Nam Hồ sơn trang có tên cũ là khách sạn Nam Hồ, phong cảnh nơi đây rất đẹp, hồ nước Nam Hồ nổi tiếng cả nước.
Đầu năm sáu mươi thế kỷ hai mươi, đó là thời kỳ nạn đói hoành hành, nhưng vì đón tiếp lãnh đạo trung ương mà lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Trung Hạ đã không dám chậm trễ mà tự mình chủ trì công tác xây dựng khách sạn Nam Hồ.
Vì để cho lãnh đạo cảm thấy thoải mái và thỏa mãn, bí thư tỉnh ủy Trung Hạ còn đặc biệt chạy đến thủ đô xin chỉ thị tùy cơ hành động của đại tổng quản Uông của cục cảnh vệ trung ương.
Lúc đó sau khi dự án khách sạn Nam Hồ được duyệt thì chỉ mất năm tháng xây dựng, tốc độ cực nhanh, ngay cả đời sau cũng thừa nhận "tốc độ Thẩm Quyến" cũng không bằng.
Trên đời này không có bức tường nào chắn kín gió, tin tức truyền ra, toàn bộ công trình hao tổn vài chục triệu, mà lúc này tiền lương của cán bộ cơ quan bình thường chỉ là vài chục đồng mà thôi.
Đời sau dân chúng có câu nói đùa với địa phương canh giữ nghiêm ngặt và cực kỳ thần bí này, đó là: Nam Hồ hành cung.
Đất đai của Nam Hồ sơn trang là rất rộng, vài ngàn mẫu, bên trong là đình đài lầu các, thấp thoáng sông núi làm người ta cực kỳ thoải mái, quả là nơi thắng địa dùng để an dưỡng.
Quan trọng nhất trong Nam Hồ sơn trang chính là khu vực dành cho khách quý, là một hòn đảo giữa hồ, không sử dụng cho người bình thường.
Trên đảo là từng ngôi nhà dành cho khách quý, từ xa nhìn lại thấy rất bình thường, chỉ là những căn nhà hai tầng mà thôi, nhưng thật ra những vật dụng bên trong rất xa hoa.
Trước khi Uông Mãnh đưa người vào trong nhà, cảnh vệ ngoài cửa đã nhắc nhở bọn họ phải cởi giày mới được đi vào.
Chưa nói những thứ gì khác, Vương Học Bình thấy phòng khách lót thảm lông dê chuyên dành cho vương thất Ả rập, điều này đã quá đủ nói lên mức xa hoa.
Vương Học Bình giẫm chân lên thảm mềm, cảm thấy như đi trên cỏ non, không những thoải mái, thậm chí còn không sinh ra bất kỳ âm thanh nào.
Với mức độ giàu có của Vương Học Bình vào lúc này, hắn hoàn toàn có thể hưởng thụ cuộc sống xa xỉ, nhưng chẳng qua đó là ở nước ngoài. Nước ngoài anh chỉ cần nộp thuế đúng hạn, dù cuộc sống của anh có cao sang thế nào, không ai có tư cách quan tâm đến anh.
Trong nước, nếu Vương Học Bình làm nhà mình giống như thế này, hì hì, sợ rằng con đường làm quan sẽ kết thúc.
Trong nước là xã hội quan lại vài ngàn năm, mức độ coi trọng lễ chế đã đến mức cực kỳ biến thái.
Hai nhân viên phục vụ mắt hạnh má đào tướng mạo tươi đẹp thấy Uông Mãnh dẫn người tiến vào thì tranh thủ thời gian cúi người dùng giọng trong trẻo nói:
- Chào thủ trưởng.
Uông Mãnh gật đầu rồi cười nói:
- Các người phục vụ thủ trưởng ở đây cũng có chút khổ cực.
Khi thấy Nhâm Hồng Đạt tỏ ra kinh ngạc, Vương Học Bình cũng lập tức suy xét, hắn chỉ có thể nghĩ rằng, sau lưng hai cô gái phục vụ xinh đẹp kia có một bí mật gì đó.
Nhân viên phục vụ ở khu khách quý của Nam Hồ sơn trang tuyệt đối không phải chỉ là gương mặt xinh đẹp, các nàng được lựa chọn rất nghiêm khắc, theo từng tầng, tiêu chuẩn được nhận là rất cao: Tốt nghiệp đại học, ít nhất cũng phải hiểu hai ngoại ngữ, cao trên một mét sáu tám dưới một mét bảy lăm; không hôi nách; biết bơi lội và các kỹ xảo; ngoài ra còn có thể bảo vệ lãnh đạo.
Đây chẳng qua chỉ là nữ phục vụ bình thường mà thôi, nhưng nếu các nàng được thủ trưởng nhìn trúng, sợ rằng sẽ từ gà mái biến thành phương hoàng, cá chép vượt vũ môn trong thời gian một đêm.
Nhân viên ở bên cạnh lãnh đạo cấp cao tuyệt đối không tầm thường.
Dù là thằng ngu cũng biết, trên quan trường, kẻ ở bên gối chăm sóc lãnh đạo sẽ có hiệu quả gì.
Đây cũng chính là nguyên nhân để Uông Mãnh phải tươi cười, thậm chí là dùng giọng ân cần hỏi han hai cô gái phục vụ.
Theo Vương Học Bình biết, một vị nữ phó cục trưởng của một cục công an trong tỉnh Trung Hạ chính là từ trong Nam Hồ sơn trang đi ra, chỉ trong một đêm đã biến đổi kinh người.
