lan Lan, uất ức cho em rồi, anh thật sự không thể nào ly hôn, điều này anh không muốn gạt em.
Vương Học Bình kéo Mạnh Thu Lan lên người mình, đồng thời khẽ hôn lên vành tai của nàng.
- Này, là em tự nguyện.
Sau khi được Vương Học Bình trấn an, những oán khí trong lòng Mạnh Thu Lan dần tan biến.
Mạnh Thu Lan hiểu rất rõ, khi Vương Học Bình cùng lên giường với mình, khi đó nàng rất yếu ớt, rất cần được an ủi.
Vương Học Bình thật sự không lừa nàng, khi đó hắn còn muốn bỏ đi, nhưng nàng lại chủ động kéo hắn lên người.
- Nhưng..Chúng ta có thể nói trước, có rất nhiều chuyện cần thường xuyên lên tỉnh họp bàn.
Mạnh Thu Lan đưa ra ám hiệu cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nói là lên tỉnh họp, không bằng tìm chỗ yêu thương vụng trộm. Sau khi phá tan thành lũy của Mạnh Thu Lan, bây giờ những lời vốn khó nói cũng được nàng nói ra.
- Lan Lan, là anh có lỗi với em, đã làm em chịu uất ức.
Vương Học Bình ngoài miệng xin lỗi nhưng trong lòng thầm thở dài, hôm any coi như đã làm xong công tác lung lạc Mạnh Thu Lan.
Hai người lại cùng nhau ở trên giường một lúc, sau đó Mạnh Thu Lan vô tình nhìn đồng hồ và kinh hoàng kêu lên:
- Ôi trời, cũng không còn nhiều thời gian, anh mau thức dậy đi.
Vương Học Bình đến nhà vệ sinh thì Mạnh Thu Lan sửa sang lại quần áo mà vội vàng chạy ra khỏi cửa. Lúc này nàng phải nhanh chóng quay về khu thường trú, nếu thời gian kéo dài quá lâu mà để người ta nghi ngờ, như vậy sẽ phiền toái lớn.
Vài giờ sau, đoàn người đi theo sau lưng Mạnh Thu Lan ra khỏi sân bay, chợt nghe thấy có người gào lên:
- Hoan nghênh lãnh đạo huyện ủy bình an quay về.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, ai cũng thấy Dương Chính Hoa đang cầm một bó hoa rất lớn đứng ở vùng chờ vẫy tay với mọi người.
Vương Học Bình thầm cười lạnh một tiếng, bây giờ Mạnh Thu Lan đã nằm dưới hắn, lúc này chỉ cần chờ tên họ Dương kia gom đủ các phần tử bất ổn định trong huyện, cuối cùng sẽ đến lúc dọn lá vàng.
- Tiểu Dương, sao lại đến đây? Tôi đã nói với văn phòng huyện ủy, không cần phải ra đây nghênh đón, chỉ cần phái xe đến là được.
Mạnh Thu Lan cau mày, nàng lớn tiếng dạy bảo Dương Chính Hoa.
Dương Chính Hoa vốn cười không ngớt, bây giờ bị vỗ một đòn, vẻ mặt khó nhịn, hắn cúi đầu nói:
- Bí thư Mạnh, tôi sẽ làm kiểm điểm với chị.
- Đúng là phải làm kiểm điểm, có tâm tư chạy loạn mà không có hành vi thực hiện chút việc tốt cho dân chúng.
Mạnh Thu Lan chợt mở miệng mắng, Dương Chính Hoa không kịp trở tay, vẻ mặt thất vọng mà tự động đi ra hàng sau cùng, giống cô nhi vậy.
Mạnh Thu Lan đã chủ động làm khó, Vương Học Bình cũng không muốn xen vào, cứ lặng yên đứng xem.
Về đến huyện thành đúng giờ tan sở, Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan bắt tay hàn huyên với các vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền đứng nghênh đón trước cổng khu huyện ủy, sau đó nói lời cáo từ.
Vương Học Bình quay về phòng làm việc của mình, hắn vừa mở cặp ra thì phó chủ tịch Tiếu Nam đi vào.
- Anh Tiếu, vài ngày không gặp, anh thật sự gầy đi khá nhiều.
Vương Học Bình ném cho Tiếu Nam một điếu thuốc rồi cười nói.
- Ôi, con không phải chuyện của bệnh viện sao? Đám người kia đúng là quá huyên náo.
Tiếu Nam thở dài và tiếp tục nói:
- Sau khi điều tra thì phát hiện giám đốc bệnh viện Hoàng Nhân Quang và những thành viên khác cố ý giở trò, theo tính toán sơ bộ thì tham ô hơn một triệu.
Vương Học Bình hoàn toàn không có chút kinh ngạc, nếu không tham mới là lạ.
