- Cục trưởng Cảnh chuẩn bị xong chưa?
Vương Học Bình ký hết những văn kiện trên bàn rồi ngẩng đầu nhìn Liễu Sướng, lúc này Liễu Sướng cũng nhanh chóng báo cáo:
- Cục trưởng Cảnh đã dẫn theo phó phòng Dương phòng chính trị đợi sẵn dưới lầu.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, hắn dụi tàn thuốc rồi đứng lên đi ra ngoài.
Sau khi phân công điều chỉnh các lãnh đạo cục công an thì Cảnh Kiếm Phong tỏ ra cực kỳ tôn trọng Vương Học Bình, dù là việc lớn hay nhỏ đều xin chỉ thị của Vương Học Bình mới chấp hành, căn bản không tự tiện.
Vương Học Bình cũng rất hài lòng với sự khiêm tốn của anh Cảnh, dựa theo quy củ thì trước nay lãnh đạo số một và số hai thường là đối thủ một mất một còn trời sinh, tính tàn khốc của nó còn vượt xa chiến tranh giành quyền lực năm xưa giữa các vị hoàng tử.
Bây giờ anh Cảnh đã đồng ý cúi người, Vương Học Bình cũng không quá mức, cũng khẽ buông tha cho Cảnh Hiểu Cương.
Thạt ra Cảnh Hiểu Cương cũng không làm ra chuyện gì nhẫn tâm thất đức, bố làm quan thì con kiếm chút tiền, đây hầu như đã là quy tắc ngầm trên quan trường, dù là Vương Học Bình cũng không dám đơn giản đụng vào.
Vương Học Bình muốn dựng lên uy tín trong cục công an thì không phải chỉ một mình vung tay, cần phải có một nhóm người đứng bên cạnh phất cờ reo hò.
Nếu Vương Học Bình không có dã tâm, với tính cách của Cảnh Kiếm Phong và các thành viên lãnh đạo ban ngành, sao có thể cùng đoàn kết quanh Vương Học Bình?
Người chơi chính trị thì phải biết nhìn thời xem thế, tuyệt đối không thể xử trí theo cảm tính, biết cái gì nắm cái gì nên bỏ.
Kiếp trước Vương Học Bình đã từng trải qua tình cảnh nhà nát cửa tan, dựa theo đạo lý, hắn phải cực kỳ căm hận những loại người như Lý Đại Giang.
Nhưng thời kỳ nào cũng vậy, chỗ nào mà chẳng có chuyện bất công, có bắt cũng chẳng hết, Vương Học Bình biết mình không phải là đấng cứu thế, căn bản không thể nào quan tâm hết lượt cho được.
Kẻ muốn thành đại sự thường không xem xét những chuyện nhỏ nhặt, phải có quyết đoán.
Vương Học Bình muốn cầu tiến trên quan trường, hắn cũng không thể nào phá hoại những quy tắc ngầm đã có sẵn.
Trong quan trường, kẻ yếu sẽ bị đuổi đi, kẻ mạnh dù thái hóa cũng sẽ ở lại, đây là bi ai rất lớn.
Vương Học Bình rời khỏi phòng làm việc, trên đường đi gặp nhiều cán bộ lớn nhỏ, ai cũng nhường đường cho hắn rồi dùng lớn tiếng nói:
- Chào cục trưởng.
Thấy Vương Học Bình đi đến thang máy, hai vị cán bộ bên trong rất căng thẳng, muốn nhấc chân đi ra ngoài. Đúng lúc này Vương Học Bình khoát tay cản lại, hắn cười hỏi:
- Đi đến lầu mấy?
Một vị cán bộ hơi lớn tuổi, có lẽ vì có kinh nghiệm trải qua nhiều tình huống nên khá lớn gan, hắn áp chế cảm giác bối rối rồi cười nói:
- Chúng tôi đến lầu một.
Vị cán bộ trẻ bên kia cảm thấy cực kỳ quái dị, hai người bọn họ vốn đi lên lầu mười, sao lại biến thành đi xuống lầu một?
- Được, vậy thì chúng ta cùng xuống.
Vương Học Bình đưa tay nhấn phím đi xuống.
Liễu Sướng đứng bên cạnh Vương Học Bình mà cảm thấy hai vị cán bộ kia đứng rất nghiêm, gương mặt cứng đờ, rõ ràng bọn họ rất căng thẳng.
Liễu Sướng thầm nghĩ, hai người này quá kém, dám cùng đi thang máy với lãnh đạo, đúng là chịu tội.
Xuống lầu một, Vương Học Bình đi ra thang máy, trước mặt xuất hiện trưởng phòng trị an Hàn Kiện, người này tiến lên cười tươi đón chào.
Vương Học Bình cười vươn tay bắt tay Hàn Kiện, hắn nói đùa:
- Anh Hàn, hôm nay anh có vẻ rất tinh thần.
Hàn Kiện mặc một bộ đồng phục cảnh sát, dưới chân là đôi giày da sáng bóng.
- Ha ha, cục trưởng Vương, có câu người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái, công tác với anh thì ai mà không vui?
Hàn Kiện dùng một câu hai nghĩa nói.
- Anh Hàn, anh đã là trưởng phòng được bảy năm rồi phải không?
Vương Học Bình đi vài mét thì chợt dừng lại hỏi Hàn Kiện.
Hàn Kiện cũng là lão quan trường, sao không hiểu ám hiệu trong lời nói của Vương Học Bình, vì thế mà trong lòng không khỏi ấm áp, hắn nghiêm túc nói:
- Đúng vậy, bảy năm và năm tháng.
- À, tôi biết rồi.
Vương Học Bình ném lại một câu nói không có ý nghĩa, sau đó đi về phía cổng.
