Cổ Văn Cường sau khi ngồi xuống thì nói ra vài vấn đề, vẫn không nói ra chính sự, Tiết Văn biết đối phương có điều kiêng kỵ, vì vậy muốn đứng lên cáo từ.
Vương Hòa Bình khoát tay cản lại, hắn cười nói:
- Cùng ngồi nghe, giúp tôi nghĩ kế.
Tiết Văn lại ngồi xuống, cũng không quên nhìn về phía Cổ Văn Cường.
Cổ Văn Cường hiểu rõ, chủ nhiệm Tiểu Vương căn bản không xem Tiết Văn là người ngoài, vì vậy hắn ho một tiếng rồi nói:
- Những người khác đều có vài vấn đề nhỏ, nhưng chủ nhiệm Lưu của chúng ta có hơn phân nửa là giả vờ kêu gọi đầu tư.
- Là thế nào?
Vương Hòa Bình với những hiểu biết về Cổ Văn Cường, hắn nghĩ rằng Lưu Đạo Vân thật sự xảy ra vấn đề.
- Thật ra phương pháp của anh ấy cũng không mới lạ, đều là những phương pháp mà trước kia chúng tôi hay dùng để lừa gạt chính quyền huyện... ....
Cổ Văn Cường chậm rãi nói.
Vương Học Bình thầm nghĩ, anh Lưu lần này xem như cũng mất khá nhiều công phu, ít nhất bây giờ hắn cũng biết một phương án, đó chính là giả hùn vốn.
Bây giờ đây là phương pháp mà quan viên địa phương sử dụng để kêu gọi đầu tư là nhiều nhất, cũng là một phương án tạo nên những ảnh hưởng ác liệt nhất.
Thao tác cho phương pháp giả đầu tư là không khó, đó chính là những nguồn tiền phi pháp được đưa đến địa phương tạo nên những xí nghiệp hùn vốn, những xí nghiệp này biến hóa nhanh chóng, được hưởng những chính sách từ thuế và ưu đãi của chính quyền. Lưu Đạo Vân làm như vậy có thể thoát khỏi gánh nặng kêu gọi đầu tư, đồng thời những xí nghiệp kia có thể được hưởng nguồn lợi tù thuế và chính sách ưu đãi.
Nhưng sau đó cũng là hình thức này đưa đến những vụ án giả tạo cung cấp vốn, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng.
- Chủ nhiệm Cổ, sao anh có thể xác định đây là giả đầu tư?
Vương Hòa Bình có chút kỳ quái, tuy hắn biết Lưu Đạo Vân sẽ giở trò quỷ, nhưng Cổ Văn Cường sao có thể khẳng định như vậy?
- Chủ nhiệm, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, đại biểu pháp nhân của xí nghiệp này là Ngô Giang, nhắc đến cũng trùng hợp, nếu là người khác thì tôi cũng tin là thật, nhưng Ngô Giang thì tôi rất quen thuộc. Người này kinh doanh giải trí, có chút tiền, cũng có quan hệ trong ngân hàng, thường xuyên cho ra chút tài chính.
Có lẽ ngại sự có mặt của Tiết Văn mà Cổ Văn Cường không dám nói ra hoàn toàn, nhưng Vương Hòa Bình đã nghe rõ.
Nói trắng ra là Ngô Giang dùng tiền đen trong ngành giả trí của mình để đưa đi vài vòng, sau đó rửa đi sạch sẽ.
Nhưng nếu Ngô Giang là chủ của ngành giải trí thì tốt, Liễu Ngân Hà, cục trưởng Liễu cũng đến lúc ra tay rồi.
Vương Học Bình hầu như đã nghĩ ra đối sách ngay lập tức, hắn quay đầu nhìn Cổ Văn Cường rồi cười nói:
- Anh Cổ, vất vả cho anh rồi, cũng đã đễn cuối năm, ban ngành cũng sắp điều chỉnh.
