Vương Học Bình nghe lời khuyên của Mạnh Thu Lan mà trong lòng không khỏi ấm áp.
Vương Học Bình cẩn thận suy xét mà không khỏi cười khổ một tiếng, dựa theo lệ cũ, hắn bây giờ xem như là người của Kim Hữu Công, mà Kim Hữu Công lại là người của Hà Thượng Thanh, vì vậy hắn cũng xem như là người của Hà Thượng Thanh.
Trong thể chế chính trị hiện hành thì kiêng kỵ nhất chính là thay đổi vị trí, hắn là một phần tử của Hà phái, nếu bây giờ đưa chân sang Tạ gia, chỉ có trời mới biết có chuyện gì phát sinh.
Nếu xét từ góc độ khác, cũng không nên bỏ tất cả quả đào vào cùng một giỏ, đây chính là bí quyết bất bại trên quan trường, khó khăn tất nhiên không phải chỉ là bình thường.
Khi thấy Vương Học Bình có chút do dự, Mạnh Thu Lan dùng giọng sâu kín nói:
- Xét đến cùng thì bây giờ anh chỉ là người của chủ tịch Nghiêm.
Vương Học Bình dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mạnh Thu Lan, hắn thật sự không thể tin vào mắt mình, Mạnh Thu Lan khi nào thì trở nên thông minh như vậy?
- Nhìn em làm gì? Trên mặt em làm gì có hoa?
Mạnh Thu Lan chợt đứng lên, nàng bước thong thả đến bên cửa sổ. Một tiếng xoẹt vang lên, tấm màn vốn bị che kín lại được kéo ra, nàng thở dài:
- Nhiều năm qua em đi theo bác trai học triết lý sinh tồn trên quan trường, thời gian trôi qua khá mệt mỏi. Lục đục với nhau có gì là tốt? Lúc này em chỉ cảm thấy nằm trong lòng anh là an toàn mà thôi.
Vương Học Bình ý thức được một vấn đề, mình có được Mạnh Thu Lan là một sự kiện may mắn cỡ nào.
Vương Học Bình đứng lên đi đến bên cạnh Mạnh Thu Lan, hắn giữ chặt bàn tay nhỏ của nàng rồi thở dài:
- Lan, anh xin lỗi em, không thể nào cho em một gia đình đúng nghĩa.
- Chuyện này là em tình nguyện, nói gì đến vấn đề xin lỗi? Trước nay em độc thân thành quen, không muốn kết hôn.
Mạnh Thu Lan tựa vào lòng Vương Học Bình, nàng ngửa mặt lên rồi khẽ nói:
- Anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình của anh, chỉ cần anh bỏ ra chút tình cảm san sẻ cho em, như vậy đã là quá đủ.
Vương Học Bình cũng cảm động lây với Mạnh Thu Lan, hắn dùng sức ôm nàng, lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đời này anh sẽ không bao giờ buông em ra.
- Hì hì, vậy còn kiếp sau?
Mạnh Thu Lan dán gò má lên cằm Vương Học Bình, nàng cười hỏi hắn.
- Hì hì, kiếp sau thì khó nói.
Vương Học Bình cười xấu xa, hắn cố ý trêu chọc nàng.
- Anh... ....
Mạnh Thu Lan nghe xong câu nói mất vui thì có chút bức bối, nàng thoát khỏi cái ôm của Vương Học Bình, một mình đi đến bên cạnh bàn công tác, quay lưng mặc kệ hắn.
- Ha ha, Lan Lan, chúng ta đều là những người vô thần mà?
Vương Học Bình đi đến bên cạnh Mạnh Thu Lan, hắn cưỡng chế ôm nàng vào lòng rồi nói:
- Em thật ngốc, nếu có kiếp sau thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho em.
- Đúng là buồn nôn.
Mạnh Thu Lan ngoài miệng không cho là đúng nhưng trong lòng cảm thấy ngọt, nếu nói thật lòng, từ khi chồng trước phản bội nàng, nàng đã sớm cắt đứt ý niệm tái hôn trong đầu.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan liếc mắt đưa tình một lúc lâu, sau đó cả hai ngồi trên ghế sa lông, bắt đầu thảo luận phương pháp giải vây cho công ty điện tử Giai Sang.
