Sau khi tiễn Hoa Văn Cương và cùng các thành viên ban ngành mở cuộc họp ngắn, Vương Học Bình và Lưu Đạo Vân cùng đi đến phòng làm việc.
Vừa mới vào phòng thì Vương Học Bình có chút líu lưỡi, khá lắm, cũng không phải khí khái như bình thường.
Chỉ thấy chính giữa căn phòng là một bàn làm việc khá rộng, sau bàn là một chiếc ghế dựa lớn dành cho lãnh đạo, hai bên bàn là cờ đảng và quốc kỳ rất lớn.
Một bộ ghế sa lông tiếp khách thuần một màu da thật, trên mặt đất là thảm đỏ, trong phòng còn xếp đặt vài loại kỳ hoa dị thảo không biết tên.
Trong mắt lóe lên cái nhìn toan tính, Vương Học Bình thầm nghĩ đây chỉ là một phòng làm việc mà thôi, cần xa hoa vậy sao? Đây không phải là cố ý đưa mình lên lửa nướng sao?
Vương Học Bình cố gắng kiềm chế tức giận, hắn khẽ cười nhạt nói:
- Ngay cả phòng làm việc của chủ tịch thành phố Kim Hữu Công cũng không xa hoa bằng một nửa ở đây. Chủ nhiệm Lưu, anh nói xem, tôi chỉ là một phó chủ nhiệm thường vụ nho nhỏ, còn muốn phát triển nữa sao?
Lưu Đạo Vân đỏ mặt, cũng may hắn có kinh nghiệm rất phong phú, vì vậy nhanh chóng che giấu biểu cảm mà cười nói:
- Nghe nói anh sắp đến, tôi vội vàng xem xét và cải thiện hoàn cảnh phòng làm việc, thật ra chỉ tự chủ trương bố trí mà thôi.
- Chủ nhiệm Lưu, tôi xin lĩnh phần hảo ý của anh, nhưng chỗ này thật sự không phải phòng làm việc dành cho cán bộ cấp phó khoa, làm phiền anh đổi cho tôi một phòng làm việc bình thường là được, không cần tạo nên đặc thù.
Khi thấy Lưu Đạo Vân lên tiếng nhận trách nhiệm thì Vương Học Bình cũng không muốn làm quá, có một số việc bụng dạ biết rõ nhưng không cần làm rõ.
Trong quan trường có một loại sách lược là nâng lên rồi giết, đối thủ cố ý nâng anh lên cao nhưng thật ra đang âm thầm thiết lập bẫy rập, một khi anh không biết gì mà mờ mịt chui vào bẫy, đối thủ sẽ thừa thời cơ thích hợp để ra tay quyết đoán, anh sẽ bị một đòn và ngã ngay.
Vương Học Bình cũng không ngờ mình vừa đến nhận chức đã gặp phải tình cảnh như vậy, tron lòng không khỏi có thêm vài phần chú ý đến Lưu Đạo Vân.
Người vì tài mà chết, quan vì quyền mà vong, xem ra Vương Học Bình đến công tác ở hiệp hội quản lý khu quy hoạch đã làm cho Lưu Đạo Vân bất mãn.
Nhiều người nên xử lý rất nhanh, Lưu Đạo Vân chọn một văn phòng khoảng hai mươi lăm mét vuông ở lầu năm, Vương Học Bình đi vào xem xét, hắn tương đối hài lòng, bố trí nơi đây và các phòng ban trong huyện không khác gì nhau.
Điều chướng mắt duy nhất vẫn là lá cờ đảng và quốc kỳ rất lớn kia.
Vương Học Bình không muốn tiếp tục nổi nóng ở nơi này, hắn gật đầu và ngồi xuống.
Vương Học Bình tựa lên ghế sa lông, hắn đang trầm tư thì:
- Cộp, cộp!