Chỉ sau vài năm cô gái này tốt nghiệp và về quê dạy học, sau đó nhảy lên trở thành cán bộ cấp phó cục.
Đừng xem thường cấp bậc phó cục này là không cao, nhưng nàng thường xuyên xuất hiện trong nhà của lãnh đạo tỉnh và thành phố, năng lượng hoạt động là rất lớn. Vì vậy trong tỉnh có rất nhiều công trình có bóng dáng của nàng.
Gần đây nàng được điều vào hàng ngũ cán bộ hậu bị của thị ủy, tốc độ lên chức quá nhanh, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Theo chân Uông Mãnh còn có những nhân viên nòng cốt của ban nghiệp vụ cục công an tỉnh, những người này đang bận rộn ở trong sơn trang dưới sự giám thị của cảnh vệ.
Đám lãnh đạo như Vương Học Bình đi theo Uông Mãnh đến khảo sát thực địa, thật ra chỉ tỏ ra coi trọng và làm bộ mà thôi, vấn đề sắp xếp cụ thể còn phải để cho nhân viên ban kỹ thuật ra tay.
Nhưng với một vị lãnh đạo cục trưởng cục công an tỉnh xuất thân từ công tác chính trị như Uông Mãnh lại khác biệt, trước khi Nhâm Hồng Đạt làm phó cục trưởng thường vụ thì đã từng là phó phòng hình sự trinh sát, tất nhiên hiểu rõ công tác bảo vệ an toàn cho lãnh đạo hơn một kể thường dân như Vương Học Bình.
Uông Mãnh và Vương Học Bình chẳng qau chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, còn Nhâm Hồng Đạt có thể dùng những thuật ngữ chuyên nghiệp để cùng trao đổi với các nhân viên ban kỹ thuật.
Vương Học Bình tuy không hiểu gì nhiều nhưng có thể từ vẻ mặt của đám nhân viên kia mà thấy rõ vấn đề, đám người kia rất tin phục Nhâm Hồng Đạt.
Vương Học Bình thầm thở dài, người thường làm lãnh đạo, đây chính là nhược điểm lớn nhất trong cục công an.
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, hôm nay trên quan trường còn thiếu những kẻ thành thạo làm lãnh đạo sao?
Vì vấn đề phát triển kinh tế mà các ngành nghề trong nước đều phái người ra nước ngoài khảo sát kỹ thuật tiên tiến, nhưng có mấy người chính thức hiểu được kỹ thuật?
Thời dại này xuất ngoại khảo sát cũng không dễ, vì nếu là đi công cán thì xử lý rất dễ, chẳng qua chỉ là công đối công. Nhưng nếu xuất ngoại khảo sát tư nhân, trong quá trình làm hộ chiếu sẽ phải gặp quá trình thẩm tra chính trị cực kỳ nghiêm khắc.
Chính Vương Học Bình đã từng nghe qua một chuyện lạ: Phòng công nghiệp thành phố tổ chức một đoàn khảo sát thiết bị công nghiệp mới, khối khảo sát có hơn hai mươi người, không phải chỉ là lãnh đạo, còn có bà con cô bác và thân nhân, nếu xem xét thì thật sự chẳng ai hiểu kỹ thuật.
Điều đáng kỳ quái nhất chính là, vốn đi theo đoàn còn có một vị phó tổn giám đốc một công ty, nhưng trước khi xuât ngoại thì vị này bị một thân thích của lãnh đạo thành phố chiếm mất chỗ.
Đây đúng là trò cười.
Uông Mãnh cũng không dám qua loa chủ quan với sự kiện Tạ lão xuống Trung Hạ, thỉnh thoảng hắn còn gọi vài nhân viên kỹ thuật đến, cẩn thận trao đổi những phương án bảo vệ.
Lúc này Uông Mãnh thật sự ôn hòa như bác trai nhà bên, thỉnh thoảng còn nói vài câu vui đùa, không có bộ dạng lãnh đạo.
Lúc dùng cơm trưa, Uông Mãnh và nhóm nhân viên kỹ thuật ngồi cùng bàn, hắn xưa nay chưa từng mời rượu nhưng lúc này lại khách khí nói:
- Các đồng chí, mọi người khổ cực rồi.
Vương Học Bình và Nhâm Hồng Đạt đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nghĩ đến một vấn đề, đường đường là cục trưởng Uông, thân thiết với cấp dưới như vậy từ khi nào?
Vấn đề tiếp đãi là không nhỏ, nếu Uông Mãnh đã chăm chú như vậy, Vương Học Bình cũng không nhàn rỗi. Hắn căn cứ vào những chi tiết trên phim ảnh và ký ức kiếp trước mà chân thành trao đổi ý kiến với nhóm cán bộ kỹ thuật.
Dù sao thì không hiểu sẽ phai hỏi, Vương Học Bình cũng không sợ xấu hổ trước mặt mọi người, có vài vấn đề bây giờ nên giải quyết, nếu không sau này truy cứu trách nhiệm thì thế nào?
Khi gần đến hoàng hôn, Uông Mãnh chắp tay sau lưng dẫn đám người Vương Học Bình rời khỏi khu khách quý.
Đoàn người vừa định lên xe thì đã thấy một đoàn xe gào thét chạy đến, Uông Mãnh cau mày mất vui: Đoàn xe của ai, sao dám liều lĩnh ở chỗ này như vậy?
