Ba ngày sau Vương Học Bình mang theo Cao Tử Phương và tên phiên dịch tiếng Pháp, lấy ngân phiếu chấp nhận thanh toán mười triệu đồng trong ngân hàng, ngồi trên chiếc xe Audi A8 của Diệp Dân Quang chạy đến trước cổng văn phòng đại diện của công ty khai khác khoáng SSO.
SSO là một công ty khai thác khoáng của người Pháp với quy mô nhỏ, chủ yếu kinh doanh vật liệu Phàm Lan, vật liệu này tuy lượng tiêu thụ không lớn nhưng tỷ lệ lợi nhuận lại rất cao.
Sau khi vào cửa, tiểu thư tiếp tân thấy Vương Học Bình mặc một bộ tây phục Armani, miệng ngập xì gà, tay đeo nhẫn kim cương to tướng và lấp lánh dưới ánh đèn thì biết ngay đây là con nhà giàu. Vì vậy nàng lập tức đứng lên không dám chậm trễ và khách khí nói:
- Xin hỏi tiên sinh có chuyện gì?
Vương Học Bình mỉm cười, Cao Tử Phương giả vờ là người hầu thì ngẩng đầu lớn tiếng nói:
- Thiếu gia này chính là chủ tịch tập đoàn Thái Dương nước Mỹ, lần này về nước để đàn phán một vụ mua bán lớn, mau gọi lãnh đạo của các người ra đây.
Nhân viên tiếp tân thấy bộ dạng của Vương Học Bình thì thầm khinh bỉ loại nhà giàu mới nổi, nhưng nàng cũng không dám tỏ ra qua loa, tranh thủ thời gian chạy đi thông báo với trưởng phòng.
Một lúc sau trưởng phòng quản lý chạy đến dùng giọng khách khí nói:
- Ba vị, mời.
Tên trưởng phòng này muốn mời ba người Vương Học Bình đến phòng khách nói chuyện.
Vương Học Bình vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Cao Tử Phương tiến lên một bước nhìn chằm chằm vào tên trưởng phòng quản lý nói:
- Anh là boss ở đây sao?
Vừa rồi Cao Tử Phương có chút sốt ruột nên quên mất từ đã được Vương Học Bình dạy cho, cũng may trước đó đã luyện tập vài chục lần, bây giờ xem như miễn cưỡng nhớ kỹ.
Đến đây rõ ràng là hai tên nhà quê không hiểu thương vụ, tên trưởng phòng quản lý chợt dở khóc dở cười, trong lòng không nhịn được sinh ra chút phản cảm, hắn mỉm cười giới thiệu:
- Tôi là trưởng phòng quản lý văn phòng đại diện này, tuy không phải là boss nhưng nếu xét ở phương diện nào đó thì cũng có quyền làm chủ.
Tên trưởng phòng nói lời cực kỳ hàm súc, Cao Tử Phương nhìn thoáng qua Vương Học Bình, khi thấy Vương Học Bình thầm ám hiệu thì Cao Tử Phương lắc đầu như trống bỏi, hắn không quan tâm:
- Thiếu Đông của chúng tôi trước nay chỉ nói chuyện làm ăn với boss mà thôi... ....
Cao Tử Phương nói xong thì dùng ánh mắt hèn mọn nhìn tên trưởng phòng quản lý, ý nghĩa lời nói và hành động đã rất rõ ràng, tiểu tử chú là cái **** gì mà đứng đây la lối?
Gương mặt tên trưởng phòng quản lý chợt biến thành màu gan heo, nhưng lúc này Vương Học Bình khẽ quét mắt nhìn, ánh mắt sắc bén đến mức làm hắn giật mình. Hắn vất vả lắm mới lấy lại dũng khí rồi dùng giọng có chút chán nản nói:
- Tôi sẽ thông báo cho giám đốc, còn anh ấy có muốn gặp mặt các người hay không, điều này không phải tôi có thể quyết định được.
Tên trưởng phòng nói như vậy, Vương Học Bình lại nở nụ cười, hắn vung vẫy điếu xì gà rồi bình thản nói:
- Thời gian tôi ở trong nước cũng có hạn mà thôi, vì vậy chỉ trực tiếp đàm phán với ông chủ, nếu không sẽ làm chậm trễ hành trình của tôi.
Cao Tử Phương cũng dựa vào đó mà lên giọng:
- Này anh bạn, Thiếu Đông nhà chúng tôi muốn nắm bắt quyền đại lý phân phối vật liệu Phàm Lan, dù sao thì đàm phán với ông chủ vẫn thích hợp hơn.
Trưởng phòng quản lý đổ mồ hôi lạnh, bán đứt Phàm Lan sao? Như vậy phải bỏ ra bao nhiêu tiền? Hắn thầm cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi không làm bậy, nếu không thì mất mối.
- Các vị, mời đến phòng khách ngồi một lát, tôi sẽ đến báo cáo với La tiên sinh.
Tên trưởng phòng quản lý cung kính đưa tay mời, Cao Tử Phương kẹp lấy cặp công văn hiệu Pierre Cardin, khẽ nghiêng người mời Vương Học Bình đi trước.
