Lữ Tử Tâm khẽ cười nói:
- Tôi thật sự muốn tiếp nhận khách sạn Vân Bắc, nhưng trong nhà có vài ý kiến bất đồng, điều này cần tôi báo cáo làm rõ với hội đồng quản trị.
Cao Thành Thu thầm căng thẳng, hắn tuy đi theo Vương Học Bình mà gọi Lữ Tử Tâm là Tử Tâm, nhưng thật ra quan hệ giữa hai bên không quá quen thuộc đến mức không quan tâm lễ tiết. Tất nhiên hắn không dám bày tỏ sự bất mãn, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình.
Vương Học Bình sao không biết đạo lý biến đổi tâm tư của Lữ Tử Tâm, hắn suy nghĩ rồi nói:
- Anh Cao rõ ràng sắp cháy nhà đến nơi, thời gian không còn chờ người được nữa. Tử Tâm, cô làm tốt công tác với nhà mình thì cần bao lâu? Dù có được hay không thì chỉ có thể là một tuần phải cho anh Cao một câu trả lời thuyết phục.
Khi thấy Vương Học Bình ép tới, Lữ Tử Tâm thầm nghĩ, tôi đáng ghét với anh như vậy sao? Chưa gì đã muốn vội vàng trả nợ nhân tình?
- Một tuần sợ rằng không đủ, ít nhất cũng cần nửa tháng đến một tháng, dù sao đám lão gia đổng sự cũng không thể đợi trong nhà chờ tôi đến chào hỏi.
Lữ Tử Tâm do dự một lúc, cuối cùng cũng không thể bỏ qua được miếng thịt béo nhà khách Vân Bắc, muốn dùng lời hứa qua loa để cho qua.
Vương Học Bình quay đầu nhìn vẻ mặt Cao Thành Thu, hắn nói với Lữ Tử Tâm:
- Vậy thì nửa tháng, đến lúc đó tôi bất cứ giá nào, dù có đắc tội với anh Chu cũng sẽ giúp anh Cao vượt qua cửa ải khó khăn vào lúc này.
Cao Thành Thu thật sự rất vui mừng, hắn chỉ sợ Vương Học Bình đổi ý mà thôi, vì vậy bây giờ hắn nắm chắc chai rót rượu vào bụng trước khi Vương Học Bình kịp ngăn cản.
- Học Bình, không có lời gì để nói, đại ân không thể nào cảm tạ bằng lời.
Cao Thành Thu cố gắng áp chế cảm giác quay cuồng trong bụng, hắn mở miệng đầy mùi rượu, cố gắng biểu đạt tình cảm chân thành tha thiết.
Vương Học Bình bắt tay rồi ấn Cao Thành Thu ngồi xuống ghế, hắn cười nói:
- Chúng ta là anh em, không nên khách sáo.
Lữ Tử Tâm biết rõ Vương Học Bình đang cố ý ép mình, nhưng nàng cũng không có chút biểu cảm nào, chỉ thờ ơ nhìn hai đàn ông đang diễn trò, không nói một lời.
Cao Thành Thu được Vương Học Bình hứa hẹn, trong lòng chợt rộng mở, vì thế vẫn tiếp tục nâng ly với Lữ Tử Tâm. Lúc này Lữ Tử Tâm cũng giống như một người không có việc gì, nàng cũng không từ chối, vô tình bầu không khí thân thiện hơn vừa rồi rất nhiều.
Sau khi tan cuộc, Cao Thành Thu bắt chặt tay phải của Vương Học Bình, hắn chân thành nói:
- Học Bình, sự việc của tôi đã kéo rất căng, vấn đề giải quyết hậu quả xin kính nhờ huynh đệ.
Vương Học Bình thầm nghĩ, sớm biết có ngày hôm nay, sao năm xưa vẫn cố gắng xây dựng?
