Tiễn chân Tiếu Nam, Vương Học Bình lấy điện thoại gọi cho phó chủ tịch thường vụ Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao nghe Vương Học Bình giới thiệu trong điện thoại thì cười nói:
- Là chuyện tốt, không phải chuyện xấu.
Vương Học Bình nghe Nghiêm Minh Cao nói như vậy thì thật sự có chút ngạc nhiên, dựa theo quan hệ giữa Nghiêm Minh Cao và Kim Hữu Công, tất nhiên dù là chuyện lớn hay nhỏ gì thì bọn họ chắc chắn cũng có liên hệ với nhau.
- Chú Nghiêm, chủ Tịch Kim tìm cháu, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Kim Hữu Công không giống như Nghiêm Minh Cao, vì vậy Vương Học Bình muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, thuận tiện làm phương án chuẩn bị.
- Ha ha, việc này tôi cũng không thể trực tiếp nói với cậu, ngày mai cậu đến gặp lãnh đạo thì sẽ biết.
Nghiêm Minh Cao nói, sau đó lấy cớ đang bận để cúp điện thoại, rõ ràng trước nay chưa từng như vậy.
Vương Học Bình thầm xem xét, dựa theo lẽ thường thì hắn thân là tâm phúc đệ nhất của Nghiêm Minh Cao, chú Nghiêm trước nay đều rất tín nhiệm hắn, chỉ cần biết chuyện gì là sẽ nói ngay.
Nhưng lúc này Nghiêm Minh Cao lại không nói, sự việc có chút kỳ quặc.
Vương Học Bình hút vài điếu thuốc, hắn vẫn không tìm ra đầu mối, nhưng theo lời Nghiêm Minh Cao thì đó là chuyện tốt, nếu đã tốt thì không phải xấu.
Dù thế nào thì Kim Hữu Công cũng là chủ tịch thành phố, lão nắm quyền lớn nhưng cũng không thể nào thoát khỏi sự phụ trợ của Nghiêm Minh Cao.
Trước khi tan việc, tất cả lãnh đạo đơn vị phòng ban trong huyện và bí thư đảng ủy xã thị trấn tuyến dưới đều đến huyện ủy vấn an Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình.
Sau khi tiễn chân trưởng phòng Triệu phòng tài chính, Trương Vận Cao đưa trưởng phòng Tôn Thịnh phòng giáo dục huyện Nam Vân tiến vào, sau đó đứng bên cạnh bàn làm việc của Vương Học Bình.
Vương Học Bình liếc mắt nhìn Tôn Thịnh, thầm nghĩ tiểu tử này lén thân mật với Dương Chính Hoa, mặt ngoài lại chạy đến xum xoe với mình, đúng là không biết xấu hổ.
Vương Học Bình vung tay mời Tôn Thịnh ngồi xuống vị trí đối diện, mà Tôn Thịnh đang rất căng thẳng đã được thả lỏng, những ngày qua hắn lo lắng nhất chính là Vương Học Bình phát hiện những việc làm của mình.
- Chủ tịch, anh gầy đi khá nhiều, tuy công tác cách mạng có bận rộn nhưng cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tôn Thịnh dùng giọng nịnh hót nói.
- Ôi, toàn huyện có cả triệu dân, ai cũng có cuộc sống, ai cũng cần được đầy tớ là cán bộ quan tâm săn sóc, tôi là một chủ tịch, cũng không thể không quan tâm.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Vương Học Bình ráng nhịn, hắn tiện tay ném điếu Trung Hoa cho Tôn Thịnh.
- Đúng vậy, dưới gầm trời này khó khăn nhất chính là chủ tịch huyện đại nhân, điều này cũng làm khó anh.
Tôn Thịnh coi như thuận nước đẩy thuyền.
Vương Học Bình dùng ánh mắt như cười như không nhìn Tôn Thịnh, nếu không phải Từ Dương tọa trấn ở huyện thành lấy được bằng chứng Tôn Thịnh suốt ngày quấn lấy Dương Chính Hoa, sợ rằng chính Vương Học Bình cũng không ngờ sẽ có ngày vị trưởng phòng Tôn thường cúi đầu này sẽ to gan lớn mật dám liên hợp với một đám cán bộ khác để tạo phản, cắn lại mình.