Hàn Kiện rất vui vẻ, trong lòng hắn biết rất rõ, hễ là đến cấp độ lãnh đạo nhất định thì có những lời khó thể nói ra ngoài.
Nếu Vương Học Bình đã có ám hiệu, Hàn Kiện sợ rằng sẽ có cơ hội được điều động. Dựa theo ý nghĩ của Hàn Kiện, hắn cũng không có hứng thú tiến vào ban ngành cục công an thành phố, chỉ muốn xuống dưới làm một vị cục trưởng phân cục mà thôi.
Lúc này trong ban ngành cục công an thành phố, tất cả các vị phó cục trưởng đều có cấp chính xứ, nhưng vấn đề là thành phố Tiền Châu hầu như tất cả các cục trưởng phân cục đều là thường ủy đảng ủy kiêm bí thư ủy ban tư pháp.
Nếu Hàn Kiện có thể thành ước nguyện, nhìn thì giống như điều động bình thường, thực tế chẳng khác nào tiên lên nửa cấp, bước vào hàng ngũ cán bộ lãnh đạo cấp phó cục.
Vì vậy mà có danh tiếng và nắm quyền cao, không sướng sao?
Tất nhiên Hàn Kiện cũng biết phân cục không thể so sánh với các phòng ban ở cục công an thành phố, vì phân cục các quận huyện dù trực thuộc vào cục công an thành phố là chính, nhưng tất cả các bí thư và chủ tịch quận huyện đều có chút quyền lên tiếng, nếu muốn chứng thực thì cũng có chút trắc trở.
Khi Vương Học Bình xuất hiện ngoài bậc thềm, Cảnh Kiếm Phong đã sớm chờ bên ngoài, vì vậy mà nhanh chóng tiến lên đón chào.
Vương Học Bình cười nhìn Cảnh Kiếm Phong nói:
- Chúng ta khởi hành chứ?
Cảnh Kiếm Phong gật đầu, hắn cười nói:
- Nếu anh đã lên tiếng, như vậy chúng ta lên đường.
Cảnh Kiếm Phong nói xong thì đưa mắt nhìn phó chủ nhiệm văn phòng Ngô Dật Kiệt ở bên cạnh.
Ngô Dật Kiệt thầm hiểu, hắn không nhúc nhích thân trên nhưng tay phải lại đưa ra sau lưng khẽ vẫy vẫy cánh lái xe ở phía sau, nhắc nhở mọi người là lãnh đạo sắp đi, nên chú ý.
Nam Lâm hôm nay vốn là nhân vật chính nhưng lại bị cho ra rìa, vì thế mà ánh mắt nàng nhìn về phía Vương Học Bình có chút phức tạp.
Không chỉ về đến cương vị yêu thích, lại được đề bặt tăng lên nửa cấp, Nam Lâm đáng lý nên vui mới đúng, nhưng không biết vì sao mà tâm tình lúc này có hơi tệ.
Sau khi tin tức đề bạt truyền ra, Nam Lâm cũng vui vẻ vài ngày, nhưng nàng vô tình nghe được vài tin đồn, vì thế mà tâm tình chuyển biến xấu.
Ngày hôm qua Nam Lâm đi vệ sinh thi đột nhiên ở gian bên cạnh truyền đến tiếng phụ nữ nói:
- Nam Lâm lần này đúng là may mắn, vốn bị ghẻ lạnh nhưng trong vòng một đêm lại được đề bạt làm phó đại đội trưởng.
- Cái gì? Cậu đấy, đúng là lạc hậu, cậu không biết đấy thôi, có người tận mắt thấy con hồ ly tinh kia đến phòng làm việc của cục trưởng ngồi cả buổi. Cậu đấy, đúng là không biết gì, sao không nghĩ xem vị trí đó không rơi xuống đầu cậu? Chậc chậc, nếu như vậy thì không biết bộ dạng của con hồ ly kia sẽ thế nào.
- Bình thường cô ấy cũng không tệ, rất đoan trang, ôi, không ngờ... ....
- Điều này còn phải nói sao? Trước kia anh Lương còn tại vị, con hồ ly kia cũng là sủng vật của anh ấy rồi, hì hì... ....
Khi đó Nam Lâm tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nàng giận sôi sục, hận không thể đánh vỡ mồm hai con đàn bà thúi bên kia.
Nhưng đợi đến khi Nam Lâm xông ra thì đối phương đã biến mất bóng.
Là một phụ nữ đã khó, là một "gái cơ quan" thật sự không dễ dàng, đặc biệt là "gái cơ quan" này lại có chút nhan sắc, khó chồng thêm khó.
Nam Lâm đã từng suy nghĩ nghiêm túc, Vương Học Bình làm vậy có phải co ý bất lương với mình?
Nhưng sau khi trải qua sự kiện cảnh sát và quân đội va chạm trước kia, Vương Học Bình chưa từng tìm đến Nam Lâm để nói lời nào, thậm chí là chưa từng cho ra ám hiệu gì. Dù có bất kỳ vấn đề gì thì cũng là Liễu Sướng gọi Nam Lâm đến, sau đó dựa theo uy chế quản lý súng ống mà giải quyết vấn đề, sau đó Liễu Sướng cũng không trì hoãn mà đuổi nàng ra ngay.
Nói thật, dù Nam Lâm muốn quyến rũ Vương Học Bình, nhưng có mặt Liễu Sướng, nàng muốn gặp cục trưởng cũng khó.
Khi Nam Lâm ngẩng đầu lên, Vương Học Bình lại nhìn qua, ánh mắt hai người lơ đãng gặp nhau.
Nam Lâm vội vàng cúi đầu, trái tim như con nai nhỏ, chạy thình thịch.