- Ha ha, anh Cao, tôi về trước chuẩn bị một chút, nhiều lắm là một tuần nửa, dù Lữ gia không ra tay, tôi sẽ tuyệt đối không thấy chết mà chẳng cứu.
Vương Học Bình làm quan không ngắn, tất nhiên sẽ có nổi lo lắng của riêng mình.
Cao Thành Thu lại được Vương Học Bình hứa hẹn, hắn yên tâm hơn rất nhiều. Những người khác có lẽ sẽ nói lời khách sáo mà không có câu chắc chắn, nhưng Vương Học Bình lại là người trọng tình, chỉ cần nói sẽ hỗ trợ, chắc chắn sẽ ra sức giúp đỡ.
- Tốt, tốt, tôi đợi tin tức từ anh bạn.
Cao Thành Thu ra sức lay động bàn tay của Vương Học Bình, làm cho cả thân thể rung lắc theo, giống như còn chưa đủ biểu hiện để cảm tạ thịnh tình của Vương Học Bình.
Tất nhiên Cao Thành Thu cũng không thể bỏ qua Lữ Tử Tâm, hắn bắt tay nàng rồi cười nói:
- Tử Tâm, tôi sẽ chờ cô cứu mạng, tình hình cấp tốc.
Lữ Tử Tâm mím môi cười, nàng nói:
- Bí thư Cao, anh sao lại nói như vậy? Chỉ cần xem xét phần giao tình của anh và Học Bình, tôi thế nào cũng không thể không quan tâm.
Vương Học Bình đứng ở bên cạnh không khỏi cười khổ, Lữ Tử Tâm nói ra những lời này, không phải phản kích thì là gì?
Cao Thành Thu liên tục nói lời cảm tạ, Lữ Tử Tâm và Vương Học Bình chui vào trong một chiếc Audi, khi xe lăn bánh thì mọi người mới chấm dứt tình cảnh cười cười nói nói. Vương Học Bình cố ý tỏ ra uống hơi nhiều, hắn dựa lưng lên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lữ Tử Tâm biết mình làm cho Vương Học Bình bực bội, nàng cũng không giải thích, chỉ nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, một mình nghĩ đến nhiều tâm sự.
Khi xe vừa chạy ra khỏi đường Vân Bắc, lái xe Lưu chợt phát hiện ven đường có một chiếc xe cảnh sát lóe đèn báo hiệu, bên cạnh xe là một vị cảnh sát mập mạp, đang vẫy tay về phía bên này. Đến khi chạy đến gần thì lái xe Lưu mới nhận ra đó là cục trưởng Chu Huyền cục công an quận Vân Bắc, vì thế hắn tranh thủ nhắc nhở Vương Học Bình:
- Chủ tịch, cục trưởng Chu cục công an Vân Bắc đang ở phía trước.
Vương Học Bình mở mắt nhìn, hắn phát hiện gương mặt tươi cười của Chu Huyền, vì vậy mới gật đầu để lái xe Lưu tiến lên.
- Ôi dào, cậu Học Bình, để tôi đợi hơi lâu rồi.
Vương Học Bình vừa xuống xe thì đã bị Chu Huyền kéo lại, hắn nhiệt tình nói.
Vừa rồi Vương Học Bình nhìn qua kính xe và thấy Chu Huyền, trong lòng có chút bực bội, Chu Huyền diễn trò gì vậy?
Vương Học Bình biết đi hết đường Vân Bắc sẽ qua huyện Nam Vân, Chu Huyền rõ ràng đã chờ nơi đây khá lâu rồi.
Chu Huyền là cục trưởng cục công an quận Vân Bắc, lại là thường ủy quận ủy, bí thư ủy ban tư pháp, quyền thế và địa vị còn lớn hơn cả phó chủ tịch quận. Đặc biệt là Chu Huyền có quan hệ không tệ với Cao Thành Thu, dựa theo lý, anh Chu bây giờ vẫn có thể ngồi cùng bàn uống rượu với Vương Học Bình và Cao Thành Thu, vì vậy nên chủ động đi đến, cần gì phải chờ giữa đường thế này?