Âm thanh gõ cửa, Vương Học Bình đưa mắt nhìn, hắn phát hiện, thì rà là chủ nhiệm văn phòng hiệp hội quản lý Cổ Văn Cường đang đứng bên ngoài.
- Ha ha, anh Cổ đến rồi à, mời ngồi.
Vương Học Bình chỉ vào chiếc ghế sa lông đối diện, tỏ ý cho đối phương ngồi xuống.
- Chủ nhiệm Vương, dựa theo quy củ bất thành văn trong huyện thì anh phải được sắp xếp một thư ký. Đây là danh sách mà văn phòng chúng tôi đã tuyển chọn, mời anh xem qua.
Cổ Văn Cường nghiêng người ngồi bằng nửa mông, hắn dùng hai tay đưa đến một bản danh sách cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình tiếp nhận danh sách, hắn nhìn lướt qua, trong lòng có hơi cảm khái. Hôm qua hắn còn là một thư ký chạy qua chạy lại, hôm nay đã là lãnh đạo có thư ký riêng, đúng là thế sự vô thường.
Vương Học Bình tiện tay đặt danh sách trên bàn trà, hắn khẽ gật đầu nói:
- Tôi biết rồi.
- Chủ nhiệm Vương, trưởng khoa Hào khoa tài chính vừa rồi đến tìm tôi, hỏi anh khi nào có thời gian, anh ấy muốn đến báo cáo với anh về tình huống sử dụng tài chính của hiệp hội quản lý.
Quyền quyết định thư ký nằm trong tay của lãnh đạo, chọn ai đều phải xem vào ý kiến của lãnh đạo, Cổ Văn Cường rất biết điều, tất nhiên sẽ không tiếp tục truy vấn danh sách thư ký, nhưng hắn lại báo cáo một vấn đề làm cho Vương Học Bình cảm thấy hứng thú.
- Được, anh để anh ấy đến gặp tôi.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, khi thấy Cổ Văn Cường có chút thận trọng thì hắn mỉm cười cổ vũ.
Vương Học Bình thân là lãnh đạo chủ trì công tác, hắn phải hai tay nắm quyền, tất nhiên đứng mũi chịu sào là quyền quyết định nhân sự, thứ hai là quyền lên tiếng về tài vụ. Trước nay Vương Học Bình thật sự không bao giờ dám qua loa với hai sự việc này.
- Chủ nhiệm Vương, khi anh còn chưa chọn được thư ký, nếu có gì đó cần giải quyết thì cứ phân phó tôi đi làm.
Trước khi Cổ Văn Cường đến gặp Vương Học Bình thì có chút lo lắng bất an, vì hiệp hội quản lý khu quy hoạch thay đổi lãnh đạo, dựa theo lẽ thường thì người làm chủ nhiệm văn phòng rất có thể cũng sẽ bị thay đổi, hắn cũng không biết vị trí của mình có thể giữ lại được bao lâu.
Vương Học Bình tất nhiên hiểu tâm tính của Cổ Văn Cường vào lúc này, hắn thật sự không có ý nghĩ thay người. Tuy hắn đã từng cùng bí thư Nghiêm đến khu quy hoạch thị sát vài lượt nhưng dù sao cũng không biết rõ những mối quan hệ ở hiệp hội quản lý, vì vậy bây giờ hắn nhất định phải bỏ ra chút thời gian, chậm rãi quen thuộc tình huống.
Vì vậy Vương Học Bình quyết định trong thời gian ba tháng sẽ không động đến cán bộ trung tầng, hắn sẽ phải cẩn thận quan sát tình huống bên trong hiệp hội quản lý.
Cổ Văn Cường khẽ cúi người cung kính nói:
- Chủ nhiệm, tôi ra ngoài trước.
- Ừ!
Vương Học Bình chú ý đến sự tỉnh lược chữ Vương trong cách xưng hô của Cổ Văn Cường, đối phương chỉ xưng hô là chủ nhiệm, có vẻ rất thân cận.
