- Ha ha, ông chủ Tả, sao anh lại rảnh rỗi đến huyện nghèo này của chúng tôi?
Sau nhiều năm gặp lại, Vương Hòa Bình bây giờ thấy mặt Tả Quang Tiêu thì cảm thấy như nhiều đời chưa gặp.
Đường xa mới biết mã lực, người lâu ngày gặp lại mới hiểu được tâm tư, câu châm ngôn kia cũng khá chính xác.
- Tôi còn đang định hỏi cậu, bây giờ cậu làm gì? Sao còn rảnh chạy đến đây?
Tả Quang Tiêu vừa hỏi Vương Hòa Bình vừa lấy một gói Trung Hoa ra mời.
- Tôi à, đang công tác ở khu quy hoạch, hôm nay là sinh nhật bạn học cũ của bạn gái, tôi cùng đến đây với cô ấy.
Vương Hòa Bình giải thích tình huống.
- Không phải là Giang Hoa đấy chứ?
Tả Quang Tiêu chỉ vào Giang Hoa mặc áo sơ mi trắng rồi kinh ngạc hỏi.
- Sao? Cậu biết cô ấy à?
Vương Hòa Bình thầm cảm thấy bất ngờ.
- Là ngôi sao của đài truyền hình huyện Nam Vân, sao tôi không biết cho được?
Vẻ mặt Tả Quang Tiêu có chút mất tự nhiên.
Vương Hòa Bình căn bản đã nghĩ ra, trong thành phố có vài huyện, đài truyền hình huyện Nam Vân căn bản không là gì so với các đài truyền hình quận huyện khác, Tả Quang Tiêu nói như vậy, tất nhiên không cần hỏi cũng hiểu.
- Bạn học cũ, bạn gái của cậu là... ....
Tả Quang Tiêu vừa nói được một nửa câu thì dừng lại, tròng mắt chợt lớn như mắt trâu.
Vương Hòa Bình căn bản không cần nhìn cũng biết tiểu tử Tả Quang Tiêu có lẽ đã thấy vẻ đẹp của Lý Tiểu Linh.
Vương Hòa Bình đã từng gặp tất cả bạn học cũ của Lý Tiểu Linh, không có người nào có được khí chất như nàng.
- Trời ạ, quá mê người, bạn học cũ, chút nữa cậu phải giới thiệu cho tôi vị đại mỹ nhân kia nhé?
Tả Quang Tiêu chỉ vào Lý Tiểu Linh đang cười run người ở phía trước.
Vương Hòa Bình thầm buồn cười, hắn thuận miệng nói:
- Được, chút nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu đại mỹ nhân kia.
- Học Bình, anh trốn xa ra đây làm gì?
Giang Hoa lúc này cũng nhớ Lý Tiểu Linh đi cùng với Vương Học Bình.
- Giang Hoa, cô càng ngày càng đẹp.
Vương Hòa Bình đi đến cười lớn nói, Tả Quang Tiêu sợ bỏ qua cơ hội quen biết người đẹp nên chăm chú đi sau lưng Vương Hòa Bình, cũng không thể thả lỏng.
- Hì hì, lá gan của anh cũng không nhỏ, anh không sợ Tiểu Linh sẽ ghen sao?
Giang Hoa cười hì hì ngắm Vương Học Bình, khi thấy Tả Quang Tiêu đi theo Vương Hòa Bình thì xoay mặt đi.
- Tiểu Linh, giới thiệu cho bạn, đây là bạn học thời đại học của anh, là Tả Quang Tiêu. À, Quang Tiêu, đây là bạn gái của tôi, là Lý Tiểu Linh.
Tả Quang Tiêu nghe xong lời giới thiệu của Vương Hòa Bình thì tròng mắt trợn tròn, trong miệng giống như ngậm một hạt đào lớn, cả ngày nói không nên lời.
- Chào anh.
Lý Tiểu Linh duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, Tả Quang Tiêu bắt tay, hắn khẽ xiết chặt nói:
- Học Bình, cậu làm vậy là không đúng, bạn gái xinh đẹp như vậy mà giấu ở nhà, sợ anh em đào tường sao?
- Ha ha, không phải cậu đã gặp rồi sao?
Vương Học Bình cảm thấy buồn cười, năm xưa ngươi mượn tiền mà không trả, bây giờ còn nói là huynh đệ tốt, đúng là đáng chán.
- Giang Hoa, chúc mừng sinh nhật.
