- Bí thư Nghiêm, anh tìm tôi có việc gì sao?
Vương Hòa Bình biết rõ là có phóng viên đến phỏng vấn, nhưng hắn không thể bán đứng Lưu Tử, vì vậy cố ý hồ đồ.
- Ha ha, tổ trưởng Lữ, vị này là người phụ trách khu quy hoạch của huyện chúng tôi, là đồng chí Vương Hòa Bình.
Nghiêm Minh Cao quay đầu nhìn Vương Hòa Bình:
- Tôi giới thiệu cho cậu, vị này là tổ trưởng tổ tin tức của báo chiều Trung Hạ, là tổ trưởng Lữ Tử Tâm.
Vương Hòa Bình mỉm cười nhìn Lữ Tử Tâm:
- Hoan nghênh tổ trưởng Lữ đến huyện Nam Vân thị sát và chỉ đạo công tác.
Hai người đã từng ép sát vào nhau trong gang tấc, nếu muốn giả vờ không biết thì là không thể.
- Anh...Anh không phải phóng viên sao?
Lữ Tử Tâm cố ý trêu chọc Vương Hòa Bình, cố tình táng dương.
- Ha ha, tổ trưởng Lữ cứ chê cười, tôi mà là phóng viên sao? Còn không sớm bị tòa soạn khai trừ rồi à?
Vương Hòa Bình cười ha hả, hắn hiểu Lữ Tử Tâm muốn trả thù mình, vì vậy hắn cang giả vờ, coi như nói đùa vài câu.
- Các người đã quen biết trước đây rồi sao?
Nghiêm Minh Cao nhìn ra chút manh mối.
- Trước kia đã từng gặp mặt một lần, chỉ là không biết đại mỹ nữ kia là tổ trưởng Lữ, thật sự thất lễ.
Vương Hòa Bình coi như tiến lên là một bước đệm, tạo đường lui cho mình.
- Lần đó cũng không biết chủ nhiệm Vương là thủ hạ của bí thư Nghiêm, nếu không đã sớm đến đây thăm hỏi.
Lữ Tử Tâm nói ra lời này có vẻ rất sâu sắc.
Nghiêm Minh Cao đứng lên nói:
- Đồng chí Học Bình, tổ trưởng Lữ muốn điểm danh phỏng vấn cậu, muốn hiểu rõ những kinh nghiệm cải cách hành chính của khu quy hoạch. Cậu đưa cô ấy đi một vòng, cũng đừng để mất mặt. Tổ trưởng Lữ, tôi còn có việc, xin lỗi vì tạm thời khó thể tiếp được.
Nghiêm Minh Cao có chút cảm giác phức tạp với phóng viên, hắn vừa muốn tuyên truyền nhưng lại vừa lo lắng sẽ bị quấy rối, vì vậy trong lời nói cũng muốn nhắc nhở Vương Hòa Bình.
Vương Hòa Bình đi theo Nghiêm Minh Cao làm thư ký hai năm trời, tất nhiên hắn hiểu được hàm nghĩa thật sự trong lời nói của bí thư.
Nhưng tâm tình của Vương Hòa Bình cũng trầm xuống, điểm danh yêu cầu phỏng vấn, điều này có ý nghĩa thế nào? Hắn thật sự không dám nghĩ.
Nghiêm Minh Cao đứng lên tiễn khách, Lữ Tử Tâm quay đầu và phát hiện Vương Học Bình cười rất tự nhiên, không có chút giác ngộ vì đã làm trái với lương tâm.
Lữ Tử Tâm đột nhiên nổi lên tính cách trẻ con, nàng trừng mắt rồi kinh ngạc kêu lên:
- Ôi da, tôi đã gặp anh ở đâu nhỉ? Đúng rồi, ở cuộc họp báo lần trước, có một tên rất giống anh... ....
Vương Hòa Bình thầm ôm hận, nha đầu chết tiệt, không phải chỉ đâm vào bụng một chút thôi sao? Không phải chỗ yếu hại, còn mang thù vậy à?
