Cùng Lâm Mỹ Anh theo sau lão nhân da đen Bao Chuẩn bước vào tiệm tạp hóa củ nát của lão.
Trần Lâm vẫn cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình khẽ quay đầu nhìn lại.
Thấy thiếu niên kia đột nhiên quay đầu nhìn lại...
Tiền Đa Đa thoáng giật mình nhìn sang chỗ khác, một phần vì chột dạ theo dõi người ta, một phần vì nhận ra được tên thiếu niên kia không phải hạn tầm thường, ít nhất giác quan cực kỳ linh mẫn...
Rất may, Trần Lâm không nghĩ nhiều chỉ khẽ nhìn Tiền Đa Đa một cái rồi quay lại bước vào bên trong tiệm tạp hoá cái gì cũng có nhưng không có ba con sói kia.
Ngược lại trung niên Vạn Thông cũng không chịu bỏ cuộc cũng vào chạy trong, nhưng mục địch hiển nhiên là để phá đám...
Thấy thế Tiền Đa Đa cũng không nghĩ nhiều theo chân trung niên Vạn Thông đi vào trong tiệm tạp hoá của lão Bao Chuẩn.
Bước và bên trong cửa tiệm...
Trần Lâm không nhịn được thoáng ngạc nhiên liếc những lão nhân da đen còn cụt một chân Bao Chuẩn kia.
Lão đầu này đúng là không nói láo, bên trong cái tiệm nhỏ này không ngờ chất đống hàng nghìn đồ vật linh tinh lớn nhỏ không khác gì một tiệm tạp hoá, nồi niêu xoonb chảo, đao kiếm cung tên đều có đủ. Thậm chí còn một ít súng tự chế kích thức lớn dùng để trang bị cho xem ôtô.
Tuy nhiên thứ nhiều nhất và cũng là nổi bật nhất lại là những mặt hàng cơ khí.
Hàng chục máy móc thiết bị đặc ngổn ngang một góc, những bắn răng, ông thép và cả lò xo lớn nhỏ không đều nhau cũng chất đống như núi...
Thể hiện rõ bản sắc của vị chủ tiệm tạp hóa này rất có thể là một công nhân cơ khí, còn những thứ tạp nham như đao kiếm kia là sau khi mạt thế hàng lâm mới được thêm vào mà thôi.
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn lão đầu da đen kia cười hỏi:
- Trước kia lão là thợ máy à?
- Phải, lão đầu ta trước kia là thợ máy còn là chủ một cửa hàng sửa xe ô tô...
- Đáng tiếc hiện tại chỉ là một lão đầu một chân, cũng còn may có cái tiệm này...
Nghe Trần Lâm hỏi, lão Bao Chuẩn không chút giấu giếm cười khổ nói.
Mạt thế hàng lâm tạo ra cơ hội cho nhiều người, nhưng cũng lấy đi nhiều thứ của kẻ khác.
- Ai nói ngươi chỉ là một lão đầu một chân...
- Ngươi phải là một lão đầu một chân còn lừa gạt nữa mới đúng.
Đứng một bên thấy lão da đen Bao Chuẩn kia đi bài tìm cảm lâm li bi đát, trung niên Vạn Thông không nhịn được hừ lạnh nói.
Xem ra lão Vạn Thông quyết tâm phá đám lão da đen này cho bằng được.
Nghe thấy thế sắc mặt của lão Bao Chuẩn lập tức trầm xuống híp mắt nhìn trung niên Vạn Thông, nếu không có hai người Trần Lâm ở đây lão đầu này chắc chắn sẽ cầm chổi chà ra đuổi tên khốn kia.
Ngược lại Trần Lâm không mấy quan tâm chỉ khó hiểu nhìn lão Bao Chuẩn hỏi:
- Lão từng mở cả một cửa hàng sửa chữa xe ô tô, thiết nghĩ tay nghề chắc là không thấp...
- Hiện tại Viễn Đông trên cơ bản đã đủ khả năng tồn tại, sao lão không tham gia quân đội phát triển năng lực của mình...
Không phải Trần Lâm áp đặc cho nhân loại mà cơ giới luôn là thế mạnh của nhân loại trong mọi cuộc chiến. Hiện tại chính quyền Lôi Chấn đã đủ sức để sinh tồn thì nên nghĩ đến việc phát triển sức mạnh của mình.
Trong đó những thợ máy lành nghề như lão da đen Bao Chuẩn này là tài nguyên quý giá. Tuy tạm thời không thể chế tạo ra xe tăng nhưng để bọn họ nghiên cứu một thời gian rất có thể sẽ làm ra được thật...
Chỉ là nghe Trần Lâm hỏi đến vấn đề kia, lão Bao Chuẩn chỉ lắc đầu thở dài nói:
- Không phải ta không muốn mà là họ không cần đến ta...
- Phần Thiên là một trong những trọng điểm chế tạo vũ khí của Việt Long quốc ta...
