Đoàn xe khổng lồ nhanh chóng chạy vào khu huyện ủy, lúc này đám cán bộ đã chờ sẵn chợt đứng lên hoan hô nhiệt liệt.
- Bí thư Mạnh, cô đúng là, tôi phải phê bình mới được. Lần này tôi xuống chỉ là nghiên cứu tình huống cơ sở, có cần phải làm long trọng như vậy không?
Cao Hiểu Lâm từ trên xe bước xuống đã lên tiếng phê bình Mạnh Thu Lan.
- Chủ tịch Cao, các cán bộ đồng chí trong huyện có trình độ thấp, bức thiết hy vọng tìm được sự chỉ điểm của lãnh đạo, bọn họ cũng không được ai tổ chức, tự động ra đón lãnh đạo.
Mạnh Thu Lan nói như không có gì, gương mặt mang theo nụ cười, nửa như giải thích, nửa như khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình của Cao Hiểu Lâm.
Cao Hiểu Lâm cũng không khỏi thầm cảm khái, vị nữ bí thư huyện ủy trước mặt này không những xinh đẹp, lời nói cũng cực kỳ cẩn thận, làm người ta không thể nào làm gì được. Thật sự không hỗ danh là cháu gái ruột được bác trai là phó bí thư tỉnh ủy đào tạo ra.
- Ha ha, bí thư Mạnh, dựa theo lời cô, như vậy tôi có hiềm nghi quan liệu rồi?
Cao Hiểu Lâm cố ý nhìn Mạnh Thu Lan, cố ý châm chích một chút.
Mạnh Thu Lan khẽ cười nói:
- Không phải anh xuống nghiên cứ và thị sát sao? Hạ cấp cho ra chút tư tưởng, điều này cũng là quan trọng.
- Ha ha, bí thư Mạnh quả nhiên có tài ăn nói rất cao.
Cao Hiểu Lâm cười ha ha, sau đó vung tay cười nói với Kim Hữu Công:
- Chủ Tịch Kim, bộ hạ của anh thật sự rất xuất sắc.
Sợi dây cung trong lòng Kim Hữu Công thật sự được buộc rất chặt, lão rất lo lắng về vị Cao công tử ra bài không theo quy tắc thông thường này, vì vậy tranh thủ thời gian đề nghị:
- Phó chủ tịch Cao, anh đi đường khổ cực, không bằng trước tiên đến nhà khách huyện ủy nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ nghe các đồng chí trong huyện báo cáo công tác.
Cao Hiểu Lâm khẽ gật đầu nói:
- Địa bàn của anh, do anh làm chủ, tôi nghe theo lời nah.
Kim Hữu Công thầm cười khổ, thầm nghĩ, tiểu tử này cũng không phải kẻ an phận bình thường, không gây ra phiền toái thì tôi đây đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
Kim Hữu Công, Mạnh Thu Lan và Cao Hiểu Lâm đi phía trước, Nghiêm Minh Cao và đám lãnh đạo thành phố theo sau, Vương Học Bình cố ý rơi rớt lại ở phía sau, xem lẫn trong đám lãnh đạo huyện, nhắm mắt đi theo đoàn người tiến vào nhà khách huyện ủy.
Cao Hiểu Lâm giương mắt lên nhìn, hắn thấy những ngôi nhà mái ngói đỏ thấp thoáng trong những hàng cây xanh mướt, vì vậy mà trong lòng có chút hương vị, tâm tư cũng khẽ chuyển, hắn cười nói với Mạnh Thu Lan:
- Bí thư Mạnh, điều kiện chỗ này của cô cũng rất tốt, công tác tiếp đãi nhất định là rất xuất sắc?
Mạnh Thu Lan nghe rõ ý nghĩ của Cao Hiểu Lâm, nàng mỉm cười giải thích:
- Khi tôi đến đây nhận công tác, chỗ này đã rất quy mô, vì vậy cũng không dám tham công người khác.
Mạnh Thu Lan nói như vậy thì Cao Hiểu Lâm hiểu ra, vị nữ bí thư huyện ủy này thật sự có rèn luyện chính trị rất cao, tuyệt đối không thể xem thường.