- Ơ, có trùng hợp vậy sao? Tôi hình như lại nhớ có vài chuyện xấu trong thang máy... ....
Vương Học Bình nở nụ cười xấu xa, Lữ Tử Tâm xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng tức giận nói:
- Câm miệng, không cho phép anh nói.
- Tuân lệnh.
Vương Hòa Bình mỉm cười, nếu so ra thì mặt hắn vẫn dày hơn, đối phương vẫn còn non lắm.
- Tổ trưởng Lữ, nếu bí thư Nghiêm đã lên tiếng thì xin mời, tôi đưa cô đến khu quy hoạch đi dạo.
Vương Hòa Bình thật ra rất muốn đuổi Lữ Tử Tâm đi ngay lập tức, nhưng Nghiêm Minh Cao tự mình giao phó, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đưa nàng đi dạo một vòng.
Lúc xuống lầu thì Vương Học Bình cười nói:
- Tổ trưởng Lữ, thật ra huyện chúng tôi cũn không có tài nguyên gì, nhiều năm qua kinh tế luôn chẳng tốt đẹp là mấy, xếp hạng ba từ dưới lên trong tỉnh, cũng không có gì đáng phỏng vấn... ....
Vương Hòa Bình cũng không muốn nổi tiếng, trước mắt thì khu quy hoạch chỉ có thể nói là vừa khởi sắc, nói ra cũng chỉ có chút cải cách hành chính và chuyện phát triển nhà máy đồ hộp.
Chút thành tựu này còn có thể lên mặt trong huyện, nếu phóng mắt khắp tỉnh hoặc thậm chí là cả nước thì căn bản không được nhắc đến.
Câu cửa miệng chẳng qua chỉ là ba phần làm việc bảy phần thổi phồng, nhưng trước mắt Vương Hòa Bình còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, chỉ ở vào giai đoạn thổi mà thôi.
Nhưng Vương Hòa Bình cũng tuyệt đối không ngờ sáng sớm hôm đó Lữ Tử Tâm tận mắt thấy được tình cảnh Paolo muốn vuốt mông ngựa.
Lữ Tử Tâm đến đã có chuẩn bị sẵn, nàng khẳng định không vì vài lời nói "khiêm tốn" của Vương Hòa Bình mà bỏ qua.
Lữ Tử Tâm mỉm cười nói:
- Sự việc của anh rất bất phàm, tôi nghe người ta nói một nhà máy đồ hộp rách rưởi mà đơn giản bị anh làm cho sống lại bừng bừng, hơn nữa còn nghĩ ra được phương án tập trung hành chính, cả nước cũng chỉ có mình anh làm vậy mà thôi.
Lữ Tử Tâm tuy nói vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ, Paolo là ai? Là người mà bất kỳ vị quan lớn nào trên tỉnh gặp mặt cũng còn phải có chút cung kính, nhưng Paolo lại cung kính với Vương Hòa Bình, vậy người này có thân phận gì?
Lữ Tử Tâm nghĩ đến đây mà thầm cảm thấy hưng phấn, tính mẫn cảm của một phóng viên nói cho nàng biết, Vương Hòa Bình là kẻ ẩn giấu nhiều điều khiến nàng đam mê.
Hai người đến trước cổng văn phòng, Vương Hòa Bình vừa định mời Lữ Tử Tâm lên xe, Lữ Tử Tâm đã nói:
- Đại chủ nhiệm Vương, nếu như không ngại, mời anh lên xe của tôi.
Vương Hòa Bình nhìn theo tầm mắt của Lữ Tử Tâm, hắn phát hiện ở bãi đậu xe có một chiếc Porsche màu xám.
Lúc này vài chục chiếc xe ở bãi đậu xe chợt trở nên ảm đạm, giống như gà đất ở nông thôn, sao có thể so sánh với phượng hoàng trên chín tầng trời?