Ngay sau đó bốn chiếc xe hồng kỳ đã chạy đến gần, gương mặt Uông Mãnh chợt biến đổi, hắn phát hiện chiếc xe đi đầu có biển số cục cảnh vệ trung ương.
Khó trách đối phương kiêu ngạo như vậy, thì ra người của cục cảnh vệ trung ương đã sớm đi đến đây. Uông Mãnh áp lửa giận trong lòng, bây giờ tất cả đã biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Két!
Bốn chiếc xe cùng dừng lại trước mặt nhóm người Uông Mãnh.
Vương Học Bình đưa mắt nhìn, hắn phát hiện người bên trong chiếc xe hồng kỳ đi đầu rất quen mắt, giống như là... ....
- Kẹt!
Cửa xe mở ra, một vị quân nhân quân hàm thiếu tướng xuất hiện trước mặt mọi người.
Vương Học Bình cũng biết mình không nhìn lầm, thì ra vị tướng quân này không phải là ai khác, chính là người quen cũ, phó đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương, Hồng Quân, thiếu tướng Hồng.
Có Uông Mãnh nơi đây, Vương Học Bình vì quy củ quan trường mà không thể tiến lên chào hỏi, chỉ mỉm cười nhìn đối phương mà thôi.
Vì hôm nay đến kiểm tra công tác nên ai cũng mặc đồng phục cảnh sát, trên vai Uông Mãnh là quân hàm sáng chói dưới ánh nắng chiều.
Vì liên quan đến tính chất công tác, vì vậy Hồng Quân đều rất quen thuộc vài cán bộ cao cấp của bộ công an, hắn chỉ cần đưa mắt nhìn qua Uông Mãnh là biết, vị này chắc chắn là lãnh đạo cục công an tỉnh Trung Hạ.
- Anh là cục trưởng Uông phải không?
Hồng Quân lên tiếng chào hỏi Uông Mãnh, dư quang khóe mắt đảo qua Vương Học Bình, hắn thấy vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh, giốn như hai nươời thật sự không quen biết.
Uông Mãnh tranh thủ tiến lên, chủ động duỗi hai tay rồi cười nói:
- Tôi là Uông Mãnh, xin hỏi anh là?
- Vị này chính là một trong các vị phó đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương, là Hồng Quân, thiếu tướng Hồng!
Một vị quân nhân với quân hàm đại tá tiến lên giới thiệu thân phận của Hồng Quân.
Nhâm Hồng Đạt thầm cảm khái, đại tá lục quân tương đương với tư lệnh viên phân khu lại chỉ là người hầu của người ta mà thôi.
Cái gì gọi là phái đoàn lãnh đạo? Chỉ cần nhìn tình huống trước mắt sẽ biết.
Uông Mãnh là lãnh đạo cục công an tỉnh nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ tình huống của khối cảnh vệ trung ương như trong lòng bàn tay.
Theo Uông Mãnh được biết thì phiên hiệu của khối cảnh vệ trung ương hay thay đổi, đầu tiên là dùng số 1953, sau đó lại được gọi là "Tổng Tự 001". Đến những năm năm mươi thì lại đổi là 3747, mãi đến những năm gần đây mới sử dụng tên gọi là 8341.
Nghe nói danh hiệu này trùng với kho hàng của quân dội, vì vậy sau này kho hàng kia bị hủy, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà tổng tham mư quyết định gọi khối cảnh vệ trung ương là 8341.
- Sau sự kiện ngày 13 tháng 9, vì giữ bí mật, vì người ngoài đã biết danh hiệu 8341 nên đổi lại là 57001, sau này trung ương lại có người phát hiện danh hiệu này là tối kỵ, nên bọn họ ngừng sử dụng, lại khôi phục lại cái tên 8341.
Năm 1977, cái tên 8341 lại đổi thành 57001, nhưng đối nội lại quen gọi là quân 8341.
Năm 1994 khối cảnh vệ trung ương lên cấp phó đại quân khu, lãnh đạo là cấp của quân khu, quân hàm thượng tướng. Trước đó, năm 93, quân ủy trung ương chỉ phên chuẩn cho khối cảnh vệ trung ương lên đơn vi chính quân, chủ quản cấp thiếu tướng lục quân mà thôi.
Vương Học Bình lại hiểu sâu hơn Uông Mãnh một tầng, sau năm 2000, khối cảnh vệ trung ương đổi danh hiệu thành 61889.
Uông Mãnh thầm biết, Hồng Quân xuất hiện có nghĩa là tất cả công tác cảnh vệ của cục công an sau này sẽ giao cho khối cảnh vệ trung ương.
Kê cả Uông Mãnh, trước khi Tạ lão đến Trung Hạ, ngoài những yêu cầu không thể thực hiện, bọn họ phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của Hồng Quân.
- Tướng quân Hồng, anh đến rất nhanh, lúc này cục công an tỉnh chúng tôi mới bắt đầu mà thôi.
Uông Mãnh dùng giọng khách khí nịnh nọt đoàn người Hồng Quân.
Hồng Quân cũng không ngước mắt mà dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Chúng tôi chỉ làm theo chức trách mà thôi, không có gì đáng nói.
Uông Mãnh đứng trước mặt đám hạ cấp mà úp mặt nóng lên mông lạnh của người ta, vì thế rất mất mặt, rất xâu hổ. Trong lòng hắn bùng lên hương vị khó tả, nhưng hắn không dám đắc tội với Hồng Quân, chỉ có thể tươi cười nói:
- Các anh đến rồi là tốt, có tướng quân Hồng lãnh đạo, mọi người chúng tôi cũng yên tâm hơn. Moi người thấy thế nào?
