- Xin hỏi đồng chí nào là Lưu Hướng Tiền?
Lang Tích Vinh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngoài miệng tuy đặt câu hỏi nhưng trước đó ánh mắt lạnh lùng đã nhìn lên người Lưu Hướng Tiền.
Khi Lưu Hướng Tiền sợ hãi ngồi thẳng người thì ba người đàn ông trung niên mặc quần áo Trung Sơn đã đi đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào hắn.
- Anh là Lưu Hướng Tiền sao?
Lang Tích Vinh nhìn chằm chằm vào Lưu Hướng Tiền, lại đặt câu hỏi, rõ ràng đang xác định thân phận của Lưu Hướng Tiền.
- ...Tôi là Lưu Hướng Tiền... ....
Lưu Hướng Tiền cảm thấy hai chân run rẩy dữ dội, vì vậy mà thân thể khẽ run theo, bàn tay phải đặt trên bàn từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh sang tím, thật sự rất giống tay cương thi.
Uông Mãnh gần đây quen bá đạo trong cục công an tỉnh, bây giờ cũng cụp mắt, không dám nhìn vào vẻ tội nghiệp của Lưu Hướng Tiền.
- Anh Lưu Hướng Tiền, tôi dùng thân phận của tổ chuyên án đặc biệt, bây giờ chính thức truyền đạt quyết nghị của hội nghị thường ủy ủy ban kỷ luật trung ương, tiến hành cách ky điều tra đối với anh.
Lang Tích Vinh đưa ra quyết định của ủy ban kỷ luật trung ương, sau đó tiếp tục lên tiếng:
- Đưa đi.
- Xin mời.
Ba cán bộ ủy ban kỷ luật trung ương kéo Lưu Hướng Tiền đứng lên rồi đi ra khỏi phòng họp.
Không ngờ Lưu Hướng Tiền chợt vùng lên rồi lớn tiếng nói:
- Cục trưởng Uông, cục trưởng Uông, cứu...Cứu tôi...Tôi bị oan... ....
Vẻ mặt Uông Mãnh chợt tái nhợt, hơn nữa lại rất dữ tợn, hắn nghiêm mặt quát:
- Anh kêu cái gì? Chẳng lẽ ủy ban kỷ luật sẽ vu oan cho anh sao? Vấn đề của anh là thành thật khai báo, tranh thủ sự khoan hồng của tổ chức.
Lưu Hướng Tiền cố gắng vùng vẫy khỏi sự trói buộc, nhưng ba vị cán bộ kẹp lấy hắn cũng không phải người thường, bọn họ đều là tinh binh cường tướng, đều có tuyệt chiêu bắt người.
Ba người bọn họ kéo Lưu Hướng Tiền đi, nhanh chóng ra khỏi phòng họp. Vương Học Bình ngồi trên ghế ở sát bên cạnh Lưu Hướng Tiền, tất nhên thấy rõ vẻ mặt và biểu hiện của đối phương, khi bị kéo ra ngoài vẫn không ngừng kêu gào, yêu cầu Uông Mãnh ra tay hỗ trợ.
Vương Học Bình thầm nghĩ, với sự coi trọng của Uông Mãnh với Lưu Hướng Tiền, nếu Lưu Hướng Tiền đã xảy ra chuyện, anh Uông có liên quan hay không?
Năm nay sẽ thông qua pháp lệnh giám sát hành chính, bên trong quy định: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định để giải thích và trình bày về sự việc có liên quan(Được gọi tắt là song quy).
Sau này hai chữ song quy trở nên cực kỳ quen thuộc, nhưng nếu nói về ý nghĩa thật sự, sợ rằng cũng có người còn chưa biết.
Song quy là một loại biện pháp hạn chế tự do thân thể của cán bộ đảng viên, sau khi thông qua thảo luận của hội nghị thường ủy thuộc ủy ban kỷ luật, có quyết nghị cuối cùng mới có thể ra tay bắt người tiến hành song quy.
Giai đoạn đầu chưa có đủ chứng cứ, lại phải làm việc, cũng không tốt ra mặt đề phòng những tình huống như thông cung và hủy diệt chứng cứ, vì thế mà ủy ban kỷ luật sẽ ra mặt lựa chọn phương án song quy. Nhưng vì song quy được triển khai dưới trạng thái chứng cứ chưa là vô cùng xác thực, chưa xác định rõ ràng, chẳng qua chỉ là một phương án để tránh bị quấy nhiễu mà thôi.
Sau khi bị song quy sẽ được đưa đến địa điểm phá án, cuộc sống hằng ngày đều được nhân viên ủy ban kỷ luật xem xét.
Địa điểm song quy cũng rất được chú ý, nơi đây cần sự yên tĩnh, ít người ngoài, điều kiện ăn ở tốt. Ví dụ như nhà khách, khách sạn, trung tâm huấn luyện, căn cứ quân sự.v.v. Không có gì là cá biệt.
Vì song quy có thể quy định thời gian địa điểm đương sự phải chịu sự giám sát và điều tra, hơn nữa lại được quyết định bởi các cấp ủy ban kỷ luật, vì vậy đây là một thủ đoạn cưỡng chế tự do thân thể của cán bộ dảng viên nghiêm khắc nhất.
Sau này dù là lãnh đạo cấp bậc cao đến đâu, địa vị hiển hách thế nào, chỉ cần nghe thấy hai chữ song quy thì vẻ mặt đều biến đổi.
Nguyên nhân rất đơn giản, song quy cách ly hoàn toàn, là biện pháp hạn chế thân nhân của cán bộ đảng viên, dù là lãnh đạo ủy ban kỷ luật cũng không dám làm gì dưới tinh huống chưa quá xác thực.
Dựa theo quy tắc phá án ngầm của ủy ban kỷ luật trung ương, dựa theo những gì Vương Học Bình được biết, Lưu Hướng Tiền nếu bị áp dụng song quy, như vậy có nghĩa là tính mạng chính trị của đối phương đã không còn. Chẳng qua chỉ khác nhau ở vấn đề tù có thời hạn, tù dài hạn hoặc tử hình mà thôi.