Khá lắm, nha đầu này không phải nhà bình thường, chiếc Porsche kia cũng có giá vài triệu, trong nước cũng không biết có bao nhiêu chiếc.
Trung Quốc không như nước ngoài, không có quan lớn làm hậu trường, gia tộc dám đường hoàng như vậy sẽ không sợ rước tai họa sao?
Vương Hòa Bình lúc này cũng không thể nào đoán ra thân phận của Lữ Tử Tâm, vì vậy hắn cố ý kêu lên:
- Xe này thật đẹp, ít nhất cũng phải năm trăm ngàn chứ?
Lữ Tử Tâm cau mày, thầm nghĩ năm trăm ngàn? Đúng là, không hiểu sao lại nói như vậy, nhưng nàng nhìn bộ dạng của Vương Hòa Bình, cũng không giống giả vờ.
Biết đâu Vương Học Bình không phải là ông chủ đứng sau lưng Paolo? Có lẽ hắn nắm được đằng chuôi nào đó của Paolo?
Vương Hòa Bình vào trong xe bắt đầu nhìn đông nhìn tây, giống như nhà quê vào thành phố.
Lữ Tử Tâm càng nghi ngờ những phán đoán của mình trước đó, nàng cố tình nói:
- Chủ nhiệm Vương, chúng ta bây giờ đi đâu?
Vương Hòa Bình nhìn chằm chằm vào đầu CD, hắn ngây ngốc hỏi:
- Đây là radio sao?
Lữ Tử Tâm không khỏi bực bội, nàng cũng ráng cười nói:
- Là đầu CD, nghe đĩa CD, tất nhiên anh cũng có thể coi đó là radio, cũng không sai.
Lữ Tử Tâm sau đó cười rộ lên, nốt ruồi đại mỹ nhân bên khóe miệng thật sự rất thu hút.
Vương Hòa Bình thầm thở ra, thầm mắng mình không biết kiềm chế, sao lại bị một nha đầu thu hút? Đúng là trăm mối khó giải.
Vương Hòa Bình biết rõ là có phóng viên đến phỏng vấn, nhưng hắn không thể bán đứng Lưu Tử, vì vậy cố ý hồ đồ.
- Ha ha, tổ trưởng Lữ, vị này là người phụ trách khu quy hoạch của huyện chúng tôi, là đồng chí Vương Hòa Bình.
Nghiêm Minh Cao quay đầu nhìn Vương Hòa Bình:
- Tôi giới thiệu cho cậu, vị này là tổ trưởng tổ tin tức của báo chiều Trung Hạ, là tổ trưởng Lữ Tử Tâm.
Vương Hòa Bình mỉm cười nhìn Lữ Tử Tâm:
- Hoan nghênh tổ trưởng Lữ đến huyện Nam Vân thị sát và chỉ đạo công tác.
Hai người đã từng ép sát vào nhau trong gang tấc, nếu muốn giả vờ không biết thì là không thể.
- Anh...Anh không phải phóng viên sao?
Lữ Tử Tâm cố ý trêu chọc Vương Hòa Bình, cố tình táng dương.
- Ha ha, tổ trưởng Lữ cứ chê cười, tôi mà là phóng viên sao? Còn không sớm bị tòa soạn khai trừ rồi à?
Vương Hòa Bình cười ha hả, hắn hiểu Lữ Tử Tâm muốn trả thù mình, vì vậy hắn cang giả vờ, coi như nói đùa vài câu.
- Các người đã quen biết trước đây rồi sao?
Nghiêm Minh Cao nhìn ra chút manh mối.
- Trước kia đã từng gặp mặt một lần, chỉ là không biết đại mỹ nữ kia là tổ trưởng Lữ, thật sự thất lễ.
Vương Hòa Bình coi như tiến lên là một bước đệm, tạo đường lui cho mình.
- Lần đó cũng không biết chủ nhiệm Vương là thủ hạ của bí thư Nghiêm, nếu không đã sớm đến đây thăm hỏi.