Uông Mãnh muốn tìm bậc thang đi xuống, Nhâm Hồng Đạt và Vương Học Bình không thể nào đứng nhìn lãnh đạo mất mặt, vì thế chỉ có thể kiên trì nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, tướng quan Hồng đến rất kịp thời.
Hồng Quân lại lạnh mặt nói:
- Cục trưởng Uông, nếu đã gặp tôi ở đây, như vậy cũn không cần đến cục công an tỉnh. Phụng mệnh của thượng cấp, bây giờ tôi thông báo cho anh, khối cảnh vệ chúng tôi tiếp nhận Nam Hồ sơn trang, trong phạm vi một kilomet thuộc về quyền hạn của khối cảnh vệ chúng tôi, sau này cũng xin các đồng chí cục công an phối hợp cho.
Hồng Quân nói dứt lời thì lấy văn kiện trong cặp của vị đại tá đi theo phía sau đưa vào tay Uông Mãnh.
Uông Mãnh tiếp nhận văn kiện, sau khi xem qua vài lần thì xác nhận, cuối cùng mới cười nói:
- Có gì cần thì tướng quân Hồng cứ nói, chúng tôi nhất định... ....
- Được rồi.
Hồng Quân cũng không nể mặt Uông Mãnh, hắn vung tay cắt ngang lời rồi nói:
- Thông báo này không thể giao cho người, anh lấy ra đây.
Vẻ mặt Uông Mãnh chợt biến đổi, quân hàm hơi run.
Uông Mãnh cố gắng áp chế cơn giận trong lồng ngực mà không dám phát tác.
Uông Mãnh là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an, là đại nhân vật có thực quyền khó lường trong tỉnh.
Có thể nói không khoa trương, Uông Mãnh chỉ cần khẽ giậm chân, cả tỉnh Trung Hạ sợ rằng cũng chấn động.
Nhưng lý trí nói cho Uông Mãnh biết, phó đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương tuyệt đối không đơn giản đắc tội, dù sao cũng là quan lớn, là thiếu tướng bên cạnh lãnh đạo trung ương.
Nếu Hồng Quân lợi dụng nhiệm vụ lần này mà nói lệch ra một câu, sợ rằng Uông Mãnh cũng khó chịu nổi.
"Hảo hán không nếm thiệt thòi ngay trước mắt, ông nhịn!"
Uông Mãnh cố gắng lắm mới áp chế cơn giận, nhục nhã và xấu hổ, hắn hạ thấp tư thái tiếp tục cười nói:
- Sao không nói sớm? Nếu là mệnh lệnh tuyệt mật, tôi sẽ trả lại.
Hồng Quân tiếp nhận văn kiện trong tay Uông Mãnh, sau đó nở nụ cười sáng lạn với Vương Học Bình đứng sau lưng Uông Mãnh, đồng thời còn vẫy vẫy tay nói:
- Cậu Học Bình, lần trước tôi không thể trình diện ở bữa tiệc trong Tây Sơn Trúc Uyển, thật sự xấu hổ. Ôi, đúng là không có biện pháp, tôi cùng thủ trưởng đi khảo sát, không có thời gian uống rượu. Hôm nay vừa đúng dịp, chọn thời gian không bằng tùy tiện, tôi làm chủ, chúng ta uống vài ly.
"Trời ạ!"
Đám người nơi đây đều cực kỳ ngạc nhiên.
Kể cả Uông Mãnh, tất cả đều bị lời nói của Hồng Quân làm cho kinh hoàng, ai cũng choáng váng, trợn mắt há mồm, miệng mở lớn.
Vương Học Bình cũng không ngờ Hồng Quân lại chơi trò này trước mặt mọi người, vô tình hắn cũng cảm thấy bất ngờ, nhìn chằm chằm vào gương mặt đen nhẻm lần đầu tiên xuất hiện nụ cười của Hồng Quân.
Cũng may Vương Học Bình có tố chất tâm lý khá tốt, chỉ sau nháy mắt hắn đã lấy lại tinh thần, hắn tiến lên bắt tay Hồng Quân, giả vờ tỏ ra thân mật nói:
- Anh Hồng là khách từ xa đến, tôi là chủ nhân, sao có thể để anh nhọc lòng được.
Thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng, Hồng Quân lại ném ra một quả bom tấn:
- Tôi thấy vị đại thiếu gia của Trương lão nói, lần trước ở Tây Sơn Trúc Uyển uống rất hăng, đợi đến khi xuống Tiền Châu phải say một lần nữa mới được.
"Trương lão, là Trương lão nào? Chẳng lẽ... ...."
Uông Mãnh dù sao cũng là quan lớn cấp phó tỉnh nhiều năm, tâm tư xoay chyển rất nhanh. Hắn lập tức ý thức được vấn đề, với thói ngang ngược càn rỡ của Hồng Quân, vị Trương lão kia phải là một vị trong cửu lão.
"Xem ra mình nhìn lầm, không ngờ, thật sự không ngờ. Vương Học Bình trước nay an phận lại có mối quan hệ đáng sợ như vậy ở trung ương, đúng là đáng sợ!"