- Có bao nhiêu người liên quan?
Vương Học Bình bình tĩnh hỏi Tiếu Nam.
Tiếu Nam thở dài nói:
- Tất cả ban ngành bệnh viện, ngoài chủ tịch công đoàn, tất cả đều bị cuốn vào.
Vương Học Bình lạnh lùng cười nói:
- Nói cách khác là tất cả đều đã mục nát?
- Đúng vậy, tham ô hối lộ chỉ là một phần, ác liệt chính là... ....
Tiếu Nam giương mắt nhìn Vương Học Bình, cũng không biết dừng lại vì vấn đề gì, một lúc sau mới hạ giọng bổ sung:
- Theo điều tra, chỉ cần là y tá và bác sĩ trong bệnh viện có chút tư sắc, cơ bản đều bị giám đốc Hoàng kéo lên giường vài lần, vì vậy có thể nó là mặt đẩ kích quá rộng, xử lý không tốt.
Vương Học Bình mỉm cười, hắn dùng giọng lạnh lùng nói:
- Loại người bại hoại thế này, nếu không giết sẽ không thể an lòng dân.
Sau một đêm triền miên, mãi đến khi coi như cho Mạnh Thu Lan ăn no thì Vương Học Bình mới hoàn thành nhiệm vụ, hắn và nàng ôm nhau ngủ.
Sáng sớm Mạnh Thu Lan được âm thanh đồng hồ báo thức làm bừng tỉnh, nàng ngượng ngùng và khó khăn rời khỏi lòng Vương Học Bình.
Đến khi Vương Học Bình mở to mắt thì Mạnh Thu Lan xinh đẹp động lòng người đã đứng bên cạnh giường, chỉ thấy nàng mặc một bộ trang phục công sở màu xanh da trời, mặt trang điểm nhẹ nhưng không thiếu nét quyến rũ, quả nhiên là một thiếu phụ xinh đẹp mê người.
Vương Học Bình ngồi thẳng người với cơ thể trần như nhộng, hắn cười nói:
- Đã nhớ rõ kế hoạch tối qua anh nói chưa?
Gương mặt tuyết trắng của Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, nàng đưa tay nhéo tai Vương Học Bình rồi nũng nịu mắng:
- Anh đúng là lâm tặc, chuyện nhà chưa xong đã lo thiên hạ.
Vương Học Bình cảm thấy ánh mắt của Mạnh Thu Lan có hơi hồng, vì vậy cũng có chút thương xót, hắn ôm nàng vào lòng rồi dịu dàng nói:
- Anh cũng biết uất ức cho em, nhưng anh thật sự không thể nào ly hôn được.
Mạnh Thu Lan ngã vào lòng Vương Học Bình rồi cắn mạnh một cái, Vương Học Bình đau đến mức la lớn, hắn cúi đầu nhìn, một hàng dấu răng rất chỉnh tề, mơ hồ còn thấy vết máu.
- Em đúng là nhẫn tâm.
Vương Học Bình trong lòng biết có lỗi với Mạnh Thu Lan nhưng chỉ có thể cố ý trêu chọc.
Mạnh Thu Lan vung bàn tay non mềm trước mặt Vương Học Bình, nàng cam giận nói:
- Ai nhẫn tâm? Anh đã lấy đi sự trong sạch của em.
Vương Học Bình nắm bàn tay nhỏ của Mạnh Thu Lan rồi dịu dàng nói:
- Là anh, được chưa, anh sẽ phụ trách cả đời.
Mạnh Thu Lan cũng có chút đau xót, nàng biết rõ hắn là người đã có vợ, nhưng lại cứ nhào vào lòng hắn.
Mạnh Thu Lan nghĩ đến tình cảnh cả đời mình phải làm tình nhân mà cực kỳ uất ức, hai hàng lệ không khỏi chảy dài.
Vương Học Bình biết rõ, đây là di chứng khi sắp quay về huyện, vì những ngày vừa qua ở thủ đô, khoảng cách qua xa, Mạnh Thu Lan thật sự cũng xem nhẹ vấn đề Vương Học Bình là chồng của người ta.
Mạnh Thu Lan nghĩ về tình huống khi về huyện, nàng sẽ phải một mình trống vắng, vì thế mà tâm tư rất khó bình tĩnh.
Đặc biệt là Mạnh Thu Lan vừa nghĩ đến vấn đề người yêu của mình sẽ về nhà ôm lấy người vợ thật sự, tình cảnh đó lóe lên trong óc nàng, làm nàng vừa cảm thấy bực bội lại vừa bất bình.
