Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 108 - Chương 107

/109


“Chủ nhân chỉ là quá mệt mỏi thôi.”

Tiểu Bảo nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà nói.

Nạp Lan Tịch giận quá hóa cười: “Tiểu Bảo, ngươi cho là ta ngốc sao?”

Tiểu Bảo bỗng chốc nâng lên đầu lớn, đỏ hồng mắt quát: “Chủ nhân nói không có việc gì sẽ không có việc gì, hiện tại nàng cần là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi!”

Nạp Lan Tiêu mắt thấy không khí trở nên khẩn trương, vội vàng tiến lên nói: “Mộc Thành có một vị lão thần y, ta đây phái người đi mời ông ta đến. Tiểu Tịch, ngươi tạm thời liền tin tưởng gia chủ đi.”

Nạp Lan Tịch mấp máy miệng, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng: “Nhanh lên.”

“Được được được.” Nạp Lan Tiêu vung tay lên, phân phó một thị vệ đứng bên ngoài trước cửa: “Lập tức phái người đi thỉnh Ngô lão thần y, cần phải thật nhanh!”

Nạp Lan Tịch từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái chăn lông, nói với Tiểu Bảo gắt gao che chở Nạp Lan Yên: “Mang Tam tỷ đến đây đi, hiện tại hai người bọn họ đều cần nghỉ ngơi.”

Tiểu Bảo nhẹ nhàng trườn thân mình, chậm rãi đặt Nạp Lan Yên ở trên một nhuyễn tháp khác.

Nạp Lan Tịch đắp chăn cho hai người, liền lẳng lặng đứng ở một bên, không nói một lời, hai mắt che kín tơ máu màu hồng chuyển qua lại không ngừng ở trên người hai người.

Tiểu Bảo nhìn chủ nhân, lại nhìn Nạp Lan Tịch.

Cuối cùng nhẹ nhàng tiến đầu đến bên người Nạp Lan Tịch, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, vừa mới không nên hung như vậy.”

Tiểu Bảo biết, Nạp Lan Tịch chính là lo lắng cho chủ nhân, lo lắng đến mức mấy ngày nay đều vẫn không ngủ không nghỉ canh giữ ở bên ngoài, chờ tin tức.

Nhìn tiều tụy trên mặt thiếu niên nho nhỏ, lại nghĩ đến vừa mới nó còn rống lên với thiếu niên, trong lòng Tiểu Bảo dâng lên áy náy, trườn tiến lên nói xin lỗi với hắn.

Nạp Lan Tịch nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không quan hệ.”

Sau khi Tiểu Bảo xác định Nạp Lan Tịch thật không có tức giận, liền rụt lui đầu, biến nhỏ thân mình đến quấn quanh trên cổ tay của Nạp Lan Yên.

Sau giây lát.

Theo một trận tiếng bước chân rối loạn truyền đến, ngoài cửa đồng thời vang lên giọng nói của thị vệ: “Gia chủ, Ngô lão thần y đến!”

“Mau mời vào!” Nạp Lan Tiêu ánh mắt sáng ngời vội vàng nói, nhưng mà một đạo bóng dáng khác so với hắn nhanh hơn mở ra của lớn của bế quan thất, Nạp Lan Tịch vừa nhìn thấy lão giả tóc trắng xoá kia liền không nói được một lời giữ chặt tay hắn đi vào trong.

Lão giả thoạt nhìn hơn sáu mươi tuổi, nhìn bộ dáng lo lắng của tiểu Tịch, thần thái hiền lành cười cười: “Hài tử, ngươi không buông ra ta, như thế nào lão phu có thể chẩn đoán cho bọn hắn đây?”

Nạp Lan Tịch buông tay của lão giả ra: “Ngài mau nhìn xem.”

Ngô lão thần y gật gật đầu, đưa tay khoát lên trên cổ tay của Nạp Lan Vũ trước, tra xét rõ ràng rồi nói: “Ngoài thể cốt có chút suy yếu, cái khác cũng không đáng lo ngại, lão phu kê một đơn thuốc điều dưỡng thân mình uống vài ngày sẽ không có chuyện gì.”

Tảng đá lớn trong lòng Nạp Lan Tiêu, nặng nề rơi xuống!

Tiểu Vũ không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi!

Chỉ là ngay sau đó trái tim của hắn lại vọt lên, chỉ thấy trong quá trình Ngô lão thần y bắt mạch cho Nạp Lan Yên, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, mày cũng là càng nhăn càng chặt.

Nạp Lan Tịch, Nạp Lan Tiêu mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm Ngô lão thần y, ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Thật lâu, Ngô lão thần y mới buông cổ tay của Nạp Lan Yên ra.

Ngô lão thần y lắc lắc đầu, nói: “Nạp Lan gia chủ, mạch tượng (trạng thái mạch đập) của vị cô nương này cực kỳ suy yếu, nhưng trong cơ thể nàng có một cổ lực lượng đang không ngừng tẩm bổ chữa trị, có lẽ vấn đề không lớn, cụ thể phải chờ sau khi nàng tỉnh lại mới có thể kết luận.”