- Ở đó tuy đa phần đều chỉ chế tạo súng ống đạn dược, nhưng thợ máy chuyên sản xuất xe bọc thép hay xem tăng cũng có không ít, có họ rồi thì cần gì đến lão già chỉ biết sửa xe như ta...
- Ô thì ra là thế...
Nghe lão Bao Chuẩn nói thế, Trần Lâm không nhịn được kinh ngạc nói.
Trần Lâm đã quá xem thường quân khu 7 của Việt Long quốc.
Tính ra chính quyền Lôi Chấn quả thật là có vốn kiến để kiêu ngạo, họ không chỉ thống nhất lại thành phố Phần Thiên mà còn đánh ra hai đại thành phố khác là Vũng Hải và Viễn Đông từ đó kiến tạo nên khối cứ điểm của nhân loại chống trả lại các dị tộc.
Từ đó có thể thấy được chính quyền Lôi Chấn có không ít nhân tài, những chuyên gia cơ giới quân sự chỉ sợ có không ít làm gì cần đến một thợ máy tay ngang như lão Bao Chuẩn này.
Tuy nhiên củ người thì mới ta, lão Lôi Chấn không cần nhưng Trần Lâm cần hay đúng hơn là Đại Ca thành cần.
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được mỉm cười quỷ dị nhìn lão Tiền Đa Đa vẫn đang trốn một bên lén nhìn mình.
Đang trốn một góc khó hiểu nhìn thành niên phía xa...
Tiền lão bản vẫn không hết băn khoăn luôn cảm thấy thanh niên lạ mặt kia rất quen nhưng lại không nhớ ra là quen ở đây.
Tuy nhiên khi thanh niên kia đột nhiên quay đầu lại rồi mỉm cười một cái cực kỳ quỷ dị, trong đầu Tiền Đa Đa lập tức ong lên một tiếng nổ lớn khiến lão giật mình hoảng sợ ngã bịch xuống đất...
Một cái tên theo đó hiện ra trong đầu khiến Tiền Đa Đa không nhịn được rùn mình sợ hãi.
- Lão Tiền ngươi sao vậy... không lẽ trúng gió rồi...
- Đm lão mặt đen còn mau trả tiền cho ta đi hốt thuốc...
Nhìn thấy Tiền Đa Đa đột nhiên ngã ra đất, khuôn mặt mập còn chảy đầy mồ hôi, trung niên Vạn Thông không nhịn được lo lắng hỏi.
- Ta... ta không sao...
Chầm chậm đứng dậy, Tiền Đa Đa lập tức lắc đầu nói nhưng vẫn không dám nhìn vào vị thiếu niên kia.
- Lão Tiền thấy không khỏe thì dẫn con chó đói của ngươi về trước đi...
- Chuyện của ngươi ngày mai ta sẽ giúp ngươi làm...
Nhìn thấy Tiền Đa Đa biểu hiện bất thường như thế, lão Bao Chuẩn cũng tiến lên quan tâm nói.
- Được... ta về trước...
Nghe thấy thế, Tiền Đa Đa khẽ gật đầu nói rồi quay người nhanh chân chạy đi mất.
Bộ dáng không khác gì vừa thấy quỷ...
Thấy thế trung niên Vạn Thông cũng không nhịn được gãi đầu khó hiểu nhưng vẫn nhanh chân chạy theo Tiền Đa Đa.
Tiệp tạp hóa của lão Bao Chuẩn thoáng cái chỉ còn lại lão và hai người Trần Lâm.
Tuy nhiên, chứng kiến tất cả Trần Lâm chỉ khẽ mỉm cười nhìn theo bóng lưng mập mạp đang chạy như bay phía xa lắc đầu thầm than.
- Mình đáng sợ vậy sao?
Bên kia mặc kệ mọi người thế nào...
Lâm Mỹ Anh vẫn phát huy bản chất nữ nhân của mình chầm chậm tham quan cái tiệm tạp hóa này.
Tuy đa phần đều là các loại máy móc củ không mấy hứng thú với Lâm Mỹ Anh, nhưng đây là mạt thế lão Bao Chuẩn vẫn tha về không ít đồ vật hay ho phục vụ cho cách thợ săn.
Trong đó các loại đao kiếm từ sắt thuần là nhiều nhất, ngoài ra còn có các loại nỏ lớn tự chế lắp trên xe ô tô, dây xích lưỡi cưa máy các thứ đều có.
Tuy nhiên những mặt hàng kia vẫn không khơi dậy nhiều hứng thú của Lâm Mỹ Anh.
Dù sao tuy Lâm Mỹ Anh hơi gà nhưng Huyết tộc lại mạnh và không phải chỉ mạnh bình thường.
Đơn cử như thanh ngân thương mà Lâm Mỹ Anh chỉ biết dùng để chọt quái vẫn làm một vũ khí cự kỳ xịn.
Tuy chưa chân chính trở thành một trang bị cam, tính đa dụng không thể bằng một trang bị tím, nhưng nếu xét về độ bền thì thật sự đã sánh ngang được với một trang bị tím quý giá.
