Hà Thượng Thanh cầm văn kiện trong tay, hắn cau mày hỏi Kim Hữu Công ngồi ở vị trí đối diện:
- Hắn muốn làm gì?
Tuy Hà Thượng Thanh rất tức giận nhưng vẻ mặt vẫn biểu hiện như thường.
Kim Hữu Công hiểu, phó thư ký trưởng Chu Tiềm của văn phòng tỉnh trước nay luôn xem xét tất cả động tĩnh của văn phòng lúc nay chợt mất chức.
Chu Tiềm bị xử lý, Kim Hữu Công thấy đó là tình huống bỏ đá xuống giếng.
Kim Hữu Công không trả lời ngay vấn đề của Hà Thượng Thanh, lão hít vào một hơi thuốc và thầm tính toán. Theo tin đồn ở thủ đô truyền ra, Hà Thượng Thanh rất có thể sẽ là phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh.
Dưới tình huống bình thường, bên trên rất ít khi làm ra sự kiện sắp xếp nhân sự gây chú ý thế này. Vì dựa theo cơ cấu quyền lực trên tỉnh, quyết sách của các lãnh đạo cao tầng cấp tỉnh, không phải là hội nghị thường ủy, chính là hội nghị bí thư.
Nếu được như ý muốn thì Hà Thượng Thanh bây giờ tay trái nắm quyền quyết định đại sự trong tỉnh, tay phải nắm tiền, có thể thấy kết quả là hắn sẽ tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh, điều này quá rõ ràng.
- Dựa theo ý tôi, Cao Hiểu Lâm nhất định hướng về phía viện an dưỡng.
Kim Hữu Công luôn suy xét vấn đề này, lúc này lão dùng giọng khẳng định để xác nhận sự thật của một kẻ lòng dạ khó lường như Cao Hiểu Lâm.
- À, anh nói không sai, chúng ta cần tìm ra một phương án hữu hiệu. Mặt khác vị cán bộ họ Vương kia cũng không tồi, rất trưởng thành trong chính trị, là một nhân tài.
Hà Thượng Thanh đã sớm hiểu ác ý của Cao Hiểu Lâm, sau khi đạt thành nhận thức với Kim Hữu Công thì những do dự đã vứt ra sau đầu.
Cao Hiểu Lâm từ trên xuống, tất nhiên Hà Thượng Thanh sẽ có thêm vài phần chú ý, vì mối bất hòa giữa hai nhà Cao Hà đã không còn là tin tức gì bí mật trong chốn quan trường.
Nhưng nếu nói về tương đối, với lực ảnh hưởng lớn của Hà lão trong quân giới, tuy bây giờ đã thoái vị nhưng uy vọng hay quyền thế vẫn còn có thể ép lên đầu Cao gia.
Hơn nữa khoảng hai năm sau chủ tịch tỉnh Trương Quyền Vân sẽ về hưu, Hà Thượng Thanh cũng không muốn đắc tội với Cao Hiểu Lâm vào thời điểm này, để tránh phức tạp thêm.
Không ngờ lúc này Cao Hiểu Lâm mới đến nhận chức mà đã chú ý đến lão thượng cấp đến an dưỡng ở phân khu tỉnh Trung Hạ, đây rõ ràng là ý nghĩ lấy hạt dẻ trong lò lửa, có thể nhẫn mà không thể nhịn.
Hà Thượng Thanh nghĩ đến đây mà không khỏi gõ mặt bàn, dùng ánh mắt không chút biểu cảm nhìn Kim Hữu Công.
Kim Hữu Công đi theo Hà Thượng Thanh cũng không phải ngắn, sao không hiểu, lúc này chủ tịch Hà đang cần vài lời gợi ý.
- Chủ tịch, nếu chúng ta đã biết mục đích của đối phương, sao không cho đối phương một cơ hội lấy thể diện, một chủ tịch thành phố như tôi sẽ cùng đi với anh ta xuống thị sát huyện Nam Vân.
Kim Hữu Công mỉm cười nói ra ý nghĩ của mình.
Hà Thượng Thanh suy xét lại rồi cười nói:
- Vậy thì vất vả cho anh.
Có thể là thành viên chủ chốt của thế lực Hà gia, Hà Thượng Thanh không phải hạng vô năng, tất nhiên nghe và hiểu ý của Kim Hữu Công.
