- Đi rồi sao?
Vương Học Bình chợt cảm thấy trong lồng ngực bùng lên cảm giác tức giận khó tả, lửa cháy đến chân mà vị lãnh đạo được phân công quản lý quen thuộc tình huống chưa lâm trận đã bỏ chạy, điều này còn gì để nói?
Vương Học Bình chợt xoay người nhìn chằm chằm vào Cổ Văn Cường, mặt trầm như nước, hắn nghiêm nghị nói:
- Chủ nhiệm Cổ, bây giờ tôi ủy thác anh làm đại biểu của hiệp hội quản lý, anh xuống thu thập yêu cầu của nhân dân, sau đó để bọn họ tuyển ra vài đại biểu đến gặp tôi.
- Chủ nhiệm, tôi xuống cũng không sao, nhưng anh không thể không đi, nơi đây quá nguy hiểm.
Cổ Văn Cường kinh hãi lên tiếng.
Vương Học Bình giống như căn bản không nghe thấy, hắn khẽ nói:
- Anh xuống trấn an mọi người đi, tôi còn chút chuyện phải làm, sẽ lập tức xuống gặp đại biểu nhân dân ngay.
Kinh nghiệm kiếp trước nói cho Vương Học Bình biết, sự kiện hôm nay tuyệt đối không ngẫu nhiên, sau lưng nhất định có quỷ.
Vương Học Bình hiểu rất rõ, nếu hắn dựa theo phương pháp của Cổ Văn Cường mà xám xịt bỏ chạy, không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền ra, Vương Học Bình bỏ chạy, khó nói nên lời.
"Con bà nó, nếu ông đây sợ vì chút trò mèo này thì không bằng đâm đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi!"
Cổ Văn Cường không dám tiếp tục suy nghĩ thêm, hắn đã bị Vương Học Bình ép vào góc tường, nếu không đi, chỉ cần nhìn bộ dạng của Vương Học Bình thì sợ rằng sẽ cầm hắn khai đao.
- Được rồi, tôi sẽ xuống dưới ổn định cục diện.
Cổ Văn Cường thầm nghĩ, dù trời có sập cũng chẳng sao, hắn chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm văn phòng nho nhỏ mà thôi, có trách nhiệm gì được?
Vương Học Bình ngồi trên ghế xoay, hắn tìm kiếm trong sổ thông tin mật, sau đó tìm được số điện thoại riêng của trưởng phòng tài chính Triệu Hồng Dương.
- Trưởng phòng Triệu, tôi là Vương Học Bình.
Vương Học Bình khách khí chào hỏi.
- Ôi dào, Học Bình à, anh em ta đã lâu rồi không ngồi uống rượu với nhau, khi nào tụ hội đây?
Triệu Hồng Dương nghe thấy đó là Vương Học Bình thì tỏ ra rất thân mật.
Trưởng phòng tài chính nếu không làm tốt quan hệ với chủ tịch huyện, dù có sự giúp đỡ của bí thư huyện ủy thì cũng rất khó bình an ngồi trên vị trí của mình. Trước đó Triệu Hồng Dương luôn khéo léo sinh tồn trong khoảng không hẹp giữa Lý Đại Giang và Nghiêm Minh Cao, chỉ cần xem xét kinh nghiệm lịch sử thì sách lược sinh tồn trong khe hẹp của hắn rất thành công, ít nhất cũng không đắc tội với hai bên.
- Trưởng phòng Triệu, anh em gặp phiền phức, anh phải giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng thét gào, tiếng chửi bới, tiếng đập phá đinh tai nhức óc, Vương Học Bình không thể nào tiếp tục đi đường vòng, hắn trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.
Triệu Hồng Dương cũng nghe thấy những âm thanh từ bên kia, hắn thầm nghĩ:
- Người đếm tìm phòng tài chính phần lớn đều muốn tiền, trước mắt Vương Học Bình là kẻ vinh quang tột đỉnh, hoàn toàn có thể trực tiếp tìm bí thư Nghiêm để đòi tiền, sau đó đến phòng tài chính lấy tiền. Nhưng Vương Học Bình không làm như vậy, điều này có thể thấy đối phương tôn trọng trưởng phòng tài chính như mình.
- Cậu Vương, người tìm tôi khóc than là rất nhiều, cậu nói một con số đi, không cao hơn hai trăm ngàn thì chỗ này của tôi còn có thể cho ra được.