Nói cách khác Lâm Mỹ Anh đang cầm một trang bị tím fake chơi game, những mặt hàng đao thường kiếm thường kia hiển nhiên không thể loạt vào mắt nàng.
Có lẽ thứ khiến Lâm Mỹ Anh chú ý nhất, chỉ có những vũ khí tự chế hình thù kỳ quái rõ ràng là do lão Bao Chuẩn tự làm kia.
Bất chợt một thanh dao nhỏ trông khá tinh xảo để trên kệ thu hút sự chú ý của Lâm Mỹ Anh.
Thật ra thì… muốn không chú ý cũng không được khi xung quan nó toàn là những thanh đao kiếm đen thui xấu xí.
Ngược lại thanh dao nhỏ trong khá giống dao găm này lại khá đẹp, cả thân dao thuần một màu trắng bạc sáng bóng, trên tay cầm tuy không có đính đá gì nhưng lại khắc những cổ tự nhìn khá thích mắt.
Phụ nữ luôn thích cái đẹp nhất là những phụ nữ có đại gia bảo dưỡng.
Lâm Mỹ Anh hiển nhiên là không nghĩ nhiều muốn mua thanh dao găm này về chơi.
Tuy nhiên khi vừa cầm thanh dao nhỏ này lên Lâm Mỹ Anh lập tức nhíu mày.
Ngược lại thấy Lâm Mỹ Anh đưa tay lên kệ như muốn láy gì đó...
Lão Bảo Chuẩn lập tức mừng ra mặt, bằng kinh nghiệm của mình lão biết khách nữ đã cầm lên thì chắc chắn sẽ mua.
Tuy nhiên, khi thấy đối tượng mà Lâm Mỹ Anh muốn chọn kia lại là thanh dao găm ánh bạc trên kệ, lão Bao Chuẩn lập tức méo mặt rơi lệ.
- Đại nhân ta thấy thứ này… hơi lạ…
Cầm lấy thanh dao găm kia lên, Lâm Mỹ Anh không nghĩ nhiều lập tức hét lên.
- Chuyện gì?
Đang đánh giá những khẩu súng tự chế của lão Bao Chuẩn thì đột nhiên nghe Lâm Anh lét lên, Trần Lâm không khỏi nhíu mày nhanh chân chạy đến.
Thứ khiến một huyết tộc kinh ngạc đến vậy không hề nhiều.
Ngược lại Lâm Mỹ Anh không nói nhiều chỉ đưa thanh dao găm nhỏ trong tay cho Trần Lâm cầm.
Thấy thế Trần Lâm lập tức nghĩ ra gì đó nhanh tay cầm lấy thanh dao găm nhỏ kia, ngay lập tức mặt Trần Lâm cũng khẽ nhíu lại.
Thanh dao găm nhỏ kia không chỉ khá đẹp mà còn… nặng, đúng hơn là rất nặng nếu so với kích thức chỉ bằng một con dao nhỏ của nó.
- Khách quan đừng thấy con dao này nhỏ, nó là trấn tiệm chí bảo của bản điếm đó…
- Không chỉ chém sắt như chém bùn mà còn cứng rắn vô cùng…
- Chắc chắn sẽ trở thành một vũ khí phòng thân vô cùng hoàn hảo... ha... ha...
Thấy Trần Lâm cầm con dao nhỏ kia trong tay, ánh mắt đã chết lặng của lão Bao Chuẩn lập tức sáng lên mỉm cười tiến đến mời chào.
- Thế tại sao đến giờ chưa ai mua…
Tuy nhiên Trần Lâm lại chỉ cười cười lật qua lật lại nhìn con dao nhỏ trên tay.
Nghe thấy thế lão Bao Chuẩn mặt đen thoáng đỏ lên nhưng do đen quá nên không ai thấy được.
Chỉ là bị Trần Lâm nói như thế, lão Bao Chuẩn cũng không bày trò được gì lắc đầu cười khổ nói:
- Khách quan... ngài cũng đã biết rồi cần gì nói móc lão đầu ta…
- Haizzz… thanh dao nhỏ kia đúng là rất lợi hại nhưng nó quá nặng…
- Vừa nhỏ lại vừa nặng, sát thủ thì cầm không nỗi mà có cầm được thì cũng mất đi tính linh hoạt…
- Ngược lại đấu sĩ lại chê nó quá ngắn…
- Nếu không phải nó khá thuận mắt ta đã muốn ném nó đi…
Thấy lão da đen này thành thật như vậy, Trần Lâm thoáng cười cười một lần nữa híp mắt nhìn con dao nhỏ này rồi đột nhiên nói:
- Ta thích nó, ta sẽ mua lão ra giá đi…
- Thật không… tốt, khách quan đúng là có tuệ nhãn…
- Ta lấy 2 lôi tệ ngài thấy thế nào…
Nghe Trần Lâm không ngờ lại muốn mua, lão Bao Chuẩn vui mừng như tết cười nói.
Hai lôi tệ bằng phí vào cửa tính ra không hề đắt.
