Lữ Tử Tâm nhìn vào biểu diễn đặc sắc của Chu Huyền, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại đóng chặt, đứng yên một chỗ không lên tiếng.
- Anh Chu, anh và Thành Thu đều là bạn tốt của tôi, anh yên tâm, đến lúc nên nói, tôi sẽ lên tiếng.
Mục đích đạp chân hai thuyền của Chu Huyền đã quá rõ ràng, nhưng vẫn có gì đó mơ hồ không rõ, Vương Học Bình đơn giản xử lý linh hoạt, cũng xem như tỏ ra thái độ mơ hồ.
Chu Huyền cũng không trông cậy Vương Học Bình sẽ chắc chắn tỏ thái độ giúp đỡ, hôm nay hắn lén đến tìm Vương Học Bình, ý nghĩa rất đơn giản, đó là khi Tạ Viêm đấu không lại Cao Thành Thu, hắn còn có thể dựa vào Vương Học Bình để xuống thang.
Vương Học Bình thầm hiểu rõ, Tạ Viêm cũng không phải là đèn cạn dầu, dù Kim Hữu Công có là chủ tịch quyền nghiêng một thế ở thành phố Vân Châu, nhưng người đứng sau lưng Tạ Viêm chính là bí thư Chu Văn Quảng, dù sao đây cũng là lãnh đạo đứng đầu thị ủy, tay nắm quyền nhân sự, thật sự có thể ép đầu anh Kim. Hậu trường của Chu Văn Quảng chính là bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng, dù là Hà Thượng Thanh cũng phải quan tâm đến quyền uy của nhân vật số một tỉnh ủy, đặc biệt là bây giờ chỉ còn cách nhiệm kỳ mới không xa.
Chu Huyền liên hệ với Vương Học Bình, coi như đã giải quyết xong một chút vấn đề. Một chức vụ chủ tịch quận căn bản không thỏa mãn được dã tâm của hắn, nói thật, thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, cục trưởng cục công an thành phố mới là khát vọng cao nhất của hắn.
Anh Tôn ở cục công an thành phố vì ôm chặt đùi của Chu Văn Quảng nên mới vững như núi thái sơn, hơn nữa còn nghe đồn, nhiệm kỳ sau anh Tôn rất có thể sẽ được điêu động làm phó bí thư quản lý tư pháp, vì vậy có thể thấy thời gian không còn chờ người.
Ý nghĩ đại khái của Chu Huyền, dù Chu Huyền không nói thì Vương Học Bình cũng có thể đoán được một hai phần. Nhưng Vương Học Bình thật sự không biết, từ khi Cao Thành Thu lên làm bí thư quận ủy Vân Bắc đến bây giờ, thật sự không còn thân cận với Chu Huyền như trước.
Không những thế, Cao Thành Thu từ khi nhận chức đến bây giờ làm việc rất chặt, chỉ thích nói gì nghe nấy, biết cúp đuôi. Chu Huyền là thường ủy quận ủy, lại là bí thư ủy ban tư pháp, thường có thói quen không cho mặc cả, không cho phép nói nhiều.
Sau vài lần ma xát, Cao Thành Thu cực kỳ căm tức, hắn thầm có tâm tư nắm bắt Chu Huyền.
Chu Huyền trước kia là cán bộ được phân công quản lý khối hình sự, thường đau đầu nghiên cứu các hoạt động, vì thế nhanh chóng nhận ra ý đồ của Cao Thành Thu. Người này muốn chui đầu về phía Tiết Văn, quyết định chơi một đòn cá chết lưới rách.
Chu Huyền e ngại có Lữ Tử Tâm ở nơi đây, hắn cũng không dám nhiều lời, sau khi để lại thời gian địa điểm cho cuộc hẹn lần sau với Vương Học Bình, hắn lấy cớ có việc để lên xe nghênh ngang bỏ đi.
