Cao Đức Quang bước đi mà hoàn toàn không quan tâm đến đám người bên phía này.
Dù Hà Thượng Thanh rất không muốn mở miệng chào hỏi Cao Đức Quang, nhưng tình thế lúc này quá căng, ai bảo hắn muốn đến cầu Vương lão?
Hà Thượng Thanh trơ mắt nhìn Cao Đức Quang sắp biến mất, trong lòng hắn chợt quýnh lên, hắn không tự chủ được phải la lớn:
- Chủ nhiệm Cao.
Đám người Kim Hữu Công cũng không nhận ra Cao Đức Quang, tất nhiên không biết bối cảnh của người này, nhưng Mã Ái Đông lại biết khá rõ. Cao Đức Quang không chỉ là thư ký riêng của lão tướng quân, đồng thời cũng là phó chủ nhiệm thường vụ trên văn phòng quân ủy trung ương, hai năm trước đã từ thiếu tướng lên trung tướng, là một thành viên nòng cốt nổi tiếng của Vương lão.
Mã Ái Đông nhìn thấy Cao Đức Quang xuất hiện vì thế mà ý thức được kế hoạch có biến, trong chuyện này nhất định có gì đó mà mình không biết.
Cao Đức Quang nghe thấy tiếng gọi sau lưng, vì vậy mà không khỏi dừng lại, tâm tình cũng buông lỏng. Tiểu Tam nhà Hà gia thật sự áp chế rất tốt, nếu đợi thêm vài giây nữa, sợ rằng những bố trí của lão thủ trưởng sẽ rối loạn.
Khi thấy Cao Đức Quang dừng chân nhìn về phía bên này, Hà Thượng Thanh đi đến với vẻ mặt tràn đầy nụ cười, hắn nói:
- Chủ nhiệm Cao, không biết tôi à?
Cao Đức Quang giả vờ như có hơi ngây người một lúc, sau đó mới chợt hiểu ra, hắn cười nói:
- Tôi tưởng là ai, thì ra là chủ tịch Hà, sao cậu lại có lòng đến tận nơi thâm sơn cùng cốc thế này?
Kim Hữu Công có thể nghe ra vấn đề bên trong, lão muốn tiến lên giải thích cho Hà Thượng Thanh, nhưng Cao Đức Quang giống như vừa biết rõ vậy, hắn cười nói:
- Khó có cơ hội cho chủ tịch Hà xuống thể nghiệm và quan sát tình hình bên dưới, thật sự là khó có được.
Hà Thượng Thanh không thể nói rõ vấn đề, hắn chỉ có thể cười hỏi:
- Vương lão đã đến đây rồi sao?
Cao Đức Quang thầm nghĩ, cuối cùng cũng đã đến, hắn khẽ gật đầu rồi cười nói:
- Đúng vậy, đã dọn nhà đến viện an dưỡng, thủ trưởng đến đây, tôi cũng không thể không theo.
- Vương lão có khỏe không?
Hà Thượng Thanh nắm bắt cơ hội chuyển chủ đề lên người lão tướng quân.
Cao Đức Quang cố ý thở dài:
- Sức khỏe của thủ trưởng không được như xưa, giờ khá xấu, ôi... ....
Hà Thượng Thanh cũng là người thông minh, hắn lập tức tiếp lời:
- Lão gia nhà chúng tôi cũng không quá tốt, một năm cũng phải mất nửa năm ở trong bệnh viện.
Cao Đức Quang liên tục thở dài lắc đầu, sau đó hắn nhoẻn miệng cười nói:
- Cũng không làm chậm chân cậu thị sát, tôi... ....
Cao Đức Quang còn chưa dứt lời thì Hà Thượng Thanh đãc cười nói:
- Vừa rồi đi nhiều cũng có hơi mệt, chủ nhiệm Cao, anh không mời khách vào nhà uống ly nước sao?