Tuy nhiên Trần Lâm lại nhếch mép mỉm cười lắc lắc đầu nói:
- Hai lôi tệ không hợp lý lắm…
- Hả không được… vậy 1 lôi tệ được rồi…
- Xem như ta kết bạn với ngài…
Nghe thấy Trần Lâm không chấp nhận cái giá kia, lão Bao Chuẩn lệ nóng rơi đầy mặt lắc đầu nói.
Dù sao ngoài vị thiếu niên Trần Đại Kê này thanh dao găm kia chỉ sự không ai muốn mua, để đó cũng chỉ đóng bụi chi bằng bán quách luôn cho xong.
- Không… không… không…
- Ý ta là giá 2 lôi tệ rẽ quá không hợp lý với giá trị của nó lắm…
- Xưa nay ta không ước hiếp ai bao giờ, đây là 10 lôi tệ ta mua nó…
Tuy nhiên Trần Lâm lại một lần nữa lắc đầu cười lớn nói.
Nói xong Trần Lâm nói là làm không chút để ý ném 10 lôi tệ cho lão Bao Chuẩn.
Cầm lấy 10 lôi tệ trong tay, lão Bao Chuẩn đột nhiên cảm thấy thế giới quan và phương pháp luận biến chứng của mình bị vỡ nát, nhận thức sống lung lay dữ dội.
Năm nay hơn 60 tuổi đầu, lầu đầu tiên trong đời lão Bao Chuẩn gặp được một khách nhân lại trả giá nhưng không phải trả cho giá thấp xuống, mà là che giá thấp quá muốn trả cho cao lên hơn.
Phóng cách này quả nhiên là vô cùng bá đạo, vô tiền khoáng hậu, trăm năm trước không có trăm năm sau cũng không có thằng nào khùng được đến như vậy.
Đáng tiếc trung niên Vạn Thông đã đi mất nếu không cũng sẽ nhận ra được phong cách mua hàng độc lạ không lẫn vào đâu được kia.
Ngược lại, Trần Lâm không mấy quan tâm đến lão đầu da đen đang ngây ngóc đứng một bên chỉ lặng lẽ vuốt ve thanh dao găm sắc bé trong tay.
Tuy chưa test thử nhưng khi vuốt nhẹ lên lưỡi dao, Trần Lâm vẫn cảm nhận được bộ sắc bén của thanh dao nhỏ này.
Chỉ đáng tiếc đúng như lão Bao Chuẩn nói thanh dao găm này quá nặng...
Trần Lâm thì không vấn đề gì nhưng thể lực yếu như Lâm Mỹ Anh rất khó lòng mà cầm lâu được nói gì sử dụng linh hoạt.
Dao găm, chuỷ thủ hay những vũ khí ngắn đều chú trọng ở độ linh hoạt khi sử dụng, không đạt được yêu cầu này có sắc bén cách mấy cũng vứt đi.
Ngược lại những tên đủ thể lực để điều khiển nó lại chả muốn dùng loại vũ khí nhỏ xíu như dao găm làm gì.
Đúng là có tí gân gà, tuy nhiên gà thì gà nhưng nó rất có thể là một con gà cam.
Dù hai đại lão Tà Nguyệt Đao và Bĩ Ngạn Huyết Hỏa trong không gian giới chỉ đều không có động tĩnh gì. Nhưng bằng kinh nghiêm của mình Trần Lâm vẫn có thể đoán được mặc hàng độc lạ này rất có thể là một trang bị cam. Chỉ là phẩm chất của nó chó lẽ sẽ không cao.
Tà Nguyệt Đao đại ca trong giới trang bị cam, thế nên nó trên cơ bản là có thể cảm nhận được nhưng trang bị cam gần mình. Ngược lại Bức Ngạn Huyết Hoả có lẻ là do tiếp xúc quá nhiều với những trang bị cam nên quen mùi nên cũng có được năng lực tương tự.
Tuy nhiên không biết do đâu hai ông nội kia không phải lúc nào cũng chạy tốt, nhưng theo Trần Lâm suy đoán rất có thể ào do phẩm chất của trang bị cam kia quá thấp.
Nói đơn giản là dù cam nhưng phèn quá đại lão không thèm nhìn đến.
Tuy nhiên với tinh thần cái gì tốt thì đều lấy, dùng được hay không tính sau...
Trần Lâm không có lý do gì bỏ qua thanh dao găm này.
Bất chợt đang vuốt ve lấy thân dao găm sáng bóng, Trần Lâm đột nhiên nghĩ ra gì đó quay lại nhìn lão Bao Chuẩn nói:
- Lão còn vũ khí nào thế này nữa không...
- Ta ưmm.... thích chơi những vũ khí cổ cổ thế này...
Nghe Trần Lâm nói, lão Bao Chuẩn cũng từ trong cơn mê tỉnh lại.
Nhìn thanh dao găm trong tay Trần Lâm rồi nhìn lại mười lôi tệ trong tay mình, lão Bao Chuẩn lập tức gật đầu cái rụp nói:
- Có...
