Lúc này phó chủ nhiệm được phân công quản lý phát triển xã hội của hiệp hội quản lý khu quy hoạch là Tiết Văn ho khẽ một tiếng rồi nói:
- Tôi cảm thấy đề nghị của chủ nhiệm Vương là rất tốt, nhũng thứ khác tôi không rõ, nhưng quảng cáo trên tivi thì không còn gì mới lạ, không phải bây giờ trên tivi có câu quảng cáo "Uống nớc Oa Cáp Cáp, ăn cơm ngon hương!" sao? Anh Tam hàng xóm sát bên nhà tôi hay uống thứ nước này, tôi cũng thử uống qua một chai, hương vị không tệ, có tác dụng khai vị, ăn ngon cơm thật.
Tiết Văn nói ra lời này khá quan trọng, Vương Hòa Bình dùng ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn phó chủ nhiệm Tiết Văn vừa qua bốn mươi, trong lòng thầm nghĩ sao trước nay không phát hiện ra, anh Tiết này thật sự có tài.
- Chủ nhiệm Tiết, anh chỉ thấy một mặt mà thôi, sao không suy xét xem, nếu có thiệt hại thì phải làm sao bây giờ? Dù chúng ta bán hết mọi người ở đây cũng không thể nào bù đủ lỗ.
Lưu Đạo Vân nghe ra ý nghĩa lời nói của Tiết Văn, hắn lại càng hiểu ra, như vậy hắn phải phản đối, như vậy mới chọc giận Vương Hòa Bình.
Tuổi trẻ thường bốc đồng, ngoài miệng chưa đủ râu, làm việc không lượng sức, cứ để cho tên tiểu nhân Vương Hòa Bình đắc chí vài ngày.
Tiết Văn cũng không lập tức phản ứng lại lời của Lưu Đạo Vân, hắn hít một hơi thuốc rồi tiếp tục nói:
- Mùi rượu cũng sợ gió mạnh, hôm qua tôi bớt chút thời gian đến nhà máy đồ hộp xem xét, lúc đó mới thấy những cặp quà đồ hộp, giá tiền không đắt, lại vừa tay, độ nặng vừa đúng. Tôi là người từ nông thôn đi ra, ít nhiều cũng hiểu tâm lý tặng quà của các vị nông thôn, bọn họ cần thứ vừa giá, lại lớn. Theo suy nghĩ của tôi thì cứ làm như vậy, cũng có chút ý nghĩa tham khảo cho chủ nhiệm Vương.
Khá lắm, đây là điển hình kinh doanh tâm lý học, Vương Học Bình càng dùng ánh mắt tò mò nhìn Tiết Văn, trong lòng thầm nghĩ, đây chính là chân nhân không lộ tướng, xem ra nước biển không đong bằng bò.
Tất cả thành viên ban ngành đều cảm thấy khó tưởng, tất cả đều phải đánh giá lại Tiết Văn, giống như vừa gặp một kẻ xa lạ.
Lúc này mọi người đều nghĩ đến một vấn đề: "Anh Tiết bình thường không nói lời nào, sao hôm nay lại hiểu quảng cáo?"
Vương Hòa Bình cơ bản rõ ràng một việc, đó chính là Tiết Văn có nhân tâm, lại biết đến nhà máy đồ hộp để khảo sát thực địa.
Dựa theo logic quan trường thì nhà máy đồ hộp thuộc phân công quản lý của Vương Hòa Bình, hành vi của Tiết Văn cũng xem như vượt ranh giới.
Vương Hòa Bình mỉm cười, hắn thấy Tiết Văn chỉ muốn làm chút chuyện có hiện thực mà thôi.
- Tôi cảm thấy vẫn khó nói, vì chủ nhiệm Vương, vì mọi người, hay là đăng báo cho huyện ủy thì hơn.
Lưu Đạo Vân hoàn toàn không bỏ qua cơ hội tốt lần này, hắn muốn để Vương Hòa Bình nghĩ rằng mình là hình tượng luôn phản đối, coi như dụ dỗ Tiểu Vương tiến vào trong bẫy rập.
Trong tất cả thành viên ban ngành, ngoài Tiết Văn, kể cả Cổ Văn Cường đều ủng hộ ý kiến của Lưu Đạo Vân.
Vương Hòa Bình căn bản không cần nghĩ đã hiểu, đám người này cũng muốn tốt cho hắn, nhưng vấn đề chủ yếu là sợ gánh trách nhiệm.