Lữ Tử Tâm nói ra lời này có vẻ rất sâu sắc.
Nghiêm Minh Cao đứng lên nói:
- Đồng chí Học Bình, tổ trưởng Lữ muốn điểm danh phỏng vấn cậu, muốn hiểu rõ những kinh nghiệm cải cách hành chính của khu quy hoạch. Cậu đưa cô ấy đi một vòng, cũng đừng để mất mặt. Tổ trưởng Lữ, tôi còn có việc, xin lỗi vì tạm thời khó thể tiếp được.
Nghiêm Minh Cao có chút cảm giác phức tạp với phóng viên, hắn vừa muốn tuyên truyền nhưng lại vừa lo lắng sẽ bị quấy rối, vì vậy trong lời nói cũng muốn nhắc nhở Vương Hòa Bình.
Vương Hòa Bình đi theo Nghiêm Minh Cao làm thư ký hai năm trời, tất nhiên hắn hiểu được hàm nghĩa thật sự trong lời nói của bí thư.
Nhưng tâm tình của Vương Hòa Bình cũng trầm xuống, điểm danh yêu cầu phỏng vấn, điều này có ý nghĩa thế nào? Hắn thật sự không dám nghĩ.
Nghiêm Minh Cao đứng lên tiễn khách, Lữ Tử Tâm quay đầu và phát hiện Vương Học Bình cười rất tự nhiên, không có chút giác ngộ vì đã làm trái với lương tâm.
Lữ Tử Tâm đột nhiên nổi lên tính cách trẻ con, nàng trừng mắt rồi kinh ngạc kêu lên:
- Ôi da, tôi đã gặp anh ở đâu nhỉ? Đúng rồi, ở cuộc họp báo lần trước, có một tên rất giống anh... ....
Vương Hòa Bình thầm ôm hận, nha đầu chết tiệt, không phải chỉ đâm vào bụng một chút thôi sao? Không phải chỗ yếu hại, còn mang thù vậy à?
- Ơ, có trùng hợp vậy sao? Tôi hình như lại nhớ có vài chuyện xấu trong thang máy... ....
Vương Học Bình nở nụ cười xấu xa, Lữ Tử Tâm xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng tức giận nói:
- Câm miệng, không cho phép anh nói.
- Tuân lệnh.
Vương Hòa Bình mỉm cười, nếu so ra thì mặt hắn vẫn dày hơn, đối phương vẫn còn non lắm.
- Tổ trưởng Lữ, nếu bí thư Nghiêm đã lên tiếng thì xin mời, tôi đưa cô đến khu quy hoạch đi dạo.
Vương Hòa Bình thật ra rất muốn đuổi Lữ Tử Tâm đi ngay lập tức, nhưng Nghiêm Minh Cao tự mình giao phó, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đưa nàng đi dạo một vòng.
Lúc xuống lầu thì Vương Học Bình cười nói:
- Tổ trưởng Lữ, thật ra huyện chúng tôi cũn không có tài nguyên gì, nhiều năm qua kinh tế luôn chẳng tốt đẹp là mấy, xếp hạng ba từ dưới lên trong tỉnh, cũng không có gì đáng phỏng vấn... ....
Vương Hòa Bình cũng không muốn nổi tiếng, trước mắt thì khu quy hoạch chỉ có thể nói là vừa khởi sắc, nói ra cũng chỉ có chút cải cách hành chính và chuyện phát triển nhà máy đồ hộp.
Chút thành tựu này còn có thể lên mặt trong huyện, nếu phóng mắt khắp tỉnh hoặc thậm chí là cả nước thì căn bản không được nhắc đến.
Câu cửa miệng chẳng qua chỉ là ba phần làm việc bảy phần thổi phồng, nhưng trước mắt Vương Hòa Bình còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, chỉ ở vào giai đoạn thổi mà thôi.