- Lan, bây giờ chúng ta tạm thời theo dõi kỳ biến, động không bằng tĩnh. Dù sao thì Tạ gia thực lực hùng hậu, vì e ngại chủ tịch Kim, anh cũng không quá mức chủ động.
Vương Học Bình nhấp một ngụm trà, sau đó nói ra lời trong lòng.
Mạnh Thu Lan tinh tế suy xét lời nói của Vương Học Bình, sau đó nàng nhăn mày nói:
- Chúng ta cứ trơ mắt nhìn cô ấy như vậy sao?
- Ha ha, Lan, dù chúng ta muốn ra tay, cũng phải để người ta tiếp nhận chứ phải không? Bây giờ chúng ta tùy tiện nhúng tay, làm không tốt rõ ràng là úp mặt lạnh lên mông nóng.
Mạnh Thu Lan nghe xong những lời giải thích của Vương Học Bình thì không khỏi ngẩn người, nàng cúi đầu suy xét:
- Anh nói thật đi, có phải muốn bỏ qua cơ hội tốt lần này?
Vương Học Bình thổi ly trà nóng rồi cười nói:
- Tất nhiên anh biết rõ lần này là cơ hội tốt, nhưng vấn đề hỗ trợ cũng cần phải xem xét, không đủ mức độ chỉ sợ chỉ làm trở ngại.
- Ha ha, có phải sợ người ta làm tổn thương lòng tự tôn và xem thường anh không? Anh là đàn ông đỉnh thiên lập địa, có cần nhỏ mọn như vậy không?
Mạnh Thu Lan hiểu rất rõ, Tạ Hàn Yên hoàn toàn không quan tâm đến một vị chủ tịch huyện như Vương Học Bình, cũng vì vậy nàng mới giúp hắn, để địa vị của hắn càng thêm vững chắc.
Trước đó vài ngày, Mạnh Thu Lan luôn đắm chìm trong lửa tình ái, không thể nào tự kiềm chế. Những ngày qua, cuối cùng nàng cũng có chú thời gian suy xét mối quan hệ giữa mình và Vương Học Bình.
Làm phụ nữ ai mà không muốn cùng sống với người đàn ông của mình cả đời? Nhưng Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình một người là bí thư huyện ủy, một người là chủ tịch huyện, đều là lãnh đạo lớn trong huyện.
Nguyên tắc tổ chức có nhiều chỗ rộng rãi nhưng cũng có nhiều vấn đề cực kỳ nghiêm khắc, ví dụ như vấn đề hôn nhân của cán bộ lãnh đạo, vốn chỉ là việc tư nhưng tổ chức lại cực kỳ coi trọng.
Dựa theo sự thật trên quan trường, ngoài vấn đề vợ chết đi, cán bộ lãnh đạo thật sự không dám ly hôn. Nguyên nhân rất đơn giản, trước mắt có rất nhiều ví dụ, hễ là lãnh đạo chủ động ly hôn, dù không phạm sai lầm cũng coi như lý lịch có vết nhơ, tương lai bị ảnh hưởng.
Mạnh Thu Lan thầm hiểu, mình là cán bộ nữ, lại có bác trai ở bên trên bày mưu đặt kế, có kinh nghiệm công tác cơ sở, tương lai có thể leo lên vị trí lãnh đạo phó tỉnh, có lẽ là phó chủ tịch tỉnh, biết đâu cũng được nằm trong nhóm lãnh đạo hội đồng nhân dân hay mặt trận tổ quốc tỉnh?
Mà Vương Học Bình bây giờ dựa vào Nghiêm Minh Cao và Kim Hữu Công, nếu xem xét tình thế bây giờ thì hình bóng của Hà Thượng Thanh như ẩn như hiện. Hắn hơn hai mươi đã là chủ tịch huyện, quan trọng là thành tích rất lớn.
Nói tóm lại, tương lai của Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan có vẻ rất tươi sáng.
Mạnh Thu Lan luôn suy xét, lý trí luôn chiếm thượng phong, nàng vốn có tâm tư muốn gả cho Vương Học Bình, nhưng điều này đã phai nhạt đi rất nhiều, dù sao con người cũng không phải chỉ sống nhờ vào không khí.