Cổ Văn Cường nghe xong những ám hiệu rõ ràng này thì trái tim không khỏi đập mạnh.
Dựa theo lệ cũ, hắn là ủy viên đảng ủy khối cơ quan, là một thành viên trong ban ngành hiệp hội quản lý, nhưng dù sao cũng không danh chính ngôn thuận bằng phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý. Ít nhất phó chủ nhiệm còn có xe riêng, mà hắn chỉ có thể là lợi dụng chức quyền để sử dụng xe, đãi ngộ khác biệt.
Trước khi tan việc, Vương Hòa Bình không có việc gì làm, hắn chạy xuống đại sảnh hành chính, ngồi cách Lý Tiểu Linh không xa, nhìn chằm chằm vào nàng.
Lúc đầu Lý Tiểu Linh còn không chú ý, sau đó phát hiện ra, trong lòng ngọt ngào, rồi trừng mắt.
Vương Học Bình thầm nghĩ, tính tình của Lý Tiểu Linh có chút bướng bỉnh, một mực đi làm bằng xe đưa đón của cơ quan, không chịu ngồi chung xe với Vương Hòa Bình.
Sau này Vương Hòa Bình nên mua cho Lý Tiểu Linh một chiếc xe Santana, ít nhất cũng có thể cho nàng tự do tự tại.
Dù sao tin tức chị gái xuất ngoại phát tài đã truyền ra, chắc chắn có nhiều cán bộ biết được điều này.
Vương Hòa Bình trước đó cũng đã nói với bí thư Nghiêm, nhưng chỉ nói chị gái Vương Học Cầm có vài triệu đô la mà thôi.
Nghiêm Minh Cao nghe tin tức này thì cực kỳ khiếp sợ, nhiều tiền như vậy, dù bây giờ Vương Học Bình là bí thư huyện ủy cũng chẳng thèm nhận tiền.
Đến giờ tan sở, Vương Hòa Bình cũng không đi xe riêng về nhà, mà theo chân Lý Tiểu Linh lên xe đưa đón của cơ quan.
- Chủ nhiệm, mời anh ngồi đây.
Hôm nay lãnh đạo trực tiếp lên xe đưa đón nhân viên, vì vậy các cán bộ lên trước đều nhường chỗ.
Vương Hòa Bình liếc mắt nhìn Lý Tiểu Linh ở bên cạnh, hắn khoát tay áo cười nói:
- Hôm nay tôi đến thể nghiệm chút cuộc sống cơ sở, mọi người đừng quan tâm.
Đám cán bộ cơ quan không ai không tinh, nếu lãnh đạo đã đứng thì nào có ai dám ngồi, vì vậy tất cả cùng đứng nói chuyện với Vương Hòa Bình.
Lý Tiểu Linh tức giận liếc mắt nhìn Vương Hòa Bình, nàng biết hắn đã tính sẵn như vậy, ép nàng tiếp nhận để hắn đưa đón.
Sau khi đến huyện thành, Vương Học Bình được Lý Tiểu Linh khoát tay đi trên đường nhỏ.
- Hừ, em chỉ là một cán bộ cơ quan, mà có xe riêng, như vậy còn ra gì?
Lý Tiểu Linh biết Vương Học Bình có hảo tâm, nhưng hai người dù sao cũng chưa kết hôn, nàng là một cô gái chưa lập gia đình, sao có thể nhận lễ vật lớn của người ta?
- Tiểu Linh, gả cho anh đi, ngày mai chúng ta đi làm giấy kết hôn.
Vương Hòa Bình chợt dừng bước ôm eo nhỏ của Lý Tiểu Linh, hắn dịu dàng cầu hôn.
- Hừ, sướng cho anh, ai muốn gả cho anh? Hơn nữa cha mẹ em còn chưa gật đầu.