Vương Học Bình mẫn cảm phát hiện giữa Chu Huyền và Cao Thành Thu có vấn đề gì đó.
Lữ Tử Tâm xuống xe, Chu Huyền cũng bất chất phong độ mà tiến lên kéo tay Vương Học Bình đến ven đường rồi khẽ nói:
- Có phiền toái lớn.
Vương Học Bình thầm nghĩ, quả nhiên là thế, nhưng hắn cố ý giả ngu hỏi Chu Huyền:
- Sao vậy?
- Ôi, đều là lỗi của tôi, phân cục chúng tôi quyền lực khá nặng nhưng tài chính lại không đủ, nghe nói thư ký Tạ sắp xuống làm chủ tịch quận, vì vậy tôi nghĩ muốn nối cảm tình, thuận tiện kiếm chút tài chính. Không ngờ hôm đó bí thư Cao vừa lúc tiếp khách, để anh ấy thấy được, vì thế mà sau này bí thư Cao tỏ ra hờ hững.
Chu Huyền cười khổ nói rõ chân tướng sự việc.
Vương Học Bình là người thế nào? Hắn vừa nghe đã hiểu, Chu Huyền rõ ràng muốn chơi trò một chân giẫm hai thuyền, mưu ma chước quỷ.
Trên quan trường phần lớn đều là kẻ linh thông, đứng trong một đội ngũ cũng âm thầm có lui tới với đối thủ, đây là tình huống đi trên dây, không được phép có sơ suất.
Nếu không có bản lĩnh hơn người mà đòi lấy lòng hai ba bốn phía, đây không phải muốn chết sao?
Bình thường Chu Huyền cũng là kẻ thông minh, sao vào đúng thời điểm mấu chốt lại phạm sai lầm? Vương Học Bình thật sự không nghĩ ra.
- Tôi thật sự muốn tiếp nhận khách sạn Vân Bắc, nhưng trong nhà có vài ý kiến bất đồng, điều này cần tôi báo cáo làm rõ với hội đồng quản trị.
Cao Thành Thu thầm căng thẳng, hắn tuy đi theo Vương Học Bình mà gọi Lữ Tử Tâm là Tử Tâm, nhưng thật ra quan hệ giữa hai bên không quá quen thuộc đến mức không quan tâm lễ tiết. Tất nhiên hắn không dám bày tỏ sự bất mãn, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình.
Vương Học Bình sao không biết đạo lý biến đổi tâm tư của Lữ Tử Tâm, hắn suy nghĩ rồi nói:
- Anh Cao rõ ràng sắp cháy nhà đến nơi, thời gian không còn chờ người được nữa. Tử Tâm, cô làm tốt công tác với nhà mình thì cần bao lâu? Dù có được hay không thì chỉ có thể là một tuần phải cho anh Cao một câu trả lời thuyết phục.
Khi thấy Vương Học Bình ép tới, Lữ Tử Tâm thầm nghĩ, tôi đáng ghét với anh như vậy sao? Chưa gì đã muốn vội vàng trả nợ nhân tình?
- Một tuần sợ rằng không đủ, ít nhất cũng cần nửa tháng đến một tháng, dù sao đám lão gia đổng sự cũng không thể đợi trong nhà chờ tôi đến chào hỏi.
Lữ Tử Tâm do dự một lúc, cuối cùng cũng không thể bỏ qua được miếng thịt béo nhà khách Vân Bắc, muốn dùng lời hứa qua loa để cho qua.
Vương Học Bình quay đầu nhìn vẻ mặt Cao Thành Thu, hắn nói với Lữ Tử Tâm:
- Vậy thì nửa tháng, đến lúc đó tôi bất cứ giá nào, dù có đắc tội với anh Chu cũng sẽ giúp anh Cao vượt qua cửa ải khó khăn vào lúc này.