Cao Đức Quang chỉ chờ Hà Thượng Thanh mở miệng, để xem đối phương ứng đối thế nào, không ngờ Hà Thượng Thanh là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, bày ra lý do khó thể từ chối.
- Ha ha, chỗ này của tôi không có gì tốt để chiêu đãi, may mà có chút trà ngon của một vị cựu chiến binh khác đưa đến, nếu không cũng khó thể tiếp khách.
Cao Đức Quang mỉm cười đưa tay mời.
Hà Thượng Thanh đưa mắt nhìn Vương Học Bình, quyết tâm dẫn đối phương vào theo.
Nếu là đến khảo sát thì đi nãy giờ đã là quá tốt rồi, bây giờ Vương Học Bình phải theo, còn Kim Hữu Công, nhất định cũng cho đi theo.
- Đức Quang, tôi cũng không khách khí.
Hà Thượng Thanh dẫn theo Kim Hữu Công và Vương Học Bình đi theo Cao Đức Quang vào trong một tòa nhà thần bí.
Sau khi vào cửa thì Hà Thượng Thanh liếc mắt thấy một chiếc bàn nhỏ, bốn chiếc ghế dựa bằng trúc đặt bốn phía, trên bàn ngoài một ấm trà tử sa còn có vài chiếc ly uống trà khá nhỏ.
Khi thấy Hà Thượng Thanh đưa ánh mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Cao Đức Quang cười nói:
- Thủ trưởng không quan tâm lễ tiết, thích thanh tĩnh, vì thế chỉ thu thập đơn giản mà thôi.
Hà Thượng Thanh than khẽ một tiếng:
- Đây mới là phong thái của nhà cách mạng vô sản.
Cao Đức Quang cười cười, hắn liên tục bày tỏ xin lỗi:
- Cậu cũng thấy rồi đấy, nhiều việc mà quên mời mọi người ngồi, mau ngồi đi, mời ngồi.
Hiện trường chỉ có bốn chiếc ghế, hà thượng thanh, Kim Hữu Công và Mã Ái Đông đều ngồi xuống, không có ghế cho Vương Học Bình, vì vậy hắn chỉ có thể đứng bên cạnh Kim Hữu Công.
Hà Thượng Thanh đưa mắt nhìn Vương Học Bình, thầm gật đầu, chỉ là một vị chủ tịch huyện nhưng kiến thức cũng không ngắn.
Cao Đức Quang nói cảnh vệ viên đi lấy ghế, lúc này mới giải quyết vấn đề xấu hổ của Vương Học Bình.
Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, sau đó hai gã cảnh vệ viên tướng tá thô kệch bưng một dĩa táo đỏ Sơn Đông đặt lên mặt bàn.
Cao Đức Quang cười nói:
- Đây là táo người quen ở Sơn Đông gửi tặng, mời mọi người nếm thử.
Cao Đức Quang dù không nói rõ nhưng Hà Thượng Thanh lại hiểu, người quen cũ ở Sơn Đông, ngoài những vị lãnh đạo của quân khu Nam Kinh đã về hưu, còn có kẻ nào khác?
Nhưng bây giờ không phải là lúc thông minh vặt, Hà Thượng Thanh suy đoán và giả vờ hồ đồ hỏi Cao Đức Quang:
- Thủ trưởng không có ở nhà sao?
Cao Đức Quang cắn một miếng táo rồi cười nói:
- Thủ trưởng ưa thanh tĩnh, vì vậy sáng sơm đã đến bên hồ câu cá rồi.
- Câu cá này cũng là một môn học vấn khá hay, tôi tâm tính nôn nóng, không định tính, dù thế nào cũng không thể kiên nhẫn học được.
Hà Thượng Thanh lợi dụng đề tài câu cá để mở câu chuyện.
Vương Học Bình lặng lẽ ngồi một bên, hắn cúi đầu uống trà, trong lòng đang xem xét tình huống trùng hợp lúc này.
Trùng hợp hay cố tình? Hai ý nghĩ này luôn vấn vương trong đầu Vương Học Bình, hắn cũng khó nắm chắc.