Đại diện của công ty SSO là người Pháp, tên là Paolo, gần đây hắn có chút buồn bực, tuy công tác sản xuất vật liệu Phàm Lan rất khả quan và thuận lợi nhưng khoáng Khuê Thiết Hồng thì rất ảm đạm.
Công ty có bảy ngàn tấn Khuê Thiết Hồng, đến bây giờ chỉ bán được hai mươi tấn mà thôi. Tất nhiên đây không phải là kết quả mà Paolo không coi trọng, khi tiến hành hội chợ gốm sứ thì hắn còn lo lắng Khuê Thiết Hồng sẽ ảnh hưởng đến phẩm vị của khoáng Phàm Lan, vì vậy cố ý thuê cho Khuê Thiết Hồng một quầy hàng khá nhỏ, mặc kệ tự sinh tự diệt.
Loại khoáng thạch rác rưởi kia cũng xứng để có được một quầy sao? Paolo thật sự chướng mắt với đống đá Khuê Thiết Hồng.
- Đám giám đốc trong công ty đều là loại bất tài, tự nhiên mua vào một mỏ khoáng rác rưởi như vậy, đúng là một đám ngu.
Paolo vừa nghĩ đến yêu cầu của ban giám đốc, chính là dùng sản lượng tiêu thụ Khuê Thiết Hồng để làm căn cứ tăng lương tấn chức, điều này làm hắn cảm thấy giống như ăn phải ruồi bọ, trong lòng cực kỳ chán ghét.
Thời gian của Paolo ở Trung Quốc có thể nói là khá dịu, không chỉ có lương cao, hơn nữa còn có thư ký đẹp, rất lả lơi.
Khi Paolo đang xem xét đến tối cùng người đẹp nào lăn lộn qua lại thì đột nhiên nhận được điện thoại nội tuyến của viên trưởng phòng quản lý:
- Kính thưa La tiên sinh, bên ngoài có hai vị khách, bọn họ muốn đàm phán công tác mua đứt vật liệu Phàm Lan, tính chất sự việc là quá lớn, tôi không thể nào làm chủ được, tôi muốn mời anh xuống tự mình tiếp đãi.
Paolo cảm thấy kỳ quái, Phàm Lan là vật liệu thu lợi nhuận cho công ty, vì giá cả rất đắt đỏ nên lượng tiêu thụ không tính là quá lớn, bây giờ lại có người đến muốn mua đứt, điều này chứng tỏ đối phương không chỉ có tiền không thôi.
- Để tôi ra gặp bọn họ.
Paolo nói.
Trưởng phòng quản lý thấy sếp tự minh đi ra thì tranh thủ đứng lên, hắn đợi Paolo xuất hiện, sau đó mới dùng tiếng phổ thông giới thiệu:
- Vương tiên sinh, vị này là tổng giám đốc của công ty SSO ở Trung Quốc, là Paolo tiên sinh.
- Chào các anh, rất vui khi được gặp các anh.
Paolo khẽ gật đầu với Vương Học Bình nhưng không có ý muốn bắt tay, hắn không nói tiêng Trung Quốc mà cố ý dùng tiếng Pháp.
- Chào anh!
Vương Học Bình cũng bình tĩnh ngồi trên ghế sa lông, hắn nhếch chân bắt chéo, miệng khẽ hút xì gà, cũng không thèm đứng lên chào hỏi.
Lúc này tên phiên dịch tiếng Pháp khẽ ghé sát bên tai Vương Học Bình nói:
- Tên Paolo này là người khu Burgundy nằm ở phía Đông nước Pháp!
- Người Burgundy là sao?
Vương Học Bình khẽ phiên dịch.
- Đúng vậy, bọn họ vốn thuộc một bộ lạc ở Đức, sau này chuyển sang vùng biên giới nước Pháp, thời cổ đại người Viking nói bọn họ đến từ vùng Burgundy, vì vậy được xưng là người Burgundy.
Tên phiên dịch đã có nhiều năm ở Pháp, xem như khá hiểu về nước Pháp.
- À, thì ra đây là hậu duệ của hải tặc Viking, khó trách thô lỗ và không biết lễ phép như vậy.
Vương Học Bình cố ý nói lớn tiếng.
Vẻ mặt Paolo chợt biến đổi, bình sinh hắn rất ghét kẻ khác vạch trần điều này, vì vậy định phất tay áo bỏ đi.
Dựa theo ám hiệu của Vương Học Bình, Cao Tử Phương mở cặp công văn ra, hắn lấy ra hối phiếu chấp nhận thanh toán với giá trị mười lăm triệu khẽ đặt trước mặt Paolo.
- Paolo tiên sinh, tôi cũng không muốn đi vòng vèo, thôi thì đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn mua quyền đại lý khai thác Phàm Lan ở Trung Quốc, anh cứ ra giá, đây chỉ là khoản dự chi mà thôi.
Vương Học Bình vung vẫy xì gà trong tay, tên phiên dịch lập tức lưu loát dùng tiếng Pháp truyền đạt cho Paolo.