Nạp Lan Tịch truy hỏi: “Bao lâu sẽ tỉnh?”

“Không thể xác định.” Ngô lão thần y vuốt tay, bất đắc dĩ nói, “Nhanh thì một hai này, lâu thì một hai tháng. Hiện tại tình huống của thân thể nàng thật sự rất hư nhược rồi, tồn tại của cổ lực lượng kia làm cho lão phu cũng không có biện pháp thi châm chẩn trị cho nàng.”

Tiểu Bảo ngẩng cao đầu, âm thanh không lớn lại mang theo sự uy nghiêm làm người ta tin phục: “Chủ nhân không có việc gì.”

“Đa tạ lão thần y.” Nạp Lan Tiêu thấy Ngô lão thần y cũng không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời cảm ơn sau đó gọi người đưa lão nhân gia rời đi.

Sau khi Ngô lão thần y đi rồi, Tiểu Bảo nói với Nạp Lan Tịch: “Không cần lo lắng.”

Nạp Lan Tịch gật gật đầu, chuyển cái ghế đến bên cạnh nhuyễn tháp (giường êm), hai mắt nháy cũng không nháy nhìn Nạp Lan Yên đang mê man, giống như sợ rằng chỉ cần một chút lơ là không có chú ý tới thì sẽ không biết Nạp Lan Yên đã tỉnh lại.

Tiểu Bảo nhìn hắn kiên trì, cũng không có nhiều lời nữa.

Cứ thế, lại qua ba ngày.

Khi Nạp Lan Yên từ trong mê man tỉnh lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu Tịch và Tiểu Vũ sắc mặt tiều tụy canh giữ ở trước giường của nàng, không khỏi nở một nụ cười: “Hai người các ngươi đã không tắm rửa mấy ngày rồi?”

Vừa thanh tỉnh trong giọng nói suy yếu còn mang theo khàn khan nhàn nhạt, nhưng nụ cười của nàng lại vô cùng ấm áp.

Ấm đến mức làm lo lắng hai huynh đệ Tiểu Vũ và tiểu Tịch đã lo lắng suốt ba ngày đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, đỏ hốc mắt.

“Chậc chậc chậc, hai đại nam tử hán còn rơi nước mắt? Được rồi, ta chỉ là mệt nên ngủ một giấc thôi.” Nạp Lan Yên ngẩng đầu nhìn hai người bên cạnh một cái, lập tức ghét bỏ phất phất tay, “Trên người đều thối, hai người các ngươi mau chạy đi tắm rửa rồi ngủ cho ta!”

Nạp Lan Vũ cắn cắn môi, hỏi: “Tam tỷ, người...... Bây giờ còn khó chịu không?”

Nạp Lan Yên cười cười: “Một chút cũng không có.”

“Có......” Nạp Lan Vũ còn chưa nói xong, đã bị tiểu Tịch bên cạnh đánh gãy.

“Tam tỷ, chúng ta đi hâm nóng canh mang đến đây cho người.” Tiểu Tịch nói xong, lôi kéo Nạp Lan Vũ đi ra khỏi phòng.

Nạp Lan Yên nhíu mày, hai tiểu tử này làm gì mà muốn nói lại thôi như vậy?

Tiểu Bảo cọ cọ đầu nhỏ ở cổ của Nạp Lan Yên: “Chủ nhân ngưừoi hù chết Tiểu Bảo rồi.”

Trên thực tế, ba ngày này tất cả mọi người bao gồm cả Tiểu Bảo đều không tốt, bởi vì trong ba ngày Nạp Lan Yên hôn mê không ngừng sốt cao, tình huống thân thể suy yếu càng ngày càng nhiều nghiêm trọng, mỗi người bọn họ lại chỉ có thể đứng nhìn, ngay cả một chút chuyện cũng không làm được cho nàng.

“Không có việc gì.” Nạp Lan Yên điểm điểm đầu của Tiểu Bảo, cười nói, “Hơn nữa chủ nhân của ngươi là ta còn nhân họa đắc phúc (vì họa mà đạt được phúc) đột phá đến Tiên Thiên cao thủ đấy!”

“Nhưng mà Tinh Thần Lực......” Tiểu Bảo thì thào lắc lắc đầu, nó có thể cảm giác được nay Tinh Thần Lực của chủ nhân vẫn ở vào một loại trạng thái cực độ khô cạn như trước.

“Lại tu luyện là được.” Nạp Lan Yên không sao cả cười cười, “Hơn nữa Luyện Khí là có thể ngưng tụ Tinh Thần Lực đấy, ngươi đã quên à?”

Tiểu Bảo hừ hừ không lên tiếng, nhưng chính là đau lòng cho chủ nhân của bản thân.

Những lời này, tất cả đều bị Nạp Lan Vũ và Nạp Lan Tịch đứng ở ngoài cửa nghe vào trong tai.

Nạp Lan Vũ nắm thật chặt hai nắm đấm, đáy mắt vô cùng kiên định!

Hắn nhất định sẽ cố gắng tu luyện, cố gắng học tập y thuật, tuyệt không phụ những gì Tam tỷ trả giá!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống của Nạp Lan Tịch cũng tràn đầy kiên định dứt khoát!

