Phùng Sở không phải là cán bộ bình thường, là thường ủy thị ủy, bí thư thị ủy Tiền Châu. Nói một cách không khoa trương, ở thành phố Tiền Châu này, Phùng Sở chỉ cần giậm chân cũng sinh ra động đất.
- Bí thư Phùng, tôi là Vương Học Bình, anh có việc gì?Vương Học Bình khách khí đáp lời Phùng Sở.
- Đồng chí Học Bình, có chút chuyện nhỏ muốn cùng thương lượng với cậu, nếu cậu không vội, có thể đến phòng làm việc của tôi.Phùng Sở biểu hiện rất khách khí, nhưng lời nói lại giống như ép buộc triệu kiến.
- Bí thư Phùng, tôi sẽ sang ngay.Bí thư thị ủy triệu kiến, Vương Học Bình không dám chậm trễ, hắn đặt điện thoại xuống rồi xách cặp đi ra.
Sau đó Vương Học Bình chạy xe đến khu thị ủy, từ sau khi kiến quốc, văn phòng thị ủy và khối chính quyền thành phố tách biệt ra hai nơi, cũng bảo trì trạng thái này đến tận bây giờ.
Vương Học Bình đến phòng tổ chức báo danh là lần đầu tiên đến thị ủy, bây giờ xem như đến thị ủy lần thứ hai.
Vương Học Bình đi cầu thang lên lầu bảy, hắn đến ngoài cửa phòng làm việc của bí thư, đang định đưa tay gõ cửa phòng khép hờ thì thấy một vị cán bộ trẻ tuổi đeo kính gọng vàng ngồi sau bàn làm việc ở bên trong dùng ánh mắt kinh sợ nhìn mình.
Vương Học Bình khẽ cười với đối phương, sau đó khẽ hỏi:- Xin hỏi bí thư Phùng ở phòng nào?
- Anh là cục trưởng Vương à? Mau mời ngồi, mời ngồi.Người cán bộ trẻ tuổi vẫn ngồi bình tĩnh trên ghế, nhưng sau đó nhớ ra vấn đề gì đó, vì vậy mà vội vàng đứng lên cười tươi đưa hai tay về phía Vương Học Bình.
Thái độ của người này chuyển biến quá nhanh, nếu không phải Vương Học Bình nhanh nhạy, căn bản khó phát hiện vẻ mặt căng thẳng của đối phương trước đó.
- Ha ha, tôi là Vương Học Bình, vừa rồi bí thư Phùng có gọi điện thoại.Vương Học Bình giải thích lý do.
Vị cán bộ trẻ gật đầu:- À, anh ngồi xuống đây một chút, uống ngụm trà. Cục trưởng Vương, tôi là thư ký của bí thư Phùng, họ Hoa tên Kiến Thiết, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt phải không nhỉ?
Hoa Kiến Thiết dâng trà mời thuốc, thuận thế giới thiệu thân phận của mình.
- Đúng vậy, hôm nay coi như tôi mới được gặp thư ký Hoa. Con người của tôi không có sở trường gì, chỉ là thích kết giao bằng hữu. Nếu thư ký Hoa sau này có rảnh rỗi cứ đến chỗ tôi vui vẻ một chút.Vương Học Bình thầm hiểu, đường đường là thư ký của bí thư thị ủy, không phải đối với ai cũng khách khí, có lẽ mình được dính nhờ hào quang của chức vụ cục trưởng cục công an thành phố.
Hoa Kiến Thiết nghe nói Vương Học Bình có ý kết giao, trong lòng hắn cũng khá vui, hắn liên tục cười:- Chỉ cần cục trưởng Vương không chê, sau này có rảnh nhất định sẽ đến quấy nhiễu.
- Ôi, thư ký Hoa, anh nói như vậy sao được? Anh chính là khách quý mà tôi muốn mời còn chưa được ấy chứ?Vương Học Bình dùng giọng thật thật giả giả nói với Hoa Kiến Thiết.
- Ha ha, chúng ta cũng đừng khách khí như vậy, sau này nhất định sẽ đến xin miếng nước.Hoa Kiến Thiết nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên khẽ đẩy cửa đi vào phòng.
Một lú sau Hoa Kiến Thiết đi ra, hắn khẽ nói với Vương Học Bình:- Cục trưởng Vương, bí thư Phùng mời anh vào.
Vương Học Bình khẽ gật đầu với Hoa Kiến Thiết, hắn kẹp cặp công văn đi theo sau lưng Hoa Kiến Thiết vào trong phòng làm việc của bí thư Phùng Sở.
Phùng Sở là người không cao, môi trái có một nuốt ruồi "lãnh đạo", hai mắt sáng ngời, có khí độ không giận mà uy.