Cao Thành Thu thật sự rất vui mừng, hắn chỉ sợ Vương Học Bình đổi ý mà thôi, vì vậy bây giờ hắn nắm chắc chai rót rượu vào bụng trước khi Vương Học Bình kịp ngăn cản.
- Học Bình, không có lời gì để nói, đại ân không thể nào cảm tạ bằng lời.
Cao Thành Thu cố gắng áp chế cảm giác quay cuồng trong bụng, hắn mở miệng đầy mùi rượu, cố gắng biểu đạt tình cảm chân thành tha thiết.
Vương Học Bình bắt tay rồi ấn Cao Thành Thu ngồi xuống ghế, hắn cười nói:
- Chúng ta là anh em, không nên khách sáo.
Lữ Tử Tâm biết rõ Vương Học Bình đang cố ý ép mình, nhưng nàng cũng không có chút biểu cảm nào, chỉ thờ ơ nhìn hai đàn ông đang diễn trò, không nói một lời.
Cao Thành Thu được Vương Học Bình hứa hẹn, trong lòng chợt rộng mở, vì thế vẫn tiếp tục nâng ly với Lữ Tử Tâm. Lúc này Lữ Tử Tâm cũng giống như một người không có việc gì, nàng cũng không từ chối, vô tình bầu không khí thân thiện hơn vừa rồi rất nhiều.
Sau khi tan cuộc, Cao Thành Thu bắt chặt tay phải của Vương Học Bình, hắn chân thành nói:
- Học Bình, sự việc của tôi đã kéo rất căng, vấn đề giải quyết hậu quả xin kính nhờ huynh đệ.
Vương Học Bình thầm nghĩ, sớm biết có ngày hôm nay, sao năm xưa vẫn cố gắng xây dựng?
- Ha ha, anh Cao, tôi về trước chuẩn bị một chút, nhiều lắm là một tuần nửa, dù Lữ gia không ra tay, tôi sẽ tuyệt đối không thấy chết mà chẳng cứu.
Vương Học Bình làm quan không ngắn, tất nhiên sẽ có nổi lo lắng của riêng mình.
Cao Thành Thu lại được Vương Học Bình hứa hẹn, hắn yên tâm hơn rất nhiều. Những người khác có lẽ sẽ nói lời khách sáo mà không có câu chắc chắn, nhưng Vương Học Bình lại là người trọng tình, chỉ cần nói sẽ hỗ trợ, chắc chắn sẽ ra sức giúp đỡ.
- Tốt, tốt, tôi đợi tin tức từ anh bạn.
Cao Thành Thu ra sức lay động bàn tay của Vương Học Bình, làm cho cả thân thể rung lắc theo, giống như còn chưa đủ biểu hiện để cảm tạ thịnh tình của Vương Học Bình.
Tất nhiên Cao Thành Thu cũng không thể bỏ qua Lữ Tử Tâm, hắn bắt tay nàng rồi cười nói:
- Tử Tâm, tôi sẽ chờ cô cứu mạng, tình hình cấp tốc.
Lữ Tử Tâm mím môi cười, nàng nói:
- Bí thư Cao, anh sao lại nói như vậy? Chỉ cần xem xét phần giao tình của anh và Học Bình, tôi thế nào cũng không thể không quan tâm.
Vương Học Bình đứng ở bên cạnh không khỏi cười khổ, Lữ Tử Tâm nói ra những lời này, không phải phản kích thì là gì?
Cao Thành Thu liên tục nói lời cảm tạ, Lữ Tử Tâm và Vương Học Bình chui vào trong một chiếc Audi, khi xe lăn bánh thì mọi người mới chấm dứt tình cảnh cười cười nói nói. Vương Học Bình cố ý tỏ ra uống hơi nhiều, hắn dựa lưng lên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lữ Tử Tâm biết mình làm cho Vương Học Bình bực bội, nàng cũng không giải thích, chỉ nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, một mình nghĩ đến nhiều tâm sự.