Uông Mãnh trừng mắt nhìn Hồng Quân và Vương Học Bình đang bắt tay nói chuyện, hắn thật sự không tin vào hai mắt của mình, trái tim vốn kiên cường cũng đập mạnh hẳn lên
Đầu năm sáu mươi thế kỷ hai mươi, đó là thời kỳ nạn đói hoành hành, nhưng vì đón tiếp lãnh đạo trung ương mà lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Trung Hạ đã không dám chậm trễ mà tự mình chủ trì công tác xây dựng khách sạn Nam Hồ.
Vì để cho lãnh đạo cảm thấy thoải mái và thỏa mãn, bí thư tỉnh ủy Trung Hạ còn đặc biệt chạy đến thủ đô xin chỉ thị tùy cơ hành động của đại tổng quản Uông của cục cảnh vệ trung ương.
Lúc đó sau khi dự án khách sạn Nam Hồ được duyệt thì chỉ mất năm tháng xây dựng, tốc độ cực nhanh, ngay cả đời sau cũng thừa nhận "tốc độ Thẩm Quyến" cũng không bằng.
Trên đời này không có bức tường nào chắn kín gió, tin tức truyền ra, toàn bộ công trình hao tổn vài chục triệu, mà lúc này tiền lương của cán bộ cơ quan bình thường chỉ là vài chục đồng mà thôi.
Đời sau dân chúng có câu nói đùa với địa phương canh giữ nghiêm ngặt và cực kỳ thần bí này, đó là: Nam Hồ hành cung.
Đất đai của Nam Hồ sơn trang là rất rộng, vài ngàn mẫu, bên trong là đình đài lầu các, thấp thoáng sông núi làm người ta cực kỳ thoải mái, quả là nơi thắng địa dùng để an dưỡng.
Quan trọng nhất trong Nam Hồ sơn trang chính là khu vực dành cho khách quý, là một hòn đảo giữa hồ, không sử dụng cho người bình thường.
Trên đảo là từng ngôi nhà dành cho khách quý, từ xa nhìn lại thấy rất bình thường, chỉ là những căn nhà hai tầng mà thôi, nhưng thật ra những vật dụng bên trong rất xa hoa.
Trước khi Uông Mãnh đưa người vào trong nhà, cảnh vệ ngoài cửa đã nhắc nhở bọn họ phải cởi giày mới được đi vào.
Chưa nói những thứ gì khác, Vương Học Bình thấy phòng khách lót thảm lông dê chuyên dành cho vương thất Ả rập, điều này đã quá đủ nói lên mức xa hoa.
Vương Học Bình giẫm chân lên thảm mềm, cảm thấy như đi trên cỏ non, không những thoải mái, thậm chí còn không sinh ra bất kỳ âm thanh nào.
Với mức độ giàu có của Vương Học Bình vào lúc này, hắn hoàn toàn có thể hưởng thụ cuộc sống xa xỉ, nhưng chẳng qua đó là ở nước ngoài. Nước ngoài anh chỉ cần nộp thuế đúng hạn, dù cuộc sống của anh có cao sang thế nào, không ai có tư cách quan tâm đến anh.
Trong nước, nếu Vương Học Bình làm nhà mình giống như thế này, hì hì, sợ rằng con đường làm quan sẽ kết thúc.
Trong nước là xã hội quan lại vài ngàn năm, mức độ coi trọng lễ chế đã đến mức cực kỳ biến thái.
Hai nhân viên phục vụ mắt hạnh má đào tướng mạo tươi đẹp thấy Uông Mãnh dẫn người tiến vào thì tranh thủ thời gian cúi người dùng giọng trong trẻo nói:
- Chào thủ trưởng.
Uông Mãnh gật đầu rồi cười nói:
- Các người phục vụ thủ trưởng ở đây cũng có chút khổ cực.
Khi thấy Nhâm Hồng Đạt tỏ ra kinh ngạc, Vương Học Bình cũng lập tức suy xét, hắn chỉ có thể nghĩ rằng, sau lưng hai cô gái phục vụ xinh đẹp kia có một bí mật gì đó.
Nhân viên phục vụ ở khu khách quý của Nam Hồ sơn trang tuyệt đối không phải chỉ là gương mặt xinh đẹp, các nàng được lựa chọn rất nghiêm khắc, theo từng tầng, tiêu chuẩn được nhận là rất cao: Tốt nghiệp đại học, ít nhất cũng phải hiểu hai ngoại ngữ, cao trên một mét sáu tám dưới một mét bảy lăm; không hôi nách; biết bơi lội và các kỹ xảo; ngoài ra còn có thể bảo vệ lãnh đạo.
Đây chẳng qua chỉ là nữ phục vụ bình thường mà thôi, nhưng nếu các nàng được thủ trưởng nhìn trúng, sợ rằng sẽ từ gà mái biến thành phương hoàng, cá chép vượt vũ môn trong thời gian một đêm.
Nhân viên ở bên cạnh lãnh đạo cấp cao tuyệt đối không tầm thường.
Dù là thằng ngu cũng biết, trên quan trường, kẻ ở bên gối chăm sóc lãnh đạo sẽ có hiệu quả gì.
Đây cũng chính là nguyên nhân để Uông Mãnh phải tươi cười, thậm chí là dùng giọng ân cần hỏi han hai cô gái phục vụ.
Theo Vương Học Bình biết, một vị nữ phó cục trưởng của một cục công an trong tỉnh Trung Hạ chính là từ trong Nam Hồ sơn trang đi ra, chỉ trong một đêm đã biến đổi kinh người.