Kim Hữu Công trong lòng cũng có ý nghĩ, lão thừa dịp Cao Hiểu Lâm bắt chuyện với Mạnh Thu Lan để giả vờ vô ý quay đầu nhìn.
Kim Hữu Công mơ hồ thấy Vương Học Bình thụt lại ở đội ngũ sau cùng thì không khỏi thở phào một hơi, khá tốt, biết lẩn ra xa, điều này đã nói rõ đối phương không phải loại có nguy cơ, không phải những kẻ sau đầu có "xương khôn".
Trong tiềm thức của Kim Hữu Công thì Vương Học Bình là tâm phúc dòng chính của Nghiêm Minh Cao, cũng chẳng khác nào người Kim gia. Nhưng Vương Học Bình cũng không phải hạch tâm trong Kim phái, vì thế thân sơ rõ ràng.
Nếu so sánh thì dòng dõi Cao gia có chênh lệch với Hà gia, nhưng chênh lệch cũng không quá lớn, chỉ cần không chú ý sẽ phát sinh vấn đề.
Nếu nói một cách tổng thể thì Kim Hữu Công khá kiêng kỵ với những trò xảo trá của Cao Hiểu Lâm. Lão thầm thở dài, Vương Học Bình vẫn còn quá trẻ, tuổi trẻ thường có suy nghĩ táo bạo, kinh nghiệm đấu tranh chính trị không đủ, dễ dàng bị lừa, đây mới là vấn đề mà Kim Hữu Công lo lắng nhất.
Cao Hiểu Lâm nghỉ ngơi một chút thì có vẻ cao hứng bừng bừng, sau đó tham gia vào hội nghị báo cáo công tác do Vương Học Bình chủ trì.
Cao Hiểu Lâm châm một điếu thuốc, hắn vừa nghe Mạnh Thu Lan đọc báo cáo vừa đưa mắt nhìn Vương Học Bình với vẻ mặt không chút biểu cảm trên đài chủ tịch.
Dựa theo lý thì đáng lý ra bí thư huyện ủy chỉ báo cáo vấn đề xây dựng và tổ chức nhân sự, cán bộ, chủ tịch sẽ báo cáo công tác tài chính. Bây giờ tình huống xuất hiện biến hóa, Mạnh Thu Lan một mình ôm lấy tất cả báo cáo, điều này làm cho Cao Hiểu Lâm khẽ động, xem ra tiểu tử họ Vương đã biết tình huống không đúng, đúng là có ý tứ.
Kim Hữu Công chỉ buồn bực ngồi hút thuốc, không nhìn mặt bất kỳ kẻ nào. Nhưng trong lòng lão cũng hiểu, Vương Học Bình cố ý lui về phái sau, rõ ràng muốn kéo khoảng cách với Cao Hiểu Lâm, biểu hiện thái độ chính trị.
"Mình nhìn lầm hắn rồi sao? Hình như không lầm thì phải?"
Kim Hữu Công thật sự cảm thấy khó khăn, nếu không phải lý lịch quá mỏng, với thành tích huy hoàng của Vương Học Bình, thật sự đã nên được đề bạt.
Từ khi đến lễ đường huyện ủy, trong lòng Nghiêm Minh Cao xem xét một sự kiện, đó chính là tìm cơ hội thích hợp để đẩy danh tiếng của Vương Học Bình lên thành phố, dù khi đó đến làm trưởng phòng giáo dục cũng còn hơn ở bên dưới bị nướng trên than hồng.
Vương Học Bình có biểu hiện rất bình tĩnh nhưng thật ra lại giống như đang ngồi trong nước sôi. Người trong nghề chỉ cần ra tay là biết, hắn không làm tốt sẽ bị dồn vào chân tường, là pháo hôi hy sinh.
Vương Học Bình thầm thở dài, lo trái nghĩ phải, cuối cùng đưa ra phán đoán sơ bộ, thời gian của mình ở huyện Nam Vân đã không còn nhiều.
Hôm nay huyện Nam Vân đã không còn là địa phương nghèo khó, mà là một huyện với tài chính bậc nhất trong thành phố Vân Châu, thậm chí trên tỉnh có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo này.
Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập,Vương Học Bình thầm tính toán cho hướng đi tương lai, với tình huống của hắn bây giờ, tuy hắn tiến lên thành phố thì không thể thiếu một vị trí lãnh đạo đơn vị, nhưng tuyến trên có quá nhiều mẹ chồng, sợ rằng đứa con dâu nhỏ cũng không làm được gì cho ra hồn.
Vương Học Bình lơ đãng đưa mắt nhìn lên người vị chủ nhiệm phụ trách tiếp đãi ở thành phố, hắn thầm lóe lên linh quang, hừ, nếu ngồi không chờ chết thì không bằng đốt lò cho nóng, vị trí chủ nhiệm tiếp đãi ở thành phố thật sự không sai.
Vương Học Bình nghĩ thông điều này mà cảm xúc lập tức giảm bớt khá nhiều, những dòng suy nghĩ chảy lên đầu như thác lũ.
Là chủ tịch một huyện với tài chính đứng đầu cả tỉnh so với vị trí chủ nhiệm phụ trách tiếp đãi ở thành phố, thật sự khó thể nào ngang bằng. Lúc này Vương Học Bình chỉ cần vừa lui chân thì kẻ ngốc cũng biết, đây nhất định là uất ức lớn.
Lui một bước trời cao biển rộng, Vương Học Bình còn trẻ, chỉ cần không làm sai vào đúng thời điểm quan trọng, Hà Thượng Thanh không thể không cần phần nhân tình của hắn.
Hơn nữa chỉ cần Mạnh Thu Lan còn là bí thư huyện ủy, cục diện của huyện Nam Vân vẫn là thiên hạ của Vương gia.
Vương Học Bình càng nghĩ càng cảm thấy phương án của mình khá đúng đắn, vì vậy mà trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ. Quân tử không nên đứng dưới tường sắp có nguy cơ, tọa sơn quan hổ đấu thật ra cũng là một chuyện hay.
Căn cứ vào sắp xếp trước đó, Tiết Văn là chủ nhiệm khu kinh tế mới huyện Nam Vân ở thủ đô đã mở ra cục diện sơ bộ. Dưới sự nổ lực và tổ chức của hắn, đã kết bạn được với nhiều cán bộ thuộc bộ và ủy ban trung ương. Thực tế khó có được chính là còn liên lạc được với nhiều lão cán bộ đã từng hoặc đang công tác ở tỉnh Trung Hạ.
Những cựu chiến binh này đều là lực lượng nòng cốt của đảng trong thời chiến, lên ngựa không xem quân, xuống ngựa an dân, bộ hạ cũ như mây.
Tuy những lãnh đạo này đã rời khỏi cương vị thực quyền, nhưng bộ hạ mà bọn họ bồi dưỡng vẫn còn nắm quyền, nếu lợi dụng tốt sẽ có một thế lực khó lường.
Quyền lực hấp dẫn không thua kém gì ma túy, dù là còn tại vị hay đã về hưu, chỉ cần đã được hưởng qua cảm giác cầm quyền, sẽ khó người nào buông tay.
Thời cổ đại thì có ngựa tốt, kiệu đẹp, nghi thức xa hoa, bây giờ thì xe sang, thư ký, biệt thự, phòng làm việc xa hoa...Tất cả đều là những biểu hiện cho một vị quan cầm quyền.
Tuy đã đi vào cải cách được vài chục năm nhưng tư tưởng làm quan kiếm tiền kiếm quyền kiếm sắc không những không giảm, còn phát triển ngày càng mạnh.
Nhưng quan trường là một vùng hắc ám, người người tranh đấu, nhiều kẻ ghen ăn tức ở, chọc dao sau lưng, trâu buộc ghét trâu ăn, nhìn đỏ mắt...Nhân tình càng ngày càng mỏng.
Thủ trưởng vừa về hưu thì trong thời gian hai ba năm sau đám bộ hạ sẽ có chút hương khói, nhưng sau ba năm thì ngoài tâm phúc dòng chính, căn bản cũng không còn mấy người đến thăm hỏi.
Phàm là việc gì có nạn ắt có lợi, Vương Học Bình thấy đám lãnh đạo các cục tuy không có mấy thực quyên nhưng quan hệ lại rất rộng, tuy nói lòng người dễ thay đổi, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, cũng có nhiều người nhớ tình cũ.