Dựa vào trực giác của phụ nữ, Nam Lâm thấy ánh mắt Vương Học Bình nhìn mình rất thanh tịnh, không liên quan đến tình yêu, giống như có chút cổ vũ và mong đợi với thuộc hạ.
"Chẳng lẽ mình xấu lắm sao? Nên anh không quan tâm như vậy?"
Trong lòng Nam Lâm bùng lên chút háo thắng khó giải thích, nàng dũng cảm ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình.
Nhưng Vương Học Bình không nhìn nàng, chỉ đơn giản bắt chuyện với mọi người, sau đó xoay người đi về phía xe của mình. Nam Lâm chỉ thấy bóng lưng hắn lên xe mà thôi.
Khi xe chạy vào khu đặc công, tiếng vỗ tay như sấm vang lên vang dội.
Đại đội trưởng dẫn theo một nhóm bộ hạ tươi cười chào đón Vương Học Bình và các vị lãnh đạo đến phòng họp lớn.
Sau khi các vị lãnh đạo được sắp xếp đúng vị trí trên đài chủ tịch, đại đội trưởng là người chủ trì hội nghị, vốn muốn mời Vương Học Bình lên nói vài câu, nhưng Vương Học Bình lắc đầu chỉ vào Cảnh Kiếm Phong rồi cười nói:
- Hôm nay tôi đến chỉ muốn làm người nghe, không muốn lên tiếng.
Đại đội trưởng đặc công dù sao cũng không quen Vương Học Bình, hắn cũng không dám khuyên mà mời Cảnh Kiếm Phong dù thế nào cũng phải nói vài lời, không nói không coi trọng công tác của đại đội đặc công.
Cảnh Kiếm Phong và vị đại đội trưởng này có quan hệ không tệ, vì thế cũng không khách khí mà gõ Micro kéo lực chú ý của đám người dưới đài, sau đó dùng giọng nghiêm trang phát biểu vài lời.
Nam Lâm nghe rất chân thành, nàng phát hiện lãnh đạo Cảnh lên tiếng có ba điểm nhắc đến mình, còn lại đều nhấn mạnh một vấn đề: Cần phải phục tùng toàn cục, tất cả đều là cán bộ đảng, đều phải đoàn kết nghe theo chỉ huy của cục trưởng Vương.
Hôm nay đưa Nam Lâm xuống nhận chức nhưng rõ ràng là lên tiếng cho Vương Học Bình, vì thế mà nàng cảm thấy trong lòng bức bối, giống như bị lợi dụng vậy.
Nam Lâm lại nhìn về Vương Học Bình, vẻ mặt đã rất khó coi.
Lúc này trước mặt Vương Học Bình, các vị lãnh đạo đại đội đặc công đều tỏ thái độ: Kiên quyết ủng hộ sự lãnh đạo anh minh của đảng ủy, cố gắng làm tốt công tác phòng ngừa bạo động, đưa ra cống hiến lớn hơn.
Không sai, đây là bệnh hình thức, Vương Học Bình sắp xếp như vậy cũng không phải cần sự trung thàn của mọi người, mà vấn đề là lấy được sự ủng hộ của mọi người.
Cán bộ trong nước thường có một tâm tính, đó là đi theo kẻ mạnh.
Vì thế mà trong trò chính trị, tạo nên tình huống hô ứng không những chẳng có hại mà lại rất có lợi với vấn đề cũng cố quyền uy cá nhân.
Năm xưa nhiều vị hoàng đế vì muốn nắm chắc lực lượng toàn dân mà tạo nên những câu chuyện thần tiên, vì thế có thể thấy được vấn đề tẩy não dư luận là không thể khinh thường.
Sau khi tan họp thì Cảnh Kiếm Phong triệu tập tọa đàm, mà Vương Học Bình thì lên xe bỏ đi.
Nam Lâm thật sự không chịu nổi, nàng bớt chút thời gian kéo Hàn Kiện đến rồi khẽ nói:
- Sao lại thế này?
Hàn Kiện ngây người không hiểu ý nghĩ của Nam Lâm, vì vậy nàng chu miệng dùng giọng oán trách nói:
- Đã không phải cố tình đưa cháu đến nhận chức nhưng cố ý bày ra trận thế quá lớn, không phải làm người ta chê cười sao?
- Tiểu Lâm, cháu nói thế nào vậy?
Hàn Kiện vất vả lắm mới hiểu ý của Nam Lâm, hắn không nhịn được phải cười rồi lên tiếng:
- Cháu nói xem, trong cục công an chúng ta có vị cán bộ cấp phó ban nào xuống nhận chức mà cục trưởng tự mình đưa đi?
Nam Lâm cẩn thận suy xét rồi nói:
- Trước nay chưa từng nghe nói.
Hàn Kiện thở dài nói:
- Tiểu Lâm, cháu xem như tạo nên tình huống đầu tiên. Thật ra sự việc hôm nay, chỉ cần cháu suy xét sâu hơn thì sẽ hiểu, vị cục trưởng của chúng ta rất khó lường, cũng không phải chỉ là cao tay bình thường. Anh ta hôm nay đến đây, dù không nói nửa câu nhưng kẻ ngốc cũng biết, anh ấy cho cháu chỗ dựa.
Khi thấy Nam Lâm tỏ ra bừng tỉnh, Hàn Kiện từ ái đưa tay vuốt mái tóc đen của nàng rồi nói:
- Tiểu Lâm Tử, trước đó chú không quan tâm đến cháu được, đúng là làmc cháu uất ức.