Lý Tiểu Linh cố ý giả vờ như không quan tâm, nhưng trên gương mặt đẹp lại khó che giấu cảm giác vui sướng, rõ ràng bại lộ tâm tình vui sướng.
- Hừ, cha thích uống rượu, anh mua cho cha một thùng Mao Đài, mẹ thích xem tivi, anh mua cho mẹ tivi 29in, đảm bảo hai ông bà sẽ mến con rể ngay.
- Hừ, anh cứ đứng đó mà nói giỡn, mẹ của em muốn em nói với anh một chuyện.
Lý Tiểu Linh chợt nhớ lại những gì mẹ giao:
- Là chuyện của một dì hàng xóm, con gái của dì ấy không thi lên đại học, suốt ngày ở nhà, cũng không có đơn vị tiếp nhận. Mẹ của em...Mẹ em...Đã nói khoác, còn thu lễ của người ta, anh xem, đã hơn nửa tháng, em cũng không biết xấu hổ khi nói với người ta... ....
Vương Hòa Bình mỉm cười, hình tượng mẹ vợ của hắn không những ham tài, hơn nữa còn thích mạnh miệng, sắp xếp công tác thay cho người khác, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
- Ha ha, chuyện của mẹ chính là chuyện của anh, không phải sắp xếp công tác sao? Xử lý ngay, anh sẽ nói với trưởng khoa việc làm một tiếng, có lẽ sẽ có chỉ tiêu công nhân, không có vấn đề gì.
Đây là thiên vị, Vương Hòa Bình rất ghét làm, nhưng ai bảo người khoác lác là mẹ của Lý Tiểu Linh?
- Ôi nếu là như vậy thì còn dễ nói, quan trọng là...Quan trọng là...Là mẹ em đồng ý với người ta, muốn cho vào biên chế.
Lý Tiểu Linh càng nói càng nhỏ, cuối cùng cũng không nói thêm.
Vương Học Bình không khỏi ngây người, trong lòng thầm nghĩ, mẹ vợ tương lai có vẻ quá khoác lác, phải biết rằng những năm gần đây muốn cho một người vào làm biên chế hành chính còn khó hơn lên trời.
Vương Hòa Bình khoát tay cản lại, hắn cười nói:
- Cùng ngồi nghe, giúp tôi nghĩ kế.
Tiết Văn lại ngồi xuống, cũng không quên nhìn về phía Cổ Văn Cường.
Cổ Văn Cường hiểu rõ, chủ nhiệm Tiểu Vương căn bản không xem Tiết Văn là người ngoài, vì vậy hắn ho một tiếng rồi nói:
- Những người khác đều có vài vấn đề nhỏ, nhưng chủ nhiệm Lưu của chúng ta có hơn phân nửa là giả vờ kêu gọi đầu tư.
- Là thế nào?
Vương Hòa Bình với những hiểu biết về Cổ Văn Cường, hắn nghĩ rằng Lưu Đạo Vân thật sự xảy ra vấn đề.
- Thật ra phương pháp của anh ấy cũng không mới lạ, đều là những phương pháp mà trước kia chúng tôi hay dùng để lừa gạt chính quyền huyện... ....
Cổ Văn Cường chậm rãi nói.
Vương Học Bình thầm nghĩ, anh Lưu lần này xem như cũng mất khá nhiều công phu, ít nhất bây giờ hắn cũng biết một phương án, đó chính là giả hùn vốn.
Bây giờ đây là phương pháp mà quan viên địa phương sử dụng để kêu gọi đầu tư là nhiều nhất, cũng là một phương án tạo nên những ảnh hưởng ác liệt nhất.
Thao tác cho phương pháp giả đầu tư là không khó, đó chính là những nguồn tiền phi pháp được đưa đến địa phương tạo nên những xí nghiệp hùn vốn, những xí nghiệp này biến hóa nhanh chóng, được hưởng những chính sách từ thuế và ưu đãi của chính quyền. Lưu Đạo Vân làm như vậy có thể thoát khỏi gánh nặng kêu gọi đầu tư, đồng thời những xí nghiệp kia có thể được hưởng nguồn lợi tù thuế và chính sách ưu đãi.