Trần Lâm vẫn cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình khẽ quay đầu nhìn lại.
Thấy thiếu niên kia đột nhiên quay đầu nhìn lại...
Tiền Đa Đa thoáng giật mình nhìn sang chỗ khác, một phần vì chột dạ theo dõi người ta, một phần vì nhận ra được tên thiếu niên kia không phải hạn tầm thường, ít nhất giác quan cực kỳ linh mẫn...
Rất may, Trần Lâm không nghĩ nhiều chỉ khẽ nhìn Tiền Đa Đa một cái rồi quay lại bước vào bên trong tiệm tạp hoá cái gì cũng có nhưng không có ba con sói kia.
Ngược lại trung niên Vạn Thông cũng không chịu bỏ cuộc cũng vào chạy trong, nhưng mục địch hiển nhiên là để phá đám...
Thấy thế Tiền Đa Đa cũng không nghĩ nhiều theo chân trung niên Vạn Thông đi vào trong tiệm tạp hoá của lão Bao Chuẩn.
Bước và bên trong cửa tiệm...
Trần Lâm không nhịn được thoáng ngạc nhiên liếc những lão nhân da đen còn cụt một chân Bao Chuẩn kia.
Lão đầu này đúng là không nói láo, bên trong cái tiệm nhỏ này không ngờ chất đống hàng nghìn đồ vật linh tinh lớn nhỏ không khác gì một tiệm tạp hoá, nồi niêu xoonb chảo, đao kiếm cung tên đều có đủ. Thậm chí còn một ít súng tự chế kích thức lớn dùng để trang bị cho xem ôtô.
Tuy nhiên thứ nhiều nhất và cũng là nổi bật nhất lại là những mặt hàng cơ khí.
Hàng chục máy móc thiết bị đặc ngổn ngang một góc, những bắn răng, ông thép và cả lò xo lớn nhỏ không đều nhau cũng chất đống như núi...
Thể hiện rõ bản sắc của vị chủ tiệm tạp hóa này rất có thể là một công nhân cơ khí, còn những thứ tạp nham như đao kiếm kia là sau khi mạt thế hàng lâm mới được thêm vào mà thôi.
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn lão đầu da đen kia cười hỏi:
- Trước kia lão là thợ máy à?
- Phải, lão đầu ta trước kia là thợ máy còn là chủ một cửa hàng sửa xe ô tô...
- Đáng tiếc hiện tại chỉ là một lão đầu một chân, cũng còn may có cái tiệm này...
Nghe Trần Lâm hỏi, lão Bao Chuẩn không chút giấu giếm cười khổ nói.
Mạt thế hàng lâm tạo ra cơ hội cho nhiều người, nhưng cũng lấy đi nhiều thứ của kẻ khác.
- Ai nói ngươi chỉ là một lão đầu một chân...
- Ngươi phải là một lão đầu một chân còn lừa gạt nữa mới đúng.
Đứng một bên thấy lão da đen Bao Chuẩn kia đi bài tìm cảm lâm li bi đát, trung niên Vạn Thông không nhịn được hừ lạnh nói.
Xem ra lão Vạn Thông quyết tâm phá đám lão da đen này cho bằng được.
Nghe thấy thế sắc mặt của lão Bao Chuẩn lập tức trầm xuống híp mắt nhìn trung niên Vạn Thông, nếu không có hai người Trần Lâm ở đây lão đầu này chắc chắn sẽ cầm chổi chà ra đuổi tên khốn kia.
Ngược lại Trần Lâm không mấy quan tâm chỉ khó hiểu nhìn lão Bao Chuẩn hỏi:
- Lão từng mở cả một cửa hàng sửa chữa xe ô tô, thiết nghĩ tay nghề chắc là không thấp...
- Hiện tại Viễn Đông trên cơ bản đã đủ khả năng tồn tại, sao lão không tham gia quân đội phát triển năng lực của mình...
Không phải Trần Lâm áp đặc cho nhân loại mà cơ giới luôn là thế mạnh của nhân loại trong mọi cuộc chiến. Hiện tại chính quyền Lôi Chấn đã đủ sức để sinh tồn thì nên nghĩ đến việc phát triển sức mạnh của mình.
Trong đó những thợ máy lành nghề như lão da đen Bao Chuẩn này là tài nguyên quý giá. Tuy tạm thời không thể chế tạo ra xe tăng nhưng để bọn họ nghiên cứu một thời gian rất có thể sẽ làm ra được thật...
Chỉ là nghe Trần Lâm hỏi đến vấn đề kia, lão Bao Chuẩn chỉ lắc đầu thở dài nói:
- Không phải ta không muốn mà là họ không cần đến ta...
- Phần Thiên là một trong những trọng điểm chế tạo vũ khí của Việt Long quốc ta...
- Ở đó tuy đa phần đều chỉ chế tạo súng ống đạn dược, nhưng thợ máy chuyên sản xuất xe bọc thép hay xem tăng cũng có không ít, có họ rồi thì cần gì đến lão già chỉ biết sửa xe như ta...