- Chú Hàn, tuy cháu không hiểu chuyện nhưng cũng không còn là con nít, cánh tay cũng có thể đưa xuống đùi. Những năm qua nếu không phải chú quan tâm chăm sóc, em cháu cũng không được lên làm cảnh sát giao thông, mẹ cháu sau khi nghĩ việc cũng đau ốm liên miên, nếu không phải được chú sắp xếp, sợ rằng đã sớm... ....
Trước kia Lương Hồng Kỳ có ý xấu với Nam Lâm, Hàn Kiện chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ, sao chống được? Vì vậy Nam Lâm cũng không oán trách khi đó Hàn Kiện không đứng ra chống đỡ.
Muốn trách chỉ có thể trách nàng tướng mạo quá xuất sắc, làm người ta chảy nhỏ dãi.
Nam Lâm tuy thân thủ bất phàm nhưng Hàn Kiện vẫn rất lo lắng, vẫn là một câu nói cổ, hồng nhan họa thủy.
Hàn Kiện dù là trưởng bối nhìn Nam Lâm lớn lên từ nhỏ, hắn suy nghĩ một lúc lâu, cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả tướng mạo của Nam Lâm.
Cao hơn mét bảy, mắt hạnh, mày liễu, da trắng như ngọc, mặc vào bộ đồng phục cảnh sát lại càng khí khái, thật sự khó thể miêu tả.
"Ôi, đúng là kẻ gây họa, cực phẩm gây họa!"
Hàn Kiện lén cảm khái, những bậc giai nhân tai họa thế này, dù là nhà giàu nứt vách cũng không dám bộc lộ trước mắt nhân gian.
Hàn Kiện suy xét nhiều lần, nếu Nam Lâm được gả vào nhà bình dân, tuyệt đối sẽ là nguyên nhân tai họa, rất có thể sẽ dẫn đến tình cảnh cửa nát nhà tan, vợ con ly tán.
Phụ nữ cần được yêu thương, mà loại phụ nữ gây họa thường có rất nhiều người bám theo, tất nhiên những kẻ có quyền thế sẽ ở vị trí đệ nhất.
Trong nước, dù lắm tiền bao nhiêu, trong mắt đám con cháu nhà quyền quý cũng không là gì.
Hàn Kiện nghĩ lại mà cảm thấy đau đầu, Vương Học Bình hôm nay ra mặt ủng hộ Nam Lâm, hắn vốn tưởng rằng vị cục trưởng Vương kia sẽ có tâm tư sai lệch.
Nhưng sau khi quan sát kỹ càng, Hàn Kiện đã chối bỏ suy nghĩ kia của mình.
Nói trắng ra, với thân phận và địa vị của Hàn Kiện, căn bản không có khả năng không biết, chỉ vì Vương Học Bình ra tay mới giúp Nam Lâm thoát đại nạn.
Hàn Kiện cũng là đàn ông, trước kia Lương Hồng Kỳ dễ dàng tha thứ cho sự phản kháng của Nam Lâm, cũng vì Lương Hồng Kỳ quá tự tin. Khi đó Lương Hồng Kỳ là một vị quyền lực cực lớn, không ai địch nổi, hắn cũng không muốn cưỡng ép Nam Lâm, chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột.
Nhưng lần này Lương Hồng Kỳ muốn điều Nam Lâm đến làm trưởng khoa ở ủy ban tư pháp, hơn phân nửa đã có ý nghĩ cưỡng ép, dù sao thì bây giờ hắn cũng không còn là cục trưởng cục công an, không thể một tay che trời.
- Tiểu Lâm Tử, cháu nên tìm người yêu đi.
Hàn Kiện có vài lời không tốt để nói, hắn chi có thể đi đường vòng với Nam Lâm.
Nam Lâm thè lưỡi, nàng ôm lấy cánh tay của Hàn Kiện rồi cố ý ăn vạ:
- Chú Hàn, chú thật đáng ghét, người ta bây giờ còn nhỏ, lại mới nhận chức, có thời gian nghĩ đến nó sao?
Hàn Kiện cười ha hả, hắn nheo mắt nói:
- Tiểu Lâm Tử, đừng trách chú lắm mồm, cháu cũng không còn trẻ nữa, nên nghĩ đến vấn đề cá nhân.
Nam Lâm cũng không nghĩ nhiều như vậy, nàng dùng giọng đùa giỡn nói:
- Cháu à, dù gả ra ngoài, cũng phải gả cho một người đàn ông yêu cháu, giống như... ....
Trong đầu Nam Lâm chợt hiện lên hình tượng ngũ đoản của Lương Hồng Kỳ, bộ dạng của đối phương quá hèn mọn bỉ ổi, trong ánh mắt còn có vẻ tham lam, điều này giống như nàng gắp phải một con ruồi khi ăn cơm, không còn cảm hứng gì nữa.
Hàn Kiện thấy vẻ mặt Nam Lâm chợt phai nhạt, trong lòng hắn cũng tê rần, hắn biết rõ cô gái này lại nghĩ về tên khốn Lương Hồng Kỳ.
- Ha ha, Tiểu Lâm Tử, chỗ này mạnh hơn so với cục công an thành phố , dưới tay cháu là binh hùng tướng mạnh.
Hàn Kiện không muốn Nam Lâm mất vui, hắn cố ý lên tiếng.
Quả nhiên Nam Lâm bị thu hút, nàng cười hì hì nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, bạn học cũ, đồng sự cũng có vài người, so với phòng quản lý súng thì tốt hơn vạn lần.
Hàn Kiện thấy Nam Lâm cười thì không khỏi thở ra, hắn quay đầu nhìn đám người vây quanh Cảnh Kiếm Phong, trong lòng thầm nghĩ: Hành động của Vương Học Bình hôm nay thuần túy là ông say không phải vì rượu, không bao lâu sau một đám người phái trung lập sẽ rơi vào trong tay Vương Học Bình!
