Khi đến địa giới và xuống xe, Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan cũng không đứng chung một chỗ, để tránh sinh ra những phiền toái không cần thiết.
Làm quan có gặp nhau ở ngoài tỉnh cũng không phải vấn đề, nhưng bí thư và chủ tịch huyện có tư tình, nếu để cho người ngoài phát hiện ra, như vậy sẽ làm cho người ta kinh sợ, không thể không chú ý cho được.
Vì để hẹn hò với Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình cố ý mua hai căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, chính là che mắt mọi người.
Lưu Tử yên lặng nhìn đám cán bộ lãnh đạo huyện ủy vây quanh Mạnh Thu Lan, mà đám cán bộ lãnh đạo khối chính quyền lại vây quanh Vương Học Bình, Lưu Tử thầm thở dài, hưan chưa từng thấy lãnh đạo đảng ủy chính quyền đoàn kết cùng một khối, đây rõ ràng là chia để trị.
Trương Vận Cao bây giờ vẫn tập trung tinh thần muốn nịnh nọt Vương Học Bình, vì thế luôn theo sát lãnh đạo. Trong lòng hắn biết rất rõ, tương lai và vận mệnh của một chủ nhiệm văn phòng huyện như mình, thật ra đều nằm trên người Vương Học Bình.
Dù bí thư và chủ tịch có tranh đấu gay gắt thế nào thì cũng có một điều rất rõ ràng, đó chính là vấn đề về chọn lựa chủ nhiệm văn phòng, hai bên đều không dám chen tay vào việc của nhau.
Quan trường thường chỉ lén đấu tranh, thầm vung đao vung kiếm, càng đấu đến mức anh sống tôi chết, nhưng cũng có điều cố kỵ, chính là đánh người không đánh mặt.
Nếu hai bên náo loạn ra ngoài sáng, dựa theo lệ cũ, một trong hai vị bí thư và chủ tịch sẽ bị thượng cấp điều đi, như vậy được không bù mất.
Nếu so sánh thì chủ nhiệm văn phòng huyện ủy là Lưu Tử có tình cảnh tốt hơn Trương Vận Cao, người ta dù sao cũng là thường ủy huyện ủy, Trương Vận Cao chỉ là một cán bộ được hưởng đãi ngộ cấp phó huyện mà thôi, sự việc này khác nhau đã đủ lớn.
Vương Học Bình vừa nói chuyện phiếm vài câu với Trương Vận Cao vừa thầm suy tính, nếu lỡ may vị Cao công tử kia đề xuất đi đến khảo sát tiền trình xây dựng viện an dưỡng ở khu phố cổ, mình nên ứng phó thế nào?
Dù là thế nào thì Cao công tử cũng là phó chủ tịch tỉnh, nếu lãnh đạo muốn đi xem, Vương Học Bình chỉ là một chủ tịch nho nhỏ, dù là Kim Hữu Công cũng không dám cản.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng chẳng phải không chuẩn bị, từ lúc biết rõ Cao Hiểu Lâm cố ý xuống thị sát trước đó, hắn đẫ yêu cầu trì hoãn thi công viện an dưỡng.
Vương Học Bình lo lắng Cao công tử kiếm cớ, cắm tay vào khuấy đục nước, như vậy sẽ phiên toái.
Vương Học Bình ngửa mặt lên nheo mắt nhìn, ánh mặt trời rực rỡ, hắn thầm nghĩ, sao chủ tịch Hà lại bảo trì sự bình tĩnh như vậy? Cao công tử đã vượt lên, sao Hà công tử còn chưa động?
Vương Học Bình tiếp tục suy xét mà không khỏi tức cười, mặc kệ Hà Thượng Thanh suy nghĩ thế nào,Vương Học Bình cũng có thể dựa vào điều kiện của viện an dưỡng để bước chân lên thuyền quan hệ với quân đội, tuyệt đối là một vụ mua bán tốt.
Hơn chín giờ, Liễu Ngân Hà ngồi ở xe cảnh sát mở đường đã nhận được tin, đã thấy ba xe chuyên dụng của lãnh đạo xuống thị sát.
Sau khi nhận được tin, Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình có thương lượng qua với nhau, cả hai dẫn theo đám lãnh đạo đứng chờ.
Một lúc sau, cuối đường xuất hiện ba cỗ xe, Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình tất nhiên sẽ đứng phía trước đội ngũ nghênh đón.
Đám lãnh đạo trong huyện cũng không dám nhúc nhích, cặp mắt nhìn về phía hai vị lãnh đạo đại biểu cho đảng ủy chính quyền huyện.