Cổ Văn Cường này rõ ràng cũng là cáo già, khó trách có thể ở trên vị trí chủ nhiệm văn phòng đến tám năm.
Ngay sau đó Hào Trung Thành đã xuất hiện trước mặt Vương Học Bình, hắn cung kính nói:
- Chủ nhiệm Vương, chào anh, tôi là trưởng khoa tài chính Tiểu Hào.
- Ha ha, trưởng khoa Hào, tùy tiện ngồi đi, cứ tự nhiên.
Vương Học Bình dùng ánh mắt tò mò đánh giá Hào Trung Thành.
Trời nóng mà người này mặc một bộ quần áo khá dày, tất cả các khuy áo đều được gài lại cẩn thận, nhưng điều quỷ dị là trên trán hắn không có chút mồ hôi.
- Chủ nhiệm Vương, tôi sẽ báo cáo tình huống tài chính của hiệp hội quản lý khu quy hoạch cho anh... ....
Hào Trung Thành tuy có cầm đến một bản báo cáo tài vụ, nhưng Vương Học Bình chú ý thấy người này báo cáo mà không thèm nhìn qua tài liệu, từ đầu đến cuối thao thao bất tuyệt những con số cực kỳ chính xác, rõ ràng trí nhớ không phải tầm thường.
Vương Học Bình vừa nghe Hào Trung Thành báo cáo vừa khẽ nhíu mày, tình huống của hiệp hội quản lý khu quy hoạch còn xấu hơn cả những dự đoán trước đó của hắn.
Hơn mười triệu chưa được thanh toán, không những vậy còn đang liên tục thất thu, thậm chí nông dân mất đất cũng liên tục kêu khổ.
Khoa tài chính bây giờ chỉ còn lại năm mươi ngàn đồng, Vương Học Bình cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, hoàn toàn là một cái thùng rỗng sao?
Dựa theo báo cáo của Hào Trung Thành thì tiền nếu không phải dùng cho việc mua xe thì cũng đã dành cho việc xây dựng khu văn phòng, tất nhiên phần tài khoản lớn nhất đều được Lý Đại Giang sử dụng.
Vương Học Bình liên tưởng đến bãi đậu xe trước khu hành chính, ít nhất cũng phải có bảy chiếc xe, thầm nghĩ, đám lãnh đạo cấp phó và một phó chủ nhiệm thường vụ như mình không phải là bảy người sao?
Ngoài vị trí lãnh đạo thì các vị cấp phó cũng được cấp xe, đối với huyện Nam Vân này thì không có gì là lạ.
Chỉ cần điều kiện kinh tế của đơn vị cho phép, như vậy bọn họ sẽ cố gắng tạo nên những đặc biệt cho lãnh đạo của mình.
Khoa trương nhất chính là cục thuế của huyện, chưa nói đến lãnh đạo cấp cao, thậm chí ngay cả các trưởng khoa cũng được sắp xếp xe riêng.
Thu thuế cũng không phải một công tác dễ dàng, khó trách chỉ là một khu quy hoạch mà bây giờ lại suy bại đến mức độ này.
Vương Học Bình cẩn thận nghe xong bản báo cáo, hắn lẳng lặng suy xét một lúc rồi dặn dò:
- Trưởng khoa Hào, bây giờ nếu không có chữ ký của tôi thì dù bất kỳ người nào cũng không được động vào một phần tiền. Xin chú ý, ngoài tôi ra thì không ai được điều động tài chính.
Vương Học Bình cảm thấy quyền tài vụ sau này phải nằm trong tay mình, không cho bất kỳ kẻ nào động vào.
- Vâng.
Hào Trung Thành thầm nghĩ, tài chính cần phải có chữ ký của lãnh đạo mới được sử dụng, điều này là đương nhiên.
Hào Trung Thành vừa ra khỏi phòng làm việc của Vương Học Bình thì trưởng khoa phát triển kinh tế Giang Nam Lâm tìm đến cửa.