Tôn Thịnh thấy Vương Học Bình chỉ cười cười nhìn mình, vì vậy mà trong lòng có quỷ, trái tim bắt đầu đập mạnh lên, khó thể áp chế.
Nếu không phải Tôn Thịnh là cháu rể của Mã Tam Cao, dù là Dương Chính Hoa có nói toạc trời, Tôn Thịnh cũng không dám lén làm trò quỷ với Vương Học Bình.
Nhưng Tôn Thịnh hiểu, sự thật thắng kẻ lắm lời, hắn thật sự là thân thích của Mã Tam Cao, nhưng vì một vài nhân tố không muốn cho người ngoài biết, vì vậy mà hai nhà không đi quá gần. Vì thế trong đám cán bộ và quần chúng huyện Nam Vân, thật sự không ai biết mối quan hệ giữa Tôn Thịnh và Mã Tam Cao.
Tôn Thịnh cũng hiểu vị trí trưởng phòng giáo dục của mình là từ đâu tới, nếu không phải khi hắn còn là phó phòng giáo dục, đám thủ hạ của Mã Tam Cao lại không thích vị trí trưởng phòng giáo dục chẳng có thực quyền, sợ rằng hắn cũng khó thể được đưa lên làm lãnh đạo.
Khi Dương Chính Hoa nói rõ mối quan hệ, Tôn Thịnh chợt sợ hãi, với thủ đoạn mạnh mẽ của Vương Học Bình, chỉ sợ sẽ nhanh chóng nắm bắt được tin tức này, sau đó sẽ tìm lý do cho hắn ra rìa.
Vương Học Bình cũng không quá áp chế Tôn Thịnh, hắn dùng giọng ôn hòa nói:
- Anh Tôn, anh là cán bộ lão thành trong phòng giáo dục, bây giờ huyện sắp thực hành quy chế miễn phí giáo dục chín năm, anh có nắm chắc chấp hành đúng chỗ không?
Hòn đá lớn trong lòng Tôn Thịnh chợt rơi xuống, thì ra Vương Học Bình đang suy xét đến phương diện "trăm năm trồng người", cũng không phát giác chuyện xấu của mình.
- Chủ tịch, tôi dùng tính giai cấp của mình để đảm bảo, chỉ cần tài chính kịp dến kịp thời, phòng giáo dục chúng tôi sẽ tuyệt đối không làm chậm trễ.
Vì muốn mê hoặc Vương Học Bình, Tôn Thịnh thật sự tỏ ra tích cực.
- Tốt, tốt, tốt!
Vương Học Bình liên tục nói ra ba tiếng tốt, sau đó hắn di chuyển chủ đề, dùng giọng sâu sắc nói:
- Chủ tịch Tiếu thường đến chỗ tôi khích lệ anh, nói anh là cán bộ có gan làm những chuyện thực chất.
Vương Học Bình thật sự nói không ngoa, Tiếu Nam thật sự có ấn tượng khá tốt với Tôn Thịnh, đã từng khen ngợi vài lần.
Bây giờ Vương Học Bình tỏ ra thái độ rất thân mật, Tôn Thịnh cực kỳ mâu thuẫn, Tiếu Nam và Vương Học Bình là bạn học ở trường đảng, đây không phải là bí mật gì ở huyện Nam Vân. Hắn biết ấn tượng của Tiếu Nam với mình là khá tốt, nếu nói từ phương diện nào đó, đại biểu cho thái độ của Vương Học Bình.
Nhưng sự kiện trước đó, Vương Học Bình ra tay quá độc, ép phó bí thư đoàn thể Mã Tam Cao phải khốn khổ không thể chịu nổi, bây giờ đau ốm liệt giường, cảm thấy khó thể sống thêm được vài năm.
Người chơi trò chính trị cũng biết một lý lẽ, đó là không đuổi tận giết tuyệt, nhưng khi còn chiến đấu sẽ không bao giờ để cho đối phương cơ hội kịp thở dốc.