Lưu Hướng Tiền bị mang đi, Mạnh Chiêu Hùng muốn tiễn chân Lang Tích Vinh, nhưng Lang Tích Vinh kiên quyết từ chối.
Mạnh Chiêu Hùng là lão quan trường, tất nhiên trong lòng hiểu, tính chất phá án bí mật của ủy ban kỷ luật quyết định lời nói việc làm và hành vi của bọn họ, đều phải phù hợp với kỷ luật tương quan, vì thế cũng không có cưỡng cầu.
Mạnh Chiêu Hùng khẽ giơ tay khẽ vỗ vai Uông Mãnh, sau đó khẽ nháy mắt. Uông Mãnh cảm thấy toàn thân run lên, lúc này mới bừng tỉnh, vì vậy tranh thủ đi theo sau lưng Mạnh Chiêu Hùng đưa đám người Lang Tích Vinh ra khỏi phòng họp.
Lưu Hướng Tiền giống như chó chết được mang đi, lúc này phòng họp ở trong bầu không khí bất an.
Các thành viên ban ngành đều đang suy xét, ai cũng cân nhắc cục trưởng Uông rốt cuộc có liên quan bao sâu với chuyện của Lưu Hướng Tiền.
Nếu Lưu Hướng Tiền bị ủy ban kỷ luật đưa đi, sau đó không chống lại uy lực của ủy ban kỷ luật, thật sự có khả năng thú nhận những sự việc liên quan đến Uông Mãnh hay không?
Nếu Uông Mãnh thật sự bị hãm vào bên trong, đám người ngồi đây, thì ai có khả năng nhận chức cục trưởng?
Lúc này phòng họp thật sự rối loạn, đủ mọi ý nghĩ bùng lên trong lòng mọi người, giống như cục rối, càng gỡ càng loạn.
Vương Học Bình thật sự không có những tạp niệm như đám thành viên ban ngành, hắn vừa được bổ nhiệm làm phó cục trưởng cục công an tỉnh kiêm cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, dù Uông Mãnh bị xử song quy, với tư chất và lý lịch mỏng, nếu Vương Học Bình muốn tiếp nhận vị trí thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an tỉnh của Uông Mãnh, điều này thật sự là mặt trời mọc hướng tây.
Vương Học Bình không muốn nên khá bình tĩnh, hắn nhàn nhã ngồi uống trà hút thuốc, thật sự tỏ ra không thấy ánh mắt và vẻ mặt khác thường của đám đồng liêu.
Vương Học Bình đã từng chịu cảnh ngộ cách ly thẩm tra, trong lòng thầm nghĩ, song quy là một biện pháp cực kỳ nghiêm khắc, giống như một thanh kiếm hai lưỡi, có thể đả kích đám quan tham ô hủ bại, đồng thời cũng có thể lấy đó làm thanh kiếm chém chết kẻ thù chính trị.
Những năm nay có ngàn vạn lý do để đề bạt cán bộ, nhưng muốn nắm bắt một đảng viên, vấn đề quan trọng nhất chính là kinh tế.
Trong túi Vương Học Bình chưa từng nhận tiền bất nghĩa, bình sinh không làm chuyện trái với lương tâm, hắn còn sợ nửa đêm bị gõ cửa sao?
Mạnh Chiêu Hùng cũng không lập tức bỏ đi, lão vững vàng ngồi trên ghế chủ tịch, động tác cũng không kém Vương Học Bình, tay trái cầm thuốc, tay phải bưng trà, bình tĩnh với tất cả sự việc phát sinh.
Lơ đãng Mạnh Chiêu Hùng thấy ánh mắt bình tĩnh của Vương Học Bình, vì vậy mà trong lòng khẽ động, lão thầm nghĩ, tên cán bộ trẻ kia cũng không đơn giản. Lần đầu gặp phải chuyện như thế này mà không có vẻ sợ hãi, bình tĩnh phong độ, cũng khó trách Thu Lan lại tôn sùng người này.
Mạnh Chiêu Hùng năm xưa từng là chủ tịch huyện, cũng từng là bí thư huyện ủy, lão là cán bộ lập nghiệp từ cơ sở, sao không biết mâu thuẫn giữa bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện. là khó thể điều hòa?
Lần trước cháu gái Mạnh Thu Lan đến nói về những sự tích về Vương Học Bình, bộ dạng rất vui vẻ, điều này vẫn là ký ức mới mẻ trong đầu Mạnh Chiêu Hùng.
Mạnh Thu Lan có đánh giá rất cao với Vương Học Bình, nàng nói gần nói xa, ngoài tán thưởng thì chỉ là bội phục. Mà cũng từ đó Mạnh Chiêu Hùng bắt đầu lặng lẽ chú ý đến một Vương Học Bình từng là chủ tịch huyện Nam Vân.
Thời gian trước, hội nghị bí thư thường có nhiều tình huống liên quan đến việc phát triển kinh tế huyện Nam Vân và chủ tịch Vương Học Bình, nói một cách khác, Mạnh Chiêu Hùng thật sự không xa lạ gì những kinh nghiệm của Vương Học Bình.
Nhưng khoảnh khắc này khi ánh mắt hai người va chạm, Vương Học Bình không tìm ra bất kỳ tin tức gì trong ánh mắt của Mạnh Chiêu Hùng, vì cặp mắt kia quá tinh đời, giống như hồ sâu không đáy, rất khó dò.
Mạnh Chiêu Hùng dịch chuyển ánh mắt, hôm nay lão cố ý bày tỏ quan hệ thân mật với Vương Học Bình, chẳng qua chính là thay mặt cháu gái Mạnh Thu Lan ném ra chút nhân tình.
Nguyên nhân rất đơn giản, Vương Học Bình khi còn làm chủ tịch huyện Nam Vân đã rất biết điều mà phối hợp công tác với Mạnh Thu Lan, để nàng là một bí thư huyện ủy xuôi chèo mát mái, không những có chiến tích khả quan, còn được lãnh đạo tỉnh thành khen ngợi.