Khi thấy Vương Học Bình nhìn chiếc xe cảnh sát có vẻ rất nhập thần thì Lữ Tử Tâm đá bay một khối đá nhỏ rồi khẽ thở dài:
- Quyền và tiền đều là những thức có thể sai khiến được ma quỷ, nếu con người không phải đầu heo, chuyện gì mà không làm được?
Vương Học Bình nghiêng đầu sang chỗ khác, hắn cười cười với Lữ Tử Tâm:
- Người sống trên đời, tửu sắc tài vận, không thể thiếu cái gì.
- Hừ, ngoài cấp bậc không cao, bây giờ thứ gì anh chả có?
Lữ Tử Tâm trợn tròn mắt nhìn Vương Học Bình, gương mặt đẹp như cười như không.
Đây cũng không phải lời nói hữu ích, Vương Học Bình không tốt tiếp lời, hắn mỉm cười nói:
- Làm quan thì có ai ngại quyền nhỏ? Hì hì, cô không muốn nắm trong tay tất cả tiết mục của đài truyền hình sao?
Vương Học Bình nói như vậy, Lữ Tử Tâm lập tức chuyển dời chú ý lên vấn đề đài truyền hình quận Vân Bắc, trong lòng thầm thở dài, mình đáng sợ như vậy, vì thế đối phương phải nhanh chóng trả nhân tình?
Khi thấy Lữ Tử Tâm giữ im lặng, Vương Học Bình quét mắt nhìn dòng xe chạy ngoài đường, thầm nghĩ, trừ hắn ra thì với truyền thống trong nước, sẽ không ai vung tay để cho người ngoài nắm truyền thông trong đại lục.
Nói theo lý thì Lữ gia phải cực kỳ động tâm, hơn nữa phải bất đắc dĩ hợp tác với Cao Thành Thu. Nhưng vấn đề là một chuyện hợp tác tốt lại cứ bị Lữ Tử Tâm trì hoãn, cô nàng này rốt cuộc muốn gì?
Căn cứ vào những ý nghĩ nhân tình không đồng nhất, Vương Học Bình cười nói:
- Tử Tâm, tôi cảm thấy cơ hội lúc này là khó kiếm, nếu không phải Cao Thành Thu bị vây hãm trong hạng mục nhà khách Vân Bắc, anh ấy sẽ chẳng ném ra điều kiện ưu đãi như vậy.
Lữ Tử Tâm sao không rõ lợi ích bên trong? Bây giờ nàng tràn đầy cảm giác thất bại, mới quen người này được vài năm, không ngờ thời gian lâu như vậy mà còn chưa nắm được hắn vào trong tay, xem ra đúng là thất bại.
Dưới sự chỉ đạo âm thầm của Vương Học Bình, chị gái là Vương Học Cầm đã đầu tư ở nước ngoài càng thêm bí mật, dù Lữ Tử Tâm cố ý tìm những công ty nổi danh về tài chính trên thế giới đến đuổi theo dấu vết cũng chỉ tìm được vài vấn đề vụn vặt mà thôi.
Phiền toái nhất chính là công ty trước đó Vương Học Cầm khống chế đang co rút nghiệp vụ trên phạm vi rộng, thậm chí còn quang ra vài công ty nhỏ bên dưới.
Cho đến ngày hôm nay Lữ Tử Tâm cũng không hiểu rõ, Vương Học Bình đầu tư ở hải ngoại, cuối cùng đã đến quy mô nào rồi?
Lữ Tử Tâm biết rõ, tuy mình không kiểm tra được số tiền thật sự của Vương Học Bình, nhưng chỉ cần nhìn vào hạn ngạch đầu tư của Vương Học Cầm ở nước ngoài, lúc này chị em họ Vương ít nhất cũng có trong tay năm trăm triệu đô la.
Phải biết rằng Lữ gia phấn đấu vài chục năm, cho đến hôm nay chỉ có mười tỷ đô la mà thôi.
Vì vậy có thể thấy, nếu Vương Học Bình vung tay hoạt động, rõ ràng là kỳ tài ngút trời, tương lai vô lượng.