Mãi đến khi Cao Đức Quang nhắc đến chuyện câu cá, Vương Học Bình chợt nghĩ đến những việc mình làm trước kia ở Mai Nam và Quảng Đông.
Dựa theo nội dung câu chuyện của Cao Đức Quang, có thể thấy Cao Đức Quang và Hà Thượng Thanh có quen biết nhưng chỉ là như vậy mà thôi, không có quan hệ sâu sắc.
Nếu không thì Hà Thượng Thanh muốn gặp lão tướng quân, chỉ cần điện thoại một tiếng là được, cần gì phải làm rối lên thế này?
Cao Đức Quang và Hà Thượng Thanh kéo đông kéo tây một lúc, nói đến lịch sử quân sự, thiên văn địa lý, nhưng không ai nhắc đến lão tướng quân.
Hà Thượng Thanh cực kỳ hài lòng vì đãi ngộ được vào trong này uống trà, hắn cũng không trông mong lúc này có thê được gặp Vương lão.
Nhưng thái độ biểu hiện của Cao Đức Quang lại làm cho Hà Thượng Thanh có chút chờ mong, trong lòng hắn khẽ động, không khỏi hỏi một câu:
- Vương lão khi nào thì về?
- Ha ha, điều này tôi cũng không rõ, đôi khi sẽ về ngay, nhưng cũng có thể ngồi cả ngày, đến tối còn chưa thấy đâu.
Cao Đức Quang cười ha hả, coi như ném ra một lời tránh vấn đề của Hà Thượng Thanh.
Hà Thượng Thanh đưa mắt nhìn Kim Hữu Công, hắn thấy Kim Hữu Công nháy mắt, vì vậy trong lòng có ý, hắn cười nói với Cao Đức Quang:
- Chủ nhiệm Cao, còn chiếc cần câu nào nữa không?
Hà Thượng Thanh nói xong thì nhìn Cao Đức Quang, chỉ ngại sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Dù Hà Thượng Thanh rất không muốn mở miệng chào hỏi Cao Đức Quang, nhưng tình thế lúc này quá căng, ai bảo hắn muốn đến cầu Vương lão?
Hà Thượng Thanh trơ mắt nhìn Cao Đức Quang sắp biến mất, trong lòng hắn chợt quýnh lên, hắn không tự chủ được phải la lớn:
- Chủ nhiệm Cao.
Đám người Kim Hữu Công cũng không nhận ra Cao Đức Quang, tất nhiên không biết bối cảnh của người này, nhưng Mã Ái Đông lại biết khá rõ. Cao Đức Quang không chỉ là thư ký riêng của lão tướng quân, đồng thời cũng là phó chủ nhiệm thường vụ trên văn phòng quân ủy trung ương, hai năm trước đã từ thiếu tướng lên trung tướng, là một thành viên nòng cốt nổi tiếng của Vương lão.
Mã Ái Đông nhìn thấy Cao Đức Quang xuất hiện vì thế mà ý thức được kế hoạch có biến, trong chuyện này nhất định có gì đó mà mình không biết.
Cao Đức Quang nghe thấy tiếng gọi sau lưng, vì vậy mà không khỏi dừng lại, tâm tình cũng buông lỏng. Tiểu Tam nhà Hà gia thật sự áp chế rất tốt, nếu đợi thêm vài giây nữa, sợ rằng những bố trí của lão thủ trưởng sẽ rối loạn.
Khi thấy Cao Đức Quang dừng chân nhìn về phía bên này, Hà Thượng Thanh đi đến với vẻ mặt tràn đầy nụ cười, hắn nói:
- Chủ nhiệm Cao, không biết tôi à?
Cao Đức Quang giả vờ như có hơi ngây người một lúc, sau đó mới chợt hiểu ra, hắn cười nói:
- Tôi tưởng là ai, thì ra là chủ tịch Hà, sao cậu lại có lòng đến tận nơi thâm sơn cùng cốc thế này?