Chiếc xe thứ nhất nhanh chóng dừng lại trước mặt Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình, chủ tịch Kim Hữu Công bước xuống xe, Mạnh Thu Lan tiến lên bắt tay Kim Hữu Công rồi cười nói:
- Hoan nghênh lãnh đạo thượng cấp đến huyện chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.
Kim Hữu Công quay đầu nhìn, Cao Hiểu Lâm đã xuống xe, lão cười giới thiệu với Mạnh Thu Lan:
- Bí thư Mạnh, tôi giới thiệu cho cô, vị này là phó chủ tịch Cao mới đến tỉnh chúng ta nhận chức, là lãnh đạo trẻ tuổi nổi tiếng.
Mạnh Thu Lan làm quan cũng không ngắn, tất nhiên biết rõ lễ nghi trên quan trường, vì vậy nàng vội vàng đi đến trước mặt Cao Hiểu Lâm rồi duỗi haitay cười nói:
- Chào mừng anh, chủ tịch Cao!
Cao Hiểu Lâm bắt chặt bàn tay nhỏ nhắn của Mạnh Thu Lan, đến khi thấy rõ dụng mạo của nàng thì trong lòng không khỏi cảm thán. Một vị nữ bí thư huyện ủy xinh đẹp thế này, đừng nói là cả tỉnh Trung Hạ, dù phóng mắt ra cả nước cũng khó kiếm. Dù là nhà khách trung ương cũng khó kiếm được một nhân viên phục vụ nào được như thế này.
- Ha ha, bí thư Mạnh, huyện Nam Vân công tác rất tốt, kinh tế phát triển không ngừng, tài chính liên tục tăng cao.
Cao Hiểu Lâm tán dương Mạnh Thu Lan, cố ý gạt Vương Học Bình ở bên cạnh sang một bên.
Vương Học Bình ước gì Cao Hiểu Lâm đứng cách xa mình ra một chút, càng xa càng tốt. Nếu hắn đến gần thì sợ Kim Hữu Công sinh ra hoài nghi, đi quá xa lại đắc tội Cao Hiểu Lâm.
Nếu Cao Hiểu Lâm cố ý muốn gây bất hòa, Vương Học Bình tất nhiên sẽ thả lỏng hơn, như thế này thì quá tốt.
Nhưng Vương Học Bình rõ ràng là vui mừng quá sớm, Cao Hiểu Lâm sau khi tán thưởng Mạnh Thu Lan thì đi đến trước mặt nắm chặt tay của hắn rồi vui vẻ cười nói:
- Chủ tịch Vương, khi tôi còn ở thủ đô thì đã nghe qua đại danh của cậu, kinh tế huyện Nam Vân phát triển thuận lợi như vậy cũng khó thể bỏ qua công lao của cậu.
Vương Học Bình biết rõ Cao Hiểu Lâm đang làm bộ làm tịch, nhưng hắn cũng không dám phản bác, như vậy chẳng phải chối bỏ thành tích công tác của mình sao?
- Chủ tịch Cao, phải nói đó là chút thành tích nhỏ, tất cả đều được tôi hoàn thành dưới sự lãnh đạo anh minh của đảng ủy chính quyền thành phố, tôi chẳng qua chỉ là kẻ chấp hành mà thôi, cũng không dám tranh công.
Vương Học Bình muốn buông tay nhưng rõ ràng Cao Hiểu Lâm lại không muốn, chẳng những không buông, ngược lại còn lắc hai cái, khen không dứt miệng.
Kim Hữu Công đi theo và thấy diễn xuất của Cao Hiểu Lâm, không khỏi thầm nghĩ, vị Cao công tử này thật sự không phải ngu xuẩn và ngang ngược như đám con nhà quan bình thường, ngược lại còn có chút đạo hạnh. Nhưng những hành động thu mua nhân tâm thế này không có vẻ ấu trĩ sao?
Sau khi ra mắt Cao Hiểu Lâm, Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình cũng phải đi đến bắt tay với các lãnh đạo thành phố theo cùng, không nhìn không biết, bây giờ thật sự giật mình.
Đi theo Kim Hữu Công còn có hai vị thường ủy thị ủy, một là phó chủ tịch thường vụ Nghiêm Minh Cao, hai là thường ủy thị ủy, trưởng phòng tuyên truyền Tiền Trung Tu.
Vương Học Bình vừa thấy Nghiêm Minh Cao thì trong lòng đã hiểu, anh Kim nhất định rất coi trọng hoạt động lần này của Cao Hiểu Lâm, vì thế đề phòng vị Cao công tử này giở trò.
Vương Học Bình thầm thở dài, Vương Học Bình cảm thấy Kim Hữu Công cũng không rộng rãi bằng những gì hắn suy nghĩ, đúng là rơi xuống tiểu thừa.
