Nghiêm Minh Cao cầm bút trong tay, hắn chậm rãi nói:
- Hôm nay tôi cố ý mời cả trưởng phòng Triệu phòng tài chính đến đây để anh ấy báo cáo tình huống tương quan cho mọi người.
Diệp Kim Sơn ngồi ở bàn ghi chép chợt đứng lên, sau đó hắn đi ra khỏi phòng họp, Triệu Hồng Dương đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài, bây giờ được Diệp Kim Sơn đưa vào.
Vì Triệu Hồng Dương là trưởng phòng tài chính nên thường xuyên được dự thính hội nghị thường ủy, hắn vẫn theo quy củ, tự giác ngồi ngay bên cạnh Vương Hòa Bình.
- Trưởng phòng Triệu, anh là người quen thuộc tình hình tài chính của huyện, anh báo cáo cho mọi người biết đi.
Nghiêm Minh Cao ném ánh mắt về phía Triệu Hồng Dương, nhưng lại cố ý liếc về phía Vương Hòa Bình.
- Các vị lãnh đạo, bây giờ tôi xin báo cáo với mọi người về tình huống kết toán thu chi và dự toán tài chính trong huyện. Những ngày gần đây tài chính trong huyện liên tục tăng mạnh, đến ngày hôm qua đã đưa vào hơn sáu triệu, tạo nên bản số liệu cao nhất trong cả quý... ....
Khi Triệu Hồng Dương nói xong câu cuối cùng thì Nghiêm Minh Cao ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tịch, hắn quét mắt nhìn toàn trường một vòng rồi ung dung nói:
- Vấn đề của hội nghị thường ủy hôm nay chính là khu quy hoạch đã mở ra một thời kỳ mới, đã xông ra khỏi khốn cảnh, đảo lộn cục diện.
Lúc này đám thường ủy mới bừng tỉnh, ai cũng đưa mắt nhìn về phía Vương Hòa Bình.
Vương Hòa Bình đứng trước mắt bao người mà cảm thấy mình không quá tự tại, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, bí thư Nghiêm đang công khai tạo thế cho mình.
- Nhớ rõ khi trước tôi đã ký cho khu quy hoạch hai triệu đồng, có người khi đó còn nói gở, đây không phải ném tiền vào đống lửa, là đầu tư đúng nơi đúng chỗ.
Nghiêm Minh Cao liếc mắt nhìn Mã Tam Cao, sau đó hắn thả bút xuống:
- Hôm nay đáp án đã được công bố, trước đó bỏ ra hai triệu, bây giờ thu lại tám triệu, các đồng chí, lấy được ba trăm phần trăm lợi nhuận, điều này là cực kỳ phi thường.
Liễu Ngân Hà thừa dịp Nghiêm Minh Cao dừng lại nhấp một ngụm trà thì nói ngay:
- Đúng vậy, vẫn là bí thư Nghiêm nhìn xa trông rộng. Thật ra trước đó tôi cũng có chút lo lắng, tự nhiên đầu tư quá nhiều tiền, nếu thiệt hại thì thế nào? Bây giờ thì sự thật thắng hùng biện, tôi xem như đã phục.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Dương Trọng Nông tiếp nhận câu nói của Liễu Ngân Hà, hắn nói:
- Mỗi năm tài chính trong huyện thu vào hai mươi triệu, nhưng chỉ trong thời gian ba tháng mà một nhà máy căn bản không thể phát lương cho công nhân lại thoát khỏi tình cảnh kinh doanh kém cỏi, thậm chí còn có lời lớn, điều này cũng làm tôi cảm thấy khó tưởng. Toi o thấy khu quy hoạch đạt được thành công lớn, chủ yếu là vì dùng đúng người làm lãnh đạo.
Liễu Ngân Hà là thường ủy mà tự tay Nghiêm Minh Cao đề bạt, Dương Trọng Nông lo lắng bị đổi người nên lúc nào cũng lên tiếng thay cho Nghiêm Minh Cao.
Mã Tam Cao vẫn không nói một lời, vài vị phó bí thư huyện ủy cũng bất chấp trình tự trong đảng, ai cũng cướp lời nói vài câu hữu ích, đưa Vương Hòa Bình lên cao, thực tế là sơn son thiếp vàng trên mặt Nghiêm Minh Cao.
Trong lòng Mã Tam Cao rất không thoải mái, Nghiêm Minh Cao thân là bí thư huyện ủy, chỉ cần mở miệng là tạo nên quy củ, thường ủy dù có ý kiến cũng dám nói ra sao? Đây không phải là chẳng cho mặc cả à?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Nghiêm Minh Cao đã chứng minh ánh mắt của mình, trước đó chi cho Vương Hòa Bình hai triệu, bây giờ có được sáu triệu lợi nhuận.