Dựa theo logic như vậy, Vương Học Bình thấy có một vài lãnh đạo cũng còn được nhiều thủ hạ giúp đỡ.
Người khác không nhìn thấu nhưng Vương Học Bình biết rất rõ và nắm chắc phương án dệt mối quan hệ.
Trong thương trường, nhân mạch như tiền mạch, như vậy trong quan trường, nhân mạch chẳng khác nào quyền mạch, nếu làm tốt công tác đả thông quan hệ, chẳng khác nào tìm được chìa khóa vàng để lên trời.
Vì vậy Vương Học Bình hoàn toàn thả lỏng, hắn thầm chế giễu, sự nghiệp mới bắt đầu mà đã có tư tưởng như vậy, đúng là hại chết người.
Hội nghị báo cáo rất thành công, tài ăn nói của Mạnh Thu Lan rất tốt, nhưng vì Vương Học Bình biểu hiện quá chói mắt nên không dám đứng ra mà thôi.
- Lúc này mới phó chủ tịch Cao cho vài lời... ....
Vương Học Bình lớn tiếng mời Cao Hiểu Lâm dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
- Các đồng chí, trước khi đến huyện Nam Vân, trong lòng tôi còn suy nghĩ, chỗ này rốt cuộc là nơi nào?
Cao Hiểu Lâm không nói gì nhiều, chỉ cố gắng tán dương lãnh đạo ban ngành huyện Nam Vân đã đoàn kết quanh tỉnh ủy, cố gắng công tác, đổi mới, tinh thần không sợ khó khăn...Tóm lại toàn là lời hữu ích, không một câu phê bình.
Mạnh Thu Lan lặng lẽ nhấm nháp lời tán dương của Cao Hiểu Lâm, nàng không khỏi thầm sợ hãi. Người này từ đầu đến cuối đều nhấn mạnh sự lãnh đạo chính xác của tỉnh ủy, hoàn toàn không đả động gì đến thị ủy, lúc này ở hiện trường, đại biểu cho thị ủy ngoài Kim Hữu Công thì có thể là ai?
Sự việc có chút không ổn.
- Bí thư Mạnh, cô đúng là, tôi phải phê bình mới được. Lần này tôi xuống chỉ là nghiên cứu tình huống cơ sở, có cần phải làm long trọng như vậy không?
Cao Hiểu Lâm từ trên xe bước xuống đã lên tiếng phê bình Mạnh Thu Lan.
- Chủ tịch Cao, các cán bộ đồng chí trong huyện có trình độ thấp, bức thiết hy vọng tìm được sự chỉ điểm của lãnh đạo, bọn họ cũng không được ai tổ chức, tự động ra đón lãnh đạo.
Mạnh Thu Lan nói như không có gì, gương mặt mang theo nụ cười, nửa như giải thích, nửa như khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình của Cao Hiểu Lâm.
Cao Hiểu Lâm cũng không khỏi thầm cảm khái, vị nữ bí thư huyện ủy trước mặt này không những xinh đẹp, lời nói cũng cực kỳ cẩn thận, làm người ta không thể nào làm gì được. Thật sự không hỗ danh là cháu gái ruột được bác trai là phó bí thư tỉnh ủy đào tạo ra.
- Ha ha, bí thư Mạnh, dựa theo lời cô, như vậy tôi có hiềm nghi quan liệu rồi?
Cao Hiểu Lâm cố ý nhìn Mạnh Thu Lan, cố ý châm chích một chút.
Mạnh Thu Lan khẽ cười nói:
- Không phải anh xuống nghiên cứ và thị sát sao? Hạ cấp cho ra chút tư tưởng, điều này cũng là quan trọng.
- Ha ha, bí thư Mạnh quả nhiên có tài ăn nói rất cao.
Cao Hiểu Lâm cười ha ha, sau đó vung tay cười nói với Kim Hữu Công:
- Chủ Tịch Kim, bộ hạ của anh thật sự rất xuất sắc.
