- Cao công tử đột nhiên đến đây làm cho cục diện trên tỉnh chợt rối loạn, Học Bình, cậu nên cực kỳ chú ý.
Nghiêm Minh Cao thở dài, sau đó lại dặn dò Vương Học Bình.
Vương Học Bình suy nghĩ rồi hỏi:
- Bên trên biết rõ hai nhà Hà Cao có bất hòa, vì sao vào đúng lúc này lại phái Đại công tử Cao gia xuống đây?
- Ha ha, điều này cũng dễ hiểu, gần đây thế lực Hà gia... ....
Nghiêm Minh Cao chỉ lên đầu, cố ý không giải thích rõ ràng.
Vương Học Bình đã hiểu ý, nhất định là tuyến trên có người muốn áp chế khí thế của Hà gia. Hắn liên tưởng đến tình cảnh xuống ngựa ảm đạm của Hà công tử vào kiếp trước, vì vậy mà ý thức được một sự kiện đáng sợ: Rõ ràng các đó vài năm đã có người muốn nổi gió với Hà Thượng Thanh.
Vương Học Bình không khỏi rùng mình, đám người kia có tâm cơ sâu xa, thật sự đến mức người khác khó tưởng.
Vương Học Bình thầm cảnh cáo chính mình, có vài người không thích làm chuyện đứng đắn, là cao thủ nhất lưu khi chơi trò quyền mưu, không thể không đề phòng.
Nghiêm Minh Cao hít vào một hơi thuốc, lão thở dài:
- Cậu cũng biết đấy, nếu không có sự giúp đỡ của chủ tịch Hà, lãnh đạo cũng không thuận lợi lên làm chủ tịch, cả đời này chỉ sợ tôi cũng chỉ dừng lại ở cấp độ bí thư huyện ủy mà thôi.
Nghiêm Minh Cao phun ra một hơi thuốc nồng đậm, lão tiếp tục:
- Cậu lại khác biệt, cậu còn rất trẻ, chỉ cần không không vấp phải những sai lầm ngớ ngẩn, dù là lý lịch mỏng cũng có thể lên đến cấp tỉnh.
Vương Học Bình thật sự đồng ý một nửa với những lời phân tích của Nghiêm Minh Cao, mình thật sự còn rấ trẻ, đây chính là một ưu thế.
Nhưng ngàn vạn lần đừng quên một câu: Nếu nói anh đi, anh dù có đi hay không cũng đúng; nếu nói không đi, dù anh có đi hay không cũng sai.
Vương Học Bình có thể hiểu, nếu như không có lực hậu thuẫn mạnh mẽ, hắn sao có thể lên đến cấp tỉnh?
Thể chế chính trị hiện hành là một tòa tháp mạ vàng khổng lồ, càng lên cao thì chức vị càng ít, quyền lực càng lớn, cạnh tranh càng nhiều.
Vương Học Bình cũng biết rất rõ, cán bộ cấp tỉnh thuộc về phạm vi quản hạt của phòng tổ chức trung ương, nếu trong triều không có người, muốn lên đến cấp bậc cán bộ cao cấp, điều này thật sự rất khó.
Nghiêm Minh Cao cũng không phải đứa ngốc, lão cũng không thể không hiểu rõ đạo lý bên trong, mà đúng thời điểm mấu chốt này thì bệnh cũ do dự của lão lại tái phát.
Lúc trước bí thư huyện ủy Lý Đại Giang sở dĩ có thể mạnh tay cường thế, ngoài vấn đề có một đám thủ hạ hùng mạnh, cũng vì Nghiêm Minh Cao quá chú trọng bảo vệ mình, liên tiếp nhượng bộ.
- Cầu phú quý trong nguy nan.
Vương Học Bình nghĩ đến đây thì cười nói với Nghiêm Minh Cao:
- Chú Nghiêm, cháu biết rõ bây giờ nên làm gì.