Vừa mới vào phòng thì Vương Học Bình có chút líu lưỡi, khá lắm, cũng không phải khí khái như bình thường.
Chỉ thấy chính giữa căn phòng là một bàn làm việc khá rộng, sau bàn là một chiếc ghế dựa lớn dành cho lãnh đạo, hai bên bàn là cờ đảng và quốc kỳ rất lớn.
Một bộ ghế sa lông tiếp khách thuần một màu da thật, trên mặt đất là thảm đỏ, trong phòng còn xếp đặt vài loại kỳ hoa dị thảo không biết tên.
Trong mắt lóe lên cái nhìn toan tính, Vương Học Bình thầm nghĩ đây chỉ là một phòng làm việc mà thôi, cần xa hoa vậy sao? Đây không phải là cố ý đưa mình lên lửa nướng sao?
Vương Học Bình cố gắng kiềm chế tức giận, hắn khẽ cười nhạt nói:
- Ngay cả phòng làm việc của chủ tịch thành phố Kim Hữu Công cũng không xa hoa bằng một nửa ở đây. Chủ nhiệm Lưu, anh nói xem, tôi chỉ là một phó chủ nhiệm thường vụ nho nhỏ, còn muốn phát triển nữa sao?
Lưu Đạo Vân đỏ mặt, cũng may hắn có kinh nghiệm rất phong phú, vì vậy nhanh chóng che giấu biểu cảm mà cười nói:
- Nghe nói anh sắp đến, tôi vội vàng xem xét và cải thiện hoàn cảnh phòng làm việc, thật ra chỉ tự chủ trương bố trí mà thôi.
- Chủ nhiệm Lưu, tôi xin lĩnh phần hảo ý của anh, nhưng chỗ này thật sự không phải phòng làm việc dành cho cán bộ cấp phó khoa, làm phiền anh đổi cho tôi một phòng làm việc bình thường là được, không cần tạo nên đặc thù.
Khi thấy Lưu Đạo Vân lên tiếng nhận trách nhiệm thì Vương Học Bình cũng không muốn làm quá, có một số việc bụng dạ biết rõ nhưng không cần làm rõ.
Trong quan trường có một loại sách lược là nâng lên rồi giết, đối thủ cố ý nâng anh lên cao nhưng thật ra đang âm thầm thiết lập bẫy rập, một khi anh không biết gì mà mờ mịt chui vào bẫy, đối thủ sẽ thừa thời cơ thích hợp để ra tay quyết đoán, anh sẽ bị một đòn và ngã ngay.
Vương Học Bình cũng không ngờ mình vừa đến nhận chức đã gặp phải tình cảnh như vậy, tron lòng không khỏi có thêm vài phần chú ý đến Lưu Đạo Vân.
Người vì tài mà chết, quan vì quyền mà vong, xem ra Vương Học Bình đến công tác ở hiệp hội quản lý khu quy hoạch đã làm cho Lưu Đạo Vân bất mãn.
Nhiều người nên xử lý rất nhanh, Lưu Đạo Vân chọn một văn phòng khoảng hai mươi lăm mét vuông ở lầu năm, Vương Học Bình đi vào xem xét, hắn tương đối hài lòng, bố trí nơi đây và các phòng ban trong huyện không khác gì nhau.
Điều chướng mắt duy nhất vẫn là lá cờ đảng và quốc kỳ rất lớn kia.
Vương Học Bình không muốn tiếp tục nổi nóng ở nơi này, hắn gật đầu và ngồi xuống.
Vương Học Bình tựa lên ghế sa lông, hắn đang trầm tư thì:
- Cộp, cộp!
Âm thanh gõ cửa, Vương Học Bình đưa mắt nhìn, hắn phát hiện, thì rà là chủ nhiệm văn phòng hiệp hội quản lý Cổ Văn Cường đang đứng bên ngoài.