Sợi dây cung trong lòng Kim Hữu Công thật sự được buộc rất chặt, lão rất lo lắng về vị Cao công tử ra bài không theo quy tắc thông thường này, vì vậy tranh thủ thời gian đề nghị:
- Phó chủ tịch Cao, anh đi đường khổ cực, không bằng trước tiên đến nhà khách huyện ủy nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ nghe các đồng chí trong huyện báo cáo công tác.
Cao Hiểu Lâm khẽ gật đầu nói:
- Địa bàn của anh, do anh làm chủ, tôi nghe theo lời nah.
Kim Hữu Công thầm cười khổ, thầm nghĩ, tiểu tử này cũng không phải kẻ an phận bình thường, không gây ra phiền toái thì tôi đây đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
Kim Hữu Công, Mạnh Thu Lan và Cao Hiểu Lâm đi phía trước, Nghiêm Minh Cao và đám lãnh đạo thành phố theo sau, Vương Học Bình cố ý rơi rớt lại ở phía sau, xem lẫn trong đám lãnh đạo huyện, nhắm mắt đi theo đoàn người tiến vào nhà khách huyện ủy.
Cao Hiểu Lâm giương mắt lên nhìn, hắn thấy những ngôi nhà mái ngói đỏ thấp thoáng trong những hàng cây xanh mướt, vì vậy mà trong lòng có chút hương vị, tâm tư cũng khẽ chuyển, hắn cười nói với Mạnh Thu Lan:
- Bí thư Mạnh, điều kiện chỗ này của cô cũng rất tốt, công tác tiếp đãi nhất định là rất xuất sắc?
Mạnh Thu Lan nghe rõ ý nghĩ của Cao Hiểu Lâm, nàng mỉm cười giải thích:
- Khi tôi đến đây nhận công tác, chỗ này đã rất quy mô, vì vậy cũng không dám tham công người khác.
Mạnh Thu Lan nói như vậy thì Cao Hiểu Lâm hiểu ra, vị nữ bí thư huyện ủy này thật sự có rèn luyện chính trị rất cao, tuyệt đối không thể xem thường.
Kim Hữu Công trong lòng cũng có ý nghĩ, lão thừa dịp Cao Hiểu Lâm bắt chuyện với Mạnh Thu Lan để giả vờ vô ý quay đầu nhìn.
Kim Hữu Công mơ hồ thấy Vương Học Bình thụt lại ở đội ngũ sau cùng thì không khỏi thở phào một hơi, khá tốt, biết lẩn ra xa, điều này đã nói rõ đối phương không phải loại có nguy cơ, không phải những kẻ sau đầu có "xương khôn".
Trong tiềm thức của Kim Hữu Công thì Vương Học Bình là tâm phúc dòng chính của Nghiêm Minh Cao, cũng chẳng khác nào người Kim gia. Nhưng Vương Học Bình cũng không phải hạch tâm trong Kim phái, vì thế thân sơ rõ ràng.
Nếu so sánh thì dòng dõi Cao gia có chênh lệch với Hà gia, nhưng chênh lệch cũng không quá lớn, chỉ cần không chú ý sẽ phát sinh vấn đề.
Nếu nói một cách tổng thể thì Kim Hữu Công khá kiêng kỵ với những trò xảo trá của Cao Hiểu Lâm. Lão thầm thở dài, Vương Học Bình vẫn còn quá trẻ, tuổi trẻ thường có suy nghĩ táo bạo, kinh nghiệm đấu tranh chính trị không đủ, dễ dàng bị lừa, đây mới là vấn đề mà Kim Hữu Công lo lắng nhất.
Cao Hiểu Lâm nghỉ ngơi một chút thì có vẻ cao hứng bừng bừng, sau đó tham gia vào hội nghị báo cáo công tác do Vương Học Bình chủ trì.
Cao Hiểu Lâm châm một điếu thuốc, hắn vừa nghe Mạnh Thu Lan đọc báo cáo vừa đưa mắt nhìn Vương Học Bình với vẻ mặt không chút biểu cảm trên đài chủ tịch.
Dựa theo lý thì đáng lý ra bí thư huyện ủy chỉ báo cáo vấn đề xây dựng và tổ chức nhân sự, cán bộ, chủ tịch sẽ báo cáo công tác tài chính. Bây giờ tình huống xuất hiện biến hóa, Mạnh Thu Lan một mình ôm lấy tất cả báo cáo, điều này làm cho Cao Hiểu Lâm khẽ động, xem ra tiểu tử họ Vương đã biết tình huống không đúng, đúng là có ý tứ.