Paolo trợn mắt nhìn tờ hối phiếu, sau đó lại dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Học Bình, trả tiền với giá mười lăm triệu, đây là số tiền lớn nhất sau từng ấy năm công tác ở Trung Quốc hắn thấy một người lấy ra thanh toán đơn giản như vậy.
Phải biết rằng lúc này tổng hạn ngạch tiêu thụ của Phàm Lan ở Trung Quốc chỉ ở vào khoảng bảy tám triệu mà thôi, mỗi năm chỉ tiêu thụ hơn bốn trăm tấn.
Phàm Lan là loại vật liệu cực kỳ cao nhã, thời đại này dân chúng Trung Quốc còn chưa vung tay tiêu phí, giá cả một trăm tám mươi ngàn một tấn khoáng thật sự dọa rất nhiều nhà máy nhỏ chạy mất mạng.
Đây là một giá cả vốn đã khá cao, hơn nữa thị trường cũng không thuận lợi để làm giá, vì vậy không còn không gian để tăng giá.
- Paolo tiên sinh, anh nói một câu đi, nếu đồng ý thì dù có chút điều kiện nhỏ khác tôi cũng có thể đồng ý, chúng ta sẽ lập tức ký kết hợp đồng, mười lăm triệu này sẽ về tay anh. Nếu anh không đồng ý cũng đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.
Vương Học Bình rất hiểu giá cả thị trường, hắn không khách khí mà ném ra tối hậu thư.
- Điều kiện nho nhỏ sao?
Ánh mắt Paolo chợt xoay chuyển, tâm tình cũng trở nên sảng khoái, trước nay Khuê Thiết Hồng không tiêu thụ ra gì, bây giờ vất vả lắm mới gặp thằng ngu "hai trăm lẻ năm" này, sao không bắt nó đồng ý mua luôn cả Khuê Thiết Hồng nhỉ?
Nếu thật sự hoàn thành mối làm ăn này, thằng khốn kia mà nuốt hết Khuê Thiết Hồng, như vậy địa vị của Paolo ở trong công ty SSO sẽ... ....
- Vương tiên sinh, mọi người đều biết vật liệu Phàm Lan của chúng tôi cực kỳ tốt, bình thường không chọn đại lý độc quyền, nhưng....Nếu anh có thể tiếp nhận một điều kiện phụ gia nho nhỏ, tôi sẽ thuyết phục tổng công ty suy xét điều kiện làm đại lý độc nhất vô nhị của Phàm Lan.
Paolo bày ra bộ dạng khuê nữ không lo gả ra ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười như hồ ly.
- Điều kiện gì?
Vương Học Bình cười nhạt nói.
- Vương tiên sinh, công ty SSO của chúng tôi có một loại khoáng đặc biệt, tên là Khuê Thiết Hồng, giá cả rất rẻ, chỉ bảy trăm đồng một tấn. Nếu anh có thể nắm bắt cơ hội làm đại lý độc quyền độc nhất vô nhị của sản phẩm tuyệt vời này, tôi sẽ cố gắng giúp anh nhận được quyền làm đại lý độc quyền của Phàm Lan.
Paolo lo lắng tên khốn phiên dịch không chuyển đạt được ý nghĩ của mình, vì vậy đơn giản dùng tiếng phổ thông Trung Quốc, hắn khoa tay múa chân cố gắng biểu đạt đầy đủ ý nghĩ của mình.
Vương Học Bình thật ra cũng không ngờ Paolo sẽ tỏ ra vui sướng như vậy.
Dù sao thì Khuê Thiết Hồng cũng không thể tìm được nguồn tiêu thụ, nếu bây giờ Vương Học Bình chạy đến đòi mua đứt Khuê Thiết Hồng, Paolo sẽ không ngốc, nhất định sẽ nghi ngờ.
Vương Học Bình cố ý dùng tiền mua đứt quyền làm đại lý của vật liệu Phàm Lan để mượn cơ hội cho Paolo đưa ra điều kiện.
Vì vài ngàn tấn Khuê Thiết Hồng còn chất đống trong kho hàng, lại không bán được, chẳng có giá trị, rất có thể sẽ bị lấy ra làm lễ vật bán kèm theo.
- Bảy trăm đồng một tấn sao?
Vương Học Bình nhếch miệng, hắn khẽ nháy mắt với Cao Tử Phương.
Cao Tử Phương hiểu ý, hắn đĩnh đạc nói:
- Thiếu Đông của chúng tôi trước nay chỉ kinh doanh độc quyền, Paolo tiên sinh, anh hiểu chứ?
"My god!"
Paolo mừng thầm, chẳng lẽ thằng ngu kia muốn tất cả khoáng Khuê Thiết Hồng rác rưởi? Vì vậy hắn cố nén kích động mà cẩn thận hỏi:
- Ban đứt quyền mua bán Khuê Thiết Hồng sẽ rất nhiều tiền.
- Này Paolo tiên sinh, anh nói cái gì vậy? Thiếu Đông của chúng tôi trước nay chưa từng mua bán chung một sản phẩm với người khác.
Cao Tử Phương càng diễn càng điêu luyện, Vương Học Bình cũng phải thầm tán thưởng.