- Ha ha, anh Cổ đến rồi à, mời ngồi.
Vương Học Bình chỉ vào chiếc ghế sa lông đối diện, tỏ ý cho đối phương ngồi xuống.
- Chủ nhiệm Vương, dựa theo quy củ bất thành văn trong huyện thì anh phải được sắp xếp một thư ký. Đây là danh sách mà văn phòng chúng tôi đã tuyển chọn, mời anh xem qua.
Cổ Văn Cường nghiêng người ngồi bằng nửa mông, hắn dùng hai tay đưa đến một bản danh sách cho Vương Học Bình.
Vương Học Bình tiếp nhận danh sách, hắn nhìn lướt qua, trong lòng có hơi cảm khái. Hôm qua hắn còn là một thư ký chạy qua chạy lại, hôm nay đã là lãnh đạo có thư ký riêng, đúng là thế sự vô thường.
Vương Học Bình tiện tay đặt danh sách trên bàn trà, hắn khẽ gật đầu nói:
- Tôi biết rồi.
- Chủ nhiệm Vương, trưởng khoa Hào khoa tài chính vừa rồi đến tìm tôi, hỏi anh khi nào có thời gian, anh ấy muốn đến báo cáo với anh về tình huống sử dụng tài chính của hiệp hội quản lý.
Quyền quyết định thư ký nằm trong tay của lãnh đạo, chọn ai đều phải xem vào ý kiến của lãnh đạo, Cổ Văn Cường rất biết điều, tất nhiên sẽ không tiếp tục truy vấn danh sách thư ký, nhưng hắn lại báo cáo một vấn đề làm cho Vương Học Bình cảm thấy hứng thú.
- Được, anh để anh ấy đến gặp tôi.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, khi thấy Cổ Văn Cường có chút thận trọng thì hắn mỉm cười cổ vũ.
Vương Học Bình thân là lãnh đạo chủ trì công tác, hắn phải hai tay nắm quyền, tất nhiên đứng mũi chịu sào là quyền quyết định nhân sự, thứ hai là quyền lên tiếng về tài vụ. Trước nay Vương Học Bình thật sự không bao giờ dám qua loa với hai sự việc này.
- Chủ nhiệm Vương, khi anh còn chưa chọn được thư ký, nếu có gì đó cần giải quyết thì cứ phân phó tôi đi làm.
Trước khi Cổ Văn Cường đến gặp Vương Học Bình thì có chút lo lắng bất an, vì hiệp hội quản lý khu quy hoạch thay đổi lãnh đạo, dựa theo lẽ thường thì người làm chủ nhiệm văn phòng rất có thể cũng sẽ bị thay đổi, hắn cũng không biết vị trí của mình có thể giữ lại được bao lâu.
Vương Học Bình tất nhiên hiểu tâm tính của Cổ Văn Cường vào lúc này, hắn thật sự không có ý nghĩ thay người. Tuy hắn đã từng cùng bí thư Nghiêm đến khu quy hoạch thị sát vài lượt nhưng dù sao cũng không biết rõ những mối quan hệ ở hiệp hội quản lý, vì vậy bây giờ hắn nhất định phải bỏ ra chút thời gian, chậm rãi quen thuộc tình huống.
Vì vậy Vương Học Bình quyết định trong thời gian ba tháng sẽ không động đến cán bộ trung tầng, hắn sẽ phải cẩn thận quan sát tình huống bên trong hiệp hội quản lý.
Cổ Văn Cường khẽ cúi người cung kính nói:
- Chủ nhiệm, tôi ra ngoài trước.
- Ừ!
Vương Học Bình chú ý đến sự tỉnh lược chữ Vương trong cách xưng hô của Cổ Văn Cường, đối phương chỉ xưng hô là chủ nhiệm, có vẻ rất thân cận.