- Ô thì ra là thế...
Nghe lão Bao Chuẩn nói thế, Trần Lâm không nhịn được kinh ngạc nói.
Trần Lâm đã quá xem thường quân khu 7 của Việt Long quốc.
Tính ra chính quyền Lôi Chấn quả thật là có vốn kiến để kiêu ngạo, họ không chỉ thống nhất lại thành phố Phần Thiên mà còn đánh ra hai đại thành phố khác là Vũng Hải và Viễn Đông từ đó kiến tạo nên khối cứ điểm của nhân loại chống trả lại các dị tộc.
Từ đó có thể thấy được chính quyền Lôi Chấn có không ít nhân tài, những chuyên gia cơ giới quân sự chỉ sợ có không ít làm gì cần đến một thợ máy tay ngang như lão Bao Chuẩn này.
Tuy nhiên củ người thì mới ta, lão Lôi Chấn không cần nhưng Trần Lâm cần hay đúng hơn là Đại Ca thành cần.
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được mỉm cười quỷ dị nhìn lão Tiền Đa Đa vẫn đang trốn một bên lén nhìn mình.
Đang trốn một góc khó hiểu nhìn thành niên phía xa...
Tiền lão bản vẫn không hết băn khoăn luôn cảm thấy thanh niên lạ mặt kia rất quen nhưng lại không nhớ ra là quen ở đây.
Tuy nhiên khi thanh niên kia đột nhiên quay đầu lại rồi mỉm cười một cái cực kỳ quỷ dị, trong đầu Tiền Đa Đa lập tức ong lên một tiếng nổ lớn khiến lão giật mình hoảng sợ ngã bịch xuống đất...
Một cái tên theo đó hiện ra trong đầu khiến Tiền Đa Đa không nhịn được rùn mình sợ hãi.
- Lão Tiền ngươi sao vậy... không lẽ trúng gió rồi...
- Đm lão mặt đen còn mau trả tiền cho ta đi hốt thuốc...
Nhìn thấy Tiền Đa Đa đột nhiên ngã ra đất, khuôn mặt mập còn chảy đầy mồ hôi, trung niên Vạn Thông không nhịn được lo lắng hỏi.
- Ta... ta không sao...
Chầm chậm đứng dậy, Tiền Đa Đa lập tức lắc đầu nói nhưng vẫn không dám nhìn vào vị thiếu niên kia.
- Lão Tiền thấy không khỏe thì dẫn con chó đói của ngươi về trước đi...
- Chuyện của ngươi ngày mai ta sẽ giúp ngươi làm...
Nhìn thấy Tiền Đa Đa biểu hiện bất thường như thế, lão Bao Chuẩn cũng tiến lên quan tâm nói.
- Được... ta về trước...
Nghe thấy thế, Tiền Đa Đa khẽ gật đầu nói rồi quay người nhanh chân chạy đi mất.
Bộ dáng không khác gì vừa thấy quỷ...
Thấy thế trung niên Vạn Thông cũng không nhịn được gãi đầu khó hiểu nhưng vẫn nhanh chân chạy theo Tiền Đa Đa.
Tiệp tạp hóa của lão Bao Chuẩn thoáng cái chỉ còn lại lão và hai người Trần Lâm.
Tuy nhiên, chứng kiến tất cả Trần Lâm chỉ khẽ mỉm cười nhìn theo bóng lưng mập mạp đang chạy như bay phía xa lắc đầu thầm than.
- Mình đáng sợ vậy sao?
Bên kia mặc kệ mọi người thế nào...
Lâm Mỹ Anh vẫn phát huy bản chất nữ nhân của mình chầm chậm tham quan cái tiệm tạp hóa này.
Tuy đa phần đều là các loại máy móc củ không mấy hứng thú với Lâm Mỹ Anh, nhưng đây là mạt thế lão Bao Chuẩn vẫn tha về không ít đồ vật hay ho phục vụ cho cách thợ săn.
Trong đó các loại đao kiếm từ sắt thuần là nhiều nhất, ngoài ra còn có các loại nỏ lớn tự chế lắp trên xe ô tô, dây xích lưỡi cưa máy các thứ đều có.
Tuy nhiên những mặt hàng kia vẫn không khơi dậy nhiều hứng thú của Lâm Mỹ Anh.
Dù sao tuy Lâm Mỹ Anh hơi gà nhưng Huyết tộc lại mạnh và không phải chỉ mạnh bình thường.
Đơn cử như thanh ngân thương mà Lâm Mỹ Anh chỉ biết dùng để chọt quái vẫn làm một vũ khí cự kỳ xịn.
Tuy chưa chân chính trở thành một trang bị cam, tính đa dụng không thể bằng một trang bị tím, nhưng nếu xét về độ bền thì thật sự đã sánh ngang được với một trang bị tím quý giá.