Lúc này Kim Hữu Công đi theo Cao Hiểu Lâm, xuống Nam Vân lại có Vương Học Bình là người của Hà Thượng Thanh đi theo Cao Hiểu Lâm, để xem Cao Hiểu Lâm làm được trò gì?
Kim Hữu Công thấy Hà Thượng Thanh đồng ý với mình thì có chút đắc ý, lúc này vì sự nhạy bén của Vương Học Bình, Kim Hữu Công lại nhận được tiên cơ.
- Anh Kim, vậy kính nhờ anh.
Hà Thượng Thanh dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn Kim Hữu Công.
Kim Hữu Công áp chế kích động trong lòng, lão trịnh trọng nói:
- Tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo tỉnh.
- À, hãy làm cho thật tốt.
Hà Thượng Thanh cố ý bày tỏ, Kim Hữu Công không khỏi mừng thầm, vị trí bí thư thị ủy Vân Châu khá quan trọng, thứ này không phải dễ lấy.
Đối với lòng trung của Kim Hữu Công, Hà Thượng Thanh tuyệt đối không thể nghi ngờ, hắn cố ý bồi dưỡng Kim Hữu Công, tất nhiên muốn tìm một kẻ phát ngôn của mình ở tỉnh Trung Hạ trong tương lai.
Với thực lực trước mắt của Hà Thượng Thanh, dù không dám nói sẽ đẩy Kim Hữu Công lên độ cao bí thư tỉnh ủy hay chủ tịch tỉnh, nhưng vị trí phó bí thư tỉnh hay phó chủ tịch tỉnh cũng không phải quá sức.
- Hữu Công, có chuyện cần nhờ anh chuyển đạt.
Kim Hữu Công vừa ra khỏi cửa thì Hà Thượng Thanh nói một câu giật ngược trở lại.
Kim Hữu Công xoay người, lại quay về ngồi đối diện với Hà Thượng Thanh, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lãnh đạo.
Hà Thượng Thanh cười nói:
- Sau khi anh quay về, anh nói cho Tiểu Vương kia biết, tôi vẫn chờ ăn món "Cật Đắc Hương".
Kim Hữu Công lúc đầu có chút kinh ngạc, sau đó mới nghĩ ra, trước kia lần đầu tiên mình đưa Vương Học Bình đi gặp Hà Tam công tử, đã từng nghe Vương Học Bình nói về loại rau dại "Cật Đắc Hương".
Với kinh nghiệm chính trị của Kim Hữu Công, lão tất nhiên sẽ hiểu rõ, đây là Hà Thượng Thanh cố ý cất nhắc Vương Học Bình.
Kim Hữu Công nghĩ đến phần nhân tình Vương Học Bình đã giúp mình vặn ngã Sử Phương, lão cười nói:
- Tiểu tử này thật sự có tài năng, bây giờ tài chính của huyện Nam Vân đứng vào vị trí hàng đầu trong tỉnh, hơn nữa còn là một mầm mống chính trị rất tốt.
- Ừ, Hữu Công này, trung ương sắp tiến thêm một bước trong phương án xác định ban ngành đội ngũ cán bộ lãnh đạo, cuòng điệu nhấn mạnh nên lớn mật chọn lựa những cán bộ có năng lực và ý thức chính trị, có tri thức chuyên nghiệp, có thể đổi mới cục diện, để làm phong phú thêm ban ngành lãnh đạo.
Hà Thượng Thanh nói ra những lời như vậy.
Kim Hữu Công hiểu rõ, có vài tình huống chỉ nên dùng lời khách sáo, vài trường hợp chỉ nên biểu hiện ý nghĩ, thật ra chỉ có thể ngộ mà không thể truyền.
Kim Hữu Công quay về phòng làm việc của mình, lão để thư ký Tiểu Diêu điện thoại cho Vương Học Bình, để đối phương lên thành phố một chuyến.
Khi Vương Học Bình tiếp điện thoại thì đang cùng chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ Diệp Minh Quyên đi thị sát tình huống thi công viện an dưỡng.