Mạnh Thu Lan nói về vấn đề Tạ Hàn Yên xem thường mình, điều này làm hắn thật sự không biết nên khóc hay cười. Hắn và Tạ Hàn Yên vốn là người của hai thế giới, một kẻ là chim phượng cao quý trên chín tầng trời, một người chỉ là con cháu gia đình công nhân, nếu xét từ gia thế, hai bên thật sự khó thể so sánh.
Tất nhiên Vương Học Bình trong lòng cũng ít nhiều không thoải mái về sự ngạo mạn của Tạ Hàn Yên.
- Ha ha, Lan Lan, em cũng đừng dùng phép khích tướng, em coi như nói chọc trời thì bây giờ anh cũng không thể nào giúp được vị giám đốc Tạ kia.
Vương Học Bình biết rõ Mạnh Thu Lan cố ý khích mình, nếu nói đơn giản thì muốn mở cửa sổ.
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Vương Học Bình, nàng tò mò hỏi hắn:
- Anh thật sự không cần cơ hội lần này sao?
Vương Học Bình lắc đầu, hắn cười nói:
- Có vài tình huống, thật ra cơ hội chẳng khác nào là bẫy rập, động không bằng tĩnh, ít nhất cũng phải đợi người ta nói vài câu đã chứ?
- Chồng, anh rõ rang có thành kiến với cô ấy.
Mạnh Thu Lan tất nhiên biết mình không đủ thực lực với hoạt động kinh tế, nàng không thể nghĩ ra biện pháp để giúp Tạ Hàn Yên. Hôm nay Vương Học Bình cứng mềm đều không ăn, trong lòng nàng có chút giận, lời nói có hơi nặng nề.
- Lan, khi nên ra tay thì chúng ta sẽ ra tay, tin tưởng vào năng lực phán đoán của anh, được chứ? Đừng ép anh.
Vương Học Bình thở dài, hắn vỗ mạnh lên mông của Mạnh Thu Lan.
- Anh...Anh chú ý một chút, đây là nơi nào? Đừng sờ loạn.
Mạnh Thu Lan nhanh chóng chú ý, Vương Học Bình đang xoa bóp.
Vương Học Bình cẩn thận suy xét mà không khỏi cười khổ một tiếng, dựa theo lệ cũ, hắn bây giờ xem như là người của Kim Hữu Công, mà Kim Hữu Công lại là người của Hà Thượng Thanh, vì vậy hắn cũng xem như là người của Hà Thượng Thanh.
Trong thể chế chính trị hiện hành thì kiêng kỵ nhất chính là thay đổi vị trí, hắn là một phần tử của Hà phái, nếu bây giờ đưa chân sang Tạ gia, chỉ có trời mới biết có chuyện gì phát sinh.
Nếu xét từ góc độ khác, cũng không nên bỏ tất cả quả đào vào cùng một giỏ, đây chính là bí quyết bất bại trên quan trường, khó khăn tất nhiên không phải chỉ là bình thường.
Khi thấy Vương Học Bình có chút do dự, Mạnh Thu Lan dùng giọng sâu kín nói:
- Xét đến cùng thì bây giờ anh chỉ là người của chủ tịch Nghiêm.
Vương Học Bình dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mạnh Thu Lan, hắn thật sự không thể tin vào mắt mình, Mạnh Thu Lan khi nào thì trở nên thông minh như vậy?
- Nhìn em làm gì? Trên mặt em làm gì có hoa?
Mạnh Thu Lan chợt đứng lên, nàng bước thong thả đến bên cửa sổ. Một tiếng xoẹt vang lên, tấm màn vốn bị che kín lại được kéo ra, nàng thở dài:
- Nhiều năm qua em đi theo bác trai học triết lý sinh tồn trên quan trường, thời gian trôi qua khá mệt mỏi. Lục đục với nhau có gì là tốt? Lúc này em chỉ cảm thấy nằm trong lòng anh là an toàn mà thôi.
Vương Học Bình ý thức được một vấn đề, mình có được Mạnh Thu Lan là một sự kiện may mắn cỡ nào.