Cổ Văn Cường lo lắng mình mất chỗ dựa, trong các thành viên ban ngành thì chỉ có Tiết Văn mới thật sự giúp đỡ hắn vài vấn đề.
- Nếu như không có ý kiến không đồng ý, như vậy việc này cứ quyết định như vậy, chấp hành kế hoạch quảng cáo.
Vương Hòa Bình khẳng định ngay tại chỗ.
Cổ Văn Cường thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, chủ nhiệm Tiểu Vương sao lại hồ đồ như vậy? Đây không phải tự mình nhảy vào hố lửa sao?
Lưu Đạo Vân không đợi Cổ Văn Cường nhảy ra phản đối, hắn đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Vương, nếu đầu tư thất bại, trách nhiệm sẽ thuộc về ai?
- Tôi là người chủ trì công tác, tất nhiên tôi sẽ là người phụ trách. Nếu đầu tư thất bại, tôi sẽ viết báo cáo từ chức lên cho huyện ủy.
Vương Hòa Bình ép Lưu Đạo Vân quay về, lời lẽ đầy hùng hồn và khí phách.
"Ha ha, được, ông cũng muốn xem mày chết khó coi như thế nào? Tiểu tử, muốn chơi với ông sao? Còn non lắm!"
Lưu Đạo Vân giả vờ tỏ ra uể oải, giống như hắn bị đánh bại trong hội nghị ban ngành, hắn cúi đầu và buồn bực hút thuốc.
Tiết Văn nhìn sang Vương Học Bình, thầm nghĩ thanh niên quả nhên là rất tốt, có ý chí, có quyết đoán, không giống như một vài người, bộ dạng già nua, chỉ biết ngồi ăn chờ chết.
Lưu Đạo Vân đưa tay bóp đầu thuốc, hắn chợt nhớ đến lời dạy của bí thư Mã Tam Cao:
- Đối với loại tiểu nhân có chỗ dựa cứng nhắc như Vương Hòa Bình, vấn đề nhỏ tuyệt đối không dễ chinh phục. Anh Lưu, nếu anh đối nghịch với hắn thì chỉ tổ chốc lấy khổ cực, được không bù mất, không bằng anh cứ giả vờ yếu thế, tìm kiếm thời cơ có lợi, sau đó tung một kích lấy mạng hắn.
Sau khi tan họp thì Lưu Đạo Vân chạy xe đến huyện ủy tìm Mã Tam Cao.
Sau khi Mã Tam Cao nghe Lưu Đạo Vân báo cáo tình huống thì hít vào một hơi thật sâu:
- Quan sát hắn thật kỹ, nếu có tình huống gì khác thì báo cáo tôi ngay.
- Bí thư, bây giờ tôi chỉ sợ không thể nào theo sát hắn được, vì Cổ Văn Cường và Tiết Văn đều theo hắn, tôi thế đơn lực bạc, căn bản không phải là đối thủ.
Lưu Đạo Vân cố ý tỏ ra đáng thương, muốn mượn tay Mã Tam Cao để cho Vương Hòa Bình biết tay.
- Anh Lưu, anh đấy, gặp chuyện mà không biết suy ngẫm lại, bây giờ tôi mà động tay vào, chẳng phải đánh rắn động cỏ sao? Muốn vững vàng thì hôm nay anh phải đưa hắn tiến vào ngõ cụt, như vậy không phải rất tốt sao?
Mã Tam Cao dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lưu Đạo Vân, thầm nghĩ người này đã sống vô dụng vài chục năm.
- Bí thư, nếu tiểu tử kia...Kính xin anh xem xét vấn đề của tôi... ....
Lưu Đạo Vân lắp bắp nói không nên lời.
Mã Tam Cao là người khôn khéo, hắn vừa nghe là đã hiểu, Lưu Đạo Vân muốn Vương Hòa Bình ngã và chức vụ chủ nhiệm hiệp hội quản lý sẽ vào tay mình.
Mã Tam Cao đã sớm có sắp xếp với vị trí chủ nhiệm hiệp hội quản lý, tất nhiên một lão già ù tai hoa mắt như Lưu Đạo Vân, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì chẳng còn giá trị gì để lợi dụng.