Vương Học Bình thấy vẻ mặt Tôn Thịnh có chút âm trầm bất định, hắn thấy mình nên cho anh Tôn thêm chút sức, vì vậy cười nói:
- Anh Tôn, tôi sớm muộn gì cũng rời khỏi huyện Nam Vân, với thành tích của anh, chỉ cần nỗ lực sẽ có kết quả tốt.
Từ nỗ lực sẽ có kết quả là được đề bạt trên quan trường, Tôn Thịnh không khỏi cảm thấy nóng lòng, Dương Chính Hoa vung cờ của Mạnh Thu Lan, chỉ hứa cho hắn là trưởng phòng nhân sự mà thôi.
Vương Học Bình nếu biết rõ Tôn Thịnh là cháu rể của Mã Tam Cao, biết đâu cũng không cần dùng quan chức để thu hút đối phương.
Khi thấy Tôn Thịnh ngồi ở đối diện đã không còn gì để nói, Vương Học Bình cúi đầu bắt đầu phê duyệt văn kiện chất đống trước mắt.
Tôn Thịnh lấy lại tinh thần, hắn tranh thủ đứng lên khẽ nói:
- Chủ tịch, anh bận rộn, tôi đi trước.
Vương Học Bình ngẩng đầu cười nói:
- Có rảnh thì nên đến chỗ tôi nói chuyện hút thuốc, uống trà ngon.
Tôn Thịnh càng cảm thấy khó hiểu, hắn không biết mình leo lên con thuyền cướp biển của Dương Chính Hoa là đúng hay sai.
Vương Học Bình đi ra khỏi khối chính quyền huyện thì sắc trời đã tối đen, hắn ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng khôn khỏi sinh ra trực giác, ngày mai rất có thể sẽ có sự kiện lớn phát sinh, có liên quan đến vận mệnh của mình.
Ngày hôm sau Vương Học Bình đến phòng làm việc, sau đó lên xe phóng thẳng đến thành phố Vân Châu.
Đến khối chính quyền thành phố, Vương Học Bình đi theo cầu thang lên khu phòng làm việc của các chủ tịch, sau đó đi đến trước cửa phòng làm việc của Kim Hữu Công.
Thư ký Tiểu Diêu của Kim Hữu Công thấy Vương Học Bình, hắn đi ra từ phía sau bàn làm việc, sau khi bắt chặt tay Vương Học Bình thì dùng giọng đùa giỡn nói:
- Chủ tịch Vương, gần đây vẻ mặt anh không tồi, rất hồng hào.
Vương Học Bình mời thuốc Tiểu Diêu, sau đó cười nói:
- Tôi là kẻ lao lực, sao có thể sánh bằng đại thư ký Diêu?
Sau khi Cao Thành Thu thăng nhiệm làm bí thư quận ủy, Kim Hữu Công lại chọn Tiểu Diêu làm thư ký.
Thân là chủ tịch huyện, Vương Học Bình thường xuyên đến thành phố họp hành, sau khi kết thúc hội nghị thường được Nghiêm Minh Cao kéo đến phòng làm việc của Kim Hữu Công để trò chuyện. Vì thế mà thái độ của Tiểu Diêu với Vương Học Bình khá thân mật, ít nhất hắn cũng hiểu Vương Học Bình là nhân tài mới nổi thuộc về Kim phái, không đơn giản đắc tội.
Tiểu Diêu mời Vương Học Bình ngồi xuống ghế, sau đó pha trà quý đưa đến tận tay Vương Học Bình.
- Ha ha, đại thư ký Diêu, anh quá khách khí rồi, sau này nếu có dịp đến huyện Nam Vân, tôi sẽ thịnh tình chiêu đãi.
Vương Học Bình cũng là xuất thân thư ký, tất nhiên không cần nói cũng biết tầm quan trọng của thư ký cho chủ tịch thành phố, vì vậy giọng điệu cố ý có vài phần tôn trọng đối phương.
Tiểu Diêu đã biết Vương Học Bình có chút địa vị trong suy nghĩ của Kim Hữu Công, điều này không phải chỉ vì Vương Học Bình trước kia là thư ký của chủ tịch Nghiêm Minh Cao, quan trọng chính là Kim Hữu Công có ngày hôm nay cũng nhờ có một phần công sức của Vương Học Bình.