Kim Hữu Công có thể nghe ra vấn đề bên trong, lão muốn tiến lên giải thích cho Hà Thượng Thanh, nhưng Cao Đức Quang giống như vừa biết rõ vậy, hắn cười nói:
- Khó có cơ hội cho chủ tịch Hà xuống thể nghiệm và quan sát tình hình bên dưới, thật sự là khó có được.
Hà Thượng Thanh không thể nói rõ vấn đề, hắn chỉ có thể cười hỏi:
- Vương lão đã đến đây rồi sao?
Cao Đức Quang thầm nghĩ, cuối cùng cũng đã đến, hắn khẽ gật đầu rồi cười nói:
- Đúng vậy, đã dọn nhà đến viện an dưỡng, thủ trưởng đến đây, tôi cũng không thể không theo.
- Vương lão có khỏe không?
Hà Thượng Thanh nắm bắt cơ hội chuyển chủ đề lên người lão tướng quân.
Cao Đức Quang cố ý thở dài:
- Sức khỏe của thủ trưởng không được như xưa, giờ khá xấu, ôi... ....
Hà Thượng Thanh cũng là người thông minh, hắn lập tức tiếp lời:
- Lão gia nhà chúng tôi cũng không quá tốt, một năm cũng phải mất nửa năm ở trong bệnh viện.
Cao Đức Quang liên tục thở dài lắc đầu, sau đó hắn nhoẻn miệng cười nói:
- Cũng không làm chậm chân cậu thị sát, tôi... ....
Cao Đức Quang còn chưa dứt lời thì Hà Thượng Thanh đãc cười nói:
- Vừa rồi đi nhiều cũng có hơi mệt, chủ nhiệm Cao, anh không mời khách vào nhà uống ly nước sao?
Cao Đức Quang chỉ chờ Hà Thượng Thanh mở miệng, để xem đối phương ứng đối thế nào, không ngờ Hà Thượng Thanh là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, bày ra lý do khó thể từ chối.
- Ha ha, chỗ này của tôi không có gì tốt để chiêu đãi, may mà có chút trà ngon của một vị cựu chiến binh khác đưa đến, nếu không cũng khó thể tiếp khách.
Cao Đức Quang mỉm cười đưa tay mời.
Hà Thượng Thanh đưa mắt nhìn Vương Học Bình, quyết tâm dẫn đối phương vào theo.
Nếu là đến khảo sát thì đi nãy giờ đã là quá tốt rồi, bây giờ Vương Học Bình phải theo, còn Kim Hữu Công, nhất định cũng cho đi theo.
- Đức Quang, tôi cũng không khách khí.
Hà Thượng Thanh dẫn theo Kim Hữu Công và Vương Học Bình đi theo Cao Đức Quang vào trong một tòa nhà thần bí.
Sau khi vào cửa thì Hà Thượng Thanh liếc mắt thấy một chiếc bàn nhỏ, bốn chiếc ghế dựa bằng trúc đặt bốn phía, trên bàn ngoài một ấm trà tử sa còn có vài chiếc ly uống trà khá nhỏ.
Khi thấy Hà Thượng Thanh đưa ánh mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Cao Đức Quang cười nói:
- Thủ trưởng không quan tâm lễ tiết, thích thanh tĩnh, vì thế chỉ thu thập đơn giản mà thôi.
Hà Thượng Thanh than khẽ một tiếng:
- Đây mới là phong thái của nhà cách mạng vô sản.
Cao Đức Quang cười cười, hắn liên tục bày tỏ xin lỗi:
- Cậu cũng thấy rồi đấy, nhiều việc mà quên mời mọi người ngồi, mau ngồi đi, mời ngồi.
Hiện trường chỉ có bốn chiếc ghế, hà thượng thanh, Kim Hữu Công và Mã Ái Đông đều ngồi xuống, không có ghế cho Vương Học Bình, vì vậy hắn chỉ có thể đứng bên cạnh Kim Hữu Công.