Vương Học Bình hiểu rất rõ, tình cảnh hôm nay sớm muộn cũng sẽ phát sinh, mà đau dài không bằng đau ngắn, chẳng bằng bây giờ nên tuôn ra. Vì thế hắn hôn lên gò má của Mạnh Thu Lan, dùng giọng không nóng không vội để trấn an tâm tình của nàng.
Mạnh Thu Lan lúc đầu còn chưa có ý nghĩ gì khác, sau đó nàng véo mạnh lên hông Vương Học Bình rồi căm giận nói:
- Đúng là tiện nghi cho một kẻ không có lương tâm như anh.
Vương Học Bình bị mắng nhưng trong lòng rất ngọt ngào, hắn ôm lấy Mạnh Thu Lan, trong miệng nói ra những lời tâm tình nóng hôi hổi.
Mạnh Thu Lan nằm trong lòng Vương Học Bình, sau khi phát tiết thì nàng cũng khôi phục lại lý trí, nói cho cùng thì nàng cướp chồng của Lý Tiểu Linh, cũng xem như bà nhỏ.
Mạnh Thu Lan cũng chợt sinh ra ý nghĩ chịu tội, mà điều này cũng làm nàng giảm bớt ý nghĩ muốn dây dưa với Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười nói:
- Thật ra chỉ cần chúng ta ít tham gia hội họp, em ít ra cũng có sáu giờ một ngày.
Mạnh Thu Lan cũng thầm cảm thấy vui vẻ, trong lòng thầm có tính toán. Nàng là một người phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Vương Học Bình.
Thật ra những hội nghị trong huyện đều chỉ có mục đích nghiên cứu, không tổ chức cũng không có vấn đề, mà tổ chức thì ngược lại còn hao tổn phí chiêu đãi, coi như lãng phí.
Mạnh Thu Lan thầm nghĩ, chỉ cần giảm họp, cũng sắp xếp tiếp kiến hạ cấp vào buổi trưa, thật ra nàng còn cả buổi chiều, đó là thời gian có thể ở bên cạnh Vương Học Bình.
- Như vậy là từ ngày mai anh sẽ tăng ca?
Mạnh Thu Lan vừa nói ra thì đã thấy không đúng, hai má nóng hổi, toàn thân mềm nhũn.
Vương Học Bình là người thế nào, hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩ của Mạnh Thu Lan, vì thế hắn đẩy tay vào áo ngực của nàng, sẽ đẩy áo ngực ra, nhặt lấy quả nho đỏ rồi cười tà dị nói:
- Lan Lan, em thật sự ăn không biết no.
- Anh...Không cho phép cười người ta.
Mạnh Thu Lan toàn thân nóng hổi, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự xâm nhập của Vương Học Bình.
Mạnh Thu Lan đã nhịn hơn ba mươi năm, coi như chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bị Vương Học Bình làm cho bùng nổ.
Bây giờ Mạnh Thu Lan đã có thói quen trần như nhộng nằm ngủ trong lòng Vương Học Bình, quan trọng hơn là mỗi lần hai bên hoan ái, dù là hắn cưỡi lên người nàng hay do chính nàng chủ động, thậm chí nói vài lời thô tục, tất cả đều đưa nàng đến một thế giới khác.
Mạnh Thu Lan kinh hãi phát hiện, chỉ cần Vương Học Bình không ở bên cạnh, trong lòng nàng chợt cảm thấy hư không, nói ngắn gọn thì nàng không muốn rời xa hắn.
- Oan gia chết tiệt, anh rõ ràng là khắc tinh mà ông trời phái xuống tra tấn em.
Hai mắt Mạnh Thu Lan trở nên mờ ảo, mơ hồ bừng lên hào quang.
- Lan Lan, uất ức cho em rồi, anh thật sự không thể nào ly hôn, điều này anh không muốn gạt em.
Vương Học Bình kéo Mạnh Thu Lan lên người mình, đồng thời khẽ hôn lên vành tai của nàng.
- Này, là em tự nguyện.
Sau khi được Vương Học Bình trấn an, những oán khí trong lòng Mạnh Thu Lan dần tan biến.
Mạnh Thu Lan hiểu rất rõ, khi Vương Học Bình cùng lên giường với mình, khi đó nàng rất yếu ớt, rất cần được an ủi.
Vương Học Bình thật sự không lừa nàng, khi đó hắn còn muốn bỏ đi, nhưng nàng lại chủ động kéo hắn lên người.
- Nhưng..Chúng ta có thể nói trước, có rất nhiều chuyện cần thường xuyên lên tỉnh họp bàn.
Mạnh Thu Lan đưa ra ám hiệu cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nói là lên tỉnh họp, không bằng tìm chỗ yêu thương vụng trộm. Sau khi phá tan thành lũy của Mạnh Thu Lan, bây giờ những lời vốn khó nói cũng được nàng nói ra.