Vương Học Bình đưa điện thoại vào trong tay thư ký Lưu Chí Bằng vừa mới nhận chức, hắn nghiêm trang nói với Diệp Minh Quyên:
-Dựa theo lời tôi, nắm chặt vấn đề thi công, nên làm xong càng nhanh càng tốt.
Sau lần trước được Kim Hữu Công triệu kiến, Vương Học Bình trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định nhanh chóng sắp xếp viện an dưỡng cho xong, nhanh chóng hoàn thành.
Dù Cao gia quyền thế tạm thời chưa bằng Hà gia, nhưng nếu muốn bóp chế một vị quan nhỏ như Vương Học Bình, thật sự không cần hao tâm tổn sức.
Bộ hạ chỉ có thể dùng để làm cờ thí, đây không phải là câu nói suông, là kinh nghiệm quý báu của rất nhiều tiền nhân.
Vương Học Bình thầm hiểu rất rõ, với địa vị hôm nay của hắn, thật sự chẳng là gì trong mắt Hà Thượng Thanh, nếu có việc gì xảy ra, Hà Thượng Thanh sẽ không bảo vệ Vương Học Bình làm gì cho mệt.
Cầu người không bằng cầu mình, vì vậy Vương Học Bình đã sớm quyết định, nếu bây giờ còn chưa hiểu rõ ý nghĩ của thần tiên trong tỉnh, hắn chỉ có thể bóp chết trạng thái phát sinh tai họa với mình.
Vì vậy mà Trương Vân Thiên trở thành một khâu rất quan trọng, dù sao thì làm xong viện an dưỡng thì vấn đề di dời sẽ là của phân khu tỉnh.
Vương Học Bình nghĩ rất chu đáo, Cao Hiểu Lâm dù đến huyện Nam Vân khảo sát, chậm thì một ngày, lâu là hai ba ngày, mà nhiều nhất cũng không quá năm ngày. Chỉ cần trước đó Vương Học Bình cùng thương lượng với Trương Vân Thiên, quyết định hoãn thời gian khánh thành viện an dưỡng lại nửa tháng, tất nhiên sẽ không còn liên quan đến Vương Học Bình.
Diệp Minh Quyên hiểu rất rõ ý nghĩ của Vương Học Bình, nàng cười nói:
- Tất cra nghe theo sự sắp xếp của anh.
Vương Học Bình rất hài lòng với sự giỏi giang không khéo của Diệp Minh Quyên, hắn nói đùa một câu:
- Có cô làm việc, tôi rất yên tâm.
Diệp Minh Quyên nhìn mặt Vương Học Bình mà cười cười:
- Anh đừng khen tôi như vậy, nếu tôi làm hư hại, cũng khó thể đảm đương nổi.
- Ha ha, nếu làm hư hại, tôi sẽ triệu hồi cô về khối chính quyền, cho cô nếm hương vị ăn không ngồi chờ.
Vương Học Bình cười nói, sau đó đi về phía xe của mình.
- Tôi còn thật sự muốn về khối chính quyền huyện ngồi chơi xơi nước, vì khu phố cổ này cũng không dễ chủ trì.
Diệp Minh Quyên đi theo sau lưng Vương Học Bình đến sát bên xe, nàng dùng giọng đùa giỡn nói, thật ra cũng có vài phần chân thành.
Vương Học Bình không khỏi ngây người, hắn cho rằng Diệp Minh Quyên công tác quá bận rộn, vì vậy quay đầu cười nói:
- Một năm có vài trăm triệu qua tay cô, cô lại trông coi cả ngàn người, phong cảnh nơi đây lại đẹp, dù đổi với vị trí chủ tịch huyện cũng không thèm mới đúng.
- Chủ tịch, nếu nói một cách nghiêm chỉnh, nếu anh tìm được nhân tuyển bổ sung, sẽ triệu hồi tôi về huyện thành. Anh cứ tùy tiện sắp xếp đơn vị, cấp bậc đãi ngộ gì cũng được, tôi cũng không có yêu cầu gì.
Diệp Minh Quyên chợt dùng giọng nghiêm chỉnh nói.
Vương Học Bình cau mày, hắn nhìn Diệp Minh Quyên rồi trầm giọng:
- Làm bừa.
Vương Học Bình xoay người chui vào trong xe, nghênh ngang bỏ đi.