Triệu Hồng Dương sung sướng nói ra chủ đề thay cho Vương Học Bình.
- Ha ha, vậy cũng xin đa tạ anh, hai trăm ngàn cũng đủ dùng, nhưng cần anh làm cho nhanh, lập tức sắp xếp người đến ngân hàng rút tiền và đưa đến hiệp hội quản lý khu quy hoạch, tôi đang cần tiền khẩn cấp.
Vào giai đoạn khẩn cấp, Vương Học Bình chỉ có thể yêu cầu Triệu Hồng Dương làm việc nhanh tay nhanh chân.
Triệu Hồng Dương cười ha hả rồi nói:
- Vẫn là cậu Vương hiểu những thói quen của phòng tài chính, tôi sẽ sắp xếp ngay.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống và nở nụ cười, hắn vừa mới lên nhận chức mà phiền toái đã liên tục đến cửa, muốn nói không có quỷ thì đánh chết hắn cũng không tin.
Khoảnh khắc này Vương Học Bình cũng không có quá nhiều đầu mối, trước mắt chỉ có duy nhất một người không bình thường, là phó chủ nhiệm Lưu Đạo Vân.
Tất cả những tình huống khác còn phải tiến thêm một bước để quan sát, vì phòng làm việc xa hoa đều là sắp xếp của Lưu Đạo Vân, bây giờ anh Tần đang đi học tập ở trường đảng, trong hiệp hội quản lý thì hắn là người có chức vụ cao nhất.
- Không tốt, cửa sau cũng bị chắn, chúng ta không ra ngoài được.
Lúc này Vương Học Bình chợt nghe thấy dưới lầu vang lên những âm thanh hỗn loạn.
Vương Học Bình thong thả bước khỏi phòng làm việc, hắn đi đến bậc cầu thang và gặp một đám cán bộ đang bối rối tụ tập ở một chỗ mà lớn tiếng nghị luận.
- Cái gì thế này?
Vương Học Bình cố gắng cưỡng chế lửa giận trong lòng, hắn đưa tay chỉ vào đám người rồi nghiêm nghị hỏi:
- Rảnh rỗi không có việc gì làm sao?
Mọi người quay lại nhìn và lập tức kinh hoàng vì phát hiện ra lãnh đạo trực tiếp của mình, mọi người không khỏi kêu lên sợ hãi, vì bọn họ cho rằng Vương Học Bình chắc chắn đã bỏ chạy từ cửa sau.
Vương Học Bình hừ lạnh nói:
- Chỗ này tôi là người lãnh đạo cao nhất, dù trời sập còn có tôi đỡ, các anh còn gì phải sợ? Còn có tính kỷ luật và tổ chức của cán bộ quốc gia nữa không?
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không ai không cúi đầu.
Vương Học Bình đưa tay chỉ vào mộ vị cán bộ trẻ đứng gần nhất, hắn nghiêm nghị quát:
- Anh đến đây.
Vị cán bộ trẻ kia không biết phải làm sao, hắn đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, Vương Học Bình thấy vậy thì tức giận vẫy tay, lúc này hắn mới lo sợ đi đến.
- Anh tên gì?
Vương Học Bình nhìn chằm chằm vào hai mắt của vị cán bộ rồi lạnh lùng hỏi.
Vị cán bộ trẻ tuổi do dự một lúc rồi trả lời:
- Tôi....Tôi là Hác Cương!
Tên cán bộ trẻ thầm nghĩ, thôi xong rồi, sao mình xui xẻo như vậy.
Vương Học Bình nhìn Hác Cương rồi trầm giọng nói:
- Hác Cương, bây giờ cậu chạy ngay đến phòng công tác đảng, nói cho trưởng khoa nơi đó biết, đây là ý của tôi, hễ là người nào tự ý rời khỏi cương vị trong thời gian công tác, dù là ai cũng bị ghi vào hồ sơ nhân sự.
Vương Học Bình nói đến đây thì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn một lượt rồi tiếp tục:
- Chỉ cần tôi còn ở lại hiệp hội quản lý một ngày, tất cả đám người vi phạm sẽ không được trọng dụng.
- Trời!
Mọi người bị quyết sách của Vương Học Bình làm cho trợn mắt há mồm, cũng không kìm lòng được mà phải kêu thành tiếng.
- Còn ngây ra đó làm gì? Chờ tôi mời cơm sao? Hác Cương, bắt đầu ghi danh.