Mã Tam Cao dùng ánh mắt thương cảm nhìn Lưu Đạo Vân, trong lòng thầm nghĩ, đã già như vậy, lại không có năng lực, còn mê chức quyền, không biết lượng sức.
Tất nhiên bây giờ Mã Tam Cao phải ổn định tâm tư của Lưu Đạo Vân, vì vậy hắn ôn hòa nói:
- Điều này không cần anh quan tâm, tôi sẽ có suy xét, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của anh là theo sát Tiểu Vương, hiểu chưa?
Lưu Đạo Vân nghe xong những ám hiệu rõ ràng như vậy thì toàn thân chợt bừng bừng sức sống, hắn vỗ ngực nói:
- Bí thư, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ theo sát hắn.
- Được.
Mã Tam Cao hừ một tiếng, sau đó bắt đầu nhấc bút ký văn kiện.
Lưu Đạo Vân rất biết điều mà đứng lên, hắn khẽ nói:
- Bí thư, tôi đi trước.
Mã Tam Cao cũng không ngẩng đầu lên, giống như chỉ có một làn gió cuốn qua mà thôi.
Vương Hòa Bình lấy từ trong ngăn kéo ra một gói Trung Hoa, hắn đưa đến cho Tiết Văn rồi cười nói:
- Đây là thuốc chiêu đãi của chủ nhiệm Cổ, một tháng sáu gói, anh cũng giúp tôi tiêu diệt đi.
Tiết Văn vuốt cằm cười:
- Chủ nhiệm, tôi cũng không khách khí.
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Vương Hòa Bình thở dài nói:
- Chủ nhiệm Tiết, anh giống như một chiếc hồ lô luôn buồn bực, tôi thiếu chút nữa đã nhìn lầm.
Tiết Văn ngồi đối diện với Vương Hòa Bình, hắn nhấp một ngụm trà rồi cười nói:
- Trước đó chủ nhiệm Tiết mới nhận chức cũng từng có lúc sinh động, nhưng sau này...Ha ha, không phải nói xấu sau lưng người khác, trước đó chủ nhiệm Tiết chỉ ôm vấn đề của mình, nếu có chuyện thì chịu trách nhiệm, không ôm đồm gì khác.
Tiết Văn thật sự nói ra nổi khổ tâm của mình.
Vương Hòa Bình chỉ cười, hắn không tiếp lời, Tiết Văn thở dài:
- Nếu như bây giờ tôi qua tuổi năm lăm, nói thật nhé, tôi sẽ không muốn nói gì. Nhưng tôi đây mới bốn ba, phải hai mươi năm sau mới về hưu.
- Chủ nhiệm Tiết, anh xem trọng tôi như vậy sao?
Vương Hòa Bình nâng ly trà rồi lơ đãng hỏi Tiết Văn.
- Chủ nhiệm, tôi và anh khác biệt, tôi là người từ thôn xóm đi lên, đã nhịn vài chục năm, nhẫn nhục mới lên chức phó khoa, mà trong triều cũng không có người nhà nào làm quan to.
Tiết Văn cười cười, sau đó tiếp tục:
- Làm quan mà không có lý tưởng là không được, nhưng tôi mạn phép nói mình là kẻ an phận. Trước mặt anh tôi có thể nói trắng ra, tôi luôn quan sát anh, nhìn xem anh rốt cuộc là lãnh đạo thế nào.
- Ha ha, bây giờ anh đã nhìn rõ rồi sao?
Vương Hòa Bình rất nắm chắc tâm lý, những "lời thật tình" của lão quan trường Tiết Văn hoàn toàn có thể suy nghĩ theo hai hướng.
Tiết Văn là người không có hậu trường, đây là sự thật, nhưng có bản lĩnh, nếu nói bây giờ vì bội phục năng lực siêu cường của Vương Hòa Bình mà chạy đến bái lạy, điều này là nói mê sảng.
Trên thế giới này giữa người và người chỉ có hai chữ lợi ích.
Vương Học Bình cho rằng kéo bè kết cánh đấu đá nhau là rất bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên, ý kiến bất đồng, vì tiền, vì quyền, những người cùng một hướng có thể tụ tập lại.
Trăm sông đổ về một biển, có dung nhập sẽ có lớn mạnh.
- Tôi đã thấy rõ, anh là người có gan làm việc, đặc biệt là làm thành nghiệp lớn.