Khi xe vừa chạy ra khỏi đường Vân Bắc, lái xe Lưu chợt phát hiện ven đường có một chiếc xe cảnh sát lóe đèn báo hiệu, bên cạnh xe là một vị cảnh sát mập mạp, đang vẫy tay về phía bên này. Đến khi chạy đến gần thì lái xe Lưu mới nhận ra đó là cục trưởng Chu Huyền cục công an quận Vân Bắc, vì thế hắn tranh thủ nhắc nhở Vương Học Bình:
- Chủ tịch, cục trưởng Chu cục công an Vân Bắc đang ở phía trước.
Vương Học Bình mở mắt nhìn, hắn phát hiện gương mặt tươi cười của Chu Huyền, vì vậy mới gật đầu để lái xe Lưu tiến lên.
- Ôi dào, cậu Học Bình, để tôi đợi hơi lâu rồi.
Vương Học Bình vừa xuống xe thì đã bị Chu Huyền kéo lại, hắn nhiệt tình nói.
Vừa rồi Vương Học Bình nhìn qua kính xe và thấy Chu Huyền, trong lòng có chút bực bội, Chu Huyền diễn trò gì vậy?
Vương Học Bình biết đi hết đường Vân Bắc sẽ qua huyện Nam Vân, Chu Huyền rõ ràng đã chờ nơi đây khá lâu rồi.
Chu Huyền là cục trưởng cục công an quận Vân Bắc, lại là thường ủy quận ủy, bí thư ủy ban tư pháp, quyền thế và địa vị còn lớn hơn cả phó chủ tịch quận. Đặc biệt là Chu Huyền có quan hệ không tệ với Cao Thành Thu, dựa theo lý, anh Chu bây giờ vẫn có thể ngồi cùng bàn uống rượu với Vương Học Bình và Cao Thành Thu, vì vậy nên chủ động đi đến, cần gì phải chờ giữa đường thế này?
Vương Học Bình mẫn cảm phát hiện giữa Chu Huyền và Cao Thành Thu có vấn đề gì đó.
Lữ Tử Tâm xuống xe, Chu Huyền cũng bất chất phong độ mà tiến lên kéo tay Vương Học Bình đến ven đường rồi khẽ nói:
- Có phiền toái lớn.
Vương Học Bình thầm nghĩ, quả nhiên là thế, nhưng hắn cố ý giả ngu hỏi Chu Huyền:
- Sao vậy?
- Ôi, đều là lỗi của tôi, phân cục chúng tôi quyền lực khá nặng nhưng tài chính lại không đủ, nghe nói thư ký Tạ sắp xuống làm chủ tịch quận, vì vậy tôi nghĩ muốn nối cảm tình, thuận tiện kiếm chút tài chính. Không ngờ hôm đó bí thư Cao vừa lúc tiếp khách, để anh ấy thấy được, vì thế mà sau này bí thư Cao tỏ ra hờ hững.
Chu Huyền cười khổ nói rõ chân tướng sự việc.
Vương Học Bình là người thế nào? Hắn vừa nghe đã hiểu, Chu Huyền rõ ràng muốn chơi trò một chân giẫm hai thuyền, mưu ma chước quỷ.
Trên quan trường phần lớn đều là kẻ linh thông, đứng trong một đội ngũ cũng âm thầm có lui tới với đối thủ, đây là tình huống đi trên dây, không được phép có sơ suất.
Nếu không có bản lĩnh hơn người mà đòi lấy lòng hai ba bốn phía, đây không phải muốn chết sao?
Bình thường Chu Huyền cũng là kẻ thông minh, sao vào đúng thời điểm mấu chốt lại phạm sai lầm? Vương Học Bình thật sự không nghĩ ra.
/435
|