Vương Học Bình uy phong lẫm liệt đứng trước mặt mọi người, hắn nghiêm nghị hạ mệnh lệnh thứ hai từ sau khi đến nhận chức.
- Trời!
Mọi người kinh hồn bạt vía mà xoay người chạy trốn khắp bốn phía, giống như sau lưng có một con hổ dữ.
- Hác Cương, cậu đi theo tôi.
Vương Học Bình chắp tay sau lưng thong thả đi về phòng làm việc của mình, Hác Cương cũng chỉ có thể kiên trì mà đi theo sau lưng vị lãnh đạo tôn quý.
Vương Học Bình lại quay về bên cạnh cửa sổ, lúc này bên ngoài cổng hiệp hội quản lý có hơn vài trăm quần chúng, Cổ Văn Cường đang cầm loa, dưới sự bảo vệ của đám bảo vệ, hắn khàn giọng yêu cầu dân chúng không nên làm loạn: "Thưa các hương thân, các vị hãy nghe tôi nói, đất đai của các vị bị thu hồi cũng không phải quyết sách của chủ nhiệm Vương đưa ra, là chuyện tốt của Lý Đại Giang. Hôm nay chủ nhiệm Vương vừa mới đến nhận chức, còn chưa hiểu rõ tình huống... ....
Ngay sau đó âm thanh của Cổ Văn Cường cũng dần nhỏ xuống, dần bị lấn át bởi tiếng hò hét kích động của quần chúng.
Vương Học Bình thở dài, lửa đã bùng lên vào thời điểm mấu chốt, lúc này nếu đối thoại trực tiếp với quần chúng thì không khác nào nước đổ lá khoai.
- Tút, tút, tút... ....
Điện thoại trên bàn vang lên, Vương Học Bình nhấc lên, hắn bình tĩnh nói:
- Tôi là Vương Học Bình... ....
- Cậu Học Bình, tôi là Liễu Ngân Hà, sự việc bên cậu tôi đã được các đồng chí đồn công an khu quy hoạch báo cáo rồi, tôi cũng đã sắp xếp bốn đội cảnh sát cơ động, chỉ cần cậu lên tiếng thì tôi sẽ lập tức đưa người sang ứng cứu.
Liễu Ngân Hà không nói nhảm, trực tiếp đưa ra sự trợ giúp lớn nhất.
- Ha ha, cục trưởng Liễu, rất cảm ơn anh, tôi đang định điện thoại cho anh, chủ yếu là phòng tài chính cấp cho tôi một khoản tiền, có tác dụng rất lớn, còn cần anh phái người đến giúp giữ trật tự hiện trường.
- Được, tôi sẽ đưa người sang, điện thoại của tôi đã chuẩn bị sẵn bốn cục pin, bất cứ lúc nào cũng có thể giữ liên lạc.
Liễu Ngân Hà tuyệt đối không hàm hồ, điều này làm Vương Học Bình cảm thấy rất vui sướng.
Công an huyện là một bộ phận quan trọng, nắm giữ lực lượng khá mạnh, có sự hỗ trợ của Liễu Ngân Hà thì nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn.
- Hác Cương, tên của cậu khá hay, không biết cậu thật sự có gan hay không?
Vương Học Bình đưa mắt nhìn Hác Cương, sau đó lại nhìn những động tĩnh bên ngoài.
Trong lòng Hác Cương khẽ động, hắn tưởng rằng mình là vật chết, bây giờ nghe giọng điệu của chủ nhiệm Vương, giống như không phải bắt hắn khai đao, chẳng lẽ vận may đến rồi?
Hác Cương cũng không thèm suy nghĩ lại, hắn đơn giản đứng thẳng người cất cao giọng nói:
- Xin anh chỉ thị, tôi nhất định sẽ làm tốt mọi việc.
Dù sao Hác Cương cũng là tên lính quèn, dù có bị rơi vào hoàn cảnh xấu nào cũng là vậy mà thôi.
- Được, bây giờ tôi cho cậu một nhiệm vụ, cậu xem xét cửa sau, xem ai rời khỏi tòa nhà này.
Vương Học Bình hạ chỉ thị, sau đó không nhin Hác Cương mà tiếp tục đến bên cửa sổ.
"Đây không phải để mình làm ác nhân sao?"