Chỉ sau vài năm cô gái này tốt nghiệp và về quê dạy học, sau đó nhảy lên trở thành cán bộ cấp phó cục.
Đừng xem thường cấp bậc phó cục này là không cao, nhưng nàng thường xuyên xuất hiện trong nhà của lãnh đạo tỉnh và thành phố, năng lượng hoạt động là rất lớn. Vì vậy trong tỉnh có rất nhiều công trình có bóng dáng của nàng.
Gần đây nàng được điều vào hàng ngũ cán bộ hậu bị của thị ủy, tốc độ lên chức quá nhanh, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Theo chân Uông Mãnh còn có những nhân viên nòng cốt của ban nghiệp vụ cục công an tỉnh, những người này đang bận rộn ở trong sơn trang dưới sự giám thị của cảnh vệ.
Đám lãnh đạo như Vương Học Bình đi theo Uông Mãnh đến khảo sát thực địa, thật ra chỉ tỏ ra coi trọng và làm bộ mà thôi, vấn đề sắp xếp cụ thể còn phải để cho nhân viên ban kỹ thuật ra tay.
Nhưng với một vị lãnh đạo cục trưởng cục công an tỉnh xuất thân từ công tác chính trị như Uông Mãnh lại khác biệt, trước khi Nhâm Hồng Đạt làm phó cục trưởng thường vụ thì đã từng là phó phòng hình sự trinh sát, tất nhiên hiểu rõ công tác bảo vệ an toàn cho lãnh đạo hơn một kể thường dân như Vương Học Bình.
Uông Mãnh và Vương Học Bình chẳng qau chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, còn Nhâm Hồng Đạt có thể dùng những thuật ngữ chuyên nghiệp để cùng trao đổi với các nhân viên ban kỹ thuật.
Vương Học Bình tuy không hiểu gì nhiều nhưng có thể từ vẻ mặt của đám nhân viên kia mà thấy rõ vấn đề, đám người kia rất tin phục Nhâm Hồng Đạt.
Vương Học Bình thầm thở dài, người thường làm lãnh đạo, đây chính là nhược điểm lớn nhất trong cục công an.
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, hôm nay trên quan trường còn thiếu những kẻ thành thạo làm lãnh đạo sao?
Vì vấn đề phát triển kinh tế mà các ngành nghề trong nước đều phái người ra nước ngoài khảo sát kỹ thuật tiên tiến, nhưng có mấy người chính thức hiểu được kỹ thuật?
Thời dại này xuất ngoại khảo sát cũng không dễ, vì nếu là đi công cán thì xử lý rất dễ, chẳng qua chỉ là công đối công. Nhưng nếu xuất ngoại khảo sát tư nhân, trong quá trình làm hộ chiếu sẽ phải gặp quá trình thẩm tra chính trị cực kỳ nghiêm khắc.
Chính Vương Học Bình đã từng nghe qua một chuyện lạ: Phòng công nghiệp thành phố tổ chức một đoàn khảo sát thiết bị công nghiệp mới, khối khảo sát có hơn hai mươi người, không phải chỉ là lãnh đạo, còn có bà con cô bác và thân nhân, nếu xem xét thì thật sự chẳng ai hiểu kỹ thuật.
Điều đáng kỳ quái nhất chính là, vốn đi theo đoàn còn có một vị phó tổn giám đốc một công ty, nhưng trước khi xuât ngoại thì vị này bị một thân thích của lãnh đạo thành phố chiếm mất chỗ.
Đây đúng là trò cười.
Uông Mãnh cũng không dám qua loa chủ quan với sự kiện Tạ lão xuống Trung Hạ, thỉnh thoảng hắn còn gọi vài nhân viên kỹ thuật đến, cẩn thận trao đổi những phương án bảo vệ.
Lúc này Uông Mãnh thật sự ôn hòa như bác trai nhà bên, thỉnh thoảng còn nói vài câu vui đùa, không có bộ dạng lãnh đạo.
Lúc dùng cơm trưa, Uông Mãnh và nhóm nhân viên kỹ thuật ngồi cùng bàn, hắn xưa nay chưa từng mời rượu nhưng lúc này lại khách khí nói:
- Các đồng chí, mọi người khổ cực rồi.
Vương Học Bình và Nhâm Hồng Đạt đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nghĩ đến một vấn đề, đường đường là cục trưởng Uông, thân thiết với cấp dưới như vậy từ khi nào?
Vấn đề tiếp đãi là không nhỏ, nếu Uông Mãnh đã chăm chú như vậy, Vương Học Bình cũng không nhàn rỗi. Hắn căn cứ vào những chi tiết trên phim ảnh và ký ức kiếp trước mà chân thành trao đổi ý kiến với nhóm cán bộ kỹ thuật.
Dù sao thì không hiểu sẽ phai hỏi, Vương Học Bình cũng không sợ xấu hổ trước mặt mọi người, có vài vấn đề bây giờ nên giải quyết, nếu không sau này truy cứu trách nhiệm thì thế nào?
Khi gần đến hoàng hôn, Uông Mãnh chắp tay sau lưng dẫn đám người Vương Học Bình rời khỏi khu khách quý.
Đoàn người vừa định lên xe thì đã thấy một đoàn xe gào thét chạy đến, Uông Mãnh cau mày mất vui: Đoàn xe của ai, sao dám liều lĩnh ở chỗ này như vậy?
Ngay sau đó bốn chiếc xe hồng kỳ đã chạy đến gần, gương mặt Uông Mãnh chợt biến đổi, hắn phát hiện chiếc xe đi đầu có biển số cục cảnh vệ trung ương.