Lý Tiểu Linh lấy trong bóp ra một phong bì gói đầy tiền mừng, nàng đưa đến trong tay Giang Hoa:
- Chúng ta đi học với nhau từ hồi ở nhà trẻ, vì vậy lễ vật nào cũng đã từng tặng rồi, bây giờ dứt khoát tặng tiền.
Giang Hoa cầm lấy phong bì rồi vui vẻ nói:
- Được, được, tôi đang sầu vì tiền đây. Tiểu Linh, cậu thật đáng yêu.
Giang Hoa khẽ nhìn Vương Học Bình, nàng cười ngọt ngào:
- Học Bình, để cho anh xuất huyết nhiều, đúng là ngại quá.
- Ha ha, đều là ý của Tiểu Linh, không liên quan đến tôi.
Vương Hòa Bình không muốn dây dưa đến vấn đề tiền bạc, hắn chối ngay.
Tả Quang Tiêu đưa mắt nhìn phong bì với xấp tiền dày cộm, sau đó lại sờ lên sợi dây chuyền trân châu trong ví, hắn không khỏi chửi thề một câu, đúng là khó lấy ra.
Tả Quang Tiêu kiên trì đưa lễ vật đến trước mặt Giang Hoa, hắn cố gắng lấy tinh thần rồi vui vẻ nói:
- Giang Hoa, chúc em sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý.
- Cám ơn anh chạy từ xa về đây, khổ cực rồi, mời anh vào trong ngồi.
Giang Hoa cố gắng nở nụ cười, dù nàng không có bất kỳ hảo cảm với loại người ăn chơi trác táng như Tả Quang Tiêu, nhưng đối phương cũng đã đến, cũng không thể đuổi đi được.
- Ha ha, đến đây còn được ăn uống, nào có gì là vất vả.
Tả Quang Tiêu cố ý nói đùa, nhưng hắn phát hiện mọi người không cười, vì vậy cũng thấy có hơi mất mặt.
Giang Hoa phát hiện Tả Quang Tiêu có chút ngả nghiêng, ánh mắt nhìn lên người Lý Tiểu Linh, vì vậy trong lòng rất tức giận. Nàng thầm nghĩ người này từ thành phố chạy xuống huyện, bây giờ thấy người đẹp là bộc lộ tính nết ngay, đúng là chán ghét.
Vương Hòa Bình cũng có chút không thoải mái, Tả Quang Tiêu, cậu dù sao cũng là bạn học của tôi, chú trọng chút hình tượng được không?
Hôm nay khách đến khá nhiều, Vương Hòa Bình không muốn đứng ở cửa ra vào, vì vậy sau khi hỏi số phòng của Giang Hoa thì ôm eo Lý Tiểu Linh đi vào bên trong.
Tả Quang Tiêu có chút do dự, sau đó hắn lập tức đi theo, Vương Hòa Bình thấy hình bóng của Tả Quang Tiêu ở phía sau thì thầm cười lạnh, trước kia thật sự không biết nhưng bây giờ xem như đã hiểu. Tiểu tử này tuyệt đối không phải chỉ là kẻ vay tiền không trả, hơn nữa còn có ý với bạn gái của bạn học, sao lại mất tính trượng nghĩa như vậy?
Vương Hòa Bình ngồi xuống và cố ý ngồi sát bên Lý Tiểu Linh, ngăn cách Tả Quang Tiêu ở bên ngoài.
Tả Quang Tiêu không ý thức được sự bất hòa của Vương Hòa Bình, hắn thò đầu ra rồi cười tủm tỉm nói với Lý Tiểu Linh:
- Năm xưa khi học trung học thì tôi và Học Bình có quan hệ rất tốt, không những ngủ chung phòng, còn có khi ngủ cùng giường.
Lý Tiểu Linh liếc mắt im lặng nhìn Vương Học Bình, nàng khẽ nói:
- Đây là Học Bình không đúng, sao trước nay không thấy anh ấy nói gì cả?
- Khụ, điều này... ....
Tả Quang Tiêu cười xấu hổ:
- Thời học phổ thông thì chúng tôi thường chơi bóng rổ với nhau.
Tả Quang Tiêu cố ý di chuyển chủ đề.
Vương Học Bình thầm nghĩ, ba năm phổ thông chúng ta chỉ đánh bóng với nhau một lần, như vậy xem như thường xuyên rồi sao? Đúng là buồn cười, nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ là trong lòng có chút buồn bực.