Người làm thư ký, quan trọng nhất là một chữ ngộ, không có ngộ tính thì không thể nào làm con giun trong bụng lãnh đạo, tương lai chỉ có thể nói là ảm đạm.
Vương Học Bình suy xét một chút, hắn cố ý cười hỏi:
- Đại thư ký Diêu, lãnh đạo Kim gọi tôi đến là có việc gì?
Tiểu Diêu đã sớm có tâm tư muốn bán chút nhân tình cho Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Hình như là trong tỉnh có sắp xếp gì đó, cụ thể là thế nào thì tôi cũng không rõ ràng.
Vương Học Bình có ám hiệu của Tiểu Diêu thì trong lòng cũng trong sáng hơn rất nhiều, chỗ dựa của Kim Hữu Công trên tỉnh chính là Hà Thượng Thanh, nhưng Hà Thượng Thanh có gì cần phải để cho một chủ tịch huyện như hắn phải đi làm.
Vương Học Bình càng nghĩ càng cảm thấy sự việc liên quan đến vấn đề viện dưỡng lão của phân khu tỉnh Trung Hạ.
Nhưng Hà Thượng Thanh cũng giống như Trương Vân Thiên, cũng vì vị tướng quân kia sao? Hay là vì tài nữ Tạ Hàn Yên?
Vương Học Bình cũng không thể phán đoán cụ thể, nhưng hắn dám khẳng định, không phải lão tướng quân, chính là Tạ Hàn Yên.
Hà Thượng Thanh không phải là một phó chủ tịch thường vụ tỉnh bình thường, hắn là con trai thứ ba của Hà lão, là một ngôi sao sáng trên chính đàn, có thể làm cho Hà Thượng Thanh coi trọng, nhất định phải có mối liên lạc không thể phân cách với quyền lực.
Tiểu Diêu nói chuyện với Vương Học Bình một lúc, hắn không thấy đối phương hỏi về ám hiệu của mình. Hắn thầm nghĩ, Vương Học Bình rõ ràng có ngộ tính rất cao, sau này nên kết giao.
Nửa giờ sau Kim Hữu Công mới rung chuông để Tiểu Diêu đưa Vương Học Bình vào phòng.
Nghiêm Minh Cao nghe Vương Học Bình giới thiệu trong điện thoại thì cười nói:
- Là chuyện tốt, không phải chuyện xấu.
Vương Học Bình nghe Nghiêm Minh Cao nói như vậy thì thật sự có chút ngạc nhiên, dựa theo quan hệ giữa Nghiêm Minh Cao và Kim Hữu Công, tất nhiên dù là chuyện lớn hay nhỏ gì thì bọn họ chắc chắn cũng có liên hệ với nhau.
- Chú Nghiêm, chủ Tịch Kim tìm cháu, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Kim Hữu Công không giống như Nghiêm Minh Cao, vì vậy Vương Học Bình muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, thuận tiện làm phương án chuẩn bị.
- Ha ha, việc này tôi cũng không thể trực tiếp nói với cậu, ngày mai cậu đến gặp lãnh đạo thì sẽ biết.
Nghiêm Minh Cao nói, sau đó lấy cớ đang bận để cúp điện thoại, rõ ràng trước nay chưa từng như vậy.
Vương Học Bình thầm xem xét, dựa theo lẽ thường thì hắn thân là tâm phúc đệ nhất của Nghiêm Minh Cao, chú Nghiêm trước nay đều rất tín nhiệm hắn, chỉ cần biết chuyện gì là sẽ nói ngay.
Nhưng lúc này Nghiêm Minh Cao lại không nói, sự việc có chút kỳ quặc.
Vương Học Bình hút vài điếu thuốc, hắn vẫn không tìm ra đầu mối, nhưng theo lời Nghiêm Minh Cao thì đó là chuyện tốt, nếu đã tốt thì không phải xấu.
Dù thế nào thì Kim Hữu Công cũng là chủ tịch thành phố, lão nắm quyền lớn nhưng cũng không thể nào thoát khỏi sự phụ trợ của Nghiêm Minh Cao.
Trước khi tan việc, tất cả lãnh đạo đơn vị phòng ban trong huyện và bí thư đảng ủy xã thị trấn tuyến dưới đều đến huyện ủy vấn an Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình.