Vương Học Bình ký hết những văn kiện trên bàn rồi ngẩng đầu nhìn Liễu Sướng, lúc này Liễu Sướng cũng nhanh chóng báo cáo:
- Cục trưởng Cảnh đã dẫn theo phó phòng Dương phòng chính trị đợi sẵn dưới lầu.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, hắn dụi tàn thuốc rồi đứng lên đi ra ngoài.
Sau khi phân công điều chỉnh các lãnh đạo cục công an thì Cảnh Kiếm Phong tỏ ra cực kỳ tôn trọng Vương Học Bình, dù là việc lớn hay nhỏ đều xin chỉ thị của Vương Học Bình mới chấp hành, căn bản không tự tiện.
Vương Học Bình cũng rất hài lòng với sự khiêm tốn của anh Cảnh, dựa theo quy củ thì trước nay lãnh đạo số một và số hai thường là đối thủ một mất một còn trời sinh, tính tàn khốc của nó còn vượt xa chiến tranh giành quyền lực năm xưa giữa các vị hoàng tử.
Bây giờ anh Cảnh đã đồng ý cúi người, Vương Học Bình cũng không quá mức, cũng khẽ buông tha cho Cảnh Hiểu Cương.
Thạt ra Cảnh Hiểu Cương cũng không làm ra chuyện gì nhẫn tâm thất đức, bố làm quan thì con kiếm chút tiền, đây hầu như đã là quy tắc ngầm trên quan trường, dù là Vương Học Bình cũng không dám đơn giản đụng vào.
Vương Học Bình muốn dựng lên uy tín trong cục công an thì không phải chỉ một mình vung tay, cần phải có một nhóm người đứng bên cạnh phất cờ reo hò.
Nếu Vương Học Bình không có dã tâm, với tính cách của Cảnh Kiếm Phong và các thành viên lãnh đạo ban ngành, sao có thể cùng đoàn kết quanh Vương Học Bình?
Người chơi chính trị thì phải biết nhìn thời xem thế, tuyệt đối không thể xử trí theo cảm tính, biết cái gì nắm cái gì nên bỏ.
Kiếp trước Vương Học Bình đã từng trải qua tình cảnh nhà nát cửa tan, dựa theo đạo lý, hắn phải cực kỳ căm hận những loại người như Lý Đại Giang.
Nhưng thời kỳ nào cũng vậy, chỗ nào mà chẳng có chuyện bất công, có bắt cũng chẳng hết, Vương Học Bình biết mình không phải là đấng cứu thế, căn bản không thể nào quan tâm hết lượt cho được.
Kẻ muốn thành đại sự thường không xem xét những chuyện nhỏ nhặt, phải có quyết đoán.
Vương Học Bình muốn cầu tiến trên quan trường, hắn cũng không thể nào phá hoại những quy tắc ngầm đã có sẵn.
Trong quan trường, kẻ yếu sẽ bị đuổi đi, kẻ mạnh dù thái hóa cũng sẽ ở lại, đây là bi ai rất lớn.
Vương Học Bình rời khỏi phòng làm việc, trên đường đi gặp nhiều cán bộ lớn nhỏ, ai cũng nhường đường cho hắn rồi dùng lớn tiếng nói:
- Chào cục trưởng.
Thấy Vương Học Bình đi đến thang máy, hai vị cán bộ bên trong rất căng thẳng, muốn nhấc chân đi ra ngoài. Đúng lúc này Vương Học Bình khoát tay cản lại, hắn cười hỏi:
- Đi đến lầu mấy?
Một vị cán bộ hơi lớn tuổi, có lẽ vì có kinh nghiệm trải qua nhiều tình huống nên khá lớn gan, hắn áp chế cảm giác bối rối rồi cười nói:
- Chúng tôi đến lầu một.
Vị cán bộ trẻ bên kia cảm thấy cực kỳ quái dị, hai người bọn họ vốn đi lên lầu mười, sao lại biến thành đi xuống lầu một?
- Được, vậy thì chúng ta cùng xuống.
Vương Học Bình đưa tay nhấn phím đi xuống.
Liễu Sướng đứng bên cạnh Vương Học Bình mà cảm thấy hai vị cán bộ kia đứng rất nghiêm, gương mặt cứng đờ, rõ ràng bọn họ rất căng thẳng.
Liễu Sướng thầm nghĩ, hai người này quá kém, dám cùng đi thang máy với lãnh đạo, đúng là chịu tội.
Xuống lầu một, Vương Học Bình đi ra thang máy, trước mặt xuất hiện trưởng phòng trị an Hàn Kiện, người này tiến lên cười tươi đón chào.
Vương Học Bình cười vươn tay bắt tay Hàn Kiện, hắn nói đùa:
- Anh Hàn, hôm nay anh có vẻ rất tinh thần.
Hàn Kiện mặc một bộ đồng phục cảnh sát, dưới chân là đôi giày da sáng bóng.
- Ha ha, cục trưởng Vương, có câu người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái, công tác với anh thì ai mà không vui?
Hàn Kiện dùng một câu hai nghĩa nói.
- Anh Hàn, anh đã là trưởng phòng được bảy năm rồi phải không?
Vương Học Bình đi vài mét thì chợt dừng lại hỏi Hàn Kiện.
Hàn Kiện cũng là lão quan trường, sao không hiểu ám hiệu trong lời nói của Vương Học Bình, vì thế mà trong lòng không khỏi ấm áp, hắn nghiêm túc nói:
- Đúng vậy, bảy năm và năm tháng.
- À, tôi biết rồi.
Vương Học Bình ném lại một câu nói không có ý nghĩa, sau đó đi về phía cổng.