Cổ Văn Cường này rõ ràng cũng là cáo già, khó trách có thể ở trên vị trí chủ nhiệm văn phòng đến tám năm.
Ngay sau đó Hào Trung Thành đã xuất hiện trước mặt Vương Học Bình, hắn cung kính nói:
- Chủ nhiệm Vương, chào anh, tôi là trưởng khoa tài chính Tiểu Hào.
- Ha ha, trưởng khoa Hào, tùy tiện ngồi đi, cứ tự nhiên.
Vương Học Bình dùng ánh mắt tò mò đánh giá Hào Trung Thành.
Trời nóng mà người này mặc một bộ quần áo khá dày, tất cả các khuy áo đều được gài lại cẩn thận, nhưng điều quỷ dị là trên trán hắn không có chút mồ hôi.
- Chủ nhiệm Vương, tôi sẽ báo cáo tình huống tài chính của hiệp hội quản lý khu quy hoạch cho anh... ....
Hào Trung Thành tuy có cầm đến một bản báo cáo tài vụ, nhưng Vương Học Bình chú ý thấy người này báo cáo mà không thèm nhìn qua tài liệu, từ đầu đến cuối thao thao bất tuyệt những con số cực kỳ chính xác, rõ ràng trí nhớ không phải tầm thường.
Vương Học Bình vừa nghe Hào Trung Thành báo cáo vừa khẽ nhíu mày, tình huống của hiệp hội quản lý khu quy hoạch còn xấu hơn cả những dự đoán trước đó của hắn.
Hơn mười triệu chưa được thanh toán, không những vậy còn đang liên tục thất thu, thậm chí nông dân mất đất cũng liên tục kêu khổ.
Khoa tài chính bây giờ chỉ còn lại năm mươi ngàn đồng, Vương Học Bình cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, hoàn toàn là một cái thùng rỗng sao?
Dựa theo báo cáo của Hào Trung Thành thì tiền nếu không phải dùng cho việc mua xe thì cũng đã dành cho việc xây dựng khu văn phòng, tất nhiên phần tài khoản lớn nhất đều được Lý Đại Giang sử dụng.
Vương Học Bình liên tưởng đến bãi đậu xe trước khu hành chính, ít nhất cũng phải có bảy chiếc xe, thầm nghĩ, đám lãnh đạo cấp phó và một phó chủ nhiệm thường vụ như mình không phải là bảy người sao?
Ngoài vị trí lãnh đạo thì các vị cấp phó cũng được cấp xe, đối với huyện Nam Vân này thì không có gì là lạ.
Chỉ cần điều kiện kinh tế của đơn vị cho phép, như vậy bọn họ sẽ cố gắng tạo nên những đặc biệt cho lãnh đạo của mình.
Khoa trương nhất chính là cục thuế của huyện, chưa nói đến lãnh đạo cấp cao, thậm chí ngay cả các trưởng khoa cũng được sắp xếp xe riêng.
Thu thuế cũng không phải một công tác dễ dàng, khó trách chỉ là một khu quy hoạch mà bây giờ lại suy bại đến mức độ này.
Vương Học Bình cẩn thận nghe xong bản báo cáo, hắn lẳng lặng suy xét một lúc rồi dặn dò:
- Trưởng khoa Hào, bây giờ nếu không có chữ ký của tôi thì dù bất kỳ người nào cũng không được động vào một phần tiền. Xin chú ý, ngoài tôi ra thì không ai được điều động tài chính.
Vương Học Bình cảm thấy quyền tài vụ sau này phải nằm trong tay mình, không cho bất kỳ kẻ nào động vào.
- Vâng.
Hào Trung Thành thầm nghĩ, tài chính cần phải có chữ ký của lãnh đạo mới được sử dụng, điều này là đương nhiên.
Hào Trung Thành vừa ra khỏi phòng làm việc của Vương Học Bình thì trưởng khoa phát triển kinh tế Giang Nam Lâm tìm đến cửa.
/435
|