Kim Hữu Công chỉ buồn bực ngồi hút thuốc, không nhìn mặt bất kỳ kẻ nào. Nhưng trong lòng lão cũng hiểu, Vương Học Bình cố ý lui về phái sau, rõ ràng muốn kéo khoảng cách với Cao Hiểu Lâm, biểu hiện thái độ chính trị.
"Mình nhìn lầm hắn rồi sao? Hình như không lầm thì phải?"
Kim Hữu Công thật sự cảm thấy khó khăn, nếu không phải lý lịch quá mỏng, với thành tích huy hoàng của Vương Học Bình, thật sự đã nên được đề bạt.
Từ khi đến lễ đường huyện ủy, trong lòng Nghiêm Minh Cao xem xét một sự kiện, đó chính là tìm cơ hội thích hợp để đẩy danh tiếng của Vương Học Bình lên thành phố, dù khi đó đến làm trưởng phòng giáo dục cũng còn hơn ở bên dưới bị nướng trên than hồng.
Vương Học Bình có biểu hiện rất bình tĩnh nhưng thật ra lại giống như đang ngồi trong nước sôi. Người trong nghề chỉ cần ra tay là biết, hắn không làm tốt sẽ bị dồn vào chân tường, là pháo hôi hy sinh.
Vương Học Bình thầm thở dài, lo trái nghĩ phải, cuối cùng đưa ra phán đoán sơ bộ, thời gian của mình ở huyện Nam Vân đã không còn nhiều.
Hôm nay huyện Nam Vân đã không còn là địa phương nghèo khó, mà là một huyện với tài chính bậc nhất trong thành phố Vân Châu, thậm chí trên tỉnh có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo này.
Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập,Vương Học Bình thầm tính toán cho hướng đi tương lai, với tình huống của hắn bây giờ, tuy hắn tiến lên thành phố thì không thể thiếu một vị trí lãnh đạo đơn vị, nhưng tuyến trên có quá nhiều mẹ chồng, sợ rằng đứa con dâu nhỏ cũng không làm được gì cho ra hồn.
Vương Học Bình lơ đãng đưa mắt nhìn lên người vị chủ nhiệm phụ trách tiếp đãi ở thành phố, hắn thầm lóe lên linh quang, hừ, nếu ngồi không chờ chết thì không bằng đốt lò cho nóng, vị trí chủ nhiệm tiếp đãi ở thành phố thật sự không sai.
Vương Học Bình nghĩ thông điều này mà cảm xúc lập tức giảm bớt khá nhiều, những dòng suy nghĩ chảy lên đầu như thác lũ.
Là chủ tịch một huyện với tài chính đứng đầu cả tỉnh so với vị trí chủ nhiệm phụ trách tiếp đãi ở thành phố, thật sự khó thể nào ngang bằng. Lúc này Vương Học Bình chỉ cần vừa lui chân thì kẻ ngốc cũng biết, đây nhất định là uất ức lớn.
Lui một bước trời cao biển rộng, Vương Học Bình còn trẻ, chỉ cần không làm sai vào đúng thời điểm quan trọng, Hà Thượng Thanh không thể không cần phần nhân tình của hắn.
Hơn nữa chỉ cần Mạnh Thu Lan còn là bí thư huyện ủy, cục diện của huyện Nam Vân vẫn là thiên hạ của Vương gia.
Vương Học Bình càng nghĩ càng cảm thấy phương án của mình khá đúng đắn, vì vậy mà trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ. Quân tử không nên đứng dưới tường sắp có nguy cơ, tọa sơn quan hổ đấu thật ra cũng là một chuyện hay.
Căn cứ vào sắp xếp trước đó, Tiết Văn là chủ nhiệm khu kinh tế mới huyện Nam Vân ở thủ đô đã mở ra cục diện sơ bộ. Dưới sự nổ lực và tổ chức của hắn, đã kết bạn được với nhiều cán bộ thuộc bộ và ủy ban trung ương. Thực tế khó có được chính là còn liên lạc được với nhiều lão cán bộ đã từng hoặc đang công tác ở tỉnh Trung Hạ.