- Xin hỏi đồng chí nào là Lưu Hướng Tiền?
Lang Tích Vinh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngoài miệng tuy đặt câu hỏi nhưng trước đó ánh mắt lạnh lùng đã nhìn lên người Lưu Hướng Tiền.
Khi Mạnh Chiêu Hùng cũng không phải là đầu đất, ngược lại còn là một lão già thành tinh, lão biết rõ, nếu không có Vương Học Bình làm chủ tịch huyện, không có sự ra sức phát triển du lịch của hắn để kéo kinh tế phát triển, sợ rằng với năng lực kinh tế của Mạnh Thu Lan, thật sự khó thể nào tạo nên cục diện tốt trong thời gian ngắn như vậy.
Trước đó Vương Học Bình được điều đến cục công an tỉnh làm một phó cục trưởng, thật ra cũng có sự trợ giúp âm thầm của Mạnh Chiêu Hùng.
Rất nhiều người cho rằng đại nhân vật thường không quan tâm đến nhân tình, lãnh đạo thường đề bạt tâm phúc đáng tin, nhưng vào đúng thời điểm lại chơi trò thí xe giữ tướng.
Thật ra đây cũng là một quan điểm sai lầm.
Nếu đã được hưởng qua hương vị quyền lực thì giống như hút thuốc phiện, sẽ rất nghiện.
Ví dụ như Mạnh Chiêu Hùng, lão lăn lộn quan trường nhiều năm, sao không biết địa vị là đại biểu cho thực lực và lực ảnh hưởng? Đây là một đạo lý cực kỳ thô thiển trên quan trường.
Quyền lực lên cao thì uy tín cũng phải do chính mình dựng lên, lãnh đạo cũng phải nói nhân tình, nhưng người chơi chính trị phần lớn đều bảo vệ và bao che cho nhau.
Thử hỏi xem làm lãnh đạo mà có ai dưới mông chẳng có cát? Kẻ nào không biết rút củ cải ra sẽ dính theo bùn?
Nói một cách khác, chỉ cần có một đường hy vọng, lãnh đạo nhất định sẽ nghĩ biện pháp giữ lại cây của cải quan trọng nhất.
Nói lời tốt thì bao che cho nhau thật sự cũng không sai.
Dưới tình huống ích lợi cùng một nhịp thở, làm lãnh đạo mà không bao che cho tâm phúc của mình, chẳng lẽ đi giúp dân đen đào củ cải của mình?
Hành vi này sở dĩ càng thêm nghiêm trọng vì một nguyên nhân dễ hiểu, thượng bất chính thì hạ tắc loạn.
Trong thể chế có câu nói "Một người làm quan cả họ được nhờ", nếu nói trắng ra thì anh em dù sao cũng đáng tin hơn người ngoài, đã kéo người ngoài vào ăn lợi ích, sao không kéo anh em nhà mình?
Sau khi hút xong một điếu thuốc, bầu không khí hòa hoãn hơn rất nhiều, Vương Học Bình cũng đại khái đoán được chân tướng biểu hiện của Mạnh Chiêu Hùng trong phòng họp hôm nay.
Tổ chuyên án của ủy ban kỷ luật trung ương đột nhiên đến tỉnh ủy, yêu cầu tỉnh ủy phối hợp với hành động song quy. Lúc này bí thư Ngô Trọng đi công tác xa, không thoát thân được, vì vậy Ngô Trọng ủy thác cho Mạnh Chiêu Hùng đại biểu tỉnh ủy tỏ thái độ kiên quyết ủng hộ với biện pháp song quy Lưu Hướng Tiền của ủy ban kỷ luật trung ương.
Vương Học Bình giương mắt nhìn Mạnh Chiêu Hùng vẫn đang rất bình tĩnh mà trong lòng thầm bội phục mức độ sâu sắc và nghệ thuật lãnh đạo khéo léo của đối phương.
Vừa rồi Mạnh Chiêu Hùng hoàn toàn có thể mượn chuyện của người để nói về mình, sẽ lớn tiếng nói ra những ý nghĩa quan trọng trong công tác xây dựng và làm trong sạch bộ máy chính trị, hiệu triệu mọi người hưởng ứng học tập.
Nhưng những lời nói khách sáo như vậy cũng có kết quả không tốt, vì căn bản không ai muốn nghe, trên quan trường chia bè kết cánh phân chia lợi ích, ai có tâm tư đi nghe các vị lãnh đạo nói nhảm?
- Khụ!
Mạnh Chiêu Hùng thấy mọi người ổn định cảm xúc lại thì xoay micro rồi khẽ ho một tiếng, kéo sự chú ý của tất cả mọi người.
- Các đồng chí, Lưu Hướng Tiền đã bị mang đi, tuy nguyên nhân cụ thể là gì thì tôi không rõ, trong mắt tôi thì anh ta không đủ tu dưỡng đạo đức; về phương diện khác, tôi nghĩ rằng chúng ta nên nhìn xuyên qua hiện tượng để thấu hiểu bản chất, thiết lập kiện toàn và hoàn thiện chế độ đề bạt và kỷ luật cán bộ, kiên quyết ngăn chặn đề bạt bủ bại, càng tố cáo càng đề bạt, như vậy là không được.
Mạnh Chiêu Hùng nói không nhiều nhưng lời nào cũng chấn động lòng người.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Mạnh Chiêu Hùng nói không sai, những năm qua trên quan trường thật sự quá rối, dù là vòng quan hệ nào cũng cứng chắc như sắt thép, trong mối quan hệ có sự cộng hưởng tài nguyên, ai cũng đồng tâm hiệp lực đối phó với nguy hiểm.
Trên cơ sở này, rất nhiều cán bộ cán bộ có vấn đề nhưng bị tố cáo mà chẳng ngã, hơn nữa còn liên tục thăng chức, nhìn mãi thành quen.