Nhưng Vương Hòa Bình cũng tuyệt đối không ngờ sáng sớm hôm đó Lữ Tử Tâm tận mắt thấy được tình cảnh Paolo muốn vuốt mông ngựa.
Lữ Tử Tâm đến đã có chuẩn bị sẵn, nàng khẳng định không vì vài lời nói "khiêm tốn" của Vương Hòa Bình mà bỏ qua.
Lữ Tử Tâm mỉm cười nói:
- Sự việc của anh rất bất phàm, tôi nghe người ta nói một nhà máy đồ hộp rách rưởi mà đơn giản bị anh làm cho sống lại bừng bừng, hơn nữa còn nghĩ ra được phương án tập trung hành chính, cả nước cũng chỉ có mình anh làm vậy mà thôi.
Lữ Tử Tâm tuy nói vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ, Paolo là ai? Là người mà bất kỳ vị quan lớn nào trên tỉnh gặp mặt cũng còn phải có chút cung kính, nhưng Paolo lại cung kính với Vương Hòa Bình, vậy người này có thân phận gì?
Lữ Tử Tâm nghĩ đến đây mà thầm cảm thấy hưng phấn, tính mẫn cảm của một phóng viên nói cho nàng biết, Vương Hòa Bình là kẻ ẩn giấu nhiều điều khiến nàng đam mê.
Hai người đến trước cổng văn phòng, Vương Hòa Bình vừa định mời Lữ Tử Tâm lên xe, Lữ Tử Tâm đã nói:
- Đại chủ nhiệm Vương, nếu như không ngại, mời anh lên xe của tôi.
Vương Hòa Bình nhìn theo tầm mắt của Lữ Tử Tâm, hắn phát hiện ở bãi đậu xe có một chiếc Porsche màu xám.
Lúc này vài chục chiếc xe ở bãi đậu xe chợt trở nên ảm đạm, giống như gà đất ở nông thôn, sao có thể so sánh với phượng hoàng trên chín tầng trời?
Khá lắm, nha đầu này không phải nhà bình thường, chiếc Porsche kia cũng có giá vài triệu, trong nước cũng không biết có bao nhiêu chiếc.
Trung Quốc không như nước ngoài, không có quan lớn làm hậu trường, gia tộc dám đường hoàng như vậy sẽ không sợ rước tai họa sao?
Vương Hòa Bình lúc này cũng không thể nào đoán ra thân phận của Lữ Tử Tâm, vì vậy hắn cố ý kêu lên:
- Xe này thật đẹp, ít nhất cũng phải năm trăm ngàn chứ?
Lữ Tử Tâm cau mày, thầm nghĩ năm trăm ngàn? Đúng là, không hiểu sao lại nói như vậy, nhưng nàng nhìn bộ dạng của Vương Hòa Bình, cũng không giống giả vờ.
Biết đâu Vương Học Bình không phải là ông chủ đứng sau lưng Paolo? Có lẽ hắn nắm được đằng chuôi nào đó của Paolo?
Vương Hòa Bình vào trong xe bắt đầu nhìn đông nhìn tây, giống như nhà quê vào thành phố.
Lữ Tử Tâm càng nghi ngờ những phán đoán của mình trước đó, nàng cố tình nói:
- Chủ nhiệm Vương, chúng ta bây giờ đi đâu?
Vương Hòa Bình nhìn chằm chằm vào đầu CD, hắn ngây ngốc hỏi:
- Đây là radio sao?
Lữ Tử Tâm không khỏi bực bội, nàng cũng ráng cười nói:
- Là đầu CD, nghe đĩa CD, tất nhiên anh cũng có thể coi đó là radio, cũng không sai.
Lữ Tử Tâm sau đó cười rộ lên, nốt ruồi đại mỹ nhân bên khóe miệng thật sự rất thu hút.
Vương Hòa Bình thầm thở ra, thầm mắng mình không biết kiềm chế, sao lại bị một nha đầu thu hút? Đúng là trăm mối khó giải.
/435
|