Vương Học Bình ngồi ghế sau, hắn xuyên qua cửa sổ cảm thấy gương mặt Diệp Minh Quyên trắng bệch, không chút huyết sắc.
Công tác ở khu phố cổ thật sự rất rườm rà, hơn nữa dù là tiền hay nhân viên hoặc số lượng công trình, tất cả đều khổng lồ.
Diệp Minh Quyên là lãnh đạo khu phố cổ, nàng rất bận rộn. Nhưng trước kia Vương Học Bình dùng vị nữ tướng này, vì hắn nhìn trúng năng lực của nàng, đồng thời nhân tâm cũng rất nhẵn nhịu.
Một miếng thịt béo quá lớn, nếu không tìm được người đáng tin và tâm tư kín kẻ làm lãnh đạo, Vương Học Bình thật sự khó thể yên tâm.
Vương Học Bình chỉ cho rằng Diệp Minh Quyên làm việc nhều mà có chút bực bội mà thôi, hắn cũng không quá quan tâm. Lúc này ánh mắt hắn vô tình nhìn đến người thư ký Lưu Chí Bằng vừa mới nhận chức, hắn thầm nghĩ, người này đã chịu khổ nhiều trong khối chính quyền, bây giờ được nhìn trúng, hy vọng đừng làm cho người ta thất vọng.
Vương Học Bình đến ngoài phòng làm việc của chủ tịch Kim Hữu Công, lúc này thư ký Tiểu Diêu cũng không để hắn chờ đợi, trực tiếp đưa vào trong phòng gặp lãnh đạo.
Kim Hữu Công đang nghiêng người trên ghế sa lông, đang xem văn kiện, khi lão nghe thấy tiếng động và nhìn lên thì thấy Vương Học Bình.
- Học Bình, ngồi đi.
Kim Hữu Công nhàn nhạt nói một câu, sau đó cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
Vương Học Bình bình tĩnh ngồi xuống đối diện với Kim Hữu Công, dù thấy rõ sự lãnh đạm của chủ tịch Kim, nhưng trong lòng hắn lại biết, anh Kim triệu kiến mình hai lần trong thời gian ngắn, chắc chắn không phải chỉ để bày tỏ quan uy.
- Hắn muốn làm gì?
Tuy Hà Thượng Thanh rất tức giận nhưng vẻ mặt vẫn biểu hiện như thường.
Kim Hữu Công hiểu, phó thư ký trưởng Chu Tiềm của văn phòng tỉnh trước nay luôn xem xét tất cả động tĩnh của văn phòng lúc nay chợt mất chức.
Chu Tiềm bị xử lý, Kim Hữu Công thấy đó là tình huống bỏ đá xuống giếng.
Kim Hữu Công không trả lời ngay vấn đề của Hà Thượng Thanh, lão hít vào một hơi thuốc và thầm tính toán. Theo tin đồn ở thủ đô truyền ra, Hà Thượng Thanh rất có thể sẽ là phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh.
Dưới tình huống bình thường, bên trên rất ít khi làm ra sự kiện sắp xếp nhân sự gây chú ý thế này. Vì dựa theo cơ cấu quyền lực trên tỉnh, quyết sách của các lãnh đạo cao tầng cấp tỉnh, không phải là hội nghị thường ủy, chính là hội nghị bí thư.
Nếu được như ý muốn thì Hà Thượng Thanh bây giờ tay trái nắm quyền quyết định đại sự trong tỉnh, tay phải nắm tiền, có thể thấy kết quả là hắn sẽ tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh, điều này quá rõ ràng.
- Dựa theo ý tôi, Cao Hiểu Lâm nhất định hướng về phía viện an dưỡng.
Kim Hữu Công luôn suy xét vấn đề này, lúc này lão dùng giọng khẳng định để xác nhận sự thật của một kẻ lòng dạ khó lường như Cao Hiểu Lâm.
- À, anh nói không sai, chúng ta cần tìm ra một phương án hữu hiệu. Mặt khác vị cán bộ họ Vương kia cũng không tồi, rất trưởng thành trong chính trị, là một nhân tài.
Hà Thượng Thanh đã sớm hiểu ác ý của Cao Hiểu Lâm, sau khi đạt thành nhận thức với Kim Hữu Công thì những do dự đã vứt ra sau đầu.