Hàn Kiện rất vui vẻ, trong lòng hắn biết rất rõ, hễ là đến cấp độ lãnh đạo nhất định thì có những lời khó thể nói ra ngoài.
Nếu Vương Học Bình đã có ám hiệu, Hàn Kiện sợ rằng sẽ có cơ hội được điều động. Dựa theo ý nghĩ của Hàn Kiện, hắn cũng không có hứng thú tiến vào ban ngành cục công an thành phố, chỉ muốn xuống dưới làm một vị cục trưởng phân cục mà thôi.
Lúc này trong ban ngành cục công an thành phố, tất cả các vị phó cục trưởng đều có cấp chính xứ, nhưng vấn đề là thành phố Tiền Châu hầu như tất cả các cục trưởng phân cục đều là thường ủy đảng ủy kiêm bí thư ủy ban tư pháp.
Nếu Hàn Kiện có thể thành ước nguyện, nhìn thì giống như điều động bình thường, thực tế chẳng khác nào tiên lên nửa cấp, bước vào hàng ngũ cán bộ lãnh đạo cấp phó cục.
Vì vậy mà có danh tiếng và nắm quyền cao, không sướng sao?
Tất nhiên Hàn Kiện cũng biết phân cục không thể so sánh với các phòng ban ở cục công an thành phố, vì phân cục các quận huyện dù trực thuộc vào cục công an thành phố là chính, nhưng tất cả các bí thư và chủ tịch quận huyện đều có chút quyền lên tiếng, nếu muốn chứng thực thì cũng có chút trắc trở.
Khi Vương Học Bình xuất hiện ngoài bậc thềm, Cảnh Kiếm Phong đã sớm chờ bên ngoài, vì vậy mà nhanh chóng tiến lên đón chào.
Vương Học Bình cười nhìn Cảnh Kiếm Phong nói:
- Chúng ta khởi hành chứ?
Cảnh Kiếm Phong gật đầu, hắn cười nói:
- Nếu anh đã lên tiếng, như vậy chúng ta lên đường.
Cảnh Kiếm Phong nói xong thì đưa mắt nhìn phó chủ nhiệm văn phòng Ngô Dật Kiệt ở bên cạnh.
Ngô Dật Kiệt thầm hiểu, hắn không nhúc nhích thân trên nhưng tay phải lại đưa ra sau lưng khẽ vẫy vẫy cánh lái xe ở phía sau, nhắc nhở mọi người là lãnh đạo sắp đi, nên chú ý.
Nam Lâm hôm nay vốn là nhân vật chính nhưng lại bị cho ra rìa, vì thế mà ánh mắt nàng nhìn về phía Vương Học Bình có chút phức tạp.
Không chỉ về đến cương vị yêu thích, lại được đề bặt tăng lên nửa cấp, Nam Lâm đáng lý nên vui mới đúng, nhưng không biết vì sao mà tâm tình lúc này có hơi tệ.
Sau khi tin tức đề bạt truyền ra, Nam Lâm cũng vui vẻ vài ngày, nhưng nàng vô tình nghe được vài tin đồn, vì thế mà tâm tình chuyển biến xấu.
Ngày hôm qua Nam Lâm đi vệ sinh thi đột nhiên ở gian bên cạnh truyền đến tiếng phụ nữ nói:
- Nam Lâm lần này đúng là may mắn, vốn bị ghẻ lạnh nhưng trong vòng một đêm lại được đề bạt làm phó đại đội trưởng.
- Cái gì? Cậu đấy, đúng là lạc hậu, cậu không biết đấy thôi, có người tận mắt thấy con hồ ly tinh kia đến phòng làm việc của cục trưởng ngồi cả buổi. Cậu đấy, đúng là không biết gì, sao không nghĩ xem vị trí đó không rơi xuống đầu cậu? Chậc chậc, nếu như vậy thì không biết bộ dạng của con hồ ly kia sẽ thế nào.
- Bình thường cô ấy cũng không tệ, rất đoan trang, ôi, không ngờ... ....
- Điều này còn phải nói sao? Trước kia anh Lương còn tại vị, con hồ ly kia cũng là sủng vật của anh ấy rồi, hì hì... ....
Khi đó Nam Lâm tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nàng giận sôi sục, hận không thể đánh vỡ mồm hai con đàn bà thúi bên kia.
Nhưng đợi đến khi Nam Lâm xông ra thì đối phương đã biến mất bóng.
Là một phụ nữ đã khó, là một "gái cơ quan" thật sự không dễ dàng, đặc biệt là "gái cơ quan" này lại có chút nhan sắc, khó chồng thêm khó.
Nam Lâm đã từng suy nghĩ nghiêm túc, Vương Học Bình làm vậy có phải co ý bất lương với mình?
Nhưng sau khi trải qua sự kiện cảnh sát và quân đội va chạm trước kia, Vương Học Bình chưa từng tìm đến Nam Lâm để nói lời nào, thậm chí là chưa từng cho ra ám hiệu gì. Dù có bất kỳ vấn đề gì thì cũng là Liễu Sướng gọi Nam Lâm đến, sau đó dựa theo uy chế quản lý súng ống mà giải quyết vấn đề, sau đó Liễu Sướng cũng không trì hoãn mà đuổi nàng ra ngay.
Nói thật, dù Nam Lâm muốn quyến rũ Vương Học Bình, nhưng có mặt Liễu Sướng, nàng muốn gặp cục trưởng cũng khó.
Khi Nam Lâm ngẩng đầu lên, Vương Học Bình lại nhìn qua, ánh mắt hai người lơ đãng gặp nhau.
Nam Lâm vội vàng cúi đầu, trái tim như con nai nhỏ, chạy thình thịch.