- Tốt lắm, chúng ta bàn chuyện bán đứt đi thôi... ....
Đàm phán rất thuận lợi, Vương Học Bình hầu như không nói ra bất kỳ điều gì bất đồng ý kiến. Paolo lo lắng tên khốn kia đổi ý, vì vậy cười nói:
- Nếu một bên vi phạm hợp đồng, sẽ phải bồi thường một tỷ đô la, không biết Thiếu Đông có đồng ý không?
Vương Học Bình thầm vui sướng nhưng biểu hiện lại điềm nhiên như không, hắn tỏ ra khinh thường, lần này Cao Tử Phương tiếp tục là người đại diện ký kết:
- Một tỷ đô la chẳng qua chỉ là một bữa sáng, không có vấn đề gì.
Vì vậy Paolo lấy điều khoản của thương hội Stockholm Thụy Điểm làm cơ cấu trọng tài bỏ vào trong hợp đồng.
Vào năm 1958 Liên Hợp Quốc đã đưa ra chế định "Công nhận và chấp hành với các quyết định trọng tài được ban hành ở một quốc gia khác*" với tên gọi tắt là "công ước New York", sau khi được rất nhiều nước kể cả Trung Quốc thừa nhận thì tiếp tục trở thành quyết định ký hiệp ước cho nhiều quốc gia, những người ký hiệp ước có nghĩa vụ thừa nhận và chấp hành, do đó đảm bảo lực chấp hành và xem xét quyết định của trọng tài.
Tổ chức trọng tài Stockholm rất thông dụng trên thế giới, chỉ cần cầm phán quyết của trọng tài, dù là xí nghiệp ở bất kỳ địa phương nào trên toàn cầu thì cũng sẽ đưa ra những quyết định hữu hiệu, cũng sẽ không tạo ra những hiện tượng kỳ quái khi đưa nhau ra tòa.
Paolo đưa hiệp ước và hợp đồng ra làm cho ban giám đốc của công ty chấn động, khoản mua bán kia quá tuyệt.
Đối với một công ty SSO luôn lo lắng nguồn tiêu thụ khoáng Khuê Thiết Hồng thì đây là chuyện lớn bằng trời, nào có bất kỳ điều gì bất mãn?
Nhóm đổng sự quyết định trao quyền ký kết cho Paolo, hơn nữa còn phải nhanh chóng chứng thực.
Sau khi lấy được hợp đồng ký kết chính thức, Vương Học Bình đi ra ngoài cửa chính mà ngửa mặt lên trời thở ra một hơi dài, hắn thầm nghĩ:
- Một ngày nào đó tin tức sẽ truyền ra, nếu Lưu Hổ biết được trong tay mình chảy đi một lượng tài phú khổng lồ như vậy, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì? À, "Đường đi của Hổ", bản tự truyện này có lẽ không được ra mắt độc giả rồi!
Kế hoạch của Vương Học Bình đến đây xem như cũng có chút hoàn thiện, sau này chỉ cần lập một công ty tài chính ở nước ngoài mà mua đứt SSO mà thôi.
Chiều hôm đó Paolo chuyển một ngàn tấn Khuê Thiết Hồng đến tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình sắp xếp vận chuyển khối lượng khoáng thạch này về huyện Nam Vân, sau khi chế biến và đóng gói thì gửi cho Diệp Dân Quang.
Nhưng bản hợp đồng mà Paolo đã ký kết sẽ không bao giờ được thực hiện, vì một khi bán nghiệp vụ khoáng Phàm Lan cho Vương Học Bình, sợ rằng ban giám đốc của SSO sẽ giải thể văn phòng đại diện.
Ghi chú:
Công ước về công nhận và thi hành các quyết định trọng tài nước ngoài năm 1958
Công ước này áp dụng đối với việc công nhận và thi hành các quyết định trọng tài được ban hành tại lãnh thổ của một Quốc gia khác với Quốc gia nơi có yêu cầu công nhận và thi hành quyết định trọng tài đó, xuất phát từ các tranh chấp giữa các thể nhân hay pháp nhân. Công ước còn được áp dụng cho những quyết định trọng tài không được coi là quyết định trong nước tại Quốc gia nơi việc công nhận và thi hành chúng được yêu cầu.
Thuật ngữ “các quyết định trọng tài” bao gồm không chỉ những quyết định ra bởi các Trọng tài viên được chỉ định cho từng vụ mà còn bao gồm những quyết định ra bởi các tổ chức trọng tài thường trực được các bên đưa vụ việc ra giải quyết.
Khi ký kết, phê chuẩn, hoặc gia nhập Công ước này, hoặc thông báo phạm vi áp dụng Công ước theo điều X, bất kỳ Quốc gia nào cũng có thể trên cơ sở có đi có lại tuyên bố rằng Quốc gia đó sẽ áp dụng Công ước đối với việc công nhận và thi hành các quyết định được đưa ra tại lãnh thổ một Quốc gia thành viên khác mà thôi. Quốc gia đó còn có thể tuyên bố chỉ áp dụng Công ước cho các tranh chấp phát sinh từ các quan hệ pháp lý/ dù là quan hệ hợp đồng hay không. Được coi là quan hệ thương mại theo pháp luật quốc gia của Quốc gia đó.