Lý Tiểu Linh rất quen thuộc tính tình cua Vương Hòa Bình, trong lòng cũng hiểu vấn đề, nàng mượn cơ hội mà níu lấy một cô bạn gái, hai bên nói chuyện với nhau, không quan tâm đến ai khác.
Tả Quang Tiêu lại quấn lấy Vương Hòa Bình hỏi lung tung này nọ, Vương Học Bình cũng chỉ biết trả lời vài câu cho xong, trong lòng thầm nghĩ, mọi người đều đã lớn, cần gì phải gắng gượng như vậy?
Khách đến đầy đủ, Giang Hoa và một người đàn ông trung niên hơi hói đi vào bên trong, sau đó nàng mỉm cười giới thiệu:
- Các vị bạn học cũ, tôi xin giới thiệu đây là Quách Tử Long giám đốc đài truyền hình, cảm tạ giám đốc Quách bỏ chút thời gian cấp bách đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi, hết sức vinh hạnh... ....
Tả Quang Tiêu ngồi một lúc lâu mà không có ai quan tâm, điều này làm hắn mất tự nhiên, vì vậy hắn quệt miệng nói với Vương Hòa Bình:
- Quách Tử Long này có chút quan hệ với bố tôi, chút nữa tôi giới thiệu cho cậu, tiện cho công tác sau này.
Vương Hòa Bình thầm nghĩ, tiểu tử ngươi đúng là, ta còn không hiểu Quách Tử Long này hơn sao?
- Được, tôi chỉ là cán bộ nhỏ, cũng muốn được hưởng hào quang từ bạn bè.
Vương Hòa Bình cũng thuận thế nâng Tả Quang Tiêu lên cao.
Giang Hoa bên kia vừa giới thiệu xong thì Tả Quang Tiêu đã đứng lên, hắn lớn tiếng nói với Quách Tử Long:
- Anh Quách, đã lâu không gặp.
Tả Quang Tiêu lên tiếng quấy rầy làm cho Quách Tử Long thiếu chút nữa quên nói vài lời chúc mừng. Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, thì ra là Tả Quang Tiêu, trong lòng hắn có chút bức bối, không phải là công tử của một vị phó phòng lương thực trong thành phố sao? Có gì mà lên mặt như vậy?
Sau nhiều năm gặp lại, Vương Hòa Bình bây giờ thấy mặt Tả Quang Tiêu thì cảm thấy như nhiều đời chưa gặp.
Đường xa mới biết mã lực, người lâu ngày gặp lại mới hiểu được tâm tư, câu châm ngôn kia cũng khá chính xác.
- Tôi còn đang định hỏi cậu, bây giờ cậu làm gì? Sao còn rảnh chạy đến đây?
Tả Quang Tiêu vừa hỏi Vương Hòa Bình vừa lấy một gói Trung Hoa ra mời.
- Tôi à, đang công tác ở khu quy hoạch, hôm nay là sinh nhật bạn học cũ của bạn gái, tôi cùng đến đây với cô ấy.
Vương Hòa Bình giải thích tình huống.
- Không phải là Giang Hoa đấy chứ?
Tả Quang Tiêu chỉ vào Giang Hoa mặc áo sơ mi trắng rồi kinh ngạc hỏi.
- Sao? Cậu biết cô ấy à?
Vương Hòa Bình thầm cảm thấy bất ngờ.
- Là ngôi sao của đài truyền hình huyện Nam Vân, sao tôi không biết cho được?
Vẻ mặt Tả Quang Tiêu có chút mất tự nhiên.
Vương Hòa Bình căn bản đã nghĩ ra, trong thành phố có vài huyện, đài truyền hình huyện Nam Vân căn bản không là gì so với các đài truyền hình quận huyện khác, Tả Quang Tiêu nói như vậy, tất nhiên không cần hỏi cũng hiểu.
- Bạn học cũ, bạn gái của cậu là... ....
Tả Quang Tiêu vừa nói được một nửa câu thì dừng lại, tròng mắt chợt lớn như mắt trâu.
Vương Hòa Bình căn bản không cần nhìn cũng biết tiểu tử Tả Quang Tiêu có lẽ đã thấy vẻ đẹp của Lý Tiểu Linh.
Vương Hòa Bình đã từng gặp tất cả bạn học cũ của Lý Tiểu Linh, không có người nào có được khí chất như nàng.
