- Đi trễ, đi trễ, bác bảo vệ khó tính, khó tính, tiết hai, tiết hai, sao mình cứ đi học trễ hoài vậy nè!- Phương Đan càu nhàu.
Vào lớp.
Phương Đan- Chào Hải.
Tiến Hải (im lặng).
Phương Đan nghĩ thầm: Bán bơ, làm giá, đúng là người ngồi cùng bàn với mình rồi.
- Phương Đan quay xuống, tui nói nhỏ chuyện này cho bà nghe nè! - Cô bạn bàn dưới.
- Chuyện gì? - Phương Đan quay xuống.
- Biết Tam Tỷ không?
- Biết! (Làm sao quên được, hôm qua mới chạm mặt mà).
- Hồi sáng bà đi trễ nên không biết, chuyện khó tin nhưng có thật, hồi sáng Diễm My với Loan Anh qua tỏ tình Hải đó! Hai đứa nó làm một màng hoành tráng lắm luôn.
- Hả? Rồi Hải làm sao?
- Từ chối thẳng thừng.
- Sao kì vậy?
- Ừ! Mà hai đứa đó qua đây làm quá trời quá đất mà Hải chỉ nói một câu thôi.
- Câu gì?
- Thì là: Mình không quen hai bạn, hai bạn về lớp đi . Xong ngoảnh mặt đi lại chỗ ngồi tới giờ luôn.
Reng...reng...reng... Tiếng chuông vào tiết 2 vang lên.
- Thôi chết! Lúc sáng vội quá nên quên sách rồi! Sao đây không có sách thì làm sao mà học!- Phương Đan bối rối lục lọi từng ngăn cặp của mình.
Bỗng nhiên quyển sách trước mặt Tiến Hải được cậu đẩy đến giữa bàn. Thì ra cậu ta đoán được rắc rối mà Phương Đan đang gặp phải.
Phương Đan- Bạn cho mình xem chung sách sao? (Cô tự trả lời câu hỏi của chính mình).
- Tiến Hải, mình cảm thấy bạn nên nói chuyện nhiều hơn một chút, bạn đừng cứ im lặng, ít nói nữa. Như vậy mình ngồi học chung với bạn cũng dễ chịu hơn. Nếu bạn im lặng, ít nói thì sẽ không có ai thích đâu.
- Tôi không cần bạn thích!.
- Ủa!Câu này của tôi mà!
- Bạn muốn xem chung sách không? Nếu không xem thì thôi, đừng nói nhiều.
- Xem...xem chung. Cảm ơn!
Vào lớp.
Phương Đan- Chào Hải.
Tiến Hải (im lặng).
Phương Đan nghĩ thầm: Bán bơ, làm giá, đúng là người ngồi cùng bàn với mình rồi.
- Phương Đan quay xuống, tui nói nhỏ chuyện này cho bà nghe nè! - Cô bạn bàn dưới.
- Chuyện gì? - Phương Đan quay xuống.
- Biết Tam Tỷ không?
- Biết! (Làm sao quên được, hôm qua mới chạm mặt mà).
- Hồi sáng bà đi trễ nên không biết, chuyện khó tin nhưng có thật, hồi sáng Diễm My với Loan Anh qua tỏ tình Hải đó! Hai đứa nó làm một màng hoành tráng lắm luôn.
- Hả? Rồi Hải làm sao?
- Từ chối thẳng thừng.
- Sao kì vậy?
- Ừ! Mà hai đứa đó qua đây làm quá trời quá đất mà Hải chỉ nói một câu thôi.
- Câu gì?
- Thì là: Mình không quen hai bạn, hai bạn về lớp đi . Xong ngoảnh mặt đi lại chỗ ngồi tới giờ luôn.
Reng...reng...reng... Tiếng chuông vào tiết 2 vang lên.
- Thôi chết! Lúc sáng vội quá nên quên sách rồi! Sao đây không có sách thì làm sao mà học!- Phương Đan bối rối lục lọi từng ngăn cặp của mình.
Bỗng nhiên quyển sách trước mặt Tiến Hải được cậu đẩy đến giữa bàn. Thì ra cậu ta đoán được rắc rối mà Phương Đan đang gặp phải.
Phương Đan- Bạn cho mình xem chung sách sao? (Cô tự trả lời câu hỏi của chính mình).
- Tiến Hải, mình cảm thấy bạn nên nói chuyện nhiều hơn một chút, bạn đừng cứ im lặng, ít nói nữa. Như vậy mình ngồi học chung với bạn cũng dễ chịu hơn. Nếu bạn im lặng, ít nói thì sẽ không có ai thích đâu.
- Tôi không cần bạn thích!.
- Ủa!Câu này của tôi mà!
- Bạn muốn xem chung sách không? Nếu không xem thì thôi, đừng nói nhiều.
- Xem...xem chung. Cảm ơn!
/16
|