Hôm nay tố cáo không đổ chỉ là bình thường, bị bắt và kỷ luật chỉ là số ít, chỉ có thê tự nhận không may mà thôi. Thật ra từ trên xuống dưới, đám quan liêu càng ngày càng có nhân phẩm thấp kém, dần dà tạo nên một quan niệm vặn vẹo, như vậy không làm xấu đi sao?
Thực tế ác liệt, dựa theo thể chế văn thư hiện hành, có phần lớn đơn từ tố cáo được đưa vào trong tay kẻ bị tố cáo.
Dưới tình huống này kẻ tố cáo chẳng khác nào cá nằm trên thớt chờ bị thịt.
Mạnh Chiêu Hùng chỉ dùng mười phút để phát biểu, Vương Học Bình chú ý đến Uông Mãnh ngồi bên cạnh Mạnh Chiêu Hùng, cục trưởng đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng dù sao vẻ mặt cũng hơi tái.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Uông Mãnh thì Vương Học Bình biết, bây giờ tâm lý của đối phương hoạt động rất chân thật. Dù sao thì anh Uông cũng không phải cán bộ bình thường, hắn đường đường là thường ủy tỉnh ủy, là cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ, sao lại không có lòng dạ?
Mạnh Chiêu Hùng vừa dứt lời thì Uông Mãnh đã dẫn đầu vỗ tay cười nói:
- Bí thư Mạnh nói rất hay, trình độ lý luận rất cao, người khác không nói, Uông Mãnh tôi đây tâm phục khẩu phục.
- Bốp bốp!
Lúc này Uông Mãnh lên tiếng, tất nhiên các thành viên ban ngành cũng không chịu rớt lại phía sau, ai cũng vỗ tay, liên tục khen tốt.
- Khi đồng chí Ngô Trọng điện thoại về đã đặc biệt đưa ra chỉ thị tương quan, đối với những phần tử như Lưu Hướng Tiền, rõ ràng không chịu được sự khảo nghiệm của nhân dân, làm việc trái với kỷ luật và vi phạm pháp luật nghiêm trọng, chắc chắn phải bị trừng phạt. Tỉnh ủy đã tỏ thái độ chính xác, đó chính là dù là ai, chỉ cần có gan làm bậy, đều phải điều tra đến cùng. Tất nhiên tỉnh ủy rất tín nhiệm ban ngành cục công an tỉnh, hy vọng cục công an sẽ triển khai mở rộng công tác, dùng tinh thần và diện mạo mới để nghênh đón khảo nghiệm mạnh hơn.
Lãnh đạo cấp cao nói chuyện có thể nói là rất nghệ thuật, lời nói của Ngô Trọng rõ ràng là viên thuốc an thần cho Uông Mãnh.
Người đang ngồi nơi đây ai cũng biết, ý nghĩa lời nói của Ngô Trọng chính là nên dừng lại ở đây, không tiếp tục theo đuổi.
Nhưng Mạnh Chiêu Hùng cũng đơn giản không bắt lấy nội dung lời nói của Ngô Trọng, nói ra đúng sự thật, vì vậy có thể thấy đây là một chỉ thị khó thể khinh thường.
Vương Học Bình thầm nghĩ, càng là lãnh đạo lớn thì càng khó suy sụp, tính nghệ thuật khi nói chuyện là một nhân tố rất quan trọng.
Sau khi các thành viên ban ngành cùng tiễn chân Mạnh Chiêu Hùng, Uông Mãnh cũng không lập tức tuyên bố tan họp, hắn chỉ cau mày dùng giọng lạnh lùng nói:
- Lưu Hướng Tiền bình thường không chú trọng học tập tri thức tiên tiến, không chú ý giữ gìn và tu dưỡng đạo đức, vì vậy mới có kết cục hôm nay, thật sự làm người ta đau lòng.
Vương Học Bình cũng ý thức được Vương Học Bình khẳng định còn bức bối, đang chĩa mũi dùi vào Nhâm Hồng Đạt.
Quả nhiên Uông Mãnh tiếp tục đề nghị:
- Vì quán triệt tinh thần chi thị của bí thư Ngô, chúng ta thành lập tổ lãnh đạo giải quyết tranh chấp, do tôi làm tổ trưởng, đồng chí Học Bình làm phó tổ trưởng thường vụ, mọi người có ý kiến gì không?
- Ồ!
Hội trường coi như bị những lời nói của Uông Mãnh làm cho ngây người.
Vương Học Bình cũng không ngờ Uông Mãnh lại kiêng kỵ Nhâm Hồng Đạt như vậy, vì thế mà có ý giở trò, vì thế mà mưu đồ buông lỏng địa vị của Nhâm Hồng Đạt.
Nhưng mọi người càng bất ngờ hơn vì Nhâm Hồng Đạt thạt sự không chút do dự, hắn bình tĩnh nói:
- Tôi đồng ý với đề nghị của lãnh đạo.
Chỉ là vài chữ nhưng thật sự làm cho người ta không khỏi suy nghĩ miên man, mọi người đang lo lắng một vấn đề, chẳng lẽ Nhâm Hồng Đạt cứ đơn giản bỏ qua địa vị số hai ở cục công an tỉnh sao?
Ánh mắt Vương Học Bình lóe lên, coi như hiểu rõ dụng tâm của Uông Mãnh.
Sau khi Lưu Hướng Tiền bị mang đi thì bầu không khí cục công an tỉnh chợt biến đổi, chủ yếu là Uông Mãnh dần xuất hiện dấu hiệu buông lỏng.
Dù bí thư tỉnh ủy đã tung tin đồn, nhưng ủy ban kỷ luật trung ương có ra tay hay không thì chưa thể xác định.
Trong cục công an tỉnh thì Vương Học Bình có tư chất và lý lịch kém nhất, hắn coi như không thể nào uy hiếp đến địa vị của Uông Mãnh.
Vì vậy lúc này Uông Mãnh đẩy Vương Học Bình ra, rất có thể lựa chọn phương án một mũi tên trúng vài chim.
Vào thời điểm này Vương Học Bình có thể bị Uông Mãnh đẩy lên lò nướng hay không?