Sau khi tiễn chân trưởng phòng Triệu phòng tài chính, Trương Vận Cao đưa trưởng phòng Tôn Thịnh phòng giáo dục huyện Nam Vân tiến vào, sau đó đứng bên cạnh bàn làm việc của Vương Học Bình.
Vương Học Bình liếc mắt nhìn Tôn Thịnh, thầm nghĩ tiểu tử này lén thân mật với Dương Chính Hoa, mặt ngoài lại chạy đến xum xoe với mình, đúng là không biết xấu hổ.
Vương Học Bình vung tay mời Tôn Thịnh ngồi xuống vị trí đối diện, mà Tôn Thịnh đang rất căng thẳng đã được thả lỏng, những ngày qua hắn lo lắng nhất chính là Vương Học Bình phát hiện những việc làm của mình.
- Chủ tịch, anh gầy đi khá nhiều, tuy công tác cách mạng có bận rộn nhưng cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tôn Thịnh dùng giọng nịnh hót nói.
- Ôi, toàn huyện có cả triệu dân, ai cũng có cuộc sống, ai cũng cần được đầy tớ là cán bộ quan tâm săn sóc, tôi là một chủ tịch, cũng không thể không quan tâm.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Vương Học Bình ráng nhịn, hắn tiện tay ném điếu Trung Hoa cho Tôn Thịnh.
- Đúng vậy, dưới gầm trời này khó khăn nhất chính là chủ tịch huyện đại nhân, điều này cũng làm khó anh.
Tôn Thịnh coi như thuận nước đẩy thuyền.
Vương Học Bình dùng ánh mắt như cười như không nhìn Tôn Thịnh, nếu không phải Từ Dương tọa trấn ở huyện thành lấy được bằng chứng Tôn Thịnh suốt ngày quấn lấy Dương Chính Hoa, sợ rằng chính Vương Học Bình cũng không ngờ sẽ có ngày vị trưởng phòng Tôn thường cúi đầu này sẽ to gan lớn mật dám liên hợp với một đám cán bộ khác để tạo phản, cắn lại mình.
Tôn Thịnh thấy Vương Học Bình chỉ cười cười nhìn mình, vì vậy mà trong lòng có quỷ, trái tim bắt đầu đập mạnh lên, khó thể áp chế.
Nếu không phải Tôn Thịnh là cháu rể của Mã Tam Cao, dù là Dương Chính Hoa có nói toạc trời, Tôn Thịnh cũng không dám lén làm trò quỷ với Vương Học Bình.
Nhưng Tôn Thịnh hiểu, sự thật thắng kẻ lắm lời, hắn thật sự là thân thích của Mã Tam Cao, nhưng vì một vài nhân tố không muốn cho người ngoài biết, vì vậy mà hai nhà không đi quá gần. Vì thế trong đám cán bộ và quần chúng huyện Nam Vân, thật sự không ai biết mối quan hệ giữa Tôn Thịnh và Mã Tam Cao.
Tôn Thịnh cũng hiểu vị trí trưởng phòng giáo dục của mình là từ đâu tới, nếu không phải khi hắn còn là phó phòng giáo dục, đám thủ hạ của Mã Tam Cao lại không thích vị trí trưởng phòng giáo dục chẳng có thực quyền, sợ rằng hắn cũng khó thể được đưa lên làm lãnh đạo.
Khi Dương Chính Hoa nói rõ mối quan hệ, Tôn Thịnh chợt sợ hãi, với thủ đoạn mạnh mẽ của Vương Học Bình, chỉ sợ sẽ nhanh chóng nắm bắt được tin tức này, sau đó sẽ tìm lý do cho hắn ra rìa.
Vương Học Bình cũng không quá áp chế Tôn Thịnh, hắn dùng giọng ôn hòa nói:
- Anh Tôn, anh là cán bộ lão thành trong phòng giáo dục, bây giờ huyện sắp thực hành quy chế miễn phí giáo dục chín năm, anh có nắm chắc chấp hành đúng chỗ không?
Hòn đá lớn trong lòng Tôn Thịnh chợt rơi xuống, thì ra Vương Học Bình đang suy xét đến phương diện "trăm năm trồng người", cũng không phát giác chuyện xấu của mình.