Hà Thượng Thanh đưa mắt nhìn Vương Học Bình, thầm gật đầu, chỉ là một vị chủ tịch huyện nhưng kiến thức cũng không ngắn.
Cao Đức Quang nói cảnh vệ viên đi lấy ghế, lúc này mới giải quyết vấn đề xấu hổ của Vương Học Bình.
Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, sau đó hai gã cảnh vệ viên tướng tá thô kệch bưng một dĩa táo đỏ Sơn Đông đặt lên mặt bàn.
Cao Đức Quang cười nói:
- Đây là táo người quen ở Sơn Đông gửi tặng, mời mọi người nếm thử.
Cao Đức Quang dù không nói rõ nhưng Hà Thượng Thanh lại hiểu, người quen cũ ở Sơn Đông, ngoài những vị lãnh đạo của quân khu Nam Kinh đã về hưu, còn có kẻ nào khác?
Nhưng bây giờ không phải là lúc thông minh vặt, Hà Thượng Thanh suy đoán và giả vờ hồ đồ hỏi Cao Đức Quang:
- Thủ trưởng không có ở nhà sao?
Cao Đức Quang cắn một miếng táo rồi cười nói:
- Thủ trưởng ưa thanh tĩnh, vì vậy sáng sơm đã đến bên hồ câu cá rồi.
- Câu cá này cũng là một môn học vấn khá hay, tôi tâm tính nôn nóng, không định tính, dù thế nào cũng không thể kiên nhẫn học được.
Hà Thượng Thanh lợi dụng đề tài câu cá để mở câu chuyện.
Vương Học Bình lặng lẽ ngồi một bên, hắn cúi đầu uống trà, trong lòng đang xem xét tình huống trùng hợp lúc này.
Trùng hợp hay cố tình? Hai ý nghĩ này luôn vấn vương trong đầu Vương Học Bình, hắn cũng khó nắm chắc.
Mãi đến khi Cao Đức Quang nhắc đến chuyện câu cá, Vương Học Bình chợt nghĩ đến những việc mình làm trước kia ở Mai Nam và Quảng Đông.
Dựa theo nội dung câu chuyện của Cao Đức Quang, có thể thấy Cao Đức Quang và Hà Thượng Thanh có quen biết nhưng chỉ là như vậy mà thôi, không có quan hệ sâu sắc.
Nếu không thì Hà Thượng Thanh muốn gặp lão tướng quân, chỉ cần điện thoại một tiếng là được, cần gì phải làm rối lên thế này?
Cao Đức Quang và Hà Thượng Thanh kéo đông kéo tây một lúc, nói đến lịch sử quân sự, thiên văn địa lý, nhưng không ai nhắc đến lão tướng quân.
Hà Thượng Thanh cực kỳ hài lòng vì đãi ngộ được vào trong này uống trà, hắn cũng không trông mong lúc này có thê được gặp Vương lão.
Nhưng thái độ biểu hiện của Cao Đức Quang lại làm cho Hà Thượng Thanh có chút chờ mong, trong lòng hắn khẽ động, không khỏi hỏi một câu:
- Vương lão khi nào thì về?
- Ha ha, điều này tôi cũng không rõ, đôi khi sẽ về ngay, nhưng cũng có thể ngồi cả ngày, đến tối còn chưa thấy đâu.
Cao Đức Quang cười ha hả, coi như ném ra một lời tránh vấn đề của Hà Thượng Thanh.
Hà Thượng Thanh đưa mắt nhìn Kim Hữu Công, hắn thấy Kim Hữu Công nháy mắt, vì vậy trong lòng có ý, hắn cười nói với Cao Đức Quang:
- Chủ nhiệm Cao, còn chiếc cần câu nào nữa không?
Hà Thượng Thanh nói xong thì nhìn Cao Đức Quang, chỉ ngại sẽ xuất hiện lỗ hổng.
/435
|