Mã Tam Cao coi như đã hiểu, dù là Triệu Hồng Dương có lớn gan cũng không dám đứng lên nói bậy.
Bầu không khí trong hội trường rất nhiệt liệt, ngay cả phụ tá đắc lực cho Mã Tam Cao là trưởng phòng tổ chức Lương Quốc Toàn cũng không thể không nói vài câu cổ động.
Dù có nhiều người không quá thừa nhận cách sử dụng thư ký của Nghiêm Minh Cao, nhưng bây giờ tài chính của huyện gia tăng đáng kể, điều này cũng coi như là một chuyện vui lớn.
Một đẹp che trăm xấu, đứng trước chiến tích và hoàn cảnh vui sướng mà chốn đối và nói lời ủ rũ thì rõ ràng chỉ có thể là lấy đá đập chân mình.
Sau khi Mã Tam Cao xem xét rõ ràng thì lại cười nói ngoài dự đoán của mọi người:
- Cục diện của khu quy hoạch lúc này là rất tốt, tôi cũng không ngờ, Học Bình rõ ràng là cán bộ tốt. Bí thư Nghiêm, tôi tạm thời có một đề nghị, đó chính là yêu cầu huyện ủy nhanh chóng xem xét vấn đề đưa đồng chí Học Bình lên vị trí chính thức.
Mọi người cùng đưa mắt về phía Mã Tam Cao, trong lòng mọi người không khỏi thầm nghĩ, Mã Tam Cao đang làm gì vậy?
Người nơi đây ai mà không biết Mã Tam Cao và Nghiêm Minh Cao là hai vị lãnh đạo bằng mặt không bằng lòng? Thường xuyên có tình huống khó chịu xuất hiện.
Lúc này rõ ràng mặt trời mọc từ phía tây, bên trong nhất định có quỷ.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt thú vị nhìn Mã Tam Cao, trong lòng hắn biết rất rõ, Mã Tam Cao nhìn thì có vẻ giúp Vương Hòa Bình, thực tế lại đang nghĩ cách hòng phá vỡ đường tắt đề bạt đặc biệt lần này.
Mã Tam Cao à, khổ tâm của anh xem như uổng phí, tôi nhất định sẽ đề bạt Học Bình, nhưng không phải ngày hôm nay.
Nghiêm Minh Cao cố ý hỏi trưởng phòng tổ chức Lương Quốc Toàn:
- Trưởng phòng Lương, bí thư Mã đề bạt có phù hợp với nguyên tắc của tổ chức không?
Lương Quốc Toàn thầm kêu khổ, hắn thầm nghĩ, anh Mã, đây không phải anh đang đẩy tôi vào hố lửa sao?
Vương Hòa Bình ngồi trên vị trí mà không lên tiếng, trong lòng thầm bội phục bí thư Nghiêm chua ngoa, một chiêu gậy ông đập lưng ông khá hay.
Lương Quốc Toàn thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại đúng lúc cái khó ló cái khôn, hắn cười nói:
- Dựa theo nguyên tắc của tổ chức thì đồng chí Học Bình còn thiếu chút lý lịch, nhưng nếu phòng tổ chức thị ủy mà đồng ý, như vậy không có vấn đề.
Nghiêm Minh Cao nhìn chằm chằm vào Lương Quốc Toàn, thầm nghĩ không hỗ danh là cán bộ trường kỳ công tác tổ chức, suốt ngày nhìn người, kinh nghiệm phong phú, chỉ vài câu ngắn ngủi đã đẩy hết tất cả trách nhiệm ra ngoài.
Lương Quốc Toàn thầm cảm thấy bực bội, hắn ngày càng cảm thấy Mã Tam Cao đi vào đường cụt. Những năm nay thức thời mới là trang tuấn kiệt, cánh tay có thể bẻ gãy đùi sao? Chính Lương Quốc Toàn hắn phải sinh tồn trong khe hẹp giữa Nghiêm Minh Cao và Mã Tam Cao, thật sự khó thể làm người.
Trưởng phòng tổ chức nếu không cùng lòng với bí thư huyện ủy thì tương lai sẽ không ổn, nhưng nếu chỉ cần được tiến thêm một bước thì coi như không tồi rồi.
Theo dự đoán của Lương Quốc Toàn, chỉ cần Nghiêm Minh Cao còn tại vị thì hắn rất khó được đề bạt làm phó bí thư huyện ủy, kết cục tốt nhất chính là luân chuyển đến làm trưởng phòng tổ chức huyện ủy ở một nơi khác.