- Chủ tịch, tôi dùng tính giai cấp của mình để đảm bảo, chỉ cần tài chính kịp dến kịp thời, phòng giáo dục chúng tôi sẽ tuyệt đối không làm chậm trễ.
Vì muốn mê hoặc Vương Học Bình, Tôn Thịnh thật sự tỏ ra tích cực.
- Tốt, tốt, tốt!
Vương Học Bình liên tục nói ra ba tiếng tốt, sau đó hắn di chuyển chủ đề, dùng giọng sâu sắc nói:
- Chủ tịch Tiếu thường đến chỗ tôi khích lệ anh, nói anh là cán bộ có gan làm những chuyện thực chất.
Vương Học Bình thật sự nói không ngoa, Tiếu Nam thật sự có ấn tượng khá tốt với Tôn Thịnh, đã từng khen ngợi vài lần.
Bây giờ Vương Học Bình tỏ ra thái độ rất thân mật, Tôn Thịnh cực kỳ mâu thuẫn, Tiếu Nam và Vương Học Bình là bạn học ở trường đảng, đây không phải là bí mật gì ở huyện Nam Vân. Hắn biết ấn tượng của Tiếu Nam với mình là khá tốt, nếu nói từ phương diện nào đó, đại biểu cho thái độ của Vương Học Bình.
Nhưng sự kiện trước đó, Vương Học Bình ra tay quá độc, ép phó bí thư đoàn thể Mã Tam Cao phải khốn khổ không thể chịu nổi, bây giờ đau ốm liệt giường, cảm thấy khó thể sống thêm được vài năm.
Người chơi trò chính trị cũng biết một lý lẽ, đó là không đuổi tận giết tuyệt, nhưng khi còn chiến đấu sẽ không bao giờ để cho đối phương cơ hội kịp thở dốc.
Vương Học Bình thấy vẻ mặt Tôn Thịnh có chút âm trầm bất định, hắn thấy mình nên cho anh Tôn thêm chút sức, vì vậy cười nói:
- Anh Tôn, tôi sớm muộn gì cũng rời khỏi huyện Nam Vân, với thành tích của anh, chỉ cần nỗ lực sẽ có kết quả tốt.
Từ nỗ lực sẽ có kết quả là được đề bạt trên quan trường, Tôn Thịnh không khỏi cảm thấy nóng lòng, Dương Chính Hoa vung cờ của Mạnh Thu Lan, chỉ hứa cho hắn là trưởng phòng nhân sự mà thôi.
Vương Học Bình nếu biết rõ Tôn Thịnh là cháu rể của Mã Tam Cao, biết đâu cũng không cần dùng quan chức để thu hút đối phương.
Khi thấy Tôn Thịnh ngồi ở đối diện đã không còn gì để nói, Vương Học Bình cúi đầu bắt đầu phê duyệt văn kiện chất đống trước mắt.
Tôn Thịnh lấy lại tinh thần, hắn tranh thủ đứng lên khẽ nói:
- Chủ tịch, anh bận rộn, tôi đi trước.
Vương Học Bình ngẩng đầu cười nói:
- Có rảnh thì nên đến chỗ tôi nói chuyện hút thuốc, uống trà ngon.
Tôn Thịnh càng cảm thấy khó hiểu, hắn không biết mình leo lên con thuyền cướp biển của Dương Chính Hoa là đúng hay sai.
Vương Học Bình đi ra khỏi khối chính quyền huyện thì sắc trời đã tối đen, hắn ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng khôn khỏi sinh ra trực giác, ngày mai rất có thể sẽ có sự kiện lớn phát sinh, có liên quan đến vận mệnh của mình.
Ngày hôm sau Vương Học Bình đến phòng làm việc, sau đó lên xe phóng thẳng đến thành phố Vân Châu.
Đến khối chính quyền thành phố, Vương Học Bình đi theo cầu thang lên khu phòng làm việc của các chủ tịch, sau đó đi đến trước cửa phòng làm việc của Kim Hữu Công.
