Chap 5 :
Cô khẽ nói : "Đừng trách tôi, hãy trách ba anh"
Bóng người cô mất hút ở nơi hoang vu này...
Hôm sau..
Ha người..Hai khoảng cách..Cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu, sau đó tự trấn an :"Do hắn thôi!"
Tuấn? Anh đau..anh không hiểu có cảm giác thế nào về cô gái này cả?Nhưng anh muốn sưởi ấm trái tim cô...Như Băng vậy!
Băng lạnh lùng, thủ đoạn, là người hắn đã từng yêu, và cô ta..bị bệnh tim..cô ta rời bỏ hắn để cưu mang cái mạng sống của mình, cô ta độc đoán...
Tuấn gặp Băng ở một quán bar, hàn khí xung quanh cô ta làm Tuấn để vào mắt..cô ta đang tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ nhưng thâm tâm cô ta đang tổn thương, Tuấn hiểu, và anh muốn giúp cô ấy..tìm lại nụ cười.Không ít lần Băng lạnh lùng v ới anh, lơ là anh...nhưng h ọ vẫn quen nhau, thích nhau, yêu nhau nhưng trời trớ trêu cho họ rời xa nhau..
Và Băng về, lúc đỡ..nhỡ..chỉ là nhỡ thôi...Anh yêu Nhi thì Băng sẽ làm gì cô? Biết là Nhi lạnh lùng hơn Băng,Nhi tàn nhẫn hơn nhưng anh vẫn sợ thủ đoạn của Băng...
Và anh mới điều tra đựơc...Hàn Tuyết Nhi, Hàn Tuyết Băng là hai chị em...Anh rối tung đầu, cả buổi chỉ gục xuống bàn..Bịch...bịch...rầm
Nhi đi qua khu phố nhỏ về nhà, nhỏ nghe thấy tiếng gì đó? Một bóng người nằm bệt dưới đất, đầu bê bết máu
Không khó để Nhi nhận ra anh-người mà Nhi cảm thấy có lỗi nhất, anh rõ ràng ko liên quan đến Phong nhưng.do ba anh làm liên lụy anh thôi!
Nhấc cái người nặng như heo kia lên, Nhi thở dốc đi về nhà..
Khuôn mặt Tuấn giờ đầy vết xước, sau lưng đẫm máu...rõ ràng là bị Mã tấu chém!công nhận khỏe thật ha? Người thế còn lết được..Cô băng lại vết thương cho anh..cô ngủ ở phòng bên cạnh..
.
.
.
-Mẹ..mẹ ơi - Tuấn hoảng hốt, trước mặt anh là một lớp sương mờ đục, anh nhìn rõ qua từng lớp là bóng dáng của mẹ anh..
- Tuấn ngoan nào con, không sao..con muốn đi với mẹ khoog? - Mẹ anh cười
-Dạ có, bên thế giới mẹ đẹp không?
- Đẹp lắm, con muốn từ bỏ để đi theo mẹ ư?
- Vâng
- Con vẫn có một người để nương tựa thay mẹ, ngoan nhé..- Mẹ anh gỡ tay anh ra, mất hút
- Mẹ..mẹ ơi...mẹ- Xung quanh anh đen ngòm, không có chút ánh sáng..Anh nghĩ về Nhi, đi theo nhịp đập trái tim, lý trì anh không còn nữa...Tia sáng! Ở đó có Nhi...Nhi bê bết máu, nằm dười xe tải, bên cạnh là Băng đang khóc..anh nhìn thấy ai đó? Cô gái đó,tóc xoăn...nhếch mép và chạy????
Mở mắt, mọi thứ mờ mờ trước mắt anh, đây là đâu?? Anh đi xung quanh, trên bàn có chữ"Ăn cháo, rồi đi đi, nhớ đóng cửa, nhà tôi mất dồ tôi lột da anh, Nhi"
Tuấn bật cười, con nhỏ này nghĩ quái gì thế..Anh bỗng nghĩ đến giấc mơ..Đã không trừu tượng trong đầu anh nữa rồi
- Mẹ, Băng, Nhi..Tóc xoăn có phải là tương lai không?
Anh từ cốc vào đầu, ăn cháo và bỏ khỏi nhà đó, đến bar đập phá.
.Anh không biết..giấc mơ sẽ trở thành sự thật!