SSO là một công ty khai thác khoáng của người Pháp với quy mô nhỏ, chủ yếu kinh doanh vật liệu Phàm Lan, vật liệu này tuy lượng tiêu thụ không lớn nhưng tỷ lệ lợi nhuận lại rất cao.
Sau khi vào cửa, tiểu thư tiếp tân thấy Vương Học Bình mặc một bộ tây phục Armani, miệng ngập xì gà, tay đeo nhẫn kim cương to tướng và lấp lánh dưới ánh đèn thì biết ngay đây là con nhà giàu. Vì vậy nàng lập tức đứng lên không dám chậm trễ và khách khí nói:
- Xin hỏi tiên sinh có chuyện gì?
Vương Học Bình mỉm cười, Cao Tử Phương giả vờ là người hầu thì ngẩng đầu lớn tiếng nói:
- Thiếu gia này chính là chủ tịch tập đoàn Thái Dương nước Mỹ, lần này về nước để đàn phán một vụ mua bán lớn, mau gọi lãnh đạo của các người ra đây.
Nhân viên tiếp tân thấy bộ dạng của Vương Học Bình thì thầm khinh bỉ loại nhà giàu mới nổi, nhưng nàng cũng không dám tỏ ra qua loa, tranh thủ thời gian chạy đi thông báo với trưởng phòng.
Một lúc sau trưởng phòng quản lý chạy đến dùng giọng khách khí nói:
- Ba vị, mời.
Tên trưởng phòng này muốn mời ba người Vương Học Bình đến phòng khách nói chuyện.
Vương Học Bình vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Cao Tử Phương tiến lên một bước nhìn chằm chằm vào tên trưởng phòng quản lý nói:
- Anh là boss ở đây sao?
Vừa rồi Cao Tử Phương có chút sốt ruột nên quên mất từ đã được Vương Học Bình dạy cho, cũng may trước đó đã luyện tập vài chục lần, bây giờ xem như miễn cưỡng nhớ kỹ.
Đến đây rõ ràng là hai tên nhà quê không hiểu thương vụ, tên trưởng phòng quản lý chợt dở khóc dở cười, trong lòng không nhịn được sinh ra chút phản cảm, hắn mỉm cười giới thiệu:
- Tôi là trưởng phòng quản lý văn phòng đại diện này, tuy không phải là boss nhưng nếu xét ở phương diện nào đó thì cũng có quyền làm chủ.
Tên trưởng phòng nói lời cực kỳ hàm súc, Cao Tử Phương nhìn thoáng qua Vương Học Bình, khi thấy Vương Học Bình thầm ám hiệu thì Cao Tử Phương lắc đầu như trống bỏi, hắn không quan tâm:
- Thiếu Đông của chúng tôi trước nay chỉ nói chuyện làm ăn với boss mà thôi... ....
Cao Tử Phương nói xong thì dùng ánh mắt hèn mọn nhìn tên trưởng phòng quản lý, ý nghĩa lời nói và hành động đã rất rõ ràng, tiểu tử chú là cái **** gì mà đứng đây la lối?
Gương mặt tên trưởng phòng quản lý chợt biến thành màu gan heo, nhưng lúc này Vương Học Bình khẽ quét mắt nhìn, ánh mắt sắc bén đến mức làm hắn giật mình. Hắn vất vả lắm mới lấy lại dũng khí rồi dùng giọng có chút chán nản nói:
- Tôi sẽ thông báo cho giám đốc, còn anh ấy có muốn gặp mặt các người hay không, điều này không phải tôi có thể quyết định được.
Tên trưởng phòng nói như vậy, Vương Học Bình lại nở nụ cười, hắn vung vẫy điếu xì gà rồi bình thản nói:
- Thời gian tôi ở trong nước cũng có hạn mà thôi, vì vậy chỉ trực tiếp đàm phán với ông chủ, nếu không sẽ làm chậm trễ hành trình của tôi.
Cao Tử Phương cũng dựa vào đó mà lên giọng:
- Này anh bạn, Thiếu Đông nhà chúng tôi muốn nắm bắt quyền đại lý phân phối vật liệu Phàm Lan, dù sao thì đàm phán với ông chủ vẫn thích hợp hơn.
Trưởng phòng quản lý đổ mồ hôi lạnh, bán đứt Phàm Lan sao? Như vậy phải bỏ ra bao nhiêu tiền? Hắn thầm cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi không làm bậy, nếu không thì mất mối.
- Các vị, mời đến phòng khách ngồi một lát, tôi sẽ đến báo cáo với La tiên sinh.
Tên trưởng phòng quản lý cung kính đưa tay mời, Cao Tử Phương kẹp lấy cặp công văn hiệu Pierre Cardin, khẽ nghiêng người mời Vương Học Bình đi trước.
Đại diện của công ty SSO là người Pháp, tên là Paolo, gần đây hắn có chút buồn bực, tuy công tác sản xuất vật liệu Phàm Lan rất khả quan và thuận lợi nhưng khoáng Khuê Thiết Hồng thì rất ảm đạm.