Tiết Văn nói rất rõ, hôm nay hắn lên tiếng trong hội nghị ban ngành coi như chính thức đầu nhập vào Vương phái.
- Tôi cảm thấy đề nghị của chủ nhiệm Vương là rất tốt, nhũng thứ khác tôi không rõ, nhưng quảng cáo trên tivi thì không còn gì mới lạ, không phải bây giờ trên tivi có câu quảng cáo "Uống nớc Oa Cáp Cáp, ăn cơm ngon hương!" sao? Anh Tam hàng xóm sát bên nhà tôi hay uống thứ nước này, tôi cũng thử uống qua một chai, hương vị không tệ, có tác dụng khai vị, ăn ngon cơm thật.
Tiết Văn nói ra lời này khá quan trọng, Vương Hòa Bình dùng ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn phó chủ nhiệm Tiết Văn vừa qua bốn mươi, trong lòng thầm nghĩ sao trước nay không phát hiện ra, anh Tiết này thật sự có tài.
- Chủ nhiệm Tiết, anh chỉ thấy một mặt mà thôi, sao không suy xét xem, nếu có thiệt hại thì phải làm sao bây giờ? Dù chúng ta bán hết mọi người ở đây cũng không thể nào bù đủ lỗ.
Lưu Đạo Vân nghe ra ý nghĩa lời nói của Tiết Văn, hắn lại càng hiểu ra, như vậy hắn phải phản đối, như vậy mới chọc giận Vương Hòa Bình.
Tuổi trẻ thường bốc đồng, ngoài miệng chưa đủ râu, làm việc không lượng sức, cứ để cho tên tiểu nhân Vương Hòa Bình đắc chí vài ngày.
Tiết Văn cũng không lập tức phản ứng lại lời của Lưu Đạo Vân, hắn hít một hơi thuốc rồi tiếp tục nói:
- Mùi rượu cũng sợ gió mạnh, hôm qua tôi bớt chút thời gian đến nhà máy đồ hộp xem xét, lúc đó mới thấy những cặp quà đồ hộp, giá tiền không đắt, lại vừa tay, độ nặng vừa đúng. Tôi là người từ nông thôn đi ra, ít nhiều cũng hiểu tâm lý tặng quà của các vị nông thôn, bọn họ cần thứ vừa giá, lại lớn. Theo suy nghĩ của tôi thì cứ làm như vậy, cũng có chút ý nghĩa tham khảo cho chủ nhiệm Vương.
Khá lắm, đây là điển hình kinh doanh tâm lý học, Vương Học Bình càng dùng ánh mắt tò mò nhìn Tiết Văn, trong lòng thầm nghĩ, đây chính là chân nhân không lộ tướng, xem ra nước biển không đong bằng bò.
Tất cả thành viên ban ngành đều cảm thấy khó tưởng, tất cả đều phải đánh giá lại Tiết Văn, giống như vừa gặp một kẻ xa lạ.
Lúc này mọi người đều nghĩ đến một vấn đề: "Anh Tiết bình thường không nói lời nào, sao hôm nay lại hiểu quảng cáo?"
Vương Hòa Bình cơ bản rõ ràng một việc, đó chính là Tiết Văn có nhân tâm, lại biết đến nhà máy đồ hộp để khảo sát thực địa.
Dựa theo logic quan trường thì nhà máy đồ hộp thuộc phân công quản lý của Vương Hòa Bình, hành vi của Tiết Văn cũng xem như vượt ranh giới.
Vương Hòa Bình mỉm cười, hắn thấy Tiết Văn chỉ muốn làm chút chuyện có hiện thực mà thôi.
- Tôi cảm thấy vẫn khó nói, vì chủ nhiệm Vương, vì mọi người, hay là đăng báo cho huyện ủy thì hơn.
Lưu Đạo Vân hoàn toàn không bỏ qua cơ hội tốt lần này, hắn muốn để Vương Hòa Bình nghĩ rằng mình là hình tượng luôn phản đối, coi như dụ dỗ Tiểu Vương tiến vào trong bẫy rập.
Trong tất cả thành viên ban ngành, ngoài Tiết Văn, kể cả Cổ Văn Cường đều ủng hộ ý kiến của Lưu Đạo Vân.
Vương Hòa Bình căn bản không cần nghĩ đã hiểu, đám người này cũng muốn tốt cho hắn, nhưng vấn đề chủ yếu là sợ gánh trách nhiệm.