Nhưng sau đó cũng là hình thức này đưa đến những vụ án giả tạo cung cấp vốn, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng.
- Chủ nhiệm Cổ, sao anh có thể xác định đây là giả đầu tư?
Vương Hòa Bình có chút kỳ quái, tuy hắn biết Lưu Đạo Vân sẽ giở trò quỷ, nhưng Cổ Văn Cường sao có thể khẳng định như vậy?
- Chủ nhiệm, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, đại biểu pháp nhân của xí nghiệp này là Ngô Giang, nhắc đến cũng trùng hợp, nếu là người khác thì tôi cũng tin là thật, nhưng Ngô Giang thì tôi rất quen thuộc. Người này kinh doanh giải trí, có chút tiền, cũng có quan hệ trong ngân hàng, thường xuyên cho ra chút tài chính.
Có lẽ ngại sự có mặt của Tiết Văn mà Cổ Văn Cường không dám nói ra hoàn toàn, nhưng Vương Hòa Bình đã nghe rõ.
Nói trắng ra là Ngô Giang dùng tiền đen trong ngành giả trí của mình để đưa đi vài vòng, sau đó rửa đi sạch sẽ.
Nhưng nếu Ngô Giang là chủ của ngành giải trí thì tốt, Liễu Ngân Hà, cục trưởng Liễu cũng đến lúc ra tay rồi.
Vương Học Bình hầu như đã nghĩ ra đối sách ngay lập tức, hắn quay đầu nhìn Cổ Văn Cường rồi cười nói:
- Anh Cổ, vất vả cho anh rồi, cũng đã đễn cuối năm, ban ngành cũng sắp điều chỉnh.
Cổ Văn Cường nghe xong những ám hiệu rõ ràng này thì trái tim không khỏi đập mạnh.
Dựa theo lệ cũ, hắn là ủy viên đảng ủy khối cơ quan, là một thành viên trong ban ngành hiệp hội quản lý, nhưng dù sao cũng không danh chính ngôn thuận bằng phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý. Ít nhất phó chủ nhiệm còn có xe riêng, mà hắn chỉ có thể là lợi dụng chức quyền để sử dụng xe, đãi ngộ khác biệt.
Trước khi tan việc, Vương Hòa Bình không có việc gì làm, hắn chạy xuống đại sảnh hành chính, ngồi cách Lý Tiểu Linh không xa, nhìn chằm chằm vào nàng.
Lúc đầu Lý Tiểu Linh còn không chú ý, sau đó phát hiện ra, trong lòng ngọt ngào, rồi trừng mắt.
Vương Học Bình thầm nghĩ, tính tình của Lý Tiểu Linh có chút bướng bỉnh, một mực đi làm bằng xe đưa đón của cơ quan, không chịu ngồi chung xe với Vương Hòa Bình.
Sau này Vương Hòa Bình nên mua cho Lý Tiểu Linh một chiếc xe Santana, ít nhất cũng có thể cho nàng tự do tự tại.
Dù sao tin tức chị gái xuất ngoại phát tài đã truyền ra, chắc chắn có nhiều cán bộ biết được điều này.
Vương Hòa Bình trước đó cũng đã nói với bí thư Nghiêm, nhưng chỉ nói chị gái Vương Học Cầm có vài triệu đô la mà thôi.
Nghiêm Minh Cao nghe tin tức này thì cực kỳ khiếp sợ, nhiều tiền như vậy, dù bây giờ Vương Học Bình là bí thư huyện ủy cũng chẳng thèm nhận tiền.
Đến giờ tan sở, Vương Hòa Bình cũng không đi xe riêng về nhà, mà theo chân Lý Tiểu Linh lên xe đưa đón của cơ quan.