- Trời ạ, quá mê người, bạn học cũ, chút nữa cậu phải giới thiệu cho tôi vị đại mỹ nhân kia nhé?
Tả Quang Tiêu chỉ vào Lý Tiểu Linh đang cười run người ở phía trước.
Vương Hòa Bình thầm buồn cười, hắn thuận miệng nói:
- Được, chút nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu đại mỹ nhân kia.
- Học Bình, anh trốn xa ra đây làm gì?
Giang Hoa lúc này cũng nhớ Lý Tiểu Linh đi cùng với Vương Học Bình.
- Giang Hoa, cô càng ngày càng đẹp.
Vương Hòa Bình đi đến cười lớn nói, Tả Quang Tiêu sợ bỏ qua cơ hội quen biết người đẹp nên chăm chú đi sau lưng Vương Hòa Bình, cũng không thể thả lỏng.
- Hì hì, lá gan của anh cũng không nhỏ, anh không sợ Tiểu Linh sẽ ghen sao?
Giang Hoa cười hì hì ngắm Vương Học Bình, khi thấy Tả Quang Tiêu đi theo Vương Hòa Bình thì xoay mặt đi.
- Tiểu Linh, giới thiệu cho bạn, đây là bạn học thời đại học của anh, là Tả Quang Tiêu. À, Quang Tiêu, đây là bạn gái của tôi, là Lý Tiểu Linh.
Tả Quang Tiêu nghe xong lời giới thiệu của Vương Hòa Bình thì tròng mắt trợn tròn, trong miệng giống như ngậm một hạt đào lớn, cả ngày nói không nên lời.
- Chào anh.
Lý Tiểu Linh duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, Tả Quang Tiêu bắt tay, hắn khẽ xiết chặt nói:
- Học Bình, cậu làm vậy là không đúng, bạn gái xinh đẹp như vậy mà giấu ở nhà, sợ anh em đào tường sao?
- Ha ha, không phải cậu đã gặp rồi sao?
Vương Học Bình cảm thấy buồn cười, năm xưa ngươi mượn tiền mà không trả, bây giờ còn nói là huynh đệ tốt, đúng là đáng chán.
- Giang Hoa, chúc mừng sinh nhật.
Lý Tiểu Linh lấy trong bóp ra một phong bì gói đầy tiền mừng, nàng đưa đến trong tay Giang Hoa:
- Chúng ta đi học với nhau từ hồi ở nhà trẻ, vì vậy lễ vật nào cũng đã từng tặng rồi, bây giờ dứt khoát tặng tiền.
Giang Hoa cầm lấy phong bì rồi vui vẻ nói:
- Được, được, tôi đang sầu vì tiền đây. Tiểu Linh, cậu thật đáng yêu.
Giang Hoa khẽ nhìn Vương Học Bình, nàng cười ngọt ngào:
- Học Bình, để cho anh xuất huyết nhiều, đúng là ngại quá.
- Ha ha, đều là ý của Tiểu Linh, không liên quan đến tôi.
Vương Hòa Bình không muốn dây dưa đến vấn đề tiền bạc, hắn chối ngay.
Tả Quang Tiêu đưa mắt nhìn phong bì với xấp tiền dày cộm, sau đó lại sờ lên sợi dây chuyền trân châu trong ví, hắn không khỏi chửi thề một câu, đúng là khó lấy ra.
Tả Quang Tiêu kiên trì đưa lễ vật đến trước mặt Giang Hoa, hắn cố gắng lấy tinh thần rồi vui vẻ nói:
- Giang Hoa, chúc em sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý.
- Cám ơn anh chạy từ xa về đây, khổ cực rồi, mời anh vào trong ngồi.
Giang Hoa cố gắng nở nụ cười, dù nàng không có bất kỳ hảo cảm với loại người ăn chơi trác táng như Tả Quang Tiêu, nhưng đối phương cũng đã đến, cũng không thể đuổi đi được.
- Ha ha, đến đây còn được ăn uống, nào có gì là vất vả.
Tả Quang Tiêu cố ý nói đùa, nhưng hắn phát hiện mọi người không cười, vì vậy cũng thấy có hơi mất mặt.
Giang Hoa phát hiện Tả Quang Tiêu có chút ngả nghiêng, ánh mắt nhìn lên người Lý Tiểu Linh, vì vậy trong lòng rất tức giận. Nàng thầm nghĩ người này từ thành phố chạy xuống huyện, bây giờ thấy người đẹp là bộc lộ tính nết ngay, đúng là chán ghét.