Công ty có bảy ngàn tấn Khuê Thiết Hồng, đến bây giờ chỉ bán được hai mươi tấn mà thôi. Tất nhiên đây không phải là kết quả mà Paolo không coi trọng, khi tiến hành hội chợ gốm sứ thì hắn còn lo lắng Khuê Thiết Hồng sẽ ảnh hưởng đến phẩm vị của khoáng Phàm Lan, vì vậy cố ý thuê cho Khuê Thiết Hồng một quầy hàng khá nhỏ, mặc kệ tự sinh tự diệt.
Loại khoáng thạch rác rưởi kia cũng xứng để có được một quầy sao? Paolo thật sự chướng mắt với đống đá Khuê Thiết Hồng.
- Đám giám đốc trong công ty đều là loại bất tài, tự nhiên mua vào một mỏ khoáng rác rưởi như vậy, đúng là một đám ngu.
Paolo vừa nghĩ đến yêu cầu của ban giám đốc, chính là dùng sản lượng tiêu thụ Khuê Thiết Hồng để làm căn cứ tăng lương tấn chức, điều này làm hắn cảm thấy giống như ăn phải ruồi bọ, trong lòng cực kỳ chán ghét.
Thời gian của Paolo ở Trung Quốc có thể nói là khá dịu, không chỉ có lương cao, hơn nữa còn có thư ký đẹp, rất lả lơi.
Khi Paolo đang xem xét đến tối cùng người đẹp nào lăn lộn qua lại thì đột nhiên nhận được điện thoại nội tuyến của viên trưởng phòng quản lý:
- Kính thưa La tiên sinh, bên ngoài có hai vị khách, bọn họ muốn đàm phán công tác mua đứt vật liệu Phàm Lan, tính chất sự việc là quá lớn, tôi không thể nào làm chủ được, tôi muốn mời anh xuống tự mình tiếp đãi.
Paolo cảm thấy kỳ quái, Phàm Lan là vật liệu thu lợi nhuận cho công ty, vì giá cả rất đắt đỏ nên lượng tiêu thụ không tính là quá lớn, bây giờ lại có người đến muốn mua đứt, điều này chứng tỏ đối phương không chỉ có tiền không thôi.
- Để tôi ra gặp bọn họ.
Paolo nói.
Trưởng phòng quản lý thấy sếp tự minh đi ra thì tranh thủ đứng lên, hắn đợi Paolo xuất hiện, sau đó mới dùng tiếng phổ thông giới thiệu:
- Vương tiên sinh, vị này là tổng giám đốc của công ty SSO ở Trung Quốc, là Paolo tiên sinh.
- Chào các anh, rất vui khi được gặp các anh.
Paolo khẽ gật đầu với Vương Học Bình nhưng không có ý muốn bắt tay, hắn không nói tiêng Trung Quốc mà cố ý dùng tiếng Pháp.
- Chào anh!
Vương Học Bình cũng bình tĩnh ngồi trên ghế sa lông, hắn nhếch chân bắt chéo, miệng khẽ hút xì gà, cũng không thèm đứng lên chào hỏi.
Lúc này tên phiên dịch tiếng Pháp khẽ ghé sát bên tai Vương Học Bình nói:
- Tên Paolo này là người khu Burgundy nằm ở phía Đông nước Pháp!
- Người Burgundy là sao?
Vương Học Bình khẽ phiên dịch.
- Đúng vậy, bọn họ vốn thuộc một bộ lạc ở Đức, sau này chuyển sang vùng biên giới nước Pháp, thời cổ đại người Viking nói bọn họ đến từ vùng Burgundy, vì vậy được xưng là người Burgundy.
Tên phiên dịch đã có nhiều năm ở Pháp, xem như khá hiểu về nước Pháp.
- À, thì ra đây là hậu duệ của hải tặc Viking, khó trách thô lỗ và không biết lễ phép như vậy.
Vương Học Bình cố ý nói lớn tiếng.
Vẻ mặt Paolo chợt biến đổi, bình sinh hắn rất ghét kẻ khác vạch trần điều này, vì vậy định phất tay áo bỏ đi.
Dựa theo ám hiệu của Vương Học Bình, Cao Tử Phương mở cặp công văn ra, hắn lấy ra hối phiếu chấp nhận thanh toán với giá trị mười lăm triệu khẽ đặt trước mặt Paolo.
- Paolo tiên sinh, tôi cũng không muốn đi vòng vèo, thôi thì đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn mua quyền đại lý khai thác Phàm Lan ở Trung Quốc, anh cứ ra giá, đây chỉ là khoản dự chi mà thôi.
Vương Học Bình vung vẫy xì gà trong tay, tên phiên dịch lập tức lưu loát dùng tiếng Pháp truyền đạt cho Paolo.
Paolo trợn mắt nhìn tờ hối phiếu, sau đó lại dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Học Bình, trả tiền với giá mười lăm triệu, đây là số tiền lớn nhất sau từng ấy năm công tác ở Trung Quốc hắn thấy một người lấy ra thanh toán đơn giản như vậy.