- Chủ nhiệm, mời anh ngồi đây.
Hôm nay lãnh đạo trực tiếp lên xe đưa đón nhân viên, vì vậy các cán bộ lên trước đều nhường chỗ.
Vương Hòa Bình liếc mắt nhìn Lý Tiểu Linh ở bên cạnh, hắn khoát tay áo cười nói:
- Hôm nay tôi đến thể nghiệm chút cuộc sống cơ sở, mọi người đừng quan tâm.
Đám cán bộ cơ quan không ai không tinh, nếu lãnh đạo đã đứng thì nào có ai dám ngồi, vì vậy tất cả cùng đứng nói chuyện với Vương Hòa Bình.
Lý Tiểu Linh tức giận liếc mắt nhìn Vương Hòa Bình, nàng biết hắn đã tính sẵn như vậy, ép nàng tiếp nhận để hắn đưa đón.
Sau khi đến huyện thành, Vương Học Bình được Lý Tiểu Linh khoát tay đi trên đường nhỏ.
- Hừ, em chỉ là một cán bộ cơ quan, mà có xe riêng, như vậy còn ra gì?
Lý Tiểu Linh biết Vương Học Bình có hảo tâm, nhưng hai người dù sao cũng chưa kết hôn, nàng là một cô gái chưa lập gia đình, sao có thể nhận lễ vật lớn của người ta?
- Tiểu Linh, gả cho anh đi, ngày mai chúng ta đi làm giấy kết hôn.
Vương Hòa Bình chợt dừng bước ôm eo nhỏ của Lý Tiểu Linh, hắn dịu dàng cầu hôn.
- Hừ, sướng cho anh, ai muốn gả cho anh? Hơn nữa cha mẹ em còn chưa gật đầu.
Lý Tiểu Linh cố ý giả vờ như không quan tâm, nhưng trên gương mặt đẹp lại khó che giấu cảm giác vui sướng, rõ ràng bại lộ tâm tình vui sướng.
- Hừ, cha thích uống rượu, anh mua cho cha một thùng Mao Đài, mẹ thích xem tivi, anh mua cho mẹ tivi 29in, đảm bảo hai ông bà sẽ mến con rể ngay.
- Hừ, anh cứ đứng đó mà nói giỡn, mẹ của em muốn em nói với anh một chuyện.
Lý Tiểu Linh chợt nhớ lại những gì mẹ giao:
- Là chuyện của một dì hàng xóm, con gái của dì ấy không thi lên đại học, suốt ngày ở nhà, cũng không có đơn vị tiếp nhận. Mẹ của em...Mẹ em...Đã nói khoác, còn thu lễ của người ta, anh xem, đã hơn nửa tháng, em cũng không biết xấu hổ khi nói với người ta... ....
Vương Hòa Bình mỉm cười, hình tượng mẹ vợ của hắn không những ham tài, hơn nữa còn thích mạnh miệng, sắp xếp công tác thay cho người khác, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
- Ha ha, chuyện của mẹ chính là chuyện của anh, không phải sắp xếp công tác sao? Xử lý ngay, anh sẽ nói với trưởng khoa việc làm một tiếng, có lẽ sẽ có chỉ tiêu công nhân, không có vấn đề gì.
Đây là thiên vị, Vương Hòa Bình rất ghét làm, nhưng ai bảo người khoác lác là mẹ của Lý Tiểu Linh?
- Ôi nếu là như vậy thì còn dễ nói, quan trọng là...Quan trọng là...Là mẹ em đồng ý với người ta, muốn cho vào biên chế.
Lý Tiểu Linh càng nói càng nhỏ, cuối cùng cũng không nói thêm.
Vương Học Bình không khỏi ngây người, trong lòng thầm nghĩ, mẹ vợ tương lai có vẻ quá khoác lác, phải biết rằng những năm gần đây muốn cho một người vào làm biên chế hành chính còn khó hơn lên trời.
/435
|