Những cựu chiến binh này đều là lực lượng nòng cốt của đảng trong thời chiến, lên ngựa không xem quân, xuống ngựa an dân, bộ hạ cũ như mây.
Tuy những lãnh đạo này đã rời khỏi cương vị thực quyền, nhưng bộ hạ mà bọn họ bồi dưỡng vẫn còn nắm quyền, nếu lợi dụng tốt sẽ có một thế lực khó lường.
Quyền lực hấp dẫn không thua kém gì ma túy, dù là còn tại vị hay đã về hưu, chỉ cần đã được hưởng qua cảm giác cầm quyền, sẽ khó người nào buông tay.
Thời cổ đại thì có ngựa tốt, kiệu đẹp, nghi thức xa hoa, bây giờ thì xe sang, thư ký, biệt thự, phòng làm việc xa hoa...Tất cả đều là những biểu hiện cho một vị quan cầm quyền.
Tuy đã đi vào cải cách được vài chục năm nhưng tư tưởng làm quan kiếm tiền kiếm quyền kiếm sắc không những không giảm, còn phát triển ngày càng mạnh.
Nhưng quan trường là một vùng hắc ám, người người tranh đấu, nhiều kẻ ghen ăn tức ở, chọc dao sau lưng, trâu buộc ghét trâu ăn, nhìn đỏ mắt...Nhân tình càng ngày càng mỏng.
Thủ trưởng vừa về hưu thì trong thời gian hai ba năm sau đám bộ hạ sẽ có chút hương khói, nhưng sau ba năm thì ngoài tâm phúc dòng chính, căn bản cũng không còn mấy người đến thăm hỏi.
Phàm là việc gì có nạn ắt có lợi, Vương Học Bình thấy đám lãnh đạo các cục tuy không có mấy thực quyên nhưng quan hệ lại rất rộng, tuy nói lòng người dễ thay đổi, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, cũng có nhiều người nhớ tình cũ.
Dựa theo logic như vậy, Vương Học Bình thấy có một vài lãnh đạo cũng còn được nhiều thủ hạ giúp đỡ.
Người khác không nhìn thấu nhưng Vương Học Bình biết rất rõ và nắm chắc phương án dệt mối quan hệ.
Trong thương trường, nhân mạch như tiền mạch, như vậy trong quan trường, nhân mạch chẳng khác nào quyền mạch, nếu làm tốt công tác đả thông quan hệ, chẳng khác nào tìm được chìa khóa vàng để lên trời.
Vì vậy Vương Học Bình hoàn toàn thả lỏng, hắn thầm chế giễu, sự nghiệp mới bắt đầu mà đã có tư tưởng như vậy, đúng là hại chết người.
Hội nghị báo cáo rất thành công, tài ăn nói của Mạnh Thu Lan rất tốt, nhưng vì Vương Học Bình biểu hiện quá chói mắt nên không dám đứng ra mà thôi.
- Lúc này mới phó chủ tịch Cao cho vài lời... ....
Vương Học Bình lớn tiếng mời Cao Hiểu Lâm dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
- Các đồng chí, trước khi đến huyện Nam Vân, trong lòng tôi còn suy nghĩ, chỗ này rốt cuộc là nơi nào?
Cao Hiểu Lâm không nói gì nhiều, chỉ cố gắng tán dương lãnh đạo ban ngành huyện Nam Vân đã đoàn kết quanh tỉnh ủy, cố gắng công tác, đổi mới, tinh thần không sợ khó khăn...Tóm lại toàn là lời hữu ích, không một câu phê bình.
Mạnh Thu Lan lặng lẽ nhấm nháp lời tán dương của Cao Hiểu Lâm, nàng không khỏi thầm sợ hãi. Người này từ đầu đến cuối đều nhấn mạnh sự lãnh đạo chính xác của tỉnh ủy, hoàn toàn không đả động gì đến thị ủy, lúc này ở hiện trường, đại biểu cho thị ủy ngoài Kim Hữu Công thì có thể là ai?
Sự việc có chút không ổn.
/435
|