Thư ký Tiểu Diêu của Kim Hữu Công thấy Vương Học Bình, hắn đi ra từ phía sau bàn làm việc, sau khi bắt chặt tay Vương Học Bình thì dùng giọng đùa giỡn nói:
- Chủ tịch Vương, gần đây vẻ mặt anh không tồi, rất hồng hào.
Vương Học Bình mời thuốc Tiểu Diêu, sau đó cười nói:
- Tôi là kẻ lao lực, sao có thể sánh bằng đại thư ký Diêu?
Sau khi Cao Thành Thu thăng nhiệm làm bí thư quận ủy, Kim Hữu Công lại chọn Tiểu Diêu làm thư ký.
Thân là chủ tịch huyện, Vương Học Bình thường xuyên đến thành phố họp hành, sau khi kết thúc hội nghị thường được Nghiêm Minh Cao kéo đến phòng làm việc của Kim Hữu Công để trò chuyện. Vì thế mà thái độ của Tiểu Diêu với Vương Học Bình khá thân mật, ít nhất hắn cũng hiểu Vương Học Bình là nhân tài mới nổi thuộc về Kim phái, không đơn giản đắc tội.
Tiểu Diêu mời Vương Học Bình ngồi xuống ghế, sau đó pha trà quý đưa đến tận tay Vương Học Bình.
- Ha ha, đại thư ký Diêu, anh quá khách khí rồi, sau này nếu có dịp đến huyện Nam Vân, tôi sẽ thịnh tình chiêu đãi.
Vương Học Bình cũng là xuất thân thư ký, tất nhiên không cần nói cũng biết tầm quan trọng của thư ký cho chủ tịch thành phố, vì vậy giọng điệu cố ý có vài phần tôn trọng đối phương.
Tiểu Diêu đã biết Vương Học Bình có chút địa vị trong suy nghĩ của Kim Hữu Công, điều này không phải chỉ vì Vương Học Bình trước kia là thư ký của chủ tịch Nghiêm Minh Cao, quan trọng chính là Kim Hữu Công có ngày hôm nay cũng nhờ có một phần công sức của Vương Học Bình.
Người làm thư ký, quan trọng nhất là một chữ ngộ, không có ngộ tính thì không thể nào làm con giun trong bụng lãnh đạo, tương lai chỉ có thể nói là ảm đạm.
Vương Học Bình suy xét một chút, hắn cố ý cười hỏi:
- Đại thư ký Diêu, lãnh đạo Kim gọi tôi đến là có việc gì?
Tiểu Diêu đã sớm có tâm tư muốn bán chút nhân tình cho Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Hình như là trong tỉnh có sắp xếp gì đó, cụ thể là thế nào thì tôi cũng không rõ ràng.
Vương Học Bình có ám hiệu của Tiểu Diêu thì trong lòng cũng trong sáng hơn rất nhiều, chỗ dựa của Kim Hữu Công trên tỉnh chính là Hà Thượng Thanh, nhưng Hà Thượng Thanh có gì cần phải để cho một chủ tịch huyện như hắn phải đi làm.
Vương Học Bình càng nghĩ càng cảm thấy sự việc liên quan đến vấn đề viện dưỡng lão của phân khu tỉnh Trung Hạ.
Nhưng Hà Thượng Thanh cũng giống như Trương Vân Thiên, cũng vì vị tướng quân kia sao? Hay là vì tài nữ Tạ Hàn Yên?
Vương Học Bình cũng không thể phán đoán cụ thể, nhưng hắn dám khẳng định, không phải lão tướng quân, chính là Tạ Hàn Yên.
Hà Thượng Thanh không phải là một phó chủ tịch thường vụ tỉnh bình thường, hắn là con trai thứ ba của Hà lão, là một ngôi sao sáng trên chính đàn, có thể làm cho Hà Thượng Thanh coi trọng, nhất định phải có mối liên lạc không thể phân cách với quyền lực.
Tiểu Diêu nói chuyện với Vương Học Bình một lúc, hắn không thấy đối phương hỏi về ám hiệu của mình. Hắn thầm nghĩ, Vương Học Bình rõ ràng có ngộ tính rất cao, sau này nên kết giao.
Nửa giờ sau Kim Hữu Công mới rung chuông để Tiểu Diêu đưa Vương Học Bình vào phòng.
/435
|