Khó trách đối phương kiêu ngạo như vậy, thì ra người của cục cảnh vệ trung ương đã sớm đi đến đây. Uông Mãnh áp lửa giận trong lòng, bây giờ tất cả đã biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Két!
Bốn chiếc xe cùng dừng lại trước mặt nhóm người Uông Mãnh.
Vương Học Bình đưa mắt nhìn, hắn phát hiện người bên trong chiếc xe hồng kỳ đi đầu rất quen mắt, giống như là... ....
- Kẹt!
Cửa xe mở ra, một vị quân nhân quân hàm thiếu tướng xuất hiện trước mặt mọi người.
Vương Học Bình cũng biết mình không nhìn lầm, thì ra vị tướng quân này không phải là ai khác, chính là người quen cũ, phó đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương, Hồng Quân, thiếu tướng Hồng.
Có Uông Mãnh nơi đây, Vương Học Bình vì quy củ quan trường mà không thể tiến lên chào hỏi, chỉ mỉm cười nhìn đối phương mà thôi.
Vì hôm nay đến kiểm tra công tác nên ai cũng mặc đồng phục cảnh sát, trên vai Uông Mãnh là quân hàm sáng chói dưới ánh nắng chiều.
Vì liên quan đến tính chất công tác, vì vậy Hồng Quân đều rất quen thuộc vài cán bộ cao cấp của bộ công an, hắn chỉ cần đưa mắt nhìn qua Uông Mãnh là biết, vị này chắc chắn là lãnh đạo cục công an tỉnh Trung Hạ.
- Anh là cục trưởng Uông phải không?
Hồng Quân lên tiếng chào hỏi Uông Mãnh, dư quang khóe mắt đảo qua Vương Học Bình, hắn thấy vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh, giốn như hai nươời thật sự không quen biết.
Uông Mãnh tranh thủ tiến lên, chủ động duỗi hai tay rồi cười nói:
- Tôi là Uông Mãnh, xin hỏi anh là?
- Vị này chính là một trong các vị phó đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương, là Hồng Quân, thiếu tướng Hồng!
Một vị quân nhân với quân hàm đại tá tiến lên giới thiệu thân phận của Hồng Quân.
Nhâm Hồng Đạt thầm cảm khái, đại tá lục quân tương đương với tư lệnh viên phân khu lại chỉ là người hầu của người ta mà thôi.
Cái gì gọi là phái đoàn lãnh đạo? Chỉ cần nhìn tình huống trước mắt sẽ biết.
Uông Mãnh là lãnh đạo cục công an tỉnh nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ tình huống của khối cảnh vệ trung ương như trong lòng bàn tay.
Theo Uông Mãnh được biết thì phiên hiệu của khối cảnh vệ trung ương hay thay đổi, đầu tiên là dùng số 1953, sau đó lại được gọi là "Tổng Tự 001". Đến những năm năm mươi thì lại đổi là 3747, mãi đến những năm gần đây mới sử dụng tên gọi là 8341.
Nghe nói danh hiệu này trùng với kho hàng của quân dội, vì vậy sau này kho hàng kia bị hủy, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà tổng tham mư quyết định gọi khối cảnh vệ trung ương là 8341.
- Sau sự kiện ngày 13 tháng 9, vì giữ bí mật, vì người ngoài đã biết danh hiệu 8341 nên đổi lại là 57001, sau này trung ương lại có người phát hiện danh hiệu này là tối kỵ, nên bọn họ ngừng sử dụng, lại khôi phục lại cái tên 8341.
Năm 1977, cái tên 8341 lại đổi thành 57001, nhưng đối nội lại quen gọi là quân 8341.
Năm 1994 khối cảnh vệ trung ương lên cấp phó đại quân khu, lãnh đạo là cấp của quân khu, quân hàm thượng tướng. Trước đó, năm 93, quân ủy trung ương chỉ phên chuẩn cho khối cảnh vệ trung ương lên đơn vi chính quân, chủ quản cấp thiếu tướng lục quân mà thôi.
Vương Học Bình lại hiểu sâu hơn Uông Mãnh một tầng, sau năm 2000, khối cảnh vệ trung ương đổi danh hiệu thành 61889.
Uông Mãnh thầm biết, Hồng Quân xuất hiện có nghĩa là tất cả công tác cảnh vệ của cục công an sau này sẽ giao cho khối cảnh vệ trung ương.
Kê cả Uông Mãnh, trước khi Tạ lão đến Trung Hạ, ngoài những yêu cầu không thể thực hiện, bọn họ phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của Hồng Quân.
- Tướng quân Hồng, anh đến rất nhanh, lúc này cục công an tỉnh chúng tôi mới bắt đầu mà thôi.
Uông Mãnh dùng giọng khách khí nịnh nọt đoàn người Hồng Quân.
Hồng Quân cũng không ngước mắt mà dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Chúng tôi chỉ làm theo chức trách mà thôi, không có gì đáng nói.
Uông Mãnh đứng trước mặt đám hạ cấp mà úp mặt nóng lên mông lạnh của người ta, vì thế rất mất mặt, rất xâu hổ. Trong lòng hắn bùng lên hương vị khó tả, nhưng hắn không dám đắc tội với Hồng Quân, chỉ có thể tươi cười nói:
- Các anh đến rồi là tốt, có tướng quân Hồng lãnh đạo, mọi người chúng tôi cũng yên tâm hơn. Moi người thấy thế nào?