Nghiêm Minh Cao cười nhìn qua ái tướng tâm phúc của mình, tiểu tử này có bằng cấp, trọng tình nghĩa, không chỉ biết làm người, còn có thành tích lớn, bây giờ lại là chủ tịch huyện Nam Vân.
Chỉ cần Vương Học Bình không phạm vài sai lầm lớn, chưa nói đến cấp tỉnh, cấp thành phố là khó thể chạy thoát. Vì vậy Nghiêm Minh Cao có về hưu, lúc tuổi già cũng có chỗ dựa vững chắc.
Vương Học Bình từ trong khu nhà khối chính quyền thành phố đi ra, hắn ngồi lên xe, khi còn chưa yên ổn thì điện thoại đã vang lên.
- Học Bình, họ Dương đã triệu tập không ít người, đang họp. Tên này cũng rất xảo quyệt, nói là tiệc sinh nhật, thật ra đến tham gia đều là đám cán bộ có xích mích với cậu.
Từ Dương tọa trấn trong huyện Nam Vân đưa đến một tin tức kinh người.
- À, đây là chuyện nằm trong dự đoán, cậu đừng đánh rắn động cỏ, chỉ cần ghi rõ danh sách là được.
Vương Học Bình cúp điện thoại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Dương Chính Hoa ỷ vào Mạnh Thu Lan mà muốn cắn một vị chủ tịch như mình, đúng là giấc mơ rất đẹp.
Vương Học Bình xịch người ra phía sau, thầm nghĩ, đám thành viên liên minh phản Vương này, ngoài Dương Chính Hoa thì thật ra tất cả đều có ân oán với mình, sở dĩ bọn họ phản đối mình cũng vì bị bệnh đau mắt mà thôi.
Nói thật, năm nay Vương Học Bình hai mươi sáu tuổi, cũng chính là một chủ tịch cấp chính xứ, đúng là quá trẻ tuổi.
Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện thật sự rất khó nói rõ ràng, thiện ác vẻn vẹn chỉ là một ý nghĩ. Ví dụ như trưởng phòng giáo dục Tôn Thịnh, từ khi Vương Học Bình nhận chức đến nay luôn rất quan tâm đến vấn đề giáo dục, dưới tình huống bình thường thì xin một trăm ngàn, ít nhất cũng cho một trăm hai một trăm ba mươi ngàn, có thể nói là có cầu tất ứng.
Nhưng ai ngờ Tôn Thịnh lại đi theo Dương Chính Hoa, muốn kéo Vương Học Bình xuống đài.
Chú có thể nhịn mà thím khó thể nhẫn, Vương Học Bình tạm thời ẩn nhẫn không ra tay, chẳng qua chỉ muốn hốt trọn một lần, không để sinh ra hậu hoạn.
Không ra tay độc ác thì không thành đại sự.
Vương Học Bình nghĩ đến đây mà khẽ thở ra một hơi, cán bộ trẻ tuổi tương đương với lý lịch mỏng, nếu lên quá nhanh sẽ làm người ta đỏ mắt, ghen ghét.
- Lái xe Lưu, chạy về huyện.
Vương Học Bình dặn dò rồi nhắm hai mắt lại.
Vương Học Bình ngồi vào trong bàn làm việc của mình, hắn thả cặp công văn xuống, đúng lúc chiếc điện thoại trên bàn chợt vang lên.
- Tôi là Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhấc điện thoại, đối phương không nói, chỉ có những tiếng thở rất tinh tế.
Tâm tư khẽ động, Vương Học Bình đoán được, không phải là Mạnh Thu Lan sao?
- Đêm nay tôi muốn lên tỉnh thành làm việc.
Vương Học Bình tất nhiên biết rõ tâm tư của Mạnh Thu Lan, nếu nàng đã đặt hẹn, hắn là một tên đàn ông cũng không thể nào lâm trận bỏ chạy được.
- Ừ!