Lang Tích Vinh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngoài miệng tuy đặt câu hỏi nhưng trước đó ánh mắt lạnh lùng đã nhìn lên người Lưu Hướng Tiền.
Khi Lưu Hướng Tiền sợ hãi ngồi thẳng người thì ba người đàn ông trung niên mặc quần áo Trung Sơn đã đi đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào hắn.
- Anh là Lưu Hướng Tiền sao?
Lang Tích Vinh nhìn chằm chằm vào Lưu Hướng Tiền, lại đặt câu hỏi, rõ ràng đang xác định thân phận của Lưu Hướng Tiền.
- ...Tôi là Lưu Hướng Tiền... ....
Lưu Hướng Tiền cảm thấy hai chân run rẩy dữ dội, vì vậy mà thân thể khẽ run theo, bàn tay phải đặt trên bàn từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh sang tím, thật sự rất giống tay cương thi.
Uông Mãnh gần đây quen bá đạo trong cục công an tỉnh, bây giờ cũng cụp mắt, không dám nhìn vào vẻ tội nghiệp của Lưu Hướng Tiền.
- Anh Lưu Hướng Tiền, tôi dùng thân phận của tổ chuyên án đặc biệt, bây giờ chính thức truyền đạt quyết nghị của hội nghị thường ủy ủy ban kỷ luật trung ương, tiến hành cách ky điều tra đối với anh.
Lang Tích Vinh đưa ra quyết định của ủy ban kỷ luật trung ương, sau đó tiếp tục lên tiếng:
- Đưa đi.
- Xin mời.
Ba cán bộ ủy ban kỷ luật trung ương kéo Lưu Hướng Tiền đứng lên rồi đi ra khỏi phòng họp.
Không ngờ Lưu Hướng Tiền chợt vùng lên rồi lớn tiếng nói:
- Cục trưởng Uông, cục trưởng Uông, cứu...Cứu tôi...Tôi bị oan... ....
Vẻ mặt Uông Mãnh chợt tái nhợt, hơn nữa lại rất dữ tợn, hắn nghiêm mặt quát:
- Anh kêu cái gì? Chẳng lẽ ủy ban kỷ luật sẽ vu oan cho anh sao? Vấn đề của anh là thành thật khai báo, tranh thủ sự khoan hồng của tổ chức.
Lưu Hướng Tiền cố gắng vùng vẫy khỏi sự trói buộc, nhưng ba vị cán bộ kẹp lấy hắn cũng không phải người thường, bọn họ đều là tinh binh cường tướng, đều có tuyệt chiêu bắt người.
Ba người bọn họ kéo Lưu Hướng Tiền đi, nhanh chóng ra khỏi phòng họp. Vương Học Bình ngồi trên ghế ở sát bên cạnh Lưu Hướng Tiền, tất nhên thấy rõ vẻ mặt và biểu hiện của đối phương, khi bị kéo ra ngoài vẫn không ngừng kêu gào, yêu cầu Uông Mãnh ra tay hỗ trợ.
Vương Học Bình thầm nghĩ, với sự coi trọng của Uông Mãnh với Lưu Hướng Tiền, nếu Lưu Hướng Tiền đã xảy ra chuyện, anh Uông có liên quan hay không?
Năm nay sẽ thông qua pháp lệnh giám sát hành chính, bên trong quy định: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định để giải thích và trình bày về sự việc có liên quan(Được gọi tắt là song quy).
Sau này hai chữ song quy trở nên cực kỳ quen thuộc, nhưng nếu nói về ý nghĩa thật sự, sợ rằng cũng có người còn chưa biết.
Song quy là một loại biện pháp hạn chế tự do thân thể của cán bộ đảng viên, sau khi thông qua thảo luận của hội nghị thường ủy thuộc ủy ban kỷ luật, có quyết nghị cuối cùng mới có thể ra tay bắt người tiến hành song quy.
Giai đoạn đầu chưa có đủ chứng cứ, lại phải làm việc, cũng không tốt ra mặt đề phòng những tình huống như thông cung và hủy diệt chứng cứ, vì thế mà ủy ban kỷ luật sẽ ra mặt lựa chọn phương án song quy. Nhưng vì song quy được triển khai dưới trạng thái chứng cứ chưa là vô cùng xác thực, chưa xác định rõ ràng, chẳng qua chỉ là một phương án để tránh bị quấy nhiễu mà thôi.
Sau khi bị song quy sẽ được đưa đến địa điểm phá án, cuộc sống hằng ngày đều được nhân viên ủy ban kỷ luật xem xét.
Địa điểm song quy cũng rất được chú ý, nơi đây cần sự yên tĩnh, ít người ngoài, điều kiện ăn ở tốt. Ví dụ như nhà khách, khách sạn, trung tâm huấn luyện, căn cứ quân sự.v.v. Không có gì là cá biệt.
Vì song quy có thể quy định thời gian địa điểm đương sự phải chịu sự giám sát và điều tra, hơn nữa lại được quyết định bởi các cấp ủy ban kỷ luật, vì vậy đây là một thủ đoạn cưỡng chế tự do thân thể của cán bộ dảng viên nghiêm khắc nhất.
Sau này dù là lãnh đạo cấp bậc cao đến đâu, địa vị hiển hách thế nào, chỉ cần nghe thấy hai chữ song quy thì vẻ mặt đều biến đổi.
Nguyên nhân rất đơn giản, song quy cách ly hoàn toàn, là biện pháp hạn chế thân nhân của cán bộ đảng viên, dù là lãnh đạo ủy ban kỷ luật cũng không dám làm gì dưới tinh huống chưa quá xác thực.
Dựa theo quy tắc phá án ngầm của ủy ban kỷ luật trung ương, dựa theo những gì Vương Học Bình được biết, Lưu Hướng Tiền nếu bị áp dụng song quy, như vậy có nghĩa là tính mạng chính trị của đối phương đã không còn. Chẳng qua chỉ khác nhau ở vấn đề tù có thời hạn, tù dài hạn hoặc tử hình mà thôi.