Phải biết rằng lúc này tổng hạn ngạch tiêu thụ của Phàm Lan ở Trung Quốc chỉ ở vào khoảng bảy tám triệu mà thôi, mỗi năm chỉ tiêu thụ hơn bốn trăm tấn.
Phàm Lan là loại vật liệu cực kỳ cao nhã, thời đại này dân chúng Trung Quốc còn chưa vung tay tiêu phí, giá cả một trăm tám mươi ngàn một tấn khoáng thật sự dọa rất nhiều nhà máy nhỏ chạy mất mạng.
Đây là một giá cả vốn đã khá cao, hơn nữa thị trường cũng không thuận lợi để làm giá, vì vậy không còn không gian để tăng giá.
- Paolo tiên sinh, anh nói một câu đi, nếu đồng ý thì dù có chút điều kiện nhỏ khác tôi cũng có thể đồng ý, chúng ta sẽ lập tức ký kết hợp đồng, mười lăm triệu này sẽ về tay anh. Nếu anh không đồng ý cũng đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.
Vương Học Bình rất hiểu giá cả thị trường, hắn không khách khí mà ném ra tối hậu thư.
- Điều kiện nho nhỏ sao?
Ánh mắt Paolo chợt xoay chuyển, tâm tình cũng trở nên sảng khoái, trước nay Khuê Thiết Hồng không tiêu thụ ra gì, bây giờ vất vả lắm mới gặp thằng ngu "hai trăm lẻ năm" này, sao không bắt nó đồng ý mua luôn cả Khuê Thiết Hồng nhỉ?
Nếu thật sự hoàn thành mối làm ăn này, thằng khốn kia mà nuốt hết Khuê Thiết Hồng, như vậy địa vị của Paolo ở trong công ty SSO sẽ... ....
- Vương tiên sinh, mọi người đều biết vật liệu Phàm Lan của chúng tôi cực kỳ tốt, bình thường không chọn đại lý độc quyền, nhưng....Nếu anh có thể tiếp nhận một điều kiện phụ gia nho nhỏ, tôi sẽ thuyết phục tổng công ty suy xét điều kiện làm đại lý độc nhất vô nhị của Phàm Lan.
Paolo bày ra bộ dạng khuê nữ không lo gả ra ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười như hồ ly.
- Điều kiện gì?
Vương Học Bình cười nhạt nói.
- Vương tiên sinh, công ty SSO của chúng tôi có một loại khoáng đặc biệt, tên là Khuê Thiết Hồng, giá cả rất rẻ, chỉ bảy trăm đồng một tấn. Nếu anh có thể nắm bắt cơ hội làm đại lý độc quyền độc nhất vô nhị của sản phẩm tuyệt vời này, tôi sẽ cố gắng giúp anh nhận được quyền làm đại lý độc quyền của Phàm Lan.
Paolo lo lắng tên khốn phiên dịch không chuyển đạt được ý nghĩ của mình, vì vậy đơn giản dùng tiếng phổ thông Trung Quốc, hắn khoa tay múa chân cố gắng biểu đạt đầy đủ ý nghĩ của mình.
Vương Học Bình thật ra cũng không ngờ Paolo sẽ tỏ ra vui sướng như vậy.
Dù sao thì Khuê Thiết Hồng cũng không thể tìm được nguồn tiêu thụ, nếu bây giờ Vương Học Bình chạy đến đòi mua đứt Khuê Thiết Hồng, Paolo sẽ không ngốc, nhất định sẽ nghi ngờ.
Vương Học Bình cố ý dùng tiền mua đứt quyền làm đại lý của vật liệu Phàm Lan để mượn cơ hội cho Paolo đưa ra điều kiện.
Vì vài ngàn tấn Khuê Thiết Hồng còn chất đống trong kho hàng, lại không bán được, chẳng có giá trị, rất có thể sẽ bị lấy ra làm lễ vật bán kèm theo.
- Bảy trăm đồng một tấn sao?
Vương Học Bình nhếch miệng, hắn khẽ nháy mắt với Cao Tử Phương.
Cao Tử Phương hiểu ý, hắn đĩnh đạc nói:
- Thiếu Đông của chúng tôi trước nay chỉ kinh doanh độc quyền, Paolo tiên sinh, anh hiểu chứ?
"My god!"
Paolo mừng thầm, chẳng lẽ thằng ngu kia muốn tất cả khoáng Khuê Thiết Hồng rác rưởi? Vì vậy hắn cố nén kích động mà cẩn thận hỏi:
- Ban đứt quyền mua bán Khuê Thiết Hồng sẽ rất nhiều tiền.
- Này Paolo tiên sinh, anh nói cái gì vậy? Thiếu Đông của chúng tôi trước nay chưa từng mua bán chung một sản phẩm với người khác.
Cao Tử Phương càng diễn càng điêu luyện, Vương Học Bình cũng phải thầm tán thưởng.
- Tốt lắm, chúng ta bàn chuyện bán đứt đi thôi... ....