Hác Cương chợt run lên, nhưng nghĩ lại thì trong lòng không khỏi vui vẻ, hắn lớn tiếng nói:
- Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Học Bình chợt cảm thấy trong lồng ngực bùng lên cảm giác tức giận khó tả, lửa cháy đến chân mà vị lãnh đạo được phân công quản lý quen thuộc tình huống chưa lâm trận đã bỏ chạy, điều này còn gì để nói?
Vương Học Bình chợt xoay người nhìn chằm chằm vào Cổ Văn Cường, mặt trầm như nước, hắn nghiêm nghị nói:
- Chủ nhiệm Cổ, bây giờ tôi ủy thác anh làm đại biểu của hiệp hội quản lý, anh xuống thu thập yêu cầu của nhân dân, sau đó để bọn họ tuyển ra vài đại biểu đến gặp tôi.
- Chủ nhiệm, tôi xuống cũng không sao, nhưng anh không thể không đi, nơi đây quá nguy hiểm.
Cổ Văn Cường kinh hãi lên tiếng.
Vương Học Bình giống như căn bản không nghe thấy, hắn khẽ nói:
- Anh xuống trấn an mọi người đi, tôi còn chút chuyện phải làm, sẽ lập tức xuống gặp đại biểu nhân dân ngay.
Kinh nghiệm kiếp trước nói cho Vương Học Bình biết, sự kiện hôm nay tuyệt đối không ngẫu nhiên, sau lưng nhất định có quỷ.
Vương Học Bình hiểu rất rõ, nếu hắn dựa theo phương pháp của Cổ Văn Cường mà xám xịt bỏ chạy, không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền ra, Vương Học Bình bỏ chạy, khó nói nên lời.
"Con bà nó, nếu ông đây sợ vì chút trò mèo này thì không bằng đâm đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi!"
Cổ Văn Cường không dám tiếp tục suy nghĩ thêm, hắn đã bị Vương Học Bình ép vào góc tường, nếu không đi, chỉ cần nhìn bộ dạng của Vương Học Bình thì sợ rằng sẽ cầm hắn khai đao.
- Được rồi, tôi sẽ xuống dưới ổn định cục diện.
Cổ Văn Cường thầm nghĩ, dù trời có sập cũng chẳng sao, hắn chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm văn phòng nho nhỏ mà thôi, có trách nhiệm gì được?
Vương Học Bình ngồi trên ghế xoay, hắn tìm kiếm trong sổ thông tin mật, sau đó tìm được số điện thoại riêng của trưởng phòng tài chính Triệu Hồng Dương.
- Trưởng phòng Triệu, tôi là Vương Học Bình.
Vương Học Bình khách khí chào hỏi.
- Ôi dào, Học Bình à, anh em ta đã lâu rồi không ngồi uống rượu với nhau, khi nào tụ hội đây?
Triệu Hồng Dương nghe thấy đó là Vương Học Bình thì tỏ ra rất thân mật.
Trưởng phòng tài chính nếu không làm tốt quan hệ với chủ tịch huyện, dù có sự giúp đỡ của bí thư huyện ủy thì cũng rất khó bình an ngồi trên vị trí của mình. Trước đó Triệu Hồng Dương luôn khéo léo sinh tồn trong khoảng không hẹp giữa Lý Đại Giang và Nghiêm Minh Cao, chỉ cần xem xét kinh nghiệm lịch sử thì sách lược sinh tồn trong khe hẹp của hắn rất thành công, ít nhất cũng không đắc tội với hai bên.
- Trưởng phòng Triệu, anh em gặp phiền phức, anh phải giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng thét gào, tiếng chửi bới, tiếng đập phá đinh tai nhức óc, Vương Học Bình không thể nào tiếp tục đi đường vòng, hắn trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.
Triệu Hồng Dương cũng nghe thấy những âm thanh từ bên kia, hắn thầm nghĩ:
- Người đếm tìm phòng tài chính phần lớn đều muốn tiền, trước mắt Vương Học Bình là kẻ vinh quang tột đỉnh, hoàn toàn có thể trực tiếp tìm bí thư Nghiêm để đòi tiền, sau đó đến phòng tài chính lấy tiền. Nhưng Vương Học Bình không làm như vậy, điều này có thể thấy đối phương tôn trọng trưởng phòng tài chính như mình.
- Cậu Vương, người tìm tôi khóc than là rất nhiều, cậu nói một con số đi, không cao hơn hai trăm ngàn thì chỗ này của tôi còn có thể cho ra được.