Cổ Văn Cường lo lắng mình mất chỗ dựa, trong các thành viên ban ngành thì chỉ có Tiết Văn mới thật sự giúp đỡ hắn vài vấn đề.
- Nếu như không có ý kiến không đồng ý, như vậy việc này cứ quyết định như vậy, chấp hành kế hoạch quảng cáo.
Vương Hòa Bình khẳng định ngay tại chỗ.
Cổ Văn Cường thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, chủ nhiệm Tiểu Vương sao lại hồ đồ như vậy? Đây không phải tự mình nhảy vào hố lửa sao?
Lưu Đạo Vân không đợi Cổ Văn Cường nhảy ra phản đối, hắn đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Vương, nếu đầu tư thất bại, trách nhiệm sẽ thuộc về ai?
- Tôi là người chủ trì công tác, tất nhiên tôi sẽ là người phụ trách. Nếu đầu tư thất bại, tôi sẽ viết báo cáo từ chức lên cho huyện ủy.
Vương Hòa Bình ép Lưu Đạo Vân quay về, lời lẽ đầy hùng hồn và khí phách.
"Ha ha, được, ông cũng muốn xem mày chết khó coi như thế nào? Tiểu tử, muốn chơi với ông sao? Còn non lắm!"
Lưu Đạo Vân giả vờ tỏ ra uể oải, giống như hắn bị đánh bại trong hội nghị ban ngành, hắn cúi đầu và buồn bực hút thuốc.
Tiết Văn nhìn sang Vương Học Bình, thầm nghĩ thanh niên quả nhên là rất tốt, có ý chí, có quyết đoán, không giống như một vài người, bộ dạng già nua, chỉ biết ngồi ăn chờ chết.
Lưu Đạo Vân đưa tay bóp đầu thuốc, hắn chợt nhớ đến lời dạy của bí thư Mã Tam Cao:
- Đối với loại tiểu nhân có chỗ dựa cứng nhắc như Vương Hòa Bình, vấn đề nhỏ tuyệt đối không dễ chinh phục. Anh Lưu, nếu anh đối nghịch với hắn thì chỉ tổ chốc lấy khổ cực, được không bù mất, không bằng anh cứ giả vờ yếu thế, tìm kiếm thời cơ có lợi, sau đó tung một kích lấy mạng hắn.
Sau khi tan họp thì Lưu Đạo Vân chạy xe đến huyện ủy tìm Mã Tam Cao.
Sau khi Mã Tam Cao nghe Lưu Đạo Vân báo cáo tình huống thì hít vào một hơi thật sâu:
- Quan sát hắn thật kỹ, nếu có tình huống gì khác thì báo cáo tôi ngay.
- Bí thư, bây giờ tôi chỉ sợ không thể nào theo sát hắn được, vì Cổ Văn Cường và Tiết Văn đều theo hắn, tôi thế đơn lực bạc, căn bản không phải là đối thủ.
Lưu Đạo Vân cố ý tỏ ra đáng thương, muốn mượn tay Mã Tam Cao để cho Vương Hòa Bình biết tay.
- Anh Lưu, anh đấy, gặp chuyện mà không biết suy ngẫm lại, bây giờ tôi mà động tay vào, chẳng phải đánh rắn động cỏ sao? Muốn vững vàng thì hôm nay anh phải đưa hắn tiến vào ngõ cụt, như vậy không phải rất tốt sao?
Mã Tam Cao dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lưu Đạo Vân, thầm nghĩ người này đã sống vô dụng vài chục năm.
- Bí thư, nếu tiểu tử kia...Kính xin anh xem xét vấn đề của tôi... ....
Lưu Đạo Vân lắp bắp nói không nên lời.
Mã Tam Cao là người khôn khéo, hắn vừa nghe là đã hiểu, Lưu Đạo Vân muốn Vương Hòa Bình ngã và chức vụ chủ nhiệm hiệp hội quản lý sẽ vào tay mình.
Mã Tam Cao đã sớm có sắp xếp với vị trí chủ nhiệm hiệp hội quản lý, tất nhiên một lão già ù tai hoa mắt như Lưu Đạo Vân, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì chẳng còn giá trị gì để lợi dụng.
Mã Tam Cao dùng ánh mắt thương cảm nhìn Lưu Đạo Vân, trong lòng thầm nghĩ, đã già như vậy, lại không có năng lực, còn mê chức quyền, không biết lượng sức.