Nghiêm Minh Cao cũng không quan tâm đến những hành vi mánh lới của Lương Quốc Toàn, tất cả mọi thứ coi như đã xong, không còn gì để nói. Mã Tam Cao nói ra những gì cũng được thư ký hội nghị ghi chép lại, cứ để đó một thời gian, sau này có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
Hôm nay vẫn chưa đủ độ chín.
Mã Tam Cao nhìn có vẻ vững chãi như núi thái sơn nhưng trong lòng lại ngứa như mèo cào.
Trước đó khu quy hoạch là một vùng rối rắm kinh khủng, nhưng chỉ sau một thời gian vài tháng thì Vương Hòa Bình đã lấy được thành tích bất ngờ.
Phó bí thư thị ủy Tần Lập Bản cũng đã từng nói với Mã Tam Cao:
- Anh Mã, thời đại này đã khác biệt lắm rồi, bây giờ là thời điểm đề bạt cán bộ dựa vào GDP và tài chính thu vào, nếu anh muốn làm chủ tịch huyện mà không có hai thứ này thì cực kỳ khó khăn.
Mã Tam Cao nghĩ đến đây thì đột nhiên quay đầu nói với Lương Quốc Toàn:
- Đồng chí Quốc Toàn, như vậy chúng ta cùng chạy đến phòng tổ chức thị ủy một phen, chưa nói đến việc đề bạt đồng chí Vương Hòa Bình, ít nhất cũng xếp vào đội ngũ cán bộ cần bồi dưỡng chứ?
Lương Quốc Toàn nghe nói như vậy thì trong đầu nổ ầm một tiếng, trong lòng thầm mắng:
"Loạn, đúng là loạn hết rồi!"
Vương Hòa Bình đã hiểu, Mã Tam Cao thật ra cũng không phải đau đầu đến mức muốn ngất, chẳng qua đang có một âm mưu.
Mục đích của Mã Tam Cao, nói trắng ra chính là lợi dụng việc đề bạt Vương Hòa Bình để làm giao dịch với Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao ngước mặt lên lơ đãng nhìn Vương Hòa Bình, cả hai thấy rõ nội dung ánh mắt của đối phương:
- Biết thời biết thế.
- Hôm nay tôi cố ý mời cả trưởng phòng Triệu phòng tài chính đến đây để anh ấy báo cáo tình huống tương quan cho mọi người.
Diệp Kim Sơn ngồi ở bàn ghi chép chợt đứng lên, sau đó hắn đi ra khỏi phòng họp, Triệu Hồng Dương đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài, bây giờ được Diệp Kim Sơn đưa vào.
Vì Triệu Hồng Dương là trưởng phòng tài chính nên thường xuyên được dự thính hội nghị thường ủy, hắn vẫn theo quy củ, tự giác ngồi ngay bên cạnh Vương Hòa Bình.
- Trưởng phòng Triệu, anh là người quen thuộc tình hình tài chính của huyện, anh báo cáo cho mọi người biết đi.
Nghiêm Minh Cao ném ánh mắt về phía Triệu Hồng Dương, nhưng lại cố ý liếc về phía Vương Hòa Bình.
- Các vị lãnh đạo, bây giờ tôi xin báo cáo với mọi người về tình huống kết toán thu chi và dự toán tài chính trong huyện. Những ngày gần đây tài chính trong huyện liên tục tăng mạnh, đến ngày hôm qua đã đưa vào hơn sáu triệu, tạo nên bản số liệu cao nhất trong cả quý... ....
Khi Triệu Hồng Dương nói xong câu cuối cùng thì Nghiêm Minh Cao ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tịch, hắn quét mắt nhìn toàn trường một vòng rồi ung dung nói:
- Vấn đề của hội nghị thường ủy hôm nay chính là khu quy hoạch đã mở ra một thời kỳ mới, đã xông ra khỏi khốn cảnh, đảo lộn cục diện.
Lúc này đám thường ủy mới bừng tỉnh, ai cũng đưa mắt nhìn về phía Vương Hòa Bình.
Vương Hòa Bình đứng trước mắt bao người mà cảm thấy mình không quá tự tại, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, bí thư Nghiêm đang công khai tạo thế cho mình.
- Nhớ rõ khi trước tôi đã ký cho khu quy hoạch hai triệu đồng, có người khi đó còn nói gở, đây không phải ném tiền vào đống lửa, là đầu tư đúng nơi đúng chỗ.