Vương Hòa Bình cũng có chút không thoải mái, Tả Quang Tiêu, cậu dù sao cũng là bạn học của tôi, chú trọng chút hình tượng được không?
Hôm nay khách đến khá nhiều, Vương Hòa Bình không muốn đứng ở cửa ra vào, vì vậy sau khi hỏi số phòng của Giang Hoa thì ôm eo Lý Tiểu Linh đi vào bên trong.
Tả Quang Tiêu có chút do dự, sau đó hắn lập tức đi theo, Vương Hòa Bình thấy hình bóng của Tả Quang Tiêu ở phía sau thì thầm cười lạnh, trước kia thật sự không biết nhưng bây giờ xem như đã hiểu. Tiểu tử này tuyệt đối không phải chỉ là kẻ vay tiền không trả, hơn nữa còn có ý với bạn gái của bạn học, sao lại mất tính trượng nghĩa như vậy?
Vương Hòa Bình ngồi xuống và cố ý ngồi sát bên Lý Tiểu Linh, ngăn cách Tả Quang Tiêu ở bên ngoài.
Tả Quang Tiêu không ý thức được sự bất hòa của Vương Hòa Bình, hắn thò đầu ra rồi cười tủm tỉm nói với Lý Tiểu Linh:
- Năm xưa khi học trung học thì tôi và Học Bình có quan hệ rất tốt, không những ngủ chung phòng, còn có khi ngủ cùng giường.
Lý Tiểu Linh liếc mắt im lặng nhìn Vương Học Bình, nàng khẽ nói:
- Đây là Học Bình không đúng, sao trước nay không thấy anh ấy nói gì cả?
- Khụ, điều này... ....
Tả Quang Tiêu cười xấu hổ:
- Thời học phổ thông thì chúng tôi thường chơi bóng rổ với nhau.
Tả Quang Tiêu cố ý di chuyển chủ đề.
Vương Học Bình thầm nghĩ, ba năm phổ thông chúng ta chỉ đánh bóng với nhau một lần, như vậy xem như thường xuyên rồi sao? Đúng là buồn cười, nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ là trong lòng có chút buồn bực.
Lý Tiểu Linh rất quen thuộc tính tình cua Vương Hòa Bình, trong lòng cũng hiểu vấn đề, nàng mượn cơ hội mà níu lấy một cô bạn gái, hai bên nói chuyện với nhau, không quan tâm đến ai khác.
Tả Quang Tiêu lại quấn lấy Vương Hòa Bình hỏi lung tung này nọ, Vương Học Bình cũng chỉ biết trả lời vài câu cho xong, trong lòng thầm nghĩ, mọi người đều đã lớn, cần gì phải gắng gượng như vậy?
Khách đến đầy đủ, Giang Hoa và một người đàn ông trung niên hơi hói đi vào bên trong, sau đó nàng mỉm cười giới thiệu:
- Các vị bạn học cũ, tôi xin giới thiệu đây là Quách Tử Long giám đốc đài truyền hình, cảm tạ giám đốc Quách bỏ chút thời gian cấp bách đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi, hết sức vinh hạnh... ....
Tả Quang Tiêu ngồi một lúc lâu mà không có ai quan tâm, điều này làm hắn mất tự nhiên, vì vậy hắn quệt miệng nói với Vương Hòa Bình:
- Quách Tử Long này có chút quan hệ với bố tôi, chút nữa tôi giới thiệu cho cậu, tiện cho công tác sau này.
Vương Hòa Bình thầm nghĩ, tiểu tử ngươi đúng là, ta còn không hiểu Quách Tử Long này hơn sao?
- Được, tôi chỉ là cán bộ nhỏ, cũng muốn được hưởng hào quang từ bạn bè.
Vương Hòa Bình cũng thuận thế nâng Tả Quang Tiêu lên cao.
Giang Hoa bên kia vừa giới thiệu xong thì Tả Quang Tiêu đã đứng lên, hắn lớn tiếng nói với Quách Tử Long:
- Anh Quách, đã lâu không gặp.
Tả Quang Tiêu lên tiếng quấy rầy làm cho Quách Tử Long thiếu chút nữa quên nói vài lời chúc mừng. Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, thì ra là Tả Quang Tiêu, trong lòng hắn có chút bức bối, không phải là công tử của một vị phó phòng lương thực trong thành phố sao? Có gì mà lên mặt như vậy?
/435
|