Cô khẽ nói : "Đừng trách tôi, hãy trách ba anh"
Bóng người cô mất hút ở nơi hoang vu này...
Hôm sau..
Ha người..Hai khoảng cách..Cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu, sau đó tự trấn an :"Do hắn thôi!"
Tuấn? Anh đau..anh không hiểu có cảm giác thế nào về cô gái này cả?Nhưng anh muốn sưởi ấm trái tim cô...Như Băng vậy!
Băng lạnh lùng, thủ đoạn, là người hắn đã từng yêu, và cô ta..bị bệnh tim..cô ta rời bỏ hắn để cưu mang cái mạng sống của mình, cô ta độc đoán...
Tuấn gặp Băng ở một quán bar, hàn khí xung quanh cô ta làm Tuấn để vào mắt..cô ta đang tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ nhưng thâm tâm cô ta đang tổn thương, Tuấn hiểu, và anh muốn giúp cô ấy..tìm lại nụ cười.Không ít lần Băng lạnh lùng v ới anh, lơ là anh...nhưng h ọ vẫn quen nhau, thích nhau, yêu nhau nhưng trời trớ trêu cho họ rời xa nhau..
Và Băng về, lúc đỡ..nhỡ..chỉ là nhỡ thôi...Anh yêu Nhi thì Băng sẽ làm gì cô? Biết là Nhi lạnh lùng hơn Băng,Nhi tàn nhẫn hơn nhưng anh vẫn sợ thủ đoạn của Băng...
Và anh mới điều tra đựơc...Hàn Tuyết Nhi, Hàn Tuyết Băng là hai chị em...Anh rối tung đầu, cả buổi chỉ gục xuống bàn..Bịch...bịch...rầm
Nhi đi qua khu phố nhỏ về nhà, nhỏ nghe thấy tiếng gì đó? Một bóng người nằm bệt dưới đất, đầu bê bết máu
Không khó để Nhi nhận ra anh-người mà Nhi cảm thấy có lỗi nhất, anh rõ ràng ko liên quan đến Phong nhưng.do ba anh làm liên lụy anh thôi!
Nhấc cái người nặng như heo kia lên, Nhi thở dốc đi về nhà..
Khuôn mặt Tuấn giờ đầy vết xước, sau lưng đẫm máu...rõ ràng là bị Mã tấu chém!công nhận khỏe thật ha? Người thế còn lết được..Cô băng lại vết thương cho anh..cô ngủ ở phòng bên cạnh..
.
.
.
-Mẹ..mẹ ơi - Tuấn hoảng hốt, trước mặt anh là một lớp sương mờ đục, anh nhìn rõ qua từng lớp là bóng dáng của mẹ anh..
- Tuấn ngoan nào con, không sao..con muốn đi với mẹ khoog? - Mẹ anh cười
-Dạ có, bên thế giới mẹ đẹp không?
- Đẹp lắm, con muốn từ bỏ để đi theo mẹ ư?
- Vâng
- Con vẫn có một người để nương tựa thay mẹ, ngoan nhé..- Mẹ anh gỡ tay anh ra, mất hút
- Mẹ..mẹ ơi...mẹ- Xung quanh anh đen ngòm, không có chút ánh sáng..Anh nghĩ về Nhi, đi theo nhịp đập trái tim, lý trì anh không còn nữa...Tia sáng! Ở đó có Nhi...Nhi bê bết máu, nằm dười xe tải, bên cạnh là Băng đang khóc..anh nhìn thấy ai đó? Cô gái đó,tóc xoăn...nhếch mép và chạy????
Mở mắt, mọi thứ mờ mờ trước mắt anh, đây là đâu?? Anh đi xung quanh, trên bàn có chữ"Ăn cháo, rồi đi đi, nhớ đóng cửa, nhà tôi mất dồ tôi lột da anh, Nhi"
Tuấn bật cười, con nhỏ này nghĩ quái gì thế..Anh bỗng nghĩ đến giấc mơ..Đã không trừu tượng trong đầu anh nữa rồi
- Mẹ, Băng, Nhi..Tóc xoăn có phải là tương lai không?
Anh từ cốc vào đầu, ăn cháo và bỏ khỏi nhà đó, đến bar đập phá.
.Anh không biết..giấc mơ sẽ trở thành sự thật!
/16
|