Nghiêm Minh Cao liếc mắt nhìn Mã Tam Cao, sau đó hắn thả bút xuống:
- Hôm nay đáp án đã được công bố, trước đó bỏ ra hai triệu, bây giờ thu lại tám triệu, các đồng chí, lấy được ba trăm phần trăm lợi nhuận, điều này là cực kỳ phi thường.
Liễu Ngân Hà thừa dịp Nghiêm Minh Cao dừng lại nhấp một ngụm trà thì nói ngay:
- Đúng vậy, vẫn là bí thư Nghiêm nhìn xa trông rộng. Thật ra trước đó tôi cũng có chút lo lắng, tự nhiên đầu tư quá nhiều tiền, nếu thiệt hại thì thế nào? Bây giờ thì sự thật thắng hùng biện, tôi xem như đã phục.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Dương Trọng Nông tiếp nhận câu nói của Liễu Ngân Hà, hắn nói:
- Mỗi năm tài chính trong huyện thu vào hai mươi triệu, nhưng chỉ trong thời gian ba tháng mà một nhà máy căn bản không thể phát lương cho công nhân lại thoát khỏi tình cảnh kinh doanh kém cỏi, thậm chí còn có lời lớn, điều này cũng làm tôi cảm thấy khó tưởng. Toi o thấy khu quy hoạch đạt được thành công lớn, chủ yếu là vì dùng đúng người làm lãnh đạo.
Liễu Ngân Hà là thường ủy mà tự tay Nghiêm Minh Cao đề bạt, Dương Trọng Nông lo lắng bị đổi người nên lúc nào cũng lên tiếng thay cho Nghiêm Minh Cao.
Mã Tam Cao vẫn không nói một lời, vài vị phó bí thư huyện ủy cũng bất chấp trình tự trong đảng, ai cũng cướp lời nói vài câu hữu ích, đưa Vương Hòa Bình lên cao, thực tế là sơn son thiếp vàng trên mặt Nghiêm Minh Cao.
Trong lòng Mã Tam Cao rất không thoải mái, Nghiêm Minh Cao thân là bí thư huyện ủy, chỉ cần mở miệng là tạo nên quy củ, thường ủy dù có ý kiến cũng dám nói ra sao? Đây không phải là chẳng cho mặc cả à?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Nghiêm Minh Cao đã chứng minh ánh mắt của mình, trước đó chi cho Vương Hòa Bình hai triệu, bây giờ có được sáu triệu lợi nhuận.
Mã Tam Cao coi như đã hiểu, dù là Triệu Hồng Dương có lớn gan cũng không dám đứng lên nói bậy.
Bầu không khí trong hội trường rất nhiệt liệt, ngay cả phụ tá đắc lực cho Mã Tam Cao là trưởng phòng tổ chức Lương Quốc Toàn cũng không thể không nói vài câu cổ động.
Dù có nhiều người không quá thừa nhận cách sử dụng thư ký của Nghiêm Minh Cao, nhưng bây giờ tài chính của huyện gia tăng đáng kể, điều này cũng coi như là một chuyện vui lớn.
Một đẹp che trăm xấu, đứng trước chiến tích và hoàn cảnh vui sướng mà chốn đối và nói lời ủ rũ thì rõ ràng chỉ có thể là lấy đá đập chân mình.
Sau khi Mã Tam Cao xem xét rõ ràng thì lại cười nói ngoài dự đoán của mọi người:
- Cục diện của khu quy hoạch lúc này là rất tốt, tôi cũng không ngờ, Học Bình rõ ràng là cán bộ tốt. Bí thư Nghiêm, tôi tạm thời có một đề nghị, đó chính là yêu cầu huyện ủy nhanh chóng xem xét vấn đề đưa đồng chí Học Bình lên vị trí chính thức.
Mọi người cùng đưa mắt về phía Mã Tam Cao, trong lòng mọi người không khỏi thầm nghĩ, Mã Tam Cao đang làm gì vậy?
Người nơi đây ai mà không biết Mã Tam Cao và Nghiêm Minh Cao là hai vị lãnh đạo bằng mặt không bằng lòng? Thường xuyên có tình huống khó chịu xuất hiện.
Lúc này rõ ràng mặt trời mọc từ phía tây, bên trong nhất định có quỷ.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt thú vị nhìn Mã Tam Cao, trong lòng hắn biết rất rõ, Mã Tam Cao nhìn thì có vẻ giúp Vương Hòa Bình, thực tế lại đang nghĩ cách hòng phá vỡ đường tắt đề bạt đặc biệt lần này.