Bên kia vang lên một tiếng ừ quen thuộc, sau đó là tiếng cúp máy.
Dù bây giờ điện thoại bàn rất bí mật, nhưng Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình đều không dám khinh thường, tư tình của bọn họ thật sự không thể nào để lộ ra ngoài.
Vương Học Bình buông điện thoại và thầm nghĩ, chọn thời gian không bằng làm đột ngột, đêm nay sẽ là cơ hội tốt cho tên Dương Chính Hoa kia đào hầm. Vài ngày qua Vương Học Bình luôn yên lặng theo dõi kỳ biến, nhưng hắn chỉ đứng nhìn mà không làm gì.
Dương Chính Hoa có gan giở trò quỷ, chẳng qua chỉ dựa dẫm vào Mạnh Thu Lan mà thôi.
Vương Học Bình suy xét rất rõ, nếu công kích Dương Chính Hoa trước mặt Mạnh Thu Lan, tuy có hiệu quả nhưng không thể nào làm một lần là xong, do đó khó thể làm toàn vẹn.
Có vài chuyện, trước tiên nên thả lỏng, sau đó bóp chặt mới tốt.
Đêm đã khuya, trong một phòng ngủ ở tỉnh thành, Mạnh Thu Lan nhắm mắt, nàng nằm trong lòng Vương Học Bình, thích ý hưởng thụ cảm giác còn sót lại sau trận chiến.
Vương Học Bình vuốt ve lưng thon đầy mồ hôi của nàng, hắn khẽ nói:
- Thoải mái chứ?
- Ừ!
Mạnh Thu Lan vẫn đóng chặt mắt, nàng khẽ ừ một tiếng, trên trán là những hạt mồ hôi to như hạt đậu.
Mạnh Thu Lan nghỉ ngơi một lúc, sau đó nàng chợt mở mắt, nàng vừa vuốt ve ngực Vương Học Bình vừa khẽ nói:
- Em định mở hội nghị bí thư, sẽ định tính sự kiện đưa Dương Chính Hoa đến khu kinh tế mới.
Nghiêm Minh Cao thở dài, sau đó lại dặn dò Vương Học Bình.
Vương Học Bình suy nghĩ rồi hỏi:
- Bên trên biết rõ hai nhà Hà Cao có bất hòa, vì sao vào đúng lúc này lại phái Đại công tử Cao gia xuống đây?
- Ha ha, điều này cũng dễ hiểu, gần đây thế lực Hà gia... ....
Nghiêm Minh Cao chỉ lên đầu, cố ý không giải thích rõ ràng.
Vương Học Bình đã hiểu ý, nhất định là tuyến trên có người muốn áp chế khí thế của Hà gia. Hắn liên tưởng đến tình cảnh xuống ngựa ảm đạm của Hà công tử vào kiếp trước, vì vậy mà ý thức được một sự kiện đáng sợ: Rõ ràng các đó vài năm đã có người muốn nổi gió với Hà Thượng Thanh.
Vương Học Bình không khỏi rùng mình, đám người kia có tâm cơ sâu xa, thật sự đến mức người khác khó tưởng.
Vương Học Bình thầm cảnh cáo chính mình, có vài người không thích làm chuyện đứng đắn, là cao thủ nhất lưu khi chơi trò quyền mưu, không thể không đề phòng.
Nghiêm Minh Cao hít vào một hơi thuốc, lão thở dài:
- Cậu cũng biết đấy, nếu không có sự giúp đỡ của chủ tịch Hà, lãnh đạo cũng không thuận lợi lên làm chủ tịch, cả đời này chỉ sợ tôi cũng chỉ dừng lại ở cấp độ bí thư huyện ủy mà thôi.
Nghiêm Minh Cao phun ra một hơi thuốc nồng đậm, lão tiếp tục:
- Cậu lại khác biệt, cậu còn rất trẻ, chỉ cần không không vấp phải những sai lầm ngớ ngẩn, dù là lý lịch mỏng cũng có thể lên đến cấp tỉnh.