Nói cách khác Lâm Mỹ Anh đang cầm một trang bị tím fake chơi game, những mặt hàng đao thường kiếm thường kia hiển nhiên không thể loạt vào mắt nàng.
Có lẽ thứ khiến Lâm Mỹ Anh chú ý nhất, chỉ có những vũ khí tự chế hình thù kỳ quái rõ ràng là do lão Bao Chuẩn tự làm kia.
Bất chợt một thanh dao nhỏ trông khá tinh xảo để trên kệ thu hút sự chú ý của Lâm Mỹ Anh.
Thật ra thì… muốn không chú ý cũng không được khi xung quan nó toàn là những thanh đao kiếm đen thui xấu xí.
Ngược lại thanh dao nhỏ trong khá giống dao găm này lại khá đẹp, cả thân dao thuần một màu trắng bạc sáng bóng, trên tay cầm tuy không có đính đá gì nhưng lại khắc những cổ tự nhìn khá thích mắt.
Phụ nữ luôn thích cái đẹp nhất là những phụ nữ có đại gia bảo dưỡng.
Lâm Mỹ Anh hiển nhiên là không nghĩ nhiều muốn mua thanh dao găm này về chơi.
Tuy nhiên khi vừa cầm thanh dao nhỏ này lên Lâm Mỹ Anh lập tức nhíu mày.
Ngược lại thấy Lâm Mỹ Anh đưa tay lên kệ như muốn láy gì đó...
Lão Bảo Chuẩn lập tức mừng ra mặt, bằng kinh nghiệm của mình lão biết khách nữ đã cầm lên thì chắc chắn sẽ mua.
Tuy nhiên, khi thấy đối tượng mà Lâm Mỹ Anh muốn chọn kia lại là thanh dao găm ánh bạc trên kệ, lão Bao Chuẩn lập tức méo mặt rơi lệ.
- Đại nhân ta thấy thứ này… hơi lạ…
Cầm lấy thanh dao găm kia lên, Lâm Mỹ Anh không nghĩ nhiều lập tức hét lên.
- Chuyện gì?
Đang đánh giá những khẩu súng tự chế của lão Bao Chuẩn thì đột nhiên nghe Lâm Anh lét lên, Trần Lâm không khỏi nhíu mày nhanh chân chạy đến.
Thứ khiến một huyết tộc kinh ngạc đến vậy không hề nhiều.
Ngược lại Lâm Mỹ Anh không nói nhiều chỉ đưa thanh dao găm nhỏ trong tay cho Trần Lâm cầm.
Thấy thế Trần Lâm lập tức nghĩ ra gì đó nhanh tay cầm lấy thanh dao găm nhỏ kia, ngay lập tức mặt Trần Lâm cũng khẽ nhíu lại.
Thanh dao găm nhỏ kia không chỉ khá đẹp mà còn… nặng, đúng hơn là rất nặng nếu so với kích thức chỉ bằng một con dao nhỏ của nó.
- Khách quan đừng thấy con dao này nhỏ, nó là trấn tiệm chí bảo của bản điếm đó…
- Không chỉ chém sắt như chém bùn mà còn cứng rắn vô cùng…
- Chắc chắn sẽ trở thành một vũ khí phòng thân vô cùng hoàn hảo... ha... ha...
Thấy Trần Lâm cầm con dao nhỏ kia trong tay, ánh mắt đã chết lặng của lão Bao Chuẩn lập tức sáng lên mỉm cười tiến đến mời chào.
- Thế tại sao đến giờ chưa ai mua…
Tuy nhiên Trần Lâm lại chỉ cười cười lật qua lật lại nhìn con dao nhỏ trên tay.
Nghe thấy thế lão Bao Chuẩn mặt đen thoáng đỏ lên nhưng do đen quá nên không ai thấy được.
Chỉ là bị Trần Lâm nói như thế, lão Bao Chuẩn cũng không bày trò được gì lắc đầu cười khổ nói:
- Khách quan... ngài cũng đã biết rồi cần gì nói móc lão đầu ta…
- Haizzz… thanh dao nhỏ kia đúng là rất lợi hại nhưng nó quá nặng…
- Vừa nhỏ lại vừa nặng, sát thủ thì cầm không nỗi mà có cầm được thì cũng mất đi tính linh hoạt…
- Ngược lại đấu sĩ lại chê nó quá ngắn…
- Nếu không phải nó khá thuận mắt ta đã muốn ném nó đi…
Thấy lão da đen này thành thật như vậy, Trần Lâm thoáng cười cười một lần nữa híp mắt nhìn con dao nhỏ này rồi đột nhiên nói:
- Ta thích nó, ta sẽ mua lão ra giá đi…
- Thật không… tốt, khách quan đúng là có tuệ nhãn…
- Ta lấy 2 lôi tệ ngài thấy thế nào…
Nghe Trần Lâm không ngờ lại muốn mua, lão Bao Chuẩn vui mừng như tết cười nói.
Hai lôi tệ bằng phí vào cửa tính ra không hề đắt.