- Đồng chí Học Bình, tôi tìm cậu là vì một chuyện rất khó giải quyết, vì thế cần cậu ra mặt giải quyết.Sau quá trình chào hỏi ngắn gọn, phùng sở trực tiếp nói rõ mục đích triệu kiến Vương Học Bình:- Giám đốc Kim Vũ Minh của một xí nghiệp có thực lực lớn bên Đài Loan những ngày gần đây đến thành phố Tiền Châu khảo sát hoàn cảnh đầu tư, không ngờ đang ở trong nhà khách thì bị bộ hạ của cậu mang đi. Cậu quay về điều tra một chút, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì thả người ra.
Phùng Sở nói lời mơ hồ không rõ, Vương Học Bình lại nghe ra nội dung, nếu tên Kim Vũ Minh kia đã bị bắt, hơn nữa ở trong nhà khách, một vị cục trưởng như mình còn chưa biết, sao bí thư lại biết trước?
Vương Học Bình suy xét và mơ hồ đoán ra vấn đề, Kim Vũ Minh kia có hơn phân nửa là phạm vào án mại dâm.
- Bí thư Phùng, tôi sẽ về thăm dò, sẽ lập tức báo cáo tin tức cho anh.Nếu Phùng Sở đã nói như vậy, Vương Học Bình cũng không đơn giản để đối phương chuồn mất.
Phùng Sở thấy ánh mắt của Vương Học Bình, hắn ném cho Vương Học Bình một điếu thuốc rồi chậm rãi nói:- Đồng chí học bình, tôi phải nhắc nhở cậu, cơ quan công an ngoài nhiệm vụ đả kích tội phạm và giữ gìn trật tự trị an, đồng thời còn phải làm người hộ giá cho công tác phát triển kinh tế, cậu hiểu chưa?
"Anh không nói gì cả, sao tôi hiểu được?"Vương Học Bình thầm mắng Phùng Sở dối trá, ngoài miệng nói một đằng, ý nghĩa lời nói lại đi một nẻo.
Vương Học Bình ngồi một lúc thì quyết định cáo từ, nhưng không ngờ Phùng Sở cười nói:- Cậu mới đến công tác ở cục công an thành phố, trước đó lại chưa từng công tác trong lĩnh vực công an, chưa quen thuộc tình huống là điều khó tránh. Tình huống cụ thể thì chủ tịch thành phố rõ ràng hơn tôi, cậu có thể bớt chút thời gian đi xem xét.
Vương Học Bình thầm cảm thấy kỳ quái, dựa theo ám hiệu trước đó của Phùng Sở, đó là mình phải tìm biện pháp giải thoát cho Kim Vũ Minh. Nhưng bây giờ Phùng Sở lại giống như tỏ ra không cần thả người, như vậy trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì?
Vương Học Bình đã là chủ tịch huyện hơn hai năm, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng không thua ai, cũng có kinh nghiệm đấu tranh chính trị rất phong phú.
Vương Học Bình hiểu, trong quan trường nói nhiều không bằng câm mồm.
- Bí thư Phùng, tôi đại biểu cho đảng ủy cục công an thành phố, kiên quyết phục tùng sự lãnh đạo của đảng ủy chính quyền thành phố.Vương Học Bình không muốn đâm đầu vào lưới khi hai mắt tối đen, để người ta đưa lên đầu súng.
Phùng Sở dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Học Bình, ấn tượng với đối phương cũng có chút biến đổi.
Phùng Sở trầm mặc một lát rồi nhàn nhạt nói:- Phục tùng lãnh đạo của thị ủy là phải xem vào hành động, không phải nói miệng.
Vương Học Bình nghe ra sự bất mãn của phùng sở, nhưng hắn cố ý tỏ ra không hiểu, hắn đứng lên rời khỏi phòng làm việc của bí thư Phùng Sở.
Vương Học Bình bước đi, hắn vừa đi tìm chủ tịch thành phố, vừa xem xét mục đích của Phùng Sở.
Vương Học Bình nghĩ một lúc lâu, cuối cùng có chút tiếc nuối. Lúc này tin tức của hắn quá ít, hơn nữa Phùng Sở không ra chỉ thị rõ ràng, điều này làm hắn đau đầu.
Khác biệt với thái độ của Phùng Sở, sau khi thư ký vào báo cáo, chủ tịch thành phố Tư Hiểu Đông tiếp đón Vương Học Bình rất nhiệt tình.
Tư Hiểu Đông kéo tay Vương Học Bình rồi nói:- Đồng chí Học Bình, chủ tịch Hà có ấn tượng rất tốt với cậu, đã nhiều lần khen ngợi cậu là nhân tài khó kiếm, tôi nghe xong cũng rất hâm mộ.