Cao Hiểu Lâm từ trên xuống, tất nhiên Hà Thượng Thanh sẽ có thêm vài phần chú ý, vì mối bất hòa giữa hai nhà Cao Hà đã không còn là tin tức gì bí mật trong chốn quan trường.
Nhưng nếu nói về tương đối, với lực ảnh hưởng lớn của Hà lão trong quân giới, tuy bây giờ đã thoái vị nhưng uy vọng hay quyền thế vẫn còn có thể ép lên đầu Cao gia.
Hơn nữa khoảng hai năm sau chủ tịch tỉnh Trương Quyền Vân sẽ về hưu, Hà Thượng Thanh cũng không muốn đắc tội với Cao Hiểu Lâm vào thời điểm này, để tránh phức tạp thêm.
Không ngờ lúc này Cao Hiểu Lâm mới đến nhận chức mà đã chú ý đến lão thượng cấp đến an dưỡng ở phân khu tỉnh Trung Hạ, đây rõ ràng là ý nghĩ lấy hạt dẻ trong lò lửa, có thể nhẫn mà không thể nhịn.
Hà Thượng Thanh nghĩ đến đây mà không khỏi gõ mặt bàn, dùng ánh mắt không chút biểu cảm nhìn Kim Hữu Công.
Kim Hữu Công đi theo Hà Thượng Thanh cũng không phải ngắn, sao không hiểu, lúc này chủ tịch Hà đang cần vài lời gợi ý.
- Chủ tịch, nếu chúng ta đã biết mục đích của đối phương, sao không cho đối phương một cơ hội lấy thể diện, một chủ tịch thành phố như tôi sẽ cùng đi với anh ta xuống thị sát huyện Nam Vân.
Kim Hữu Công mỉm cười nói ra ý nghĩ của mình.
Hà Thượng Thanh suy xét lại rồi cười nói:
- Vậy thì vất vả cho anh.
Có thể là thành viên chủ chốt của thế lực Hà gia, Hà Thượng Thanh không phải hạng vô năng, tất nhiên nghe và hiểu ý của Kim Hữu Công.
Lúc này Kim Hữu Công đi theo Cao Hiểu Lâm, xuống Nam Vân lại có Vương Học Bình là người của Hà Thượng Thanh đi theo Cao Hiểu Lâm, để xem Cao Hiểu Lâm làm được trò gì?
Kim Hữu Công thấy Hà Thượng Thanh đồng ý với mình thì có chút đắc ý, lúc này vì sự nhạy bén của Vương Học Bình, Kim Hữu Công lại nhận được tiên cơ.
- Anh Kim, vậy kính nhờ anh.
Hà Thượng Thanh dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn Kim Hữu Công.
Kim Hữu Công áp chế kích động trong lòng, lão trịnh trọng nói:
- Tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo tỉnh.
- À, hãy làm cho thật tốt.
Hà Thượng Thanh cố ý bày tỏ, Kim Hữu Công không khỏi mừng thầm, vị trí bí thư thị ủy Vân Châu khá quan trọng, thứ này không phải dễ lấy.
Đối với lòng trung của Kim Hữu Công, Hà Thượng Thanh tuyệt đối không thể nghi ngờ, hắn cố ý bồi dưỡng Kim Hữu Công, tất nhiên muốn tìm một kẻ phát ngôn của mình ở tỉnh Trung Hạ trong tương lai.
Với thực lực trước mắt của Hà Thượng Thanh, dù không dám nói sẽ đẩy Kim Hữu Công lên độ cao bí thư tỉnh ủy hay chủ tịch tỉnh, nhưng vị trí phó bí thư tỉnh hay phó chủ tịch tỉnh cũng không phải quá sức.
- Hữu Công, có chuyện cần nhờ anh chuyển đạt.
Kim Hữu Công vừa ra khỏi cửa thì Hà Thượng Thanh nói một câu giật ngược trở lại.
Kim Hữu Công xoay người, lại quay về ngồi đối diện với Hà Thượng Thanh, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lãnh đạo.
Hà Thượng Thanh cười nói:
- Sau khi anh quay về, anh nói cho Tiểu Vương kia biết, tôi vẫn chờ ăn món "Cật Đắc Hương".