- Lan Lan, là anh có lỗi với em, đã làm em chịu uất ức.
Vương Học Bình ngoài miệng xin lỗi nhưng trong lòng thầm thở dài, hôm any coi như đã làm xong công tác lung lạc Mạnh Thu Lan.
Hai người lại cùng nhau ở trên giường một lúc, sau đó Mạnh Thu Lan vô tình nhìn đồng hồ và kinh hoàng kêu lên:
- Ôi trời, cũng không còn nhiều thời gian, anh mau thức dậy đi.
Vương Học Bình đến nhà vệ sinh thì Mạnh Thu Lan sửa sang lại quần áo mà vội vàng chạy ra khỏi cửa. Lúc này nàng phải nhanh chóng quay về khu thường trú, nếu thời gian kéo dài quá lâu mà để người ta nghi ngờ, như vậy sẽ phiền toái lớn.
Vài giờ sau, đoàn người đi theo sau lưng Mạnh Thu Lan ra khỏi sân bay, chợt nghe thấy có người gào lên:
- Hoan nghênh lãnh đạo huyện ủy bình an quay về.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, ai cũng thấy Dương Chính Hoa đang cầm một bó hoa rất lớn đứng ở vùng chờ vẫy tay với mọi người.
Vương Học Bình thầm cười lạnh một tiếng, bây giờ Mạnh Thu Lan đã nằm dưới hắn, lúc này chỉ cần chờ tên họ Dương kia gom đủ các phần tử bất ổn định trong huyện, cuối cùng sẽ đến lúc dọn lá vàng.
- Tiểu Dương, sao lại đến đây? Tôi đã nói với văn phòng huyện ủy, không cần phải ra đây nghênh đón, chỉ cần phái xe đến là được.
Mạnh Thu Lan cau mày, nàng lớn tiếng dạy bảo Dương Chính Hoa.
Dương Chính Hoa vốn cười không ngớt, bây giờ bị vỗ một đòn, vẻ mặt khó nhịn, hắn cúi đầu nói:
- Bí thư Mạnh, tôi sẽ làm kiểm điểm với chị.
- Đúng là phải làm kiểm điểm, có tâm tư chạy loạn mà không có hành vi thực hiện chút việc tốt cho dân chúng.
Mạnh Thu Lan chợt mở miệng mắng, Dương Chính Hoa không kịp trở tay, vẻ mặt thất vọng mà tự động đi ra hàng sau cùng, giống cô nhi vậy.
Mạnh Thu Lan đã chủ động làm khó, Vương Học Bình cũng không muốn xen vào, cứ lặng yên đứng xem.
Về đến huyện thành đúng giờ tan sở, Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan bắt tay hàn huyên với các vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền đứng nghênh đón trước cổng khu huyện ủy, sau đó nói lời cáo từ.
Vương Học Bình quay về phòng làm việc của mình, hắn vừa mở cặp ra thì phó chủ tịch Tiếu Nam đi vào.
- Anh Tiếu, vài ngày không gặp, anh thật sự gầy đi khá nhiều.
Vương Học Bình ném cho Tiếu Nam một điếu thuốc rồi cười nói.
- Ôi, con không phải chuyện của bệnh viện sao? Đám người kia đúng là quá huyên náo.
Tiếu Nam thở dài và tiếp tục nói:
- Sau khi điều tra thì phát hiện giám đốc bệnh viện Hoàng Nhân Quang và những thành viên khác cố ý giở trò, theo tính toán sơ bộ thì tham ô hơn một triệu.
Vương Học Bình hoàn toàn không có chút kinh ngạc, nếu không tham mới là lạ.
- Có bao nhiêu người liên quan?
Vương Học Bình bình tĩnh hỏi Tiếu Nam.
Tiếu Nam thở dài nói:
- Tất cả ban ngành bệnh viện, ngoài chủ tịch công đoàn, tất cả đều bị cuốn vào.
Vương Học Bình lạnh lùng cười nói:
- Nói cách khác là tất cả đều đã mục nát?
- Đúng vậy, tham ô hối lộ chỉ là một phần, ác liệt chính là... ....
Tiếu Nam giương mắt nhìn Vương Học Bình, cũng không biết dừng lại vì vấn đề gì, một lúc sau mới hạ giọng bổ sung:
- Theo điều tra, chỉ cần là y tá và bác sĩ trong bệnh viện có chút tư sắc, cơ bản đều bị giám đốc Hoàng kéo lên giường vài lần, vì vậy có thể nó là mặt đẩ kích quá rộng, xử lý không tốt.
Vương Học Bình mỉm cười, hắn dùng giọng lạnh lùng nói:
- Loại người bại hoại thế này, nếu không giết sẽ không thể an lòng dân.
/435
|