Tuy nhiên Trần Lâm lại nhếch mép mỉm cười lắc lắc đầu nói:
- Hai lôi tệ không hợp lý lắm…
- Hả không được… vậy 1 lôi tệ được rồi…
- Xem như ta kết bạn với ngài…
Nghe thấy Trần Lâm không chấp nhận cái giá kia, lão Bao Chuẩn lệ nóng rơi đầy mặt lắc đầu nói.
Dù sao ngoài vị thiếu niên Trần Đại Kê này thanh dao găm kia chỉ sự không ai muốn mua, để đó cũng chỉ đóng bụi chi bằng bán quách luôn cho xong.
- Không… không… không…
- Ý ta là giá 2 lôi tệ rẽ quá không hợp lý với giá trị của nó lắm…
- Xưa nay ta không ước hiếp ai bao giờ, đây là 10 lôi tệ ta mua nó…
Tuy nhiên Trần Lâm lại một lần nữa lắc đầu cười lớn nói.
Nói xong Trần Lâm nói là làm không chút để ý ném 10 lôi tệ cho lão Bao Chuẩn.
Cầm lấy 10 lôi tệ trong tay, lão Bao Chuẩn đột nhiên cảm thấy thế giới quan và phương pháp luận biến chứng của mình bị vỡ nát, nhận thức sống lung lay dữ dội.
Năm nay hơn 60 tuổi đầu, lầu đầu tiên trong đời lão Bao Chuẩn gặp được một khách nhân lại trả giá nhưng không phải trả cho giá thấp xuống, mà là che giá thấp quá muốn trả cho cao lên hơn.
Phóng cách này quả nhiên là vô cùng bá đạo, vô tiền khoáng hậu, trăm năm trước không có trăm năm sau cũng không có thằng nào khùng được đến như vậy.
Đáng tiếc trung niên Vạn Thông đã đi mất nếu không cũng sẽ nhận ra được phong cách mua hàng độc lạ không lẫn vào đâu được kia.
Ngược lại, Trần Lâm không mấy quan tâm đến lão đầu da đen đang ngây ngóc đứng một bên chỉ lặng lẽ vuốt ve thanh dao găm sắc bé trong tay.
Tuy chưa test thử nhưng khi vuốt nhẹ lên lưỡi dao, Trần Lâm vẫn cảm nhận được bộ sắc bén của thanh dao nhỏ này.
Chỉ đáng tiếc đúng như lão Bao Chuẩn nói thanh dao găm này quá nặng...
Trần Lâm thì không vấn đề gì nhưng thể lực yếu như Lâm Mỹ Anh rất khó lòng mà cầm lâu được nói gì sử dụng linh hoạt.
Dao găm, chuỷ thủ hay những vũ khí ngắn đều chú trọng ở độ linh hoạt khi sử dụng, không đạt được yêu cầu này có sắc bén cách mấy cũng vứt đi.
Ngược lại những tên đủ thể lực để điều khiển nó lại chả muốn dùng loại vũ khí nhỏ xíu như dao găm làm gì.
Đúng là có tí gân gà, tuy nhiên gà thì gà nhưng nó rất có thể là một con gà cam.
Dù hai đại lão Tà Nguyệt Đao và Bĩ Ngạn Huyết Hỏa trong không gian giới chỉ đều không có động tĩnh gì. Nhưng bằng kinh nghiêm của mình Trần Lâm vẫn có thể đoán được mặc hàng độc lạ này rất có thể là một trang bị cam. Chỉ là phẩm chất của nó chó lẽ sẽ không cao.
Tà Nguyệt Đao đại ca trong giới trang bị cam, thế nên nó trên cơ bản là có thể cảm nhận được nhưng trang bị cam gần mình. Ngược lại Bức Ngạn Huyết Hoả có lẻ là do tiếp xúc quá nhiều với những trang bị cam nên quen mùi nên cũng có được năng lực tương tự.
Tuy nhiên không biết do đâu hai ông nội kia không phải lúc nào cũng chạy tốt, nhưng theo Trần Lâm suy đoán rất có thể ào do phẩm chất của trang bị cam kia quá thấp.
Nói đơn giản là dù cam nhưng phèn quá đại lão không thèm nhìn đến.
Tuy nhiên với tinh thần cái gì tốt thì đều lấy, dùng được hay không tính sau...
Trần Lâm không có lý do gì bỏ qua thanh dao găm này.
Bất chợt đang vuốt ve lấy thân dao găm sáng bóng, Trần Lâm đột nhiên nghĩ ra gì đó quay lại nhìn lão Bao Chuẩn nói:
- Lão còn vũ khí nào thế này nữa không...
- Ta ưmm.... thích chơi những vũ khí cổ cổ thế này...
Nghe Trần Lâm nói, lão Bao Chuẩn cũng từ trong cơn mê tỉnh lại.
Nhìn thanh dao găm trong tay Trần Lâm rồi nhìn lại mười lôi tệ trong tay mình, lão Bao Chuẩn lập tức gật đầu cái rụp nói:
- Có...
/727
|