Vì cha mẹ đều theo chị gái, đều xuất ngoại du lịch, vì vậy Vương Học Bình cũng lười về Nam Vân.
Tuy nói về với bố mẹ sẽ có vinh quang áo gấm về làng, nhưng một vị chủ tịch huyện quay lại, bạn học cũ, thậm chí là lãnh đạo cũ, mọi người có thể là đích thân đến thăm hỏi, hoặc thiết yến đãi tiệc, nghênh đón qua lại, rất mệt mỏi, Vương Học Bình thật sự không muốn tham gia.
Sau khi gặp Hồng Cửu, vương học bình đơn giản đến ăn trưa ở căn tin của đội cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu, do Hùng Vệ Hồng làm chủ, các vị chính ủy, phó chi đội trưởng và phó chính ủy cũng tham gia, mười mấy người ngồi trên bàn lớn, không khí náo nhiệt.
Tuy vẫn ăn theo tiêu chuẩn nhưng độ đội thường là món nhiều tô lớn, Vương Học Bình thấy một thau thịt kho tàu trước mặt, cao lớn chồng chất, rõ ràng là một ngọn núi lớn.
Hai chiến sĩ cảnh sát quân sự khiêng ra hai rương Mao Đài, Hùng Vệ Hồng dùng giọng tràn đầy xin lỗi nói với Vương Học Bình:
- Rượu Mao Đài năm mươi ba độ có sản lượng quá thấp, trung đoàn tỉnh thường xuyên phái chuyên gia xuống, một năm chỉ định mức vài trăm thùng, vì vậy có thể nói là không đủ phân chia. Không may là tháng trước đội của anh Chu xuống thị sát Vân Châu, vì vậy mà rượu năm mươi ba độ của chi đội chúng tôi đều bị tiêu diệt sạch sẽ, vì vậy mà bây giờ chỉ còn lại rượu bốn mươi ba độ gom lại cho đủ số. Học Bình, tôi cần phải xin lỗi mới được.
- Ha ha, anh Hùng, chúng ta là anh em, anh cũng biết rồi đấy, thật ra tôi thích uống rượu Ngũ Lương.
Vương Học Bình biết rõ, công ty rượu Mao Đài mỗi năm đều được quân đội mua đi hơn một nửa sản lượng.
Không chỉ là trung đoàn cảnh sát quân sự tỉnh, trước mắt bảy đại quân khu, ngoài quân khu Thành Đô, sáu đại quân khu còn lạii đều không ngoại lệ, đều phái chuyên gia đến thường trú ở nhà máy rượu Mao Đài.
Đám quan quân này chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là móc nối quan hệ đi cửa sau, tìm được rượu Mao Đài mà có tiền cũng không mua được.
Thậm chí Vương Học Bình từng nghe nói đến một câu chuyện đáng cười, một chuyên viên mua rượu của một đại quân khu trú chân ở công ty rượu Mao Đài, vì làm việc không đắc lực, số lượng rượu mang về ít hơn các quân khu khác. Kết quả là quay về và lãnh đạo quân khu cho giáng chức đến chăn heo ở phòng hậu cần.
Thật ra không phải tất cả tướng quân đều uống rượu Mao Đài, mà điều đáng nói là vấn đề tiếp đãi, ai cũng đãi bằng rượu Mao Đài.
Lấy Vương Học Bình là ví dụ, hắn mãi đều không uống quen loại rượu Mao Đài năm mươi ba độ quá nồng, ngược lại thích rượu Ngũ Lương hơn.
Trong quan trường đã tạo nên thói quen uống rượu xa xỉ, nếu là lãnh đạo đủ cấp bậc, không uống Mao Đài thì là xem thường người khác, giống như cho một cái tát.
Tát vào mặt dân thì chẳng phải là chuyện gì to tát, nhưng nếu làm lãnh đạo mất mặt thì sợ rằng cuộc sống sau này rất khó khăn, cực kỳ khổ sở.
Khi chuẩn bị mở tiệc thì điện thoại của Hùng Vệ Hồng vang lên, hắn móc điện thoại ra nghe, vừa nghe đối phương báo danh thì nhanh chóng che kín ống nghe rồi khẽ nói với Vương Học Bình:
- Anh Tôn cục công an thành phố không biết như thế nào lại biết cậu đang ở đây, muốn mời một lãnh đạo cục công an tỉnh như cậu đến ăn bữa cơm rau dưa.