Làm quan có gặp nhau ở ngoài tỉnh cũng không phải vấn đề, nhưng bí thư và chủ tịch huyện có tư tình, nếu để cho người ngoài phát hiện ra, như vậy sẽ làm cho người ta kinh sợ, không thể không chú ý cho được.
Vì để hẹn hò với Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình cố ý mua hai căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, chính là che mắt mọi người.
Lưu Tử yên lặng nhìn đám cán bộ lãnh đạo huyện ủy vây quanh Mạnh Thu Lan, mà đám cán bộ lãnh đạo khối chính quyền lại vây quanh Vương Học Bình, Lưu Tử thầm thở dài, hưan chưa từng thấy lãnh đạo đảng ủy chính quyền đoàn kết cùng một khối, đây rõ ràng là chia để trị.
Trương Vận Cao bây giờ vẫn tập trung tinh thần muốn nịnh nọt Vương Học Bình, vì thế luôn theo sát lãnh đạo. Trong lòng hắn biết rất rõ, tương lai và vận mệnh của một chủ nhiệm văn phòng huyện như mình, thật ra đều nằm trên người Vương Học Bình.
Dù bí thư và chủ tịch có tranh đấu gay gắt thế nào thì cũng có một điều rất rõ ràng, đó chính là vấn đề về chọn lựa chủ nhiệm văn phòng, hai bên đều không dám chen tay vào việc của nhau.
Quan trường thường chỉ lén đấu tranh, thầm vung đao vung kiếm, càng đấu đến mức anh sống tôi chết, nhưng cũng có điều cố kỵ, chính là đánh người không đánh mặt.
Nếu hai bên náo loạn ra ngoài sáng, dựa theo lệ cũ, một trong hai vị bí thư và chủ tịch sẽ bị thượng cấp điều đi, như vậy được không bù mất.
Nếu so sánh thì chủ nhiệm văn phòng huyện ủy là Lưu Tử có tình cảnh tốt hơn Trương Vận Cao, người ta dù sao cũng là thường ủy huyện ủy, Trương Vận Cao chỉ là một cán bộ được hưởng đãi ngộ cấp phó huyện mà thôi, sự việc này khác nhau đã đủ lớn.
Vương Học Bình vừa nói chuyện phiếm vài câu với Trương Vận Cao vừa thầm suy tính, nếu lỡ may vị Cao công tử kia đề xuất đi đến khảo sát tiền trình xây dựng viện an dưỡng ở khu phố cổ, mình nên ứng phó thế nào?
Dù là thế nào thì Cao công tử cũng là phó chủ tịch tỉnh, nếu lãnh đạo muốn đi xem, Vương Học Bình chỉ là một chủ tịch nho nhỏ, dù là Kim Hữu Công cũng không dám cản.
Tất nhiên Vương Học Bình cũng chẳng phải không chuẩn bị, từ lúc biết rõ Cao Hiểu Lâm cố ý xuống thị sát trước đó, hắn đẫ yêu cầu trì hoãn thi công viện an dưỡng.
Vương Học Bình lo lắng Cao công tử kiếm cớ, cắm tay vào khuấy đục nước, như vậy sẽ phiên toái.
Vương Học Bình ngửa mặt lên nheo mắt nhìn, ánh mặt trời rực rỡ, hắn thầm nghĩ, sao chủ tịch Hà lại bảo trì sự bình tĩnh như vậy? Cao công tử đã vượt lên, sao Hà công tử còn chưa động?
Vương Học Bình tiếp tục suy xét mà không khỏi tức cười, mặc kệ Hà Thượng Thanh suy nghĩ thế nào,Vương Học Bình cũng có thể dựa vào điều kiện của viện an dưỡng để bước chân lên thuyền quan hệ với quân đội, tuyệt đối là một vụ mua bán tốt.
Hơn chín giờ, Liễu Ngân Hà ngồi ở xe cảnh sát mở đường đã nhận được tin, đã thấy ba xe chuyên dụng của lãnh đạo xuống thị sát.
Sau khi nhận được tin, Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình có thương lượng qua với nhau, cả hai dẫn theo đám lãnh đạo đứng chờ.
Một lúc sau, cuối đường xuất hiện ba cỗ xe, Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình tất nhiên sẽ đứng phía trước đội ngũ nghênh đón.
Đám lãnh đạo trong huyện cũng không dám nhúc nhích, cặp mắt nhìn về phía hai vị lãnh đạo đại biểu cho đảng ủy chính quyền huyện.
Chiếc xe thứ nhất nhanh chóng dừng lại trước mặt Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình, chủ tịch Kim Hữu Công bước xuống xe, Mạnh Thu Lan tiến lên bắt tay Kim Hữu Công rồi cười nói:
- Hoan nghênh lãnh đạo thượng cấp đến huyện chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.