Uông Mãnh muốn tìm bậc thang đi xuống, Nhâm Hồng Đạt và Vương Học Bình không thể nào đứng nhìn lãnh đạo mất mặt, vì thế chỉ có thể kiên trì nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, tướng quan Hồng đến rất kịp thời.
Hồng Quân lại lạnh mặt nói:
- Cục trưởng Uông, nếu đã gặp tôi ở đây, như vậy cũn không cần đến cục công an tỉnh. Phụng mệnh của thượng cấp, bây giờ tôi thông báo cho anh, khối cảnh vệ chúng tôi tiếp nhận Nam Hồ sơn trang, trong phạm vi một kilomet thuộc về quyền hạn của khối cảnh vệ chúng tôi, sau này cũng xin các đồng chí cục công an phối hợp cho.
Hồng Quân nói dứt lời thì lấy văn kiện trong cặp của vị đại tá đi theo phía sau đưa vào tay Uông Mãnh.
Uông Mãnh tiếp nhận văn kiện, sau khi xem qua vài lần thì xác nhận, cuối cùng mới cười nói:
- Có gì cần thì tướng quân Hồng cứ nói, chúng tôi nhất định... ....
- Được rồi.
Hồng Quân cũng không nể mặt Uông Mãnh, hắn vung tay cắt ngang lời rồi nói:
- Thông báo này không thể giao cho người, anh lấy ra đây.
Vẻ mặt Uông Mãnh chợt biến đổi, quân hàm hơi run.
Uông Mãnh cố gắng áp chế cơn giận trong lồng ngực mà không dám phát tác.
Uông Mãnh là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an, là đại nhân vật có thực quyền khó lường trong tỉnh.
Có thể nói không khoa trương, Uông Mãnh chỉ cần khẽ giậm chân, cả tỉnh Trung Hạ sợ rằng cũng chấn động.
Nhưng lý trí nói cho Uông Mãnh biết, phó đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương tuyệt đối không đơn giản đắc tội, dù sao cũng là quan lớn, là thiếu tướng bên cạnh lãnh đạo trung ương.
Nếu Hồng Quân lợi dụng nhiệm vụ lần này mà nói lệch ra một câu, sợ rằng Uông Mãnh cũng khó chịu nổi.
"Hảo hán không nếm thiệt thòi ngay trước mắt, ông nhịn!"
Uông Mãnh cố gắng lắm mới áp chế cơn giận, nhục nhã và xấu hổ, hắn hạ thấp tư thái tiếp tục cười nói:
- Sao không nói sớm? Nếu là mệnh lệnh tuyệt mật, tôi sẽ trả lại.
Hồng Quân tiếp nhận văn kiện trong tay Uông Mãnh, sau đó nở nụ cười sáng lạn với Vương Học Bình đứng sau lưng Uông Mãnh, đồng thời còn vẫy vẫy tay nói:
- Cậu Học Bình, lần trước tôi không thể trình diện ở bữa tiệc trong Tây Sơn Trúc Uyển, thật sự xấu hổ. Ôi, đúng là không có biện pháp, tôi cùng thủ trưởng đi khảo sát, không có thời gian uống rượu. Hôm nay vừa đúng dịp, chọn thời gian không bằng tùy tiện, tôi làm chủ, chúng ta uống vài ly.
"Trời ạ!"
Đám người nơi đây đều cực kỳ ngạc nhiên.
Kể cả Uông Mãnh, tất cả đều bị lời nói của Hồng Quân làm cho kinh hoàng, ai cũng choáng váng, trợn mắt há mồm, miệng mở lớn.
Vương Học Bình cũng không ngờ Hồng Quân lại chơi trò này trước mặt mọi người, vô tình hắn cũng cảm thấy bất ngờ, nhìn chằm chằm vào gương mặt đen nhẻm lần đầu tiên xuất hiện nụ cười của Hồng Quân.
Cũng may Vương Học Bình có tố chất tâm lý khá tốt, chỉ sau nháy mắt hắn đã lấy lại tinh thần, hắn tiến lên bắt tay Hồng Quân, giả vờ tỏ ra thân mật nói:
- Anh Hồng là khách từ xa đến, tôi là chủ nhân, sao có thể để anh nhọc lòng được.
Thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng, Hồng Quân lại ném ra một quả bom tấn:
- Tôi thấy vị đại thiếu gia của Trương lão nói, lần trước ở Tây Sơn Trúc Uyển uống rất hăng, đợi đến khi xuống Tiền Châu phải say một lần nữa mới được.
"Trương lão, là Trương lão nào? Chẳng lẽ... ...."
Uông Mãnh dù sao cũng là quan lớn cấp phó tỉnh nhiều năm, tâm tư xoay chyển rất nhanh. Hắn lập tức ý thức được vấn đề, với thói ngang ngược càn rỡ của Hồng Quân, vị Trương lão kia phải là một vị trong cửu lão.
"Xem ra mình nhìn lầm, không ngờ, thật sự không ngờ. Vương Học Bình trước nay an phận lại có mối quan hệ đáng sợ như vậy ở trung ương, đúng là đáng sợ!"
Uông Mãnh trừng mắt nhìn Hồng Quân và Vương Học Bình đang bắt tay nói chuyện, hắn thật sự không tin vào hai mắt của mình, trái tim vốn kiên cường cũng đập mạnh hẳn lên
/435
|