Vương Học Bình thật sự đồng ý một nửa với những lời phân tích của Nghiêm Minh Cao, mình thật sự còn rấ trẻ, đây chính là một ưu thế.
Nhưng ngàn vạn lần đừng quên một câu: Nếu nói anh đi, anh dù có đi hay không cũng đúng; nếu nói không đi, dù anh có đi hay không cũng sai.
Vương Học Bình có thể hiểu, nếu như không có lực hậu thuẫn mạnh mẽ, hắn sao có thể lên đến cấp tỉnh?
Thể chế chính trị hiện hành là một tòa tháp mạ vàng khổng lồ, càng lên cao thì chức vị càng ít, quyền lực càng lớn, cạnh tranh càng nhiều.
Vương Học Bình cũng biết rất rõ, cán bộ cấp tỉnh thuộc về phạm vi quản hạt của phòng tổ chức trung ương, nếu trong triều không có người, muốn lên đến cấp bậc cán bộ cao cấp, điều này thật sự rất khó.
Nghiêm Minh Cao cũng không phải đứa ngốc, lão cũng không thể không hiểu rõ đạo lý bên trong, mà đúng thời điểm mấu chốt này thì bệnh cũ do dự của lão lại tái phát.
Lúc trước bí thư huyện ủy Lý Đại Giang sở dĩ có thể mạnh tay cường thế, ngoài vấn đề có một đám thủ hạ hùng mạnh, cũng vì Nghiêm Minh Cao quá chú trọng bảo vệ mình, liên tiếp nhượng bộ.
- Cầu phú quý trong nguy nan.
Vương Học Bình nghĩ đến đây thì cười nói với Nghiêm Minh Cao:
- Chú Nghiêm, cháu biết rõ bây giờ nên làm gì.
Nghiêm Minh Cao cười nhìn qua ái tướng tâm phúc của mình, tiểu tử này có bằng cấp, trọng tình nghĩa, không chỉ biết làm người, còn có thành tích lớn, bây giờ lại là chủ tịch huyện Nam Vân.
Chỉ cần Vương Học Bình không phạm vài sai lầm lớn, chưa nói đến cấp tỉnh, cấp thành phố là khó thể chạy thoát. Vì vậy Nghiêm Minh Cao có về hưu, lúc tuổi già cũng có chỗ dựa vững chắc.
Vương Học Bình từ trong khu nhà khối chính quyền thành phố đi ra, hắn ngồi lên xe, khi còn chưa yên ổn thì điện thoại đã vang lên.
- Học Bình, họ Dương đã triệu tập không ít người, đang họp. Tên này cũng rất xảo quyệt, nói là tiệc sinh nhật, thật ra đến tham gia đều là đám cán bộ có xích mích với cậu.
Từ Dương tọa trấn trong huyện Nam Vân đưa đến một tin tức kinh người.
- À, đây là chuyện nằm trong dự đoán, cậu đừng đánh rắn động cỏ, chỉ cần ghi rõ danh sách là được.
Vương Học Bình cúp điện thoại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Dương Chính Hoa ỷ vào Mạnh Thu Lan mà muốn cắn một vị chủ tịch như mình, đúng là giấc mơ rất đẹp.
Vương Học Bình xịch người ra phía sau, thầm nghĩ, đám thành viên liên minh phản Vương này, ngoài Dương Chính Hoa thì thật ra tất cả đều có ân oán với mình, sở dĩ bọn họ phản đối mình cũng vì bị bệnh đau mắt mà thôi.
Nói thật, năm nay Vương Học Bình hai mươi sáu tuổi, cũng chính là một chủ tịch cấp chính xứ, đúng là quá trẻ tuổi.
Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện thật sự rất khó nói rõ ràng, thiện ác vẻn vẹn chỉ là một ý nghĩ. Ví dụ như trưởng phòng giáo dục Tôn Thịnh, từ khi Vương Học Bình nhận chức đến nay luôn rất quan tâm đến vấn đề giáo dục, dưới tình huống bình thường thì xin một trăm ngàn, ít nhất cũng cho một trăm hai một trăm ba mươi ngàn, có thể nói là có cầu tất ứng.
Nhưng ai ngờ Tôn Thịnh lại đi theo Dương Chính Hoa, muốn kéo Vương Học Bình xuống đài.
Chú có thể nhịn mà thím khó thể nhẫn, Vương Học Bình tạm thời ẩn nhẫn không ra tay, chẳng qua chỉ muốn hốt trọn một lần, không để sinh ra hậu hoạn.
Không ra tay độc ác thì không thành đại sự.
Vương Học Bình nghĩ đến đây mà khẽ thở ra một hơi, cán bộ trẻ tuổi tương đương với lý lịch mỏng, nếu lên quá nhanh sẽ làm người ta đỏ mắt, ghen ghét.
- Lái xe Lưu, chạy về huyện.
Vương Học Bình dặn dò rồi nhắm hai mắt lại.
Vương Học Bình ngồi vào trong bàn làm việc của mình, hắn thả cặp công văn xuống, đúng lúc chiếc điện thoại trên bàn chợt vang lên.
- Tôi là Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhấc điện thoại, đối phương không nói, chỉ có những tiếng thở rất tinh tế.
Tâm tư khẽ động, Vương Học Bình đoán được, không phải là Mạnh Thu Lan sao?
- Đêm nay tôi muốn lên tỉnh thành làm việc.
Vương Học Bình tất nhiên biết rõ tâm tư của Mạnh Thu Lan, nếu nàng đã đặt hẹn, hắn là một tên đàn ông cũng không thể nào lâm trận bỏ chạy được.
- Ừ!
Bên kia vang lên một tiếng ừ quen thuộc, sau đó là tiếng cúp máy.
Dù bây giờ điện thoại bàn rất bí mật, nhưng Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình đều không dám khinh thường, tư tình của bọn họ thật sự không thể nào để lộ ra ngoài.
Vương Học Bình buông điện thoại và thầm nghĩ, chọn thời gian không bằng làm đột ngột, đêm nay sẽ là cơ hội tốt cho tên Dương Chính Hoa kia đào hầm. Vài ngày qua Vương Học Bình luôn yên lặng theo dõi kỳ biến, nhưng hắn chỉ đứng nhìn mà không làm gì.
Dương Chính Hoa có gan giở trò quỷ, chẳng qua chỉ dựa dẫm vào Mạnh Thu Lan mà thôi.
Vương Học Bình suy xét rất rõ, nếu công kích Dương Chính Hoa trước mặt Mạnh Thu Lan, tuy có hiệu quả nhưng không thể nào làm một lần là xong, do đó khó thể làm toàn vẹn.
Có vài chuyện, trước tiên nên thả lỏng, sau đó bóp chặt mới tốt.
Đêm đã khuya, trong một phòng ngủ ở tỉnh thành, Mạnh Thu Lan nhắm mắt, nàng nằm trong lòng Vương Học Bình, thích ý hưởng thụ cảm giác còn sót lại sau trận chiến.
Vương Học Bình vuốt ve lưng thon đầy mồ hôi của nàng, hắn khẽ nói:
- Thoải mái chứ?
- Ừ!
Mạnh Thu Lan vẫn đóng chặt mắt, nàng khẽ ừ một tiếng, trên trán là những hạt mồ hôi to như hạt đậu.
Mạnh Thu Lan nghỉ ngơi một lúc, sau đó nàng chợt mở mắt, nàng vừa vuốt ve ngực Vương Học Bình vừa khẽ nói:
- Em định mở hội nghị bí thư, sẽ định tính sự kiện đưa Dương Chính Hoa đến khu kinh tế mới.
/435
|