Vương Học Bình không dám lập tức đưa ra lời định luận, nhưng trên cơ bản hắn đã hiểu Tư Hiểu Đông là người của Hà phái, nếu không thì Tư Hiểu Đông hoàn toàn không cần đẩy Hà Thượng Thanh ra, dù sao hắn và Vương Học Bình cũn
- Bí thư Phùng, tôi là Vương Học Bình, anh có việc gì?Vương Học Bình khách khí đáp lời Phùng Sở.
- Đồng chí Học Bình, có chút chuyện nhỏ muốn cùng thương lượng với cậu, nếu cậu không vội, có thể đến phòng làm việc của tôi.Phùng Sở biểu hiện rất khách khí, nhưng lời nói lại giống như ép buộc triệu kiến.
- Bí thư Phùng, tôi sẽ sang ngay.Bí thư thị ủy triệu kiến, Vương Học Bình không dám chậm trễ, hắn đặt điện thoại xuống rồi xách cặp đi ra.
Sau đó Vương Học Bình chạy xe đến khu thị ủy, từ sau khi kiến quốc, văn phòng thị ủy và khối chính quyền thành phố tách biệt ra hai nơi, cũng bảo trì trạng thái này đến tận bây giờ.
Vương Học Bình đến phòng tổ chức báo danh là lần đầu tiên đến thị ủy, bây giờ xem như đến thị ủy lần thứ hai.
Vương Học Bình đi cầu thang lên lầu bảy, hắn đến ngoài cửa phòng làm việc của bí thư, đang định đưa tay gõ cửa phòng khép hờ thì thấy một vị cán bộ trẻ tuổi đeo kính gọng vàng ngồi sau bàn làm việc ở bên trong dùng ánh mắt kinh sợ nhìn mình.
Vương Học Bình khẽ cười với đối phương, sau đó khẽ hỏi:- Xin hỏi bí thư Phùng ở phòng nào?
- Anh là cục trưởng Vương à? Mau mời ngồi, mời ngồi.Người cán bộ trẻ tuổi vẫn ngồi bình tĩnh trên ghế, nhưng sau đó nhớ ra vấn đề gì đó, vì vậy mà vội vàng đứng lên cười tươi đưa hai tay về phía Vương Học Bình.
Thái độ của người này chuyển biến quá nhanh, nếu không phải Vương Học Bình nhanh nhạy, căn bản khó phát hiện vẻ mặt căng thẳng của đối phương trước đó.
- Ha ha, tôi là Vương Học Bình, vừa rồi bí thư Phùng có gọi điện thoại.Vương Học Bình giải thích lý do.
Vị cán bộ trẻ gật đầu:- À, anh ngồi xuống đây một chút, uống ngụm trà. Cục trưởng Vương, tôi là thư ký của bí thư Phùng, họ Hoa tên Kiến Thiết, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt phải không nhỉ?
Hoa Kiến Thiết dâng trà mời thuốc, thuận thế giới thiệu thân phận của mình.
- Đúng vậy, hôm nay coi như tôi mới được gặp thư ký Hoa. Con người của tôi không có sở trường gì, chỉ là thích kết giao bằng hữu. Nếu thư ký Hoa sau này có rảnh rỗi cứ đến chỗ tôi vui vẻ một chút.Vương Học Bình thầm hiểu, đường đường là thư ký của bí thư thị ủy, không phải đối với ai cũng khách khí, có lẽ mình được dính nhờ hào quang của chức vụ cục trưởng cục công an thành phố.
Hoa Kiến Thiết nghe nói Vương Học Bình có ý kết giao, trong lòng hắn cũng khá vui, hắn liên tục cười:- Chỉ cần cục trưởng Vương không chê, sau này có rảnh nhất định sẽ đến quấy nhiễu.
- Ôi, thư ký Hoa, anh nói như vậy sao được? Anh chính là khách quý mà tôi muốn mời còn chưa được ấy chứ?Vương Học Bình dùng giọng thật thật giả giả nói với Hoa Kiến Thiết.
- Ha ha, chúng ta cũng đừng khách khí như vậy, sau này nhất định sẽ đến xin miếng nước.Hoa Kiến Thiết nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên khẽ đẩy cửa đi vào phòng.
Một lú sau Hoa Kiến Thiết đi ra, hắn khẽ nói với Vương Học Bình:- Cục trưởng Vương, bí thư Phùng mời anh vào.
Vương Học Bình khẽ gật đầu với Hoa Kiến Thiết, hắn kẹp cặp công văn đi theo sau lưng Hoa Kiến Thiết vào trong phòng làm việc của bí thư Phùng Sở.
Phùng Sở là người không cao, môi trái có một nuốt ruồi "lãnh đạo", hai mắt sáng ngời, có khí độ không giận mà uy.