Lưu Hướng Tiền bị mang đi, Mạnh Chiêu Hùng muốn tiễn chân Lang Tích Vinh, nhưng Lang Tích Vinh kiên quyết từ chối.
Mạnh Chiêu Hùng là lão quan trường, tất nhiên trong lòng hiểu, tính chất phá án bí mật của ủy ban kỷ luật quyết định lời nói việc làm và hành vi của bọn họ, đều phải phù hợp với kỷ luật tương quan, vì thế cũng không có cưỡng cầu.
Mạnh Chiêu Hùng khẽ giơ tay khẽ vỗ vai Uông Mãnh, sau đó khẽ nháy mắt. Uông Mãnh cảm thấy toàn thân run lên, lúc này mới bừng tỉnh, vì vậy tranh thủ đi theo sau lưng Mạnh Chiêu Hùng đưa đám người Lang Tích Vinh ra khỏi phòng họp.
Lưu Hướng Tiền giống như chó chết được mang đi, lúc này phòng họp ở trong bầu không khí bất an.
Các thành viên ban ngành đều đang suy xét, ai cũng cân nhắc cục trưởng Uông rốt cuộc có liên quan bao sâu với chuyện của Lưu Hướng Tiền.
Nếu Lưu Hướng Tiền bị ủy ban kỷ luật đưa đi, sau đó không chống lại uy lực của ủy ban kỷ luật, thật sự có khả năng thú nhận những sự việc liên quan đến Uông Mãnh hay không?
Nếu Uông Mãnh thật sự bị hãm vào bên trong, đám người ngồi đây, thì ai có khả năng nhận chức cục trưởng?
Lúc này phòng họp thật sự rối loạn, đủ mọi ý nghĩ bùng lên trong lòng mọi người, giống như cục rối, càng gỡ càng loạn.
Vương Học Bình thật sự không có những tạp niệm như đám thành viên ban ngành, hắn vừa được bổ nhiệm làm phó cục trưởng cục công an tỉnh kiêm cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, dù Uông Mãnh bị xử song quy, với tư chất và lý lịch mỏng, nếu Vương Học Bình muốn tiếp nhận vị trí thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an tỉnh của Uông Mãnh, điều này thật sự là mặt trời mọc hướng tây.
Vương Học Bình không muốn nên khá bình tĩnh, hắn nhàn nhã ngồi uống trà hút thuốc, thật sự tỏ ra không thấy ánh mắt và vẻ mặt khác thường của đám đồng liêu.
Vương Học Bình đã từng chịu cảnh ngộ cách ly thẩm tra, trong lòng thầm nghĩ, song quy là một biện pháp cực kỳ nghiêm khắc, giống như một thanh kiếm hai lưỡi, có thể đả kích đám quan tham ô hủ bại, đồng thời cũng có thể lấy đó làm thanh kiếm chém chết kẻ thù chính trị.
Những năm nay có ngàn vạn lý do để đề bạt cán bộ, nhưng muốn nắm bắt một đảng viên, vấn đề quan trọng nhất chính là kinh tế.
Trong túi Vương Học Bình chưa từng nhận tiền bất nghĩa, bình sinh không làm chuyện trái với lương tâm, hắn còn sợ nửa đêm bị gõ cửa sao?
Mạnh Chiêu Hùng cũng không lập tức bỏ đi, lão vững vàng ngồi trên ghế chủ tịch, động tác cũng không kém Vương Học Bình, tay trái cầm thuốc, tay phải bưng trà, bình tĩnh với tất cả sự việc phát sinh.
Lơ đãng Mạnh Chiêu Hùng thấy ánh mắt bình tĩnh của Vương Học Bình, vì vậy mà trong lòng khẽ động, lão thầm nghĩ, tên cán bộ trẻ kia cũng không đơn giản. Lần đầu gặp phải chuyện như thế này mà không có vẻ sợ hãi, bình tĩnh phong độ, cũng khó trách Thu Lan lại tôn sùng người này.
Mạnh Chiêu Hùng năm xưa từng là chủ tịch huyện, cũng từng là bí thư huyện ủy, lão là cán bộ lập nghiệp từ cơ sở, sao không biết mâu thuẫn giữa bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện. là khó thể điều hòa?
Lần trước cháu gái Mạnh Thu Lan đến nói về những sự tích về Vương Học Bình, bộ dạng rất vui vẻ, điều này vẫn là ký ức mới mẻ trong đầu Mạnh Chiêu Hùng.
Mạnh Thu Lan có đánh giá rất cao với Vương Học Bình, nàng nói gần nói xa, ngoài tán thưởng thì chỉ là bội phục. Mà cũng từ đó Mạnh Chiêu Hùng bắt đầu lặng lẽ chú ý đến một Vương Học Bình từng là chủ tịch huyện Nam Vân.
Thời gian trước, hội nghị bí thư thường có nhiều tình huống liên quan đến việc phát triển kinh tế huyện Nam Vân và chủ tịch Vương Học Bình, nói một cách khác, Mạnh Chiêu Hùng thật sự không xa lạ gì những kinh nghiệm của Vương Học Bình.
Nhưng khoảnh khắc này khi ánh mắt hai người va chạm, Vương Học Bình không tìm ra bất kỳ tin tức gì trong ánh mắt của Mạnh Chiêu Hùng, vì cặp mắt kia quá tinh đời, giống như hồ sâu không đáy, rất khó dò.
Mạnh Chiêu Hùng dịch chuyển ánh mắt, hôm nay lão cố ý bày tỏ quan hệ thân mật với Vương Học Bình, chẳng qua chính là thay mặt cháu gái Mạnh Thu Lan ném ra chút nhân tình.
Nguyên nhân rất đơn giản, Vương Học Bình khi còn làm chủ tịch huyện Nam Vân đã rất biết điều mà phối hợp công tác với Mạnh Thu Lan, để nàng là một bí thư huyện ủy xuôi chèo mát mái, không những có chiến tích khả quan, còn được lãnh đạo tỉnh thành khen ngợi.