Hồi tưởng đến bộ mặt xấu xa của Cống Chính Nho với mẹ mình, Lữ Tử Tâm thầm chán ghét, họ Cống kia không phải loại tốt, bà cô đây nhất định sẽ cho ông táng gia bại sản, nếm thử hương vị ăn nhờ ở đậu.
Lữ Tử Tâm sau khi phân tích thì nghĩ thông khá nhiều chuyện, nàng cảm thấy vừa rồi mình thật sự có chút xúc động.
Vương Học Bình này dù có tiền thì vị trí trong quan trường lại quá thấp, nàng hoàn toàn không sợ Vương Học Bình sẽ trả hết nợ nhân tình cho mình.
Lữ Tử Tâm có lý do để tin, chỉ cần có Lữ gia ngụy trang, liên tục giúp đỡ Vương Học Bình tiến lên độ cao mới, tên kia sẽ ngày càng nợ nhiều, sẽ đến lúc khó thể trả.
- Học Bình, tôi cũng coi như phóng khoáng, bây giờ quay về Hongkong thuyết phục mọi người nắm bắt lấy cơ hội lần này, giúp bí thư Cao vượt qua thời gian khó khăn.
Vương Học Bình cảm thấy Lữ Tử Tâm đột nhiên thay đổi giọng điệu, hắn thầm ý thức được điều gì đó, vì vậy mà lúc này khó nắm được trọng điểm, hắn cười cười:
- Nói cho cùng đây cũng không phải là ai giúp ai, hai bên hợp tác cùng có lợi. Tử Tâm, hai ngày này lãnh đạo tỉnh sẽ xuống huyện Nam Vân thị sát, tôi phải về kiểm tra tình huống bố trí tiếp đãi.
Lữ Tử Tâm liên hệ với Vương Học Bình thời gian không ngắn, nàng biết rõ nóng vội không thể ăn được đậu hũ nóng, vì vậy cười nói:
- Anh coi như là người bận rộn cũng phải đưa tôi về tỉnh thành chứ?
- Anh Chu, anh và Thành Thu đều là bạn tốt của tôi, anh yên tâm, đến lúc nên nói, tôi sẽ lên tiếng.
Mục đích đạp chân hai thuyền của Chu Huyền đã quá rõ ràng, nhưng vẫn có gì đó mơ hồ không rõ, Vương Học Bình đơn giản xử lý linh hoạt, cũng xem như tỏ ra thái độ mơ hồ.
Chu Huyền cũng không trông cậy Vương Học Bình sẽ chắc chắn tỏ thái độ giúp đỡ, hôm nay hắn lén đến tìm Vương Học Bình, ý nghĩa rất đơn giản, đó là khi Tạ Viêm đấu không lại Cao Thành Thu, hắn còn có thể dựa vào Vương Học Bình để xuống thang.
Vương Học Bình thầm hiểu rõ, Tạ Viêm cũng không phải là đèn cạn dầu, dù Kim Hữu Công có là chủ tịch quyền nghiêng một thế ở thành phố Vân Châu, nhưng người đứng sau lưng Tạ Viêm chính là bí thư Chu Văn Quảng, dù sao đây cũng là lãnh đạo đứng đầu thị ủy, tay nắm quyền nhân sự, thật sự có thể ép đầu anh Kim. Hậu trường của Chu Văn Quảng chính là bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng, dù là Hà Thượng Thanh cũng phải quan tâm đến quyền uy của nhân vật số một tỉnh ủy, đặc biệt là bây giờ chỉ còn cách nhiệm kỳ mới không xa.
Chu Huyền liên hệ với Vương Học Bình, coi như đã giải quyết xong một chút vấn đề. Một chức vụ chủ tịch quận căn bản không thỏa mãn được dã tâm của hắn, nói thật, thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, cục trưởng cục công an thành phố mới là khát vọng cao nhất của hắn.