Anh Tôn chính là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an thành phố Vân Châu, tên là Tôn Nguyên Quan, là dòng chính tâm phúc của bí thư Chu Văn Quảng.
Nếu nói từ ý nào đó thì Tôn Nguyên Quan coi như là lãnh đạo cũ của Vương Học Bình, năm xưa Vương Học Bình chỉ là một thư ký chủ tịch huyện nho nhỏ, Tôn Nguyên Quan đã là lãnh đạo khối tư pháp của thành phố Vân Châu.
Nhưng hôm nay địa vị của hai người đã song song, thậm chí địa vị và thân phận của Vương Học Bình còn muốn vượt mặt Tôn Nguyên Quan.
Dù sao Vương Học Bình không chỉ là cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, còn là phó cục trưởng cục công an tỉnh, dù là thực quyền trong tay hay địa vị danh nghĩa đều cao hơn Tôn Nguyên Quan.
Vương Học Bình hiểu, Tôn Nguyên Quan rất có thể là nhóm thuyết khách thứ hai, biết đâu còn có một suy xét nào đó?
Thân là ủy viên tỉnh ủy kiêm bí thư thị ủy, Chu Văn Quảng không phải là loại cán bộ nhỏ không biết gì, tất nhiên lão biết rõ, nếu muốn đẩy ngã Kim Hữu Công, trước tiên không nên quá sốt ruột, nên thanh trừ dần vây cánh, dần dần với đi vào vòng hạch tâm.
Với địa vị của Chu Văn Quảng, lại có chỗ dựa là bí thư tỉnh ủy, vốn không cần lo lắng loại cán bộ địa vị thấp hơn nửa cấp như Vương Học Bình. Nhưng dù sao Chu Văn Quảng cũng là lãnh đạo cầm quyền Vân Châu nhiều năm, lại thông qua Tôn Nguyên Quan mà không chế được cơ quan chuyên chính, tin tức có được sẽ rộng hơn cán bộ bình thường rất nhiều.
Theo tin tức của tai mắt Tôn Nguyên Quan ở cục công an huyện Nam Vân truyền đến, Vương Học Bình lướt qua cửa ải bí thư huyện ủy mà trực tiếp được tỉnh ủy đề bạt đặc biệt, biểu hiện là vì sự giúp đỡ to lớn của Hà Thượng Thanh, thực tế vị thượng tướng quân khai quốc ở viện dưỡng lão huyện Nam Vân rất có thể đã có tác dụng rất lớn.
Tin tức liên quan đến trọng thần của đảng, dù chưa được chứng thật, cũng chưa thể có đáp án rõ ràng, nhưng Chu Văn Quảng vẫn không mặc kệ qua loa hay chủ quan.
Lúc này thượng tướng quân đã về hưu, nhưng Chu Văn Quảng biết, trước kia lãnh đạo trung ương cực kỳ tin cậy vào tài năng của lão tướng này.
Đám tướng lãnh cao cấp xuất thân là môn hạ của Vương lão thật sự là nhiều vô số kể, ngoài tư lệnh viên Dương Minh Cường của quân khu Định Nam thì còn có một vị khác là chính ủy quân khu thủ đô, rõ ràng là một nam một bước hô ứng lẫn nhau.
- Vừa hay chúng ta chưa mở tiệc, không bằng mời anh Tôn đến đây luôn?
Vương Học Bình suy nghĩ rồi cười hỏi Hùng Vệ Hồng.
Hùng Vệ Hồng có chút khó xử:
- Tôi và cậu là anh em, ăn ở đâu cũng tùy ý, người ta là lãnh đạo cục công an, nếu đến chi đội dùn cơm thì có vẻ...À, đúng rồi, hạ thấp địa vị.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Anh cứ nói như vậy với anh ta, xem ý của anh ấy là thế nào?
Hùng Vệ Hồng nghe hiểu được ý nghĩ của Vương Học Bình, rõ ràng là trưng cầu ý kiến của Tôn Nguyên Quan, thật ra chẳng khác nào muốn xem ý nghĩ của anh Tôn.
Tôn Nguyên Quan kiên quyết yêu cầu được liên lạc điện thoại trực tiếp với Vương Học Bình, Hùng Vệ Hồng cũng không thể cúi đầu, cũng không dám từ chối, vì vậy sau khi đồng ý thì giao điện thoại cho Vương Học Bình.