- Xin hỏi đồng chí nào là Lưu Hướng Tiền?
Lang Tích Vinh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngoài miệng tuy đặt câu hỏi nhưng trước đó ánh mắt lạnh lùng đã nhìn lên người Lưu Hướng Tiền.
Khi Mạnh Chiêu Hùng cũng không phải là đầu đất, ngược lại còn là một lão già thành tinh, lão biết rõ, nếu không có Vương Học Bình làm chủ tịch huyện, không có sự ra sức phát triển du lịch của hắn để kéo kinh tế phát triển, sợ rằng với năng lực kinh tế của Mạnh Thu Lan, thật sự khó thể nào tạo nên cục diện tốt trong thời gian ngắn như vậy.
Trước đó Vương Học Bình được điều đến cục công an tỉnh làm một phó cục trưởng, thật ra cũng có sự trợ giúp âm thầm của Mạnh Chiêu Hùng.
Rất nhiều người cho rằng đại nhân vật thường không quan tâm đến nhân tình, lãnh đạo thường đề bạt tâm phúc đáng tin, nhưng vào đúng thời điểm lại chơi trò thí xe giữ tướng.
Thật ra đây cũng là một quan điểm sai lầm.
Nếu đã được hưởng qua hương vị quyền lực thì giống như hút thuốc phiện, sẽ rất nghiện.
Ví dụ như Mạnh Chiêu Hùng, lão lăn lộn quan trường nhiều năm, sao không biết địa vị là đại biểu cho thực lực và lực ảnh hưởng? Đây là một đạo lý cực kỳ thô thiển trên quan trường.
Quyền lực lên cao thì uy tín cũng phải do chính mình dựng lên, lãnh đạo cũng phải nói nhân tình, nhưng người chơi chính trị phần lớn đều bảo vệ và bao che cho nhau.
Thử hỏi xem làm lãnh đạo mà có ai dưới mông chẳng có cát? Kẻ nào không biết rút củ cải ra sẽ dính theo bùn?
Nói một cách khác, chỉ cần có một đường hy vọng, lãnh đạo nhất định sẽ nghĩ biện pháp giữ lại cây của cải quan trọng nhất.
Nói lời tốt thì bao che cho nhau thật sự cũng không sai.
Dưới tình huống ích lợi cùng một nhịp thở, làm lãnh đạo mà không bao che cho tâm phúc của mình, chẳng lẽ đi giúp dân đen đào củ cải của mình?
Hành vi này sở dĩ càng thêm nghiêm trọng vì một nguyên nhân dễ hiểu, thượng bất chính thì hạ tắc loạn.
Trong thể chế có câu nói "Một người làm quan cả họ được nhờ", nếu nói trắng ra thì anh em dù sao cũng đáng tin hơn người ngoài, đã kéo người ngoài vào ăn lợi ích, sao không kéo anh em nhà mình?
Sau khi hút xong một điếu thuốc, bầu không khí hòa hoãn hơn rất nhiều, Vương Học Bình cũng đại khái đoán được chân tướng biểu hiện của Mạnh Chiêu Hùng trong phòng họp hôm nay.
Tổ chuyên án của ủy ban kỷ luật trung ương đột nhiên đến tỉnh ủy, yêu cầu tỉnh ủy phối hợp với hành động song quy. Lúc này bí thư Ngô Trọng đi công tác xa, không thoát thân được, vì vậy Ngô Trọng ủy thác cho Mạnh Chiêu Hùng đại biểu tỉnh ủy tỏ thái độ kiên quyết ủng hộ với biện pháp song quy Lưu Hướng Tiền của ủy ban kỷ luật trung ương.
Vương Học Bình giương mắt nhìn Mạnh Chiêu Hùng vẫn đang rất bình tĩnh mà trong lòng thầm bội phục mức độ sâu sắc và nghệ thuật lãnh đạo khéo léo của đối phương.
Vừa rồi Mạnh Chiêu Hùng hoàn toàn có thể mượn chuyện của người để nói về mình, sẽ lớn tiếng nói ra những ý nghĩa quan trọng trong công tác xây dựng và làm trong sạch bộ máy chính trị, hiệu triệu mọi người hưởng ứng học tập.
Nhưng những lời nói khách sáo như vậy cũng có kết quả không tốt, vì căn bản không ai muốn nghe, trên quan trường chia bè kết cánh phân chia lợi ích, ai có tâm tư đi nghe các vị lãnh đạo nói nhảm?
- Khụ!
Mạnh Chiêu Hùng thấy mọi người ổn định cảm xúc lại thì xoay micro rồi khẽ ho một tiếng, kéo sự chú ý của tất cả mọi người.
- Các đồng chí, Lưu Hướng Tiền đã bị mang đi, tuy nguyên nhân cụ thể là gì thì tôi không rõ, trong mắt tôi thì anh ta không đủ tu dưỡng đạo đức; về phương diện khác, tôi nghĩ rằng chúng ta nên nhìn xuyên qua hiện tượng để thấu hiểu bản chất, thiết lập kiện toàn và hoàn thiện chế độ đề bạt và kỷ luật cán bộ, kiên quyết ngăn chặn đề bạt bủ bại, càng tố cáo càng đề bạt, như vậy là không được.
Mạnh Chiêu Hùng nói không nhiều nhưng lời nào cũng chấn động lòng người.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Mạnh Chiêu Hùng nói không sai, những năm qua trên quan trường thật sự quá rối, dù là vòng quan hệ nào cũng cứng chắc như sắt thép, trong mối quan hệ có sự cộng hưởng tài nguyên, ai cũng đồng tâm hiệp lực đối phó với nguy hiểm.
Trên cơ sở này, rất nhiều cán bộ cán bộ có vấn đề nhưng bị tố cáo mà chẳng ngã, hơn nữa còn liên tục thăng chức, nhìn mãi thành quen.