Tất nhiên bây giờ Mã Tam Cao phải ổn định tâm tư của Lưu Đạo Vân, vì vậy hắn ôn hòa nói:
- Điều này không cần anh quan tâm, tôi sẽ có suy xét, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của anh là theo sát Tiểu Vương, hiểu chưa?
Lưu Đạo Vân nghe xong những ám hiệu rõ ràng như vậy thì toàn thân chợt bừng bừng sức sống, hắn vỗ ngực nói:
- Bí thư, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ theo sát hắn.
- Được.
Mã Tam Cao hừ một tiếng, sau đó bắt đầu nhấc bút ký văn kiện.
Lưu Đạo Vân rất biết điều mà đứng lên, hắn khẽ nói:
- Bí thư, tôi đi trước.
Mã Tam Cao cũng không ngẩng đầu lên, giống như chỉ có một làn gió cuốn qua mà thôi.
Vương Hòa Bình lấy từ trong ngăn kéo ra một gói Trung Hoa, hắn đưa đến cho Tiết Văn rồi cười nói:
- Đây là thuốc chiêu đãi của chủ nhiệm Cổ, một tháng sáu gói, anh cũng giúp tôi tiêu diệt đi.
Tiết Văn vuốt cằm cười:
- Chủ nhiệm, tôi cũng không khách khí.
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Vương Hòa Bình thở dài nói:
- Chủ nhiệm Tiết, anh giống như một chiếc hồ lô luôn buồn bực, tôi thiếu chút nữa đã nhìn lầm.
Tiết Văn ngồi đối diện với Vương Hòa Bình, hắn nhấp một ngụm trà rồi cười nói:
- Trước đó chủ nhiệm Tiết mới nhận chức cũng từng có lúc sinh động, nhưng sau này...Ha ha, không phải nói xấu sau lưng người khác, trước đó chủ nhiệm Tiết chỉ ôm vấn đề của mình, nếu có chuyện thì chịu trách nhiệm, không ôm đồm gì khác.
Tiết Văn thật sự nói ra nổi khổ tâm của mình.
Vương Hòa Bình chỉ cười, hắn không tiếp lời, Tiết Văn thở dài:
- Nếu như bây giờ tôi qua tuổi năm lăm, nói thật nhé, tôi sẽ không muốn nói gì. Nhưng tôi đây mới bốn ba, phải hai mươi năm sau mới về hưu.
- Chủ nhiệm Tiết, anh xem trọng tôi như vậy sao?
Vương Hòa Bình nâng ly trà rồi lơ đãng hỏi Tiết Văn.
- Chủ nhiệm, tôi và anh khác biệt, tôi là người từ thôn xóm đi lên, đã nhịn vài chục năm, nhẫn nhục mới lên chức phó khoa, mà trong triều cũng không có người nhà nào làm quan to.
Tiết Văn cười cười, sau đó tiếp tục:
- Làm quan mà không có lý tưởng là không được, nhưng tôi mạn phép nói mình là kẻ an phận. Trước mặt anh tôi có thể nói trắng ra, tôi luôn quan sát anh, nhìn xem anh rốt cuộc là lãnh đạo thế nào.
- Ha ha, bây giờ anh đã nhìn rõ rồi sao?
Vương Hòa Bình rất nắm chắc tâm lý, những "lời thật tình" của lão quan trường Tiết Văn hoàn toàn có thể suy nghĩ theo hai hướng.
Tiết Văn là người không có hậu trường, đây là sự thật, nhưng có bản lĩnh, nếu nói bây giờ vì bội phục năng lực siêu cường của Vương Hòa Bình mà chạy đến bái lạy, điều này là nói mê sảng.
Trên thế giới này giữa người và người chỉ có hai chữ lợi ích.
Vương Học Bình cho rằng kéo bè kết cánh đấu đá nhau là rất bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên, ý kiến bất đồng, vì tiền, vì quyền, những người cùng một hướng có thể tụ tập lại.
Trăm sông đổ về một biển, có dung nhập sẽ có lớn mạnh.
- Tôi đã thấy rõ, anh là người có gan làm việc, đặc biệt là làm thành nghiệp lớn.
Tiết Văn nói rất rõ, hôm nay hắn lên tiếng trong hội nghị ban ngành coi như chính thức đầu nhập vào Vương phái.
/435
|