Anh Tôn ở cục công an thành phố vì ôm chặt đùi của Chu Văn Quảng nên mới vững như núi thái sơn, hơn nữa còn nghe đồn, nhiệm kỳ sau anh Tôn rất có thể sẽ được điêu động làm phó bí thư quản lý tư pháp, vì vậy có thể thấy thời gian không còn chờ người.
Ý nghĩ đại khái của Chu Huyền, dù Chu Huyền không nói thì Vương Học Bình cũng có thể đoán được một hai phần. Nhưng Vương Học Bình thật sự không biết, từ khi Cao Thành Thu lên làm bí thư quận ủy Vân Bắc đến bây giờ, thật sự không còn thân cận với Chu Huyền như trước.
Không những thế, Cao Thành Thu từ khi nhận chức đến bây giờ làm việc rất chặt, chỉ thích nói gì nghe nấy, biết cúp đuôi. Chu Huyền là thường ủy quận ủy, lại là bí thư ủy ban tư pháp, thường có thói quen không cho mặc cả, không cho phép nói nhiều.
Sau vài lần ma xát, Cao Thành Thu cực kỳ căm tức, hắn thầm có tâm tư nắm bắt Chu Huyền.
Chu Huyền trước kia là cán bộ được phân công quản lý khối hình sự, thường đau đầu nghiên cứu các hoạt động, vì thế nhanh chóng nhận ra ý đồ của Cao Thành Thu. Người này muốn chui đầu về phía Tiết Văn, quyết định chơi một đòn cá chết lưới rách.
Chu Huyền e ngại có Lữ Tử Tâm ở nơi đây, hắn cũng không dám nhiều lời, sau khi để lại thời gian địa điểm cho cuộc hẹn lần sau với Vương Học Bình, hắn lấy cớ có việc để lên xe nghênh ngang bỏ đi.
Khi thấy Vương Học Bình nhìn chiếc xe cảnh sát có vẻ rất nhập thần thì Lữ Tử Tâm đá bay một khối đá nhỏ rồi khẽ thở dài:
- Quyền và tiền đều là những thức có thể sai khiến được ma quỷ, nếu con người không phải đầu heo, chuyện gì mà không làm được?
Vương Học Bình nghiêng đầu sang chỗ khác, hắn cười cười với Lữ Tử Tâm:
- Người sống trên đời, tửu sắc tài vận, không thể thiếu cái gì.
- Hừ, ngoài cấp bậc không cao, bây giờ thứ gì anh chả có?
Lữ Tử Tâm trợn tròn mắt nhìn Vương Học Bình, gương mặt đẹp như cười như không.
Đây cũng không phải lời nói hữu ích, Vương Học Bình không tốt tiếp lời, hắn mỉm cười nói:
- Làm quan thì có ai ngại quyền nhỏ? Hì hì, cô không muốn nắm trong tay tất cả tiết mục của đài truyền hình sao?
Vương Học Bình nói như vậy, Lữ Tử Tâm lập tức chuyển dời chú ý lên vấn đề đài truyền hình quận Vân Bắc, trong lòng thầm thở dài, mình đáng sợ như vậy, vì thế đối phương phải nhanh chóng trả nhân tình?
Khi thấy Lữ Tử Tâm giữ im lặng, Vương Học Bình quét mắt nhìn dòng xe chạy ngoài đường, thầm nghĩ, trừ hắn ra thì với truyền thống trong nước, sẽ không ai vung tay để cho người ngoài nắm truyền thông trong đại lục.
Nói theo lý thì Lữ gia phải cực kỳ động tâm, hơn nữa phải bất đắc dĩ hợp tác với Cao Thành Thu. Nhưng vấn đề là một chuyện hợp tác tốt lại cứ bị Lữ Tử Tâm trì hoãn, cô nàng này rốt cuộc muốn gì?