Dựa vào trực giác của phụ nữ, Nam Lâm thấy ánh mắt Vương Học Bình nhìn mình rất thanh tịnh, không liên quan đến tình yêu, giống như có chút cổ vũ và mong đợi với thuộc hạ.
"Chẳng lẽ mình xấu lắm sao? Nên anh không quan tâm như vậy?"
Trong lòng Nam Lâm bùng lên chút háo thắng khó giải thích, nàng dũng cảm ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình.
Nhưng Vương Học Bình không nhìn nàng, chỉ đơn giản bắt chuyện với mọi người, sau đó xoay người đi về phía xe của mình. Nam Lâm chỉ thấy bóng lưng hắn lên xe mà thôi.
Khi xe chạy vào khu đặc công, tiếng vỗ tay như sấm vang lên vang dội.
Đại đội trưởng dẫn theo một nhóm bộ hạ tươi cười chào đón Vương Học Bình và các vị lãnh đạo đến phòng họp lớn.
Sau khi các vị lãnh đạo được sắp xếp đúng vị trí trên đài chủ tịch, đại đội trưởng là người chủ trì hội nghị, vốn muốn mời Vương Học Bình lên nói vài câu, nhưng Vương Học Bình lắc đầu chỉ vào Cảnh Kiếm Phong rồi cười nói:
- Hôm nay tôi đến chỉ muốn làm người nghe, không muốn lên tiếng.
Đại đội trưởng đặc công dù sao cũng không quen Vương Học Bình, hắn cũng không dám khuyên mà mời Cảnh Kiếm Phong dù thế nào cũng phải nói vài lời, không nói không coi trọng công tác của đại đội đặc công.
Cảnh Kiếm Phong và vị đại đội trưởng này có quan hệ không tệ, vì thế cũng không khách khí mà gõ Micro kéo lực chú ý của đám người dưới đài, sau đó dùng giọng nghiêm trang phát biểu vài lời.
Nam Lâm nghe rất chân thành, nàng phát hiện lãnh đạo Cảnh lên tiếng có ba điểm nhắc đến mình, còn lại đều nhấn mạnh một vấn đề: Cần phải phục tùng toàn cục, tất cả đều là cán bộ đảng, đều phải đoàn kết nghe theo chỉ huy của cục trưởng Vương.
Hôm nay đưa Nam Lâm xuống nhận chức nhưng rõ ràng là lên tiếng cho Vương Học Bình, vì thế mà nàng cảm thấy trong lòng bức bối, giống như bị lợi dụng vậy.
Nam Lâm lại nhìn về Vương Học Bình, vẻ mặt đã rất khó coi.
Lúc này trước mặt Vương Học Bình, các vị lãnh đạo đại đội đặc công đều tỏ thái độ: Kiên quyết ủng hộ sự lãnh đạo anh minh của đảng ủy, cố gắng làm tốt công tác phòng ngừa bạo động, đưa ra cống hiến lớn hơn.
Không sai, đây là bệnh hình thức, Vương Học Bình sắp xếp như vậy cũng không phải cần sự trung thàn của mọi người, mà vấn đề là lấy được sự ủng hộ của mọi người.
Cán bộ trong nước thường có một tâm tính, đó là đi theo kẻ mạnh.
Vì thế mà trong trò chính trị, tạo nên tình huống hô ứng không những chẳng có hại mà lại rất có lợi với vấn đề cũng cố quyền uy cá nhân.
Năm xưa nhiều vị hoàng đế vì muốn nắm chắc lực lượng toàn dân mà tạo nên những câu chuyện thần tiên, vì thế có thể thấy được vấn đề tẩy não dư luận là không thể khinh thường.
Sau khi tan họp thì Cảnh Kiếm Phong triệu tập tọa đàm, mà Vương Học Bình thì lên xe bỏ đi.
Nam Lâm thật sự không chịu nổi, nàng bớt chút thời gian kéo Hàn Kiện đến rồi khẽ nói:
- Sao lại thế này?
Hàn Kiện ngây người không hiểu ý nghĩ của Nam Lâm, vì vậy nàng chu miệng dùng giọng oán trách nói:
- Đã không phải cố tình đưa cháu đến nhận chức nhưng cố ý bày ra trận thế quá lớn, không phải làm người ta chê cười sao?
- Tiểu Lâm, cháu nói thế nào vậy?
Hàn Kiện vất vả lắm mới hiểu ý của Nam Lâm, hắn không nhịn được phải cười rồi lên tiếng:
- Cháu nói xem, trong cục công an chúng ta có vị cán bộ cấp phó ban nào xuống nhận chức mà cục trưởng tự mình đưa đi?
Nam Lâm cẩn thận suy xét rồi nói:
- Trước nay chưa từng nghe nói.
Hàn Kiện thở dài nói:
- Tiểu Lâm, cháu xem như tạo nên tình huống đầu tiên. Thật ra sự việc hôm nay, chỉ cần cháu suy xét sâu hơn thì sẽ hiểu, vị cục trưởng của chúng ta rất khó lường, cũng không phải chỉ là cao tay bình thường. Anh ta hôm nay đến đây, dù không nói nửa câu nhưng kẻ ngốc cũng biết, anh ấy cho cháu chỗ dựa.
Khi thấy Nam Lâm tỏ ra bừng tỉnh, Hàn Kiện từ ái đưa tay vuốt mái tóc đen của nàng rồi nói:
- Tiểu Lâm Tử, trước đó chú không quan tâm đến cháu được, đúng là làmc cháu uất ức.
- Chú Hàn, tuy cháu không hiểu chuyện nhưng cũng không còn là con nít, cánh tay cũng có thể đưa xuống đùi. Những năm qua nếu không phải chú quan tâm chăm sóc, em cháu cũng không được lên làm cảnh sát giao thông, mẹ cháu sau khi nghĩ việc cũng đau ốm liên miên, nếu không phải được chú sắp xếp, sợ rằng đã sớm... ....