Vương Học Bình đứng lên đi đến bên cạnh Mạnh Thu Lan, hắn giữ chặt bàn tay nhỏ của nàng rồi thở dài:
- Lan, anh xin lỗi em, không thể nào cho em một gia đình đúng nghĩa.
- Chuyện này là em tình nguyện, nói gì đến vấn đề xin lỗi? Trước nay em độc thân thành quen, không muốn kết hôn.
Mạnh Thu Lan tựa vào lòng Vương Học Bình, nàng ngửa mặt lên rồi khẽ nói:
- Anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình của anh, chỉ cần anh bỏ ra chút tình cảm san sẻ cho em, như vậy đã là quá đủ.
Vương Học Bình cũng cảm động lây với Mạnh Thu Lan, hắn dùng sức ôm nàng, lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đời này anh sẽ không bao giờ buông em ra.
- Hì hì, vậy còn kiếp sau?
Mạnh Thu Lan dán gò má lên cằm Vương Học Bình, nàng cười hỏi hắn.
- Hì hì, kiếp sau thì khó nói.
Vương Học Bình cười xấu xa, hắn cố ý trêu chọc nàng.
- Anh... ....
Mạnh Thu Lan nghe xong câu nói mất vui thì có chút bức bối, nàng thoát khỏi cái ôm của Vương Học Bình, một mình đi đến bên cạnh bàn công tác, quay lưng mặc kệ hắn.
- Ha ha, Lan Lan, chúng ta đều là những người vô thần mà?
Vương Học Bình đi đến bên cạnh Mạnh Thu Lan, hắn cưỡng chế ôm nàng vào lòng rồi nói:
- Em thật ngốc, nếu có kiếp sau thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho em.
- Đúng là buồn nôn.
Mạnh Thu Lan ngoài miệng không cho là đúng nhưng trong lòng cảm thấy ngọt, nếu nói thật lòng, từ khi chồng trước phản bội nàng, nàng đã sớm cắt đứt ý niệm tái hôn trong đầu.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan liếc mắt đưa tình một lúc lâu, sau đó cả hai ngồi trên ghế sa lông, bắt đầu thảo luận phương pháp giải vây cho công ty điện tử Giai Sang.
- Lan, bây giờ chúng ta tạm thời theo dõi kỳ biến, động không bằng tĩnh. Dù sao thì Tạ gia thực lực hùng hậu, vì e ngại chủ tịch Kim, anh cũng không quá mức chủ động.
Vương Học Bình nhấp một ngụm trà, sau đó nói ra lời trong lòng.
Mạnh Thu Lan tinh tế suy xét lời nói của Vương Học Bình, sau đó nàng nhăn mày nói:
- Chúng ta cứ trơ mắt nhìn cô ấy như vậy sao?
- Ha ha, Lan, dù chúng ta muốn ra tay, cũng phải để người ta tiếp nhận chứ phải không? Bây giờ chúng ta tùy tiện nhúng tay, làm không tốt rõ ràng là úp mặt lạnh lên mông nóng.
Mạnh Thu Lan nghe xong những lời giải thích của Vương Học Bình thì không khỏi ngẩn người, nàng cúi đầu suy xét:
- Anh nói thật đi, có phải muốn bỏ qua cơ hội tốt lần này?
Vương Học Bình thổi ly trà nóng rồi cười nói:
- Tất nhiên anh biết rõ lần này là cơ hội tốt, nhưng vấn đề hỗ trợ cũng cần phải xem xét, không đủ mức độ chỉ sợ chỉ làm trở ngại.
- Ha ha, có phải sợ người ta làm tổn thương lòng tự tôn và xem thường anh không? Anh là đàn ông đỉnh thiên lập địa, có cần nhỏ mọn như vậy không?
Mạnh Thu Lan hiểu rất rõ, Tạ Hàn Yên hoàn toàn không quan tâm đến một vị chủ tịch huyện như Vương Học Bình, cũng vì vậy nàng mới giúp hắn, để địa vị của hắn càng thêm vững chắc.
Trước đó vài ngày, Mạnh Thu Lan luôn đắm chìm trong lửa tình ái, không thể nào tự kiềm chế. Những ngày qua, cuối cùng nàng cũng có chú thời gian suy xét mối quan hệ giữa mình và Vương Học Bình.
