Cô bước ra khỏi ngôi nhà, đến với anh thôi..Đấy, cái nhí nhảnh giả tạo của cô...thật bướng bỉnh, tại sao cô không chịu sống thật, không chịu khóc, đau buồn đi cho người ta đỡ lo...Phải cố gượng cười, cố vực dậy như thế mới là sống tốt à? Vậy thì cô hiểu sai rồi...
- Phong..em đến rồi - Mở cửa bước vào, nó chợt sững người..
- Phong, anh ở đâu rồi? - Cô hốt hoảng, gọi bác sĩ vào..
Trong phòng :
- Nói cho tôi biết...anh ấy đâu rồi..
- Chúng tôi xin lỗi nhưng chúng tôi không thể tiết lộ được...
- Tại sao- Cô ôm đầu khóc, trở lại bản chất ấy, mạnh mẽ, nhưng mà cũng rất yếu đuối...
Phong đi rồi, đến nơi cô không biết, liệu anh đang sống hay đã chết? Cô khóc..giọt nước mắt của băng, cô biết cô lạnh lùng, cô có thể sống với vỏ bọc bao lâu nay đã tạo...nhưng làm sao, thiếu anh, không nhìn anh, là cô không sống được, dù anh có không nghe được lời cô nói, không biết trái tim cô đập thế nào thì cô vẫn YÊU anh, vẫn hồi hộp theo từng nhịp thở của anh, cảm thấy ấm áp khi ở cạnh anh, vui khi anh vui, buồn khi anh buồn....Và đó là lúc trước, bây giờ...còn sau này? Anh có quay về không? Để mang lại cho cô cảm giác yên bình
Minh đừng từ xa..khẽ lầm bẩm : - Xin lỗi...Cậu đi ra xe..
- Anh không định bỏ mặc chị ấy đấy chứ?
- Đây là bắt buộc, nếu không cô ấy sẽ rất dễ lộ, anh biết cô ấy yêu anh, không muốn xa anh...nhưng tình cảm ấy chưa sâu đậm, mà nó cũng đánh gục cô ấy như thế...Anh không nên làm cô ấy yếu đuối - Phong trả lời - Đúng, Phong đã tỉnh lại rồi...Và anh quyết định ra đi, trả lại trái tim cho cô, nhưng cô đã từ chối, anh sẽ chôn giấu trái tim ấy, đợi sau khi báo thù, anh sẽ cùng cô, trái tim ấy và 1 gia đình hạnh phúc đi đến cuối đường đời
- Vì thế... - Phong tiếp tục - Giúp anh bảo vệ cô ấy...
- Em nghĩ anh nên ra mặt đi Phong - Minh cố gắng khuyên nhủ anh
- Không, đến lúc thì anh sẽ xuất hiện, cố gắng một thời gian thôi..
- Thôi được rồi, coi như giúp anh vậy...
- Cảm ơn,
- Haha, anh lạ quá đấy PHong, nói từ cảm ơn em á, haha
- Cứ cười đi, cười đôi khi có thể quyết định cuộc sống của em, nhất là trong đám tang.. - Nói xong, anh để mặc Minh đang tức ói máu mà ra hiệu đi
Dù tức thì Minh cũng phải nghe theo thôi, vì anh là ông hoàng, và Minh là đầy tớ - của một ông hoàng
- Phong..em đến rồi - Mở cửa bước vào, nó chợt sững người..
- Phong, anh ở đâu rồi? - Cô hốt hoảng, gọi bác sĩ vào..
Trong phòng :
- Nói cho tôi biết...anh ấy đâu rồi..
- Chúng tôi xin lỗi nhưng chúng tôi không thể tiết lộ được...
- Tại sao- Cô ôm đầu khóc, trở lại bản chất ấy, mạnh mẽ, nhưng mà cũng rất yếu đuối...
Phong đi rồi, đến nơi cô không biết, liệu anh đang sống hay đã chết? Cô khóc..giọt nước mắt của băng, cô biết cô lạnh lùng, cô có thể sống với vỏ bọc bao lâu nay đã tạo...nhưng làm sao, thiếu anh, không nhìn anh, là cô không sống được, dù anh có không nghe được lời cô nói, không biết trái tim cô đập thế nào thì cô vẫn YÊU anh, vẫn hồi hộp theo từng nhịp thở của anh, cảm thấy ấm áp khi ở cạnh anh, vui khi anh vui, buồn khi anh buồn....Và đó là lúc trước, bây giờ...còn sau này? Anh có quay về không? Để mang lại cho cô cảm giác yên bình
Minh đừng từ xa..khẽ lầm bẩm : - Xin lỗi...Cậu đi ra xe..
- Anh không định bỏ mặc chị ấy đấy chứ?
- Đây là bắt buộc, nếu không cô ấy sẽ rất dễ lộ, anh biết cô ấy yêu anh, không muốn xa anh...nhưng tình cảm ấy chưa sâu đậm, mà nó cũng đánh gục cô ấy như thế...Anh không nên làm cô ấy yếu đuối - Phong trả lời - Đúng, Phong đã tỉnh lại rồi...Và anh quyết định ra đi, trả lại trái tim cho cô, nhưng cô đã từ chối, anh sẽ chôn giấu trái tim ấy, đợi sau khi báo thù, anh sẽ cùng cô, trái tim ấy và 1 gia đình hạnh phúc đi đến cuối đường đời
- Vì thế... - Phong tiếp tục - Giúp anh bảo vệ cô ấy...
- Em nghĩ anh nên ra mặt đi Phong - Minh cố gắng khuyên nhủ anh
- Không, đến lúc thì anh sẽ xuất hiện, cố gắng một thời gian thôi..
- Thôi được rồi, coi như giúp anh vậy...
- Cảm ơn,
- Haha, anh lạ quá đấy PHong, nói từ cảm ơn em á, haha
- Cứ cười đi, cười đôi khi có thể quyết định cuộc sống của em, nhất là trong đám tang.. - Nói xong, anh để mặc Minh đang tức ói máu mà ra hiệu đi
Dù tức thì Minh cũng phải nghe theo thôi, vì anh là ông hoàng, và Minh là đầy tớ - của một ông hoàng
/16
|