Trước kia Lương Hồng Kỳ có ý xấu với Nam Lâm, Hàn Kiện chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ, sao chống được? Vì vậy Nam Lâm cũng không oán trách khi đó Hàn Kiện không đứng ra chống đỡ.
Muốn trách chỉ có thể trách nàng tướng mạo quá xuất sắc, làm người ta chảy nhỏ dãi.
Nam Lâm tuy thân thủ bất phàm nhưng Hàn Kiện vẫn rất lo lắng, vẫn là một câu nói cổ, hồng nhan họa thủy.
Hàn Kiện dù là trưởng bối nhìn Nam Lâm lớn lên từ nhỏ, hắn suy nghĩ một lúc lâu, cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả tướng mạo của Nam Lâm.
Cao hơn mét bảy, mắt hạnh, mày liễu, da trắng như ngọc, mặc vào bộ đồng phục cảnh sát lại càng khí khái, thật sự khó thể miêu tả.
"Ôi, đúng là kẻ gây họa, cực phẩm gây họa!"
Hàn Kiện lén cảm khái, những bậc giai nhân tai họa thế này, dù là nhà giàu nứt vách cũng không dám bộc lộ trước mắt nhân gian.
Hàn Kiện suy xét nhiều lần, nếu Nam Lâm được gả vào nhà bình dân, tuyệt đối sẽ là nguyên nhân tai họa, rất có thể sẽ dẫn đến tình cảnh cửa nát nhà tan, vợ con ly tán.
Phụ nữ cần được yêu thương, mà loại phụ nữ gây họa thường có rất nhiều người bám theo, tất nhiên những kẻ có quyền thế sẽ ở vị trí đệ nhất.
Trong nước, dù lắm tiền bao nhiêu, trong mắt đám con cháu nhà quyền quý cũng không là gì.
Hàn Kiện nghĩ lại mà cảm thấy đau đầu, Vương Học Bình hôm nay ra mặt ủng hộ Nam Lâm, hắn vốn tưởng rằng vị cục trưởng Vương kia sẽ có tâm tư sai lệch.
Nhưng sau khi quan sát kỹ càng, Hàn Kiện đã chối bỏ suy nghĩ kia của mình.
Nói trắng ra, với thân phận và địa vị của Hàn Kiện, căn bản không có khả năng không biết, chỉ vì Vương Học Bình ra tay mới giúp Nam Lâm thoát đại nạn.
Hàn Kiện cũng là đàn ông, trước kia Lương Hồng Kỳ dễ dàng tha thứ cho sự phản kháng của Nam Lâm, cũng vì Lương Hồng Kỳ quá tự tin. Khi đó Lương Hồng Kỳ là một vị quyền lực cực lớn, không ai địch nổi, hắn cũng không muốn cưỡng ép Nam Lâm, chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột.
Nhưng lần này Lương Hồng Kỳ muốn điều Nam Lâm đến làm trưởng khoa ở ủy ban tư pháp, hơn phân nửa đã có ý nghĩ cưỡng ép, dù sao thì bây giờ hắn cũng không còn là cục trưởng cục công an, không thể một tay che trời.
- Tiểu Lâm Tử, cháu nên tìm người yêu đi.
Hàn Kiện có vài lời không tốt để nói, hắn chi có thể đi đường vòng với Nam Lâm.
Nam Lâm thè lưỡi, nàng ôm lấy cánh tay của Hàn Kiện rồi cố ý ăn vạ:
- Chú Hàn, chú thật đáng ghét, người ta bây giờ còn nhỏ, lại mới nhận chức, có thời gian nghĩ đến nó sao?
Hàn Kiện cười ha hả, hắn nheo mắt nói:
- Tiểu Lâm Tử, đừng trách chú lắm mồm, cháu cũng không còn trẻ nữa, nên nghĩ đến vấn đề cá nhân.
Nam Lâm cũng không nghĩ nhiều như vậy, nàng dùng giọng đùa giỡn nói:
- Cháu à, dù gả ra ngoài, cũng phải gả cho một người đàn ông yêu cháu, giống như... ....
Trong đầu Nam Lâm chợt hiện lên hình tượng ngũ đoản của Lương Hồng Kỳ, bộ dạng của đối phương quá hèn mọn bỉ ổi, trong ánh mắt còn có vẻ tham lam, điều này giống như nàng gắp phải một con ruồi khi ăn cơm, không còn cảm hứng gì nữa.
Hàn Kiện thấy vẻ mặt Nam Lâm chợt phai nhạt, trong lòng hắn cũng tê rần, hắn biết rõ cô gái này lại nghĩ về tên khốn Lương Hồng Kỳ.
- Ha ha, Tiểu Lâm Tử, chỗ này mạnh hơn so với cục công an thành phố , dưới tay cháu là binh hùng tướng mạnh.
Hàn Kiện không muốn Nam Lâm mất vui, hắn cố ý lên tiếng.
Quả nhiên Nam Lâm bị thu hút, nàng cười hì hì nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, bạn học cũ, đồng sự cũng có vài người, so với phòng quản lý súng thì tốt hơn vạn lần.
Hàn Kiện thấy Nam Lâm cười thì không khỏi thở ra, hắn quay đầu nhìn đám người vây quanh Cảnh Kiếm Phong, trong lòng thầm nghĩ: Hành động của Vương Học Bình hôm nay thuần túy là ông say không phải vì rượu, không bao lâu sau một đám người phái trung lập sẽ rơi vào trong tay Vương Học Bình!
/435
|