- Lãnh đạo, tôi đây có ý kiến, anh là lãnh đạo cục công an tỉnh, hôm qua anh đã đến Vân Châu, tôi là cục trưởng cục công an thành phố mà hôm nay mới nhận được tin, rõ ràng là không được. Tôi là một hạ cấp, rõ ràng đã làm thất trách với lãnh đạo, anh nên cho tôi một cơ hội sửa đổi chứ?
Tôn Nguyên Quan nói rất khách khí, rõ ràng đồng cấp với Vương Học Bình nhưng lại nâng lên rất cao.
Vương Học Bình nở nụ cười cởi mở nói:
- Cục trưởng Tôn, anh quá khách khí rồi, vãn bối thật sự không dám nhận. Tuy bây giờ tôi đã rời khỏi Vân Châu, nhưng trong mắt tôi anh mãi là lãnh đạo cũ... ....
Vương Học Bình nói một câu giọng quan đường hoàng, coi như đá trở về lời lẽ cưỡng chế chụp mũ của Tôn Nguyên Quan.
Tôn Nguyên Quan thầm khen một tiếng lợi hại, ngoài miệng cũng không tiếp tục lấy lý do, mục đích chỉ là một, vì hôm nay nhất định phải cùng gặp mặt Vương Học Bình, tăng tiến thêm tình hữu nghị.
Vương Học Bình chết sống cũng không chịu, dù là Tôn Nguyên Quan nói gì thì hắn cũng không chịu đến hưởng thụ bữa tiệc chiêu đãi ở khách sạn Lan Ninh, cuối cùng Tôn Nguyên Quan không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý đến chi đội cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu.
Thật ra khi Tôn Nguyên Quan điện thoại cho Hùng Vệ Hồng thì đang ở trong phòng làm việc của bí thư Chu Văn Quảng.
Hơn nữa bí thư thị ủy Chu Văn Quảng ngồi ở đối diện với Tôn Nguyên Quan, thư ký Tạ Viêm đã bị đuổi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vì vậy mà những lời đối thoại của Tôn Nguyên Quan với Vương Học Bình đều được Chu Văn Quảng nghe rõ, lão nheo mắt suy nghĩ rồi nói:
- Anh Tôn, trước tiên đến đội cảnh sát quân sự, cơm nước xong mời cậu ấy đi uống trà, cố gắng tìm cơ hội để hai bên nói chuyện riêng với nhau.
Tôn Nguyên Quan đứng lên muốn đi, Chu Văn Quảng giữ chặt tay hắn rồi trầm giọng nói:
- Anh Tôn, anh đã trưởng thành, lúc này là thời điểm quan trọng, chỉ có thể đi tới, không thể thụt lùi.
- Anh Chu, tôi đã hiểu, nếu họ Kim muốn chiến, để xem cuối cùng là ai cười.
Tôn Nguyên Quan nhe răng trợn mắt xiết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên hung ác, gương mặt đen lộ ra dưới ánh mặt trời, cực kỳ dữ tợn.
- Anh Kim muốn chiến, nhất định sẽ sử dụng Nghiêm Minh Cao làm tiên phong, mà Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao lại có quan hệ như cha con, ai mà không biết? Kim Hữu Công thật ra cũng không đáng sợ, mà vị Hà công tử kia muốn lên chức ở tỉnh cũng cần vài năm nữa, đến lúc này chúng ta cần gì phải sợ?
Chu Văn Quảng không khổ danh là lão quan trường lăn lộn vài chục năm, nhìn vấn đề rất chuẩn.
- Anh Chu, tôi biết anh lo lắng Vương Học Bình tiến vào sẽ làm cho vấn đề từ đơn giản thành phức tạp.
Tôn Nguyên Quan là tâm phúc do một tay Chu Văn Quảng đề bạt, giao tình giữa hai người chỉ có thể nói là như tay chân, tuyệt đối không khoa trương, vì vậy Tôn Nguyên Quan thấy rất rõ tâm tư của Chu Văn Quảng.
- Ôi, tôi cũng hấp thu bài học của anh Trương năm xưa.
Chu Văn Quảng thở dài:
- Nhớ năm xưa anh Trương vất vả lắm mới bò lên vị trí phó chủ tịch tỉnh, nhưng vì đắc tội với lãnh đạo mà bị nắm bắt. Trên danh nghĩa thì có hai lý do, thứ nhất là vấn đề đầu phiếu, thứ hai, ai mà không thu tiền mừng? Tích tiểu thành đại, là một số tiền không nhỏ.