Triệu Hồng Dương sung sướng nói ra chủ đề thay cho Vương Học Bình.
- Ha ha, vậy cũng xin đa tạ anh, hai trăm ngàn cũng đủ dùng, nhưng cần anh làm cho nhanh, lập tức sắp xếp người đến ngân hàng rút tiền và đưa đến hiệp hội quản lý khu quy hoạch, tôi đang cần tiền khẩn cấp.
Vào giai đoạn khẩn cấp, Vương Học Bình chỉ có thể yêu cầu Triệu Hồng Dương làm việc nhanh tay nhanh chân.
Triệu Hồng Dương cười ha hả rồi nói:
- Vẫn là cậu Vương hiểu những thói quen của phòng tài chính, tôi sẽ sắp xếp ngay.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống và nở nụ cười, hắn vừa mới lên nhận chức mà phiền toái đã liên tục đến cửa, muốn nói không có quỷ thì đánh chết hắn cũng không tin.
Khoảnh khắc này Vương Học Bình cũng không có quá nhiều đầu mối, trước mắt chỉ có duy nhất một người không bình thường, là phó chủ nhiệm Lưu Đạo Vân.
Tất cả những tình huống khác còn phải tiến thêm một bước để quan sát, vì phòng làm việc xa hoa đều là sắp xếp của Lưu Đạo Vân, bây giờ anh Tần đang đi học tập ở trường đảng, trong hiệp hội quản lý thì hắn là người có chức vụ cao nhất.
- Không tốt, cửa sau cũng bị chắn, chúng ta không ra ngoài được.
Lúc này Vương Học Bình chợt nghe thấy dưới lầu vang lên những âm thanh hỗn loạn.
Vương Học Bình thong thả bước khỏi phòng làm việc, hắn đi đến bậc cầu thang và gặp một đám cán bộ đang bối rối tụ tập ở một chỗ mà lớn tiếng nghị luận.
- Cái gì thế này?
Vương Học Bình cố gắng cưỡng chế lửa giận trong lòng, hắn đưa tay chỉ vào đám người rồi nghiêm nghị hỏi:
- Rảnh rỗi không có việc gì làm sao?
Mọi người quay lại nhìn và lập tức kinh hoàng vì phát hiện ra lãnh đạo trực tiếp của mình, mọi người không khỏi kêu lên sợ hãi, vì bọn họ cho rằng Vương Học Bình chắc chắn đã bỏ chạy từ cửa sau.
Vương Học Bình hừ lạnh nói:
- Chỗ này tôi là người lãnh đạo cao nhất, dù trời sập còn có tôi đỡ, các anh còn gì phải sợ? Còn có tính kỷ luật và tổ chức của cán bộ quốc gia nữa không?
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không ai không cúi đầu.
Vương Học Bình đưa tay chỉ vào mộ vị cán bộ trẻ đứng gần nhất, hắn nghiêm nghị quát:
- Anh đến đây.
Vị cán bộ trẻ kia không biết phải làm sao, hắn đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, Vương Học Bình thấy vậy thì tức giận vẫy tay, lúc này hắn mới lo sợ đi đến.
- Anh tên gì?
Vương Học Bình nhìn chằm chằm vào hai mắt của vị cán bộ rồi lạnh lùng hỏi.
Vị cán bộ trẻ tuổi do dự một lúc rồi trả lời:
- Tôi....Tôi là Hác Cương!
Tên cán bộ trẻ thầm nghĩ, thôi xong rồi, sao mình xui xẻo như vậy.
Vương Học Bình nhìn Hác Cương rồi trầm giọng nói:
- Hác Cương, bây giờ cậu chạy ngay đến phòng công tác đảng, nói cho trưởng khoa nơi đó biết, đây là ý của tôi, hễ là người nào tự ý rời khỏi cương vị trong thời gian công tác, dù là ai cũng bị ghi vào hồ sơ nhân sự.
Vương Học Bình nói đến đây thì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn một lượt rồi tiếp tục:
- Chỉ cần tôi còn ở lại hiệp hội quản lý một ngày, tất cả đám người vi phạm sẽ không được trọng dụng.
- Trời!
Mọi người bị quyết sách của Vương Học Bình làm cho trợn mắt há mồm, cũng không kìm lòng được mà phải kêu thành tiếng.
- Còn ngây ra đó làm gì? Chờ tôi mời cơm sao? Hác Cương, bắt đầu ghi danh.