Đàm phán rất thuận lợi, Vương Học Bình hầu như không nói ra bất kỳ điều gì bất đồng ý kiến. Paolo lo lắng tên khốn kia đổi ý, vì vậy cười nói:
- Nếu một bên vi phạm hợp đồng, sẽ phải bồi thường một tỷ đô la, không biết Thiếu Đông có đồng ý không?
Vương Học Bình thầm vui sướng nhưng biểu hiện lại điềm nhiên như không, hắn tỏ ra khinh thường, lần này Cao Tử Phương tiếp tục là người đại diện ký kết:
- Một tỷ đô la chẳng qua chỉ là một bữa sáng, không có vấn đề gì.
Vì vậy Paolo lấy điều khoản của thương hội Stockholm Thụy Điểm làm cơ cấu trọng tài bỏ vào trong hợp đồng.
Vào năm 1958 Liên Hợp Quốc đã đưa ra chế định "Công nhận và chấp hành với các quyết định trọng tài được ban hành ở một quốc gia khác*" với tên gọi tắt là "công ước New York", sau khi được rất nhiều nước kể cả Trung Quốc thừa nhận thì tiếp tục trở thành quyết định ký hiệp ước cho nhiều quốc gia, những người ký hiệp ước có nghĩa vụ thừa nhận và chấp hành, do đó đảm bảo lực chấp hành và xem xét quyết định của trọng tài.
Tổ chức trọng tài Stockholm rất thông dụng trên thế giới, chỉ cần cầm phán quyết của trọng tài, dù là xí nghiệp ở bất kỳ địa phương nào trên toàn cầu thì cũng sẽ đưa ra những quyết định hữu hiệu, cũng sẽ không tạo ra những hiện tượng kỳ quái khi đưa nhau ra tòa.
Paolo đưa hiệp ước và hợp đồng ra làm cho ban giám đốc của công ty chấn động, khoản mua bán kia quá tuyệt.
Đối với một công ty SSO luôn lo lắng nguồn tiêu thụ khoáng Khuê Thiết Hồng thì đây là chuyện lớn bằng trời, nào có bất kỳ điều gì bất mãn?
Nhóm đổng sự quyết định trao quyền ký kết cho Paolo, hơn nữa còn phải nhanh chóng chứng thực.
Sau khi lấy được hợp đồng ký kết chính thức, Vương Học Bình đi ra ngoài cửa chính mà ngửa mặt lên trời thở ra một hơi dài, hắn thầm nghĩ:
- Một ngày nào đó tin tức sẽ truyền ra, nếu Lưu Hổ biết được trong tay mình chảy đi một lượng tài phú khổng lồ như vậy, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì? À, "Đường đi của Hổ", bản tự truyện này có lẽ không được ra mắt độc giả rồi!
Kế hoạch của Vương Học Bình đến đây xem như cũng có chút hoàn thiện, sau này chỉ cần lập một công ty tài chính ở nước ngoài mà mua đứt SSO mà thôi.
Chiều hôm đó Paolo chuyển một ngàn tấn Khuê Thiết Hồng đến tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình sắp xếp vận chuyển khối lượng khoáng thạch này về huyện Nam Vân, sau khi chế biến và đóng gói thì gửi cho Diệp Dân Quang.
Nhưng bản hợp đồng mà Paolo đã ký kết sẽ không bao giờ được thực hiện, vì một khi bán nghiệp vụ khoáng Phàm Lan cho Vương Học Bình, sợ rằng ban giám đốc của SSO sẽ giải thể văn phòng đại diện.
Ghi chú:
Công ước về công nhận và thi hành các quyết định trọng tài nước ngoài năm 1958
Công ước này áp dụng đối với việc công nhận và thi hành các quyết định trọng tài được ban hành tại lãnh thổ của một Quốc gia khác với Quốc gia nơi có yêu cầu công nhận và thi hành quyết định trọng tài đó, xuất phát từ các tranh chấp giữa các thể nhân hay pháp nhân. Công ước còn được áp dụng cho những quyết định trọng tài không được coi là quyết định trong nước tại Quốc gia nơi việc công nhận và thi hành chúng được yêu cầu.
Thuật ngữ “các quyết định trọng tài” bao gồm không chỉ những quyết định ra bởi các Trọng tài viên được chỉ định cho từng vụ mà còn bao gồm những quyết định ra bởi các tổ chức trọng tài thường trực được các bên đưa vụ việc ra giải quyết.
Khi ký kết, phê chuẩn, hoặc gia nhập Công ước này, hoặc thông báo phạm vi áp dụng Công ước theo điều X, bất kỳ Quốc gia nào cũng có thể trên cơ sở có đi có lại tuyên bố rằng Quốc gia đó sẽ áp dụng Công ước đối với việc công nhận và thi hành các quyết định được đưa ra tại lãnh thổ một Quốc gia thành viên khác mà thôi. Quốc gia đó còn có thể tuyên bố chỉ áp dụng Công ước cho các tranh chấp phát sinh từ các quan hệ pháp lý/ dù là quan hệ hợp đồng hay không. Được coi là quan hệ thương mại theo pháp luật quốc gia của Quốc gia đó.
/435
|