Tuy nói về với bố mẹ sẽ có vinh quang áo gấm về làng, nhưng một vị chủ tịch huyện quay lại, bạn học cũ, thậm chí là lãnh đạo cũ, mọi người có thể là đích thân đến thăm hỏi, hoặc thiết yến đãi tiệc, nghênh đón qua lại, rất mệt mỏi, Vương Học Bình thật sự không muốn tham gia.
Sau khi gặp Hồng Cửu, vương học bình đơn giản đến ăn trưa ở căn tin của đội cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu, do Hùng Vệ Hồng làm chủ, các vị chính ủy, phó chi đội trưởng và phó chính ủy cũng tham gia, mười mấy người ngồi trên bàn lớn, không khí náo nhiệt.
Tuy vẫn ăn theo tiêu chuẩn nhưng độ đội thường là món nhiều tô lớn, Vương Học Bình thấy một thau thịt kho tàu trước mặt, cao lớn chồng chất, rõ ràng là một ngọn núi lớn.
Hai chiến sĩ cảnh sát quân sự khiêng ra hai rương Mao Đài, Hùng Vệ Hồng dùng giọng tràn đầy xin lỗi nói với Vương Học Bình:
- Rượu Mao Đài năm mươi ba độ có sản lượng quá thấp, trung đoàn tỉnh thường xuyên phái chuyên gia xuống, một năm chỉ định mức vài trăm thùng, vì vậy có thể nói là không đủ phân chia. Không may là tháng trước đội của anh Chu xuống thị sát Vân Châu, vì vậy mà rượu năm mươi ba độ của chi đội chúng tôi đều bị tiêu diệt sạch sẽ, vì vậy mà bây giờ chỉ còn lại rượu bốn mươi ba độ gom lại cho đủ số. Học Bình, tôi cần phải xin lỗi mới được.
- Ha ha, anh Hùng, chúng ta là anh em, anh cũng biết rồi đấy, thật ra tôi thích uống rượu Ngũ Lương.
Vương Học Bình biết rõ, công ty rượu Mao Đài mỗi năm đều được quân đội mua đi hơn một nửa sản lượng.
Không chỉ là trung đoàn cảnh sát quân sự tỉnh, trước mắt bảy đại quân khu, ngoài quân khu Thành Đô, sáu đại quân khu còn lạii đều không ngoại lệ, đều phái chuyên gia đến thường trú ở nhà máy rượu Mao Đài.
Đám quan quân này chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là móc nối quan hệ đi cửa sau, tìm được rượu Mao Đài mà có tiền cũng không mua được.
Thậm chí Vương Học Bình từng nghe nói đến một câu chuyện đáng cười, một chuyên viên mua rượu của một đại quân khu trú chân ở công ty rượu Mao Đài, vì làm việc không đắc lực, số lượng rượu mang về ít hơn các quân khu khác. Kết quả là quay về và lãnh đạo quân khu cho giáng chức đến chăn heo ở phòng hậu cần.
Thật ra không phải tất cả tướng quân đều uống rượu Mao Đài, mà điều đáng nói là vấn đề tiếp đãi, ai cũng đãi bằng rượu Mao Đài.
Lấy Vương Học Bình là ví dụ, hắn mãi đều không uống quen loại rượu Mao Đài năm mươi ba độ quá nồng, ngược lại thích rượu Ngũ Lương hơn.
Trong quan trường đã tạo nên thói quen uống rượu xa xỉ, nếu là lãnh đạo đủ cấp bậc, không uống Mao Đài thì là xem thường người khác, giống như cho một cái tát.
Tát vào mặt dân thì chẳng phải là chuyện gì to tát, nhưng nếu làm lãnh đạo mất mặt thì sợ rằng cuộc sống sau này rất khó khăn, cực kỳ khổ sở.
Khi chuẩn bị mở tiệc thì điện thoại của Hùng Vệ Hồng vang lên, hắn móc điện thoại ra nghe, vừa nghe đối phương báo danh thì nhanh chóng che kín ống nghe rồi khẽ nói với Vương Học Bình:
- Anh Tôn cục công an thành phố không biết như thế nào lại biết cậu đang ở đây, muốn mời một lãnh đạo cục công an tỉnh như cậu đến ăn bữa cơm rau dưa.