Căn cứ vào những ý nghĩ nhân tình không đồng nhất, Vương Học Bình cười nói:
- Tử Tâm, tôi cảm thấy cơ hội lúc này là khó kiếm, nếu không phải Cao Thành Thu bị vây hãm trong hạng mục nhà khách Vân Bắc, anh ấy sẽ chẳng ném ra điều kiện ưu đãi như vậy.
Lữ Tử Tâm sao không rõ lợi ích bên trong? Bây giờ nàng tràn đầy cảm giác thất bại, mới quen người này được vài năm, không ngờ thời gian lâu như vậy mà còn chưa nắm được hắn vào trong tay, xem ra đúng là thất bại.
Dưới sự chỉ đạo âm thầm của Vương Học Bình, chị gái là Vương Học Cầm đã đầu tư ở nước ngoài càng thêm bí mật, dù Lữ Tử Tâm cố ý tìm những công ty nổi danh về tài chính trên thế giới đến đuổi theo dấu vết cũng chỉ tìm được vài vấn đề vụn vặt mà thôi.
Phiền toái nhất chính là công ty trước đó Vương Học Cầm khống chế đang co rút nghiệp vụ trên phạm vi rộng, thậm chí còn quang ra vài công ty nhỏ bên dưới.
Cho đến ngày hôm nay Lữ Tử Tâm cũng không hiểu rõ, Vương Học Bình đầu tư ở hải ngoại, cuối cùng đã đến quy mô nào rồi?
Lữ Tử Tâm biết rõ, tuy mình không kiểm tra được số tiền thật sự của Vương Học Bình, nhưng chỉ cần nhìn vào hạn ngạch đầu tư của Vương Học Cầm ở nước ngoài, lúc này chị em họ Vương ít nhất cũng có trong tay năm trăm triệu đô la.
Phải biết rằng Lữ gia phấn đấu vài chục năm, cho đến hôm nay chỉ có mười tỷ đô la mà thôi.
Vì vậy có thể thấy, nếu Vương Học Bình vung tay hoạt động, rõ ràng là kỳ tài ngút trời, tương lai vô lượng.
Hồi tưởng đến bộ mặt xấu xa của Cống Chính Nho với mẹ mình, Lữ Tử Tâm thầm chán ghét, họ Cống kia không phải loại tốt, bà cô đây nhất định sẽ cho ông táng gia bại sản, nếm thử hương vị ăn nhờ ở đậu.
Lữ Tử Tâm sau khi phân tích thì nghĩ thông khá nhiều chuyện, nàng cảm thấy vừa rồi mình thật sự có chút xúc động.
Vương Học Bình này dù có tiền thì vị trí trong quan trường lại quá thấp, nàng hoàn toàn không sợ Vương Học Bình sẽ trả hết nợ nhân tình cho mình.
Lữ Tử Tâm có lý do để tin, chỉ cần có Lữ gia ngụy trang, liên tục giúp đỡ Vương Học Bình tiến lên độ cao mới, tên kia sẽ ngày càng nợ nhiều, sẽ đến lúc khó thể trả.
- Học Bình, tôi cũng coi như phóng khoáng, bây giờ quay về Hongkong thuyết phục mọi người nắm bắt lấy cơ hội lần này, giúp bí thư Cao vượt qua thời gian khó khăn.
Vương Học Bình cảm thấy Lữ Tử Tâm đột nhiên thay đổi giọng điệu, hắn thầm ý thức được điều gì đó, vì vậy mà lúc này khó nắm được trọng điểm, hắn cười cười:
- Nói cho cùng đây cũng không phải là ai giúp ai, hai bên hợp tác cùng có lợi. Tử Tâm, hai ngày này lãnh đạo tỉnh sẽ xuống huyện Nam Vân thị sát, tôi phải về kiểm tra tình huống bố trí tiếp đãi.
Lữ Tử Tâm liên hệ với Vương Học Bình thời gian không ngắn, nàng biết rõ nóng vội không thể ăn được đậu hũ nóng, vì vậy cười nói:
- Anh coi như là người bận rộn cũng phải đưa tôi về tỉnh thành chứ?
/435
|