Hôm nay tố cáo không đổ chỉ là bình thường, bị bắt và kỷ luật chỉ là số ít, chỉ có thê tự nhận không may mà thôi. Thật ra từ trên xuống dưới, đám quan liêu càng ngày càng có nhân phẩm thấp kém, dần dà tạo nên một quan niệm vặn vẹo, như vậy không làm xấu đi sao?
Thực tế ác liệt, dựa theo thể chế văn thư hiện hành, có phần lớn đơn từ tố cáo được đưa vào trong tay kẻ bị tố cáo.
Dưới tình huống này kẻ tố cáo chẳng khác nào cá nằm trên thớt chờ bị thịt.
Mạnh Chiêu Hùng chỉ dùng mười phút để phát biểu, Vương Học Bình chú ý đến Uông Mãnh ngồi bên cạnh Mạnh Chiêu Hùng, cục trưởng đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng dù sao vẻ mặt cũng hơi tái.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Uông Mãnh thì Vương Học Bình biết, bây giờ tâm lý của đối phương hoạt động rất chân thật. Dù sao thì anh Uông cũng không phải cán bộ bình thường, hắn đường đường là thường ủy tỉnh ủy, là cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ, sao lại không có lòng dạ?
Mạnh Chiêu Hùng vừa dứt lời thì Uông Mãnh đã dẫn đầu vỗ tay cười nói:
- Bí thư Mạnh nói rất hay, trình độ lý luận rất cao, người khác không nói, Uông Mãnh tôi đây tâm phục khẩu phục.
- Bốp bốp!
Lúc này Uông Mãnh lên tiếng, tất nhiên các thành viên ban ngành cũng không chịu rớt lại phía sau, ai cũng vỗ tay, liên tục khen tốt.
- Khi đồng chí Ngô Trọng điện thoại về đã đặc biệt đưa ra chỉ thị tương quan, đối với những phần tử như Lưu Hướng Tiền, rõ ràng không chịu được sự khảo nghiệm của nhân dân, làm việc trái với kỷ luật và vi phạm pháp luật nghiêm trọng, chắc chắn phải bị trừng phạt. Tỉnh ủy đã tỏ thái độ chính xác, đó chính là dù là ai, chỉ cần có gan làm bậy, đều phải điều tra đến cùng. Tất nhiên tỉnh ủy rất tín nhiệm ban ngành cục công an tỉnh, hy vọng cục công an sẽ triển khai mở rộng công tác, dùng tinh thần và diện mạo mới để nghênh đón khảo nghiệm mạnh hơn.
Lãnh đạo cấp cao nói chuyện có thể nói là rất nghệ thuật, lời nói của Ngô Trọng rõ ràng là viên thuốc an thần cho Uông Mãnh.
Người đang ngồi nơi đây ai cũng biết, ý nghĩa lời nói của Ngô Trọng chính là nên dừng lại ở đây, không tiếp tục theo đuổi.
Nhưng Mạnh Chiêu Hùng cũng đơn giản không bắt lấy nội dung lời nói của Ngô Trọng, nói ra đúng sự thật, vì vậy có thể thấy đây là một chỉ thị khó thể khinh thường.
Vương Học Bình thầm nghĩ, càng là lãnh đạo lớn thì càng khó suy sụp, tính nghệ thuật khi nói chuyện là một nhân tố rất quan trọng.
Sau khi các thành viên ban ngành cùng tiễn chân Mạnh Chiêu Hùng, Uông Mãnh cũng không lập tức tuyên bố tan họp, hắn chỉ cau mày dùng giọng lạnh lùng nói:
- Lưu Hướng Tiền bình thường không chú trọng học tập tri thức tiên tiến, không chú ý giữ gìn và tu dưỡng đạo đức, vì vậy mới có kết cục hôm nay, thật sự làm người ta đau lòng.
Vương Học Bình cũng ý thức được Vương Học Bình khẳng định còn bức bối, đang chĩa mũi dùi vào Nhâm Hồng Đạt.
Quả nhiên Uông Mãnh tiếp tục đề nghị:
- Vì quán triệt tinh thần chi thị của bí thư Ngô, chúng ta thành lập tổ lãnh đạo giải quyết tranh chấp, do tôi làm tổ trưởng, đồng chí Học Bình làm phó tổ trưởng thường vụ, mọi người có ý kiến gì không?
- Ồ!
Hội trường coi như bị những lời nói của Uông Mãnh làm cho ngây người.
Vương Học Bình cũng không ngờ Uông Mãnh lại kiêng kỵ Nhâm Hồng Đạt như vậy, vì thế mà có ý giở trò, vì thế mà mưu đồ buông lỏng địa vị của Nhâm Hồng Đạt.
Nhưng mọi người càng bất ngờ hơn vì Nhâm Hồng Đạt thạt sự không chút do dự, hắn bình tĩnh nói:
- Tôi đồng ý với đề nghị của lãnh đạo.
Chỉ là vài chữ nhưng thật sự làm cho người ta không khỏi suy nghĩ miên man, mọi người đang lo lắng một vấn đề, chẳng lẽ Nhâm Hồng Đạt cứ đơn giản bỏ qua địa vị số hai ở cục công an tỉnh sao?
Ánh mắt Vương Học Bình lóe lên, coi như hiểu rõ dụng tâm của Uông Mãnh.
Sau khi Lưu Hướng Tiền bị mang đi thì bầu không khí cục công an tỉnh chợt biến đổi, chủ yếu là Uông Mãnh dần xuất hiện dấu hiệu buông lỏng.
Dù bí thư tỉnh ủy đã tung tin đồn, nhưng ủy ban kỷ luật trung ương có ra tay hay không thì chưa thể xác định.
Trong cục công an tỉnh thì Vương Học Bình có tư chất và lý lịch kém nhất, hắn coi như không thể nào uy hiếp đến địa vị của Uông Mãnh.
Vì vậy lúc này Uông Mãnh đẩy Vương Học Bình ra, rất có thể lựa chọn phương án một mũi tên trúng vài chim.
Vào thời điểm này Vương Học Bình có thể bị Uông Mãnh đẩy lên lò nướng hay không?
/435
|