Anh Tôn chính là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an thành phố Vân Châu, tên là Tôn Nguyên Quan, là dòng chính tâm phúc của bí thư Chu Văn Quảng.
Nếu nói từ ý nào đó thì Tôn Nguyên Quan coi như là lãnh đạo cũ của Vương Học Bình, năm xưa Vương Học Bình chỉ là một thư ký chủ tịch huyện nho nhỏ, Tôn Nguyên Quan đã là lãnh đạo khối tư pháp của thành phố Vân Châu.
Nhưng hôm nay địa vị của hai người đã song song, thậm chí địa vị và thân phận của Vương Học Bình còn muốn vượt mặt Tôn Nguyên Quan.
Dù sao Vương Học Bình không chỉ là cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, còn là phó cục trưởng cục công an tỉnh, dù là thực quyền trong tay hay địa vị danh nghĩa đều cao hơn Tôn Nguyên Quan.
Vương Học Bình hiểu, Tôn Nguyên Quan rất có thể là nhóm thuyết khách thứ hai, biết đâu còn có một suy xét nào đó?
Thân là ủy viên tỉnh ủy kiêm bí thư thị ủy, Chu Văn Quảng không phải là loại cán bộ nhỏ không biết gì, tất nhiên lão biết rõ, nếu muốn đẩy ngã Kim Hữu Công, trước tiên không nên quá sốt ruột, nên thanh trừ dần vây cánh, dần dần với đi vào vòng hạch tâm.
Với địa vị của Chu Văn Quảng, lại có chỗ dựa là bí thư tỉnh ủy, vốn không cần lo lắng loại cán bộ địa vị thấp hơn nửa cấp như Vương Học Bình. Nhưng dù sao Chu Văn Quảng cũng là lãnh đạo cầm quyền Vân Châu nhiều năm, lại thông qua Tôn Nguyên Quan mà không chế được cơ quan chuyên chính, tin tức có được sẽ rộng hơn cán bộ bình thường rất nhiều.
Theo tin tức của tai mắt Tôn Nguyên Quan ở cục công an huyện Nam Vân truyền đến, Vương Học Bình lướt qua cửa ải bí thư huyện ủy mà trực tiếp được tỉnh ủy đề bạt đặc biệt, biểu hiện là vì sự giúp đỡ to lớn của Hà Thượng Thanh, thực tế vị thượng tướng quân khai quốc ở viện dưỡng lão huyện Nam Vân rất có thể đã có tác dụng rất lớn.
Tin tức liên quan đến trọng thần của đảng, dù chưa được chứng thật, cũng chưa thể có đáp án rõ ràng, nhưng Chu Văn Quảng vẫn không mặc kệ qua loa hay chủ quan.
Lúc này thượng tướng quân đã về hưu, nhưng Chu Văn Quảng biết, trước kia lãnh đạo trung ương cực kỳ tin cậy vào tài năng của lão tướng này.
Đám tướng lãnh cao cấp xuất thân là môn hạ của Vương lão thật sự là nhiều vô số kể, ngoài tư lệnh viên Dương Minh Cường của quân khu Định Nam thì còn có một vị khác là chính ủy quân khu thủ đô, rõ ràng là một nam một bước hô ứng lẫn nhau.
- Vừa hay chúng ta chưa mở tiệc, không bằng mời anh Tôn đến đây luôn?
Vương Học Bình suy nghĩ rồi cười hỏi Hùng Vệ Hồng.
Hùng Vệ Hồng có chút khó xử:
- Tôi và cậu là anh em, ăn ở đâu cũng tùy ý, người ta là lãnh đạo cục công an, nếu đến chi đội dùn cơm thì có vẻ...À, đúng rồi, hạ thấp địa vị.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Anh cứ nói như vậy với anh ta, xem ý của anh ấy là thế nào?
Hùng Vệ Hồng nghe hiểu được ý nghĩ của Vương Học Bình, rõ ràng là trưng cầu ý kiến của Tôn Nguyên Quan, thật ra chẳng khác nào muốn xem ý nghĩ của anh Tôn.
Tôn Nguyên Quan kiên quyết yêu cầu được liên lạc điện thoại trực tiếp với Vương Học Bình, Hùng Vệ Hồng cũng không thể cúi đầu, cũng không dám từ chối, vì vậy sau khi đồng ý thì giao điện thoại cho Vương Học Bình.