Kim Hữu Công lúc đầu có chút kinh ngạc, sau đó mới nghĩ ra, trước kia lần đầu tiên mình đưa Vương Học Bình đi gặp Hà Tam công tử, đã từng nghe Vương Học Bình nói về loại rau dại "Cật Đắc Hương".
Với kinh nghiệm chính trị của Kim Hữu Công, lão tất nhiên sẽ hiểu rõ, đây là Hà Thượng Thanh cố ý cất nhắc Vương Học Bình.
Kim Hữu Công nghĩ đến phần nhân tình Vương Học Bình đã giúp mình vặn ngã Sử Phương, lão cười nói:
- Tiểu tử này thật sự có tài năng, bây giờ tài chính của huyện Nam Vân đứng vào vị trí hàng đầu trong tỉnh, hơn nữa còn là một mầm mống chính trị rất tốt.
- Ừ, Hữu Công này, trung ương sắp tiến thêm một bước trong phương án xác định ban ngành đội ngũ cán bộ lãnh đạo, cuòng điệu nhấn mạnh nên lớn mật chọn lựa những cán bộ có năng lực và ý thức chính trị, có tri thức chuyên nghiệp, có thể đổi mới cục diện, để làm phong phú thêm ban ngành lãnh đạo.
Hà Thượng Thanh nói ra những lời như vậy.
Kim Hữu Công hiểu rõ, có vài tình huống chỉ nên dùng lời khách sáo, vài trường hợp chỉ nên biểu hiện ý nghĩ, thật ra chỉ có thể ngộ mà không thể truyền.
Kim Hữu Công quay về phòng làm việc của mình, lão để thư ký Tiểu Diêu điện thoại cho Vương Học Bình, để đối phương lên thành phố một chuyến.
Khi Vương Học Bình tiếp điện thoại thì đang cùng chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu phố cổ Diệp Minh Quyên đi thị sát tình huống thi công viện an dưỡng.
Vương Học Bình đưa điện thoại vào trong tay thư ký Lưu Chí Bằng vừa mới nhận chức, hắn nghiêm trang nói với Diệp Minh Quyên:
-Dựa theo lời tôi, nắm chặt vấn đề thi công, nên làm xong càng nhanh càng tốt.
Sau lần trước được Kim Hữu Công triệu kiến, Vương Học Bình trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định nhanh chóng sắp xếp viện an dưỡng cho xong, nhanh chóng hoàn thành.
Dù Cao gia quyền thế tạm thời chưa bằng Hà gia, nhưng nếu muốn bóp chế một vị quan nhỏ như Vương Học Bình, thật sự không cần hao tâm tổn sức.
Bộ hạ chỉ có thể dùng để làm cờ thí, đây không phải là câu nói suông, là kinh nghiệm quý báu của rất nhiều tiền nhân.
Vương Học Bình thầm hiểu rất rõ, với địa vị hôm nay của hắn, thật sự chẳng là gì trong mắt Hà Thượng Thanh, nếu có việc gì xảy ra, Hà Thượng Thanh sẽ không bảo vệ Vương Học Bình làm gì cho mệt.
Cầu người không bằng cầu mình, vì vậy Vương Học Bình đã sớm quyết định, nếu bây giờ còn chưa hiểu rõ ý nghĩ của thần tiên trong tỉnh, hắn chỉ có thể bóp chết trạng thái phát sinh tai họa với mình.
Vì vậy mà Trương Vân Thiên trở thành một khâu rất quan trọng, dù sao thì làm xong viện an dưỡng thì vấn đề di dời sẽ là của phân khu tỉnh.
Vương Học Bình nghĩ rất chu đáo, Cao Hiểu Lâm dù đến huyện Nam Vân khảo sát, chậm thì một ngày, lâu là hai ba ngày, mà nhiều nhất cũng không quá năm ngày. Chỉ cần trước đó Vương Học Bình cùng thương lượng với Trương Vân Thiên, quyết định hoãn thời gian khánh thành viện an dưỡng lại nửa tháng, tất nhiên sẽ không còn liên quan đến Vương Học Bình.
Diệp Minh Quyên hiểu rất rõ ý nghĩ của Vương Học Bình, nàng cười nói:
- Tất cra nghe theo sự sắp xếp của anh.