Mã Tam Cao à, khổ tâm của anh xem như uổng phí, tôi nhất định sẽ đề bạt Học Bình, nhưng không phải ngày hôm nay.
Nghiêm Minh Cao cố ý hỏi trưởng phòng tổ chức Lương Quốc Toàn:
- Trưởng phòng Lương, bí thư Mã đề bạt có phù hợp với nguyên tắc của tổ chức không?
Lương Quốc Toàn thầm kêu khổ, hắn thầm nghĩ, anh Mã, đây không phải anh đang đẩy tôi vào hố lửa sao?
Vương Hòa Bình ngồi trên vị trí mà không lên tiếng, trong lòng thầm bội phục bí thư Nghiêm chua ngoa, một chiêu gậy ông đập lưng ông khá hay.
Lương Quốc Toàn thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại đúng lúc cái khó ló cái khôn, hắn cười nói:
- Dựa theo nguyên tắc của tổ chức thì đồng chí Học Bình còn thiếu chút lý lịch, nhưng nếu phòng tổ chức thị ủy mà đồng ý, như vậy không có vấn đề.
Nghiêm Minh Cao nhìn chằm chằm vào Lương Quốc Toàn, thầm nghĩ không hỗ danh là cán bộ trường kỳ công tác tổ chức, suốt ngày nhìn người, kinh nghiệm phong phú, chỉ vài câu ngắn ngủi đã đẩy hết tất cả trách nhiệm ra ngoài.
Lương Quốc Toàn thầm cảm thấy bực bội, hắn ngày càng cảm thấy Mã Tam Cao đi vào đường cụt. Những năm nay thức thời mới là trang tuấn kiệt, cánh tay có thể bẻ gãy đùi sao? Chính Lương Quốc Toàn hắn phải sinh tồn trong khe hẹp giữa Nghiêm Minh Cao và Mã Tam Cao, thật sự khó thể làm người.
Trưởng phòng tổ chức nếu không cùng lòng với bí thư huyện ủy thì tương lai sẽ không ổn, nhưng nếu chỉ cần được tiến thêm một bước thì coi như không tồi rồi.
Theo dự đoán của Lương Quốc Toàn, chỉ cần Nghiêm Minh Cao còn tại vị thì hắn rất khó được đề bạt làm phó bí thư huyện ủy, kết cục tốt nhất chính là luân chuyển đến làm trưởng phòng tổ chức huyện ủy ở một nơi khác.
Nghiêm Minh Cao cũng không quan tâm đến những hành vi mánh lới của Lương Quốc Toàn, tất cả mọi thứ coi như đã xong, không còn gì để nói. Mã Tam Cao nói ra những gì cũng được thư ký hội nghị ghi chép lại, cứ để đó một thời gian, sau này có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
Hôm nay vẫn chưa đủ độ chín.
Mã Tam Cao nhìn có vẻ vững chãi như núi thái sơn nhưng trong lòng lại ngứa như mèo cào.
Trước đó khu quy hoạch là một vùng rối rắm kinh khủng, nhưng chỉ sau một thời gian vài tháng thì Vương Hòa Bình đã lấy được thành tích bất ngờ.
Phó bí thư thị ủy Tần Lập Bản cũng đã từng nói với Mã Tam Cao:
- Anh Mã, thời đại này đã khác biệt lắm rồi, bây giờ là thời điểm đề bạt cán bộ dựa vào GDP và tài chính thu vào, nếu anh muốn làm chủ tịch huyện mà không có hai thứ này thì cực kỳ khó khăn.
Mã Tam Cao nghĩ đến đây thì đột nhiên quay đầu nói với Lương Quốc Toàn:
- Đồng chí Quốc Toàn, như vậy chúng ta cùng chạy đến phòng tổ chức thị ủy một phen, chưa nói đến việc đề bạt đồng chí Vương Hòa Bình, ít nhất cũng xếp vào đội ngũ cán bộ cần bồi dưỡng chứ?
Lương Quốc Toàn nghe nói như vậy thì trong đầu nổ ầm một tiếng, trong lòng thầm mắng:
"Loạn, đúng là loạn hết rồi!"
Vương Hòa Bình đã hiểu, Mã Tam Cao thật ra cũng không phải đau đầu đến mức muốn ngất, chẳng qua đang có một âm mưu.
Mục đích của Mã Tam Cao, nói trắng ra chính là lợi dụng việc đề bạt Vương Hòa Bình để làm giao dịch với Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao ngước mặt lên lơ đãng nhìn Vương Hòa Bình, cả hai thấy rõ nội dung ánh mắt của đối phương:
- Biết thời biết thế.
/435
|