“Gia chủ tỉnh rồi à?” Giọng nói lớn của Nạp Lan Tiêu truyền tới từ thật xa, đôi chân to của ông cũng đã bước vào tiền thính, nhìn Tiểu Vũ và tiểu Tịch đứng ở ngoài cửa, lại hỏi một lần, “Gia chủ tỉnh rồi à?”

Nạp Lan Vũ thu lại vẻ mặt, khẽ gật đầu: “Tỉnh.”

Nạp Lan Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”

Lạch cạch.

Cửa phòng từ trong mở ra, Nạp Lan Yên đã thay xong quần áo, mặc dù sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng nụ cười vẫn là ấm áp động lòng người: “Ta không sao, mấy ngày nay làm cho mọi người lo lắng rồi.”

“Không không không, gia chủ ngàn vạn lần người đừng nói như vậy.” Nạp Lan Tiêu xua tay, “Gia chủ người không có việc gì thì tốt rồi, bằng không hai tiểu tử này sẽ hủy đi phân gia phủ của ta.”

Nạp Lan Vũ và Nạp Lan Tịch bình tĩnh nhướng mày, khi nào thì bọn họ muốn hủy phủ?

Nạp Lan Yên bật cười: “Tiêu gia chủ, phiền toái ngươi đưa đệ tử trẻ tuổi trong tộc đến Diễn Võ Trường, xế chiều hôm nay bắt đầu chọn lựa.”

“Nhanh như vậy?” Nạp Lan Tiêu có chút lo lắng nói, “Gia chủ thân thể của ngài chịu đựng được sao?”

Nạp Lan Vũ và Nạp Lan Tịch cũng nhìn Nạp Lan Yên, không đồng ý nhíu mày.

Nạp Lan Yên cười nói: “Không có việc gì.”

Nạp Lan Tiêu vẫn còn có chút lo lắng, nhưng ở dưới ánh mắt kiên định của Nạp Lan Yên, vẫn là yên lặng rời đi đi đến tiền thính tuyên bố tin tức.

Nạp Lan Yên thì bưng một chén cháo, ngồi ở ghế trên từng ngụm từng ngụm nhỏ uống.

Lông mày của Nạp Lan Vũ vẫn luôn nhíu chặt không có buông ra: “Tam tỷ, người nên nghỉ ngơi thêm.”

“Thôi đi, đã ngủ nhiều ngày như vậy rồi, ngủ nữa xương cốt đều mềm mất.” Nạp Lan Yên quay mặt nhìn ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ hất hất cằm, “Ngày đẹp như vậy không đi ra ngoài phơi nắng, quả thực thực phải xin lỗi thời tiết hôm nay.”

“Tam tỷ, không cần thiết phải gấp như vậy, chúng ta có thể lùi lại mấy ngày thời gian đi Thánh Thành.” Nạp Lan Tịch biết Tam tỷ là lo lắng đến Thánh Thành trễ, nhưng mọi chuyện đều không quan trọng hơn thân thể, không phải sao?

“Ừ.” Nạp Lan Yên uống xong một ngụm cháo cuối cùng, đặt cái bát không ở trên bàn, “Cho dù hiện tại không có Tinh Thần Lực, ta một người đánh mười người các ngươi vẫn không thành vấn đề như cũ, huống chi chỉ là Tinh Thần Lực khô cạn, trên đường ta luyện mấy đồ vật nhỏ cũng từ từ tu luyện trở lại.”

Nghe Nạp Lan Yên đã nói như vậy, tiểu Tịch và Tiểu Vũ liếc nhau, không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp.

Vừa qua buổi trưa, mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống.

Trong Diễn Võ Trường rộng lớn, bốn mươi đệ tử trẻ tuổi của phân gia Mộc Thành tinh thần phấn chấn mạnh mẽ đứng ở giữa sân, trong đó tuổi lớn nhất ước chừng mười bảy mười tám tuổi, ít nhất mới năm sáu tuổi, người người đều là sống lưng thẳng tắp, hai mắt sáng ngời có thần!

Nạp Lan Yên nhìn từng thiếu niên thiếu nữ một, tâm tình lập tức trở nên vui sướng!

Chẳng trách mấy năm nay sĩ khí (tinh thần binh sĩ) của phân gia càng thêm khổng lồ, ngay cả bổn gia trước kia cũng tam qua lưỡng tảo (*), thật sự không thể so sánh với những thiếu niên thiếu nữ trước mắt này!

(*) tam qua lưỡng tảo: ẩn dụ chỉ không đáng kể đến.

Chỉ là –––

Nạp Lan Yên nhìn thoáng qua danh sách phân gia Mộc Thành, lại nhìn đệ tử giữa sân, mày hơi hơi cau lại hỏi Nạp Lan Tiêu bên cạnh: “Tiêu gia chủ, ta xem trên danh sách viết có bốn mươi tám vị trong thế hệ trẻ, như thế nào thiếu một người?”

Nạp Lan Tiêu ngẩn người, cẩn thận nhìn giữa sân quả nhiên phát hiện thật thiếu một người.

Đứng ở phía sau Nạp Lan

/109

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status