Kim Hữu Công quay đầu nhìn, Cao Hiểu Lâm đã xuống xe, lão cười giới thiệu với Mạnh Thu Lan:
- Bí thư Mạnh, tôi giới thiệu cho cô, vị này là phó chủ tịch Cao mới đến tỉnh chúng ta nhận chức, là lãnh đạo trẻ tuổi nổi tiếng.
Mạnh Thu Lan làm quan cũng không ngắn, tất nhiên biết rõ lễ nghi trên quan trường, vì vậy nàng vội vàng đi đến trước mặt Cao Hiểu Lâm rồi duỗi haitay cười nói:
- Chào mừng anh, chủ tịch Cao!
Cao Hiểu Lâm bắt chặt bàn tay nhỏ nhắn của Mạnh Thu Lan, đến khi thấy rõ dụng mạo của nàng thì trong lòng không khỏi cảm thán. Một vị nữ bí thư huyện ủy xinh đẹp thế này, đừng nói là cả tỉnh Trung Hạ, dù phóng mắt ra cả nước cũng khó kiếm. Dù là nhà khách trung ương cũng khó kiếm được một nhân viên phục vụ nào được như thế này.
- Ha ha, bí thư Mạnh, huyện Nam Vân công tác rất tốt, kinh tế phát triển không ngừng, tài chính liên tục tăng cao.
Cao Hiểu Lâm tán dương Mạnh Thu Lan, cố ý gạt Vương Học Bình ở bên cạnh sang một bên.
Vương Học Bình ước gì Cao Hiểu Lâm đứng cách xa mình ra một chút, càng xa càng tốt. Nếu hắn đến gần thì sợ Kim Hữu Công sinh ra hoài nghi, đi quá xa lại đắc tội Cao Hiểu Lâm.
Nếu Cao Hiểu Lâm cố ý muốn gây bất hòa, Vương Học Bình tất nhiên sẽ thả lỏng hơn, như thế này thì quá tốt.
Nhưng Vương Học Bình rõ ràng là vui mừng quá sớm, Cao Hiểu Lâm sau khi tán thưởng Mạnh Thu Lan thì đi đến trước mặt nắm chặt tay của hắn rồi vui vẻ cười nói:
- Chủ tịch Vương, khi tôi còn ở thủ đô thì đã nghe qua đại danh của cậu, kinh tế huyện Nam Vân phát triển thuận lợi như vậy cũng khó thể bỏ qua công lao của cậu.
Vương Học Bình biết rõ Cao Hiểu Lâm đang làm bộ làm tịch, nhưng hắn cũng không dám phản bác, như vậy chẳng phải chối bỏ thành tích công tác của mình sao?
- Chủ tịch Cao, phải nói đó là chút thành tích nhỏ, tất cả đều được tôi hoàn thành dưới sự lãnh đạo anh minh của đảng ủy chính quyền thành phố, tôi chẳng qua chỉ là kẻ chấp hành mà thôi, cũng không dám tranh công.
Vương Học Bình muốn buông tay nhưng rõ ràng Cao Hiểu Lâm lại không muốn, chẳng những không buông, ngược lại còn lắc hai cái, khen không dứt miệng.
Kim Hữu Công đi theo và thấy diễn xuất của Cao Hiểu Lâm, không khỏi thầm nghĩ, vị Cao công tử này thật sự không phải ngu xuẩn và ngang ngược như đám con nhà quan bình thường, ngược lại còn có chút đạo hạnh. Nhưng những hành động thu mua nhân tâm thế này không có vẻ ấu trĩ sao?
Sau khi ra mắt Cao Hiểu Lâm, Mạnh Thu Lan và Vương Học Bình cũng phải đi đến bắt tay với các lãnh đạo thành phố theo cùng, không nhìn không biết, bây giờ thật sự giật mình.
Đi theo Kim Hữu Công còn có hai vị thường ủy thị ủy, một là phó chủ tịch thường vụ Nghiêm Minh Cao, hai là thường ủy thị ủy, trưởng phòng tuyên truyền Tiền Trung Tu.
Vương Học Bình vừa thấy Nghiêm Minh Cao thì trong lòng đã hiểu, anh Kim nhất định rất coi trọng hoạt động lần này của Cao Hiểu Lâm, vì thế đề phòng vị Cao công tử này giở trò.
Vương Học Bình thầm thở dài, Vương Học Bình cảm thấy Kim Hữu Công cũng không rộng rãi bằng những gì hắn suy nghĩ, đúng là rơi xuống tiểu thừa.
/435
|