- Lãnh đạo, tôi đây có ý kiến, anh là lãnh đạo cục công an tỉnh, hôm qua anh đã đến Vân Châu, tôi là cục trưởng cục công an thành phố mà hôm nay mới nhận được tin, rõ ràng là không được. Tôi là một hạ cấp, rõ ràng đã làm thất trách với lãnh đạo, anh nên cho tôi một cơ hội sửa đổi chứ?
Tôn Nguyên Quan nói rất khách khí, rõ ràng đồng cấp với Vương Học Bình nhưng lại nâng lên rất cao.
Vương Học Bình nở nụ cười cởi mở nói:
- Cục trưởng Tôn, anh quá khách khí rồi, vãn bối thật sự không dám nhận. Tuy bây giờ tôi đã rời khỏi Vân Châu, nhưng trong mắt tôi anh mãi là lãnh đạo cũ... ....
Vương Học Bình nói một câu giọng quan đường hoàng, coi như đá trở về lời lẽ cưỡng chế chụp mũ của Tôn Nguyên Quan.
Tôn Nguyên Quan thầm khen một tiếng lợi hại, ngoài miệng cũng không tiếp tục lấy lý do, mục đích chỉ là một, vì hôm nay nhất định phải cùng gặp mặt Vương Học Bình, tăng tiến thêm tình hữu nghị.
Vương Học Bình chết sống cũng không chịu, dù là Tôn Nguyên Quan nói gì thì hắn cũng không chịu đến hưởng thụ bữa tiệc chiêu đãi ở khách sạn Lan Ninh, cuối cùng Tôn Nguyên Quan không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý đến chi đội cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu.
Thật ra khi Tôn Nguyên Quan điện thoại cho Hùng Vệ Hồng thì đang ở trong phòng làm việc của bí thư Chu Văn Quảng.
Hơn nữa bí thư thị ủy Chu Văn Quảng ngồi ở đối diện với Tôn Nguyên Quan, thư ký Tạ Viêm đã bị đuổi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vì vậy mà những lời đối thoại của Tôn Nguyên Quan với Vương Học Bình đều được Chu Văn Quảng nghe rõ, lão nheo mắt suy nghĩ rồi nói:
- Anh Tôn, trước tiên đến đội cảnh sát quân sự, cơm nước xong mời cậu ấy đi uống trà, cố gắng tìm cơ hội để hai bên nói chuyện riêng với nhau.
Tôn Nguyên Quan đứng lên muốn đi, Chu Văn Quảng giữ chặt tay hắn rồi trầm giọng nói:
- Anh Tôn, anh đã trưởng thành, lúc này là thời điểm quan trọng, chỉ có thể đi tới, không thể thụt lùi.
- Anh Chu, tôi đã hiểu, nếu họ Kim muốn chiến, để xem cuối cùng là ai cười.
Tôn Nguyên Quan nhe răng trợn mắt xiết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên hung ác, gương mặt đen lộ ra dưới ánh mặt trời, cực kỳ dữ tợn.
- Anh Kim muốn chiến, nhất định sẽ sử dụng Nghiêm Minh Cao làm tiên phong, mà Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao lại có quan hệ như cha con, ai mà không biết? Kim Hữu Công thật ra cũng không đáng sợ, mà vị Hà công tử kia muốn lên chức ở tỉnh cũng cần vài năm nữa, đến lúc này chúng ta cần gì phải sợ?
Chu Văn Quảng không khổ danh là lão quan trường lăn lộn vài chục năm, nhìn vấn đề rất chuẩn.
- Anh Chu, tôi biết anh lo lắng Vương Học Bình tiến vào sẽ làm cho vấn đề từ đơn giản thành phức tạp.
Tôn Nguyên Quan là tâm phúc do một tay Chu Văn Quảng đề bạt, giao tình giữa hai người chỉ có thể nói là như tay chân, tuyệt đối không khoa trương, vì vậy Tôn Nguyên Quan thấy rất rõ tâm tư của Chu Văn Quảng.
- Ôi, tôi cũng hấp thu bài học của anh Trương năm xưa.
Chu Văn Quảng thở dài:
- Nhớ năm xưa anh Trương vất vả lắm mới bò lên vị trí phó chủ tịch tỉnh, nhưng vì đắc tội với lãnh đạo mà bị nắm bắt. Trên danh nghĩa thì có hai lý do, thứ nhất là vấn đề đầu phiếu, thứ hai, ai mà không thu tiền mừng? Tích tiểu thành đại, là một số tiền không nhỏ.
/435
|