Làm phụ nữ ai mà không muốn cùng sống với người đàn ông của mình cả đời? Nhưng Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình một người là bí thư huyện ủy, một người là chủ tịch huyện, đều là lãnh đạo lớn trong huyện.
Nguyên tắc tổ chức có nhiều chỗ rộng rãi nhưng cũng có nhiều vấn đề cực kỳ nghiêm khắc, ví dụ như vấn đề hôn nhân của cán bộ lãnh đạo, vốn chỉ là việc tư nhưng tổ chức lại cực kỳ coi trọng.
Dựa theo sự thật trên quan trường, ngoài vấn đề vợ chết đi, cán bộ lãnh đạo thật sự không dám ly hôn. Nguyên nhân rất đơn giản, trước mắt có rất nhiều ví dụ, hễ là lãnh đạo chủ động ly hôn, dù không phạm sai lầm cũng coi như lý lịch có vết nhơ, tương lai bị ảnh hưởng.
Mạnh Thu Lan thầm hiểu, mình là cán bộ nữ, lại có bác trai ở bên trên bày mưu đặt kế, có kinh nghiệm công tác cơ sở, tương lai có thể leo lên vị trí lãnh đạo phó tỉnh, có lẽ là phó chủ tịch tỉnh, biết đâu cũng được nằm trong nhóm lãnh đạo hội đồng nhân dân hay mặt trận tổ quốc tỉnh?
Mà Vương Học Bình bây giờ dựa vào Nghiêm Minh Cao và Kim Hữu Công, nếu xem xét tình thế bây giờ thì hình bóng của Hà Thượng Thanh như ẩn như hiện. Hắn hơn hai mươi đã là chủ tịch huyện, quan trọng là thành tích rất lớn.
Nói tóm lại, tương lai của Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan có vẻ rất tươi sáng.
Mạnh Thu Lan luôn suy xét, lý trí luôn chiếm thượng phong, nàng vốn có tâm tư muốn gả cho Vương Học Bình, nhưng điều này đã phai nhạt đi rất nhiều, dù sao con người cũng không phải chỉ sống nhờ vào không khí.
Mạnh Thu Lan nói về vấn đề Tạ Hàn Yên xem thường mình, điều này làm hắn thật sự không biết nên khóc hay cười. Hắn và Tạ Hàn Yên vốn là người của hai thế giới, một kẻ là chim phượng cao quý trên chín tầng trời, một người chỉ là con cháu gia đình công nhân, nếu xét từ gia thế, hai bên thật sự khó thể so sánh.
Tất nhiên Vương Học Bình trong lòng cũng ít nhiều không thoải mái về sự ngạo mạn của Tạ Hàn Yên.
- Ha ha, Lan Lan, em cũng đừng dùng phép khích tướng, em coi như nói chọc trời thì bây giờ anh cũng không thể nào giúp được vị giám đốc Tạ kia.
Vương Học Bình biết rõ Mạnh Thu Lan cố ý khích mình, nếu nói đơn giản thì muốn mở cửa sổ.
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Vương Học Bình, nàng tò mò hỏi hắn:
- Anh thật sự không cần cơ hội lần này sao?
Vương Học Bình lắc đầu, hắn cười nói:
- Có vài tình huống, thật ra cơ hội chẳng khác nào là bẫy rập, động không bằng tĩnh, ít nhất cũng phải đợi người ta nói vài câu đã chứ?
- Chồng, anh rõ rang có thành kiến với cô ấy.
Mạnh Thu Lan tất nhiên biết mình không đủ thực lực với hoạt động kinh tế, nàng không thể nghĩ ra biện pháp để giúp Tạ Hàn Yên. Hôm nay Vương Học Bình cứng mềm đều không ăn, trong lòng nàng có chút giận, lời nói có hơi nặng nề.
- Lan, khi nên ra tay thì chúng ta sẽ ra tay, tin tưởng vào năng lực phán đoán của anh, được chứ? Đừng ép anh.
Vương Học Bình thở dài, hắn vỗ mạnh lên mông của Mạnh Thu Lan.
- Anh...Anh chú ý một chút, đây là nơi nào? Đừng sờ loạn.
Mạnh Thu Lan nhanh chóng chú ý, Vương Học Bình đang xoa bóp.
/435
|