- Đồng chí Học Bình, tôi tìm cậu là vì một chuyện rất khó giải quyết, vì thế cần cậu ra mặt giải quyết.Sau quá trình chào hỏi ngắn gọn, phùng sở trực tiếp nói rõ mục đích triệu kiến Vương Học Bình:- Giám đốc Kim Vũ Minh của một xí nghiệp có thực lực lớn bên Đài Loan những ngày gần đây đến thành phố Tiền Châu khảo sát hoàn cảnh đầu tư, không ngờ đang ở trong nhà khách thì bị bộ hạ của cậu mang đi. Cậu quay về điều tra một chút, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì thả người ra.
Phùng Sở nói lời mơ hồ không rõ, Vương Học Bình lại nghe ra nội dung, nếu tên Kim Vũ Minh kia đã bị bắt, hơn nữa ở trong nhà khách, một vị cục trưởng như mình còn chưa biết, sao bí thư lại biết trước?
Vương Học Bình suy xét và mơ hồ đoán ra vấn đề, Kim Vũ Minh kia có hơn phân nửa là phạm vào án mại dâm.
- Bí thư Phùng, tôi sẽ về thăm dò, sẽ lập tức báo cáo tin tức cho anh.Nếu Phùng Sở đã nói như vậy, Vương Học Bình cũng không đơn giản để đối phương chuồn mất.
Phùng Sở thấy ánh mắt của Vương Học Bình, hắn ném cho Vương Học Bình một điếu thuốc rồi chậm rãi nói:- Đồng chí học bình, tôi phải nhắc nhở cậu, cơ quan công an ngoài nhiệm vụ đả kích tội phạm và giữ gìn trật tự trị an, đồng thời còn phải làm người hộ giá cho công tác phát triển kinh tế, cậu hiểu chưa?
"Anh không nói gì cả, sao tôi hiểu được?"Vương Học Bình thầm mắng Phùng Sở dối trá, ngoài miệng nói một đằng, ý nghĩa lời nói lại đi một nẻo.
Vương Học Bình ngồi một lúc thì quyết định cáo từ, nhưng không ngờ Phùng Sở cười nói:- Cậu mới đến công tác ở cục công an thành phố, trước đó lại chưa từng công tác trong lĩnh vực công an, chưa quen thuộc tình huống là điều khó tránh. Tình huống cụ thể thì chủ tịch thành phố rõ ràng hơn tôi, cậu có thể bớt chút thời gian đi xem xét.
Vương Học Bình thầm cảm thấy kỳ quái, dựa theo ám hiệu trước đó của Phùng Sở, đó là mình phải tìm biện pháp giải thoát cho Kim Vũ Minh. Nhưng bây giờ Phùng Sở lại giống như tỏ ra không cần thả người, như vậy trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì?
Vương Học Bình đã là chủ tịch huyện hơn hai năm, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng không thua ai, cũng có kinh nghiệm đấu tranh chính trị rất phong phú.
Vương Học Bình hiểu, trong quan trường nói nhiều không bằng câm mồm.
- Bí thư Phùng, tôi đại biểu cho đảng ủy cục công an thành phố, kiên quyết phục tùng sự lãnh đạo của đảng ủy chính quyền thành phố.Vương Học Bình không muốn đâm đầu vào lưới khi hai mắt tối đen, để người ta đưa lên đầu súng.
Phùng Sở dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Học Bình, ấn tượng với đối phương cũng có chút biến đổi.
Phùng Sở trầm mặc một lát rồi nhàn nhạt nói:- Phục tùng lãnh đạo của thị ủy là phải xem vào hành động, không phải nói miệng.
Vương Học Bình nghe ra sự bất mãn của phùng sở, nhưng hắn cố ý tỏ ra không hiểu, hắn đứng lên rời khỏi phòng làm việc của bí thư Phùng Sở.
Vương Học Bình bước đi, hắn vừa đi tìm chủ tịch thành phố, vừa xem xét mục đích của Phùng Sở.
Vương Học Bình nghĩ một lúc lâu, cuối cùng có chút tiếc nuối. Lúc này tin tức của hắn quá ít, hơn nữa Phùng Sở không ra chỉ thị rõ ràng, điều này làm hắn đau đầu.
Khác biệt với thái độ của Phùng Sở, sau khi thư ký vào báo cáo, chủ tịch thành phố Tư Hiểu Đông tiếp đón Vương Học Bình rất nhiệt tình.
Tư Hiểu Đông kéo tay Vương Học Bình rồi nói:- Đồng chí Học Bình, chủ tịch Hà có ấn tượng rất tốt với cậu, đã nhiều lần khen ngợi cậu là nhân tài khó kiếm, tôi nghe xong cũng rất hâm mộ.
Vương Học Bình không dám lập tức đưa ra lời định luận, nhưng trên cơ bản hắn đã hiểu Tư Hiểu Đông là người của Hà phái, nếu không thì Tư Hiểu Đông hoàn toàn không cần đẩy Hà Thượng Thanh ra, dù sao hắn và Vương Học Bình cũn
/435
|