Vương Học Bình uy phong lẫm liệt đứng trước mặt mọi người, hắn nghiêm nghị hạ mệnh lệnh thứ hai từ sau khi đến nhận chức.
- Trời!
Mọi người kinh hồn bạt vía mà xoay người chạy trốn khắp bốn phía, giống như sau lưng có một con hổ dữ.
- Hác Cương, cậu đi theo tôi.
Vương Học Bình chắp tay sau lưng thong thả đi về phòng làm việc của mình, Hác Cương cũng chỉ có thể kiên trì mà đi theo sau lưng vị lãnh đạo tôn quý.
Vương Học Bình lại quay về bên cạnh cửa sổ, lúc này bên ngoài cổng hiệp hội quản lý có hơn vài trăm quần chúng, Cổ Văn Cường đang cầm loa, dưới sự bảo vệ của đám bảo vệ, hắn khàn giọng yêu cầu dân chúng không nên làm loạn: "Thưa các hương thân, các vị hãy nghe tôi nói, đất đai của các vị bị thu hồi cũng không phải quyết sách của chủ nhiệm Vương đưa ra, là chuyện tốt của Lý Đại Giang. Hôm nay chủ nhiệm Vương vừa mới đến nhận chức, còn chưa hiểu rõ tình huống... ....
Ngay sau đó âm thanh của Cổ Văn Cường cũng dần nhỏ xuống, dần bị lấn át bởi tiếng hò hét kích động của quần chúng.
Vương Học Bình thở dài, lửa đã bùng lên vào thời điểm mấu chốt, lúc này nếu đối thoại trực tiếp với quần chúng thì không khác nào nước đổ lá khoai.
- Tút, tút, tút... ....
Điện thoại trên bàn vang lên, Vương Học Bình nhấc lên, hắn bình tĩnh nói:
- Tôi là Vương Học Bình... ....
- Cậu Học Bình, tôi là Liễu Ngân Hà, sự việc bên cậu tôi đã được các đồng chí đồn công an khu quy hoạch báo cáo rồi, tôi cũng đã sắp xếp bốn đội cảnh sát cơ động, chỉ cần cậu lên tiếng thì tôi sẽ lập tức đưa người sang ứng cứu.
Liễu Ngân Hà không nói nhảm, trực tiếp đưa ra sự trợ giúp lớn nhất.
- Ha ha, cục trưởng Liễu, rất cảm ơn anh, tôi đang định điện thoại cho anh, chủ yếu là phòng tài chính cấp cho tôi một khoản tiền, có tác dụng rất lớn, còn cần anh phái người đến giúp giữ trật tự hiện trường.
- Được, tôi sẽ đưa người sang, điện thoại của tôi đã chuẩn bị sẵn bốn cục pin, bất cứ lúc nào cũng có thể giữ liên lạc.
Liễu Ngân Hà tuyệt đối không hàm hồ, điều này làm Vương Học Bình cảm thấy rất vui sướng.
Công an huyện là một bộ phận quan trọng, nắm giữ lực lượng khá mạnh, có sự hỗ trợ của Liễu Ngân Hà thì nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn.
- Hác Cương, tên của cậu khá hay, không biết cậu thật sự có gan hay không?
Vương Học Bình đưa mắt nhìn Hác Cương, sau đó lại nhìn những động tĩnh bên ngoài.
Trong lòng Hác Cương khẽ động, hắn tưởng rằng mình là vật chết, bây giờ nghe giọng điệu của chủ nhiệm Vương, giống như không phải bắt hắn khai đao, chẳng lẽ vận may đến rồi?
Hác Cương cũng không thèm suy nghĩ lại, hắn đơn giản đứng thẳng người cất cao giọng nói:
- Xin anh chỉ thị, tôi nhất định sẽ làm tốt mọi việc.
Dù sao Hác Cương cũng là tên lính quèn, dù có bị rơi vào hoàn cảnh xấu nào cũng là vậy mà thôi.
- Được, bây giờ tôi cho cậu một nhiệm vụ, cậu xem xét cửa sau, xem ai rời khỏi tòa nhà này.
Vương Học Bình hạ chỉ thị, sau đó không nhin Hác Cương mà tiếp tục đến bên cửa sổ.
"Đây không phải để mình làm ác nhân sao?"
Hác Cương chợt run lên, nhưng nghĩ lại thì trong lòng không khỏi vui vẻ, hắn lớn tiếng nói:
- Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
/435
|