Vương Học Bình rất hài lòng với sự giỏi giang không khéo của Diệp Minh Quyên, hắn nói đùa một câu:
- Có cô làm việc, tôi rất yên tâm.
Diệp Minh Quyên nhìn mặt Vương Học Bình mà cười cười:
- Anh đừng khen tôi như vậy, nếu tôi làm hư hại, cũng khó thể đảm đương nổi.
- Ha ha, nếu làm hư hại, tôi sẽ triệu hồi cô về khối chính quyền, cho cô nếm hương vị ăn không ngồi chờ.
Vương Học Bình cười nói, sau đó đi về phía xe của mình.
- Tôi còn thật sự muốn về khối chính quyền huyện ngồi chơi xơi nước, vì khu phố cổ này cũng không dễ chủ trì.
Diệp Minh Quyên đi theo sau lưng Vương Học Bình đến sát bên xe, nàng dùng giọng đùa giỡn nói, thật ra cũng có vài phần chân thành.
Vương Học Bình không khỏi ngây người, hắn cho rằng Diệp Minh Quyên công tác quá bận rộn, vì vậy quay đầu cười nói:
- Một năm có vài trăm triệu qua tay cô, cô lại trông coi cả ngàn người, phong cảnh nơi đây lại đẹp, dù đổi với vị trí chủ tịch huyện cũng không thèm mới đúng.
- Chủ tịch, nếu nói một cách nghiêm chỉnh, nếu anh tìm được nhân tuyển bổ sung, sẽ triệu hồi tôi về huyện thành. Anh cứ tùy tiện sắp xếp đơn vị, cấp bậc đãi ngộ gì cũng được, tôi cũng không có yêu cầu gì.
Diệp Minh Quyên chợt dùng giọng nghiêm chỉnh nói.
Vương Học Bình cau mày, hắn nhìn Diệp Minh Quyên rồi trầm giọng:
- Làm bừa.
Vương Học Bình xoay người chui vào trong xe, nghênh ngang bỏ đi.
Vương Học Bình ngồi ghế sau, hắn xuyên qua cửa sổ cảm thấy gương mặt Diệp Minh Quyên trắng bệch, không chút huyết sắc.
Công tác ở khu phố cổ thật sự rất rườm rà, hơn nữa dù là tiền hay nhân viên hoặc số lượng công trình, tất cả đều khổng lồ.
Diệp Minh Quyên là lãnh đạo khu phố cổ, nàng rất bận rộn. Nhưng trước kia Vương Học Bình dùng vị nữ tướng này, vì hắn nhìn trúng năng lực của nàng, đồng thời nhân tâm cũng rất nhẵn nhịu.
Một miếng thịt béo quá lớn, nếu không tìm được người đáng tin và tâm tư kín kẻ làm lãnh đạo, Vương Học Bình thật sự khó thể yên tâm.
Vương Học Bình chỉ cho rằng Diệp Minh Quyên làm việc nhều mà có chút bực bội mà thôi, hắn cũng không quá quan tâm. Lúc này ánh mắt hắn vô tình nhìn đến người thư ký Lưu Chí Bằng vừa mới nhận chức, hắn thầm nghĩ, người này đã chịu khổ nhiều trong khối chính quyền, bây giờ được nhìn trúng, hy vọng đừng làm cho người ta thất vọng.
Vương Học Bình đến ngoài phòng làm việc của chủ tịch Kim Hữu Công, lúc này thư ký Tiểu Diêu cũng không để hắn chờ đợi, trực tiếp đưa vào trong phòng gặp lãnh đạo.
Kim Hữu Công đang nghiêng người trên ghế sa lông, đang xem văn kiện, khi lão nghe thấy tiếng động và nhìn lên thì thấy Vương Học Bình.
- Học Bình, ngồi đi.
Kim Hữu Công nhàn nhạt nói một câu, sau đó cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
Vương Học Bình bình tĩnh ngồi xuống đối diện với Kim Hữu Công, dù thấy rõ sự lãnh đạm của chủ tịch Kim, nhưng trong lòng hắn lại biết, anh Kim triệu kiến mình hai lần trong thời gian ngắn, chắc chắn không phải chỉ để bày tỏ quan uy.
/435
|